CHƯƠNG 101: GIẢI THÍCH.
Vừa ra cửa phòng riêng, tình cờ gặp ông chủ giải trí LA Thẩm Lưu Hành ôm một gái tiếp rượu đi qua cửa.
Thẩm Lưu Hành có một gương mặt đại chúng, Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không nhận ra, trực tiếp đi qua người hắn.
"Kia không phải Nghiêm Ngộ Sâm của CJ sao?" Thẩm Lưu Hành ngạc nhiên: "Sao cậu ta lại tới đây?"
Người tiếp rượu oán trách nói: "Ai biết anh ta vừa đi, sao còn trở lại nữa."
Thẩm Lưu Hành không rõ: "Có ý gì?"
Người tiếp rượu nằm nhoài trong ngực Thẩm Lưu Hành, ủy khuất nói: "Thẩm tổng anh không biết đâu, sáu giờ tối nay Nghiêm tổng đã đến đây rồi, kêu mấy người chị em tốt của em, cũng gọi em tới, em bất quá chỉ đụng anh ta một cái, anh ta liền mắng em một trận, rất thảm."
Thẩm Lưu Hành vẻ mặt khiếp sợ.
Người tiếp rượu thấy vẻ mặt này của hắn, càng ủy khuất: "Thẩm tổng có phải cúng thấy em thật thê thảm không, nói thật, lần đầu tiên em bị mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, em thật sự mất hết mặt mũi rồi."
Thẩm Lưu Hành lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, cậu ta chỉ mắng cô thôi mà không trực tiếp khiến ông chủ của cô sa thải cô."
Người tiếp rượu sững sờ: "Cái gì?"
Thẩm Lưu Hành giải thích: "Cậu ta mắc bệnh vợ quản nghiêm thời kỳ cuối, vợ cậu ta hắn hơi một cái có thể dọa cậu ta run rẩy, chuyện ra ngoài tìm thú vui tuyệt đối không thể làm, nếu không về nhà chỉ sợ bị vợ cậu ta đánh chết."
Cùng lúc đó, đang trò chuyện với quản lý hộp đêm Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên xoa mũi, mạnh mẽ kìm nén cơn hắt hơi.
"Làm phiền cậu tìm hộ tôi, tôi quả thật không nhận ra mặt người ta." Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt vọng nói.
Quản lý lên tiếng trả lời: "Nghiêm tiên sinh ngài yên tâm, tôi lập tức đi tìm giúp ngài."
Nói xong, quản lý xoay người đi tìm người.
Năm phút sau, quản lý dẫn một người phụ nữ trang điểm sặc sỡ tới.
"Nghiêm tổng, anh tìm tôi gấp như vậy, là có chuyện gì sao?" Người tiếp rượu kia cho là Nghiêm Ngộ Sâm đổi ý, tâm lý không khỏi có chút đắc ý.
Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Có chút việc riêng cần cô giúp tôi giải quyết."
Việc riêng... Người tiếp rượu hơi khó xử: "Nơi này của chúng tôi không có loại phục vụ này."
Nghiêm Ngộ Sâm: "???"
Anh mờ mịt hỏi quản lý: "Cô ta có ý gì? Cậu không nói với cô ta tôi sẽ trả gấp đôi tiền bồi thường sao?"
Quản lý lúng túng cười, sau đó lôi kéo tay người tiếp rượu, nhỏ giọng nói: "Cô hiểu lầm rồi, không phải để cô đi làm loại chuyện đó."
Người tiếp rượu không rõ: "Vậy tìm tôi làm gì?"
Quản lý: "Anh ta cãi nhau với vợ, hiện tại anh ta bị vợ đuổi ra ngoài, muốn cô đi giải thích."
Khóe miệng người tiếp rượu giật giật: "Tôi không phải người của hội gia đình, tìm tôi làm gì."
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Nhưng dấu son môi kia là cô ta lại, nếu không phải do dấu son môi kia, tôi cũng không đến nỗi bị vợ đuổi ra ngoài."
Người tiếp rượu hết cách rồi, cuối cùng vẫn đi theo Nghiêm Ngộ Sâm.
Trên đường, người tiếp rượu nỗ lực trò chuyện cùng Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm không để ý đến cô.
Xe dừng trước cửa một cửa hàng bách hóa thời gian của một nhà kinh doanh lâu đời, người tiếp rượu mờ mịt: "Không phải đi nhà anh giúp anh giải quyết quan hệ chồng chồng sao? Đến đây làm chi?"
"Quần áo cô mặc quá hở hang, vợ tôi nhìn thấy cô mặc như vậy, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, tự cô vào mua bộ kín kẽ mặc vào đi." Nghiêm Ngộ Sâm đưa một tấm thẻ cho người tiếp rượu.
"..." Người tiếp rượu không hiểu nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, thở dài, bước vào cửa hàng.
Sau khi đi ra, hai người liền quay đầu trở về trại huấn luyện, thời điểm sắp tới, Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc hồi lâu, miệng giống như mở van.
"Tính tình vợ tôi không tốt, chút nữa tôi dỗ em ấy đi ra, sau đó cô đứng ở phía xa giải thích là được." Xét thấy hành động của Lý Viễn Sam trước đó, Nghiêm Ngộ Sâm đặc biệt cường điệu: "Xin cô thuật lại sự thật, không cần dư thừa từ ngữ, hơn nữa không cần nói những lời khiến người khác phải hiểu lầm."
"Tôi sẽ trả cô gấp đôi tiền bồi thường, cho nên xin cô nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không sẽ xét vào trừ mức tiền."
"Còn có, chút nữa không quản cô thấy cái gì, đều nuốt vào trong bụng không được truyền ra ngoài."
Đầu người tiếp rượu đầy mông lung, cô nghĩ cô có thể thấy cái gì a?
Lúc Nghiêm Ngộ Sâm dẫn người tiếp rượu vào ký túc xá đạo sư, đạo diễn đang tản bộ xung quanh lại xuất hiện.
"Nghiêm tổng, cậu cậu cậu đây là muốn làm gì?" Đạo diễn nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm dẫn theo một người phụ nữ, cả kinh nói.
Nếu hắn nhớ không lầm, mấy ngày nay Đường Trì đều ở chỗ của Nghiêm Ngộ Sâm, dẫn một người phụ nữ tới, đây là muốn tìm đánh hay là muốn ly hôn?
A, không đúng, hai người bọn họ còn chưa phục hôn nữa.
"Trước khi tôi đi không phải anh nói đi ngủ sao, sao còn tản bộ lúc này?" Nghiêm Ngộ Sâm quả thực đau đầu, sau khi anh đuổi đạo diễn đi, liền dẫn người rời đi.
Đạo diễn cảm thấy không ổn, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Đường Trì.
【 Trương Trình: Đường Trì, bây giờ cậu đang ở đâu? 】
【 Đường Trì: Tôi đang ở ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, có việc gì sao? 】
【 Trương Trình: Đợi chút nữa bất luận Nghiêm Ngộ Sâm dẫn người nào đến, cậu đừng nóng vội, hỏi rõ trước, tôi cảm thấy hắn không phải loại người như vậy, Nghiêm tổng là người đàng hoàng, cậu tuyệt đối không nên hiểu lầm hắn! 】
Nhìn hàng chữ đạo diễn gửi tới, đầu Đường Trì tràn đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là sao?
Nghiêm Ngộ Sâm không phải đi ra ngoài rồi sao, anh có thể dẫn người nào về? Sẽ không phải là dẫn người tiếp rượu kia về để làm sáng tỏ đấy chứ, cũng quá choáng váng rồi.
Nhắc người người liền xuất hiện.
Vừa thầm mắng Nghiêm Ngộ Sâm ngu ngốc xong, Nghiêm Ngộ Sâm đã trở lại.
Nhìn thấy Đường Trì ngồi trên sofa ở phòng khách, Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt thấp kém nói: "Bảo bối, anh về rồi."
Đường Trì liếc mắt nhìn anh, không mặn không nhạt nói: "Anh còn biết đường về? Em tưởng đêm nay anh tìm người tiếp rượu nữa cơ."
Nghiêm Ngộ Sâm theo bản năng nói: "Sao em biết anh đi tìm người tiếp rượu?"
Đường Trì sững sờ, trong nháy mắt tức giận nói: "Nghiêm Ngộ Sâm anh muốn chết à?"
Nghiêm mỗ tổng lúc này mới ý thức được câu mình vừa nói có vấn đề, vội vã giải thích: "Vợ, anh không có ý đó, anh nói đi tìm người tiếp rượu về không phải qua đêm với cô ta."
Đường Trì nghẹt lửa giận trong ngực, ủ rũ hơi cả kinh nói: "Anh thật sự đi tìm người ta?"
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Đúng vậy." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm nghiêng người chỉ vào người phụ nữ sau lưng anh nói: "A, chính là cô ta."
Nghiêm Ngộ Sâm đưa mắt ra hiệu cho người tiếp rượu kia, người tiếp rượu lập tức nghe theo lời Nghiêm Ngộ Sâm dặn trước đó, bắt đầu giải thích cho Đường Trì.
Giải thích được một nửa, Đường Trì một mặt ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, không cần giải thích nữa, tôi hiểu tình huống rồi."
"Không, em không hiểu." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Anh và cô ta thật sự không có gì."
"Anh ngậm miệng đi." Đường Trì cắn răng nói.
Nghiêm Ngộ Sâm lập tức hèn mọn ngậm miệng lại.
Đường Trì liếc mắt cảnh cáo nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó quay đầu nói với người tiếp rượu kia: "Hơn nửa đêm gọi cô đến đây, thật sự không phải phép, nơi này không còn việc gì nữa, cô có thể đi rồi."
So với Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì càng là loại hình hợp khẩu vị của người tiếp rượu, đặc biệt là nụ cười của Đường Trì, mặt người tiếp rượu đỏ rần.
"Được, chúc hôn nhân của hai vị hạnh phúc." Trước khi đi, người tiếp rượu còn không quên nhắc nhở: "Cái kia Nghiêm tổng, tiền bồi thường của tôi có thể chuyển luôn cho tôi được không?"
Nói, người tiếp rượu liền đưa mã QR nhận tiền của mình ra: "Ngài quét mã đi."
Nhìn Nghiêm Ngộ Sâm quét mã giao dịch, Đường Trì mơ hồ, đây là tình huống gì?
Người tiếp rượu đi rồi, Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ: "Bảo bối tại sao em không nghe cô ta giải thích cho xong?"
"Không cần." Đường Trì lườm.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Sao lại không cần, em hiểu lầm anh với cô ta có gì đó, còn nổi giận nữa, em..."
Anh còn chưa nói hết, Đường Trì liền mở to mắt nhìn: "Tức giận là một chuyện, ngoài miệng không tin anh, cũng là một chuyện, nhưng..." Đường Trì tức giận xoay người: "Trong lòng tin anh hay không, là một chuyện khác."
—————————————
CHƯƠNG 102: NHẬN SAI CÓ ÍCH SAO?
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt một lúc, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy tay Đường Trì, ôn nhu nói: "Cho nên, bảo bối em vẫn luôn tin tưởng anh?"
"Anh mới biết à?" Nghiêm Ngộ Sâm là người thế nào, Đường Trì đã quá rõ, coi như cho anh mười lá gan cũng không dám đi tìm người đàn ông khác, chứ đừng nói đến phụ nữ. Đường Trì quay đầu sang chỗ khác, khó chịu nói: "Em thật hoài nghi có phải đầu anh có hố hay không."
"Vâng, anh có hố, trong hố đều là em." Nghiêm Ngộ Sâm cười ôm Đường Trì.
Đường Trì đưa tay đẩy mặt Nghiêm Ngộ Sâm sấn tới muốn hôn: "Lời anh nói quá quê mùa rồi."
Nghiêm Ngộ Sâm tựa cằm lên vai Đường Trì: "Có hơi quê mùa nhưng rất chân thành."
Đường Trì hừ tiếng, trở lại chuyện chính nói: "Sau này, anh còn đi hộp đêm nữa, em không quan tâm anh đến hộp đêm làm gì, sẽ đánh gãy chân anh."
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, dụi dụi vai Đường Trì: "Tuân lệnh, tuyệt đối không đi nữa."
Đường Trì ha ha: "Anh đáp ứng thì tốt, vậy lần này sao lại đến đó?"
Ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại, có chút ủy khuất nói: "Còn không phải do Nghiêm Đồng sao."
Đường Trì nhất thời không phản ứng lại: "Cậu ấy?"
"Đúng vậy." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Cậu ta muốn em ôm cậu ta ngủ, anh khó chịu, sau đó muốn đi giải buồn một chút."
"Cho nên, anh đi hộp đêm?" Đường Trì lườm mắt.
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã giải thích: "Không đúng không đúng, là Lý Viễn Sam, bình thường cậu ta thích đến hộp đêm, cũng thích người tiếp rượu, cho nên anh liền lấy hộp đêm làm điểm hẹn."
Đường Trì nheo mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Thật không?"
Nghiêm Ngộ Sâm buông Đường Trì ra, giơ ba ngón tay lên trời: "Anh xin thề, nếu như là giả, thẻ ngân hàng của anh sẽ bị Nghiêm Đồng và Nghiêm Nhất Tự quẹt hết."
Khóe miệng Đường Trì giật một cái: "Nếu như là người khác thề, em khẳng định sẽ cảm thấy người đó đang đùa em, nhưng từ trong miệng anh nói ra, em thấy, quả thực có lực sát thương rất lớn."
Dù sao, Nghiêm mỗ tổng là tên keo kiệt.
"Bất quá, hôm nay em xác thực rất tức giận, anh không cảm thấy nên bồi thường gì đó cho em à?" Đường Trì tránh khỏi cái ôm ấp của Nghiêm Ngộ Sâm, quay người ngạo kiều nói.
Tuy rằng vẫn tin tưởng Nghiêm Ngộ Sâm sẽ không học theo đàn ông nhà khác, ở sau lưng mình làm chuyện gì đó, nhưng, nên tức giận vẫn sẽ tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.
Vốn dĩ, Đường Trì chuẩn bị ra oai phủ đầu với Nghiêm Ngộ Sâm, làm anh đến dỗ mình, nhưng, trời mới biết tên này lại đi tìm người tiếp rượu kia.
Thật sự là... có người, bề ngoài thoạt nhìn là một thương nhân cơ trí, kỳ thực, anh chính là một tên chồng ấu trĩ.
Không hiểu rốt cuộc vì sao vợ mình lại tức giận.
Bất quá, ai bảo mình yêu anh đây, Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, trong mắt hiện lên ý cười.
Chỉ tiếc, Nghiêm mỗ tổng không chú ý tới, anh còn đang vắt hết óc suy nghĩ về câu nói của Đường Trì.
Suy nghĩ nửa ngày, Đường Trì còn tưởng Nghiêm Ngộ Sâm sẽ giống bá tổng trong tiểu thuyết, tặng cậu một tòa biệt thự, rồi siêu xe, kém nhất cũng phải đưa cái kẹp áo trị giá mười mấy vạn.
Tuy Đường Trì không hứng thú với ba cái này, nhưng nói thế nào thì cũng đều là tâm ý của Nghiêm Ngộ Sâm, vẫn có chút mong đợi.
Lúc Đường Trì đang nghĩ, rốt cuộc Nghiêm Ngộ Sâm muốn đưa cho cậu cái gì, Nghiêm Ngộ Sâm mở to mắt, đàng hoàng trịnh trọng nhìn cậu, trong ánh mặt có loại cảm giác bi thương lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại: "Nếu không... ăn thịt anh đi?"
Đường Trì: "..."
"Cút!" Đường Trì cầm gối lên quăng lên ngực Nghiêm Ngộ Sâm, cuối cùng, còn đạp chân Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Chờ Nghiêm Ngộ Sâm nhặt cái gối trên đất lên, đã không thấy bóng dáng của Đường Trì ở trong phòng khách nữa.
Nghiêm mỗ tổng thật vất vả mới dỗ được tiểu bảo bổi, lại bỏ chạy.
Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt vọng ngồi trên sofa, nhìn cái gối có hình con thỏ ăn cà rốt trong tay, thật sự muốn tự vẫn.
Đường Trì ngồi trên giường trong phòng ngủ, đầy đầu đều là câu "ăn thịt" kia của Nghiêm Ngộ Sâm.
Tác giả nguyên văn đến cùng đã thiết lập nhân vật quỷ gì vậy?
Giới thiệu là cao lãnh bá tổng đâu?
Trước mặt người khác cao lãnh, lại báo đạo, còn keo kiệt, vẻ mặt nhìn người không liên quan giống như cách xa tôi một chút.
Nhưng, vì sao ở trước mặt cậu lại biến thành hình dạng thế này?
Lẽ nào, đây chính là muộn tao... trong truyền thuyết?
Nhìn từ bề ngoài, đóa hoa cao lãnh không thể khinh nhờn, kỳ thực nội tâm suy tính còn nhiều hơn so với người khác, so với người ta càng hoàng (dâm) hơn.
*Đóa hoa cao lãnh 高岭之花: Mặt chữ chỉ đóa hoa ở cao trên đỉnh núi, mà nếu là hoa trên núi cao, thì rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.
Đường Trì nằm xuống giường, một cước đá bay dép lê, lầu bầu nói: "Nghiêm Đồng biến thái, Nghiêm Nhất Tự rõ ràng rất tao, vốn tưởng Nghiêm Ngộ Sâm là bá tổng bình thường, trời mới biết còn có cái tư tưởng muộn tao nữa, tôi đây đã tạo nghiệt gì? Toàn trêu chọc phải người tính khí cổ quái là sao."
Bất quá, nhắc tới nguyên văn, Đường Trì đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Tuy Nghiêm Ngộ Sâm là nam phụ, trong nguyên văn về cơ bản không miêu tả tình cảm, nhưng Đường Trì mơ hồ nhớ đến, hình như tại thời điểm trại huấn luyện thi đấu khiêu chiến, một tên thầm mến Nghiêm Ngộ Sâm nhiều năm đột nhiên xuất hiện.
Nguyên văn mặc dù không miêu tả người kia quá nhiều, thậm chí ngay cả cái tên cũng không cho, nhưng nhiều lần miêu tả ánh mắt cậu ta nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, điều này không thể không làm Đường Trì phải lưu ý.
Hơn nữa, dựa theo tốc độ phát triển cốt truyện, có vẻ như nội dung vở kịch nguyên văn sở hữu trước đó đều là phát sinh mặc kệ gió mưa, chỉ là vì sự xuất hiện của mình mà xuất hiện một số biến động.
Tỷ như, tình tiết đám lưu manh đòi nợ xảy ra sớm hơn là vì Nghiêm Ngộ Sâm gây rối.
Sau đó, Giang Miện và Vu Kiều cùng tiến vào top 5 phát sóng trực tiếp nhân khí cao.
Lại sau đó, Cố Chiêu Lương và Giang Miện comeout, dẫn tới Giang Miện ngã xuống đáy vực nhân sinh, sau đó bắt đầu xoay người trả thù.
Lại lại sau đó, là chuyện sao chép nhạc tự sáng tác, tuy tằng nhân vật sao chép bị thay đổi, nhưng sự kiện của bản thân vẫn sẽ xảy ra ở một hình thức nào đó.
Cho nên, nói cách khác, một số tình tiết căn bản không thể tránh khỏi.
Bất quá, Đường Trì luôn cảm thấy nội dung tiểu thuyết hình như đang dần dần biến chất, bởi vì trong nguyên văn đều lấy góc nhìn từ Giang Miện mà viết, tổng kết một chút, sau khi Giang Miện bị đàn áp, thông qua thành tích tốt ở trại huấn luyện, vì cố sự mà thành danh sau trận chiến.
Nhưng, hiện tại Giang Miện bị khai trừ khỏi trại huấn luyện rồi, nội dung liên quan đến Giang Miện về sau không có cách nào tiến triển bình thường được nữa.
Nam chính không còn, vậy về sau phải làm sao bây giờ?
Nội dung sẽ theo hướng tự do, hai là... xuất hiện một vai chính khác?
Đường Trì nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ không ra kết quả.
Bên này, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến kéo tâm tư cậu quay về.
【 Nghiêm Ngộ Sâm: Bảo bối, anh sai rồi, em đừng giận anh nữa mà. /quỳ xuống/ /quỳ xuống/ 】
Đường Trì hừ tiếng, trả lời:【 Quỳ cũng vô dụng, em cho anh nghĩ biện pháp dỗ em vui vẻ, anh còn muốn thượng em, cho nên rốt cuộc là em dỗ anh hay là anh dỗ em? 】
Bùm bùm gửi xong một tin, Đường Trì lại gửi thêm một tin:【 Đêm nay ngủ ngoài phòng khách đi! 】
Gửi xong, Đường Trì đi ngủ.
Cuối cùng, Nghiêm mỗ tổng vẫn không tránh khỏi hình phạt ngủ ngoài phòng khách.
Sáng hôm sau, thời điểm Đường Trì bước ra cửa, Nghiêm Ngộ Sâm còn đang ngủ trên sofa, chăn nhỏ bị ném trên mặt đất, mày cau, giống như rầu rĩ cả một đêm.
Đường Trì rón rét đến bên người anh, đắp chăn lên giúp anh, sau đó, cúi đầu hôn xuống mi tâm Nghiêm Ngộ Sâm, thuận tiện nhỏ giọng mắng câu ngu ngốc.
Ngay tại lúc Đường Trì chuẩn bị quay người đi, một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng.
"Tiểu Trì, nụ hôn vừa nãy là hôn chào buổi sáng sao?"
Tuy rằng khoảng thời gian này, Đường Trì đã quen với việc đột nhiên chuyển đổi của ba người nhưng mới sáng sớm ngày ra, vẫn giống gặp phải ma.
May mắn cậu không có bệnh tim, nếu không hiện tại phải gọi ngay xe cấp cứu rồi.
Quay đầu lại liền đối diện ý cười của Nghiêm Đồng vẫn còn mang theo buồn ngủ.
————————————————
CHƯƠNG 103: HẮN MUỐN GIẾT TÔI!
"Xem, xem như vậy đi." Đường Trì lúng túng nhìn Nghiêm Đồng, bất quá mặc dù là hôn chào buổi sáng, nhưng không phải cho cậu.
Nghiêm Đồng thỏa mãn sờ mi tâm, cười nói: "Vậy em có cần hôn lại không?"
Đường Trì vội vã đưa tay ra hiệu ngừng: "Không cần đâu."
Nghiêm Đồng nhíu mày: "Lễ thượng vãng lai, truyền thống mỹ đức a."
*Lễ thượng vãng lai 礼尚往来: Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Đường Trì cưỡng ép bảo trì ý cười: "Vậy cậu mau đi đánh răng trước đi?"
"Dạ." Nghiêm Đồng sảng khoái đáp ứng, kéo dép lê tiến vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đường Trì liền thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Nghiêm Đồng không giống Nghiêm Ngộ Sâm, anh sẽ không nói bậy, trước đó Nghiêm Đồng đáp ứng mình sẽ không làm ra chuyện gì, cũng sẽ tận lực giúp Nghiêm Ngộ Sâm che giấu thân phận, điểm này, Đường Trì rất tín nhiệm anh, cho nên từ lần giao dịch trước đó, Đường Trì cũng không sợ Nghiêm Đồng sẽ làm gì đó.
Ngược lại... sợ anh làm mình.
Chạy trước rồi tính.
Bất quá, Đường Trì vừa chạy xuống lầu, cửa sổ trên lầu bị mở ra.
Nghiêm Đồng nằm nhoài trên bệ cửa sổ, trong mắt lộ ra hung quang như nhìn con mồi: "Tiểu Trì, anh gạt em."
Nghe vậy, sau lưng Đường Trì toát mồ hôi lạnh, quay đầu cười nói: "Không có, tôi phải đi huấn luyện chạy bộ vào sáng sớm, chờ tôi về sẽ cùng cậu sau."
"Huấn luyện, em cùng đi với anh." Ánh mắt Nghiêm Đồng lạnh lẽo đến đáng sợ, thâm trầm cười nói: "Tiểu Trì ngoan ngoãn đứng dưới chờ, không nên chạy lung tung."
Đường Trì ừm một tiếng, nhưng chờ Nghiêm Đồng xuống dưới, Đường Trì đã sớm chạy rồi.
Nghiêm Đồng yên lặng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng kẽo kẹt.
"Nghiêm tổng, chào buổi sáng." Đạo diễn vươn vai cùng bước ra từ tòa ký túc xá đạo sư.
Nghiêm Đồng quay đầu hướng đạo diễn nở nụ cười thập phần xán lạn: "Chào Trương đạo."
Đạo diễn: "???"
Nụ cười thân mật này, ngữ khí bình dị gần gũi, tuyệt đối không bình thường.
Sẽ không phải vì tối qua mình bí mật báo tin cho Đường Trì, sau đó Đường Trì không giữ được, ra tay đánh Nghiêm Ngộ Sâm, đánh đến ngốc rồi chứ?
Hoặc là, đạo diễn căng thẳng lùi một bước: "Nghiêm tổng, cậu muốn nói gì cứ nói, cứ đứng ở đó nói đi, tôi chịu được."
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đồng nói chuyện với đạo diễn, bất quá, lần đầu gặp anh liền cảm thấy, đầu óc của vị đạo diễn này có chút không bình thường: "Tôi không muốn nói gì."
Đạo diễn mờ mịt: "Không phải ngài tìm tôi tính sổ sao?"
Nghiêm Đồng sửa lại áo hoodie của mình, ánh mắt không khỏi nheo lại, đặc biệt cảnh giác nhìn đạo diễn: "Tính sổ? Lẽ não, anh biết thân phận thật của tôi?"
Đạo diễn gật đầu: "Đương nhiên biết."
Cậu không phải là ông chủ tập đoàn Nghiêm thị và CJ sao, a, đúng rồi, cậu còn là chồng của Đường Trì, không đúng, là chồng cũ.
Khuôn mặt Nghiêm Đồng vốn hiền lành đột nhiên hiện ra sát khí nồng nặc, anh chậm rãi tiến lên phía trước áp sát đạo diễn.
Đạo diễn bị vẻ mặt này của anh dọa cho chân run: "Nghiêm tổng, tôi tôi tôi không phải cố ý, cậu có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi không? Nếu cậu khó chịu, cậu muốn làm gì cứ làm, trừng trị tôi cũng được."
Nghiêm Đồng lấy dao trong túi áo luôn mang theo người, rút ra giơ lưỡi dao về phía đạo diễn: "Lần đầu tiên có người muốn tôi trừng trị cho sảng khoái, anh rất can đảm."
Đạo diễn sắp khóc đến nơi rồi: "Nghiêm tổng, cậu trước tiên thu hồi dao lại đi, đồ chơi này nguy hiểm lắm."
Nghiêm Đồng khẽ cười, vẻ mặt khinh bỉ như nhìn bông hoa trồng trong nhà kính chưa từng thấy đánh đánh giết giết: "Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng Tiểu Trì, sẽ không giết người nữa, cho nên, tạm thời anh sẽ khôn chết."
*Nguyên văn — Bông hoa trồng trong nhà kính 温室里的花朵: Hoa trong nhà kính không giống hoa mọc tự nhiên, chưa trải qua mưa gió, được trồng dưới sự chăm sóc cẩn thận của con người. Vì vậy, nó dùng để chỉ những đứa trẻ được nuông chiều, có điều kiện vật chất quá vượt trội, lớn lên trong một môi trường quá hạnh phúc và tinh tế. Những bông hoa trong nhà kính thực sự có nghĩa giống như cá vàng, nhưng nó thường ám chỉ một đứa trẻ được nuông chiều.
"???" Đạo diễn ngơ ngác, cho nên vừa nãy cậu muốn giết tôi?
Chuyện cười này không hài chút nào!
"Bất quá, tôi cũng đã đáp ứng Tiểu Trì rồi, phải dùng thân phận của Nghiêm Ngộ Sâm để sống tiếp, cho nên anh không thể tiết lộ thân phận thật của tôi với ai, nếu không, tôi sẽ không tự tay giết anh, mà là tìm người giết anh thay." Nghiêm Đồng một mặt ngạo nghễ nhìn giun đất: "Nếu anh đã biết thân phận thật của tôi, vậy cũng có thể hiểu rõ, con đường của tôi có rất nhiều người, muốn mượn đao giết người rất dễ dàng."
Đạo diễn ép mộng lắc đầu, sau khi bị Nghiêm Đồng nhìn, lập tức điên cuồng gật đầu: "Đã biết, đã biết, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận thật của ngài."
Bất quá, thân phận thật của ngài là gì?
Hơn nữa còn có nhiều kẻ thù, nguyên lai ông chủ nhà hắn là hắc bạch lưỡng đạo thông cật sao?
*Hắc bạch lưỡng đạo thông cật 黑白两道通吃: Nó có nghĩa là thế giới ngầm và màu trắng đều có liên quan. Và là một con người rất được tôn trọng, và cả người da đen lẫn người da trắng đều phải đối mặt. Hình ảnh một người ăn cả đen lẫn trắng, nhìn chung là cao ráo, tóc đen ngắn xen lẫn nhiều sợi trắng, mặt hay cười, bụng hơi mập, mặc bộ đồ đen cứng cáp. Tính cách mượt mà, tàn nhẫn và thông minh. Cả ngày trong cuộc sống là một nụ cười, khi làm việc thì nghiêm túc, điềm đạm, ánh mắt thờ ơ, kiêu ngạo. Hãy cẩn thận với những người như vậy. Trong mắt mọi người, người đi đường trắng là người tốt, người đi theo âm phủ là người xấu, đó là một sai lầm lớn, thật ra người âm phủ coi trọng chính nghĩa nhất. Cái gọi là băng đảng Hồng Kông và Thanh Hằng mà chúng ta thường thấy trong các bộ phim bắn súng do Hồng Kông sản xuất ngày nay, đều bắt nguồn từ những kẻ nổi loạn vào thời nhà Minh và nhà Thanh, nghĩa là tiền thân của chúng đều là những anh hùng rừng xanh. kẻ cướp của người giàu, người giúp người nghèo và cầu xin cho cuộc sống của nhân dân.
Hoặc là nói, lẽ nào ông chủ nhà hắn chính là lão đại hắc đạo?!!!
Quả nhiên, Nghiêm Ngộ Sâm chính là Nghiêm Ngộ Sâm, không giống với những người khác, chẳng trách CJ phát triển tốt như vậy, nguyên lai là có hai đạo che chở.
Hiểu rồi.
Sau khi xác định đạo diễn đảm bảo, Nghiêm Đồng mới buông tha hắn, đến sân bóng tìm Đường Trì.
Anh phải nói chuyện đạo diễn đã biết thân phận thật của mình cho Đường Trì biết, để Tiểu Trì tìm hiểu tình huống, sau đó chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như cần thiết, diệt khẩu đạo diễn cũng không phải không thể.
Đạo diễn đứng tại chỗ, run cầm cập nhìn bóng lưng Nghiêm Đồng rời đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nhiệt độ ngày hôm nay không thấp, cũng không có gió, tại sao có cảm giác lạnh lẽo thế này.
Đạo diễn chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đường Trì.
【 Đạo diễn: Đường Trì, tối qua có phải cậu cãi nhau với Nghiêm tổng không? Tôi cảm giác hôm nay hắn không được bình thường! 】
【 Giữa hai vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tôi tin đêm qua Nghiêm tổng đưa phụ nữ về nhà nhất định là có ẩn tình gì khác, cho nên cậu tuyệt đối đừng tức giận với hắn. 】
Cậu tức giận với chồng, chồng cậu lại tức giận với tôi, tôi đây chọc ghẹo ai?
Đạo diễn chỉ cảm thấy mình quá oan uổng, tuy Đường Trì chưa trả lời, nhưng hắn vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
【 Hơn nữa dường như hắn biết đêm qua tôi cáo mật cho cậu, hắn trực tiếp động đao với tôi đấy! Đây chính là dao thật! Còn nói, nếu như tôi tiết lộ bí mật của hắn, hắn liền để đồng bọn giết tôi! 】
【 Tôi sợ lắm Đường Trì, chỉ có cậu mới cứu được tôi. [mãnh nam rơi lệ.gif] 】
【 Hơn nữa, gần đây nhà nước kiểm tra nghiêm ngặt, cậu nói Nghiêm tổng cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị tóm! Hắc đạo không thể so với bạch đạo, vạn nhất có chuyện gì bất chắc, không thể đùa giỡn được. 】
Tin nhắn vừa gửi, đều không nhận được hồi âm từ Đường Trì.
Bất quá, cũng ở trong dự liệu của đạo diễn, dù sao Đường Trì đang tiến hành huấn luyện thân thể, không có thời gian xem điện thoại, rất bình thường.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm đạo diễn từ bỏ chờ Đường Trì trả lời, chuẩn bị quay về thay quần áo, đi an ủi thân thể lạnh lẽo nổi da gà của mình, Đường Trì cư nhiên hồi âm!
Đạo diễn căng thẳng mở WeChat, vốn tưởng rằng sẽ được thấy Đường Trì an ủi, không ngờ đến chính là...
【 Trương đạo, Tiểu Trì đang huấn luyện, không có thời gian xem điện thoại, tôi sợ anh đợi quá lâu, trước tiên trả lời an ủi anh. 】
Cơ thể đạo diễn cứng ngắc như cục đá, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hai tay run rẩy trả lời.
【 Cậu là ai? 】
【 Vừa gặp mặt, nhanh như vậy đã quên tôi rồi? Anh nói tôi là ai? 】
Ngay sau đó, đối phương gửi tới một tấm hình, trong hình, trên lưỡi dao máu tươi chảy đầu đìa, doạ đạo diễn suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Mà một giây sau, lại một tin nhắn nữa gửi đến.
【 Trương đạo, lén lén lút lút cáo trạng, không phải thói quen tốt, tôi không thích như vậy, bất quá tôi gần đây đang làm người thiện lương, đại nhân đại lượng tha thứ cho anh một lần, bất quá, lần sau không được như vậy nữa đấy— 】
Dấu âm cuối cùng khiến trái tim đạo diễn suýt nữa ngừng đập.
Lâm Vệ Kỳ khập khễnh xuống lầu, nhìn đạo diễn như sư tử đá, không nhúc nhích đứng bên cạnh bồn hoa, không hiểu nói: "Đạo diễn, anh không đi nhà ăn ăn cơm sao, đứng đây làm gì vậy?"
Đạo diễn nghe vậy, trực tiếp đặt mộng ngồi xuống bồn hoa, sau đó vỗ bốp một cái lên trán: "Xong rồi! Tôi xong rồi!"
Lâm Vệ Kỳ mờ mịt: "Xong cái gì? Vợ anh muốn ly hôn à?"
"Biến, vợ cậu mới muốn ly hôn ấy, là Nghiêm tổng, tôi chọc giận hắn nữa rồi." Nếu như không phải còn sót lại hai lạng tôn nghiêm của đàn ông trong người, đạo diễn chỉ hận không thể khóc tu tu ngay ở đây.
Cùng lúc đó, trong sân bóng, VJ lão sư mờ mịt nhìn Nghiêm Đồng: "Nghiêm tổng, anh đổ tương cà lên dao làm gì vậy?"
—————————————
CHƯƠNG 104: TÔI XONG RỒI!
"Đẹp mắt." Nghiêm Đồng quẹt tương cà trên lưỡi dao vào bánh mì.
VJ gãi đầu một cái, hắn nghĩ, không phải có con dao ngực chuyên lấy tương cà sao, dùng dao thật có vị hơn?
Không nói những cái khác, quá hù người rồi.
Nghiêm Đồng đắc ý ăn bánh mì, ánh mắt nhìn Đường Trì đầu đầy mồ hôi, cười lẩm bẩm: "Tiểu Trì nhà tôi thật xinh đẹp."
VJ theo bản năng phụ họa nói: "Ừm, xác thực rất đẹp."
Nhưng, Nghiêm Đồng cũng không bởi vì lời phụ họa của hắn mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại ánh mắt âm trầm mở to nhìn VJ: "Cậu cũng thích anh ấy?"
Tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng VJ vẫn thành thực nói: "Thích a, không chỉ mình tôi, còn rất nhiều người đều thích cậu ấy."
Ai bảo cả trại huấn luyện có hơn một trăm người, cậu là người nổi tiếng nhất chứ.
Bất quá, đối với Nghiêm Ngộ Sâm mà nói, đó cũng không phải chuyện dễ dàng tiếp nhận.
"Cậu thích anh ấy? Còn có rất nhiều người cũng thích anh ấy?!" Nghiêm Đồng chấn kinh rồi, đôi mắt hiện lên tơ máu có chút đáng sợ, thần sắc khá dữ tợn, giữa chân mày cố chấp thiếu chút nữa dọa VJ ném camera trong tay xuống đất.
"Nghiêm tổng, anh đừng hiểu lầm, không phải loại yêu thích như anh nghĩ, chính là sùng bái, là đơn thuần cảm thấy gương mặt cậu ấy rất đẹp, hoặc cho rằng cậu ấy ưu tú, cho nên sùng bái cậu ấy, hơn nữa cậu ấy ưu tú như vậy, không phải đều là ngài dạy dỗ tốt sao?" VJ liều mạng giải thích.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, ngày hôm nay Nghiêm tổng hình như không được bình thường!
Nếu như nói, trước kia Nghiêm Ngộ Sâm là dấm chua tinh, vậy bây giờ đã thành tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Sùng bái? Nhưng chỉ có tôi mới được sùng bái anh ấy, cậu không được phép, người khác cũng không được." Nghiêm Đồng cắn răng nói, giơ dao một phát cắm xuyên bánh mì.
Nếu như có thể, VJ quả thực muốn co dò bỏ chạy.
Hắn chỉ nói sự thật, không chút nào che đậy, càng không có nói láo, vì sao vậy? Tại sao chứ?!
Tư duy của Nghiêm Đồng tựa như lâm vào vòng luẩn quẩn, không ngừng nói: "Anh ấy chỉ thuộc về mình tôi, trong mắt anh ấy chỉ có tôi, tôi không cho phép người khác mơ tưởng đến anh ấy, nếu không, tất cả đều phải chết."
VJ: "???"
Ngay lúc VJ ngây ngốc, Đường Trì vô ý phát hiện thần sắc của Nghiêm Đồng không ổn, vội vã chạy tới.
Nhìn thấy Đường Trì, VJ phảng phất nhìn thấy cứu tinh: "Nghiêm tổng thoạt nhìn không vui."
Đường Trì lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, hỏi Nghiêm Đồng: "Cậu làm sao vậy?"
Ánh mắt Nghiêm Đồng cố chấp nhìn Đường Trì, khẽ mỉm cười: "Tiểu Trì ở bên ngoài quá bắt mắt, em muốn nhốt Tiểu Trì lại."
Đường Trì sững sờ, chợt nói với VJ: "Nơi này không còn chuyện của ngài, ngài trước tiên qua bên kia ghi hình đi, được không?"
VJ thức thời nhanh chóng rời đi.
Đường Trì quan sát Nghiêm Đồng từ trên xuống dưới cau mày: "Không phải đã nói, sau này không được nói những lời như vậy trước mặt người khác sao."
Ở trong trại huấn luyện còn được, vạn nhất nói câu này ở bên ngoài bị quay lại, liền leo lên hot search không chừng.
Nghiêm Đồng thâm trầm nói: "Nhưng em không vui, bọn họ đều mơ ước đến anh, em không vui, không vui, không vui!"
Một tiếng cuối cùng, có chút lớn, ở bên cạnh có không ít nghe thấy.
Đường Trì có chút tuyệt vọng, cậu kéo tay Nghiêm Đồng: "Ngoan, chúng ta ra ngoài nói, được không?"
"Không được." Nghiêm Đồng trở tay kéo Đường Trì lại, chậm rãi đi về phía trước, sau đó trực tiếp dùng một tay kéo eo Đường Trì, ôm Đường Trì vào trong ngực.
Xung quanh có rất nhiều người, Đường Trì cảm giác mình không còn mặt mũi nào để nhìn người nữa: "Cậu làm gì vậy, trên người tôi toàn mồ hôi, đừng ôm chặt như vậy có được không?"
"Không được." Nghiêm Đồng cự tuyệt nói: "Tiểu Trì, anh không quen điều kiện đã đáp ứng em lúc em giúp anh trừng phạt Nghiêm Phó Sương đi."
Đường Trì nuốt nước miếng, đột nhiên có loại dự cảm xấu: "Cậu muốn làm gì?"
Ánh mắt Nghiêm Đồng âm lệ nói: "Anh hứa sẽ hôn em, hiện tại em muốn anh thực hiện."
"?!!!" Đường Trì ngạc nhiên: "Cậu điên rồi, nơi này nhiều người như vậy, tôi ở ngay trước mặt mọi người hôn cậu, tôi không biết xấu hổ à?"
Nghiêm Ngộ Sâm đưa người tiếp rượu về nhà, còn cậu muốn tôi hôn cậu trước mặt nhiều người, sao từng người từng người các cậu đều không khiến người bớt lo vậy!
Nghiêm Đồng cau mày, có chút mấy mát nói: "Nguyên lại trong mắt Tiểu Trì, mặt mũi quan trọng hơn em?"
"..." Quả nhiên, giao lưu với người cuồng cố chấp căn bản không thể nào theo logic bình thường được, Đường Trì hít sâu một hơi: "Không phải, cậu quan trọng hơn, tôi chẳng qua cảm thấy làm như vậy không tốt, dù sao cậu không muốn người khác mơ ước đến tôi, nếu như cậu đòi tôi hôn cậu, vạn nhất tôi bị lộ ra biểu tình dụ người, chẳng phải càng có nhiều người ngấp nghé tôi hơn sao?"
Nghiêm Đồng đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, dĩ nhiên cảm thấy rất có đạo lý.
"Vậy thì buổi tối, tối hôm nay, Tiểu Trì anh nhất định phải cùng em, hơn nữa, em muốn động đầu lưỡi nữa." Nghiêm Đồng nghiêm túc nói.
Đường Trì gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo cậu, cho nên có thể buông tôi ra trước được không, mọi người đang nhìn."
Nghiêm Đồng nhìn Đường Trì, lúc này mới lưu luyến không rời buông Đường Trì ra.
Huấn luyện xong, Đường Trì và Nghiêm Đồng cùng đi ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói câu nào, nhưng cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Bởi vì...
"Vl, hôm nay Nghiêm tổng mặc quần áo này thật trẻ a, áo liền mũ màu đen, trước người còn có con thỏ ăn cà rốt, bất đồng với thường ngày rất nhiều rồi ?" Một người lấy cơm xong, đi ngang qua người Nghiêm Đồng, không nhịn được nhỏ giọng kinh ngạc nói.
"Kiểu tóc cũng thay đổi, trước kia đi theo con đường cấm dục, hình dáng hiện tại càng giống chó con hơn." Tên còn lại líu lưỡi nói: "Bất quá cậu đừng nói nữa, thoạt nhìn trẻ trung, tối thiểu cũng lớn hơn Đường Trì tận 8 tuổi."
"Nghiêm tổng, hôm nay anh ăn mặc thế này, rất được đó." Tiêu Hàn bưng đĩa thức ăn đến gần, khoa trương khen Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng rất khiêm tốn cười với Tiêu Hàn: "Cảm ơn, tôi cũng thích bộ đồ cậu mặc hôm nay."
Tiêu Hàn chỉ cái áo phông in chuột và mèo trước ngực, khoe khoang với Nghiêm Đồng: "Ngầu ha, mấy ngày trước vừa mua trên mạng."
Ánh mắt Nghiêm Đồng sáng lên: "Có thể mua cho tôi một cái không?"
Tiêu Hàn ra dấu OK: "Không thành vấn đề."
Đường Trì nhìn hai người giao lưu cực hài hòa, lườm mắt, gõ bát cơm của Nghiêm Đồng: "Ăn cơm đi, đừng nói chuyện."
Nói càng nhiều, càng dễ lộ.
Cơm nước xong, Nghiêm Đồng quay về đi ngủ.
Nhân cách Nghiêm Đồng này, có một loại bệnh, dễ buồn ngủ, căn bản tinh thần không trụ được, sẽ chạy về ngủ bù.
Bất quá cũng tốt, ngủ rồi sẽ không nói lung lung, không gây sự nữa.
Đường Trì định chuẩn bị đến phòng luyện tập, đạo diễn đột nhiên xông ra.
Lén lén lút lút, như ăn trộm.
Đường Trì: "Đạo diễn, ban ngày ban mặt, anh có chút quá... quá bỉ ổi rồi."
"Cậu cho rằng tôi muốn như vậy à, còn không phải bởi vì Nghiêm tổng sao." Đạo diễn sau khi nhìn xung quanh, cẩn thận nói: "Nghiêm tổng không ở cùng cậu chứ?"
Đường Trì ừm một tiếng: "Không, cơm xong liền về ngủ rồi."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Đường Trì bật cười: "Rốt cuộc ngài sao vậy?"
Đạo diễn: "Cậu xem tin nhắn tôi gửi cho cậu sáng nay không?"
Đường Trì mở mịt: "Tin nhắn? Không thấy a."
Đạo diễn: "Không thể nào, tôi có gửi tin nhắn cho cậu mà, chỉ là bị Nghiêm tổng đọc được, chẳng lẽ bị xóa đi rồi."
"..." Thật sự có khả năng, Đường Trì hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Đạo diễn: "Cậu không biết đâu, tôi xong rồi!"
"A?" Đường Trì nghe không hiểu: "Anh đang vẫn tốt đấy thôi, xong là xong thế nào?"
Đạo diễn sắp xong: "Nghiêm tổng, là Nghiêm tổng, cậu ta muốn giết tôi!"
Đường Trì: "..."
————————————————
CHƯƠNG 105: ÁO HOODIE THỎ.
Chờ đạo diễn giải thích sự tình một lần xong, Đường Trì gãi đầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng, xoắn xuýt nửa ngày, rốt cuộc nói ra một câu: "Anh đừng để ý."
Đạo diễn khiếp sợ: "Hắn muốn giết tôi, sao tôi có thể không để ý được?"
Đường Trì nói: "Anh ấy nói vậy chứ không thể giết anh được đâu, tôi cũng không để anh ấy giết anh."
Đạo diễn không tin, lấy tấm ảnh trong tay giơ ra: "Cậu xem, hôm nay Nghiêm tổng dùng dao nhuốm máu nhắc nhở tôi, đây là đang ám chỉ kết cục của tôi!"
Đường Trì giật khóe miệng: "Các anh làm đạo diễn, có phải rất dễ nghĩ bậy nghĩ bạ không, sau đó còn bổ não lung tung nữa?"
Nghiêm Ngộ Sâm đã vậy, giờ lại đến Trương đạo, có vẻ cũng như vậy.
Đạo diễn lắc đầu: "Không phải, tôi không có bổ não, cậu biết không, Nghiêm tổng còn đồng bọn ở trong giới xã hội đen, nếu như hắn thật sự muốn giết tôi, tuyệt đối có thể làm được."
"Sao tôi không biết anh ấy có thuộc hạ trong xã hội đen?" Đường Trì mờ mịt, chuyện này rốt cuộc là sao.
Đạo diễn đặc biệt hiểu được tâm tình của Nghiêm tổng: "Hắn lo cậu sẽ sợ, dù sao ở trong cái giới đó, mỗi ngày đi qua con đường xám xịt này, quả thực không an toàn chút nào."
"..." Đường Trì vuốt tóc, thận trọng cười nói: "Nếu ngài thật sự cho rằng như vậy, vậy cứ theo ý ngài đi, bất quá ngài yên tâm, anh ấy sẽ không giết ngài đâu."
Thấy đạo diễn vẫn không tin, Đường Trì giơ ba ngón lên trời: "Nếu anh ấy giết anh, vậy trước tiên phải bước qua xác của tôi, như này được chưa?"
Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Được, nhưng cậu không cần thề độc như vậy đâu."
Đường Trì ha ha, trong lòng nói tôi chỉ đang nói đùa thôi, cậu ta không thể giết anh, cho nên không thể bước qua xác của tôi.
Đạo diễn không còn việc gì nữa, Đường Trì trước khi đi không nhịn được nói: "Thật ra trên dao kia không phải máu."
Đạo diễn: "?"
"Là tương cà, hơn nữa, đã bị anh ấy ăn với bánh mì rồi." Đường Trì nói xong mới rời đi.
Đạo diễn ngây người đứng tại chỗ, tiêu hóa tin tức trọng đại này.
Tối hôm đó, Đường Trì còn đang học muộn, sau khi video ngoài lề được đăng lên, Đường Trì lại bị ép buộc leo lên hot search, hơn nữa còn là hai cái.
Cậu cũng hoài nghi, chính mình có phải đang mua phòng hot search hay không, hay là dựa vào biệt thự lớn ven biển.
Chuyện gì cũng có thể bị lôi ra truyền khắp toàn mạng, biết được, hiểu được cậu đang dựa vào nhiệt độ, không biết, lại nói Nghiêm Ngộ Sâm vì nâng cậu, không tiếc đập số tiền lớn mua hot search tạo thế.
Tiêu đều hot search ngày hôm nay, có chút vi diệu.
#Áo hoodie thỏ của Nghiêm Ngộ Sâm #
# Hôm nay Nghiêm tổng bị gia bạo sao? #
Bình luận của tin hot search thứ nhất đều là thảo luận cái áo hoodie màu đen đặc biệt đáng chú ý kia của Nghiêm Đồng, tuy đề này có chút vi diệu, nhưng có thể lên hot search cũng không có gì lạ, dù sao trong mắt mọi người, bình thường Nghiêm Ngộ Sâm chỉ mặc âu phục giày da áo mau ô, đột nhiên mặc giản dị nhàn nhã như vậy không bị thu hút cũng khó.
【 Hôm nay Nghiêm tổng thật đáng yêu! Cái áo này, tui cũng muốn mua! 】
【 Nghiêm tổng ngày hôm nay, quả thực từ đại thúc ba mươi tuổi biến thành chó con mười tám tuổi ha ha ha ha ha ha ha! Không chỗ nào không hợp! 】
【 Vl, cái áo này, chẳng lẽ Nghiêm tổng vì chênh lệch tám tuổi với Trì Trì nên mới bị kích thích? /đầu chó/ 】
【 Nghiêm tổng: Chỉ cần tôi mặc trẻ trung, danh hiệu lão nam nhân này vĩnh viễn không thể đuổi kịp tôi! 】
Một số cô gái họa sĩ đã nhanh tay lấy con thỏ trên hoodie của nghiêm đồng để vẽ đồng nhân liên quan, chuẩn bị phát lương thực lúc nửa đêm.
Nhìn thấy hot search đầu tiên, Đường Trì không cảm thấy bất ngờ, chỉ có điều cái thứ hai, Đường Trì không thể không bội phục trí tưởng tượng của cư dân mạng.
【 Video ngoài lề huấn luyện chạy bộ lúc sáng sớm ngày hôm nay, Nghiêm tổng cư nhiên trắng trợn công khai ôm Trì Trì, mù thư, anh ta phải nhận trừng phạt— [tôi sẽ không nói cho anh biết thật ra tôi rất mong chờ đâu] 】
【 Trì Trì: Anh muốn bay theo gió hay muốn em cầm đao lên? /đầu chó/ 】
【 Gần đây Nghiêm tổng có chút được đà lấn tới, ở trong trường hợp này anh lại đi phát cơm chó, anh không muốn cẩu độc thân sống nữa sao? Không biết bảo vệ mạng sống, yêu thương sự cân bằng của thiên nhiên? 】
【 Nghiêm tổng của ngày hôm nay, quả thực vừa non vừa bá đạo ha ha ha ha ha ha, chỉ hi vọng anh còn có thể sống đến ngày mai— 】
Sau khi dạo quanh một vòng, Đường Trì đều không hiểu: "Tại sao Nghiêm Ngộ Sâm ôm tôi, bọn họ đều tự bổ não nghĩ rằng Nghiêm Ngộ Sâm sẽ bị gia bạo?"
Cậu đâu có hung tàn như vậy đâu, nhưng chính chó con trong miệng bọn họ, sáng sớm ngày hôm nay còn đem dao ra dọa đạo diễn đấy.
"Bởi vì phát sóng trực tiếp trước đó, tự cậu nói không thích thân mật trước mặt nhiều người, fan cậu hỏi vì sao, cậu nói thẹn thùng, sau đó fan cậu nói nếu như thật sự làm chuyện đó, vậy sẽ thế nào, cậu nói sau khi về nhà sẽ trực tiếp đóng cửa đánh một trận." Tiêu Hàn nói.
Đường Trì ngạc nhiên: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, bọn họ sao có thể nhớ mãi như vậy chứ?"
Nếu không phải được Tiêu Hàn nhắc nhở, Đường Trì cũng quên mình đã từng nói câu này.
"Ký ức của cư dân mạng đối với những chuyện bát quái tựa như nước chảy không ngừng, nhưng đối với fan ký ức về mỗi tiếng nói của idol, vậy chính là sâu tận xương tủy, tôi dám đảm bảo, thời điểm phát sóng trực tiếp cậu nhìn lén Nghiêm tổng mấy lần, hai người nhìn nhau mấy lần, những fan cp đều biết hết." Tiêu Hàn nói năng hùng hồn xong, cười dùng cùi chỏ đụng Đường Trì: "Nói, ngày hôm nay Nghiêm tổng đột nhiên mặc quần áo trẻ trung như vậy, có phải bị cậu kích thích không?"
Đường Trì giải thích: "Mắc mớ gì đến tôi? Chính anh ấy muốn mặc, muốn thay đổi phong cách, tôi làm gì có cách xen vào."
Tiêu Hàn xua tay: "Đừng giải thích, tôi hiểu."
Đường Trì mờ mịt: "Cậu hiểu cái gì?"
Tôi cũng không hiểu.
Tiêu Hàn nghiêm túc nói: "Nghiêm tổng thích hành vi đột biến, rõ ràng cho thấy không chịu nhận mình già. Anh ta lớn hơn cậu tám tuổi, mặc dù tuổi tác không phải vấn đề, không liên quan đến yêu đương, nhưng tin đồn không êm tai. Anh ta ba mươi sắp tiến vào khoảng trung niên rồi."
Đường Trì không nhịn được ngắt lời nói: "Có cần khoa trương vậy không? Anh ấy mới ba mươi tuổi, còn kém trung niên mười năm nữa."
"Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là... anh ta là lão nam nhân ba mươi tuổi, cậu mới hai mươi hai, nếu như người đã tốt nghiệp thì không vấn đề gì, hiện tại đại học còn chưa tốt nghiệp nữa." Tiêu Hàn nói: "Cậu biết đám anti-fan nói anh ta thế nào không?"
Lời anti-fan nói, Đường Trì không muốn để ý tới.
"Nói anh ấy thế nào?" Đường Trì hỏi.
Tiêu Hàn nói: "Nói anh ta trâu già gặm cỏ non."
Đường Trì khó chịu: "Anh ấy chưa già! Lại nói, tôi cũng không phải vị thành niên, sao có thể gọi là cỏ non."
Hơn nữa, đời trước lúc mình chết, cũng đã hai mươi bảy tuổi, kỳ thực, số tuổi chỉ kém có ba tuổi thôi.
Còn nữa, nếu như so với Nghiêm Đồng, mình còn lớn hơn Nghiêm Đồng mười tuổi lận, cho nên có thể nói thế nào?
"Cậu không cảm thấy anh ta già, nhưng đám anti-fan cảm thấy a, bọn họ muốn mắng cậu, còn sợ không tìm được lý do sao?" Tiêu Hàn nói.
Đường Trì mở to mắt, tức giận nói: "Mắng thì cứ mắng, tôi thích tuổi lớn thì làm sao, tôi thích người già thì sao, tôi thích bị trâu già ăn, bọn họ quản được chắc, cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhìn chằm chằm người khác tìm cớ."
Kết thúc luyện tập, Đường Trì thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhận được tin nhắn Nghiêm Đồng gửi.
【 Nghiêm Đồng: Tiểu Trì, em tắm xong rồi. 】
Đường Trì: "???"
【 Đường Trì: Cho nên? 】
【 Nghiêm Đồng: Tiểu Trì anh đừng quên, tối nay phải ngủ với em đấy? Hơn nữa còn phải hôn em nữa, cái kiểu cháo lưỡi ấy. /ngoan ngoãn ngồi chờ/ 】
"Đường Trì, sao tai cậu hồng vậy?" Tiêu Hàn chỉ tai Đường Trì, kinh ngạc nói.
"Không có chuyện gì, hơi nóng thôi." Đường Trì nhanh chóng đáp xong, cầm đồ lên chạy.