CHƯƠNG 106: KISS KISS KISS.

Trở lại ký túc xá, Nghiêm Đồng đã mặc áo ngủ ngồi trên giường chờ cậu.

"Tiểu Trì, đêm nay cần dùng đến cái này không?" Nói xong, Nghiêm Đồng giơ cái hộp lên kéo ra một dây bao cao su.

"Đương nhiên không cần." Đường Trì cả kinh nói.

Nghiêm Đồng có chút thất vọng: "Còn tưởng Tiểu Trì sẽ cho em làm một lần, xem ra là em nghĩ nhiều rồi sao?"

Đường Trì cau mày: "Tôi vốn dĩ không đáp ứng làm chuyện này với cậu."

Nghiêm Đồng ừm một tiếng, mỉm cười: "Tiểu Trì yên tâm, em sẽ không ép buộc anh trước khi anh đồng ý."

Vậy tôi thật sự phải cảm ơn cậu. Đường Trì tắm rửa xong thời điểm đi ra, nhìn thấy Nghiêm Đồng đứng ở cửa phòng tắm, sợ hết hồng: "Cậu không ở phòng ngủ, chặn cửa làm gì?"

Nghiêm Đồng nhíu nhíu mày, trong đôi mắt như ẩn chứa ngôi sao, lành lành nói: "Chờ Tiểu Trì a."

Dưới cái nhìn nóng rực của Nghiêm Đồng, Đường Trì cùng Nghiêm Đồng tiến vào phòng ngủ, vừa tới cạnh giường Đường Trì đột nhiên cảm thấy dưới thân nhẹ bẫng, Nghiêm Đồng trực tiếp ôm ngang cậu lên ôn nhu đặt lên giường.

Đường Trì hơi sốt sắng, ban đầu đáp ứng giao dịch với Nghiêm Đồng, cậu xác thực không cân nhắc qua sau đó Nghiêm Đồng có khả năng được voi đòi tiên hay không, thế nhưng hiện tại, trước khi binh lâm trận không thể không suy tính.

"Cậu... không động vào em, thật sự có thể sao?" Đường Trì hỏi.

Nghiêm Đồng ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua gò má Đường Trì, ôn nhu nói: "Không động vào em, nói lời giữ lấy lời."

"Bất quá." Nghiêm Đồng chậm rãi xẹt qua hầu kết của Đường Trì, sau đó rơi xuống hai cánh hoa trên xương quai xanh: "Nếu như Tiểu Trì muốn, em nhất định sẽ phối hợp."

"Chỉ là, một khi Tiểu Trì nguyện ý làm người của em, vậy từ đó về sau, cũng chỉ có thể thuộc về một mình em, đừng nói là người khác, coi như là Nghiêm Ngộ Sâm và Nghiêm Nhất Tự, em cũng sẽ không để bọn họ chạm vào anh một chút." Nghiêm Đồng chậm rãi ghé sát mặt với mặt Đường Trì, hơi thở ấm áp rơi trên mặt Đường Trì, gây nghiện tựa như anh túc.

Mặt Đường Trì hồng thấu, tránh né tầm mắt của Nghiêm Đồng: "Vậy nếu như bọn họ chạm vào tôi thì sao? Cậu ghét bỏ tôi?"

Nghiêm Đồng khẽ cười thành tiếng, thập phần dứt khoát nói: "Đương nhiên không."

Đường Trì thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sẽ nhận được hậu quả gì nghiêm trọng, thì ra cũng chỉ đến thế thôi.

Nhưng là, còn không đợi cậu hoàn toàn buông thả tâm tình, Nghiêm Đồng đột nhiên ghé tới bên tai cậu, thở nhẹ cắn vành tai cậu, thấp giọng thâm trầm nói: "Tiểu Trì là của em, làm sao em cam lòng ghét bỏ anh, nhưng bọn họ, một tay chạm em liền chặt đứt tay đó của họ, nếu như đôi mắt nhìn vào nơi không nên nhìn, em hiện tại lập tức móc con mắt của bọn họ, nói chung, em sẽ không để bọn họ làm bẩn mỗi một tấc da thịt bộ vị trên cơ thể của Tiểu Trì, nếu không em sẽ tiêu hủy toàn bộ."

Đường Trì giật cả mình, ngạc nhiên nhìn Nghiêm Đồng: "Không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ."

Nghiêm Đồng lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đây không phải tàn nhẫn, chỉ đáng đời bọn họ, động vào vật của em, đương nhiên phải đòi lại gấp mười lần mới phải, nếu không em sẽ rất thiệt thòi, Tiểu Trì anh cũng có nhiều oan ức."

Trước kia, Đường Trì vẫn cảm thấy tam quan của mình và Nghiêm Đồng không hợp, hiện tại cậu phát hiện không chỉ tam quan của mình và cậu ta không hợp, mà ngay cả xã hội cũng không hợp với Nghiêm Đồng.

Đường Trì nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời có chút vui mừng lức trước Nghiêm Đồng đưa ra đề nghị mình bỏ Nghiêm Ngộ Sâm rồi làm người yêu của cậu ta, bản thân cự tuyệt chắc như đinh đóng cột.

"Vậy cậu bây giờ sẽ không chạm vào bọn họ đúng không?" Đường Trì có chút không an lòng.

Ánh mắt Nghiêm Đồng tối sầm lại, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thừa nhận nói: "Không động, dù sao hiện tại Tiểu Trì vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận em, tuy rằng em rất tức giận khi bọn họ chạm vào anh, nhưng em sẽ tôn trọng ý kiến của anh."

Nỗi lòng lo lắng của Đường Trì rốt cuộc buông lỏng, hoàn hảo hoàn hảo, sự tình cũng không đến nỗi không thể khống chế.

Bất quá, ngay tại thời điểm cậu vừa an tâm, Nghiêm Đồng đột nhiên đẩy ngã cậu.

Đồng tử Đường Trì run lên: "Không phải chỉ hôn một cái thôi sao, không cần thiết dùng tư thế này."

Không biết, còn cho rằng cậu thật sự muốn.

Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Em thích tư thế này."

Vì phòng ngừa Đường Trì đổi ý, Nghiêm Đồng lập tức bổ sung: "Đây là điều kiện Tiểu Trì đáp ứng với em, chỉ cần anh hôn em một cái, còn lại em sẽ sắp xếp."

Đường Trì: "..."

Dĩ nhiên không còn lời nào để nói.

Nghiêm Đồng nhìn Đường Trì, khẽ cười, sau đó trầm giọng nói: "Tiểu Trì, có thể hôn em không."

Đường Trì xoắn xuýt nửa ngày, hít sâu mấy hơi, cuối cùng lấy được dũng khí, vươn tay vòng qua cổ Nghiêm Đồng hôn lên.

Xúc cảm mềm mại, còn có hương thơm trong veo trong miệng Nghiêm Đồng, khiến Đường Trì nhất thời có chút mê loạn.

Nghiêm Đồng ôm eo Đường Trì, đỉnh đầu, trong nháy mắt hơi thở tụ hợp nơi răng môi, Đường Trì không nhịn được rên khẽ một tiếng.

Đôi mắt Nghiêm Đồng cười thành trăng lưỡi liễm, nhưng động tác hôn môi chậm rãi biến đổi từ ôn nhu thành thô bạo.

Trong nụ hôn cực kỳ dài, Đường Trì rõ ràng cảm nhận được dục vọng chiếm hữu trần truồng gần như điên cuồng kia của Nghiêm Đồng, hôn một hồi lâu, Đường Trì muốn dừng muốn đẩy anh ra, thế nhưng tay lại bị Nghiêm Đồng giữ chặt, căn bản không nhúc nhích được.

Đặc biệt thằng nhóc Nghiêm Đồng này, ngày hôm nay còn lén lút dùng nước hoa của Nghiêm Ngộ Sâm, giờ khắc này, ngửi được mùi hương quen thuộc kia, cảm thụ nhịp tim gấp gáp của Nghiêm Đồng, Đường Trì khó nhịn nổi lên phản ứng.

Vòng eo vốn đang bị khống chế trong nháy mắt mềm nhũn không còn sức lực, Nghiêm Đồng khẽ nhéo cậu, Đường Trì xấu hộ than nhẹ một tiếng.

Ước chừng qua hai phút, Nghiêm Đồng mới buông cậu ra.

Đôi môi bị hôn đỏ sẫm phủ lên một tầng ướt át nhàn nhạt, so với thường ngày càng thêm dụ người, nơi khóe mắt đỏ ửng, lúc Nghiêm Đồng buôn cậu ra, dưới mí mắt nước mắt thuận lợi chảy xuống.

Đường Trì rất mẫn cảm, thời điểm vừa động tình nước mắt liền không khống chế chảy xuống.

Bất quá, trước Nghiêm Ngộ Sâm có nói, cậu càng khóc càng khiến cậu trông giống như bị người khác mắt nạt.

Đường Trì giơ tay, mu bàn tay ngăn chặn hai mắt.

Đầu ngón tay của Nghiêm Đồng nhẹ nhàng chạm môi Đường Trì, có chút bất khả tư nghị nói: "Tiểu Trì, anh khóc?"

Lồng ngực Đường Trì kịch liệt phập phồng: "Cậu đừng nói chuyện, làm tôi bình tĩnh chút."

Đây là lần đầu tiên Đường Trì hôn môi kịch liệt trong thời gian dài như vậy, nhất thời có chút không nhịn nổi, lại nói, trong thân thể lửa nóng đều bị gợi lên, cậu nhất định phải bình tĩnh.

Nghiêm Đồng ừm một tiếng, nghiêng người từ trên người Đường Trì tránh đi, ôm Đường Trì vào trong ngực.

Nghiêm Đồng cao hơn Đường Trì một chút, tuy bản thân Đường Trì cũng không tính quá lùng, nhưng thời điểm bị Nghiêm Đồng ôm vào trong ngực, hiện tại lại nhỏ cực kỳ.

Nghiêm Đồng lấy ngón tay đùa nghịch mái tóc của Đường Trì, thỉnh thoảng cọ hai cái, ánh mắt dời xuống, nhìn thấy Đường Trì có phản ứng, cười nói: "Tiểu Trì, có muốn em dùng tay giúp anh không?"

Đường Trì nhất thời không phản ứng lại: "Giúp cái gì?"

Nghiêm Đồng ghé tai cậu, nhỏ giọng nói: "Giúp anh thả lỏng một chút."

Đường Trì hơi sửng sốt, về sau hiểu được ý tứ trong lời Nghiêm Đồng nói, sắc mặt đỏ ửng: "Không cần."

Nghiêm Đồng hơi thất vọng: "Được rồi, xem ra Tiểu Trì vẫn bài xích em."

Nghiêm Đồng ôm Đường Trì, ngón tay không ngừng cọ vành tai Đường Trì: "Em cảm thấy tai Tiểu Trì rất mẫn cảm, em có thể hôn một cái không?"

Còn chưa đợi Đường Trì từ chối, Nghiêm Đồng đã hôn lên rồi...

Đêm nay, Đường Trì hoàn toàn kinh hồn bạt vía, bởi vì Nghiêm Đồng thỉnh thoảng sẽ dùng các loại mượn có chạm vào cậu, hôn cậu.

Đợi đến hơn nửa đêm, Đường Trì thật sự không chịu nổi nữa, cậu ôm eo Nghiêm Đồng, cau mày: "Ngủ được chưa, tôi thật sự mệt rồi."

Nghiêm Đồng lúc này mới bỏ qua, ôm Đường Trì ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, Đường Trì tỉnh dậy từ rất sớm, Nghiêm Đồng vẫn còn ngủ say.

Đường Trì muốn lấy cánh tay đang đặt trên eo mình xuống, nhưng vừa động, Nghiêm Đồng liền tỉnh, trực tiếp ôm lấy Đường Trì: "Tiểu Trì, anh ngủ với em một lát nữa đi mà."

Làm nũng đến cùng, nhõng nhẽo đòi hỏi, Đường Trì hoàn toàn không có biện pháp, cuối cùng cậu ngủ thêm chút nữa.

Bất quá, chờ cậu tỉnh dậy trong mơ hồ, đã là mười giờ sáng, Đường Trì liền đến muộn nữa.

—————————————————————

CHƯƠNG 107: CON THỎ.

Vội vàng thay sang áo ba lỗ thường ngày huấn luyện vẫn hay mặc chạy đến phòng luyện tập, bắt đầu một ngày huấn luyện mệt hơn cẩu.

Ngày hôm nay, Nghiêm Đồng coi như thành thật, không nói nhảm, chỉ là đạo diễn có vẻ như vẫn có chút hiểu lầm với anh, nhìn thấy Nghiêm Đồng giống như nhìn thấy con chuẩn, hận không thể ở tại chỗ luồn chân vào góc tường chạy trốn.

Bất quá, đây cũng không phải vấn đề lớn.

Vốn là, Đường Trì cho rằng hôm nay sẽ sóng êm gió lặng qua ngày, trời mới biết, buổi tối cậu lại lên hot search.

Tiêu đề hot search lần này, đánh dấu đang tiến hành kiểm tra chống mại dâm quốc gia.

#Đường Trì dấu răng#

Nhìn thấy tiêu đề hot search, Đường Trì trợn tròn mắt: "Đây là tình huống gì?"

"Không biết, bất quá gần đây cậu lên hot search thật nhiều a, như thể Weibo là của nhà cậu vậy." Tiêu Hàn nhanh tay, nhấp vào tiêu đề hot search.

Weibo liên quan đầu tiên là video ngoài lề blog V chính thức đăng tải, chỉ xử lý một chút, phóng lớn một số nơi, thuận tiện chuyên môn cap cận cảnh.

Vốn dĩ khi xem video, Tiêu Hàn không phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu vòng cung hồng hồng phía dưới, phốc — cười ra tiếng.

Mấy người còn lại còn chưa phát hiện ra gì bất thường, chỉ thấy Tiêu Hàn kéo áo Đường Trì xuyên qua tay áo lót nhìn vào bên trong.

Đường Trì ngạc nhiên: "ĐM, Tiêu Hàn cậu điên rồi à? Cậu làm gì vậy?"

Tiêu hàn: "Tôi không điên, cậu để tôi nhìn cái, nhìn đúng một cái thôi."

Giản Hàng chặn lại nói: "Nếu cậu không muốn Nghiêm tổng lấy đao chém cậu, cậu cứ tiếp tục đi."

Tiêu Hàn bất đắc dĩ buông Đường Trì ra, líu lưỡi nói: "Các cậu nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi mà, dấu răng trong hình rốt cuộc có phải thật hay không thôi."

Mấy người Đường Trì tập thể mờ mịt: "Dấu răng gì?"

Tiêu Hàn nhìn Đường Trì chép miệng: "Các cậu đi mà hỏi cậu ta a, người lên hot search là cậu ta, cũng không phải tôi."

Đường Trì: "???"

Tiêu Hàn thấy phản ứng này của Đường Trì, liền biến cậu không chú ý đến, nhắc nhở: "Ngực trái sát nách cậu, là cái gì đó?"

Đường Trì không rõ: "Cái gì là cái gì?"

Tiêu Hàn chỉ vị trí tương đồng trên người mình: "Chính là nơi này này, tự cậu nhìn đi."

"?" Đường Trì hiếu kỳ kéo áo nhìn xuống, trong nháy mắt mặt đỏ ửng, cậu vội vàng che giấu.

Vl, chuyện gì xảy ra?

Tại sao trên ngực cậu lại có dấu răng, còn rõ ràng như vậy?!

Vị trí này, dấu răng chắc chắn không phải mình cắn, chẳng lẽ là Nghiêm Đồng?

Không đúng a, ngày hôm qua cậu không để anh chạm tới nơi từ dưới cổ trở xuống, lẽ nào... cái tên này thừa dịp mình chủ, lén lút cắn? "..." Đường Trì yên lặng nắm chặt tay.

Nghiêm Đồng, cũng chỉ có cậu, thừa dịp ông đây ngủ, kiếm dậu hủ ở trên người ông!

Tiêu Hàn thấy vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Đường Trì, bật cười: "Không phải chỉ bị Nghiêm tổng cắn một cái thôi sao, không cần nghiêm trọng như vậy chứ, đều là chồng chồng, bình thường xảy ra chuyện gì, bọn tôi đều hiểu, a, cậu xem, fan cũng am hiểu cậu."

Thời điểm nhìn bình luận dưới bài viết, Đường Trì sắp phát điên rồi.

【 Ai nha tôi tra mẹ nó, đây là cái gì? Đây là cái gì? Mắt tôi không phải bị mù đấy chứ?! Nghiêm tổng quá mạnh miệng rồi đi ha ha ha ha ha ha! 】

*Tôi tra mẹ nó 我滴妈: Một phương ngữ đông bắc, thể hiện sự ngạc nhiên.

【 Nghiêm tổng, anh cho rằng anh cắn bí mất như vậy, bọn em không biết được sao? Ha ha, nam nhân— 】

【 Dấu vết này, chậc— tối hôm qua hai người củi khô lửa bốc thế nào, có thể tưởng tượng ra. 】

【 Tê tê! Em còn chưa trưởng thành! Tại sao cho em cái này! /đầu chó/ 】

【 Báo cáo! Đây không phải đường đến nhà trẻ, tôi muốn xuống xe! 】

"Thật sự ba ngày không đánh, liền không biết ai là nóc nhà." Đường Trì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vác đao đi tìm Nghiêm Đồng tính sổ.

Giản Hàng nhịn cười an ủi: "Đừng hung tàn như vậy, Nghiêm tổng máu nóng, rất bình thường."

Dư Văn Nhạc nói theo: "Không sai, cậu xem ngày hôm qua Nghiêm tổng mặc đồ trẻ trung như vậy, nếu không phải muốn lấy lòng cậu hay sao, cậu nên thông cảm nỗi khổ tâm của hắn."

"Thông cảm cái rắm!" Đường Trì nói xong, lập tức quay về tìm Nghiêm Đồng tính sổ.

Thời điểm trở lại ký túc xá, Nghiêm Đồng đang xem TV, vẫn xem chương trình phổ pháp.

"Tiểu Trì anh về rồi." Thấy Đường Trì đã về, Nghiêm Đồng đặc biệt vui vẻ, tuy rằng giao dịch trước đó cậu đáp ứng với anh đã thực hiện rồi, nhưng ngày hôm nay anh không còn cách nào muốn làm gì thì làm như hôm qua nữ, chỉ cần nhìn thấy Đường Trì, trong lòng anh liền cảm thấy thỏa mãn.

Đường Trì cưỡng ép đè nén lửa giận, trực tiếp cởi áo, chỉ dấu răng trên ngực trái, nói: "Cậu có thể giải thích giúp tôi đây là gì hay không?"

Nghiêm Đồng đảo con ngươi, chậm rãi xoay người, dựa vào cạnh ghế sofa dịch về phía chân tường.

"Đứng lại." Đường Trì hung tợn gọi anh lại: "Chạy đi đâu? Cậu cắn tôi thành như vậy, còn kéo tôi lên hot search, cậu còn muốn chạy? Xoay người lại cho tôi!"

Nghiêm Đồng bất đắc dĩ xoay người, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu Trì, em không phải cố ý, chỉ là da anh quá mềm, em muốn nếm thử thôi."

"Cậu cho rằng tôi là đồ ăn à, còn nếm thử." Đường Trì giận đùng đùng đi tới trước mặt Nghiêm Đồng: "Vậy cậu nếm thử rồi, cảm nhận mùi vị thế nào chưa?"

Nghiêm Đồng suy nghĩ một chút, nghiêm túc hình dung nói: "Dư vị vô tận, còn muốn nếm thử lần nữa."

Đường Trì trợn to mắt: "Có ý gì? Cậu còn muốn nếm thử lần nữa?"

Nghiêm Đồng vội vàng xua tay: "Không có không có, Tiểu Trì anh đừng tức giận, em sai rồi."

"Cậu cũng biết mình sai rồi?" Đường Trì trừng mắt: "Cậu, đêm nay ngủ trên ghế sofa cho tôi!"

Từng người đều khiến người khác phải tức giận!

Nghiêm Đồng ôm chăn Đường Trì vừa ném ra, bất đắc dĩ thở dài, nhưng nhớ tới trước đó Nghiêm Ngộ Sâm cũng bị đuổi ra, tâm trạng không phục trong nháy mắt không còn nữa.

Dù sao thời điểm Tiểu Trì đuổi anh ra, đưa cho anh cái chăn nhỏ hôm qua vừa mới đắp, mà Nghiêm Ngộ Sâm, a, bất quá chỉ là một cái chăn mới chưa dùng bao giờ mà thôi.

Cho nên, Tiểu Trì theo bản năng thân cận anh hơn, chỉ cần có thời gian, anh có thể thay thế được Nghiêm Ngộ Sâm, trở thành chồng của Tiểu Trì.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Đồng lộ ra nụ cười mười phần ý chí chiến đấu sục sôi.

Sát thủ, chết không chịu thua.

Sau đó, anh ôm cái chăn kia, ngồi trên ghế sofa tiếp tục xem chương trình phổ pháp.

Mặc dù hiện tại anh không còn là sát thú nữa, nhưng một ngày làm sát thủ, cả đời đều phải vác cái danh hiệu sát thủ này, tuy nhiên cũng không thể từ bỏ việc học pháp luật mỗi ngày.

Dù sao, làm một sát thủ hợp cách, cần phải có siêu năng lực chống do thám và sự hiểu biết về pháp luật là đủ rồi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Căn phòng cách âm không tốt, Nghiêm Đồng đang xem cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

"Nghiêm Đồng, giảm âm lượng TV xuống cho tôi, cậu có tin tôi ném cậu vào trong cái TV kia không?" Đường Trì hung tàn nói.

Nghiêm Đồng lần đầu thấy Đường Trì giận lớn như vậy, yên lặng giảm âm lượng TV.

Đường Trì cảnh cáo liếc mắt nhìn, lúc này mới đóng cửa.

Nghiêm Đồng nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, có chút bất đắc dĩ, Tiểu Trì nhà anh lần này giận thật rồi,

Giữa đường bị mắng một trận, anh cũng không có tâm tình học luật nữa, trái lo phải nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại không thường dùng, mở trình duyệt, vẻ mặt nghiêm túc gõ ra hàng chứ—

#Bạn trai tức giận thì phải làm sao?#

Giữa chừng xảy ra chuyện gì, Đường Trì không biết, cậu chỉ biết, sáng hôm sau, vừa mở cửa liền thấy con thỏ cao hơn mình một cái đầu.

"Tiểu Trì, chào buổi sáng." Giọng nói của Nghiêm Đồng từ bên trong con thỏ truyền ra, trong tay cầm gói kẹo ngọt đẩy đủ màu sắc đáng yêu, Đường Trì vừa ra, anh liền quỳ dưới đất hai tay nâng túi kẹo lên.

————————————————

CHƯƠNG 108: TRẢ HÀNG.

Đường Trì thấy thế, không khỏi sững sờ, nhìn cái đầu thỏ to lớn kia, tâm tình kém cỏi cả tối đột nhiên biến mất, cậu cầm túi kẹo Nghiêm Đồng đưa, dựa lên cửa nhíu mày nói: "Con thỏ từ đâu mà có?"

Nghiêm Đồng cười nói: "Nửa đêm hôm qua gọi thức ăn ngoài, nhờ shipper đưa tới."

Đường Trì hừ tiếng: "Cho nên, cậu muốn dùng chiêu này dỗ tôi vui vẻ?"

Nghiêm Đồng ừm một tiếng: "Tiểu Trì, em sai rồi, em không nên chưa hỏi qua ý anh đã cắn anh, lần sau em không dám nữa, anh đừng giận nữa có được không?"

Đường Trì hừ nói: "Cậu mặc con thỏ đến muốn làm tôi vui vẻ, tôi dễ dụ như vậy à?"

Đường Trì vừa nói xong, Nghiêm Đồng mặc đồ con thỏ đột nhiên ôm lấy bắp đùi cậu, hung hăng làm nũng bán manh nhận sai: "Tiểu Trì, em sai rồi, đừng tức giận nữa, nha?"

Đường Trì thật sự không chịu được chiêu này, nhéo cái tai thỏ lông xù: "Được, không tức giận nữa, đứng dậy đi."

Nghiêm Đồng mỉm cười, Đường Trì vươn tay gỡ cái đầu thỏ trên đầu anh xuống, nhìn thấy bộ dáng đầu đầy mồ hôi của Nghiêm Đồng, Đường Trì nhíu mày: "Cậu ngốc à, cậu mặc bao lâu rồi?"

Nghiêm Đồng ôn nhu nói: "Từ tối hôm qua lúc bộ đồ thổ này tới, em liền mặc rồi, vì làm như vậy, nếu Tiểu Trì đột nhiên ra cửa, có thể nhìn thấy đầu tiên."

Đường Trì đau lòng, nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc."

"Trước mặt người mình thích, mỗi người đều trở nên ngu ngốc." Nghiêm Đồng cười lau mồ hôi trên mặt: "Chỉ cần Tiểu Trì vui vẻ là được."

Viền mắt Đường Trì nóng lên, ném đầu thỏ vào trong ngực Nghiêm Đồng: "Cởi bộ đồ xuống cho tôi, đừng bị nóng chết."

Nói xong, Đường Trì vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Thời điểm đi ra, Nghiêm Đồng thay sang bộ quần áo bình thường, vẫn là... áo hoodie màu trắng in hình thỏ ăn cà rốt.

Đường Trì có điểm vô ngữ: "Cậu chỉ còn kiểu áo thế này thôi à?"

Nói tới quần áo, Nghiêm Đồng không khỏi oan ức: "Lần trước lúc đi trung tâm thương mại với Tiểu Trì, em quả thực mua không ít quần áo mới, nhưng cuối cùng đều bị Nghiêm Ngộ Sâm bán đi, em chỉ còn hai cái này."

Vậy cậu cũng thật thảm. Đường Trì đưa cho anh cái thẻ: "Đây là tiền tiêu vặt Nghiêm Ngộ Sâm cho tôi, hôm nay cậu tranh thủ ra ngoài mua vài bộ quần áo đi."

Cuối cùng, Đường Trì còn không quên dặn dò: "Đừng tiêu hết."

Cậu thật vất vả mới tiết kiệm được bằng này, vạn nhất bị Nghiêm Đồng tiêu hết, ủy khuất muốn chết.

"Tiểu Trì anh thật tốt." Nghiêm Đồng muốn tiến tới ôm Đường Trì, bất quá bị Đường Trì đẩy ra: "Cậu cách tôi xa một chút, chúng ta giữ khoảng cách."

Nghiêm Đồng rũ mắt, bất đắc dĩ lùi về sau.

Thế nhưng, chính bộ dáng đáng thương bất lực này, lần thứ hai khiến Đường Trì dao động.

"Thật sự không còn cách nào với cậu." Đường Trì vươn tay chủ động ôm Nghiêm Đồng một cái, sau đó liền đi huấn luyện.

Sắp tới chính là trận thi đấu khiêu chiến, tổ tiết mục đã nhận được không ít người đăng ký khiêu chiến.

Tiêu Hàn đi qua bát quái, mang đến không ít tin tức ngầm.

"Nghe nói trận thi đấu khiêu chiến lần này, có không ít thực tập sinh sắp xuất đạo từ mấy công ty lớn, tôi cảm thấy khả năng chúng ta bị đẩy xuống rất lớn." Tiêu Hàn nói.

Giản Hàng nhíu mày: "Bọn họ không đơn giản, chúng ta cũng không phải kẻ ăn chay, tôi không tin, rapper của công ty nào có thể lợi hại hơn tôi."

Đường Trì cười nói: "Được rồi được rồi, cậu giỏi nhất."

Câu nói này thổi phòng đến mức chân thật, dù sao đạt đến loại trình độ rap gấp đôi tốc độ, thật sự không phải người bình thường nào có thể làm được.

"Đúng rồi, lúc tôi đi ngang qua còn nghe thấy một tin, là liên quan đến Đường Trì cậu." Tiêu Hàn nhìn Đường Trì.

Đường Trì không rõ: "Tôi không phải đã được nhảy qua thi đấu vòng loại và thi đấu khiêu chiến, trực tiếp tiến vào vòng chung kết sao, sao có thể có chuyện liên quan đến tôi?"

Giản Hàng và Dư Văn Nhạc cũng biểu thị không rõ.

"Đúng vậy, tổ tiết mục cũng không thể nói không giữ lời, muốn bỏ tư cách trực tiếp tiến vào vòng chung kết của bà chủ đi." Dư Văn Nhạc nói.

Đường Trì kêu một tiếng, dùng cùi chỏ đụng Dư Văn Nhạc: "Bà chủ cái gì?"

Dư Văn Nhạc nhịn cười nói: "Nghiêm tổng là ông chủ của chúng ta, cậu là vợ hắn, cậu còn không phải là chủ thì là gì."

Đường Trì có chút ngượng ngùng: "Vậy cũng không thể gọi bừa."

Giản Hàng: "Trên mạng đều gọi như vậy, chúng tôi chỉ theo hướng gió thôi."

Đường Trì trừng mắt nhìn hai người: "Trở lại chuyện chính, rốt cuộc liên quan gì đến tôi?"

Tiêu Hàn buông tờ bài hát xuống, ngồi dưới đất cầm một bình nước chưa mở, ở trước mặt mấy người bọn họ uống mấy ngụm: "Bởi vì lần này, có một lính nhảy dù phi thường đặc biệt."

Đường Trì không rõ: "Coi như nhảy dù thì thế nào?"

Tiêu Hàn nói: "Nghe đạo diễn nói, lính nhảy dù này chủ yếu nhắm vào cậu."

Đường Trì bật cười: "Cậu đừng nói với tôi, cậu ta tới tham gia thi đấu khiêu chiến, mục đích không phải tiến vào vòng chung kết, mà là nhắm vào tôi?"

Nhìn Tiêu Hàn gật đầu, Đường Trì càng bối rối: "Tôi cũng không nổi tiếng đến mức đó đi?"

Đường Trì mặc dù là khách quen trên hot search, nhưng nói thật, số lượng fan so với người xuất đạo nhiều năm, không thể sánh bằng.

"Tôi cũng không biết động cơ của người này, nhưng nhìn sắc mặt của đạo diễn, có vẻ như không phải người hiền lành, hình như thực lực rất mạnh." Tiêu Hàn nói.

Giản Hàng cau mày nói: "Người có thực lực mạnh trong nước, đều ở CJ, nhưng Nghiêm tổng không có khả năng để người trong công ty mình khiên chiến với Đường Trì, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Tiêu Hàn: "Không biết thân phận cụ thể, nhưng hình như làm thực tập sinh ở nước ngoài ba năm, hơn nữa nhìn thái độ đạo diễn đối với cậu ta, bối cảnh tuyệt đối không nhỏ."

Thảo luận nửa ngày, cuối cùng Đường Trì vẫn không biết người này có mưu đồ gì.

Hơn nữa, coi như muốn khiêu chiến với mình, nhìn không vừa mắt mình, muốn đè ép mình xuống, vậy chờ tiến vào chung kết pk với mình không được rồi sao, cần gì phải buộc tổ tiết mục thay đổi quy tắc, muốn ở trận thi đấu khiêu chiến pk với mình?

Giống như đang nóng lòng muốn chứng tỏ cậu ta mạnh hơn mình...

Bên này, Nghiêm Đồng lái xe ra ngoài mua quần áo, thử vài bộ, thời điểm đưa cho nhân viên gói lại, đột nhiên một người tiến vào.

Người này có ngoại hình đặc biệt đáng chú ý, sáng sủa phong lưu, khác xa so với Đường Trì.

Hắn và vào, liền nhìn thấy Nghiêm Đồng, hưng phấn nói: "Nghiêm ca, thật sự không nghĩ tới, vừa về nước liền đụng phải anh."

Mấy ngày nay, Nghiêm Đồng vẫn luôn tiếp nhận xưng hô Nghiêm tổng, đột nhiên có người gọi mình là anh, sửng sốt chốc lát mới phản ứng được người kia đang gọi mình.

Nhưng nhìn người kia từ trên xuống dưới, Nghiêm Đồng đều không cảm thấy mình từng gặp qua người này ở đâu, chẳng lẽ là bạn của Nghiêm Ngộ Sâm?

Nghiêm Đồng nở nụ cười nhạt, lễ phép nói: "Chào cậu."

Người kia cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng nói: "Em vẫn cho là anh không nhận ra em, không nghĩ tới anh còn nhớ ra em."

Nghiêm Đồng: "..."

Tuy anh cảm thấy hình như đối phương đang hiểu lầm gì đó, nhưng vẫn thuận theo hắn: "Có chút ấn tượng."

Người kia ừm một tiếng: "Mấy năm qua em luôn nghĩ về anh."

Nghiêm Đồng hoàn toàn nghe không hiểu người này đang nói cái gì, "À" một tiếng, mượn có có việc, mang theo túi quần áo mình đã mua rời đi.

Người kia đứng trong cửa hàng đưa mắt theo dõi Nghiêm Đồng rời đi.

Nghiêm Đồng vừa lên xe, cửa xe vừa đóng lại, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, ngay sau dó, vẻ mặt ghét bỏ xé áo hoodie màu trắng trên người, nhìn túi quần áo trong tay mình, trực tiếp xuống xe, tìm nhân viên trả lại hàng.

Thấy Nghiêm Ngộ Sâm quay lại, người kia kinh ngạc: "Nghiêm ca, anh không cần những bộ quần áo này sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghe vậy quay đầu, lạnh lùng nói: "Cậu là nhân viên ở đây?"

Người kia lộ vẻ mặt lúng túng: "Không phải."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh nhạt "À" một tiếng, trả hàng xong liền đi.

————————————————

CHƯƠNG 109: HUSKY.

Trên đường về, Nghiêm Ngộ Sâm nhớ tới hot search tối qua của Đường Trì và Nghiêm Đồng, liền tức giận.

Hơn nữa, tại sao Nghiêm Đồng dùng loại phương thúc ấu trĩ mặc bộ đồ thỏ xin lỗi bảo bối nhà anh, bảo bối nhà anh liền tha thứ, còn bản thân chạy thật xa đến hộp đêm tìm người tiếp rượu dẫn về đứng ở trước mặt em ấy giải thích, lại bị đuổi ra phòng khách?

Lẽ nào, bảo bối nhà anh thích người bán manh?

Nhưng... Nghiêm Ngộ Sâm nhìn mình qua gương, hình như anh không thể bán manh.

Cho nên, anh đã bị thua ngay ở vạch xuất phát?

Vừa suy nghĩ vừa chạy về, nửa giờ sau về tới trại huấn luyện.

Sau thi thay về áo may ô cùng áo vest, Nghiêm Ngộ Sâm chuẩn bị đi phòng luyện tập tìm Đường Trì, nửa đường gặp đạo diễn.

Hai người vừa đối mặt, đạo diễn lập tức lùi về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn với cậu.

Nghiêm Ngộ Sâm vô ngữ: "Trương Trình, anh cho rằng tôi có thuật phong nhĩ sao? Anh đứng xa như vậy, xác định tôi có thể nghe rõ?"

Nghiêm tổng ngày hôm nay, thoạt nhìn rất bình thường. Đạo diễn cẩn thận từng li từng tí một dịch về phía trước vài bước: "Liên quan đến chuyện thi đấu khiêu chiến, có chút vấn đề muốn thương lượng với ngài một chút."

"Chuyện gì?" Nghiêm Ngộ Sâm nói.

Đạo diễn đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm một phần danh sách: "Không biết ngài có quen người nào tên Hứa Hải không."

Nghiêm Ngộ Sâm suy nghĩ, thập phần chắc chắn nói: "Không ấn tượng."

Đạo diễn buồn bực: "Kỳ quái, cậu ta nói có quen biết với ngài, hơn nữa... hơn nữa...."

Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được nói: "Trương Trình, anh hôm nay chưa tỉnh ngủ à? Sao nói lắp vậy, hơn nữa cái gì, anh mau nói tôi còn có việc."

Đạo diễn vội vàng nói: "Hơn nữa còn nói, vừa nói tên của cậu ta ngài sẽ biết là ai. Bởi vì ba năm trước hai người đã từng quen biết, thiếu chút nữa liền kết hôn."

Kết hôn... Nghiêm Ngộ Sâm tỉ mỉ suy nghĩ, năm đó anh kết hôn hình như có một người họ Hứa, thế nhưng: "Ai cùng cậu ta thiếu chút nữa đã kết hôn?"

Rõ ràng trước khi kết hôn gặp qua có mười mấy lần, ăn cơm cũng chưa ăn liền chia tay, còn kết hôn? Khôi hài.

Đạo diễn gật đầu, cũng rất bất đắc dĩ: "Thời điểm cậu ta liên hệ với tổ tiết mục, chính là nói như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Cái người gọi là Hứa Hàn kia..."

Chưa nói xong, đạo diễn liền nói: "Tên là Hứa Hải, không phải Hứa Hàn."

"Không quan trọng." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Cậu ta muốn tham gia thi đấu khiêu chiến?"

Đạo diễn ừm một tiếng: "Không chỉ muốn tới tham gia, hơn nữa cậu ta còn tuyên bố, muốn khiêu chiến với Đường Trì."

Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Cậu ta điên rồi? Anh không nói cho cậu ta biết Đường Trì trực tiếp tiến vào vòng chung kết sao?"

Đạo diễn nói: "Tôi nói rồi, nhưng cậu ta nhất định muốn khiêu chiến với Đường Trì, hơn nữa hình như cậu ta là con trai của một hãng quảng cáo của chúng ta, nhà quảng cáo kia đối với chúng ta rất quan trọng."

"Ý của anh, vợ tôi còn không bằng con trai của một hãng quảng cáo?" Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm âm trầm.

Đạo diễn vội vã đổi giọng: "Không đúng không đúng, tôi không có ý này."

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn đạo diễn, cầm bút trong tay đạo diễn tìm tên Hứa Hải, trực tiếp đánh dấu x trước trên cậu ta: "Làm cho cậu ta cút đi cho tôi."

Đạo diễn hít sâu một ngụm khí lạnh, tiếp nhận danh sách đánh một cái dấu x kia: "Vậy nếu nhà tài trợ kia rút vốn thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh yên tâm, bọn họ rút vốn, tập đoàn Nghiêm thị sẽ có hạng mục mới để bù đắp, dùng tiền uy hiếp tôi, cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu phân lượng." Nghiêm Ngộ Sâm xem thường hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"

Đạo diễn lắc đầu liên tục: "Không còn chuyện nữa."

Vừa nói xong, đạo diễn không nhịn được nói: "Nhưng việc tư còn một chuyện."

"Có chuyện mau nói." Nghiêm Ngộ Sâm nói.

Đạo diễn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghiêm tổng, tôi biết ngài là người tà đạo, tôi sẽ không nói bí mật của ngài cho ai khác, cho nên ngài có thể thu hồi lại câu nói giết tôi trước kia ngài nói không? Thực không dám giấu giếm, hai ngày nay tôi nhắm mắt lại liền nghĩ đến việc này, ngủ không được."

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi nói muốn giết anh khi nào?"

Đạo diễn mờ mịt: "Hôm trước chính miệng ngài nói, còn uy hiếp tôi."

Tuy rằng phần lớn ký ức của Nghiêm Đồng anh đều nhớ, nhưng thiếu một khoảng, Nghiêm Ngộ Sâm sợ đạo diễn nhìn ra kẽ hở, vẻ mặt thâm trầm nói: "Anh nói chuyện kia a."

Tuy Nghiêm Ngộ Sâm không biết chuyện kia là chuyện gì, nhưng không quan hệ, Trương Trình biết là được.

Đạo diễn gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, chính là chuyện kia."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Muốn tôi thu hồi câu nói kia cũng được thôi, nhưng anh phải giúp tôi một việc."

Đạo diễn mờ mịt: "Giúp việc gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Giúp tôi tìm một đồ gấu đáng yêu."

Đạo diễn: "Cái gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi cách anh gần như vậy, anh nghe không rõ tôi đang nói gì sao?"

"Nghe được, chính là không hiểu ngài muốn nó làm gì." Đạo diễn ngốc ngốc cười nói.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không cần quan tâm, canh chỉ cần phụ trách tìm nó là được, tìm được rồi, tiền lương tháng này tăng gấp đôi. Nhớ kỹ, nhất định phải đáng yêu, có thể manh hóa càng tốt."

Đạo diễn lập tức đảm bảo: "Nghiêm tổng yên tâm, tôi đã ra tay, tuyệt đối không thành vấn đề."

Đạo diễn đi rồi, vốn chuẩn bị đi tìm Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên sửa lại.

Anh nhớ không sai, trước khi anh chuyển đối, bảo bối nhà anh còn đang giận anh, tùy tiện đến tìm như vậy chắc chắn sẽ tưới dầu lên lửa.

Hay là chờ Trương Trình mượn được bộ đồ kia, sau đó gặp mặt sẽ tốt hơn, cũng có thể cho Trì Trì nhà anh niềm vui bất ngờ.

Đúng, cứ làm như thế đi!

Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ kỹ, về công ty xử lý công việc trước.

Chín giờ tối, đạo diễn gọi diện cho Nghiêm Ngộ Sâm, nói hắn tìm cả ngày rốt cuộc tìm được một bộ rất đáng yêu.

Vừa vặn, công việc trong tay Nghiêm Ngộ Sâm xử lý không sai biệt lắm, cúp điện thoại xong lập tức quay về trại huấn luyện.

Nhìn thấy con gấu ngu ngốc khờ khạo kia... Đầu chó Husky, Nghiêm Ngộ Sâm mặt đen như đáy nồi: "Trương Trình, đây là thành quả anh tìm một ngày?"

Đạo diễn: "Đúng vậy, cậu xem Husky này đi, rất đáng yêu."

"Đáng yêu?" Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc: "Anh không cảm thấy cặp mắt lệch này của nó rất đáng sợ sao?"

Đạo diễn mờ mịt: "Tôi thấy thật đáng yêu mà, hơn nữa không phải ngài cần cái này để dỗ Đường Trì vui vẻ sao, Đường Trì thích Husky, cậu lấy cái này dỗ cậu ấy là thích hợp nhất."

Vốn chuẩn bị ném cái đầu Husky này đi Nghiêm Ngộ Sâm nghe vậy, đột nhiên thu tay lại: "Anh nói, Đường Trì thích Husky?"

"Ngài không thể nào không biết đi?" Đạo diễn cười nói.

"Tôi đương nhiên biết, bất quá." Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu: "Sao anh biết được?"

Đạo diễn: "Trước kia có tán gẫu cùng Đường Trì, ngẫu nhiên hỏi cậu ấy thích động vật nhỏ gì nhất, cậu ấy nói trước thích mèo nhưng hiện tại thích Husky nhất, tôi hỏi cậu ấy tại sao, dù sao loài Husky ngài cũng biết đấy, rất biết cách làm ồn, người như Đường Trì không thể nào thích loại phiền phức như này, tôi không hiểu lắm vì sao cậu ấy lại đối với Husky yêu thích như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm vội la lên: "Em ấy trả lời thế nào?"

Đạo diễn: "Cậu ấy nói, bởi vì Husky ngốc, cậu ấy từng gặp qua con chó rất ngốc."

Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ: "Em ấy thật sự nói vậy?"

Đạo diễn phát thề: "Chính xác trăm phần trăm."

Nghiêm Ngộ Sâm sờ đầu chó đầy lông, nhớ tới trước Đường Trì luôn mắng anh là chó ngốc, trái tim trong nháy mắt hóa thành nước, tuy danh xưng chó ngốc này thật khó nghe, nhưng... thật ra anh rất thích.

Dù sao, cũng xem như bảo bối nhà anh đặt cho anh cái biệt đanh đặc biệt.

Nửa giờ sau, Đường Trì vừa cùng bọn Tiêu Hàn nhảy xong, ngồi dưới đất ở góc tường, uống ngụm nước.

Tiêu Hàn đến bên cửa sổ hóng gió đột nhiên gọi cậu: "Đường Trì, cậu mau nhìn dưới lầu xem!"

Đường Trì mệt không muốn nhúc nhích, trực tiếp cự tuyệt: "Không nhìn."

Tiêu Hàn chạy tới kéo cậu: "Cậu đi xem thử đi mà, không biết có phải bất ngờ không nhưng tuyệt đối kinh ngạc!"

Đường Trì kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc lê thân thể mệt nhừ đến bên cửa sổ.

Trên đường sỏi đá đến trước tòa nhà, một người mặc bộ đồ Husky tròn vo, trong tay "husky" cầm vài quả bóng bay gắn đèn, những ngọn đèn sặc sỡ màu sắc tạo thành hàng chữ.

"ĐM, các cậu có thấy chữ trên quả bóng không? "Bảo bối đừng giận", ha ha ha ha ha đây là ai vậy? Thật biết chơi! Không biết trại huấn luyện không cho yêu đương sao?" Học viên đều bị husky và chữ trên bóng bay thu hút, dồn dập đến cửa sổ xem.

—————————————————

CHƯƠNG 110: PHƯƠNG PHÁP CỦA NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH.

Giản Hàng chọc chọc Đường Trì, nhỏ giọng nói: "Đây cũng là Nghiêm tổng làm phải không?"

Đường Trì không nói lời nào, Giản Hàng coi như cậu đồng ý: "Hai người cãi nhau?"

Đường Trì cau mày: "Không phải cãi nhau, là anh ấy chọc tôi tức giận."

Nghiêm Ngộ Sâm thật sự ba ngày không ăn đánh, liền nhảy lên nóc nhà lật ngói, hơn nửa đêm không đi ngủ mặc cái bộ đồ khủng bố như vậy đến đây, muốn giả quỷ dọa người à?

Hơn nữa, cái tên này rốt cuộc chuyển đổi khi nào vậy?

Trước kia chỉ cần chuyển đổi lại, sẽ lập tức gọi điện báo cáo cho mình biết, lần này ngược lại thì tốt, âm thầm làm ra chuyện này, lá gan thật lớn.

"Đường Trì, cậu không xuống à?" Tiêu Hàn chỉ xuống lầu.

"Không đi, để anh ấy đợi tiếp đi." Đường Trì trợn mắt.

Cậu vừa xoay người, Tiêu Hàn liền nhỏ giọng đánh cược với Giản Hàng và Dư Văn Nhạc: "Năm mươi tệ, trong vòng mười giây, Đường Trì chặc chắc sẽ xuống."

Không đợi hai người đặt cược, Đường Trì một thân sát khí xông ra.

Ngay tại thời điểm học viên vây xem càng lúc càng nhiều, một bóng người từ tòa nhà luyện tập đi ra.

"Tôi tra mẹ a, Đường Trì?" Một người ngạc nhiên: "Cho nên nói, husky ngốc nghếch kia là Nghiêm... tổng?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy Đường Trì bước ra từ tòa nhà luyện tập, Nghiêm Ngộ Sâm giơ bóng bay, cồng kềnh bước tới, sau đó quỳ một chân trên mặt đất.

Đường Trì tức giận trong nháy mắt đông cứng, không lên được cũng không dập được, trong lúc nhất thời nghẹn trước ngực.

"Oa—." Học viên trên lầu tập thể kinh ngạc thốt lên.

"ĐM, tuy Husky có chút ngu xuẩn nhưng Nghiêm tổng cũng quá lãng mạn rồi, bội phục bội phục!"

"Đây chỉ lãng mạn không đâu, trình độ Nghiêm tổng sủng vợ cũng đủ điên cuồng, trong người có mấy ngàn trăm triệu đại phú hào, dĩ nhiên vì vợ làm chuyện như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết tôi cũng không tin."

"Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy Nghiêm tổng ở trước mặt Đường Trì, giống vị hôn quân cả ngày chìm đắm trong ôn nhu ở cổ đại sao? Quả thật hết thuốc chữa."

"Ai, tôi bây giờ có thể hiểu vì sao fan cp của bọn họ nhiều như vậy, thật biết ship, chỉ có cậu không nghĩ đến, không có cậu ship không tới."

"Đừng nhìn nữa, quay về huấn luyện đi!" Đường Trì quay đầu, hung hăng trừng các học viên đang ngó đầu ra bát quái.

Mọi người vội vàng đóng cửa sổ kéo rèm, trong miệng còn nói năng hùng hồn: "Xong rồi, bà chủ tức giận rồi."

Đường Trì: "..."

Đường Trì cảm thấy, thể hiện đời này đều bị mất sạch sẽ bởi hai tên Nghiêm Đồng và Nghiêm Ngộ Sâm này.

Trước vẫn cảm thấy con người Nghiêm Nhất Tự lẳng lơ, thế nhưng hiện tại xem ra, anh ta là người bình thường nhất trong ba người.

Chờ quần chúng ăn dưa tản đi, Đường Trì đến trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, vươn tay nhận bóng bay trong tay Nghiêm Ngộ Sâm, dữ dằn nói: "Đứng lên cho em."

Nghiêm Ngộ Sâm vừa đứng lên liền bị Đường Trì kéo về hướng ký túc xá đạo sư.

Nghiêm Đồng đi theo sau Đường Trì, có chút không rõ tình hình: "Bảo bối, em không đoán anh là ai trước sao?"

Đường Trì không qua đầu, giận đùng đùng nói: "Chỉ có anh, còn đoán làm gì? Anh hắt hơi một tiếng em cũng biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, còn không nhận ra anh là ai, em lên giường với anh nhiều như vậy còn hỏi."

Tuy Đường Trì không lấy đầu chó xuống liền nhận ra Nghiêm Ngộ Sâm, khiến Nghiêm Ngộ Sâm cao hứng vô cùng, nhưng dưới tình huống này, Nghiêm Ngộ Sâm còn có điểm mờ mịt.

"Bảo bối, em còn giận anh sao?" Nghiêm Ngộ Sâm cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Đường Trì không để ý đến anh.

Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Nội dung kịch bản không đúng a, không phải nên giống với Nghiêm Đồng, trước tiên phải lấy đầu chó xuống sau đó ôm mình một cái sao?

Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?

Đường Trì nãy giờ không nói gì, Nghiêm Ngộ Sâm sợ càng hỏi cậu càng thấy phiền, không hé răng nữa.

Mãi đến khi bị Đường Trì kéo vào trong ký túc xá đạo sư.

Vừa vào cửa, Đường Trì trước tiên khóa cửa lại, tránh để đạo diễn chạy theo sau muốn trợ giúp cũng không được.

Con husky to lớn xoay người lại dùng "cặp mắt to sáng" nhìn Đường Trì.

Trái tim Đường Trì đột nhiên co rụt, che mắt không thể bày ra vẻ ghét bỏ nói: "Anh xoay người qua chỗ khác cho em, đừng để em nhìn thấy cái thứ xấu xí này, cay mắt."

Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ: "Rất xấu sao?"

Đường Trì tâm mệt nói: "Đôi mắt như chuông đồng, thả trong nhà cũng có thể đuổi ma trừ tà nữa, anh chẳng lẽ thấy rất đẹp?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Nhưng không phải em thích husky sao."

"Em..." Lời này đúng là chính miệng Đường Trì nói, cậu nhất thời không có từ nào để phản bác, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng quay mặt đi, nói: "Em chỉ thích anh giả husky ngốc thôi, không nói thích husky thật."

Dù sao ánh mắt của husky thật sự quá đáng sợ.

Nghiêm Ngộ Sâm nghe vậy, kích động tháo cái đầu chó xuống, mặc bộ đồ cồng kềnh kéo tay Đường Trì, ý cười trong mắt sắp không kiềm chế được: "Cho nên nói, em thích nhất là anh?"

"Phí lời!" Đường Trì xoay người lấy mấy tờ khăn giấy giúp Nghiêm Ngộ Sâm lau mồ hôi trên đầu, vừa khó chịu nói: "Em nói ngày hôm nay anh đột nhiên làm chuyện này, rốt cuộc muốn làm gì? Không lo em bị hù chết à?"

Nghiêm Ngộ Sâm vội vàng nói: "Không phải, lúc trước anh chọc em tức giận muốn dỗ em, sau đó nhìn Nghiêm Đồng giả thỏ em còn rất thích nữa, cho nên anh liền..."

Nghiêm Ngộ Sâm không còn mặt mũi nói thêm phần sau nữa, nhưng có một vấn đề, vẫn không nhịn được muốn hỏi: "Ở trong mắt em, anh và Nghiêm Đồng, rốt cuộc ai quan trọng hơn?"

"..." Đường Trì đưa tay vuốt đầu Nghiêm Ngộ Sâm: "Em tưởng anh phát sốt rồi, sao tự nhiên nói sảng vậy? Không phải em vừa thừa nhận rồi sao, em thích nhất chính là anh còn gì? Còn hỏi câu như vậy, thật sự đủ rồi."

Nghe được câu trả lời này, Nghiêm Ngộ Sâm hận không thể viết hai chữ vui vẻ lên mặt, cậu muốn đưa tay ôm Đường Trì, bất quá bị Đường Trì đẩy ra.

"Cởi bộ đồ này ra rồi ôm em, nhiều lông như vậy sắp nóng chết rồi." Đường Trì một bên ghét bỏ một bên len lén nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

Lần chuyển đổi này, Nghiêm Ngộ Sâm không ở liên tiếp hai ba ngày, tuy rằng vừa về, bản thân còn hung ác với anh một trận, nhưng...

Bản thân rất nhớ anh.

Nghiêm Đồng và Nghiêm Nhất Tự, mặc dù bọn họ giống anh, họ có quá khứ giống anh trước mười lăm tuổi, bề ngoài là anh nhưng cảm giác cũng không phải anh.

Hai ngày trước, Đường Trì hỏi bác sĩ, tại sao Nghiêm Đồng và Nghiêm Nhất Tự, rõ ràng chỉ gặp qua mình một lần, mỗi người đều phi thường chấp nhất cho rằng bọn họ thích mình.

Bác sĩ nói tình huống chưa từng xuất hiện trong bệnh lý học, nhưng căn cứ vào suy đoán của ông, bởi vì Nghiêm Đồng cảm nhận được chấp niệm của Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Nhất Tự thấy được tình cảm phóng đại trong thế giới nội tâm của Nghiêm Ngộ Sâm.

Cho nên, bọn họ nói thích, cũng không phải vì bọn họ đã thiết lập một cơ sở tình cảm đặc biệt với Đường Trì, mà là sự kết thừa và mở rộng cơ sở trạng thái tình cảm của Nghiêm Ngộ Sâm dành cho Đường Trì.

Cuối cùng, trước hết người thích Đường Trì thật ra là Nghiêm Ngộ Sâm.

Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm có ấn tượng tốt về Đường Trì, bởi vì bị Cố Chiêu Lương kích thích, trở nên gay gắt sinh ra dục vọng chiếm hữu, thúc đẩy tâm tình anh lên đến mức cực đoan, lúc này mới khiến Nghiêm Đồng yên lặng nhiều năm đột nhiên xuất hiện thêm lần nữa, đồng thời vừa xuất hiện, liền kết thừa ý nghĩ trong đầu Nghiêm Ngộ Sâm — Đường Trì là của anh.

Về phần Nghiêm Nhất Tự, thì dễ giải thích hơn, anh ta chỉ là sau khi Nghiêm Ngộ Sâm thích Đường Trì, nội tâm chỉ hiện thực hóa mà thôi.

Cho nên, không quản anh cảm thấy Đường Trì thế nào, đều thấy cậu đặc biệt vừa mắt, không quản Đường Trì nói cái gì, đều có thể liên tưởng đến một cố ý nghĩ không lành mạnh. Dù sao nơi sâu xa trong đầu óc của mỗ tổng, tất cả đều là màu vàng (dâm)... Điểm này, tối hôm đó Nghiêm Ngộ Sâm lôi kéo cậu chơi các loại nhân vật play, cậu đã hiểu.

Nghiêm Ngộ Sâm vừa cởi bộ đồ ra, Đường Trì liền đẩy anh lên ghế sofa.

Nghiêm mỗ tổng vẻ mặt ngơ ngác: "?!!"

"Chó ngốc, dùng gấu và kẹo ngọt dỗ người, đó là chiêu trò của Nghiêm Đồng, anh làm theo cũng vô dụng." Đường Trì vừa nói, vừa cởi nút áo của Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm nuốt nước miếng, cổ họng khàn khàn nói: "Vậy... Vậy anh nên làm gì?"

"Em dạy anh." Đường Trì nói xong, hai tay ôm cổ Nghiêm Ngộ Sâm, nghiêng đầu hôn tai anh, ánh mắt mơ hồ nói: "Đây là nơi mẫn cảm của em."

Trái tim của Nghiêm Ngộ Sâm trong nháy mắt hóa thành vũng nước, vành tai ửng đỏ.

Đường Trì ghé vào tai anh cọ cọ, trầm giọng nói: "Nghiêm Đồng vẫn là đứa nhỏ vị thành niên, anh là người trưởng thành nên dùng phương pháp của người trưởng thành dỗ em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play