Lãnh túc thật cẩn thận mà trấn an Cố Thần, ở bên tai hắn dùng giọng điệu ôn nhu an ủi, nhưng Cố Thần căn bản giống như không nghe thấy gì, cả người run rẩy càng lúc càng lợi hại, thậm chí trong miệng bắt đầu phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hắn bây giờ giống y một con thú nhỏ bị uy hiếp, mâu thuẫn bất an bắt đầu nức nở.

Lý giáo sư vừa ra lệnh cần thuốc thì rất nhanh Tiểu Lâm đã chạy đi lấy, sau khi ông tiếp nhận ống tiêm thì lập tức dùng động tác nhanh chóng kéo cánh tay Cố Thần qua, hắn theo bản năng giãy dụa mãnh liệt, nhưng giáo sư Lý còn nhanh hơn hạ ống tiêm xuống làn da hắn, bơm chất lỏng trong suốt kia vào.

Theo sau đó là cảm xúc Cố Thần cũng dần hòa hoãn xuống, cuối cùng mất đi ý thức ở trong lòng Lãnh Túc.

"Hắn làm sao vậy!?" ánh mắt Lãnh túc cực kì hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Lý giáo sư, có ý như nếu ông không nói rõ ra nguyên nhân, y nhất định sẽ hủy diệt nơi này.

Lý giáo sư cũng cau mày lại, một bộ dạng nghĩ trăm lần cũng không ra, sờ sờ nhúm râu có chút hỗn độn trên cằm.

"Ta cũng không rõ lắm vì cái gì hắn đột nhiên liền biến thành cái dạng này, giống như hắn vừa rồi nhớ tới chuyện gì đó khủng khiếp lắm cho nên tính tình mới xao động như vậy."

Lý giáo sư vuốt vuốt chùm râu, ngẩng đầu đánh giá Lãnh Túc một chút, ánh mắt kia rất không có thiện ý.

Lãnh Túc đen mặt nhíu mày lại, tầm mắt lạnh băng không chút khách khí bắn về phía ông.
Lý giáo sư ra vẻ không sao cả nhún nhún vai: "Hảo đi hảo đi, không đùa ngươi nữa, ngươi đưa hắn vào bên trong phòng nghỉ đi, ta kiểm tra hắn một chút."

Lãnh Túc thu hồi tầm mắt không nói gì liền bế Cố Thần lên bước nhanh vào bên trong. Lý giáo sư nheo nheo mắt, thần sắc không rõ mà đi theo.

Trong lúc chờ Cố Thần tỉnh lại, sắc mặt Lãnh Túc luôn trầm đến độ có thể hù chết người.

Thời điểm hắn tỉnh dậy là thấy mình đang nằm trên giường, nửa người trên bị Lãnh Túc ôm vào trong ngực. Bên tai là tiếng tim đập hơi nhanh của y, mạc danh kì diệu xuất hiện một loại cảm giác an tâm dần dần lan tràn trong lòng hắn.

Vươn tay vòng qua ôm lấy cánh tay đang ôm mình, nhịn không được ở trên mặt y sờ sờ vài cái. Lãnh Túc lập tức bắt lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, đáy mắt liền có ánh sáng: "Có tinh thần?"

Cố Thần cười hắc hắc, LãnhTúc lại đột nhiên đem hắn ôm chặt, sức lực này khiến hắn có cảm giác eo mình sắp đứt.

"Ngươi có biết hay không vừa rồi ngươi dọa chết ta."

Cố Thần sửng sốt, cẩn thận nhìn nhìn cánh tay đang buộc chặc trên eo mình, khóe môi chậm rãi gợi lên.

Loại cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt a.

Nhưng mà trên đời này, có một số ít người chuyên môn đi gây chuyện mất hứng cho người khác còn tồn tại a.

"Khụ khụ."

Đứng ở cuối giường bị bỏ qua đã lâu Lý giáo sư rốt cuộc nhịn không được mà đánh vỡ bầu không khí tràn ngập ái muội này. Lãnh Túc cùng Cố Thần đồng thời ngước đầu lên, mắt sáng như đuốc, khiển trách mà nhìn chằm chằm ông.

Lý giáo sư bị bọn họ nhìn như vậy có chút hoảng sợ, bàn tay đang vuốt râu cứng lại sau đó không cẩn thận bứt vài cọng, lập tức đau "Tê tê" ra sức hút không khí.

"Ai da ta nói này, hai người các ngươi cũng nên buồn nôn đủ rồi đó. Tiểu tử kia, lúc trước ngươi chịu kích thích gì vậy? Bị ngược đãi à?"

Cố Thần không rõ nguyên do mà nhìn ông, Lý giáo sư không màng hình tượng mà trợn trắng mắt.

"Đừng có nhìn, ta cũng không biết được, trừ bỏ khả năng này ra ta thật sự nghĩ không ra có thứ gì đem ngươi kích thích đến mất khống chế như ban nãy."

Cố Thần thu liễm ánh mắt, hiển nhiên cũng nhớ rõ những gì nhìn thấy trước lúc hắn hôn mê, đáy mắt lạnh lùng.

Nhắm mắt lại nghĩ về những sự việc trước kia, hắn sẽ không lập lại quá khứ, không phải sao?

"Ta không nghĩ sẽ nói cho ngài biết."

Lý giáo sư còn muốn giảng đạo lí, kết quả bị ánh mắt như hố băng của Lãnh Túc đảo qua, lập tức câm miệng.

"Hảo, không muốn nói thì đừng nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play