Trong tiệm may có vải dệt, cũng có những trang phục đã được làm sẵn.
Yến Lâu nhìn thoáng qua, đúng là kiểu dáng nào cũng thấy. Những bộ lễ phục quý tộc xa xỉ bồng bềnh và lộng lẫy, tà áo cổ trang thanh lịch dịu dàng, những bộ áo choàng âm trầm kỳ quái hay trang phục phong cách Heavy Metal Punk… Dù là kiểu dáng nào cũng đều mang một vẻ đẹp hết sức độc đáo.
Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ tóc đen trầm tĩnh, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi cô có phải là Vivian không?”
“Không, chỉ là có người đề xuất tôi tới đây, nói đây là tiệm may tốt nhất trong thành.” Yến Lâu cười nói.
Vivian hơi ngại ngùng, “Người ngài đang nhắc tới là Glan ở quán mì đó hả? Cô ấy rất đáng yêu, chỉ là cách nói chuyện hơi phóng đại lên xíu.”
Yến Lâu nhớ tới những lời khen liên tiếp của Glan, nghĩ thầm đúng là có phóng đại một chút thật. Nhưng cũng có thể thấy được mối quan hệ của hai người rất tốt.
Cậu nhìn trang phục và vải trong tiệm một chút, thấy cũng không tệ lắm, mới hỏi: “Tiệm mình có nhận đặt may quần áo riêng không?”
“Đương nhiên là có.” Vivian lấy một quyển album cực dày từ dưới quầy lên, “Đây là một số bộ từng được đặt may trong tiệm, ngài có thể tham khảo xem. Có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi.”
Yến Lâu lật xem một lúc. Trong album không chỉ có một loại kiểu dáng, còn có cả mẫu thêu hoa văn và các thủ pháp thêu khác nhau.
Cậu mặc cái áo sơ mi trắng này cũng lâu lắm rồi nên muốn đổi một kiểu mới hơn, sau khi cân nhắc một lúc thì cậu đã có quyết định. Cậu xuất thân từ phương Đông của Thế Giới Âm Dương, đương nhiên là phải chọn trang phục tiêu biểu của Thế Giới Âm Dương rồi. Nhìn qua thì loại trang phục này không chỉ mang lại cảm giác thần bí mà mặc vào còn khá là thoải mái.
Hoa văn trăng sao rất thường thấy ở Thế Giới Âm Dương. Yến Lâu thấy cô kinh ngạc thì khó hiểu, “Sao vậy? Có vấn đề gì hả?”
Vivian vội vàng lắc đầu, “Không, không có gì.”
Hai người thương lượng xong chuyện đặt may quần áo. Vivian tính toán một chút rồi nói: “Ngài đặt may tổng cộng bảy bộ quần áo, có lẽ sẽ mất khoảng mười ngày mới làm xong. Có cần giao đến tận nơi không ạ?”
Bảy bộ mà chỉ mất mười ngày, hiệu suất này đã cao lắm rồi.
Yến Lâu nói: “Phiền cô cứ giao thẳng đến tiệm búp bê ở đối diện nhé.”
Vivian sửng sốt trong giây lát, sau đó mới như bừng tỉnh, “Thì ra ngài là chủ tiệm mới tới của tiệm búp bê đó sao? Thảo nào.”
Yến Lâu nhướng mày, không hiểu ý của cô lắm. Thảo nào gì?
Đặt may riêng khá là đắt, Yến Lâu thanh toán tích phân đặt cọc trước. Vivian hứa sẽ ưu tiên làm đơn đặt hàng của cậu rồi giao hàng đến tận nơi.
Đã có quần áo thì đương nhiên còn phải có giày. Yến Lâu tới tiệm giày theo sự đề xuất của Vivian, lại tới một cửa hàng khác theo sự đề cử của chủ tiệm giày.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, Yến Lâu đã dạo quanh con phố này một lần. Lại còn đi làm quen mỗi cửa hàng một, nhân tiện trải nghiệm sản phẩm của họ luôn.
Trải qua một đêm mua mua bán bán này, tin đồn về chủ tiệm trong thành Angos lại thay đổi.
Chủ tiệm không những đẹp trai dịu dàng mà còn hào phóng thẳng thắn, và… ăn cũng nhiều nữa.
Chuyện (ăn nhiều) này đã được tất cả những ông chủ tiệm cơm trong thành kiểm chứng. Vì cậu đã đặt tất cả các món của tất cả các tiệm, hơn nữa còn ăn hầu như là hết sạch.
Sau khi ăn hết nguyên con phố, người qua đường chứng kiến việc này đã bày tỏ vô cùng bái phục chiếc dạ dày như động không đáy của chủ tiệm.
Đặc biệt là những con người lén bàn tán sau lưng bảo Yến Lâu chỉ là một tên công tử bột. Bây giờ đã sâu sắc bày tỏ chủ tiệm chắc chắn không phải là công tử bột, bởi vì công tử bột làm sao có thể ăn còn nhiều hơn đấu sĩ trong thành Parker được!
Tạm thời thì nhân vật chính trong lời đồn là Yến Lâu còn chưa rõ thanh danh của cậu đang gặp nguy hiểm. Dù có biết thì cậu cũng không có cách nào phản bác, tại cậu ăn nhiều thật.
Bị người ta nói mấy câu cũng cứ kệ đi, không làm ảnh hưởng việc cậu ăn món gì là được.
Rạng sáng người dân sôi nổi về nhà nghỉ ngơi. Các cửa tiệm đều đóng cửa, tiệm búp bê cũng không ngoại lệ.
Yến Lâu trở về khi trong tiệm đã không còn ai, chỉ có đám búp bê đang sắp xếp đồ đạc và quét tước vệ sinh.
“Chủ tiệm về rồi!” Hughes cười tủm tỉm chào đón, “Đi dạo xong cậu thấy sao?”
“Cũng không tệ lắm.” Yến Lâu cười nói, “Tôi đã đặt vài thứ ở một số cửa hàng, đến lúc đó họ sẽ giao tới. Nếu tôi không có ở đây thì cậu hãy cứ kết toán cho họ trước nhé.”
“Vâng ạ.”
“Trong tiệm sao rồi?”
“Tất cả đều bình thường.” Hughes nói, “Có 8 búp bê đã tìm thấy chủ nhân thích hợp của mình, còn có một số người thì đặt trước búp bê ở tiệm chúng ta.”
Yến Lâu hơi khó hiểu, “Đặt trước?”
“Đúng vậy. Một số người không có đủ tích phân trong người, không thể mua búp bê mà mình thích ngay nên sẽ đặt trước với chúng ta.” Hughes giải thích, “Đa số người đặt trước đều là trẻ con. Mong rằng chúng có thể sớm ngày mang những con búp bê mình yêu thích đi.”
Mọi người đều thích búp bê, vì vậy mà cả tiệm búp bê đều thấy vui mừng.
Nhưng nếu được yêu thích quá thì Yến Lâu sẽ lại gặp rắc rối mới. Cậu phải mau mau học được cách chế tạo búp bê, nếu không chỉ qua một thời gian thôi là trong tiệm sẽ không còn búp bê để mà bán nữa.
Cậu xoa xoa thái dương, từ bỏ ý định đi ngủ bù.
“Tôi tới phòng làm việc đây. Nếu đến tối còn chưa ra, đến giờ các cậu cứ việc mở cửa tiệm. Không có việc gì thì đừng làm phiền tôi nhé.”
Hughes gật đầu đồng ý.
Yến Lâu cũng coi như là yên tâm với năng lực làm việc của Hughes. Cậu cũng tin rằng người bình thường sẽ không quang minh chính đại làm loạn ở tiệm búp bê đâu.
Dễ làm nhất đương nhiên là búp bê thân mềm. Yến Lâu định làm một con búp bê anime vải đơn giản trước thử xem sao.
Tuy là cuộc đời không được thuận lợi cho lắm nhưng Yến Lâu cũng làm thiếu gia hai mươi năm trời, việc may vá đã đánh thẳng vào lỗ hổng tri thức của cậu.
Nhưng cậu cũng không phải người dễ lùi bước, vì cậu quan niệm chẳng có gì là không thể làm được hết. Cậu vô cùng tin tưởng vào năng lực học tập của chính mình.
Búp bê trong tiệm không giống với búp bê được bày bán. Chúng không nhất thiết phải có một vẻ ngoài tinh xảo đáng yêu, chỉ cần có linh hồn.
Về hồn, trong sổ tay đã miêu tả tường tận.
Giống như lời Hughes nói lúc trước vậy, búp bê cần được thổi hồn. Các cách để thổi hồn gồm có lấy linh thổi hồn, lấy máu thổi hồn và lấy hồn thổi hồn.
Lấy hồn thổi hồn là thường thấy nhất, tức linh hồn người chết bám vào trên người búp bê phù hợp. Theo thời gian trôi đi hai người sẽ liên kết chặt chẽ, búp bê sẽ có một linh hồn thành thục hoàn chỉnh.
Búp bê được lấy máu điểm hồn lệ khí rất nặng, vì búp bê cần phải trải qua thảm án. Sinh ra ý thức từ huyết khí, sát khí và oán khí người chết cùng những năng lượng tiêu cực khác. Loại ý thức này lúc đầu mới còn ngây thơ đã có tính công kích rất mạnh, sau khi thành thục càng dễ mất khống chế, là một loại búp bê tương đối khó khống chế.
Mà lấy linh thổi hồn là chuyên ngành của thợ làm búp bê. Yến Lâu mở Sổ tay chủ tiệm quyển 3, trong có ghi chép lại vô số linh văn.
Thợ làm búp bê là một nghề hiếm lắm, đi khắp các thế giới cũng không tìm nổi được mấy người, mà chủ tiệm đời thứ nhất lại là một người Thợ làm búp bê được mọi người nhất trí tán thành. Vì anh ta du lịch khắp các thế giới, dung hòa Phép thuật đen, Vu cổ thuật, Ngự quỷ thuật, Khôi lỗi thuật lại rồi sáng tạo ra hệ thống Điểm linh phù.
Điểm linh phù có thể làm nảy sinh linh thức, gửi gắm sinh mệnh riêng biệt và sức mạnh vào búp bê.
Nói một cách dễ hiểu hơn, chế tạo thành công một con búp bê giống như việc sinh một đứa trẻ, tất cả những đứa trẻ mới sinh đều không thể đoán trước được. Mà đa số Điểm linh phù đều thiên hướng về thuộc tính nào đó, hoặc bổ sung thêm hiệu ứng nào đó. Chúng sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của búp bê mới được chế tạo, như là tính cách vốn có của những đứa trẻ mới sinh.
Đương nhiên, tính cách bẩm sinh chỉ quyết định một phần nhỏ trong búp bê, như là sau khi sinh đứa trẻ ra rồi thì còn phải nuôi nấng nữa. Có lẽ những gì nó trải qua mai sau có thể làm thay đổi tính cách của nó, ví dụ như sau này Các Loài Tiên Hoa bị nuôi nấng thành mấy đứa con bất hiếu vậy.
Trừ điều đó ra, Điểm linh phù còn mang đến sức mạnh cho búp bê. Sau khi thổi hồn thành công búp bê có thể sẽ sở hữu một năng lực thiên phú nào đó, loại thiên phú này phần lớn bị ảnh hưởng từ Điểm linh phù, nhưng cũng tồn tại không ít tình huống bất ngờ.
Ví dụ như Đội quân Kill. Mười con búp bê cùng một người chế tạo, vật liệu được sử dụng và Điểm linh phù hoàn toàn giống nhau, nhưng trong quá trình ra đời Kill-0 lại ngoài ý muốn đi nhiều hơn một bước so với những con búp bê khác. Cuối cùng những con búp bê đó chỉ dừng lại ở cấp B, mà Kill-0 lại thành búp bê cấp A, hơn nữa còn sở hữu năng lực chế tạo ảo ảnh.
Yến Lâu đóng sách lại, cảm thấy mình như đang đọc một quyển bách khoa toàn thư dạy cách nuôi con.
Cậu lắc lắc đầu, ném suy nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
Cậu là một người đàn ông hoàng kim năm tốt, nuôi con cái gì? Trước khi nuôi con thì dù sao cũng phải cho một đối tượng chứ! Một người bố đơn thân nuôi dạy con trưởng thành rất vất vả… Phủ phui, gì mà bố đơn thân!
Dưới ánh đèn nhu hòa, ngón tay thon dài của Yến Lâu cầm chắc một cây kim lóe sáng bạc. Vẻ mặt cậu nghiêm túc nặng nề như đang giằng co với kẻ địch vô cùng đáng sợ.
Trên thực tế, một tay cậu cầm chiếc kim có luồn một sợi bông màu đỏ nhạt, một tay khác thì cầm tấm vải nhung màu vàng nhạt. Chiếc kim thong thả thoăn thoắt theo từng ngón tay, mỗi một đường kim mũi chỉ đều được tính toán một cách tinh tế và cẩn trọng.
Từng phút giây trôi qua, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp níu giữ.
Yến Lâu cắn chặt môi, cầm lấy kéo cắt sợi bông màu đỏ nghe cái “tách”, sau đó thở dài một tiếng như trút được gánh nặng.
Cậu vươn tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, xem xét bao vải trên tay. Yến Lâu vừa xem vừa hơi hơi nhíu mày, sao cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
Thôi kệ đi, dù sao cậu cũng đã thành công được một bước.
Yến Lâu tự tin nhét một đống bông vào trong bao. Tấm vải nhung bị đống bông chèn ép tới nỗi căng ra, một lát sau thì biến thành một quả cầu tròn vo trông có vẻ không hợp lý lắm.
Quả cầu này thật sự chỉ là một quả cầu, không có tay chân cũng không có tai, tất cả đều đã bị đơn giản hoá. Trên quả cầu bằng vải nhung cũng chỉ có một khuôn mặt tươi cười hết sức giản dị, là một khuôn mặt tươi tắn được tạo thành từ 3 đường chỉ cong cong như trong mấy bức vẽ thường thấy của mấy đứa nhóc trong nhà trẻ.
Yến Lâu lấy tay miết bề mặt của quả cầu căng phồng, một lát sau mới xác định được không phải là do nhét bông không đều, mà là do cái hình cầu mà cậu khâu ra vốn dĩ đã méo méo mó mó.
Lại nhìn mặt chính diện, đôi mắt cong cong một trên một dưới, một lớn một nhỏ, cái miệng đỏ hồng tươi tắn cong gần thành một nửa vòng tròn, độ cung trông vừa buồn cười vừa kỳ cục.
Nhìn thành quả của chính mình, Yến Lâu im lặng rất lâu, sau đó chột dạ che mặt.
Rõ ràng trong sách hướng dẫn dễ như vậy cơ mà, kim xuyên chỗ này xỏ chỗ nọ, thao tác một hồi đã ra thành phẩm đẹp như thế, tại sao đến lượt cậu thì lại xảy ra tình huống này? Rốt cuộc cậu đã làm thiếu bước nào vậy?
Yến Lâu tỉ mỉ xem lại chiếc video vừa tìm được, lại nhìn quả cầu méo mó trong tay. Sau khi mất nửa ngày để nghiên cứu kỹ mới phát hiện ra, bản thân cậu chỉ đang thiếu một đôi tay linh hoạt có thể biến vải mục thành phép màu thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT