Máy bay hạ cánh, trợ lý Tiểu Dương thuần thục đi qua sảnh lễ tân, chuẩn bị tụ hợp với Phương Trung Quy bên ngoài đại sảnh.
Xe thể thao màu xám bạc ngừng ở ven đường, Phương Trung Quy bắt chéo chân ngồi ghế sau, tay đặt lên đùi, thân dựa vào đệm mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ mệt mỏi.
Tiểu Dương mở cửa xe một cách cẩn thận, cố gắng không làm phiền đến người con trai đang nghỉ ngơi, nhưng tiếng động thô ráp vẫn khiến đối phương mở mắt.
Cậu ngồi vào ghế lái, nhẹ giọng hỏi: "Đạo diễn Phương, tiếp theo đi khách sạn hay là...?"
Phương Trung Quy mở to mắt, thấy cảnh vật lạ lẫm bỗng mờ mịt, ngay sau đó lập tức tỉnh táo, day day trán, cất giọng thanh lãnh pha chút khàn khàn: "Đến thành cổ."
Cứ vậy mà về đó luôn?
Tiểu Dương nghi vấn đầy bụng, thấy người con trai lấy điện thoại ra bấm số.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng "Tút tút" dồn dập, sau đó có giọng nữ vang lên tự động: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng."
Phương Trung Quy ngẩn ra, rũ mắt xuống, gương mặt ôn nhuận tức khắc hiện vẻ mất mát.
Tiểu Dương đi theo anh thời gian dài như vậy, dễ dàng ngẫm ra nguyên nhân khiến anh biến đổi, vội hỏi: "Đạo diễn Phương muốn gọi điện cho cậu Việt sao?"
Phương Trung Quy nhìn cậu không nói, làm cậu cảm thấy áp lực gấp bội, vội giải thích: "Trước khi lên máy bay tôi đã tra thời gian biểu của đoàn phim, cậu Việt xin phép nghỉ ba ngày, nói rằng đi thăm bạn bè có việc."
"Bạn nào?" Phương Trung Quy vẫn giữ nét mặt bình đạm, nhưng không khí trong xe lại trở nên lạnh xuống.
Tiểu Dương co rút khóe miệng, nghĩ thầm tôi lại không phải thầy bói, làm sao mà biết được, nhưng khi đối mặt với ông chủ đang có tâm tình xuống dốc rõ rệt thì vẫn nhanh chóng gọi điện cho Trần Viên, nói bóng gió tìm hiểu tin tức.
Ai da, sao trước kia cậu không nhận ra đạo diễn Phương có tính cách không được tự nhiên như thế chứ!
Không lâu sau, Tiểu Dương cúp điện thoại: "Đạo diễn Phương, Trần Viên nói Việt Từ đi thăm Khê thiếu, ở chỗ đó tín hiệu đều bị chặn sóng."
Tất nhiên, chuyện Trần Viên nhân tiện khóc lóc kể lể trong điện thoại rằng mình bị sếp bỏ rơi, phải ngồi canh ở khách sạn dưới chân núi, thì không cần phải nhắc tới.
Sau khi cậu nói, không khí trong xe dần an tĩnh lại, Tiểu Dương ngắm trộm thần thái bình tĩnh không gợn sóng của Phương Trung Quy, lòng bắt đầu bồn chồn, có chút thấp thỏm nói không nên lời.
Tâm tình của đạo diễn Phương hình như càng tệ hơn.
Mãi lâu sau, Phương Trung Quy sờ sờ di động trong tay, nói giọng khàn khàn: "Đi Vân Thành, núi Ninh Khang."
Núi Ninh Khang?
Cái tên quen thuộc này làm Tiểu Dương sửng sốt, đó không phải là địa điểm quay phim Hắc Vụ Phong Sơn sao? Ba năm trước, đạo diễn Phương đột ngột vứt bỏ tâm huyết của bản thân, hoảng sợ chạy trốn ra nước ngoài, từ đó về sau, tất cả tin tức liên quan đến bộ phim này đều trở thành điều cấm kỵ. Bây giờ tại sao lại... khơi dậy chuyện xưa?
Não cậu như nhũn ra thành hồ, vẫn ứng tiếng đáp, khởi động xe hướng về Vân Thành, đi được một nửa đột nhiên nhớ ra..., Lô Khê không phải đang tham gia quay bộ phim Hắc Vụ Phong Sơn sao!
Nói cho cùng, không ngại lột lên vết sẹo cũ, kệ cho máu tươi đầm đìa, tất cả cũng chỉ vì đi gặp Việt Từ!
....
Bên kia, đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn.
Dương Đào quay đầu nhìn Lạc Dương, gấp gáp hỏi nhỏ: "Có giống không!"
Lạc Dương nhìn thanh niên đang tản ra hoóc môn cách đó không xa bằng ánh mắt phức tạp, lại nhìn Dương Đào đang có vẻ sắp ngất bất cứ lúc nào, co rút khóe miệng: "Cô muốn nói cái gì?"
Dương Đào rít một tiếng như bị vạn tiễn xuyên tâm, hung hăng dậm chân, khó có lúc bộc lộ tính khí trẻ con: "Anh không cảm thấy... cậu ta rất giống người đó à? Không chỉ giống thần thái, còn giống cả bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Đúng là giống, nhưng thế thì sao?
Lạc Dương hừ lạnh phá vỡ ảo tưởng của cô: "Con khổng tước suốt ngày trêu chó chọc mèo ấy đã chết ba năm, cô còn muốn mộng tưởng hão huyền cái gì. Hay là cô nghĩ anh ta không chết, đi sửa mặt thành cái loại đức hạnh này?"
Nói đến đó thì chợt ngừng, nhớ đến khuôn mặt dành cho phim ảnh trăm năm khó gặp của thanh niên, trong lòng đột ngột xẹt qua một ý tưởng không hiện thực, nhỡ đâu là thật thì sao?
Tưởng tượng như thế, thành ra đứng ngồi không yên.
Dương Đào phát điên quăng tập tài liệu trong tay đi, làu bàu: "Anh thì biết cái gì, anh biết cái gì!"
Lạc Dương nhướn mày: "Không xác định được thì đi hỏi, xem có đáp án hay không."
Việt Từ đang xem kịch bản với Lô Khê.
Hai người cùng ngồi trên băng ghế dài, dính sát vào nhau. Tiếng Việt Từ trong trẻo dễ nghe như tiếng đàn dương cầm truyền vào lỗ tai, có thể nghe rõ tiếng hít thở, trong đó mang theo ý cười, thỉnh thoảng bình mấy câu về nội dung kịch bản:
"Lúc quay cảnh này chắc chắn đạo diễn Lạc sẽ treo cậu lên dây cáp, để cậu từ trên vách núi nhảy xuống, máy móc sẽ kéo căng cậu lên cao, vừa thả ra là rơi thẳng xuống, vô cùng kích thích, miễn phí nhảy dù, đến lúc ấy nhớ phải tha hồ tận hưởng."
Lạc Dương vừa đến gần thì nghe thấy câu đó, lông mày không tự giác nhếch lên nhếch xuống, tự nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc, cứ như nhìn thấy sắc mặt vui sướng khi người gặp họa của tên kia. Anh bỗng thấy bực dọc trong người, hừ lạnh nói: "Cậu có vẻ rất hiểu cách thức quay phim của tôi nhỉ?"
Việt Từ quay đầu nhìn, không kinh ngạc mà chỉ cười, đôi mắt hoa đào cong cong thành hình trăng khuyết: "Để đạo diễn Lạc chê cười rồi, từ khi ra mắt đến giờ tôi vô cùng khâm phục tài hoa của đạo diễn Lạc, bình thường không khỏi chú ý đến ngài nhiều hơn."
Miệng thì nói thế, nhưng lại chẳng có vẻ khâm phục tí nào, đã thế còn có chút trêu đùa nho nhỏ khó nhận ra.
Lần thứ hai, cảm giác quen thuộc lại nảy lên.
Lạc Dương nhíu mày, giọng điệu nói chuyện, hành vi, cung cách của thanh niên trước mắt, cái loại hoóc môn trêu người nọ tán tỉnh người kia, thành thục tự nhiên như thiên phú dị bẩm này, ngoài ra còn cái tính cách ác liệt, bề ngoài nhìn như ôn hòa, thực ra trong lòng ôm đầy ý tưởng xấu xa, quả thực chính là Kỳ Dịch Niên bản thu nhỏ.
Anh suy nghĩ lướt qua trong đầu, mặt ngoài vẫn tỏ ra không có gì biến đổi: "Cậu là nghệ sĩ?"
"Việt Từ là một diễn viên vô cùng xuất sắc." Dương Đào xen mồm, nói trong nói ngoài chỉ điểm: "Cậu ấy hiện đang quay Sở Minh Đế của đạo diễn Phương, hai người họ làm việc với nhau cực kỳ ăn ý, ngay cả người hà khắc như Phương Trung Quy cũng khen cậu ấy không dứt miệng."
"Không dám nhận, tất cả chỉ là làm hết trách nhiệm thôi." Việt Từ hết sức buồn cười với trò vặt của cô, nhưng không so đo, còn nhân tiện trêu cợt bạn nối khố một phen: "Đạo diễn Phương đích thực tài hoa hơn người, là đạo diễn trẻ tuổi hiếm có, nhưng người tôi khâm phục, vừa ý nhất vẫn là đạo diễn Lạc, điều này không thay đổi."
Vừa ý?
Lô Khê nheo mắt, lập tức nhìn về phía Lạc Dương với sắc mặt không tốt. Có lẽ bởi tính tình Lạc Dương cực nóng nảy nên dễ khiến người khác coi nhẹ bề ngoài của anh ta, bây giờ nhìn lại mới thấy người này có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, tuổi cũng chỉ mới đầu ba mươi, trên người có nét hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.
Nhận thức này nhất thời làm nội tâm Lô Khê vang lên tiếng còi hú báo động.
Vừa ý?
Lạc Dương nháy mắt bị cái từ này làm run cả da đầu. Giọng điệu Việt Từ cứ như đang an ủi tình cũ, mà Phương Trung Quy được nhắc tới chính là cái gọi là tình mới.
F^%k, cứ tiếp tục sẽ càng lạc đề!
Lạc Dương hùng hùng hổ hổ trong lòng, ngọn lửa "đùng đùng đùng" thăng lên cao, tạm gác mấy chuyện khác lại đã, cái dạng ngả ngớn dễ làm người khác tức chết này của Việt Từ thật sự là giống con khổng tước xòe đuôi kia như đúc.
Anh "hừ" một tiếng âm trầm, lửa giận ngút trời: "Cậu không phải muốn nói chuyện nhân vật Hạ Đồng Đồng với tôi sao, không cần nói nữa, bây giờ diễn luôn cho tôi xem, không diễn được thì tự nghĩ hậu quả!"
Nói xong quay đầu hô: "Phó đạo diễn Lý, lấy kịch bản của tôi lại đây."
"Đạo diễn Lạc như thế là có ý gì?" Lô Khê đứng lên, bắn ánh mắt về phía anh ta, cất tiếng nói lạnh băng đồng thời chứa áp bách vô hạn: "Anh muốn làm khó Việt Từ cũng phải xem người đứng cạnh anh ấy là ai trước đã."
Phó đạo diễn vừa cầm kịch bản chạy tới nhất thời run run, chỉ hận mình chạy nhanh quá nên giờ xông tận vào đây.
Khác với ngày thường hay cùng đạo diễn tranh cãi ầm ĩ, lúc này Lô Khê thật sự nổi giận, cũng thật sự nghiêm túc. Cậu út nhà họ Phó dù sao cũng lớn lên trong chốn âm mưu quyền thế, sắc mặt trầm xuống khiến toàn bộ phim trường như rơi vào hầm băng, người xung quanh chỉ sợ bị liên lụy, thở mạnh cũng chẳng dám.
Lạc Dương lại không e ngại cái đó, "a" một tiếng lạnh lẽo, hoàn toàn không để người vào mắt: "Chuyện giữa tôi và Việt Từ, không đến phiên cậu quản."
Thấy không khí càng ngày càng đọng lại, Dương Đào dùng tập tài liệu che nửa khuôn mặt, sóng mắt đảo qua đảo lại, cực kỳ hưng phấn hóng trò vui, thỉnh thoảng liếc trộm phản ứng của Việt Từ, xem anh hóa giải như thế nào.
Chỉ thấy Việt Từ đặt tay bên miệng ho khan, bình tĩnh nói: "Có cái gì mà phải cãi nhau, không phải chỉ một cái Hạ Đồng Đồng thôi sao, Thanh Khê lại đây ngồi xuống, đạo diễn Lạc lớn tuổi, đừng để người ta tức giận đến khó thở."
Đạo diễn Lạc lớn tuổi... đạo diễn Lạc lớn tuổi... đạo diễn Lạc lớn tuổi... đạo diễn Lạc lớn tuổi... đạo diễn Lạc lớn tuổi...
Năm chữ chạy qua chạy lại tuần hoàn trong đầu mọi người, những người có mặt dại ra nhìn vẻ bâng quơ nhẹ nhàng của anh, có phải bản thân nghe nhầm rồi không.
Chỉ có Lô Khê cất tiếng cười nhạo giữa cảnh yên tĩnh bí bách đó, hoàn toàn không thèm để mặt mũi cho đạo diễn.
Mãi lâu sau, với sắc mặt đen sì, cái trán nổi đầy gân xanh, Lạc Dương mới từ từ phun một câu: "Diễn cho tốt, đừng để tôi có cơ hội giết chết cậu."