"Tử Nhiễm, em có cần gì không?"
5 phút sau
"Tử Nhiễm, thật không cần gì chứ?"
10 phút sau
"Nhiễm, cần gì cứ gọi chị nha."
"Sở Hàm, em là bị ngất, không phải tàn phế đâu ah..."
Hạ Tử Nhiễm chỉ muốn im lặng ngắm nhìn lão bà phu nhân cho lại sức (Hạ tỷ có liều thuốc thặc lạ =]]]] ), nhưng hình như lão bà nàng lại suy nghĩ lung tung. Vốn dĩ lần này ngất xỉu nàng biết cơ hồ với tính của Tần Sở Hàm sẽ tự trách bản thân, cho nên dù thân thể có khó chịu cũng sẽ không nói ra.
"Chị lo cho em... Tử Nhiễm..."
Tần Sở Hàm có chút khổ sở nhìn vào mắt Hạ tổng, khóe mắt còn vương lại mấy trận khóc ban chiều.
"Sở Hàm, em không sao."
"Chị..."
"Nghe em, em không sao."
Bàn tay ấm áp của Hạ Tử Nhiễm bất giác tiếp xúc với khuôn mặt ửng đỏ mệt mỏi kia, dùng lực kéo một chút, môi liền chạm môi. Giờ phút này, không có gì là cần thiết hơn sự quan tâm và ấm áp từ hai con tim chân chính yêu thương nhau dưới ánh chiều tà.
-------
Lý Á Kỳ âm trầm một bộ dáng rầu rĩ đứng bên khung cửa sổ kể từ trưa khi nhìn thấy hai người nàng kính trọng một thì mê man trên giường, một thì khổ sở bên giường. Không biết tiểu Kỳ nhỏ bé đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
"Kỳ, em sao vậy?"
Trầm Giai từ phía sau vươn tay ôm trọn cơ thể lão bà vào lòng, siết sao âu yếm sủng nịch.
"Giai, em thực lo cho hai người kia..."
"Kỳ thực, sức khỏe của Nhiễm cũng tới giới hạn rồi..."
Trầm Giai cũng trầm mặc nhìn tiểu Kỳ. Lần này ngất xỉu chính là báo động đỏ của cơ thể suy nhược, nếu không chấm dứt tình trạng căng thẳng thì rất có nguy cơ đột quỵ gây tử vong.
"Giai, chị nói xem chúng ta có thể giúp gì cho họ không?"
"Chị nghĩ, chúng ta ở bên nàng là đủ. Chi bằng ngày mai cùng đi mua gì cho nàng bồi bổ?"
Hạ Tử Nhiễm từ nhỏ không có gì không làm được nên lòng tự trọng cao vô cùng, cơ bản sẽ không nhận sự giúp đỡ của mọi người mà cô độc đối đầu. Huống chi tình huống hiện tại, có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
"Được, mai mình cùng đi thăm Hạ tổng và Tần tỷ."
"Tiểu Kỳ ngoan."
--------
Vương Y Dạ cuối cùng lúc 11 giờ tối cũng được bệnh nhân buông tha tan ca trực. Nàng rất nhanh sải bước vào thang máy, lầu 15. Rồi cũng khẩn trương đến phòng bệnh Hạ Tử Nhiễm xem xét. Nhưng khi cánh cửa vừa mở hé ra, hình ảnh ân ái của hai người trong đó làm Vương Y Dạ có chút nhói trong lòng. Nhưng khác với sự ganh tỵ lúc trước, Vương Y Dạ mỉm cười một cái chấp nhận rồi cũng bỏ đi về. Nguyên lai, họ bên nhau cũng rất đẹp đôi và hài hòa.
"Hạ Vũ, em ở đâu?"
"Ở dưới cổng bệnh viện..."
Thanh âm bên kia có hơi lười nhác như mới ngủ dậy, vài phần uể oải xen lẫn khiến Vương Y Dạ khóe môi cong lên.
Quả nhiên như dự đoán, gương mặt Liễu Hạ Vũ thấp thoáng trong chiếc Porshe thể thao của phó viện trưởng Vương còn lưu lại vẻ mặt như mèo mới ngủ dậy.
"Em đến khi nào?"
"Ah... hồi 7 giờ. Mà Hạ tổng sao rồi?"
"Cơ thể suy nhược, cũng hơi đáng ngại nhưng nếu bồi bổ thích hợp thì không sao."
Liễu cảnh quan lại ngáp một cái, miệng ngoác rõ to lại còn vươn vai nghiêng người. Vương yêu nghiệt trông thấy mà ráng nhịn cười, xoay qua đặt lên má Liễu đầu gỗ một nụ hôn.
"Ách..."
"Thưởng cho em, đi ăn thôi. Chị đói."
"Ăn em đi, tình nguyện ah"
Một cái liếc mắt hung ác tiến công cùng cơn đau bất ngờ tập kích bên hông.
"Ách, sao nhéo emmmm?"
"Tôi đề nghị Liễu cảnh quan nên đứng đắn một chút."
"..."
---------
Những tia nắng ban mai mang theo tư vị của ngày mới len lỏi theo tấm màn xâm nhập vào căn phòng trắng toát có phần đơn điệu. Mỹ nhân tóc nâu đôi tay vẫn còn ôm ngang hông mỹ nữ tóc đen còn ngủ say, gương mặt hai nàng tựa như tiên nữa giáng trần. Một mang vẻ kiều mị khó cưỡng, một lại cao cao tại thượng. Bất quá, tất cả đều rất hoàn hảo không một tì vết.
"Chị cứ bắt em đi sớm quá làm gì ấy! Hai người họ không chừng còn..."
Bịchhhhh
Hai cái bịch trái cây trong tay tiểu Kỳ rớt xuống đất làm mấy quả táo quả đào rơi hết ra ngoài. Tầm mắt hướng hai người còn nằm trên giường với tư thế không thể ái muội hơn...
"Kỳ sao ..."
Tiểu Kỳ vội lấy tay bịt lại miệng Trầm Giai trong khi bản thân phát ra mấy tiếng kêu do nhịn cười còn gây chú ý hơn.
Vốn Hạ tổng và Tần đại minh tinh ngủ không sâu nên khi vừa nghe thấy tiếng động liền tỉnh. Chẳng qua hai cái đầu gỗ kia bộ dáng thật đáng yêu khiến hai nàng ăn ý diễn một màn kịch ái muội trêu chọc.
"Nhiễm, tỉnh rồi thì lên tiếng đi ah!"
Trầm Giai đã là bằng hữu mấy chục năm rồi không lẽ thói quen ăn ngủ lại không quá rõ Hạ tổng đi.
Phốcccc
Cả ba phá lên cười một trận, chỉ trừ tiểu Kỳ muốn tím mặt vì bị khi dễ.
"Mấy người hay quá ha!!! Dám khi dễ tôi!!!!"
Rống một cái, quay qua bên lão công chết tiệt
"Giai ha Giai, cũng dám hùa theo lừa em!!!"
Vừa nói vừa hành hạ cái lỗ tai bác sĩ Trầm, bộ dáng thật giống ác phụ...
"Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ầm ĩ thế?"
Vương Y Dạ cùng Liễu Hạ Vũ cùng bước vào phòng bệnh nháo nhào. Lúc này thì Tần đại minh tinh đã chải bới lại đầu tóc của mình và cả lão công. Liễu cảnh quan đáng thương mặc dù có nhìn cặp đôi kia n lần thì vẫn bị nhan sắc khuynh thành làm mờ mắt...
"Liễu cảnh quan, Vương tiểu thư."
Tần Sở Hàm hướng hai người tới gật đầu.
"Gọi tôi là Y Dạ đi, còn tên này cứ gọi Hạ Vũ được rồi, không thì Vũ đầu gỗ cũng khá hay đó."
Vương Y Dạ đay nghiến liếc xéo tên Liễu Hạ Vũ chết tiệt hôm qua đã mệt muốn chết mà nhất định hành hạ nàng mấy chấp chập mới cho nhắm mắt buông tay. Quá đáng là sáng nay còn tính dở trò trong phòng tắm, may mà lão nương thông minh đem khóa cửa, nếu không hôm nay liền tự cấp phép nghỉ *khỏe* rồi.
Liễu cảnh quan xanh mặt, vừa gãi gãi bộ tóc ngắn vừa cười haha đánh lạc hướng. Thế rồi trong tích tắc, Trầm Giai liền đặt tay lên vai Liễu Hạ Vũ an ủi
"Không sao, để bà xã lên đầu mới trường sinh bất lão, Vũ nhi"
"Giai nhi thật hiểu chuyện!"
Một màn an an ủi ủi mùi mẫn khiến hai lão bà và cặp đôi trên giường nhất thời đưa mắt khinh bỉ.
"Trầm Giai!!!"
"Liễu Hạ Vũ!!!"
Rồi đồng thanh một bộ
"Chết với lão nươngggggg!!!!"
Chỉ là muốn dùng bữa sáng cùng nhau thôi nhưng 6 người bát nháo đến tận trưa cũng chưa có hột cơm nào vô bụng...
-----
Hạ Thiếu Phong đẩy cửa bước vào, trước mặt là một rừng mỹ nhân loại nào cũng có, hơn nữa còn đang chòng chọc về phía mình. Bất quá chỉ nửa khắc sau, toàn bộ hình tượng liền bị phá vỡ hoàn toàn...
Tiểu Kỳ: "Nhóc con lùn bằng em kìa" *hí hửng reo lên*
Trầm Giai: "Công nhận lùn thật" *trầm ngâm*
Vương Y Dạ: "Trông cũng được." *nhướn mi nhìn nhìn*
Liễu Hạ Vũ: "Aha! Lão bà dám đi địa trai hả????" *bất mãn bĩu môi*
Tiểu Kỳ: "Giai có thấy khuôn mặt này quen quen không?" *gãi cằm suy nghĩ*
Trầm Giai: "Có chút quen thuộc đi..."
*gật đầu thuận theo*
Vương Y Dạ: "..."
Liễu Hạ Vũ: "..."
"Được rồi, Thiếu Phong vào đây."
Thanh âm trong trẻo của Hạ Tử Nhiễm vang lên như đòn giải cứu Phong nhi đáng thương ra khỏi đám yêu nghiệt phong tranh.
"Tỷ! Tỷ khỏe chưa?"
Hạ Thiếu Phong cất tiếng một cái thì 4 cặp mắt liền trợn to một sắc thái nhìn cậu ta.
"Tỷ không sao. Chiều sẽ về nhà"
"Tốt quá!"
Xầm xì xầm xì...
Liễu Hạ Vũ: "Cậu ta gọi Hạ tổng là tỷ?"
*miệng chưa khép*
Vương Y Dạ: "Đứa ngốc, thì cậu ta là em Nhiễm...À hả?" *trợn lần hai*
Trầm Giai: "Nhưng Hạ tổng cao lắm nha! Nắm ngoái đã là 1m78 rồi nha!"
Tiểu Kỳ: "Vô lý! Quá sức vô lý mà!" *phản bác dữ dội*
Hạ Thiếu Phong: "...Tỷ, em về nha... Tỷ khỏe rồi..."
Thế là cậu hai họ Hạ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bệnh, bộ dáng như ma rượt, một nước đi không hề quay đầu. A Lục đứng ngoài thấy lạ nhưng cũng không dám hỏi...
P/s: An An vui vẻ nên type chương này cho mọi người cùng vui ^_^ coi như bonus mía đường kẹo các thể loại trước các trái đắng phía sau nha!
*cảm thấy An An viết hài hay hơn ngược :( *
Các bạn có thấy thế không? ÔvÔ
Tận hưởng đi các bạn =))))
Một điều hay ho là... Hạ Thiếu Phong 19 tuổi nhưng cao 1m62...