Chương 55. Thợ Săn

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ngụy Tử Hư mở to hai mắt, lập tức an tâm bật cười: "Cảm ơn. Thật sự rất cảm ơn anh."

Lưu Tỉnh cũng không cần nghe hắn nói cảm ơn, dù sao lần này không giết được Ngụy Tử Hư đã tăng thêm cho gã không ít phiền phức. Gã chuyển đề tài: "Ngụy Tử Hư không phải Sói, nhưng quả thật có Sói đang ngồi giữa chúng ta."

Gã làm bộ nói: "Theo thường lệ mỗi người cần báo cáo sơ lược tình hình tối qua. Nhưng chuyện lớn sáng nay ai cũng đều thấy rồi, phòng Lục Dư khóa kín, không có dấu vết phá cửa. Nét mặt khi chết của cậu ta vô cùng yên bình, giống như là bị người quen giết chết. Mà chỗ này vừa vặn có một kẻ quen biết Lục Dư, đến cả mật mã phòng cậu ta cũng rành."

Gã rõ ràng đang ám chỉ Triệu Luân. Có vài người nhìn về phía hắn, mà Triệu Luân chỉ có lúc nghe thấy hai chữ "Lục Dư" mới hơi có phản ứng. Hắn mơ màng ngẩng đầu, dùng vài giây xử lý lời nói của Lưu Tỉnh, sau đó thông qua biểu cảm của những người khác hiểu rõ tình hình. Bất ngờ là, hắn không hề nổi sung như trước. Hắn nhìn chằm chằm Lưu Tỉnh, Ngụy Tử Hư phảng phất cảm nhận được một thứ khí chất quyết đoán vô cùng không phù hợp hiển hiện trên người hắn. Hô hấp Triệu Luân dần trở nặng, cái nhìn mãnh liệt thậm chí khiến Lưu Tỉnh có chút co quắp. Lần đầu tiên kể từ sau trận khóc lớn hồi sáng sớm, hắn mở miệng, dùng ngữ khí vò mẻ chẳng sợ nứt, gằn từng chữ nói:

"Lưu Tỉnh, tao là kẻ không có giáo dưỡng, cũng hay ăn cắp vặt linh tinh, nhưng ít nhất tao biết làm người không thể quá táng tận lương tâm, càng chưa từng giết người. Thế nhưng, bây giờ tao muốn thử một lần."

Hắn dùng cằm hất về hướng vách tường phía sau Lưu Tỉnh. "Biết súng Gatling[1] không? Tao chỉ mới thấy trên ti vi, nhắm vào đầu nã một phát là có thể bắn thành cái sàng ngay. Nghe đâu đằng sau mỗi người đều giấu một cái còn kinh khủng hơn nhiều, có thể biến mày thành thịt vụn trong nháy mắt. Không biết thực tế thế nào, nhưng trên thẻ bài phân vai của tao chính là viết như vậy."

[1] Súng Gatling

Hắn nói: "Tao là Thợ Săn. Lưu Tỉnh, nếu mày bỏ phiếu xử tử tao, tao sẽ kéo theo mày."

Thợ Săn? Ngụy Tử Hư khẽ cau mày, nhân vật này vào lúc bị Sói giết hoặc bị bỏ phiếu xử tử có thể kéo theo một người chết cùng, nếu lúc tập kích bị hắn nhìn thấy sẽ rất phiền phức. Lần trước Lục Dư đánh lén hắn không thành công cũng là bởi nguyên nhân này sao? Chỉ là nếu Lục Dư đã biết hắn là Thợ Săn, tại sao còn giữ hắn lại, lợi dụng cái chết của hắn kéo theo một kẻ khác không phải tốt hơn sao?

Nhưng dù sao Lục Dư cũng đã chết, suy nghĩ mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Ngụy Tử Hư bày vẻ nghiêm túc, tâm lý lại mang thái độ đứng xem kịch vui. Nếu hắn là Lưu Tỉnh, lúc này nhất định đang hối hận đến phát điên. Độc dược của Phù Thủy thật ra lại chính là thủ đoạn ám hại khó phòng bị nhất trong Ma Sói, không chỉ có thể tùy ý đầu độc bất cứ ai, đến cả Bảo Vệ cũng không phòng được, nếu không có thuốc giải, Thợ Săn bị độc chết cũng không thể kéo người theo[2]. Dùng cho Sói ngoài đội hoặc Thợ Săn là thích hợp nhất, nhưng gã lại khăng khăng để lại để đề phòng Lục Dư. Thành kiến có thể làm xáo trộn phán đoán của một người, đặc biệt là thời điểm tự cho rằng mọi thứ đã an toàn, dễ dàng bộc phát, cuối cùng tạo thành ảnh hưởng trí mạng với cả bản thân và người khác.

[2] Theo luật Ma Sói bên Trung, Thợ Săn chỉ có thể nổ súng bắn chết một người khác trong trường hợp bị bỏ phiếu hoặc Sói cắn (những trường hợp khác như bị Phù Thủy bỏ độc, chết theo cặp Tình Nhân... không có tác dụng) Và Bảo Vệ không thể bảo vệ người chơi bị Phù Thủy bỏ độc.

Mà Ngụy Tử Hư có thể sống sót, cũng phải cảm tạ phần thành kiến này, hắn hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ phát triển thành như vậy.

Chờ thẩm phán lần này kết thúc, phải đến trước mộ Lục Dư cầu nguyện mới được, chân tâm thực lòng. Ngụy Tử Hư nghĩ vậy.

Cùng lúc đó, phản ứng của Hàn Hiểu Na lại hoàn toàn trái ngược với Ngụy Tử Hư, cô ta kinh hãi kêu lên: "Triệu Luân mày điên rồi à? Thợ Săn kéo theo Tiên Tri, làm gì có ai chơi như vậy!?"

Triệu Luân không thèm liếc cô ta lấy một cái, cực kỳ vô lại mà nói: "Liên quan đéo gì đến tao, đằng nào chẳng chết. Hơn nữa..." Hắn nhàn nhã tưởng tượng ra khung cảnh kia, trên mặt lộ ra chút đắc ý. "Còn có thể phun cho cả người mày toàn máu thịt, quả là tương xứng với hạng gái điếm như mày, Lục Dư nhất định cũng sẽ vô cùng vừa lòng."

Hàn Hiểu Na chừng như bị chọc tức đến không thốt nên lời, mà lực chú ý của Lưu Tỉnh đã không chỉ đặt trên vài câu đe dọa hung ác. Triệu Luân thật sự quyết tâm muốn kéo gã theo, ngay cả cái chết của mình cũng có thể nhắc đến với giọng điệu bỡn cợt như vậy, hắn còn lo sợ gì nữa? Đến nước này, sống chết của Lưu Tỉnh đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, bất kể là ai bỏ cho Triệu Luân một phiếu, Lưu Tỉnh đều sẽ bị bắn cho nát bét.

"Không phải, ầy, ai nói sẽ bỏ phiếu cho Thợ Săn chứ? Nếu đã cùng là phe Thiện, việc gì phải tự tàn sát lẫn nhau." Lưu Tỉnh lập tức đổi sang thái độ hòa ái, nghiêm túc giải vây cho Triệu Luân.

Mạc Vãn Hướng không đồng ý: "Nhưng mà, mới nãy anh nói con Sói duy nhất còn lại ở đây chính là anh ta."

Lưu Tỉnh giật mình: "Tôi nói lúc nào? Tôi chỉ nói hắn quen biết Lục Dư, cũng biết mật mã phòng cậu ta. Tôi khẳng định chắc chắn là hắn giết người khi nào?"

Bành Dân Tắc thêm dầu vào lửa: "Người duy nhất ở đây chưa được kiểm chứng thân phận là cậu ta, hơn nữa tối qua đã có người bị Sói giết, cậu giải thích sao đây?"

Lưu Tỉnh đối đáp trôi chảy: "Ở đây trừ phe Thiện chỉ còn lại Thợ Săn, nếu không có Sói, vậy có thể Lục Dư cũng không phải bị giết. Trong y học chẳng phải có cái chứng máu xấu gì đó sao? Có thể Lục Dư mắc một căn bệnh nào đó, ngẫu nhiên tử vong."

"Lục Dư không bị bệnh." Triệu Luân lắc đầu, không ngại cực khổ bắt đầu phân tích: "Chúng mày cũng tiếp thu nhanh nhỉ, tao vừa nhận là Thợ Săn, không bằng không chứng, có thể là Sói giả mạo thân phận thì sao. Cứ dựa theo tiết tấu vừa nãy, tiếp tục hoài nghi tao, bỏ phiếu tao, xem tao có thể kéo theo Lưu Tỉnh hay không, thế không phải nhanh nhất à."

Hắn nói xong, thưởng thức bộ dạng mồ hôi vã ra như tắm của Lưu Tỉnh, tâm lý vui sướng không ít. Thì ra tự đặt mình ra ngoài trò chơi lại thoải mái như vậy, chẳng trách tối ngày thứ năm Lục Dư lại nói với hắn những lời kia.

"Ai dám bỏ phiếu hắn!" Lưu Tỉnh rốt cục không kiềm chế nổi, khẽ gầm lên một tiếng: "Thợ Săn muốn kéo theo Tiên Tri, kẻ mong đợi kết cục này nhất định là Sói! Ai bỏ phiếu cho Triệu Luân chắc chắn là Sói không bàn cãi! Lúc bỏ phiếu tất cả hãy quan sát người bên cạnh, nếu phát hiện thì lập tức bỏ phiếu xử tử kẻ đó!"

Gã cũng thực sự là nói không suy nghĩ, thậm chí quên mất tất cả những người ở đây đều từng được gã kiểm nghiệm qua thân phận.

Lưu Tỉnh nói xong, việc đầu tiên là nhìn chằm chằm màn hình bỏ phiếu của Bành Dân Tắc. Màn hình có độ phân giải cao cứng ngắc khảm trên mép bàn, không phản quang, ảnh chân dung của mười ba người xếp thành bốn hàng, Lưu Tỉnh nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nhưng Mạc Vãn Hướng, Ngụy Tử Hư và Triệu Luân lại ngồi đối diện gã, gã không thể thấy được bọn họ sẽ bỏ phiếu như thế nào.

Hàn Hiểu Na chỉ ngồi cách Triệu Luân một ghế trống, dùng giọng khẩn cầu nói: "Không có ai bỏ phiếu cho anh đâu, anh cũng đừng bỏ phiếu Lưu Tỉnh được không? Nếu không anh sống sót mà Tiên Tri chết rồi, ngày mai anh sẽ bị xem là Sói mà xử tử."

Triệu Luân thờ ơ nói: "Tao biết. Tao không bỏ phiếu nó, tao chỉ kéo theo nó chết cùng thôi."

Mạc Vãn Hướng chỉ hơi do dự rồi lập tức ấn bỏ quyền. Ở đây người được Lưu Tỉnh nghiệm chứng sớm nhất chính là cô, cô tin Lưu Tỉnh là Tiên Tri. Nhìn thái độ của Triệu Luân có vẻ cũng rất giống Thợ Săn, tuy không hiểu tại sao hắn lại muốn kéo Tiên Tri chết cùng, nhưng dù sao bỏ quyền cũng tốt hơn một lần chết cả hai người phe Thiện.

Mà Ngụy Tử Hư thì hoàn toàn nên bỏ cho Triệu Luân một phiếu.

Lúc Mạc Vãn Hướng do dự không hề chú ý đến hắn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái lên bức ảnh của Triệu Luân, Triệu Luân bị xử tử, kéo theo Lưu Tỉnh, tối nay hắn giết Bành Dân Tắc, ngày mai cùng Mạc Vãn Hướng bỏ phiếu Hàn Hiểu Na, buổi tối cùng ngày giết Mạc Vãn Hướng, cũng chính là buổi tối ngày thứ chín hoàn toàn thắng lợi. Ngày thứ mười còn có thể nhàn nhã tản bộ quanh biệt thự, tự thiết đãi mình một bữa no nê.

Đối với hắn mà nói là hoàn toàn không có sơ hở nào.

Ngón tay Ngụy Tử Hư dừng lại trước ảnh Triệu Luân.

"Chỉ cần sống sót đến ngày cuối cùng, tôi có thể bảo vệ cậu." Lúc anh nói ra câu đó, nở một nụ cười gượng gạo, trên người như khoác thêm một lớp giáp bạc tinh khiết.

Ngụy Tử Hư ấn xuống nút lệnh.

【 Hôm nay các bạn thảo luận hăng hái ghê nha, tôi thích nhất là được nhìn thấy bộ dáng tràn đầy sức sống của các bạn như vậy đó! 】

【 Về phần kết quả bỏ phiếu, ây dà cơ bản tôi cũng đoán được rồi, vậy để không lãng phí thời gian thêm nữa... Ting ting kết quả ra lò nào ~ 】

【 Xem nè, giống y như tôi đoán luôn —— Bỏ quyền? 】

【 Hả!? 】

【 Tất cả đều bỏ quyền, xác nhận không có sai sót gì chứ!? 】

【 Quá đáng thế!? Mấy người các bạn, cũng không thèm để ý tới cảm nhận của tôi một chút nào sao? Tôi không biết đau buồn à? Tôi không biết tức giận hả? 】

【 Một lũ người vô lương tâm! Trước đây còn có giáo sư tán gẫu giải sầu, bây giờ ngay cả Death Theater cũng không cho tôi xem! Cặn bã! Khốn nạn! 】

Director mắng chửi thô tục xong thì lập tức tắt kênh.

Liên tiếp không có ai bị phạt, thói cáu gắt của Director tựa hồ càng trở nên nghiêm trọng. Chỉ là Ngụy Tử Hư không hiểu, ngay cả Lạc Hợp cũng có thể được coi là kiểu người "có lương tâm" để tán gẫu giải sầu, tiêu chuẩn của Director có thể không hợp lẽ thường đến mức nào chứ.

Sau khi thẩm phán kết thúc, Ngụy Tử Hư về phòng mình nghỉ ngơi.

Thực ra giường của Lạc Hợp và của hắn giống hệt nhau, cũng không phải tồn tại cái gọi là lạ giường ngủ không ngon. Nhưng hơi thở xa lạ trên chăn gối của y khiến Ngụy Tử Hư vô cùng bài xích, khi nhắm mắt lại luôn có cảm giác Lạc Hợp đang ngồi ở mép giường, đôi mắt lạnh toát nhìn hắn chằm chằm. Đồ đạc trong phòng Lạc Hợp không nhiều, sách thì lại không ít, ngoài dự đoán là bày bừa rất hỗn loạn, khiến người ta không tưởng tượng được vị giáo sư nghiêm túc nề nếp kia trong âm thầm lại có một mặt tùy tiện như thế.

Đống sách báo bày lung tung của y khiến Ngụy Tử Hư phiền lòng, liền đơn giản không nhìn nữa.

Nằm trên giường mình, đồ đạc đều sắp xếp chỉnh tề đâu vào đấy, Ngụy Tử Hư cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cạnh đèn treo ngay chính giữa trần nhà là hệ thống phun nước chữa cháy tự động, thuận theo đường ống giấu dây điện nhìn sang, trong góc tường có một lỗ hổng được lưới sắt bao lại, đen ngòm. Ngụy Tử Hư nhìn hướng đó một chốc, lại nhớ đến Director ấm ức, vì vậy nhàn nhã nói với loa phóng thanh bên trong lỗ đen.

"Nếu không có ai để tán gẫu, ông thấy tôi thế nào?"

Không có ai trả lời, Ngụy Tử Hư kiên nhẫn đợi năm phút.

"Ông có thể thấy đúng không, tình hình trong phòng mỗi người không phải đều được phát sóng liên tục sao?"

Lần này không phải chờ quá lâu, sau một đoạn tạp âm, bên trong loa phóng thanh truyền ra âm thanh quỷ dị của Director.

【 Khục khục, tôi còn tưởng cậu lại đang nói chuyện với không khí chứ, ây —— 】

"Tôi là Ngụy Tử Hư." Ngụy Tử Hư ngắt lời hắn. "Ông biết rõ, những lần tuyên bố kết quả bỏ phiếu trước đây đều đã từng gọi cái tên này."

【 Ngụy Tử Hư... 】

【 Khục khục, tên rất hay. 】

Tạp âm gián đoạn, xem ra Ngụy Tử Hư cũng không quá hợp khẩu vị Director. Ngụy Tử Hư nghĩ cũng phải, Director là loại yêu thích dùng Death Theater dằn vặt người chơi, kiểu chính trực kiên cường như Lạc Hợp mới càng có thể khơi gợi dục vọng lăng nhục trong hắn.

Nhưng Ngụy Tử Hư chay mặn đều ăn cả, trò chơi đã đến giai đoạn này, hắn đột nhiên nảy ra một nguyện vọng mới muốn nỗ lực đạt được.

"Không sao." Ngụy Tử Hư cười rộ lên. "Rồi ông sẽ nguyện ý nói chuyện với tôi thôi."

Lúc Bành Dân Tắc vào bếp chuẩn bị bữa trưa, đã thấy Ngụy Tử Hư đang bận rộn trước quầy bếp.

Trên bàn bày một đĩa cá hồi cắt khối, bên dưới lót giấy thấm dầu, còn có hai chén hồng trà. Ngụy Tử Hư đang khoanh tay trông lò nướng, một cái máy đếm giờ đặt trên máy hút mùi.

Hắn nghe thấy âm thanh Bành Dân Tắc đẩy cửa vào, quay đầu qua, tự nhiên kéo ghế đặt phía đối diện.

"Dân Tắc, tôi thử làm bữa trưa, là lần đầu làm đó, hương vị có thể không bảo đảm, nhưng cũng đỡ nhọc công anh."

Ngụy Tử Hư mang theo tất thảy hào hứng của người lần đầu xuống bếp, giới thiệu món ăn duy nhất trên bàn: "Con cá này là đồ mới hôm nay, tôi dùng dầu thực vật, mỗi tội không biết sao một lúc sau thì ra toàn dầu là dầu, tôi lại phải đắp giấy thấm dầu lên."

"Ừm, thơm lắm." Bành Dân Tắc khách quan nói. Đây là lần đầu tiên anh thấy có người cắt cá hồi thành hình khối hộp vuông vức, dùng giấy thấm dầu cũng rất sáng tạo, nhưng anh không lạc quan đến mức tin rằng Ngụy Tử Hư đã nhớ bỏ muối và thêm hương liệu vào.

"Dân Tắc chờ chút nhé, tôi nướng xong bánh Scone[3] là có thể dùng cơm rồi." Ngụy Tử Hư an ủi. Bành Dân Tắc yên lặng ngồi đối diện hắn, kỳ thực hoàn toàn không mong đợi gì ở bữa cơm của Ngụy Tử Hư, chỉ là không muốn gián đoạn khoảng thời gian yên bình ở cạnh nhau cùng chờ cơm lúc này.

[3] Bánh Scone

Mãi đến tận khi khoảng yên bình này bị Lưu Tỉnh không khách khí phá vỡ.

"Uầy, bữa trưa tình nhân à, xong chưa thế." Gã vòng qua quầy bar, mở tủ lạnh tìm đồ, ai ngờ Ngụy Tử Hư lấy từ trong tủ giữ nhiệt ra một đĩa cá rán kèm khoai tây chiên đưa cho gã. "Tôi cũng làm bữa trưa cho anh này, cảm ơn anh tối qua đã kiểm tra giúp tôi." Hắn cười đến là ngoan ngoãn, trong trí nhớ của Lưu Tỉnh đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Hư toàn tâm toàn ý mà cười với gã.

"Cảm ơn cái gì, nên làm mà." Lưu Tỉnh nhận cái đĩa thừa cơ tóm lấy tay Ngụy Tử Hư, năm ngón tay xen vào giữa kẽ ngón tay hắn, nghiêng người qua, dán lên chóp mũi Ngụy Tử Hư nói: "Vì cậu, tôi sẽ tìm hiểu cách làm sao chơi đàn ông."

Lời gã nói với Ngụy Tử Hư, khóe mắt lại liếc về phía Bành Dân Tắc. Trước đây gã chỉ dám lén lút đụng chạm Ngụy Tử Hư, chưa bao giờ rõ ràng như thế. Trong lòng Ngụy Tử Hư bật cười, xem ra gã này đi cắm sừng người khác thành nghiện rồi, ngoài mặt vẫn khách khí đẩy Lưu Tỉnh ra: "Không phiền."

Bành Dân Tắc cũng hiểu rõ Lưu Tỉnh là loại người gì, mà cứ thấy có người quấn lấy Ngụy Tử Hư là không thoải mái, dằn cũng không dằn được, đành quay mặt đi làm bộ nhìn máy đếm giờ.

"Này, đến giờ rồi." Bành Dân Tắc nhắc nhở một câu.

"Ừa, chờ tôi chút, lấy cho anh dao dĩa trước này." Ngụy Tử Hư đuổi Lưu Tỉnh đi, đẩy qua một bộ dao dĩa bằng bạc, sau đó đeo bao tay vào mở lò nướng.

Bành Dân Tắc cầm dao ăn lên, không ngờ trọng lượng rất nặng tay, sáng bóng lấp lánh, lưỡi dao hình răng cưa sắc bén dị thường.

Đây là một con dao cắt bít tết. Dùng tốc độ thật nhanh chém xuống, có thể cắt xẻ da thịt dễ như bỡn.

Bành Dân Tắc áng chừng một chút, chậm rãi nắm chặt chuôi dao.

Anh nhìn về phía Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư đang khom lưng bưng khay nướng ra, trên cần cổ trắng nõn của hắn, mạch máu xanh tím hiện lên rõ ràng.

Bên dưới là máu tươi ồ ồ lưu động.

================

#Ngoài lề: Khổ thân giáo sư của em, cứ bị mấy thằng biến thái bọn nó ghẹo hoài

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play