Chương 54. Thô lỗ bật khóc

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Bành Dân Tắc đổ rượu cất vào nồi, lại thả vào chút hoa quả đóng hộp, châm nước pha loãng. Chờ nước nấu bánh trở nên sền sệt, anh nếm thử độ chua. Ngụy Tử Hư là người phương Bắc, có lẽ không quen với vị chua của rượu cất, phải nêm thêm chút ngọt.

Anh cưỡng bách chính mình đem toàn bộ lực chú ý đặt trên nồi nước, nhưng lúc chốt cửa chuyển động, anh vẫn nghe thấy cực kỳ rõ ràng, hưng phấn quay đầu lại.

"Cậu đến rồi!"

Ngụy Tử Hư vừa bước vào bếp, thấy Bành Dân Tắc nhìn mình chằm chằm, âm điệu cũng lớn, không khỏi cười cười: "Ừm, có chuyện gì mà anh vui quá vậy?"

Câu hỏi này khiến Bành Dân Tắc nghẹn họng, càng làm anh á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, tại sao lại vui như thế, Ngụy Tử Hư còn sống, chẳng phải chính là tình thế khó khăn nhất sao?

"Khụ, điểm tâm vừa làm xong, cậu tới rất đúng lúc." Bành Dân Tắc qua loa che giấu.

"Vậy hả, cho tôi xem với." Ngụy Tử Hư tỏ ra vô cùng hứng thú, vòng qua quầy bar tới phía sau Bành Dân Tắc, cực kỳ tự nhiên ôm eo anh, cả người dán trên lưng anh, cằm gác lên hõm vai anh, cùng anh trông chừng nồi bánh trôi. Bành Dân Tắc không ngờ hắn lại "xem" kiểu này, trước ngày hôm qua nếu hắn và anh có đụng chạm thân thể đều sẽ tỏ ra vô cùng cẩn thận, nhưng hôm nay lại khác, khiến Bành Dân Tắc cảm thấy Ngụy Tử Hư dường như đã thay đổi. Chuông cảnh giác trong lòng Bành Dân Tắc gõ vang, nhưng thân thể lại hoàn toàn tiếp nhận sự đụng chạm của hắn, thậm chí còn có chút mê muội. Mới không gặp có một ngày, vậy mà lại khao khát như thể đã xa cách mấy chục năm.

Ngón tay Ngụy Tử Hư đan vào nhau, hai tay vừa vặn đặt trên bụng dưới Bành Dân Tắc, coi như ngoan ngoãn, không có chơi xấu mà lộn xộn. Hắn nhìn từng miếng bánh trôi tinh xảo trong nồi, khó hiểu hỏi: "Nhỏ như vậy, làm sao gói nhân bánh vào được?"

"Hử? Nhân nào?" Bành Dân Tắc suy nghĩ chốc lát mới hiểu được. "Bánh nguyên tiêu mới có nhân, đây là bánh trôi, không có."

"Ồ." Ngụy Tử Hư lại hỏi, "Bánh trôi không phải bánh nguyên tiêu sao?"

Bành Dân Tắc không ngờ Ngụy Tử Hư lại có nhận thức sai lầm nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng dễ hiểu, đồ ăn vẫn luôn là điểm mù trong tri thức của hắn. "Không phải đâu." Bành Dân Tắc múc ra một bát, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ. Có lẽ chính những khuyết điểm nho nhỏ như vậy mới thể hiện Ngụy Tử Hư cũng không phải xa vời không thể với tới.

Hôm qua lúc kiểm tra thi thể Lạc Hợp, anh đã hiểu rõ kế hoạch của Ngụy Tử Hư. Trốn trong phòng người chết thật ra cũng không phải không có sơ hở. Ai biết được phòng người chết có nằm trong phạm vi khống chế của Phù Thủy không, vậy nên nói trắng ra vẫn là đánh cược may mắn.

Ngụy Tử Hư sao lại không hiểu, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn không thể ở lại phòng mình, những phòng khác thì không vào được, nếu chạy ra bên ngoài biệt thự khó đảm bảo sẽ không bị con Sói thứ ba tìm thấy. Hơn nữa vũ khí của con Sói thứ ba cực kỳ thích hợp để đối chiến bên ngoài. Vũ khí của Ngụy Tử Hư không ứng phó nổi va chạm trực tiếp, súng laser của Tiêu Hàn Khinh phạm vi bắn quá hẹp, với tốc độ phản ứng của Lục Dư, dưới tình huống anh ta có phòng bị rất khó để hạ một đòn tất sát, Ngụy Tử Hư không phải đối thủ của anh ta.

Nhưng Ngụy Tử Hư vẫn còn sống.

"Ừm? Bánh nguyên tiêu không có nhân ăn vẫn rất ngon." Ngụy Tử Hư hưởng thụ bát bánh trôi của mình.

Bành Dân Tắc lẳng lặng nhìn hắn. Bầu không khí hòa hợp giữa bọn họ lúc này khiến anh nảy sinh một loại ảo giác, giống như họ không phải đang đứng giữa một khu biệt thự làm người ta sợ hãi, mà chỉ là trong một căn phòng cho thuê giá rẻ, anh dậy sớm chuẩn bị cơm nước, Ngụy Tử Hư thì ngủ nướng, vừa tỉnh dậy sẽ cuống cuồng ăn sáng, ăn xong thì chạy vội đi làm ở một doanh nghiệp Nhà nước. Nếu có thể trải qua cuộc sống bình thản nhàm chán như vậy, có lẽ anh sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Anh biết, từ ánh mắt đầu tiên xác nhận rằng Ngụy Tử Hư còn sống, suy nghĩ thoáng qua trong lòng anh lúc ấy không phải Sói còn chưa chết hôm nay phải bỏ phiếu ai hành quyết ai, mà chỉ là Ngụy Tử Hư vẫn còn sống, anh cũng vì thế mà vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nhưng Ngụy Tử Hư sẽ không nghĩ như vậy, hắn sống sót sẽ chỉ khiến càng nhiều người phải chết, vậy nên hắn không thể hiểu được sự chân thành của Bành Dân Tắc ở phe đối địch. Ngay từ đầu hắn đã không dành cho Bành Dân Tắc thứ tình cảm tương tự, hắn đương nhiên không thể hiểu. Kể từ khoảnh khắc Bành Dân Tắc quyết định thẳng thắn đối diện với chính mình, mỗi giây mỗi phút đều bị Ngụy Tử Hư đâm đau.

Đang ăn, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Tỉnh thò đầu vào đảo mắt một vòng, hỏi: "Có thấy Lục Dư không?"

Bành Dân Tắc trả lời: "Không thấy. Qua phòng cậu ta coi thử xem?"

Ngụy Tử Hư im lặng nhai bánh trôi, không lên tiếng, chỉ nhìn Lưu Tỉnh.

"Ừm." Lưu Tỉnh đáp một tiếng, quay người đi về phía cuối hành lang. Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc qua loa ăn xong bữa sáng, cũng cùng nhau ra ngoài xem xét. Lúc bọn họ vừa ra khỏi, ngoài cửa phòng Lục Dư đã có ba người tụ tập. Hàn Hiểu Na đối diện với cửa phòng Lục Dư gõ từng tiếng ngắt quãng, gọi tên anh ta, gọi xong lại chờ một lát nghe thử động tĩnh. Phòng của Lục Dư là căn phòng ở trong cùng hành lang phía đông tầng một, gần nhất chỉ có phòng của cô ta.

Từ lúc Lưu Tỉnh đi vào nhà bếp đến giờ chưa được năm phút, gõ cửa một hồi vẫn không thấy ai trả lời, Lưu Tỉnh chuẩn bị vòng ra ngoài đập vỡ cửa sổ phòng Lục Dư trèo vào. Mạc Vãn Hướng đứng cách hai người bọn họ rất xa, lưng khẽ dựa vào tay vịn cầu thang. Cô mặc áo ngủ bằng vải bông, tóc dài xõa tung, có chút nhếch nhác, bờ môi tái nhợt, thoạt nhìn như vừa bật dậy từ trên giường. So sánh qua, Ngụy Tử Hư rất dễ dàng phát hiện Hàn Hiểu Na tuy cũng mặc áo ngủ nhưng lại gọn gàng chỉnh tề, còn trang điểm nhẹ một chút.

Lưu Tỉnh đi về phía bọn họ, còn chưa tới gần, đã thấy Triệu Luân ngáp một cái vòng ra từ đại sảnh đối diện.

"Sao lại tập trung hết ở đây thế?" Triệu Luân như thường lệ ra ngoài kiếm ăn, không ngờ đi qua cầu thang lại thấy tụ tập nhiều người như vậy, hắn nhìn một vòng, trừ Lục Dư tất cả đều có mặt. "Lục Dư đâu?" Hắn hỏi Hàn Hiểu Na đang đứng cách xa nhất.

"Chắc còn ở trong phòng." Hàn Hiểu Na nói.

Nghe vậy, Triệu Luân lập tức hướng thẳng đến phòng Lục Dư. Lúc đi lướt qua Lưu Tỉnh, hắn lớn tiếng nói: "Tránh ra!" Dù Lưu Tỉnh chẳng hề cản đường hắn.

Sau khi kích hoạt khóa cửa, thứ hiện ra chính là bàn phím hai mươi sáu phím tiêu chuẩn, có thể thiết lập nhiều tổ hợp gồm số và chữ, muốn miễn cưỡng phá giải là điều không thể. Triệu Luân nhanh chóng ấn nhập "691222", xác nhận thành công, khóa cửa 'cạch' một tiếng mở ra.

"Sinh nhật mẹ cậu ta." Triệu Luân nhanh chóng giải thích một câu. "Hầu hết mật mã của cậu ta đều là cái này."

Hắn nói xong, cũng không để ý phản ứng của người khác, trực tiếp đi vào.

Phòng của Lục Dư có bố cục rất giống phòng Mạc Vãn Hướng, đồ dùng ít ỏi, trên bàn sách bày gói trà và trà cụ của ngày hôm qua. Rèm cửa kéo lên một nửa, nắng sớm xuyên thấu vào, mà Lục Dư đang ngủ yên trên giường, dưới ánh mặt trời sạch sẽ hiện ra vẻ yên tĩnh thanh bình.

Triệu Luân vừa nhìn thấy anh ta thì thở phào nhẹ nhõm: "Sao còn chưa dậy? Lúc nào cũng nói tôi lười biếng, giờ đến cậu còn ngủ quên."

Hắn đi tới cạnh giường Lục Dư kéo chăn: "Lát nữa bắt đầu thẩm phán rồi, mau dậy ăn cơm đi, bụng đói khó chịu lắm."

Lục Dư không nhúc nhích.

Dù là Triệu Luân, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn không dám nghĩ, chỉ biết thô bạo túm lấy Lục Dư. Cổ tay Lục Dư bị hắn kéo lên, không chút phản ứng, đầu lệch sang một phía, khe khẽ lắc lư theo chuyển động của hắn.

"Lục Dư, con mẹ nó cậu định ngủ tới khi nào!?" Triệu Luân nổi đóa, quát lên với Lục Dư. Không có ai ngăn cản, tất cả đều đứng ngoài cửa nhìn vào.

Trên thực tế, Lục Dư chưa bao giờ ngủ quên.

Triệu Luân phát điên chừng mười mấy phút, rồi bỗng nhiên im bặt. Ngụy Tử Hư nhìn hắn, phát hiện hắn đang khóc.

Hắn là kẻ thô lỗ, khóc cũng rất khó coi, nước mắt nước mũi nhoe nhoét, lại cố chấp không chịu phát ra tiếng nức nở. Hai tay hắn cứng đờ cầm lấy cổ tay Lục Dư, ngoại trừ bả vai khe khẽ run rẩy, cả cơ thể hắn tựa như bất động, cơ mặt nhăn nhúm, miệng nhếch lên, nước mắt tuôn không ngừng. Nước mũi khiến hô hấp hắn nghẹt lại, sức lực trên tay rút đi, Lục Dư ngã xuống, hắn cũng 'rầm' một tiếng quỳ xuống bên giường, toàn thân lại hoàn toàn không có cảm giác.

Tay hắn gắt gao siết chặt cổ tay Lục Dư, tựa như đang nắm lấy tấm phao cứu sinh cuối cùng. Đầu hắn chôn thật sâu trong chăn, trên mặt nhơ nhuốc bẩn thỉu, khóc đến mức dị thường chật vật. Lục Dư không giống hắn, Lục Dư là người rất để ý tiểu tiết, luôn mang theo khăn tay và giấy ăn bên người, nếu nhìn thấy hắn khóc thành như vậy, nhất định sẽ rút ra khăn tay sạch sẽ giúp hắn lau dọn gọn gàng.

Nhưng hôm nay Lục Dư không giúp hắn. Sau này cũng không thể giúp hắn nữa.

【 Thẩm phán bắt đầu! 】

Không khí trên bàn thẩm phán vô cùng ngột ngạt.

Lục Dư chết vào đêm hôm qua, thi thể đã cứng ngắc từ lâu, thời gian tử vong cụ thể không dễ phán đoán. Thi thể hoàn chỉnh, nét mặt bình tĩnh, không phát hiện ngoại thương rõ ràng. Dưới sự đề nghị của Hàn Hiểu Na, họ cắt một đường trên mu bàn tay Lục Dư, huyết dịch ứa ra đỏ sậm, rõ ràng là cùng một nguyên nhân tử vong với Chu Du. Trong lúc những người khác bận rộn kiểm tra thi thể, phân tích nguyên nhân cái chết, Triệu Luân không nói một lời quỳ trên mặt đất, vẫn siết chặt cổ tay anh ta, móng tay trắng bệch.

Đến lúc Bành Dân Tắc nói, không thể để thi thể phơi ra bên ngoài như vậy, cần có người đem anh ta đến chôn cất ở nghĩa địa. Triệu Luân không nói hai lời, đứng lên lau mặt, dựa theo chỉ dẫn lôi cáng ra, gạt mọi người sang một bên một mình đẩy Lục Dư ra ngoài.

Sau khi hắn khóc to một trận thì trở nên trầm mặc, ánh mắt tan rã, đi đường cũng liêu xiêu lảo đảo. Ngụy Tử Hư cảm thấy hắn im lặng đến mức bất thường, giao tình giữa hắn và Lục Dư không phải chỉ cần một trận khóc to là có thể quên sạch, hơn nữa Triệu Luân cũng không phải kiểu người biết điều chỉnh tâm trạng. Thống khổ nếu không thể phát tiết kịp lúc, chỉ có thể tích tụ dần dần, mãi sau này sẽ đột ngột bùng nổ.

"Là dung huyết, hẳn là do Sói Độc hạ thủ." Hàn Hiểu Na lên tiếng.

Nếu không tính Đêm bình an không biết là thật hay giả kia, đây đã là người thứ ba bị Sói giết chết, hai người trước còn là bị giết cách đây sáu ngày, thật sự quá lâu, lâu đến mức có cảm giác như trận chiến Ma Sói này chỉ là đối đầu trên bàn thẩm phán, khiến phe Thiện bọn họ quên mất vẫn còn một thứ uy hiếp lớn hơn nhiều.

"Sói vẫn còn sống..." Mạc Vãn Hướng nhỏ giọng nói, sợ hãi khiến thanh âm của cô càng trở nên run rẩy. Trong số bọn họ chưa được kiểm chứng chỉ có Ngụy Tử Hư và Triệu Luân, mà Triệu Luân vẫn chỉ cứng đờ cúi đầu nhìn mặt bàn, không chút bận tâm đến hướng đi của thẩm phán.

"A." Ngụy Tử Hư cười tự giễu: "Nói thế nào đây, xảy ra chuyện như vậy, bất ngờ, nhưng có lẽ cũng là trong dự liệu. Đầu tiên là tôi vô duyên vô cớ bị hoài nghi, ngoài cửa phòng tôi xuất hiện dấu vết ẩu đả, tôi không được kiểm chứng, lúc tôi không bị giám thị thì có người chết, hiện tại người khác nói một câu là có thể xác định thân phận của tôi rồi."

Hắn nhìn về phía Lưu Tỉnh, trong mắt ánh lên tia hy vọng cuối cùng, ngữ khí lại tràn đầy tuyệt vọng. Hắn hỏi: "Lưu Tỉnh, nếu tối qua anh thật sự kiểm tra tôi, có thể trả cho tôi một chút trong sạch không?" Hắn nói xong, âm thầm lắc đầu, lại sửa lời: "Anh sẽ nguyện ý chứng minh sự trong sạch của tôi chứ?"

Một chữ "Sói" của Lưu Tỉnh đang định bật thốt ra, lại phát hiện căn bản không có ai quan tâm đến kết quả kiểm tra của gã, mỗi người đều mang tâm tư bất đồng nhìn về các hướng khác nhau. Tối ngày thứ hai gã yêu cầu Lục Dư đi giết Mạc Vãn Hướng, kết quả lại giết nhầm Thường Hoài Cẩn, sau đó gã mới biết Thường Hoài Cẩn là nghe theo đề nghị của Ngụy Tử Hư đến ngồi đợi trong phòng Mạc Vãn Hướng, hiềm nghi tự nhiên chuyển sang Ngụy Tử Hư, chó ngáp phải ruồi đưa Ngụy Tử Hư vào tròng. Sau này dù gã giở trò gì đều sẽ tiện tay hắt nước bẩn lên người Ngụy Tử Hư. Địa vị Tiên Tri của gã rất vững chắc, chỉ cần cuối cùng nói ra kiểm tra được Ngụy Tử Hư là Sói, vốn hẳn là có thể kết thúc một cách hoàn hảo.

Nhưng lúc này Ngụy Tử Hư bày ra toàn bộ ván cờ của gã, đồng thời để lộ vẻ ngây thơ yếu thế bị mắc kẹt bên trong. Nếu bây giờ gã nói Ngụy Tử Hư là Sói, trái lại lại trực tiếp bại lộ ý đồ của gã.

Nhưng đây thực sự là một cơ hội tốt, bỏ lỡ thì quá đáng tiếc. Gã bí mật quan sát nét mặt của những người còn lại. Hàn Hiểu Na nhất định sẽ đứng về phía gã, Triệu Luân đầu óc không tỉnh táo, Mạc Vãn Hướng đang nhìn Ngụy Tử Hư đầy vẻ đồng cảm. Tầm mắt chuyển sang Bành Dân Tắc cách gã hai ghế trống, lại phát hiện Bành Dân Tắc cũng đang theo dõi mình. Hai mắt chạm nhau, Bành Dân Tắc khẽ cười một tiếng, dáng vẻ hiểu rõ mọi thứ, giống như dù Lưu Tỉnh có nói gì anh cũng đều đã có chuẩn bị.

Nếu quả thật Tiên Tri còn sống, Lưu Tỉnh đã từng nghi ngờ Bành Dân Tắc. Trực giác gã nhạy bén, đặc biệt là vô cùng mẫn cảm với thái độ của người khác với mình. Ánh mắt Bành Dân Tắc nhìn gã luôn có một loại ngạo mạn, giống như chưa bao giờ tin tưởng gã là Tiên Tri. Nhưng nếu Bành Dân Tắc thật sự là Tiên Tri, tại sao trong thẩm phán ngày thứ sáu không lật bài, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Tiên Tri không tự xác nhận thân phận, vậy chẳng khác gì một Dân Làng bình thường. Vậy nên, khả năng cao là Tiên Tri thật đã sớm chết rồi, Lưu Tỉnh gã thực sự là may mắn hơn người.

Chỉ là nhìn tình hình lúc này, coi như gã cứng miệng nói Ngụy Tử Hư là Sói, phần thắng cũng không vượt quá một nửa, còn có thể khiến bản thân bị hoài nghi. Nhưng cũng chẳng sao, nếu Ngụy Tử Hư thật sự là Sói, khi phát hiện ra thế cục này hẳn đã tới giết gã rồi.

"Kiểm tra chứ sao không." Lưu Tỉnh cà lơ phất phơ nói: "Là Thiện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play