Sau khi trao đổi xong điều kiện với 037 thì đám người Yến Lâu cũng trở lại cửa hàng búp bê, còn có một người máy chữa bệnh theo về nữa.
Yến Thành rất đề phòng những thứ xa lạ, người máy chữa bệnh vừa tới gần thì cậu bé sẽ giơ tay đánh, tay bằng xương bằng thịt đánh vào vỏ sắt thì có thể tưởng tượng kết quả rồi đấy.
Yến Lâu đau đầu ôm lấy cậu bé, có cậu ở bên cạnh thì Yến Thành mới ngoan ngoãn hơn chút.
Sau khi người máy chữa bệnh kiểm tra xong thì báo cáo với cậu: “Phần lớn gen bệnh của cậu bé đều có thể chữa trị, nhưng một vài đặc điểm đã định hình như màu mắt, màu tóc, hàm răng thì không không thể thay đổi được.”
Yến Lâu hỏi: “Thị lực của cậu bé còn có thể khôi phục bình thường không?”
Người máy chữa bệnh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Có thể, tôi cần hai đến ba ngày để nghiên cứu phát minh thuốc gen liên quan, các thiếu hụt về thị lực, thanh quản đều sẽ được cân nhắc.”
Yến Lâu hài lòng đưa người máy chữa bệnh đi, sau đó cậu vuốt đầu Yến Thành nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa là em có thể khoẻ mạnh rồi.”
Yến Thành không nghe hiểu, nhưng điều này không cản trở cậu bé vây quanh Yến Lâu “a a” nói chuyện.
“Bình thường anh rất bận rộn.” Yến Lâu bất đắc dĩ nói: “Có lẽ không có nhiều thời gian ở cùng em đâu, em có thể chơi với các anh các chị khác, nhưng không được đánh người đâu nhé. Sau đó họ sẽ dạy em một vài kiến thức, hừm… Chờ đến lúc em học xong thì hẳn là anh sẽ không bận rộn như vậy nữa.”
Chờ Yến Thành học được nói chuyện thì các phó bản có vấn đề trong cửa hàng búp bê chắc cũng đã xử lý xong rồi, nhiệm vụ của cậu có thể nhàn hạ hơn rất nhiều.
Vì cậu đã đáp ứng 037 cho Lydia một cơ thể của búp bê nên Yến Lâu nhất định phải làm búp bê sớm, vậy nên đưa Yến Thành đi khám bệnh xong thì cậu chui thẳng vào phòng làm việc ngay lập tức.
Nicholas kết nối trao đổi thông tin từ xa với bản thể, sau đó thì không có gì để làm nữa.
Việc này thật đáng ngạc nhiên, dù sao y cũng là một vị quân vương, phải quản lý cả một thế giới to lớn, bình thường đều bận đến tối mày tối mặt, không ngờ có một ngày được trải nghiệm cảm giác rảnh rỗi đến phát chán.
Y nên học thuật phân thân từ sớm mới phải.
Khi Nicholas đang đi dạo một vòng trong cửa hàng búp bê thì gặp Yến Thành cưỡi con hổ trong vườn hoa.
Yến Thành nhe răng hung ác nhìn y, tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận đây là phương thức chào hỏi kỳ lạ của cậu bé, thậm chí gần đây đã có búp bê hoạt bát nhe răng đáp lại, sau đó bị Yến Thành đánh cho một trận.
Lúc vừa bắt đầu thì Á – người chịu trách nhiệm dạy thường thức và quy củ cũng rất lo lắng, chỉ sợ tất cả mọi người học theo thói quen của Yến Thành, sau đó anh ta phát hiện là mình đã lo lắng vô ích rồi, búp bê chỉ cần nhe răng một lần thì đều sẽ bị Yến Thành đánh đến không dám làm lại lần thứ hai.
Nicholas vẫy vẫy tay với Yến Thành: “Người bạn nhỏ, lại đây.”
Yến Thành lườm y, không có ý muốn ngoan ngoãn đi qua chút nào, thế nhưng Kẹo Hồ Lô lại cực kỳ nghe lời, nó nhìn thấy có người vẫy tay thì đến gần luôn làm Yến Thành tức giận đến mức véo gáy nó một cái.
“A a!”
“Dữ như vậy cơ à?” Nicholas hơi nheo mắt lại: “Có đánh thắng được ta không?”
“A!” Yến Thành thở phì phò nhe cái răng nanh nhỏ của mình ra, rất rõ ràng là muốn nói “không tin thì để tui cắn một cái thử xem”.
Nicholas xoa cái đầu to của Kẹo Hồ Lô rồi nói: “Nhóc xuống đây, ta sẽ dạy cho nhóc cách đánh nhau.”
“Gào?” Yến Thành nửa tin nửa ngờ nhìn y.
“Thật đấy, không lừa nhóc đâu.” Không phải là Nicholas rảnh rỗi quá mà là Yến Lâu nhận nuôi đứa bé này nên y yêu ai yêu cả đường đi, vậy nên mới coi trọng cậu bé này hơn một chút.
Yến Thành vươn mình nhảy xuống từ trên lưng Kẹo Hồ Lô, tay chân bám chặt mặt đất theo thói quen, con mắt màu xám vững vàng khóa chặt con mồi, sau đó trong nháy mắt lao lên tấn công.
Nicholas ung dung ngăn cản cậu bé lại, sau đó y nói: “Nhóc thử đứng lên, từ phía bên phải…”
Kẹo Hồ Lô nằm nhoài dưới bóng cây bên cạnh, đôi mắt to đảo tới đảo lui theo Yến Thành, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Yến Thành đã tấn công hơn mười lần, nhưng đều bị Nicholas ngăn trở, không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Đương nhiên, Nicholas cũng rất cẩn thận không làm cậu bé bị thương.
Yến Thành đánh lần nào thua lần đó, nhưng cậu bé không hề nản chí, kinh nghiệm cuộc sống ở trong thế giới bỏ hoang nói cho cậu bé biết, phải có kiên trì với con mồi, đặc biệt là con mồi mạnh mẽ hơn mình, bắt được sơ hở của con mồi rồi bất ngờ tấn công mới có thể giành được thắng lợi.
Nicholas rất hài lòng với biểu hiện của cậu bé, khả năng học tập của Yến Thành không tệ, tiến bộ rất nhanh, tuy còn giữ lại một vài thói quen của dã thú nhưng những thói quen này chưa chắc đã không phải là một loại năng khiếu.
Vì một buổi trưa dạy học nên cảm nhận của Yến Thành đối với Nicholas thay đổi rất nhiều, không chỉ gặp mặt không nhe răng mà còn có thể “a a” chào hỏi nữa.
Nicholas vui vẻ chào đón sự thay đổi này, y cũng kiếm một vòng thiện cảm của mọi người trong cửa hàng búp bê, y là người nhìn xa trông rộng nên sẽ xây dựng trước nền tảng cho việc trộm chủ cửa hàng sau này!
Lần này Yến Lâu ở phòng làm việc liên tiếp hai ngày không ra ngoài, Nicholas lần đầu nhìn thấy trạng thái làm việc của cậu như vậy nên không khỏi có chút bận tâm. Lúc trước Yến Lâu cũng đã nói, cậu từng vì bận bịu làm việc, ăn uống không có quy luật mà bị mắc bệnh đau dạ dày, cho dù hiện tại thân thể trở nên tốt hơn thì vẫn phải chú ý đến mặt này.
Tay nghề của bếp trưởng trong Vương Cung cũng không tệ, Angelo cực kì am hiểu làm các món ăn tốt cho dạ dày. Trong khoảng thời gian này Nicholas cũng quan sát thói quen ẩm thực của Yến Lâu, y phát hiện khẩu vị của cậu thiên về cay mặn, thích ăn các món có hương vị đậm đà, cậu hẳn là sẽ thích tay nghề của Uden…
Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên bắt người ta về sớm một chút thì tốt hơn.
Hôm sau, người máy chữa bệnh đến tiêm thuốc gen cho Yến Thành, đại khái cần nửa tháng để quan sát hiệu quả.
Đồng thời, Vương Cung bên kia truyền đến tin tức, đã có kết quả điều tra về oán khí của hồng ngọc.
Lúc này Yến Lâu chạy tới Vương Cung.
Nhìn thấy Nicholas, Yến Lâu hoảng hốt chớp mắt.
Lần gặp mặt trước là đi căn cứ nghiên cứu sau lễ hội cuồng hoan, tính đến nay cũng chưa được mấy ngày, nhưng mỗi lần gặp mặt Yến Lâu đều phát hiện mình lún càng sâu, điều này làm cho cậu vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ.
Đặc biệt là đêm lễ hội cuồng hoan đó, Nicholas quá mức dịu dàng khiến cậu có nhiều ảo giác lắm.
“Game sinh tồn bên kia đang tiến hành thanh tra phó bản, đây là kết quả.” Nicholas đưa điều tra kết quả cho cậu: “Điều tra cho thấy, có năm phó bản bị oán khí xâm lấn, trong đó không bao gồm phó bản nằm trong sự quản lý của cửa hàng búp bê, điểm giống nhau duy nhất của chúng là sự tồn tại của búp bê NPC trong phó bản.”
Yến Lâu xem xong thì đóng báo cáo điều tra lại rồi nói: “Xem ra đối phương và cửa hàng búp bê chắc chắn là có quan hệ.”
Nicholas khẽ gật đầu, y hỏi: “Em có nghi ngờ ai không?”
“Có.” Yến Lâu nói: “Dưới danh nghĩa của cửa hàng búp bê có ba phó bản cấp A bất thường, trong đó có một trung tâm của phó bản tên là Beatrice mất tích. Hiện nay chúng tôi không thể xác định được thời gian mà Beatrice chạy trốn, nhưng chắc chắn thời gian nó âm mưu không ngắn, hơn nữa năng lực của nó vừa vặn tương tự với năng lực của oán khí.”
Nicholas hơi nhíu mày: “Em có biết tình hình bên trong phó bản không?”
Yến Lâu lắc đầu: “Beatrice chạy trốn ít nhất cũng quá nửa năm rồi, vì thời gian đó cửa hàng búp bê quản lý hỗn loạn nên chúng tôi đã gần như mất đi sự khống chế đối với phó bản này.”
Nicholas hơi nhắm mắt, rối loạn trong thời gian đó đại bộ phận có quan hệ không thể tách rời với Elena, nhưng cũng có nguyên nhân y cai quản không nghiêm.
“Phó bản cấp A mất khống chế quá nguy hiểm, em đừng một mình mạo hiểm đấy.” Nicholas nói: “Chờ một thời gian gian nữa lúc tới Thế giới Âm Dương, tôi sẽ gặp Trác Vũ Sanh một lần rồi sau đó đi giải quyết vấn đề này với em.”
“Bệ hạ…”
Nicholas vung tay ngắt lời cậu: “Chuyện này có trách nhiệm của tôi, em không cần nhiều lời.”
Huống hồ, cho dù có xuất phát từ nguyên nhân nào thì y đều không thể để Yến Lâu đi đối mặt với nguy hiểm một mình được.
Yến Lâu trầm mặc chốc lát rồi đổi đề tài: “Tôi có một tin tức tốt muốn nói cho bệ hạ.”
Cậu nói đến giao dịch lần trước cùng 037, chuyện này đối với Thế giới Hắc Ám mà nói đúng là một tin tức tốt đẹp.
Có 037 giúp đỡ, khoa học kỹ thuật của Thế giới Hắc Ám có thể phát triển rất nhanh, cuộc sống của cư dân sẽ dễ dàng hơn, đồng thời giảm bớt ảnh hưởng của Thế giới Phép Thuật đối với họ.
Tuy Nicholas đã sớm biết toàn bộ sự việc nhưng y rất tình nguyện nghe Yến Lâu lặp lại lần nữa.
Sau khi nghe xong, Nicholas theo thường lệ cổ vũ cậu một phen, sau đó khẽ cười nói: “Tôi cũng có một tin tức tốt muốn nói cho em.”
Yến Lâu hơi ngẩn ra, cậu tò mò: “Mời bệ hạ nói.”
“Chuyện em mưu tính Kosselin nằm vùng trong thần giáo Quang Minh có tiến triển.” Nicholas đưa một phần báo cáo cho cậu xem: “Kosselin giao cho chúng ta một danh sách, còn tiết lộ thêm vài địa điểm mà thần giáo Quang Minh tụ tập, hôm qua Cách Tang đã dẫn binh san bằng một cứ điểm, còn bắt sống rất nhiều giáo đồ.”
“Sau một thời gian, những cứ điểm này sẽ bị san bằng từng cái một, tuy rằng không thể triệt để hủy diệt thần giáo Quang Minh nhưng cũng có thể đả kích sĩ khí của họ, họ sẽ ngủ đông một khoảng thời gian ngắn.”
“Chúc mừng bệ hạ!”
Nicholas cười nói: “Là công lao của em đấy.”
Yến Lâu nói: “Thần chỉ cho một đề nghị mà thôi, là bệ hạ biết cách dùng người, Thành chủ Cách Tang dùng binh như thần…”
Cậu khen một lượt đám người Nicholas và Cách Tang, lần này Nicholas không bị cậu thổi phồng đến đỏ mặt nữa mà là chống đầu buồn cười nhìn cậu.
Không biết tại sao mà y cảm thấy dáng vẻ Yến Lâu đàng hoàng trịnh trọng khen ngợi người khác đặc biệt đáng yêu.
Nói xong chính sự, Yến Lâu định tạm biệt rồi quay về nhưng Nicholas lại mở miệng gọi cậu lại.
Yến Lâu hơi run, cậu hỏi: “Bệ hạ còn có mệnh lệnh khác nữa ạ?”
Nicholas trầm mặc, y có thể có chuyện gì? Chỉ là muốn giữ người ta lại thêm một lúc nữa mà thôi.
Y dùng đầu óc từng xử lý vô số đại sự nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do hợp tình hợp lý: “Lần này em lại đây đã gặp Kẹo Mềm và Kẹo Dẻo chưa?”
Mỗi lần Yến Lâu đến, hai nhóc con này nhất định phải quấn quít lấy cậu chơi một hồi mới thôi, hiện tại Nicholas cảm thấy giữ lại Kẹo Mềm và Kẹo Dẻo chắc chắn là quyết định chính xác nhất mà y từng làm!
Yến Lâu chần chờ chốc lát, sau đó quả nhiên đồng ý.
Cậu cũng cực kỳ yêu thích hai con mèo nhỏ này, trong không gian luôn tích trữ đồ chơi và đồ ăn vặt cho chúng, nếu như lần này tới Vương Cung mà không tới gặp chúng thì sợ là lần sau chúng sẽ làm ầm lên mất.
Nicholas tự mình dẫn cậu tới phòng cho mèo, bên trong có thêm rất nhiều thứ, thí dụ như nhà cây cho mèo cỡ lớn bày giữa phòng kia.
“Lúc trước em đã nói phải làm một ít món đồ chơi cho nó, để chúng có thể vận động đúng không?” Nicholas nói: “Tôi cũng bảo người làm những cái này, hai ngày trước mới làm xong, Kẹo Mềm rất thích, gần đây cũng không ra ngoài nhiều nữa.”
Kẹo Mềm không ra ngoài, Kẹo Dẻo thì càng chẳng muốn nhúc nhích, thế nên lần này chúng nó không đi chặn đường Yến Lâu nữa.
Có điều chúng không ngăn cậu không có nghĩa là không nhớ, ít nhất là sau khi Kẹo Mềm nhìn thấy Yến Lâu thì mắt mèo tỏa sáng, nó lập tức vứt bỏ đồ chơi mà chạy thẳng vào lòng cậu.
“Meo!” Thú hai chân, mi đã tới rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT