Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

_________

Yến Lâu cảm ơn lời nhắc nhở của cô gái, từ chối sự hộ tống của người phụ trách, một mình căng chiếc dù màu đen bước vào vùng đất hoang vu vô tận.

Cô gái tiếp đón cậu trước đó có phần lo lắng nói: “Thực sự để anh ấy ra ngoài như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.”

Người phụ trách ngược lại không hề lo lắng, bình tĩnh đi về phía ghế nằm, lười biếng nói: “Yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu, cô tưởng người ta giống cô chắc, đến con gà còn không dám giết? Đây là đại lão cấp trên đến, cấp bậc cao hơn chúng ta, thực lực cũng mạnh hơn chúng ta, một tay đã có thể nhấn chết nhóm người kia, hơn nữa… Cậu ta đã là quỷ, còn có thể bị giết chết thêm một lần nữa?”

“Quỷ?” Cô gái đột ngột quay đầu lại, gương mặt sợ hãi.

Người phụ trách giễu cợt nhìn cô mắng: “Này cô bé, ngày đầu tiên đi làm à? Một chút can đảm cũng không có, cấp trên của chúng ta có mấy người bình thường? Không phải hơn một nửa là đủ loại yêu ma quỷ quái à?”

Cô gái ngập ngừng một hồi, chột dạ nhỏ giọng nói: “Nhưng anh ta thoạt nhìn không hề giống, dù sao tôi cũng không nhìn ra.”

Người phụ trách buồn cười nói: “Cho nên đó là lí do vì sao tôi có thể làm người phụ trách, còn cô chỉ có thể là nhân viên cấp dưới.”

Cô gái tức giận hừ hai tiếng, không để ý đến anh ta nữa.

Người phụ trách cười ha hả rút ra một điếu thuốc, nhưng không có lửa, anh ta ngửi ngửi mùi thuốc lá quen thuộc, nói: “Cô đó, chờ vị đại nhân này quay lại khôn khéo một chút, để tôi xem có thể nói tốt cho cô được hay không, để cậu ta chuyển cô đi.”

Cô gái mở to hai mắt, tức giận nói: “Chuyển đi? Tại sao lại muốn chuyển tôi đi? Tôi đâu có làm gì sai!”

“Cô cảm thấy sao?” Người phụ trách tận tình nói: “Một cô gái như cô, ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh chim không thèm ỉa này để làm cái gì? Nhìn bộ dạng hiện giờ so với hồi vừa mới tới của cô xem, xấu đi nhiều, chưa đến vài năm nữa biến thành dạng không lấy được chồng, để người khác biết còn tưởng rằng bọn tôi ngược đãi cô đấy!”

Cô gái phồng má, vừa tức giận vừa cảm động, đàn anh nơi này đều đối xử với cô rất tốt, nhưng mà người phụ trách mồm miệng cay độc này, đau chỗ nào chọc chỗ đấy!

Yến Lâu chẳng hề biết rõ cuộc trò chuyện trong điểm liên lạc, sau khi ra khỏi điểm liên lạc cậu đi thẳng đến núi Kavala, cậu không có ý muốn đi đường vòng.

Nói là đi, nhưng thực tế lệ quỷ che dù chân không chạm đất, khoảng chừng nửa tiếng cậu đã đi hơn mười dặm, thấy được xa xa là xác rỗng của thành phố nhân loại, cũng chỉ còn dư lại những bộ hài cốt.

Từng là nền văn minh huy hoàng của nhân loại, hoàn toàn sụp đổ trong chiến tranh của bọn họ, dần dần bị thời gian vùi lấp từng chút từng chút một, chỉ sót lại ít dư ảnh để chìm đắm trong năm tháng xưa kia.

Chất lượng không khí của thế giới bỏ hoang không tốt, hít một hơi đầy bụi với cát, ngay cả ánh mặt trời cũng bị đẩy lùi chín mươi dặm. Cái bóng nhàn nhạt hắt ra dưới chiếc dù đen, bóng đen hơi trong suốt lướt nhanh qua con đường bỏ hoang, tấm kính dọc đường bị che lại bởi tro bụi chỉ có thể bắt gặp một ít tàn ảnh.

Bên trong tòa nhà cao tầng đổ nát, những người mặc quần áo rách rưới trốn trong bóng tối, nhìn bãi cát vàng bừa bãi bên ngoài bằng đôi mắt tê dại, đục ngầu. Thỉnh thoảng nhìn thấy bóng đen vụt qua, chỉ cho rằng gió cuốn tung đất cát lên, chỉ có một số người cho rằng đó là chim bay nên đã mạo hiểm ra ngoài săn thức ăn, nhưng bọn họ nhất định trở về tay không.

Yến Lâu đi qua đống đổ nát của thành phố, lọt vào tầm mắt là khoảng đất trống vắng, những người xanh xao vàng vọt đang vùng vẫy trong đống đổ nát, những đứa trẻ móc túi đang chậm chạp bò trong đất cát, những người mù lòa đang mò mẫm ăn xin… Mỗi người đều đang cố gắng sống sót, nhưng cũng chẳng có ai đoán trước được lúc nào bọn họ đột nhiên ngã xuống, không còn cách nào đứng lên được nữa.

Sự tuyệt vọng lan tràn vô tận trên vùng đất bị họ phá hủy, nơi này là lồng giam do chính tay họ chế tạo đã nhốt tất cả mọi người.

Tình cảnh này vô cùng tàn khốc, Yến Lâu cũng không dám nhìn nhiều, cậu thu lại tầm mắt bay nhanh về phía núi cao ở xa.

Bên ngoài thành phố đổ nát với đất cát cũng có người, họ khỏe mạnh hơn những người ở trong thành phố một chút, cho nên dám rời khỏi thành phố để nhặt ve chai, nhưng trong đó cũng có người mạo hiểm đánh cược bằng cả sinh mạng.

Yến Lâu nhìn thấy một cậu bé bên trong đống xi măng cốt thép, lúc bóng chiếc dù trên người cậu lướt qua, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt xám trắng khóa chặt lấy Yến Lâu giống như con sói đói. Tuy là chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó nó liền mất đi cảm giác, hai mắt gần như mù lòa cảnh giác nhìn xung quanh, ánh mắt hung ác giống như một con sói cô độc rời khỏi bầy đàn, nhưng nó không nhìn thấy Yến Lâu ẩn thân.

Tóc của cậu bé thưa thớt, bạc trắng, độ dài không đều nhau, khoác trên vai giống như một nắm cỏ dại, làn da nhợt nhạt không chút máu, trên cánh tay còn có da bị nẻ tróc ra.

Nó cũng là một đứa trẻ được sinh ra sau chiến tranh, chiến tranh khiến nó sinh ra không được trọn vẹn, nhưng nó khỏe mạnh hơn hầu hết những người kiên trì khác, nhất là vẻ ngoan cường bên trong cặp mắt kia, giống như thú con đối mặt với sài lang hổ báo còn muốn liều mạng cắn ngược lại.

Nhưng điều thực sự giữ chân Yến Lâu lại chính là khao khát, khao khát được thoát ra khi nhìn lên bầu trời.

Yến Lâu ngẩn ngơ nhớ tới bản thân mình nhiều năm trước, cuộn mình trong hẻm nhỏ khu nhà cũ, ngẩng đầu nhìn một góc bầu trời khuất tầm mắt.

Cậu che dù bay xuống đống đổ nát, cách cậu bé khoảng mười mét, đôi mắt màu xám bỗng nhiên co rút lại, sau đó cậu bé quay đầu bỏ chạy, tay chân nhỏ gầy trèo qua xi măng cốt thép, động tác linh hoạt như một con khỉ.

Thân hình Yến Lâu nhẹ nhàng, đưa tay nhéo phần gáy của nó. Không phải cậu ra tay tàn nhẫn, mà là thằng nhóc này cởi truồng vắt chân lên cổ chạy khắp nơi, vốn muốn xách cổ áo nhưng không có vật gì cho cậu xách.

Cậu bé bị nắm gáy không ngoan ngoãn như mèo, nó quơ quào chân tay liều mạng giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng “Aaaaaaa”, cử chỉ hành động không khác gì thú con.

Yến Lâu để ý thấy da của nó rất mỏng, giãy dụa quá mức bắt đầu nứt ra rướm máu, vì thế nới lỏng tay ra, kết quả thằng nhóc này quay đầu cắn cậu.

Kẹo Hồ Lô cũng từng làm chuyện này, kết quả dĩ nhiên cũng chẳng khác biệt. Cậu bé mờ mịt há to miệng, răng nanh hơi nhọn vô cùng sạch sẽ, rõ ràng trước đây gặp tình huống này nó có thể cắn chảy máu, vì sao lần này lại cắn vào không khí?

“Biết nói chuyện không?” Yến Lâu hỏi.

Cậu bé tiếp tục thở mạnh, giống như con mèo đang xù lông lên.

“Không có chuyện gì đâu.” Yến Lâu không tìm được quần áo thích hợp, vì thế xé miếng vải mềm bọc lấy nó.

Cậu bé chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục há mồm cắn linh tinh, nhưng mỗi lần cắn bên trong miệng đều là khí lạnh, Yến Lâu lấy một ổ bánh mì mềm trong túi lương thực ra nhét vào mồm nó. Vẻ mặt hung ác của cậu bé cứng đờ, trong miệng tỏa ra hương vị ngọt ngào, nó mở to hai mắt, bộ dáng ngơ ngác nhìn cậu có phần hơi ngốc.

Nhưng nó nhanh chóng phản ứng lại, không thèm cắn người nữa, hai tay liều mạng nhét chiếc bánh mì vào miệng, tư thế ngấu nghiến giống như chờ thêm một giây nữa sẽ bị người khác cướp mất.

Yến Lâu dứt khoát tìm khoảng đất sạch sẽ một chút đặt nó xuống, sau đó mở chai nước đưa cho nó. Nước là sản phẩm của thế giới Âm Dương trong tiệm tạp hóa, giấy đóng gói nilon bên trên viết “Nước lọc Yến Thành”, cậu nhíu mày nở nụ cười, lẩm bẩm: “Vừa khéo, có tên.”

Cậu bé ôm thức ăn nước uống, vừa nhét vào miệng vừa cảnh giác nhìn cậu, hoàn toàn nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, cũng không biết tên của mình bị quyết định tùy tiện như thế.

Yến Lâu kéo chăn quanh người nó nhấc lên, trọng lượng nhẹ hơn so với tưởng tượng.

Cậu bé vừa ăn xong không hề mất cảnh giác, há mồm muốn cắn cậu, nhưng vừa há miệng đã nấc một cái.

Nhìn dáng vẻ sững sờ của thằng nhóc, Yến Lâu buồn cười, ôm nó vào lòng vỗ vỗ lưng: “Ai bảo nhóc ăn nhanh như vậy.”

“Hức!”

Một lúc sau không thấy hiệu quả, cậu bé lo lắng sợ hãi, nó hoài nghi mình sắp chết!

Yến Lâu không có cách nào khác, một tay ôm nó, một tay che dù, chẳng mấy chốc bay lên không trung.

Thấy mặt đất càng ngày càng xa, tiếng nấc của cậu bé dừng lại, biến thành hoảng sợ “Aaaa”

Yến Lâu bị nó gào cho đau hết cả lỗ tai, bắt đầu có chút hối hận, tại sao mình lại nhặt đồ khắp nơi? Nhưng đồ đã nhặt, không thể ném về… Ôi, quả nhiên mang theo thằng nhóc thực sự rất phiền toái.

“Đừng ồn ào.” Yến Lâu đau đầu nói: “Ầm ĩ thêm lần nữa anh ném nhóc xuống đấy.”

Cậu bé nghe không hiểu, nhưng không trở ngại việc nó cắn người, mặc dù cắn thêm lần nữa vẫn là khoảng không, cuối cùng nó cũng ngừng la hét, ngược lại tập trung muốn cắn cậu một cái.

Yến Lâu: “…” Được rồi, thế này cũng được.

Núi Kavala cao hơn 2000 mét, hồ tạo ra trục sáng nằm gần đỉnh núi, hình thành từ tuyết đọng trên đỉnh núi tan ra, mặc dù mặt hồ không lớn nhưng nước hồ trong suốt, bởi vì trục sáng tồn tại mà nó tỏa ra ánh sáng đẹp quanh năm.

Sau khi lên núi, Yến Lâu bọc cho thằng nhóc hai tấm chăn dày, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp, cơ thể nhỏ bé yếu ớt này có thể không chịu được.

Lúc cậu đến hồ đã là giữa trưa, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, phản chiếu bầu trời với tuyết đọng, một góc ánh mặt trời còn phá tan sương mù, nơi này không có con người quấy rầy, vẻ đẹp của hồ nước đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của trần gian.

Tuyết đọng trên núi cao mang đến cái lạnh đến thấu xương, cho dù được quấn chăn dày, nhưng thằng nhóc này vẫn lạnh đến phát run.

Yến Lâu vung tay quét đi một mảng tuyết, trên đất có mấy chồi non bị đông cứng, cậu nhanh chóng đốt một đống lửa, thằng nhóc ôm tấm chăn ngồi bên cạnh đống lửa, ngay cả việc cắn người cũng không quan tâm nữa.

Chờ cơ thể ấm lên, cặp mắt xám trắng của thằng nhóc bắt đầu nhìn xung quanh. Tầm nhìn của nó bẩm sinh đã khiếm khuyết, những thứ cách xa mười mét trở nên mờ nhạt, nhưng điều này không ngăn cản việc nó cảm nhận, cho dù thế giới có phủ một tầng sương mù, nó cũng biết nơi này rất tốt.

Vốn từ vựng và kiến thức cằn cỗi khiến nó nói không nói ra được chỗ này tốt, chỉ biết tốt hơn so với nơi lần trước, dù vẫn không có đồ ăn, còn lạnh đến thấu xương, nhưng nó thích nơi này.

“Yến Thành.” Yến Lâu cố gắng để cậu bé quen với cái tên này.

Nhưng căn bản cậu bé không thèm để ý, nó “nhìn” xong cảnh sắc xung quanh, sự chú ý liền bị chồi non trên mặt đất thu hút. Dưới chân núi chỉ có bãi cát vàng hoang vu, trước đây rất lâu cũng từng có cây cối thưa thớt kiên cường đâm chồi, nhưng nhanh chóng bị con người đói khát đào tận gốc, vì vậy nơi nào có người nơi đó đều biến thành hoang mạc.

Còn thế giới xa xưa khắp nơi đều mang một màu xanh thẳm? Cậu bé được sinh ra quá muộn, nó chưa bao giờ thấy, cũng không có ai nói với nó. Phần lớn những người còn sống đều quên mất thế giới họ không thể quay về được, quá nhiều ký ức tốt đẹp sẽ làm cho những người không kiên cường càng thêm đau khổ hơn.

Cậu bé vừa mới ăn xong chiếc bánh mì với nước, nhưng nó vẫn đói, đói như mọi ngày.

Cậu do dự chọc mầm non của cỏ dại, muốn đào lên ăn nhưng lại có chút không nỡ.

Màu sắc này rất dễ nhìn, nó chưa từng thấy bao giờ, cảm giác không thể nói bằng lời.

Dù sao, chính là thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play