Khói bếp từ từ bốc lên, thổi qua ngọn cây xanh biếc, dần dần bay về trời xanh cao xa.
Yến Lâu nghe tiếng nước sôi ùng ục trong nồi, mùi hương thoảng qua chóp mũi gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.
“Cậu nấu gì vậy?” Cậu phân biệt mùi hương trong không khí: “Có hơi ngọt, bí đỏ à?”
“Không không không, đây là đặc sản của thế giới Hoang Dã, bọn họ gọi nó là quả tương, vì đa số quả này chín sau một trận mưa. Canh nấu được từ nó có vị ngọt thuần khiết, dinh dưỡng đậm đà, là một món ngon độc đáo.” Đường Cát nghiêm túc giải thích cho cậu.
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh đống lửa, sau khi trông mà thèm, bèn cẩn thận hỏi: “Có thể cho ta ăn một muỗng được không? Một muỗng thôi, nếm thử chút vị ấy mà!”
Đường Cát nhìn Yến Lâu với vẻ khó xử, mặc dù có người muốn ăn đồ nó làm, nó rất vui, nhưng Đường Cát biết rõ búp bê không thể ăn nhiều thức ăn của con người, nên phải chờ Yến Lâu quyết định.
Không ngờ tên nhóc này lại là một tên ăn hàng, Yến Lâu buồn cười nói: “Một muỗng thì được, ta tiêu hóa giúp mi, lần sau không được lấy cớ này nữa.”
“Được!” Tiểu Bảo đồng ý ngay.
Mặc dù không nếm ra được vị gì, nhưng Tiểu Bảo ăn một muỗng canh nóng xong, mặt vẫn đầy vẻ thỏa mãn: “Ngon lắm!”
Đường Cát rất vui, những người thích đồ ăn ngon thì đều là bạn bè tốt của nó, sau này có thể liên lạc thường xuyên.
Yến Lâu bất đắc dĩ giúp Tiểu Bảo tiêu hóa bằng âm khí, không bao lâu sau, Tiểu Bảo lại nhìn cậu bằng đôi mắt mong chờ.
“Sao thế?”
“À…” Tiểu Bảo giơ hai ngón tay lên, hơi chột dạ mà rằng: “Ta có thể uống chút sữa được không? Một chút thôi, lâu rồi ta chưa uống!”
Yến Lâu: “…”
Cậu làm gì được bây giờ? Dĩ nhiên là cho nó uống rồi.
“Tên nhóc lừa bịp này.” Yến Lâu nhìn Tiểu Bảo sung sướng nằm dưới đất phơi nắng, mặt lộ vẻ dở khóc dở cười.
Đúng là được voi đòi tiên.
Vốn dĩ Yến Lâu cho rằng khói bếp ở đây dễ hấp dẫn người chơi đến, đến lúc đó có thể tìm hiểu thông tin từ bọn họ, nhưng không có người chơi, chỉ có một con mèo tò mò đến đây.
Đây là một con hổ, có vẻ khác với thế giới Âm Dương, ít nhất là đầu to hơn nhiều, răng nanh nhô ra cũng tương đối sắc bén, có hơi giống cọp răng kiếm, không biết là do gen di truyền của sinh vật ở thế giới Hoang Dã khá nguyên sơ hay là do con hổ này răng hô.
Con hổ đứng ở xa xa, cảnh giác quan sát, nó ngửi được mùi thịt nấu chín mới đến, nhưng có bốn sinh vật kỳ quái ngồi ở bên cạnh, mà có lẽ bốn tên này cũng không phải sinh vật. Với trí tuệ của nó, nó không thể phân biệt được, mắt nói cho nó biết là ăn được, mũi nó cho nó hay là ở đó chỉ có ba tảng đá kỳ quái và một luồng khí lạnh buốt.
Trực giác quan trọng nói cho biết, bên đó rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên đến gần. Cảm giác muốn ăn và radar nguy hiểm giằng co với nhau, khiến nó vẫy đuôi, sốt ruột đi vòng quanh mấy vòng ở gốc cây.
Yến Lâu ăn canh nóng, đánh giá vị khách không mời mà đến này.
Mèo to lông vàng, ừm, trông đẹp phết, có hơi giống mèo cam phóng to. Hổ là vua rừng rậm, ngoại hình với khí thế đều rất oai, có lẽ có thể làm vật cưỡi được?
Nghĩ đến đây, trong Yến Lâu có ý rồi, bèn vẫy tay với con hổ, cười tủm tỉm nói: “Qua đây nào.”
Con hổ cảnh giác lùi về sau từng bước, cảm thấy không ổn, định chạy.
Yến Lâu vung tay lên, nó lập tức lăn lông lốc đến chỗ này mà không phản kháng được: “Chạy gì chứ? Tao có đánh mày đâu.”
Con hổ giãy dụa đứng dậy, hùng hổ định cắn người, nhưng bị Yến Lâu giữ chặt một cách dễ dàng.
Cậu rất muốn hút mèo, nhưng lông hổ tương đối cứng, sờ cũng chẳng mềm, còn hơi cấn tay. Chỉ có lông trắng ở bụng là khá mềm, còn ấm nóng, rất thích hợp để làm ấm tay chân.
Con hổ quay đầu cắn tay cậu, Yến Lâu không nhúc nhích.
Răng nanh sắc bén cắn vào nhau, rõ là có cắn nhưng nó lại cảm giác cắn hụt, không có gì trong mồm, còn thấy lạnh cả người.
Yến Lâu túm da sau gáy nó, ném nó xuống đất, cả mặt mày đầy lông ngã nhào vào bùn.
“Không nghe lời thì phải bị dạy dỗ.” Yến Lâu lầm bầm túm nó lên, con hổ lại cắn, vì thế nó lại bị ném vào bùn.
“Con hổ này hoạt bát sinh động, khỏe mạnh, còn rất nhiệt tình!” Đường Cát cười ha ha nói: “Trên người nó có rất nhiều cái ngon, lấy xương hổ ngâm rượu cũng được á…”
Ánh mắt của nó khiến con hổ rùng mình, há mồm chần chừ không dám cắn.
Yến Lâu cười phủi bùn trên mặt nó xuống, nói: “Thôi đi, tôi thấy thích nó đấy, huống hồ một con quỷ như tôi đâu cần mấy cái đó, cần gì phải làm khó nó?”
“Nghe lời anh hết!” Đường Cát hơi tiếc vì thiếu nguyên liệu nấu ăn, nhưng chủ tiệm quyết định hết, cậu nói không ăn thì không ăn vậy.
Yến Lâu cầm ít thịt xương còn dư, bắt đầu thuần hóa con hổ.
Ban đầu nó rất dữ dằn, bị đánh mấy cái, sau khi nếm được vài miếng thịt thơm phức, cuối cùng cũng ngoan rồi.
Sau khi nghỉ ngơi, đám người Yến Lâu lại bắt đầu tìm người trong rừng, lần này cậu lười bước đi, chẳng phải cưỡi hổ càng ngầu càng oai hả!
Con hổ bị coi là vật cưỡi, giận mà không dám nói gì, chỉ đành lén lút hất cậu xuống, tốt nhất là hất cho cậu ngã xuống chết ngắc luôn.
Tiểu Bảo nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, hỏi: “Ta có thể cưỡi hổ không?”
Yến Lâu nói: “Không được, nó sẽ cắn mi.”
Vẻ mặt Tiểu Bảo đầy tiếc nuối, nhưng đúng là xác nhựa không thể để bị cắn, nếu cắn hỏng thì còn phải mất sức chữa trị, sẽ làm chậm việc báo thù của nó.
“Vậy lúc đi về, ta có thể cưỡi chút được không?”
Yến Lâu nói: “Nếu khi đó nó ngoan rồi thì ta sẽ để cho mi cưỡi một tí.”
Tiểu Bảo lập tức trở nên vui vẻ, nhất định nó sẽ trở thành con búp bê đầu tiên cưỡi hổ. Vì có hổ, dọc đường đi sóng yên biển lặng, gần như tất cả sinh vật đều tránh né bọn họ. Khi trời sắp tối, Yến Lâu nhạy bén trông thấy một luồng khói đen bốc lên ở một hướng, cậu vỗ đầu con hổ, nói: “Bên đó có người, chạy qua bên đó đi!”
Con hổ hừ mũi phì phì tỏ vẻ khó chịu, quay đầu chạy về phía khác. Yến Lâu đặt tay lên da sau gáy nó, túm nhẹ một cái, chân trước cứng đờ ba giây trong không trung, sau đó nó biết điều mà thay đổi phương hướng.
Mặc dù nó là hổ nhưng có vài người còn đáng sợ hơn hổ nữa!
Vốn là cậu cho rằng khói kia bốc lên do bọn họ nấu cơm, nhưng khi chứng kiến tình hình mới biết là khác với dự đoán của mình.
Đúng là có một nhóm người chơi đang ở đây, nhưng không phải bọn họ nấu cơm mà là đang cản địch. Có một bầy sói đang bao vây tấn công bọn họ, khoảng hai mươi con, chúng nó có bộ lông màu than chì, phối hợp ăn ý, kỷ luật nghiêm minh, người chơi bị chúng nó đánh lùi liên tục.
Bỗng nhiên bầy sói đã nhận ra cái gì đó, nhịp điệu tấn công hơi lộn xộn. Con sói có đầu to nhất đứng ra, rống to một tiếng, bầy sói thay đổi hướng, nhìn về phía cái bóng ở sâu trong rừng với vẻ cảnh giác.
Màu cam từ từ xuất hiện, là hổ – vua rừng rậm, vằn đen oai phong và răng nanh cực kỳ sắc bén rất có sức uy hiếp. Thứ kỳ quái duy nhất là có một người đang ngồi trên lưng hổ, là một người thanh niên tóc dài, mặc áo bào dài màu đen, hoa văn rồng màu bạc, mỉm cười ấm áp nhìn bọn chúng.
Sau đó, lại có ba người đi ở sau lưng cậu, một người mặc đồ đen đeo mặt nạ, một con búp bê mang tã lót khô ráo cầm bình sữa và một người đàn ông trung niên mập mạp trắng trẻo.
Nhìn kiểu gì cũng thấy tổ hợp này rất kỳ cục, người chơi xác định những người này không phải đồng đội của bọn họ, là NPC à? Trong rừng rậm nguyên thủy cũng có người sống à? Còn là người kỳ quái như thế.
Bọn họ đã đến đây được vài ngày nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy một NPC người, chắc chắn mấy người này là nhân vật quan trọng.
Không chỉ có lai lịch kỳ lạ của những người kia khiến người chơi suy nghĩ mà cả bầy sói cũng do dự một lát, rồi từ từ rút đi.
“Coi bộ tôi đến đúng lúc rồi?” Yến Lâu mỉm cười nhảy xuống khỏi lưng con hổ, ánh mắt sắc bén giấu dưới vẻ ôn hòa, cậu nhìn một lượt mười người kia, đáng tiếc là không có mục tiêu của bọn họ.
Không có mục tiêu nhưng có vài người quen trong này. Nhìn Tề Kỳ đứng trong đám người, Yến Lâu nhướng mày cười, đúng là đời người nơi nào không gặp nhau, chắc chắn duyên phận của tên nhóc này với cậu không cạn đâu.
Còn về người quen cũ Tần Trạch Giang và Đường Ngọc Thư? Yến Lâu không thèm để ý đến bọn họ.
“Các người là ai?” Cô gái cao gầy giơ đuốc lên, hỏi với vẻ thận trọng.
Yến Lâu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn tôi… chắc là người qua đường đi ngang qua?”
Mọi người: tin cậu mới là lạ!
Ai cần biết người khác tin hay không, dù gì Yến Lâu đã nói bọn họ là người qua đường, thì bọn họ chính là người qua đường.
Yến Lâu lễ phép nói: “Tôi muốn hỏi một chút, mọi người có gặp ai nữa không? Là một đội khoảng năm người, thủ lĩnh là một tên đàn ông hơn ba mươi, đầu đinh, mắt tam giác, môi dày, mặt chữ điền, cao gần một mét chín.”
Cậu miêu tả diện mạo của đám người kia với người chơi, Tề Kỳ kinh ngạc định nói gì đó, bị Đường Ngọc Thư kéo lại.
Cô gái cao gầy nói: “Không biết, bọn tôi chưa từng thấy.”
“Thế à?” Yến Lâu mỉm cười, không hỏi lại chuyện này, lại nhìn bầu trời rồi nói: “Sắp tối rồi, mọi người không ngại bọn tôi cắm trại ở bên cạnh mọi người chứ?”
Cô gái mím môi nói: “Tùy anh.”
Tề Kỳ thì thầm khó hiểu: “Không phải trước đó chúng ta gặp được mấy người kia rồi à? Tại sao…”
Đường Ngọc Thư nói: “Mục đích của bọn họ không rõ ràng, đừng chọc vào gây phiền phức.”
Tần Trạch Giang ở một bên nói với Tề Kỳ: “Không phải trước đó cậu có một kỹ năng à? Nhìn xem xem bọn họ có phải NPC không?”
Năng lực mà Tề Kỳ nhận được là bảng nhân vật, đó là bảng thông tin nhân vật hệt như trên game online, có nhiều thông tin cơ bản khác nhau và có thể hiển thị giá trị thù hận, cảm tình này kia của đối phương.
Cậu ta cẩn thận nhìn về phía đám người Yến Lâu, Yến Lâu ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của cậu ta, mỉm cười ôn hòa.
Tề Kỳ quay phắt lại, nói với hai người kia bằng vẻ mờ mịt: “Hình, hình như là NPC…”
“Cái gì mà hình như?” Tần Trạch Giang khó hiểu.
Tề Kỳ gãi đầu, vì học quân sự đại học, bím tóc thương hiệu của cậu ta đã biến thành đầu đinh, trong thời gian ngắn cậu ta không quen lắm, cảm thấy đầu nhẹ đi, còn lạnh nữa.
“Thì là… lúc trước tôi thấy tên người chơi có màu xanh biếc, tên NPC là màu đỏ, trong mấy người kia có ba người là tên NPC đỏ, nhưng tên người tóc dài kia có màu vàng!”
“Màu vàng?” Đường Ngọc Thư nhíu mày hỏi: “Số liệu khác thì sao?”
Tề Kỳ lén lút nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay đầu, hệt như tên trộm.
“Đệch!” Tề Kỳ kinh ngạc hô nhỏ: “Tất cả số liệu đều cao hơn chúng ta nhiều, đứa bé kia cao hơn chúng ta một khoảng to, anh có biết số liệu của người đeo mặt nạ kia cao bao nhiêu không? Hai mươi sáu nghìn!”
Vẻ mặt Tần Trạch Giang trở nên nghiêm túc: “Người tóc dài thì sao?”
“Ặc.” Tề Kỳ ngừng một lát, khó xử nói: “Tôi không thấy được.”
Đường Ngọc Thư sửng sốt: “Không thấy rõ à?’
“Không phải.” Tề Kỳ lắc đầu: “Tôi chỉ thấy một cái tên màu vàng, tất cả những chỗ khác đều là dấu chấm hỏi.”
Hai người đồng đội khiếp sợ không thôi: “Dấu chấm hỏi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT