Vào ngày đấu giá trời bất ngờ không đổ mưa, từ khi Thập Nhất đến Hoài thành liền luôn là rả rích mưa phùn, ngày đấu giá trời bỗng nhiên lại quang đãng, nàng đi ra khỏi khách sạn còn có thể nhìn thấy cầu vồng treo nơi chân trời, màu sắc rất tươi sáng, xinh đẹp, Thập Nhất thuận tay chụp lại, nhắn cho Vệ Kiều: "Đẹp đúng không?"

Phối hợp cùng với khuôn mặt tươi cười tự chụp của nàng, Vệ Kiều phải đeo máy thở, cố hết sức nhìn điện thoại trong tay, bàn tay run đánh chữ: "Rất đẹp."

Đánh xong nàng lại thêm vào một câu: "Xinh đẹp giống như ngươi."

Tươi tắn, tràn đầy sức sống, trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, tràn ngập khao khát và hoãi bão.

Thật đáng tiếc a, hiện tại nếu như có thể ôm nàng một cái, hẳn là thật tốt, Vệ Kiều nghĩ như vậy, lại nhắn: "Hôm nay đấu giá sao? Khi nào trở về?"

Thập Nhất đáp lại nàng: "Chậm nhất là sáng ngày mai, ta sẽ tranh thủ đêm nay trở về."

Tối nay a.

Vệ Kiều cau mày: "Hảo."

Sau khi hai người nhắn tin xong, Thập Nhất thu hồi điện thoại đi theo Bùi Thiên lên xe, đến đại sảnh khu đấu giá đã có rất nhiều người ở đó, hôm nay không chỉ là đấu giá mảnh đất kia, còn đấu giá những đồ vật khác, Thập Nhất vừa đến liền nghe Đỗ Nguyệt Hàn gọi: "Vệ tổng."

Nàng đi qua, nhìn thấy trên tay Đỗ Nguyệt Hàn cầm một ly cafe, đến gần, Thập Nhất còn chưa mở miệng liền nghe đến thanh âm quen thuộc: "Thập Nhất!"

Là Đỗ Nguyệt Minh.

Nàng kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Đỗ Nguyệt Minh mặc một cái váy màu lam nhạt quá gối đứng ở phía sau, tươi cười sáng rỡ: "Hoàn hồn a! Làm sao vậy? Nhanh như vậy liền quên ta rồi sao?"

Thập Nhất kinh ngạc: "Ngươi sao lại trở về nước? Không phải còn chưa tốt nghiệp sao?"

Đỗ Nguyệt Minh bất đắc dĩ trợn mắt trừng nàng một cái: "Không tốt nghiệp liền không thể trở về nước sao? Ta báo nghỉ bệnh."

Thập Nhất từ trên xuống dưới mà dò xét nàng, từ sau khi Vệ Kiều sinh bệnh, phản ứng với chuyện sinh bệnh luôn nằm trong tiềm thức của nàng , lập tức hỏi: "Ngươi không thoải mái chỗ nào?"

"Ách." Đỗ Nguyệt Minh ôm lấy nàng: "Không hổ là hảo tỷ muội của ta, quan tâm ta như vậy a? Xem ngươi khẩn trương này, sắc mặt cũng thay đổi! Vứt bỏ Tam tiểu thư đi, hai chúng ta cùng nhau a?"

Đỗ Nguyệt Hàn kéo Đỗ Nguyệt Minh không biết chừng mực sang bên, quát lớn: "Hảo hảo vui chơi, ta có lời muốn nói với Vệ tổng."

Đỗ Nguyệt Minh dường như là đứa nhỏ bị vứt bỏ, lẩm bẩm bất mãn.

Ca ca của nàng có lời muốn nói với Vệ Kiều, nói chuyện kinh doanh, nàng còn nhịn được, ai bảo Vệ Kiều từ nhỏ liền không thể so với người bình thường, đầu óc so với các nàng liền xoay chuyển thật nhanh, tuổi còn trẻ đã an vị vào vị trí chủ tịch Vệ Thiên, nhưng mà đây là Thập Nhất! Là người lúc trước cùng nàng đến Weiss học tập, tại sao hiện tại ca ca của nàng lại coi nàng như đứa nhỏ, lại cùng Thập Nhất bàn chuyện kinh doanh a?

Này còn có... thiên lý hay không a?

Tốt xấu gì nàng cũng lớn hơn Thập Nhất XX tuổi* a!

(*Chuyện tuổi tác là không thể tiết lộ nha)

Thập Nhất nhìn dáng vẻ không cao hứng của Đỗ Nguyệt Minh liền vỗ vỗ lên vai nàng, hiện tại hai người có chiều cao tương đương, Thập Nhất là trưởng thành cùng lý tính, tiểu âu phục màu đen mặc lên người, rất có phong thái, nàng cùng Vệ Kiều khác biệt, Vệ Kiều xưa nay không thường mặc những trang phục chính thức này, luôn cảm thấy trói buộc bản thân, Vệ Kiều bàn chuyện kinh doanh đều thích mặc những bộ váy xinh đẹp, khí tràng của Vệ Kiều mạnh mẽ, lão luyện, dứt khoát, một ánh mắt liền có thể đem người khác trấn trụ, khiến người ta nơm nớp lo sợ, nhưng Thập Nhất bởi vì tuổi tác còn nhỏ, mặc trang phục chính thức sẽ làm cho bản thân nhìn qua có vẻ lão luyện, cho nên nàng thường mặc tiểu tây trang, hiện tại đứng ở trước mặt Đỗ Nguyệt Minh, cũng nhìn không ra bản thân nàng còn quá nhỏ tuổi.

Lại nhớ tới Vệ Kiều rồi, Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, Đỗ Nguyệt Hàn bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Thập Nhất ngẩng đầu: "Không có việc gì, Đỗ tổng muốn nói chuyện gì."

"Lạc tổng đến rồi." Đỗ Nguyệt Hàn nhấp một ngụm cafe, nhìn về phía cửa lớn, Lạc Châu Bình cùng quan chức Hoài thành là cùng nhau đến, mọi người ở đây liền nhao nhao chào hỏi, Lạc Châu Bình đứng ở bên cạnh các quan chức, cũng có phần được thơm lây, Thập Nhất hai tay chắp sau lưng, khóe môi cong lên mỉm cười.

Rất nhanh buổi đấu giá được bắt đầu, bắt đầu đấu giá từ đồ vật nhỏ, Thập Nhất không có hứng thú, trên tay nàng cầm lấy phần tài liệu giới thiệu những vật được đấu giá, sau khi lật xem đươc hai trang bên cạnh có người nói: "Đã nghe nói đến mảnh đất ven sông kia sao?"

"Làm sao vậy?"

"Có công dụng rất lớn."

"Thổi đi, có thể có công dụng gì a, phía trên đều đã từ bỏ việc khai phát rồi."

"Không có công dụng, Đỗ gia sẽ đến sao? Vệ Thiên sẽ đến sao, còn một lần xuất động cả hai vị phó tổng."

"Ta nghe nói hai vị phó tổng của Vệ Thiên là có mâu thuẫn với nhau, lần này nói không chừng đều là tranh đấu nội bộ, doanh nghiệp nhỏ như chúng ta, đừng tham dự."

Thập Nhất cúi đầu xem tài liệu giới thiệu, bên tai nghe bọn họ liên miên thảo luận, bên cạnh Bùi Thiên nhỏ giọng nói: "Thập Nhất, đến mảnh đất kia rồi."

Nàng ngẩng đầu, nghe người chủ trì nói: "Tiếp theo liền bắt đầu đấu giá một mảnh đất cực kỳ có bề dầy lịch sử ở Hoài thành..."

Một loạt những lời giới thiệu, Thập Nhất nghe xong liền cau mày, vài phút sau, người chủ trì rốt cuộc giới thiệu xong, bắt đầu thả giá: "Giá khởi đầu ba trăm năm mươi triệu."

Một người trẻ tuổi giơ bảng hiệu lên trước tiên: "Ba trăm sáu mươi triệu "

Rất nhanh bảng hiệu xuất hiện giống như măng mọc, nếu lấy được mảnh đất này ở mức bảy trăm triệu, đều là có thể kiếm được lợi nhuận, vượt qua bảy trăm triệu, kiếm được lợi nhuận hay không liền chưa bàn đến, chính là phần lớn mọi người ở đây cũng không thể một lần đưa ra nhiều tiền như vậy, cho nên càng đến lúc sau, bảng hiệu báo giá liền xuất hiện càng ít.

"Ba trăm tám mươi triệu!"

"Còn có giá cao hơn ba trăm tám mươi triệu hay không!"

Thập Nhất trực tiếp giơ bảng lên lên: "Bảy trăm triệu!"

Thanh âm của nàng vừa dứt, mọi người liền nhao nhao trừng lớn đôi mắt, lời xì xào bàn tán nối đuôi mà dâng lên, hiện tại mỗi một lần giơ bảng đấu giá đều là tăng lên mười triệu, Thập Nhất trái lại, trực tiếp nhảy vọt, tưng lên thành bảy trăm triệu!

Ở đây ngoại trừ vài công ty lớn, còn ai có thể đưa ra cái giá này!

"Bảy trăm triệu lần một!"

Lạc Châu Bình không nhanh không chậm mà giơ bảng hiệu lên: "Bảy trăm mười triệu."

Đỗ Nguyệt Hàn cũng giơ bảng hiệu lên: "Bảy trăm hai mươi triệu."

Thập Nhất nhìn hai người ở phía sau, mỉm cười với Đỗ Nguyệt Hàn: "Tám trăm triệu."

Thật náo động, mảnh đất Hoài thành này rốt cuộc là có dự án khai thác gì đáng giá, cũng đã đạt đến tám trăm triệu rồi, đây quả thực là quá điên cuồng, những tiểu doanh nghiệp ở đây bắt đầu nhao nhao nghe ngóng, có phải là phía trên đã có chính sách gì sắp triển khai hay không, bọn họ nói thầm ở sau lưng, chỉ là không ai dám tiếp tục ra giá.

Lạc Châu Bình tiếp tục giơ bảng hiệu: "Tám trăm mười triệu."

Đỗ Nguyệt Hàn vẫn luôn giữa tốc độ tăng hơn hắn mười triệu, thái độ cũng là không nhanh không chậm, Lạc Châu Bình có chút sốt ruột, hắn dự tính chi ra tối đa một tỷ để nắm lấy mảnh đất này, nguyên nhân rất đơn giản, hắn bây giờ chỉ có thể xoay vòng vốn đến mức như vậy, nếu như giá cả lại tăng nhanh, hắn không sợ lấy không được, hắn chỉ lo lắng không có khả năng thanh toán a, lợi nhuận có thể kiếm ít đi một chút, lợi nhuận từ mảnh đất này ít nhất là 1.5 tỷ nhân dân tệ, nhưng hắn liền chỉ có thể thu được một tỷ, mà hiện tại hắn không thể thanh toán số tiền nhiều hơn một tỷ.

Cho nên dần dần, trên trán hắn bắt đầu rịn ra mồ hôi.

Tài chính của Khải Mậu hắn là biết rõ, một tỷ là tuyệt đối không bỏ ra nổi, Vệ Thiên hắn càng là rõ ràng hơn, hiện tại đang toàn diện khai phát hạng mục Lạn Vỹ lâu, tất cả tài chính đều dùng vào bên đó, cho nên cũng là ăn không tiêu, cũng là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới rất tự tin, cảm thấy bản thân khẳng định là có thể nắm lấy mảnh đất này, chỉ là dựa theo con số đấu giá càng lúc càng cao, chính hắn cũng không khỏi luống cuống.

Người chủ trì tựa hồ không dự liệu được mảnh đất này lại đặt được giá trị cao như vậy, đã lên đến tám trăm mười triệu, hắn tươi cười: "Còn có ai tăng giá hay không."

"Tám trăm mười triệu lần một!"

Lạc Châu Bình ra giá tám trăm mười triệu, cả trái tim hắn đều đang treo ngược lên, nghe được thanh âm gõ búa: "Tám trăm mười triệu lần hai "

Thập Nhất giơ bảng hiệu lên: "Chín trăm triệu."

Cái búa lại rơi xuống, giá cả một lần nữa đươc tăng lên, Đỗ Nguyệt Hàn cũng tiếp tục ra giá, Lạc Châu Bình cắn răng: "Chín trăm năm mươi triệu!"

Thập Nhất mỉm cười: "Chín trăm sáu mươi triệu!"

Lần này Đỗ Nguyệt Hàn không tiếp tục ra giá, hắn đã đem bảng hiệu lật úp, ý tứ là đã rời khỏi lần đấu giá này, mọi người nhìn Lạc Châu Bình cùng Thập Nhất, suy đoán bọn họ là đang có ý tứ gì, hai người này không phải đều là phó tổng của Vệ Thiên sao? Tại sao còn ở đây cạnh tranh giá cả?

Rất nhanh liền có người nói: "Hiện tại Lạc Châu Bình có công ty riêng, hắn chỉ là cổ đông của Vệ Thiên, cho nên mảnh đất này, là đấu giá cho công ty của hắn a."

"Thì ra là như vậy, thế nhưng còn cùng Vệ Thiên tranh đất, không phải là vong ân phụ nghĩa sao?"

"Hắn vong ân phụ nghĩa cũng không phải là lần một lần hai a."

Sau lưng Lạc Châu Bình mồ hôi lạnh liên tiếp thấm ra, so với sự thản nhiên của Thập Nhất, hắn rõ ràng là rất không trấn định.

"Chín trăm sáu mươi triệu hai lần."

Hắn giơ bảng hiệu lên: "Chín trăm tám mươi triệu "

Người chủ trì mặt mày hớn hở, Thập Nhất giơ bảng hiệu: "Một tỷ."

Lạc Châu Bình cắn răng một cái, giơ bảng hiệu lên: "Có thể tạm dừng nghỉ ngơi một chút sao?"

Người chủ trì nhìn về phía Thập Nhất: "Vệ tổng, ngài cảm thấy thế nào?"

Trong quá trình đấu giá, có thể nghỉ ngơi, nếu như thời gian nghỉ ngơi vượt qua nửa tiếng đồng hồ, giá cả cao nhất hiện tại sẽ là mức giá thắng cuộc, giá cao nhất lúc này, cũng chính là Thập Nhất, cho nên người chủ trì liền hỏi ý kiến của Thập Nhất, Thập Nhất gật đầu: "Có thể."

Lạc Châu Bình thở phào, đứng lên đi đến bên cạnh Thập Nhất, cười nói: "Vệ tổng, tìm một chỗ nói chuyện a."

Thập Nhất đứng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi theo phía sau Lạc Châu Bình, hai người đi đến phòng nghỉ, Lạc Châu Bình lấy bao thuốc ra, đưa một điếu cho Thập Nhất, vừa đưa tới một nửa liền thu tay lại, cười nói: "Thật có lỗi, thói quen."

Thập Nhất chớp mắt: "Không sao, Lạc tổng là có lời muốn nói?"

Lạc Châu Bình gật đầu: "Có chuyện muốn nói với ngươi."

Thập Nhất đưa lưng về phía hắn, đi đến bên cửa sổ phòng nghỉ, đẩy cửa sổ ra, sóng nhiệt mặt trời ập tới, nàng quay đầu, nheo mắt hỏi: "Lạc tổng có chuyện gì liền nói thẳng a."

Lạc Châu Bình bật lửa châm thuốc, từng làn sương trắng lượn lờ bay lên, hắn kiên định nói với Thập Nhất: "Mảnh đất kia nhường cho ta, ta cho ngươi một tin tức."

Thập Nhất cười khẽ: "Tin tức gì, có thể làm cho ta nhượng ra lợi nhuận 1.5 tỷ? Lạc tổng không khỏi là dùng công phu sư tử ngoạm rồi."

Lạc Châu Bình đem tập tài liệu luôn mang theo bên mình đưa đến, nói: "Ngươi biết Vệ Kiều vì cái gì lại đối tốt với ngươi như vậy sao? Ngươi biết nàng vì cái gì lại đưa ngươi ra nước ngoài học tập, để ngươi về nước tiến vào công ty sao? Ta đoán ngươi nhất định là không biết."

Thần sắc Thập Nhất khẽ biến: "Vì cái gì?"

Lạc Châu Bình thưởng thức sự biến sắc của nàng, đem tập tài liệu đưa cho nàng, cười nói: "Rất đơn giản, bởi vì phụ thân của ngươi có trái tim thích hợp nhất với phụ thân của nàng, phụ thân của ngươi, bởi vì phụ thân của nàng mà chết, ngươi biết việc này sao? Vệ Kiều sở dĩ đối với ngươi tốt như vậy, bởi vì nàng áy náy a. Thập Nhất, ngươi bây giờ họ Vệ, ngươi có biết phụ thân của ngươi ở dưới suối vàng nếu biết được, sẽ nghĩ thế nào a? Ngươi và nàng —— chính là có thù giết cha!"

Sắc mặt Thập Nhất đột biến, văn kiện trong tay dường như là nặng tựa ngàn cân, nàng không chịu nổi, từ từ mở cặp văn kiện kia ra, khi nhìn thấy người nam nhân trên tấm ảnh kia trong phút chốc nàng ngã ngồi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, những con chữ thật to phía dưới cùng trang giấy thành công đập vào mi mắt, đỏ tươi, chói mắt, nàng siết chặt phần tài liệu kia, gắt gao cắn răng, không lên tiếng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play