Tề Kỳ lập tức nhảy dựng lên rồi lớn tiếng phản bác: “Bí đao là thế nào, có quả bí đao nào cao như tôi, gầy như tôi, đẹp trai như tôi không hả?”
Tần Trạch Giang cười “xì” một tiếng: “Ừ… Cậu chẳng những là quả bí đao, còn là quả bí đao ngốc đặc ruột nữa kia kìa.”
“Cút đi!”
Đường Ngọc Thư tựa vào cây xem hai người họ đùa giỡn một hồi, tuy không nói gì nhưng tâm tình lại dễ chịu hơn một chút.
“Được rồi.” Anh ta cắt lời hai người họ: “Tôi đã quan sát một lúc rồi, trong nhà không ít người dân trên đảo đều có một nơi riêng để chuyên làm búp bê, có lẽ là có liên quan tới phong tục của họ. Tôi phát hiện phòng làm việc của họ cũng đã phủ đầy tro bụi nên hẳn là đã rất nhiều năm không dùng tới nơi đó, thế nhưng ở đó lại có một vài dấu vết rất mới, có vẻ như gần đây họ đã chuyển đồ vật bên trong đi rồi.”
Tần Trạch Giang gật đầu nói: “Cứ như là chuyên chờ chúng ta vậy.”
Tề Kỳ nói: “Họ sẽ giấu đồ vào đâu nhỉ? Đừng bảo là tất cả đều bị tiêu hủy rồi nhé?”
Đường Ngọc Thư lắc đầu: “Không biết nữa, trước hết chúng ta phải nghĩ cách tìm tòi trong nhà của người dân trên đảo đã.”
Tề Kỳ gãi đầu, có hơi chột dạ nhỏ giọng nói: “Thật sự làm đầu trộm đuôi cướp à, hơi… không tốt lắm nhỉ?”
Tần Trạch Giang kéo bím tóc của cậu ta nói: “Đã lúc nào rồi mà cậu còn lo có tốt hay không hả? Trong cái game quỷ quái này thì giết người đều là chuyện thường nữa là chỉ trộm một ít đồ?”
Tề Kỳ nghiêm túc nói: “Đến lúc cùng đường thì chỉ có thể làm như thế, thế nhưng khi còn có thể lựa chọn thì đừng dùng vẫn tốt hơn, nhỡ quen làm những thứ như thế này rồi lúc trở lại thực tế bị lẫn lộn thì làm sao bây giờ?”
Tần Trạch Giang trầm mặc một lúc rồi vỗ vỗ đầu cậu ta: “Cậu có nguyên tắc ghê nhỉ? Được rồi, đi thôi, đi xem tình hình trước đã, chờ vượt qua khó khăn trước mắt đã rồi cậu hãy suy nghĩ vấn đề có đạo đức hay không sau đi.”
“Tôi chỉ nói một chút, cảnh tỉnh thôi mà.” Tề Kỳ phủi móng vuốt của anh ta xuống: “Tôi cũng có ngốc đâu.”
Tần Trạch Giang mới vừa làm người một phút đã lại khôi phục cái vẻ mặt cà lơ phất phơ của mình: “Chẳng lẽ cậu không ngốc hay sao?”
“Tôi đánh chết anh bây giờ!”
Ba người chọn trái chọn phải, rốt cuộc tìm được một hộ dân trên đảo trong nhà có phòng làm việc, thế nhưng lúc này ở nhà chỉ có người già trẻ con.
Tề Kỳ nhát gan sợ phiền phức, thần kinh vận động còn không tốt nên được giao nhiệm vụ ở lại bên ngoài canh gác, Đường Ngọc Thư và Tần Trạch Giang trèo từ cây ngoài sân vào trong nhà.
Nhìn Tần Trạch Giang nhanh nhẹn linh hoạt leo cây trèo cửa sổ, Tề Kỳ có chút ước ao khả năng của anh ta, nhưng chắc chắn là cậu ta sẽ không khen ngợi cái tên ngu ngốc này đâu.
Cậu ta ngồi xổm ở bên ngoài tường nhỏ giọng thì thầm: “Chậc, động tác thuần thục như con khỉ ấy, bình thường trốn học như cơm bữa là cái chắc, vừa nhìn đã biết không phải là học sinh ngoan rồi, hừ!”
Tần Trạch Giang từ trên cây trèo vào trong cửa sổ tầng hai, trên tầng hai không có ai cả, anh ta quay đầu lại giúp Đường Ngọc Thư trèo lên, sau đó hai người chia nhau tìm trong phòng.
Ông trưởng thôn già đã nói rõ ràng cho họ biết trên đảo có truyền thống làm búp bê cầu phúc, nhưng nơi làm búp bê của nhà nào cũng bám đầy tro bụi, mà trong nhà từ trên xuống dưới lại không tìm được một con búp bê nào cả, đến trong phòng của con gái cũng không nhìn thấy.
Hình như tất cả búp bê trong thôn đều nằm trong tay người chơi.
Tần Trạch Giang đoán chắc chắn là trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ anh ta không có thời gian điều tra.
Hai người lục tung tìm nửa ngày, ngoại trừ tìm được một chút kim chỉ vải bông, còn có vài bộ quần áo của bé gái có thể mặc lên cho búp bê ra thì tất cả những nguyên liệu khác đều không thấy.
“Chẳng lẽ thật sự bị tiêu hủy rồi ư?” Đường Ngọc Thư cau mày nói.
“Có lẽ là giấu đi chỗ khác rồi.” Tần Trạch Giang nói: “Chúng ta tới từ đường và nhà trưởng thôn thử xem.”
Đường Ngọc Thư gật đầu, từ đường chính là tòa nhà lớn mà họ bắt được búp bê lúc trước, hai nơi này đặc biệt hơn một chút, khả năng có giấu đồ cũng lớn hơn.
Hai người đang bàn bạc thì bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng “bịch, bịch” chậm chạp nặng nề, lờ mờ còn có một chút âm thanh của kim loại ma sát lẫn vào trong đó.
Lông mày Tần Trạch Giang nhíu lại: “Không tốt rồi, có cái gì đó đang đi lên đây.”
Họ đang định nhảy cửa sổ đi ra ngoài thì ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng còi dồn dập như tiếng chim hót. Đây là tín hiệu mà họ thống nhất trước với Tề Kỳ, xem ra bên ngoài đang có người về, nếu như lúc này nhảy ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắt gặp.
“Trốn trước đã!” Đường Ngọc Thư nhanh chóng quyết định.
Tiếng bước chân “bịch, bịch” càng ngày càng gần, sau đó là một tiếng “két, két”, người kia mở cửa phòng ra.
“Hì hì hì hì, ở đâu rồi?” Tiếng cười ngây thơ non nớt của trẻ con lại khiến cho người ta vô duyên vô cớ lạnh buốt cả người: “Tôi tới tìm mọi người đây, tìm được thì… sẽ ăn luôn!”
“Leng keng!”
Mũi nhọn của cái rìu sắt nặng nề đập trên sàn nhà, bị đứa nhỏ kéo ra một vệt trắng, tiếng kéo chói tai hành hạ thần kinh của người nghe.
Tần Trạch Giang nằm bẹp dưới gầm giường tràn đầy tro bụi, nhịn xuống cảm giác muốn hắt hơi, anh ta cẩn thận nâng ga trải giường rủ xuống nhìn ra ngoài, một đôi chân dừng ở trước mặt anh ta.
Anh ta cứng người lại, nhưng ngay sau đó đã phát hiện ra đôi chân kia quay lưng lại anh ta.
‘Vẫn may, vẫn may.’ Tần Trạch Giang vừa thở phào một hơi thì bỗng nhiên trong tầm nhìn chật hẹp lại nhìn thấy thanh rìu sắt nặng nề này bị người ta chậm rãi giơ lên, anh ta bỗng nhiên nhận ra một điều không đúng, cái rìu giơ lên hướng về phía anh ta!
Anh ta bất chấp tro bụi và vết bẩn tràn đầy dưới gầm giường mà lăn một vòng thật nhanh sang bên cạnh, sau lưng đập vào một thứ gì đó, không phải vách tường mà là một cái hộp gỗ lớn.
Ý nghĩ ‘trong hộp gỗ có cái gì’ chỉ mới xoay nửa vòng trong đầu anh ta thì “ầm” một tiếng, cái rìu đã bổ ra ván giường, ánh sáng hơi yếu hỗn hợp với tro bụi bay tung tóe xuất hiện trong cái lỗ ở giữa.
Cái rìu sắt chậm rãi giơ lên, sau đó chém mạnh xuống, vết chém cách anh ta không đến mười centimet.
Khắp người Tần Trạch Giang là mồ hôi lạnh, hộp gỗ đặt sát vào vách tường, ở dưới đầu giường, giữa hộp và ván giường còn cách một đoạn. Anh ta ước lượng một chốc, đầu giường có vách ốp, trừ phi cái thứ bên ngoài gỡ cả giường ra, còn không phải thì nơi này vẫn khá an toàn, chỉ xem vóc người của anh ta có thể chen vào hay không thôi.
Cái rìu lại chém xuống một lần nữa, hình như hành động thô lỗ độc ác này càng khiến thứ ở bên ngoài hưng phấn hơn, Tần Trạch Giang nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của nó, nếu nghe cẩn thận thì sẽ phát hiện trong tiếng cười ấy là nhiều tiếng cười chồng chéo lên nhau.
Anh ta hít một hơi rồi cẩn thận chen vào trong không gian chật hẹp của hộp gỗ, sống mũi cao đang kề sát trên ván giường tràn đầy tro bụi, mùi khó ngửi và tro bụi tràn ngập khiến anh ta muốn hắt hơi, nhưng đến dùng tay che lại thì anh ta cũng không làm được nên chỉ có thể cố nhịn xuống.
Chém hơn mười lần, cái thứ phía ngoài không kiên trì nữa mà kéo cái rìu chậm rì rì đi tìm ở những nơi khác.
Tần Trạch Giang thở phào một hơi, anh ta đợi thêm một lúc, thấy nó không quay đầu lại thì lúc này mới dám cẩn thận leo xuống.
Trên hộp gỗ có rất ít tro bụi, hình như là gần đây mới chuyển tới, Tần Trạch Giang nghĩ đến thứ họ muốn tìm nên vội vã mở hộp ra.
Trong bóng tối không thấy rõ trong hộp có gì nên anh ta chỉ có thể dùng tay sờ.
Anh ta sờ được một ít viên tròn, hơi mềm, hơi lạnh, ở bên cạnh là vật hình trụ dài nhỏ mềm mại, vài cái nối liền với nhau, sờ một hồi lâu thì rốt cuộc anh ta cũng ý thức được đây là cái gì.
Cả người Tần Trạch Giang nổi da gà rồi nhanh chóng rút tay lại như phải bỏng vậy.
Trong hộp là tay chân và nhãn cầu, mặc dù anh ta biết đây hẳn là đồ giả, nhưng chúng được làm quá thật, sờ mà gần như sắp cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể người vậy.
‘Nhưng đây chỉ là ảo giác mà thôi.’ Tần Trạch Giang an ủi chính mình.
Quái vật còn đang ở trên tầng đi qua đi lại phá hoại, tiếng chém “ầm ầm” không dứt bên tai, anh ta lo lắng cho an toàn của Đường Ngọc Thư, còn cả đồ ngốc đang trông chừng phía dưới nữa.
Có lẽ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, anh ta vừa nghĩ đến đồ ngốc kia thì bên ngoài đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tề Kỳ.
Tần Trạch Giang giật mình, con quái vật đang tìm kiếm ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng kêu nên kéo cái rìu muốn đi xuống tầng.
Chờ quái vật vừa đi thì Tần Trạch Giang nhanh chóng kéo cái hộp gỗ lớn từ dưới gầm giường rách nát bò ra ngoài, Đường Ngọc Thư cũng xốc cái mũ rộng vành đang che trước người lên rồi nhảy xuống từ trên nóc tủ quần áo.
“Tên ngốc kia gặp chuyện rồi.” Tần Trạch Giang xách hộp gỗ trèo ra từ cửa sổ, bên ngoài không có bóng dáng của Tề Kỳ, cũng không có người nào khác cả.
Đường Ngọc Thư cũng dùng ga trải giường bọc lại một bao đồ leo ra: “Cậu ta đâu rồi?”
“Vừa rồi tiếng cách nơi này hơi xa, chỉ mong là cậu ta chạy được rồi.”
Hai người trèo qua tường, họ thấy ở góc tường mà Tề Kỳ từng ngồi một vết đao sâu hoắm, còn có dấu chân lộn xộn. Đuổi theo vết chân một đoạn thì họ thấy một vũng máu, tình hình rất không ổn, hơn nữa tới đây thì toàn bộ dấu vết đã biến mất rồi.
“Cậu ta đâu?” Tần Trạch Giang cau mày: “Chẳng lẽ bị bắt đi rồi à?”
“Khi chúng ta đi ra thì phía dưới không nghe thấy động tĩnh gì cả nên không phải là bị người nhà này bắt được, có lẽ là cậu ta chạy được rồi.” Đường Ngọc Thư nghĩ về hướng tốt: “Hay chúng ta trở về xem thử xem?”
Nhưng khiến họ thất vọng là ở chỗ ở cũng không thấy Tề Kỳ đâu cả, cậu ta giống như đã mất tích rồi vậy.
Hai người đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài tìm người, họ tìm một lúc thì phát hiện hình như trong thôn có gì đó bất thường, chính xác mà nói là người trong thôn đang chăm chú nhìn động tĩnh trong cánh rừng phía tây.
“Bên kia đã xảy ra chuyện gì?” Đường Ngọc Thư nheo mắt nhìn về phía tây, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của cánh rừng.
Tần Trạch Giang lo lắng Tề Kỳ có thể ở bên kia hay không: “Qua xem một chút là biết.”
Còn Tề Kỳ hiện tại đang ở chỗ nào? Đúng là cậu ta đang ở gần rừng búp bê phía tây, nhưng cậu ta không vào rừng, người đi vào cánh rừng đó là Dư Hạo và La Linh.
Lúc này cậu ta đang trốn ở bên trong một căn nhà cũ bỏ hoang, Salsa dùng vải băng bó cánh tay cho cậu ta.
Trên cánh tay của cậu ta bị cắn mất một miếng thịt, vết thương mang theo dấu răng chênh lệch không đều nhau, máu tươi chảy ra ồ ồ, dừng cũng không dừng lại được. Không biết Tề Kỳ đau đớn hay chảy máu quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, thế nhưng ở trước mặt con gái thì cậu ta vẫn cố gắng không khóc.
Salsa chỉ có thể dùng vải quấn chặt cánh tay của cậu ta lại, cố giảm bớt lượng máu chảy ra.
“Cậu… cảm thấy thế nào? Còn kiên trì được không?” Salsa hơi lo lắng, trông cậu ta như sắp chết đến nơi rồi vậy.
Tề Kỳ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Không, không có chuyện gì cả, chỉ là hơi lạnh thôi.”
“Lạnh ư?” Salsa sững sờ, lúc này trên đảo đang là mùa hè mà.
Nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta môi trắng bệch mặt tái xanh, Salsa cảm thấy có thể là do cậu ta mất máu quá nhiều rồi.
Hôm nay cô hành động một mình, vốn nhìn thấy đám người Dư Hạo đi về phía tây nên mới lén lút theo tới xem xem có chuyện gì. Cô không ngờ lại thấy trên người Tề Kỳ mang theo một con búp bê âm u, ánh mắt dại ra đi về phía rừng, cô có trực giác trong rừng rất nguy hiểm nên cắn răng dùng lửa dọa con búp bê kia đi, sau đó cô kéo Tề Kỳ tới nơi này.
Hiện tại bên ngoài không chỉ có người chơi mục đích không rõ, còn có vài con búp bê đang đi theo mùi máu nên Salsa không dám dẫn cậu ta đi ra ngoài.
Thấy đám búp bê đi lục soát càng ngày càng gần, Salsa đang lo lắng xem có cần mạo hiểm hay không, trong rừng bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ búp bê nhất trí quay đầu nhìn vào trong rừng, trên mặt chúng lộ ra nụ cười khát máu hưng phấn, chỉ chốc lát sau đã tranh nhau chen lấn xô đẩy chạy vào trong rừng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT