Hạ Tử Nhiễm từ bệnh viện trở về cũng hơn ba ngày liền không quản sức khỏe đến Hạ thị họp cổ đông lần nữa. Bất quá ai cũng rất ý tứ, không trình bày dài dòng mà trực tiếp đưa ra điểm mấu chốt, đồng thời gửi tài liệu cho thư kí Tiểu Doãn và thân cận giám đốc Cố xử lí tốt.
"Các vị, tôi biết Hạ thị đang trong giai đoạn khó khăn, nhưng tôi mong là tất cả chúng ta cùng cố gắng vượt qua. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mọi người cũng như Hạ thị."
Hạ tổng một thân vest đen có phần nghiêm nghị tuyên bố trước hội đồng quản trị khiến vô số sắc mặc không tốt cũng dãn ra trông thấy, vài người còn gật gù tin tưởng. Hạ Tử Nhiễm tin tưởng chỉ cần tinh thần còn thì công việc gì cũng thể giải quyết.
-------
Tần Sở Hàm đang tất bật chuẩn bị bữa tối cho lão công tại tiểu khu nhà nàng thì điện thoại vang lên. Tần đại minh tinh vội đến không kịp nhìn dãy số mà trực tiếp kẹp điện thoại vô cổ nghe
"Alo"
"Tiểu Hàm..."
Âm thanh trầm đục vang lên bên kia đầu dây gợi lại vô vàn kí ức về mái ấm gia đình. Đôi mắt chợt đông lại, Tần Sở Hàm ý cười cũng nhạt đi trên môi, nghiêm túc tắt bếp bước ra phòng khách ngồi sofa.
"Ba... hai người có khỏe không?"
Một chút nghẹn ngào trong thanh âm chứa nỗi hổ thẹn khôn xiết. Năm đó một mực đòi trở về Trung Quốc thực hiện ước mơ diễn xuất dưới sự ngăn cản kịch liệt của ba mẹ, rồi nhiều năm sau đó nàng cũng không dám nhìn mặt thăm hỏi vì xấu hổ đã làm thất vọng họ. Tần đại tiểu thư được Tần lão gia và Tần phu nhân bồi dưỡng từ bé để trở thành người thừa kế sản nghiệp Tần gia, ai ngờ chính nàng lại vùng ra sự khống chế của gia đình, một mình trở về Trung Quốc.
"Đều khỏe... tiểu Hàm... Ba nghĩ, con nên trở về Đức rồi."
"Dạ? Ý ba là sao?"
Tần Sở Hàm khó hiểu nên thanh âm có phần cao hơn, tay cũng siết chặt điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Không giấu con... Tần gia một năm nay lâm vào tình thế vô cùng khó khăn. Chỉ có một cách có thể cứ vãn được chuyện này thôi..."
Tần đại minh tinh bắt đầu thở dốc kịch liệt hơn, hô hấp cũng theo đó khẩn trương.
"Tiểu Hàm... Hứa hôn với Vũ gia... Vũ Viên thiếu gia đã được định sẵn rồi."
Tần Quý nghiêm nghị nhưng có phần nhu hòa cầu Tần Sở Hàm quay về. Tần gia trên bờ vực phá sản, nàng lại là con gái duy nhất của vợ chồng Tần Quý...
"Ba! Sao ba lại quyết định chuyện này thay con?"
Tần Sở Hàm dường như hét lên trong điện thoại. Tần gia xem nàng là cái gì chứ? Là công cụ đổi lấy gia tộc sao? Gương mặt cũng theo đó đỏ lên một tầng sinh khí.
"Con đủ rồi. Mấy năm nay con nháo chưa đủ sao? Ba cho con thời gian 1 tháng, liệu mà sắp xếp chuyện ở Trung Quốc."
Tần Quý lúc này cũng giận dữ bên kia, cúp điện thoại khi Tần Sở Hàm chưa kịp phản bác tiếng nào.
"Chết tiệt!"
Tần Sở Hàm không kiềm chế được ngã ngồi trên đất, tay mạnh bạo vứt điện thoại không thương tiếc. Trở về hay không trở về, lấy Vũ công tử hay không phải do nàng quyết định chứ không phải ai khác hết. Huống chi nàng đã có lão công là Hạ Tử Nhiễm, làm sao có thể ly khai đi tìm ai khác. Nhưng nghĩ đến trách nhiệm gia tộc trên vai, hốc mắt Tần đại minh tinh cũng đỏ lên, hay tay nắm thành đấm nhíu mày đến lợi hại.
"Sở Hàm, em về rồi."
Hạ Tử Nhiễm đẩy cửa bước vào, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Tần Sở Hàm đến ôn nhu dịu dàng. Tần Sở Hàm vội vã quẹt đi mấy dòng nước mắt, chỉnh trang lại thật nhanh thì đứng lên khỏi mặt đất.
"Chị làm gì trên đất ah?"
"Chị rớt đồ nên cúi xuống tìm thôi. Em có mệt không? Mau tắm đi rồi ăn cơm."
Tần Sở Hàm mau chóng chuồn vào bếp, nàng sợ Hạ tổng sẽ thấy được tia thống khổ trong mắt lúc này, nàng rất sợ đối mặt với hiện thực. Tim bất giác nhói lên đau đớn khiến nàng chỉ biết ôm lấy lòng nặng nề nén đi mấy giọt nước mắt chực trào tuôn ra.
-----
Mấy ngày liền sau đó, Tần Sở Hàm giống nhưng người mất hồn, cả ngày chỉ có lúc bên Hạ Tử Nhiễm thì miễn cưỡng che đi trạng thái thất thần của bản thân. Có đôi khi tầm mắt hướng về một nơi rất xa, nhưng nước mắt lại không ý thức tuôn ra. Đối với nàng, Hạ tổng mệt mỏi vì công việc đến đâu thì lòng nàng đau đến đó.
Sáng chủ nhật, Tần đại minh tinh ngồi lặng bên ghế sofa, hai tay ôm đầu gối co lên dưới ánh nắng ban mai. Tấm lưng tịch mịch gầy yếu hằn lên một vệt dài trên sàn, tầm mắt vô hồn suy nghĩ mông lung về tình yêu và gia đình. Phải rồi, nếu vì Hạ Tử Nhiễm từ bỏ gia đình, có phải nàng đã quá ích kỉ vì tư tình mà quên đi công sinh thành, như thế là ohạm vào đại tội bất hiếu cả đời không thể dung thứ. Còn nếu chọn gia đình? Hạ Tử Nhiễm một lòng yêu nàng, ôn nhu âm áp, thậm chí trân quý kia làm sao để đền trả? Tình yêu hay gia đình? Nàng không biết, thực sự không biết. Bất giác Tần đại minh tinh gục xuống đầu gối, đôi vai lại run rẩy nén đi tiếng nức nở muốn thoát ra.
----
"Ba ơi! Con muốn ăn kem!"
Cô bé với mái tóc xoăn rất kháu khỉnh xinh xắn vòi vĩnh người đàn ông ngồi bên bàn làm việc. Chỉ thấy ông ta buông ta cây viết đang xử lí văn kiện, sủng nịch ôm lấy cơ thể bé nhỏ kia vuốt ve
"Tiểu Hàm ngoan! Đợi đến trưa ba dẫn con đi ăn được không?"
"Không chịu, ba có thương tiểu Hàm không?"
Cô bé lại nhăn mũi, đôi con người trong sáng giờ đây phiếm lệ nũng nịu.
"Tiểu Hàm nghĩ xem? Tiểu Hàm đối với ba chính là món quà quý giá nhất mà Thượng đế trao cho ba!"
Cô bé nghe không ra ý tứ trong đó, chỉ biết vùi đầu vào bộ vest lịch sự của ba mình dụi dụi. Tâm không khỏi một tràng vui vẻ.
----
Hai má Hạ Tử Nhiễm hồng lên vì thời tiết lạnh của Thượng Hải mùa này, nhưng trên tay lại là hai cây kem màu sắc rực rỡ, chỉ cần nhìn cũng đã biết rất ngon rồi.
"Sở Hàm, chị muốn ăn kem thì mỗi tuần em sẽ cấp chị ăn, chị muốn cả tim em, em cũng nhờ Giai moi ra giao cho chị."
Ánh mắt ôn nhu chỉ dành riêng cho Tần Sở Hàm xen lẫn chất kiên định và tình ý khiến Hạ Tử Nhiễm thật sáng chói giữa ánh đèn trên phố.
"Dứa ngốc ơi!"
"Ân?"
"Yêu chị không hối hận sao?"
"Vì sao? Yêu là chuyện của hai trái tim. Em không cần biết sau này ra sao, chỉ cần trân trọng những giây phút bên nhau. Không phải sao? Em yêu chị, Sở Hàm."
------
Renggggg....Rengggggg
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần đại minh tinh. Nàng khẽ ngẩng mặt lên qua màn sương mù nhìn dãy số điện thoại xa lạ. Rốt cuộc sau khi điều chỉnh lại tâm tình cùng một chút nghi hoặc, nàng nhấn nút nghe
"Alo."
"Tần tiểu thư có phải không?"
Bên kia vang lên là một giọng nói trầm đục nhưng uy nghiêm của nữ nhân trưởng thành. Trong đó Tần Sở Hàm có thể nhận ra ngữ khí cường đại chắc chắn.
"Là tôi."
"Tôi mẹ của Hạ Tử Nhiễm, Mạc Tư Tư. Trưa nay cô có thời gian chứ?"
Giọng nói băng lãnh lại vang lên, đây là ép buộc rảnh chứ không còn trưng cầu ý kiến nữa. Bất giác mồ hôi lạnh cúng túa ra trong lòng bàn tay. Mạc Tư Tư không phải đang ở Mỹ kinh doanh bất động sản sao? Hơn nữa đấu với chính con gái mình cũng hơn 2 tháng, nay lại trở về Trung Quốc tìm gặp lão bà Hạ tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì?
"Tôi có. Xin hỏi bà muốn thế nào?"
Mạc Tư Tư dường như đoán được kết quả, rất nhanh chóng trả lời
"Chúng ta gặp mặt tại quán cà phê D ở quảng trường. Nên nhớ, cuộc gặp mặt chỉ có lợi cho tiểu Nhiễm khi được gĩư bí mật."
Tần Sở Hàm vốn định từ chối gặp mặt, dù sao lão công đã dặn rất nhiều lần chính là tuyệt đối không được gặp mặt hay để Mạc Tư Tư tiếp xúc riêng vì lí do an toàn. Thế nhưng nghe đến có lợi cho Hạ tổng, Tần đại minh tinh không khỏi đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng vẫn là đáp ứng tuy có chút do dự.
"Được. Hẹn gặp bà."
Đối phương cúp máy rất nhanh.
--------
11g Tần Sở Hàm rời khỏi tiểu khu đến quán cà phê D như đã hẹn. Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng kín đáo cùng tóc xoăn màu nâu chocolate được bới gọn gànng lên khiến cả khuôn mặt khuynh thành hiện ra rõ ràng.
Đẩy cửa bước vào quán thì lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ đôn về Tần đại minh tinh. Tuy có mang kính mác che đi hơn phân nữa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn vào đôi môi và cơ thể hoàn hảo đến từng đường cong cũng đoán được dung nhan kia kinh diễm đến mức nào.
Tần Sở Hàm không tốn nhiều thời gian để tìm thấy Mạc Tư Tư bởi khí thế kia là quá bức người, thậm chí đến chỗ ngồi cũng tách biệt so với những nơi còn lại trong quán. Tần Sở Hàm sải bước đến mà tim đập gia tốc đến đáng sợ.
Người phụ nữ với mái tóc màu đen truyền thống búi gọn phía sau chỉ để lộ sườn mặt.
"Đến đây ngồi."
Mạc Tư Tư không hề quay mặt sang, chỉ đơn giản ra lệnh một câu đã khiến cơ thể Tần đại minh tinh tự giác nghe theo. Trước mắt Tần Sở Hàm chính là một người phụ nữ điển hình của loại doanh nhân thành đạt. Thoạt nhìn chỉ hơn 35,36 chứ tuyệt đối không có dấu hiệu của người đã bước vào tuổi xế chiều. Sườn mặt nhìn nghiêng và cả khuôn mặt đều xứng đáng được gọi là bản gốc của đại mỹ nữ Hạ Tử Nhiễm. Hơn nữa đôi mắt thâm sâu ăn chứa hàm ý đẹp đẽ kia cũng như một khuôn với Hạ tổng.
Mạc Tư Tư thu được biểu hiện hơn thất thần của Tần Sở Hàm vào mắt, cũng cười xã giao một cái thâm thúy.
"Tần tiểu thư thật giống như lời đồn, xinh đẹp đến kinh diễm."
"Bà quá khen, chẳng hay Mạc phu nhân có chuyện tìm tôi?"
Tần Sở Hàm cũng lấy ra khí thế nữ vương thường ngày mà đối đáp lại, tầm mắt kiên định không có ý chịu thua. Mạc Tư Tư không trực tiếp trả lời mà trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt sắc bén cũng bắn thẳng Tần Sở Hàm.
"Tần tiểu thư thông minh như vậy, không lẽ ý của ta còn không hiểu rõ?"
P/s: Bác gái Mạc cũng thuộc dạng độc xà rắn rết ah ='<