Lúc bụng bia vào phòng làm việc lục tung mọi thứ thì cô gái đeo kính đang ở trong phòng ngủ chính bên cạnh.
Con búp bê khủng bố kia đuổi theo cô ấy suốt chặng đường với chiếc đao to lớn nặng nề, có vài lần suýt bị chém phải. Nhưng sau vài lần bị dọa, cô gái đeo kính đã bắt đầu nổi giận, nhanh nhẹn thoát khỏi bàn tay của búp bê hết lần này đến lần khác, thậm chí còn cầm bình hoa lên đánh trả mấy lần.
Đòn phản kích của cô ấy chẳng là gì đối với con búp bê, ngược lại còn kích thích cơn giận dữ của nó, khiến nó đuổi theo cô ấy không chịu buông tha.
Cô gái đeo kính âm thầm chạy vào phòng ngủ chính rồi khóa trái cửa lại, chất lượng của tấm ván cửa phòng ngủ chính này tốt hơn tấm ván trước, búp bê phải chém một lúc lâu mới phá ra được.
Cánh cửa gỗ ầm ầm rơi xuống đất, búp bê cười nhếch mép đi vào nhưng trong phòng đã không còn bóng dáng của cô gái đeo kính nữa.
Búp bê kéo theo cây đao lớn vào trong phòng tìm kiếm, nó đập mở chiếc tủ, chém vỡ bàn ghế, ngay cả tấm ván giường cũng chém thủng vài lỗ nhưng vẫn không thấy cô gái đeo kính đâu.
Búp bê trở nên cáu kỉnh, nó đi đi lại lại ở trong phòng, kéo lưỡi đao trên mặt đất tạo ra những âm thanh “xoẹt xoẹt” chói tai.
Đôi mắt pha lê của nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ chuyển động qua lại, nó tìm kiếm kỹ từng tấc một trong mỗi góc phòng. Nó là chủ nhân của căn phòng này nên hiểu rất kỹ về kết cấu căn phòng, nó biết nơi này không có chỗ để trốn.
Một lúc sau, búp bê kéo theo chiếc đao lớn đi về hướng cửa sổ, xé những tấm rèm che ra, vừa định leo lên xem thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động.
Búp bê đánh giá độ cao của bệ cửa sổ, quyết định tạm thời bỏ qua nơi này để bắt con chuột ở bên cạnh trước.
Chờ nó đi xa, một cánh tay bám vào mép cửa sổ, ngón tay gầy guộc vì dùng sức mà các khớp xương trở nên trắng bệch.
Cô gái đeo kính treo người dưới bệ cửa sổ mấy phút liền, thể lực đã tiêu hao quá nhiều. Khó khăn lắm mới leo lên được, đôi tay của cô ấy không ngừng run rẩy, nhưng cô ấy không có thời gian để nghỉ ngơi.
Không biết bao giờ con búp bê đáng sợ kia sẽ quay lại, cô ấy phải nhanh chóng đi tìm manh mối.
Phòng ngủ chính rất lộn xộn, cô gái đeo kính tìm thấy một mảnh giấy trong đống mảnh vỡ. Sau khi mở ra, trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ do dự.
Phòng bên cạnh truyền đến những tiếng “bịch bịch”, cô gái đeo kính cắn răng cất tờ giấy vào túi rồi nhanh chóng lén lút rời khỏi.
Người phụ nữ tóc dài và bím tóc nhỏ ở tầng một hốt hoảng chạy vào phòng khách, đám búp bê đang đuổi giết bọn họ chợt dừng lại, do dự nhìn ánh lửa trong phòng kháchkhông dám tới gần, một lúc sau lại ẩn vào bóng tối.
Bím tóc nhỏ thở phào một hơi, kiệt sức ngồi trên ghế sô pha. Vết thương sau lưng khiến quần áo ướt sũng, sắc mặt cậu bé rất khó coi, nếu cứ tiếp tục sợ rằng sẽ mất máu đến chết.
Sắc mặt người phụ nữ tóc dài bên cạnh tái nhợt, cô ấy run rẩy chỉ ra sau, mặt mũi mếu máo không dám khóc.
Một hơi thở mờ ám phả vào gáy cậu bé, bím tóc nhỏ cứng ngắc quay đầu lại, một bàn tay cháy xém đặt lên vai cậu bé, giọng nói lạnh lẽo của đứa trẻ vang lên bên tai: “Hai người cũng đến chơi với tôi sao?”
Bím tóc nhỏ bật người lên, vội vàng xông ra hành lang.
Người đàn ông cường tráng chạy ra khỏi góc phòng hét lớn: “Chờ đã, đừng đi!”
Đáng tiếc lời nhắc nhở đến quá muộn, một con dao phay bay ra khỏi bóng tối cắm thẳng vào bụng của bím tóc nhỏ.
Người phụ nữ tóc dài kinh hãi che miệng lại, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói dò hỏi: “Cô thì sao? Muốn chơi cùng tôi không?”
Cô ấy quay đầu lại đối diện với một gương mặt quỷ cháy xém, màu sắc duy nhất trên mặt quỷ chính là đôi mắt trắng dã và hàm răng trắng đều của nó.
Người phụ nữ tóc dài quá sợ hãi, hai mắt trợn ngược ngất xỉu.
Người đàn ông cường tráng vất vả kéo bím tóc nhỏ bị thương nặng về lại phát hiện người phụ nữ tóc dài đã ngất xỉu. Chờ đợi lâu như vậy chỉ gặp hai người đồng đội như vậy thì không bằng hắn tự phấn đấu!
“Người anh em, cậu còn kiên trì được không?” Người đàn ông cường tráng bịt lại phần bụng của bím tóc nhỏ, sốt ruột hỏi.
Máu chảy nhiều như vậy sợ rằng không lâu nữa là xong đời rồi!
Bím tóc nhỏ chật vật lấy một viên thuốc màu đen ra khỏi túi nuốt ực xuống, vết thương ở phần bụng và phần lưng nhanh chóng lành lại, sắc mặt của cậu bé cũng hồng hào trở lại.
Người đàn ông cường tráng có chút ghen tị: “Có đạo cụ à, người anh em, cậu lợi hại đó nha!”
Trong game có cơ hội nhận được đạo cụ nhưng xác suất rất thấp, người chơi cấp dưới có thể sống sót vượt qua là khá lắm rồi, nào có cơ hội mà tranh giành đạo cụ.
Vẻ mặt bím tóc nhỏ đau lòng: “Chỉ có một thứ giữ được mạng, giờ thì không còn nữa rồi.”
Nếu không phải vì đạo cụ hiếm có, cậu bé lại muốn sống sót thì cậu còn ôm vết thương chạy lâu như vậy làm gì? Kết quả trong nháy mắt đã dùng hết, nhưng may mắn là vẫn giữ được mạng sống.
Bị người chơi xem nhẹ đã lâu, Dương Dương không vui dí sát đầu quỷ tới hỏi: “Bao giờ các người mới chịu chơi với tôi?”
Bím tóc nhỏ hoảng sợ, chỉ muốn chạy tiếp nhưng lại bịút nữa lại muốn chạy, nhưng lại bị người đàn ông cường tráng giữ lại.
“Đừng chạy! Tên tiểu quỷ này không giết người, những con búp bê kia cũng sẽ không đến phòng khách, ở đây an toàn.”
Bím tóc nhỏ cẩn thận nhìn Dương Dương, một lúc lâu sau mới ngồi lêntrên ghế sô pha.
“Anh có tìm được manh mối nào không?”
Người đàn ông cường tráng bất đắc dĩ lắc đầu: “Không, tôi đen đủi đụng trúng tên tiểu quỷ này, vẫn luôn phải chơi bịt mắt bắt dê với nó. Tôi vừa đi ra ngoài là bị búp bê đuổi theo.”
Bím tóc nhỏ cau mày sốt ruột: “Tôi cũng không tìm được, mới bắt đầu game đã nhắc tới gác xép, tôi cứ tưởng sẽ có manh mối. Kết quả đi lên chỉ gặp một con boss, chẳng tìm được chìa khóa. Nếu chìa khóa nằm trong tay của boss thì sẽ rất phiền phức.”
Hai người đều có buồn bực. Bên ngoài có búp bê hung dữ đang nhìn chằm chằm, bọn họ bị mắc kẹt ở đây không tìm được manh mối, làm sao mới trốn thoát được?
“Manh mối hả… Tôi có!” Người phụ nữ tóc dài đã tỉnh lại, vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của hai người kia.
Cô ấy lấy ra một tờ giấy kia, nói: “Tôi tìm được cái này, có phải là cách qua cửa không?”
“Người chết sống lại?” Bím tóc nhỏ đọc xong thì nhíu mày: “Người chết là ai? Ở đây chắc chắn không chỉ có một người chết, chúng ta phải làm ai sống lại thì mới qua cửa được?”
Người phụ nữ tóc dài nữ lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ tìm được cái này.”
“Nhất định vẫn còn những tờ giấy khác.” Bím tóc nhỏ nói: “Phía trên này có viết là đồ vật thứ hai, chí ít thì vẫn còn đồ vật thứ nhất nữa.”
Người đàn ông cường tráng nhìn về phía hành lang tối đen, bóng đen lắc lư trong hành lang đều là búp bê hung ác.
“Làm thế nào bây giờ? Xông ra tìm manh mối sao?”
Mấy người đang cân nhắc xem có nên đánh cuộc một lần hay không thì trong bóng tối lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Người đàn ông cường tráng vui vẻ, vội vàng hét lớn: “Chạy về phía này! Phía này!”
Người phụ nữ đeo kính và bụng bia đều chạy tới, năm người chơi lại tụ họp trong phòng khách một lần nữa.
Dương Dương bò đến chắn trước người phụ nữ đeo mắt kính và bụng bia, tức giận nói: “Các người phải chơi với tôi! Chơi với tôi!”
Người đàn ông cường tráng giải thích tình hình cho bọn họ, sau khi xác nhận tiểu quỷ không giết người thì hai người đó mới cẩn thận tránh xa nó.
Dương Dương không vui, đập tay xuống đất, lớn tiếng quát: “Chơi với tôi!”
Mấy người chơi đều không quan tâm đến nó, bọn họ đang bận rộn trao đổi manh mối.
Manh mối của người phụ nữ tóc dài và bụng bia đều đã bày ra, theo thứ tự là đồ vật thứ nhất và đồ vật thứ hai, tro cốt của người chết và máu bùn của rễ cây hoa hồng.
Người phụ nữ đeo kính do dự một lát rồi lấy ra manh mối của mình.
Bím tóc nhỏ đọc: “Muốn người chết sống lại hóa giải oán khí cần thu thập bốn đồ vật, dùng chúng để chế tạo vỏ bọc cho người chết, sau đó đọc ba lần câu thần chú…”
Thấy câu thần chú kia, mặt bím tóc nhỏ lộ ra vẻ chần chừ: “Cái này… Cô chắc là manh mối chứ không phải là một trò đùa dai chứ?”
“Rốt cuộc là cái gì? Cậu mau nói đi!” Bụng bia có chút nóng nảy kêu lên, thân thể của ông ta ta ngày càng cứng ngắc, từ cổ đến ngực đều đã biến thành nhựa.
Bím tóc nhỏ bĩu môi, tiếp tục đọc: “Đọc ba lần câu thần chú: Chủ cửa hàng cao nhất đẹp trai nhất mạnh mẽ nhất!”
Tất cả mọi người: “…”
Hughes lén lút liếc Yến Lâu, nếu không phải chính nó nhìn thấy chủ cửa hàng viết ra những tờ giấy kia thì đánh chết nó cũng không dám tin một chủ cửa hàng hiền lành lại thú vị đến vậy.
Yến Lâu cười hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Có chuyện gì sao?”
Hughes vội vàng lắc đầu.
Những người chơi sinh ra hoài nghi tính chân thật của tờ giấy này, dù sao nó cũng quá xàm xí.
Người đàn ông cường tráng gãi đầu: “Cái này… Là thật sao?”
Cô gái đeo kính đẩy gọng kính yếu ớt nói: “Tôi tìm thấy ở phòng ngủ chính, chúng ta sẽ không làm mấy trò đùa dai này nên chắc là NPC để lại.”
Bím tóc nhỏ nói: “Nội dung trong những tờ giấy này vốn đã không đầu không đuôi, điểm đáng ngờ rất nhiều, nói không chừng đây chỉ là một chiêu trò được cố ý bày ra để quấy nhiễu. Tôi nghĩ đi tìm chìa khóa vẫn an toàn hơn.”
Bụng bia sờ lên sau gáy đã cứng đờ, nôn nóng nói: “Chìa khóa ở chỗ nào?”
Bím tóc nhỏ liếc nhìn ông ta, cảm thấy ông ta có chút kỳ quái, “Không biết, chắc là trên tay boss, cái con đuổi anh từ gác xép xuống ấy.”
Sắc mặt bụng bia cứng đờ: “Đó, đó không phải là…”
Ông ta hơi sợ hãi, boss có thể biến ông ta thành búp bê nhựa, ai mà biết nó có thủ đoạn nào khác khủng bố hơn không??
Những người chơi đang rơi vào tình cảnh khó khăn nhưng Hughes lạiộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra chủ cửa hàng cố ý viết như vậy!” Hughes cung kính nói, “Như thế này thì người chơi sẽ sinh ra hoài nghi đối với cách qua cửa thứ hai, từ đó sẽ lựa chọn đối mặt với Đa Đa nhiều hơn.”
Yến Lâu sững sờ một lát, mỉm cười gật đầu.
Tuy rằng cậu muốn đùa dai mới là nguyên nhân chủ yếu nhưng quả thật cậu đã cân nhắc tới phương diện này. Cách hồi sinh Dương Dương đơn giản hơn loại thứ nhất, điều này không có lợi cho sự phát triển của game nên cậu cần phải tăng độ khó lên.
Những người chơi không thảo luận ra được kết quả nào, Dương Dương bị bỏ quên đã lâu ở một bên cũng không nhịn nổi nữa.
Nó dùng tay chân bò lên người bụng bia, hai tay quấn lấy cổ của ông ta, hét lớn với giọng lanh lảnh: “Chơi với tôi! Chơi với tôi! Nếu không tôi sẽ gọi anh tôi đến!”
Phần cổ của bụng bia đã biến thành nhựa, ông ta cực kỳ lo lắng. Sau khi bị Dương Dương bò lên, ông ta lập tức kinh hãi hất ra: “Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!”
Mọi người đều cho rằng tiểu quỷ này vô hại nên cũng không sợ nó.
Nào ngờ sau khi bị hất đi, Dương Dương đột nhiên ngồi bệt xuống dưới đất gào khóc, tiếng khóc bén nhọn vang vọng khắp tòa nhà.
Bím tóc nhỏ có dự cảm chẳng lành. Cậu bé muốn ngăn Dương Dương lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
Trong bóng tối hiện ra từng đôi mắt đỏ rực sáng bừng, hơn mười con búp bê giơ đao lên bao vây phòng khách.
“Ai? Ai dám bắt nạt em trai tôi?” Một tiếng thét u ám truyền đến, ngay sau đó Đa Đa đằng đằng sát khí xuất hiện trong phòng khách.
Dương Dương đi vòng quanh Đa Đa, vừa khóc vừa tố cáo: “Anh, bọn họ không chơi với em!”
Đa Đa nở nụ cười độc ác: “Yên tâm, bọn họ sẽ ở lại chơi với em!”
Trong bóng tối, từng con búp bê nhảy ra, vung đao chém mạnh mẽ về phía những người chơi.
Người đàn ông cường tráng hét lên: “Chạy mau!”
Không cần hắn nhắc nhở, tất cả đều đã chạy tán loạn tìm cách thoát thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT