Trời tờ mờ sáng Thập Nhất liền tỉnh, sau khi tỉnh lại nàng liền ôm lấy thân thể xích lõa của Vệ Kiều, cái trán cọ cọ trước ngực, thỏa mãn nghe được nhịp tim củaVệ Kiều, một màn kích thích tối hôm qua vẫn là hiện rõ trong đầu, khiến cho nàng nhớ đến liền không nhịn được mà mỉm cười.

Vệ Kiều quá hoàn mỹ, so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm hoàn mỹ.

Thập Nhất nghĩ như vậy, dùng đầu lưỡi liếm liếm điểm đỏ trước mắt, thẳng đến khi điểm đỏ kia trở nên ướt át nàng mới ngồi dậy, Vệ Kiều đã tỉnh lại: "Đã giờ rồi sao?"

"Đánh thức ngươi sao?" Thập Nhất khoác áo sơ mi ngồi ở bên giường, nàng đang cài nút, Vệ Kiều nửa ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, khóe môi kề sát vành tai nàng: "Không có, ta ngủ không được."

"Bùi Thiên đến rồi sao?"

Thân thể Thập Nhất khẽ run lên, quay đầu hôn lên khóe môi nàng một chút, nói khẽ: "Không sai biệt lắm, đã hơn bảy giờ, chúng ta còn phải đi đến sân bay."

Vệ Kiều gật đầu, cười nói: "Về sớm một chút."

Thập Nhất đứng lên, lấy hành lý, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một tâm tình xa lạ, nàng đột nhiên quay lại, hung hăng ôm lấy Vệ Kiều, thanh âm trầm thấp nói: "Chờ ta trở về."

Vệ Kiều vỗ vỗ đỉnh đầunàng: "Đã biết rồi. Ta cũng không đi đâu hết, chờ ngươi trở về."

Nghe được nàng cam đoan Thập Nhất mới thoáng buông nàng ra, Vệ Kiều ngồi trên giường sắc mặt trở nên nhợt nhạt, mái tóc cắt ngắn trong khoảng thời gian này đã ẩn ẩn dài ra một chút, tán trên bờ vai, tóc đen làm nổi bật lên khiếnda thịt nàng càng thêm trắng nõn trong suốt, ngũ quan xinh đẹp đại khí, nhất là đôi mắt phượng tràn đầy dịu dàng, khóe miệng nàng mang ý cười, dường như đang chờ tình nhân trở về, Thập Nhất phát hiện thời gian cùng một chỗ với Vệ Kiều càng dài, lại càng là hiểu rõ người này, diện lãnh tâm nhuyễn*, không chút cường thế, bản thân lúc trước rốt cuộc là vì sao lại sợ nàng?

(*Cũng tương tự như ngoài lạnh trong nóng)

Thập Nhất nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều mà bật cười, ngón tay Vệ Kiều sờ lên mặt mình: "Làm sao vậy?"

Thanh âm nhẹ nhàng, Thập Nhất mở miệng: "Không có gì, cảm thấy ta trước kia thật là ngốc."

Vệ Kiều không hiểu: "Ân?"

Thập Nhất ôm lấy nàng: "Lần đầu tiên gặp ngươi ta lẽ ra nên quấn quít lấy ngươi, ôm lấy ngươi, muốn ở cùng với ngươi, ta lẽ ra là nên làm như vậy a."

Vệ Kiều bị nàng trêu đùa đến bật cười, hồi lâu mới nói: "Nếu như lần đầu tiên ngươi liền như vậy, ta nhất định sẽ ném ngươi ra ngoài."

Hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng bật cười, bầu không khí trong phòng yên tĩnh, điện thoại Thập Nhất đột ngột vang lên, nàng nói với Vệ Kiều: "Ta đi trước."

Vệ Kiều nhìn thật lâutheo bóng lưng nàng, ánh mắt thâm sâu, tựa như muốn đem bóng lưng này khắc vào trong tâm khảm, khắc sâu vào não bộ, khi Thập Nhất vừa mở cửa ra nàng liền gọi: "Thập Nhất."

Thập Nhất quay đầu, từng tia sáng mặt trời từ cửa sổ nhảy vào gian phòng, chiếu vào bên người Vệ Kiều, nàng thấy Vệ Kiều suy yếu mỉm cười, bờ môi hồng nhạt khẽ mở: "Ta cũng yêu ngươi."

Cuống họng Thập Nhất nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa, sau khi gật đầu liền xoay người rời đi.

Khi cửa phòng lần nữa khép lại, Thập Nhất dựa lưng trên khung cửa, đáy mắt đột nhiên toát ra nhiệt khí, khiến cho khóe mắt nàng đỏ ửng, chóp mũi chua xót, nàng hung hăng nuốt mảnh 'Xương cá' chắn ngang nơi cuống họng xuống nhanh chóng rời khỏi Vệ gia.

Bùi Thiên đứng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy nàng đi ra liền chủ động thay nàng để hành lý lên xe, hỏi: "Tam tiểu thư không tiễn ngài sao?"

Thập Nhất lắc đầu: "Nàng cần nghỉ ngơi."

Bùi Thiên nhìn về phía lầu hai, gật gật đầu: "Chúng ta xuất phát thôi."

Thập Nhất cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía lầu hai, có một người đang đứng phía sau cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt của nàng, người kia phất tay, Thập Nhất cũng phất phất tay.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi.

Hoài thành không giống như Giang thành là tấc đất tấc vàng, nơi này là thành phố cấp ba cấp bốn, vị trí lệch, phát triển cũng không quá nhanh, thường bị gọi là nơi gà không đẻ trứng phân chim cũng không có, cho nên mọi người đều biết nơi này có một mảnh đất muốn đấu giá, nhưng mà cũng không có bao nhiêu người đến tham gia, đều là những gương mặt quen thuộc.

Lạc Châu Bình là một trong những người đến sớm nhất, hắn vốn là đã khảo sát hoàn cảnh xung quanh, kết hợp với tin tức Kiều đặc trợ cung cấp, liền càng xác định nơi này thật sự sẽ được khai phát, mấy năm qua Hoài thành khai phát vẫn luôn không quá thuận lợi, nhưng mà sang năm có tàu cao tốc chạy thông qua nơi này, hơn nữa sân ga là đặt ở ngay phụ cận mảnh đất được đấu giá này, cho nên mới chuẩn bị thành lập phố thương mại, tin tức Kiều đặc trợ cung cấp cho hắn chính là bí mật, là hắn bỏ ra một số tiền rất lớn để có được, chắc chắn sẽ không sai, cho nên sau khi nhìn đến địa điểm hắn phi thường hài lòng.

Phi thường hài lòng địa điểm là ở vị trí lệch, sẽ không có quá nhiều người tham dự đấu giá, hắn có thể dùng giá thấp để nắm lấy, như vậy cuối năm khi công dụng của mảnh đất này được công khai, hắn sẽ thuận tiện sang tay.

Hắn không ngốc, chi nhánh công ty tuy rằng không ngừng phát triển, chỉ là ở bên trong có Thẩm gia trợ giúp rất nhiều, nhất là phương diện tiền bạc, Thẩm thị chiếm đại cổ phần, hiện tại hắn chỉ cần nắm được mảnh đất này, sau khi sang tay cải thiện tài chính, liền có thể đá Thẩm thị ra khỏi công ty.

Không có ai nguyện ý bản thân bị người khác không chế kiềm kẹp, Lạc Châu Bình cũng không ngoại lệ, hắn không thích nghe mệnh lệnh của người khác, công ty này là của hắn, liền phải do hắn định đoạt!

Hắn trong trong ngoài ngoài nhìn qua vài ngày, đợi đến khi Thập Nhất đến Hoài thành hắn đã cùng các quan chức ở Hoài thành nâng ly cạn chén, sau khi Thập Nhất đến Hoài thành cũng không có lập tức đi thăm dò địa hình, Vệ Kiều đã sớm đến đây, đã nói sơ lược qua tình hình với nàng, nàng sẽ không cần lãng phí thời gian về phương diện, cho nên trước thần sắc khó hiểu của Bùi Thiên, nàng chỉ là buồn bực ở lại tửu điếm, thỉnh thoảng gặp mặt Đỗ Nguyệt Hàn.

Đỗ Nguyệt Hàn cũng tới, cùng Thập Nhất trước sau mà đến, Giang thành lần này xuất động Đỗ gia, Vệ gia cùng Lạc Châu Bình, vốn mọi người còn không chú ý đến mảnh đất này, liên tiếp nhìn thấy ba người này, bọn họ liền bắt đầu nghị luận.

【Mảnh đất ở Hoài thành này có phải là có hữu dụng gì hay không? 】

【Có tin tức gì không? 】

【Rốt cuộc là có hữu dụng hay không a! 】

【Hữu dụng cái rắm, cái này chính là trò tiêu khiển của người giàu có a, giá nhà đất lên ào ào, các ngươi dám đấu giá sao? Đã đoạt không đến tay còn chịu thua lỗ chết người a! 】

【Cũng đúng. 】

【Nhưng mà ta nghe nói người của Vệ gia cũng tới, bọn họ sẽ không làm chuyện lỗ vốn. 】

【Thương nhân trong thiên hạ nói chung đều là hắc* a! 】

(*Ở đây ý chỉ là lòng dạ hiểm độc)

Ngày thứ ba sau khi Thập Nhất đến Hoài thành tin đồn bắt đầu bay lên, nàng vẫn là bất lộ thanh sắc mỗi ngày ở trong tửu điếm ăn uống nghỉ ngơi, Lạc Châu Bình thật ra là có tới một lần, chỉ là bất quá đã bị Bùi Thiên chặn từ ngoài cửa, nói là Thập Nhất vẫn còn đang nghỉ ngơi, không tiếp khách.

Lạc Châu Bình không biết Thập Nhất đây là có chủ ý gì, theo lý các nàng hẳn là không thể biết rõ công dụng của mảnh đất này, cho dù là biết rõ, hiện tại cũng có thể liên lạc với quan chức các nơi của Hoài thành, mà không phải là sau khi đến liền chỉ kê cao gối mà ngủ ngon giấc như vậy, lẽ nào thật sự giống như lời đồn đại, chỉ là vì giá cả nhà đất ào ào tăng cao sao?

Không quá giống, chính là Đỗ Nguyệt Hàn cũng tới, những năm gần đây Đỗ Nguyệt Hàn cùng Vệ Kiều đi lại thập phần thân cận, hắn có thể có được tin tức về mảnh đất này, không lý do gì Vệ Kiều không biết, vậy Thập Nhất nhất định là biết rõ.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Lạc Châu Bình trăm mối vẫn là không có cách giải, muốn sớm đi thăm dò, không biết tại sao ngay cả gặp mặt cũng liền không được, hắn ngoại trừ đi gặp các vị quan chức thời gian còn lại chính là ở trong phòng suy nghĩ sâu xa, cuối cùng cho ra kết quả, bất kể như thế nào, mảnh đất này, hắn nhất định sẽ nắm lấy! Cho dù Thập Nhất muốn ngăn cản, hắn cũng có biện pháp để Thập Nhất phải rút lui!

Lạc Châu Bình đối với lá bài tẩy của mình tương đối có lòng tin, chạng vạng tối hắn gọi điện thoại cho tâm phúc: "Tài liệu kia buổi tối đích thân đưa tới cho ta."

Hoài thành đổ mưa to, tâm phúc của hắn đang trên đường đi đến, cầm dù, gật đầu nói: "Ta hiện tại liền đưa tới cho ngài."

Đêm dài lắm mộng, Lạc Châu Bình suy nghĩ vài giây liền đáp ứng: "Cũng tốt, đưa đến đây."

Nửa giờ sau, cửa phòng bị gõ vang, Lạc Châu Bình đứng ở cửa ra vào, tâm phúc của hắn đưa cho hắn một phần tài liệu thật dầy, gương mặt âm trầm nhiều ngày của Lạc Châu Bình rút cuộc đã có chút vui vẻ, sau khi hắn nhận lấy liền nghe được tâm phúc nói: "Khi vừa đến ta đã nhìn thấy Vệ tổng ở dưới lầu."

"Vệ tổng?" Lạc Châu Bình nhíu mày: "Vệ tổng nào?"

Tâm phúc của hắn tiến đến bên tai hắn nói khẽ: "Vệ Noãn."

Rốt cuộc đã chịu lộ diện rồi.

Lạc Châu Bình âm trầm mỉm cười, gật đầu: "Ngươi về trước đi, ta đi gặp nàng."

Hắn nói xong nhanh chóng trở về trong phòng, đem tài liệu cất trong tủ sắt, cuối cùng đóng cửa phòng lại, đi xuống lầu dưới.

Thập Nhất đang uống trà, Hoài thành nhỏ, chỉ là có lịch sử lâu đời, chú trọng trà đạo cùng dưỡng sinh, nàng đang suy nghĩ, lần sau sẽ đưa Vệ Kiều đến đây phẩm trà, đột ngột nghe được bên cạnh có thanh âm: "Vệ tổng?"

Thập Nhất quay đầu, mỉm cười: "Lạc tổng."

Lạc Châu Bình đứng ở sau lưng nàng, hất cằm lên: "Có hẹn sao?"

Thập Nhất thoáng dao động cái ly: "Không có, Lạc tổng mời ngồi. Bùi trợ lý, châm trà."

Bùi Thiên châm thêm một ly trà cho Lạc Châu Bình, vẫn là đứng ở phía sau Thập Nhất, tựa như một vệ sĩ muốn làm hết phận sự, ánh mắt Lạc Châu Bình từ trên người hắn xẹt qua, trước đó Lạc Châu Bình từng nghĩ đối tượng đầu tiên muốn lôi kéo chính là Bùi Thiên, không ngờ hắn người này chính là mềm không được cứng cũng không xong, không quản Lạc Châu Bình làm sao lấy lòng hắn đều là thờ ơ, cho nên Lạc Châu Bình liền từ bỏ, muốn xuống tay từ phương diện khác.

Thập Nhất nhấp một ngụm trà: "Trận mưa này thực là lớn a."

Lạc Châu Bình theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài, gật đầu: "Xác thực là rất lớn."

Thập Nhất nhìn chằm chằm vào cửa kính thủy tinh: "Cũng không biết sau cơn mưa có thể sáng lại hay không."

Lạc Châu Bình nói: "Đương nhiên là sẽ sáng lại, cũng không thể là luôn đổ mưa a."

Thập Nhất cười: "Lạc tổng nói đúng." Nàng nói xong liền đứng lên: "Ta còn có chút việc riêng, không cùng Lạc tổng, ngài chậm rãi ngồi."

Lạc Châu Bình nhíu mày, hắn còn chưa bắt đầu, Thập Nhất liền chuẩn bị đi rồi, lúc này hắn liền gọi: "Vệ tổng."

Thập Nhất quay đầu, nói với Bùi Thiên: "Bùi trợ lý, đi thanh toán, chèn trà này của Lạc tổng, ta mời."

Lạc Châu Bình thoảng gật đầu, nâng ly: "Vậy thì cám ơn Vệ tổng."

Thập Nhất nghe ra hắn là ý hữu sở chỉ, đôi mi thanh tú cau lại, sau khi vào thang máy liền gọi điện cho Vệ Kiều

Đầu bên kia ho khan vài tiếng, trái tim Thập Nhất liền thắt lại: "Lại bị cảm sao?"

Vệ Kiều đang nằm trên giường bệnh, tỏ ý bảo Tô Tử Ngạn đừng phát ra âm thanh, nàng nói: "Không có, bị gió làm sặc, ngươi bên kia thế nào?"

Thập Nhất nói: "Vừa mới gặp Lạc Châu Bình, hắn tựa hồ rất tự tin."

Vệ Kiều mỉm cười vô cùng suy yếu: "Hắn có thể đã gặp qua tất cả quan chức Hoài thành, kéo tốt mối quan hệ, không có gì đáng ngại, loại cạnh tranh này cũng không thể động tay chân quá lớn, người trả giá cao sẽ được"

Thập Nhất nghe được những lời nàng nói sự bất an trong lòng liền được thả lỏng: "Ta biết, chuyện bên này ngươi không cần lo lắng, chiếu cố thân thể thật tốt."

Vệ Kiều khe khẽ hắng giọng, cúp điện thoại, vừa cúp máy nàng liền trở mình nôn thốc vào thùng rác, tựa như muốn đem cả mật đắng đều nôn ra, sắc mặt trắng bệch, thân thể ngăn không được mà phát run, Tô Tử Ngạn vỗ vỗ vai nàng, lập tức lại truyền thuốc cho nàng, lo lắng nói: "Đã nói ngươi đừng quản chuyện của công ty! Ngươi tại sao lại không nghe a!"

Trước mắt Vệ Kiều choáng váng, lỗ tai như muốn nổ vang, nàng đã sắp nghe không rõ Tô Tử Ngạn đang nói cái gì rồi, chỉ là lờ mờ có thể đáp lại vài chữ, nàng tiếp nhận khăn Tô Tử Ngạn đưa tới, lau khóe môi, trở mình nằm xuống giường, chậm rãi thở ra một hơi.

Tô Tử Ngạn nói với nàng: "Báo cáo kết quả kiểm tra có rồi —— ngươi —— "

Vệ Kiều cắt ngang lời hắn: "Bác sĩ Bạch trả lời rồi sao?"

Tô Tử Ngạn lắc đầu: "Bác sĩ Bạch đang làm nghiên cứu, trợ lý của ông nói không cho bất luận ai quấy rầy"

Vệ Kiều nhắm mắt lại: "Báo cáo kết quả kiểm tra thế nào?"

Tô Tử Ngạn nắm lấy bệnh án, rủ mắt xuống: "Chậm nhất là ngày kia liền phải làm phẫu thuật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play