Nhìn dáng vẻ bênh vực bảo bối của Lãnh Túc, Lý giáo sư yên lặng nuốt những gì muốn nói xuống.

Ông đường đường là một nhà khoa học nổi danh ở căn cứ, thậm chí là trên toàn thế giới, mọi người ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu chào, kết quả hôm nay lại bị một cái tên tiểu tử uy hiếp, ngẫm lại mọi chuyện thật sự đều toàn là nước mắt.

"Không biết ngài hôm nay kêu Lãnh Túc tới có chuyện gì? Nếu xong rồi thì chúng tôi về nhà nha!" Cố Thần mở to mắt, biểu tình đạm mạc.

Lời này vừa nói ra, khiến trong lòng Lãnh Túc dâng lên một cỗ ấm áp.

Y chậm rãi buộc chặt bàn tay đặt ở trên eo Cố Thần, một chút cũng không màng đến Lý giáo sư còn đang ở bên cạnh như hổ rình mồi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn tai hắn một cái.

Trên mặt hắn lập tức nổi lên một tầng màu hồng, mất tự nhiên mà khụ một tiếng, đẩy Lãnh Túc ra một chút, muốn ngồi dậy.

Bị một màn này thiếu chút nữa chói mù con mắt, Lý giáo sư yên lặng lệ rơi đầy mặt, muốn gì gì đó thì cũng đừng có làm ở trước mặt lão nhân a.

Tú ân ái, đi chết đi!

Khụ khụ vài cái, Lý giáo sư liền thu liễm thần sắc, vẻ mặt trầm trọng đi đến một bên ghế gần giường ngồi xuống.

"Chuyện này một lời khó nói hết. Bất quá hiện tại, ta yêu cầu Lãnh đội trưởng trợ giúp."

Theo sau sắc mặt Lãnh Túc cũng trịnh trọng, gật đầu ý bảo ông nói tiếp.

"Về kháng nguyên virus thuốc bào chế mới nghiên cứu chế tạo hôm nay, kỳ thật cũng không có tác dụng mấy, chỉ có thể xem như vật mẫu đầu tiên hoàn thành thôi."

Cố Thần nhíu mày, trách không được hắn lúc nãy thắc mắc, hắn nhớ rõ đời trước thuốc bào chế ra đời lâu hơn so với đời này nhiều.

"Mà ta hôm nay thỉnh Lãnh đội trưởng tới đây là vì chúng ta dò xét được một việc, phát hiện ở bên ngoài còn có động vật sinh sống, bọn chúng đều sống trong những khu vực có mức độ lây nhiễm rất cao.

Trải qua nghiên cứu lúc trước động vật hầu như bị nhiễm virus sau đó chết đi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một số chả những không hề bị lây nhiễm mà còn sống khá tốt.

Nếu có thể tìm được đám đó, bắt về căn cứ nghiên cứu, nói không chừng là có thể hoàn thành thuốc ức chế virus tang thi thậm chí có thể bào chế thuốc tiêu diệt chúng. Chính là lúc trước căn cứ cũng có phái đội ngũ đi bắt, nhưng......"

Nói tới đây, sắc mặt ông càng thêm khó coi.

Lãnh Túc ánh mắt lạnh lùng: "Không có một người nào trở về."

Lý giáo sư yên lặng gật đầu, tự giễu cười: "Là bọn ta đã xem nhẹ trình độ nguy hiểm của nơi đó, lúc trước tổng cộng đi ba lần đều là đội trung cấp dị năng giả, hai mươi bốn người không ai sống sót."

Trong nháy mắt, căn phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Kỳ thật ở mạt thế, mỗi ngày đều sẽ có người chết, chết một lúc cả nhóm cũng không kỳ quái.

Mấu chốt là nhóm người này từ trong căn cứ đi ra ngoài, đều là những người thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ có kinh nghiệm, dị năng cao cường có năng lực hơn người. Ít nhất nếu không phải gặp trúng tang thi triều, thì sẽ không tử vong nhanh như vậy.

Huống chi liền đi ra ngoài tới ba đội, hai mươi bốn dị năng giả, thế nhưng không lấy một người còn sống trở về.

Trong phòng an tĩnh đến độ cả cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, cuối cùng vẫn là Cố Thần dẫn đầu đánh vỡ yên lặng.

"Cho nên ngài muốn Lãnh Túc dẫn người đi?"

Lý giáo sư khôi phục một ít thần sắc: "Trung cấp dị năng giả đều chết, bây giờ chỉ có thể dựa vào dị năng giả cao cấp. Cho nên ta mới phải phiền tới Lãnh đội trưởng ra ngoài một chuyến"

Cố Thần nhíu mày: "Có nguy hiểm hơn nữa nguy hiểm còn rất lớn."

Lãnh Túc đáy lòng mềm nhũn, khóe môi nở nụ cười, xoa xoa những sợi tóc mềm mại của Cố Thần.

Ngẩng đầu dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý giáo sư, thần sắc y trầm trọng: "Nhiệm vụ yêu cầu mang về những thứ gì."

Đây là ý tứ đáp ứng? Ông thở phào nhẹ nhõm một hơi sâu, ngay sau đó mừng như điên.

Tại mạt thế, căn cứ họ đang ở là căn cứ lớn nhất Hoa quốc, mà Lãnh Túc ở trong căn cứ là một người có giá trị vũ lực rất cao nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play