Chẳng qua bao lâu sau, sân mèo bắt đầu ầm ĩ, ở đâu cũng có tiếng mèo kêu meo meo, tiếng những người chơi vừa chạy rượt theo mèo vừa dỗ dành, còn có tiếng cảnh cáo tức giận của Kẹo Mềm.
Người chơi áo đỏ: “Có muốn cạo lông chân, cắt móng tay, lấy ráy tai, lau nước mắt hay không? Nhà tôi có nuôi tám con mèo, tôi có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện này rồi, chắc chắn sẽ không làm chúng nó đau đâu!”
Kẹo Mềm do dự một lát: “Thật, thật không? Vậy… vậy thử coi sao.”
Người chơi áo đỏ vui vẻ nhướng mày: “Được!”
Kẹo Mềm căng thẳng nhìn chằm chằm người đó một lát, thấy đám mèo nhỏ thoải mái đến mức ngủ gật, Kẹo Mềm gắng gượng yên tâm, sau đó nó theo dõi người chơi tiếp theo.
“Cô bé buộc tóc đuôi gà kia, buông ra buông ra!” Kẹo Mềm hét to: “Bảo cô tắm rửa sấy lông, ai cho cô chôn mặt vào bụng hít mèo?”
Cô gái kia chột dạ thả mèo nhỏ đang ôm trong tay ra, sau đó nhanh nhẹn túm lấy một con mèo bẩn khác, không sao, chờ sau khi tắm xong đứa này, cô ta còn có cơ hội hít thêm lần nữa!
Kẹo Mềm tức giận tận trời: “Làm gì đó làm gì đó? Cá khô nhỏ là của bọn tôi, loài người lớn như vậy mà lại cướp cá khô nhỏ của mèo hả? Có biết xấu hổ không?”
Người chơi nam bị điểm danh xấu hổ đút cá khô nhỏ sắp đưa đến miệng mình cho con mèo tức giận, thì thầm: “Chẳng phải là do… Thơm quá sao?”
Kẹo Mềm nghiến răng ken két: “Tên cao to kia, đừng có cười dâm với mèo con nhà bọn tôi như thế, anh có còn muốn làm không đấy?”
Tên cao to: “…” Tôi thật sự vô tội!
Kẹo Mềm suy sụp kêu to: “Tên lưu manh nhuộm tóc đỏ kia, mau bỏ trứng của Kẹo Mạch Nha ra! Còn bóp nữa hả! Vợ nó đang trừng anh kia kìa!”
Người chơi tóc đỏ sợ đến mức đánh rơi mèo. Anh ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh buốt như băng của mèo hoa cái ở cách đó không xa, cười gượng rồi từ từ giơ hai tay lên đầu hàng: “Mày, mày nghe tao giải thích đã…”
Mèo hoa cái vồ đến, cào cho anh ta mấy đường máu còn hung tợn xách Kẹo Mạch Nha vô tội ra mặt đi mất.
Mọi người và mèo: “…”
Yến Lâu ngồi xếp bằng trên mái nhà quan sát, xem đến đây bèn vỗ đùi Nicholas, khoái chí cười khùng khục.
“Vui, vui thật đấy!” Cậu cười không ra hơi: “Cái này chơi thêm hai lần… Chỉ là hơi mệt cho Kẹo Mềm thôi.”
Nicholas nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ: “Mắc cười lắm à?”
Yến Lâu cắn trái cây giòn trong tay mình, cười tủm tỉm nói: “Thú vị mà, thỉnh thoảng giải trí chút cũng được.”
Mặc dù đàn mèo quậy phá ầm ĩ nhưng cửa ải này không khó, cho dù là người chơi tương đối xa lạ với mèo cũng làm quen được rất nhanh. Nhất là người chơi mặc đồ đỏ kia, kinh nghiệm nuôi mèo của anh ta rất phong phú, chỉ trong chốc lát là một đàn mèo muốn được xinh đẹp, được vuốt ve tụ tập cọ cọ bên cạnh anh ta, khiến người chơi khác nhìn mà hâm mộ ra mặt.
Bọn họ cũng muốn được mèo nhỏ bao quanh, muốn được chúng nó cọ, muốn chúng nó đến làm nũng, hu hu hu hâm mộ quá!
Yến Lâu ngồi trên nóc nhà: “Đây gọi là kỹ thuật trong tay, đi khắp thiên hạ không cần sợ!”
Nicholas cười trêu: “Vậy em có muốn gọi người đến nuôi mèo không?”
Yến Lâu quay đầu trừng y: “Nuôi mèo? Không phải chúng ta đã nói em là tổng quản nuôi mèo trong hoàng cung sao? Sao vậy? Anh muốn đổi người khác?”
Nicholas sửng sốt, bất chợt nhớ đến đúng là rất lâu trước kia từng có chuyện như vậy.
Y cười ôm vai Yến Lâu, nói: “Ta không đổi, cùng lắm thì mời một người đến giúp em… Nhưng mà nuôi mèo thì nuôi, thỉnh thoảng em có thể nuôi ta hay không, đừng chỉ để ý đến mèo cả ngày!”
Yến Lâu cười, nghiêng đầu nhìn y, cậu hỏi: “Anh có đáng yêu như mèo nhỏ không?”
Nicholas nhướng mày cười cười, sau đó một vầng sáng trắng bao phủ cả người y, một lát sau, một con mèo to xác còn lớn hơn hổ xuất hiện trên mái nhà.
Yến Lâu cười tủm tỉm dựa vào, nằm trên cái bụng to trắng ấm áp của mèo, còn tiện tay sờ cằm mèo: “Được rồi, anh đáng yêu hơn!”
Đợi người chơi qua cửa rồi đi, Kẹo Mềm nằm trên khung leo cho mèo, bụng chấm đất, bốn móng xòe ra, rõ là lòng mệt đến mức sống không còn gì luyến tiếc.
Vậy còn chưa xong, không qua bao lâu lại có đội người chơi khác đến.
Kẹo Mềm giơ một chân trước lên che mắt, kêu rên: “Cứu mạng…”
Kẹo Dẻo lười biếng mở một bên mắt ra, liếc thằng em trai sắp trọc cả lông, chậm rãi “meo meo” hai tiếng. Kẹo Mềm quay đầu, “ngao” một tiếng bay vào lòng anh cả, sau đó bị anh Dẻo đẩy ra với vẻ ghét bỏ.
Kẹo Mềm: hu hu hu.
Thấy Kẹo Mềm vẫn còn khống chế tình hình được, Yến Lâu yên tâm bị con mèo trắng to đùng ngậm gáy ôm đi.
“Bệ hạ, anh có thể đổi cách khác được không?” Yến Lâu bị mèo ngậm bay xuống mái nhà, cậu khoanh tay trước ngực, bình tĩnh phàn nàn: “Ví dụ như để em nằm trên lưng anh.”
Tại sao lại ngậm cậu như thể cậu là mèo con không biết nghe lời?
Nicholas: … Chẳng phải vì em lại không chịu đi đó sao!
Bệ hạ biến thành mèo sẽ không dung túng cậu như trước, hành động thẳng thừng ngậm người bỏ chạy.
“Anh có muốn em phối hợp với anh chút không?” Yến Lâu cười hỏi.
Mèo trắng to:?
Người đàn ông mặc quần áo màu đen từ từ thu nhỏ người lại, chỉ trong chốc lát sau, cậu biến thành một con mèo đen nhỏ hơn mèo trắng vài size.
Mèo trắng nheo mắt cười, y không chạy nữa, dừng luôn tại chỗ, hai chân trước nâng mèo đen lên liếm.
Yến Lâu: “…” Thật sự không cần nhiệt tình như vậy đâu.
Bọn họ đi đến phòng búp bê cách sân mèo không xa, ở đó, ngoại trừ phòng làm việc của Yến Lâu, còn có rất nhiều búp bê mà cậu để ở đây.
Căn phòng chứa đồ thứ nhất được dùng làm phó bản, bên trong có hơn trăm con búp bê, đầu không lớn lắm, tất cả chúng nó đều có hình dáng Pokemon, đây là quà mà cậu chuẩn bị cho Nicholas.
Vốn là đã nói mỗi năm một con, nhưng cứ đến ngày lễ là Yến Lâu sẽ làm một con, lúc rảnh rỗi trò chuyện cũng sẽ làm, cho nên chưa qua mấy năm mà đã có nhiều búp bê như thế.
Thỉnh thoảng Nicholas sẽ nhìn phòng búp bê, thở dài sầu muộn: “Có phải ta nên tìm càng nhiều video về búp bê hay không? Nếu không thì chẳng qua mấy năm nữa, đội Pokemon được thu thập đầy đủ, em lén lút chạy đi mất thì làm sao đây?”
Yến Lâu: “…”
Cả phòng đều dành để chứa búp bê, mặc dù đa số chúng nó có hồn nhưng chúng nó là búp bê cấp thấp, cho nên khi người chơi vào phòng búp bê, người hầu canh giữ nơi này sẽ đưa cho bọn họ một đống công cụ dọn dẹp.
“Làm phiền mọi người quét tước nơi này, cũng phải tắm sạch búp bê!”
Hơn một trăm con búp bê, nhìn qua hình như cũng không nhiều lắm, các người chơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó người chơi cầm khăn chuẩn bị lau bụi cho búp bê rồng phun lửa bị nó quát: “Tên ngốc! Dám lấy khăn lau người rồng, ta là rồng, rồng phun lửa! Phải lấy bàn chải lông mềm chà xát cho ta, rồi lấy khăn lụa lau, lau xong nhớ phun nước hoa!”
Người chơi sợ đến mức làm rơi khăn: “…”
Tượng rồng phun lửa bên cạnh nói: “Ta không cần nước hoa nhưng phải tô màu lại, lửa trên đuôi ta không cháy sáng!”
Squirtle nhựa rỗng ruột: “Kính mắt của ta bị lệch rồi, còn dính bụi nữa, mau tới lau đi… Còn nữa, trong bụng ta không có nước, nhớ phải rót nước vào, tốt nhất là cho ta thêm một con cá vàng hoạt bát đáng yêu nữa nha, cảm ơn!”
Những con Squirtle, Blastoise khác: “Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! Ta muốn cá chép to, bèo, rùa nhỏ…”
Người chơi:???
Rót nước và thả cá, cho cây cỏ vào bụng? Thao tác thần kỳ gì thế này? Sẽ không đọng lại rồi thối hoắc chứ?
Mèo đen ngồi xổm trên xà nhà liếm móng vuốt, ghét bỏ nói: “Em đã nói lần trước em vào đã ngửi thấy mùi thối rồi, chúng nó còn không chịu nhận!”
Nicholas: “…”
Mấy chục Pokemon như Pikachu, Raichu đồng loạt kêu lên: “Hết pin rồi! Sạc pin! Mau sạc pin! Bọn ta phải online chơi game rồi!”
Những người chơi: “…”
Rốt cuộc thế giới này làm sao thế? Nay cả Pikachu cũng biết chơi game, còn chơi Pokemon, bạn dám tin không?
Yến Lâu giơ vuốt che mặt, đuôi đen quấn lấy chân trước của Nicholas, kéo y về trước, cậu nói: “Chúng ta đi thôi, không cần xen vào bên này!”
Chỉ với kiểu uy hiếp như thế này, người cậu lo lắng phải là người chơi.
Mèo trắng to há miệng nhẹ nhàng cắn gáy mèo đen, ngậm cậu bước đi nhảy ra cửa sổ một cách tao nhã, không bao lâu sau là rời khỏi sân này rồi.
Ngoại trừ hai nơi này, những phó bản khác đều có người chơi đến qua cửa, không cần bọn họ phải lo lắng nhiều. Vì vậy Nicholas sung sướng ngậm mèo đen Lâu về đại điện, mèo trắng to lớn ngồi xuống vương tọa, mèo đen nằm trong móng vuốt y, bị liếm từ đầu đến đuôi.
Yến Lâu: “…”
Mặc dù, nhưng mà… Hình như mèo liếm lông khá là thoải mái.
Yến Lâu giơ vuốt đạp đạp lên bụng ấm của Nicholas, ngáp một cái rồi ngủ.
Chờ đội người chơi cực nhọc đi đến trước mặt Boss cuối, bọn họ trông thấy hai con mèo một lớn một nhỏ, sau đó mèo lớn màu trắng kia bỗng biến thành một Boss ở cửa ải mà bọn họ trông hơi quen.
Những người chơi: “…”
Hay lắm, anh không cần phải nói, chúng ta đã quen quy trình rồi, lần này vẫn là nửa tiếng đúng không?
Nicholas mỉm cười: không, lần này là một tiếng!
Người chơi: được, không thành vấn đề.
Đội người chơi cos tượng, cos được một nửa thì một đội người chơi khác đến.
À hiểu rồi, cảnh này quen mà!
Vì thế trong đại điện lại có thêm một đám cọc gỗ…
Cho đến khi mèo đen tỉnh lại, trong đại điện trống hoác không còn ai…
Cậu liếc nhìn mặt trời mọc lên cao bên ngoài, cậu hỏi: “Người chơi đâu rồi?”
Mèo trắng Ni: “Đi rồi.”
Mèo đen Lâu: “… Vậy nên em lại không chơi được?”
Nicholas im lặng một lát, y nói: “Không sao cả, còn có lần tiếp theo mà!”
Mèo đen giơ vuốt giẫm mạnh vào trán y: “Em tin anh mới là lạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT