"Tôi không vươn cành ra ngoài." Đường Trì cứng ngắc xoa xoa đại tai mình: "Tôi đây đều hướng về anh."

Nghiêm Ngộ Sâm thần sắc cổ quái liếc nhìn cậu.

Đường Trì né tránh ánh mắt anh nhìn sáng, thay đổi chủ đề nói: "Nếu không để tôi thay anh lên đi, học viên đấu học viên, nếu như tôi có thua cũng không có bao nhiêu mất mặt."

"Không cần thiết." Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm xuất hiện ý cười nhàn nhạt, thời điểm quay đầu nhìn về hướng Trương Tử Hằng, rất nhanh đã thu lại ý cười: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Có gì đâu mà phải chuẩn bị." Trương Tử Hằng hếch cằm: "Nhạc anh lựa chọn hay để tôi?"

"Không cần chọn, ngẫu nhiên." Nghiêm Ngộ Sâm bật thiết bị âm thanh, khoảnh khắc âm nhạc vang lên, cấp Trương Tử Hằng làm động tác bắt đầu.

Trương Tử Hằng không chút nào khiêm tốn, một bước uyển chuyển nhanh nhẹn trượt đến giữa phòng.

Bài nhạc đầu tiên có độ khó rất cao, một trong những khó khăn chính là nằm ở nhịp điệu phức tạp của nó.

Trương Tử Hằng nền tảng rất tốt, hơn nữa vài năm trước đã từng làm thực tập sinh trong một công ty giải trí, càng không thành vấn đề trong việc điều khiển động tác nhịp nhàng trong bản nhạc này.

Mà, một dancer giỏi, bước theo nhịp điệu chỉ là những điều cơ bản, quan trọng hơn là có thể diễn giải phong cách âm nhạc một cách hoàn hảo.

Khó khăn thứ hai của bản nhạc này nằm ở phong cách âm nhạc tắm tối độc đáo thời trung cổ, khiến người nghe dễ gây nghiện và ảo giác.

Ngay khi Trương Tử Hằng khoe khang thể hiện kỹ năng của mình một cách điên cuồng, Nghiêm Ngộ Sâm chỉ lười biếng di chuyển theo nhịp điệu retro, đôi giàu da cao cổ màu đen tạo nên một cú va chạm vô cùng điệu đà với sàn nhà, ánh mắt thâm thuý dưới mái tóc đen mềm mại được tôn lên nổi bật, hiện tại tạo ra cảm giác đặc biệt thần bí.

*Phong cách retro chỉ dùng cho piano

Áo sơ mi cao cấp sạch sẽ tao nhã mang theo khí tức cấm dục hấp dẫn, cần cổ trắng nõn, hai cánh hoa xương quai xanh tuyệt đẹp thấp thoáng như ẩn như hiện qua đường viền cổ áo, thời điểm khi ngón trỏ thon dài mảnh mai của Nghiêm Ngộ Sâm chạm vào cánh môi, một âm thanh khiến mọi người hoàn toàn chìm đắm — "Suỵt"

Quả thực so với vũ khí sinh hóa lực sát thương đều rất lớn.

Mà một động tác chuyển động tổng thể là phản chính quy, từ từ mở rộng, chi tiết nhỏ lẫn biểu cảm trong ánh mắt đều cực kỳ rất tốt.

Đôi mắt vừa sắc bén vừa nguy hiểm, bất luận rơi trên người người nào đó, sẽ khiến mọi người một thân nổi da gà.

Người đang quay video là Đường Trì cũng không ngoại lệ.

Thời điểm va chạm vào ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì nuốt nước miếng, ánh mắt này, quá phạm quy rồi đấy.

( Phàn: Trì Trì vứt mất tiêu liêm sỉ rồi )

Kì thực, battel tới đây, kết quả thắng bại đã quá rõ ràng.

Mặc dù Trương Tử Hằng có kỹ năng tốt, nhưng khả năng thích ứng đối với các thể loại không mạnh, hơn nữa việc cố tình khoe khoang kỹ năng quá đà, ngược lại làm người khác có cảm giác phản cảm.

Về phần Nghiêm Ngộ Sâm, so với Trương Tử Hằng hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

Mỗi bước nhảy của Nghiêm Ngộ Sâm thoạt nhìn trông rất đơn giản, nhưng chúng có thể tích hợp hoàn hảo với phong cách âm nhạc, đồng thời thêm màu sắc cho bài hát gốc.

Nhưng điểu này không có nghĩa Nghiêm Ngộ Sâm sẽ không thể thực hiện được những động tác khó, bởi vì mọi người trong phòng tập đều có thể thấy động tác của Nghiêm Ngộ Sâm không có gì đẹp đẽ, nhưng lại khó hơn Trương Tử Hằng rất nhiều.

Nhất là khi bài hát thứ hai theo phong cách hip-hop vừa bắt đầu vang lên, bước nhảy Footglide ấn tượng của Nghiêm Ngộ Sâm khiến tất cả phải choáng váng.

*Footwork (hay còn gọi là Footglide) là thuật ngữ dùng để chỉ những bước di chuyển trượt chân giống như đang bước trên một mặc băng trơn trượt. Footwork cũng chinh là khởi đầu của những bước nhảy hết sức nổi tiếng như "Moon walk" của ông hoàng nhạc pop Michael Jackson.

Học viên cơ bản đều biết Footglide, nhưng phạm vi không lớn, để hoàn thiện gọn gàng và đẹp mắt, và có thể kết nối liền mạch thành một làn sóng cảm giác bùng nổ, điều này thực sự không phải người bình thường có thể làm được.

Ví như Trương Tử Hằng, cậu ta không thể làm được.

Kết thúc ba bài hát ngẫu nhiên, Nghiêm Ngộ Sâm hoàn mỹ kết thúc.

Đối với kẻ kiêu ngạo như Trương Tử Hằng mà nói, từ khi tiến vào lớp B đến nay chưa từng đặt người khác vào trong mắt, đây là lần đầu tiên cậu ta ăn quả đắng.

Trương Tử Hằng có chút tức đến nổ phổi vặn mở nắp chai nước, nặng nề uống hai ngụm.

Đường Trì ném cho Trương Tử Hằng một cái nhìn xem thường, đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm một chai nước, khe khẽ thở dài nói: "Sớm biết anh lợi hại như vậy, tôi đã không lo lắng đến mức này."

Rõ ràng lãng phí tình cảm vô ích.

Nghiêm Ngộ Sâm nhận chai nước, nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi thích cậu lo lắng cho tôi."

Đường Trì mộng bức: "Hả?"

"Không có gì." Nghiêm Ngộ Sâm lau mồ hôi trên người, xem lại video Đường Trì vừa quay với tốc độ gấp đôi, nâng mí mắt lạnh lùng, hờ hững nhìn vẻ mặt khó chịu của Trương Tử Hằng: "Cậu có biết tại sao trước đó bản thân đạt hạng nhất trong vòng sơ tuyển thi đấu vũ đạo nhưng lại bị phân đến lớp B không?"

Tuy rằng thất bại, mà Trương Tử Hằng vẫn một bộ vênh váo tự đắc, phảng phất cả thế giới này đều thiếu nợ cậu ta vậy: "Vì sao tôi tiến vào lớp B, anh không phải biết rõ sao?"

Lời này Đường Trì nghe không hiểu, lần sơ tuyển lúc ấy, Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không hề xuất hiện, cậu ta phân vào lớp B thì liên quan gì đến Nghiêm Ngộ Sâm?

Mà Trương Tử Hằng đứng thứ nhất trong vòng thi sơ tuyển vũ đạo, theo lý cậu ta phải được phân vào lớp A, nhưng hiện tại lại được phân vào lớp B, kể ra có điểm kỳ quái.

Không chỉ riêng Đường Trì, sau khi tất cả học viên nghe tin Trương Tử Hằng sẽ được phân vào lớp B, một mặt đều khó hiểu, thậm chí còn xì xào bàn tán này nọ.

Nghiêm Ngộ Sâm vừa lau mồ hôi, vừa lạnh nhạt đưa mắt nhìn mọi người một lượt: "Không cần phải đoán mò, là tôi đẩy cậu ta từ lớp A xuống lớp B."

Đường Trì sững sờ: "Tại sao?"

Mặc dù trong nguyên văn không đề cập đến chuyện này, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm không phải kiểu người nhân cơ hội gây khó dễ cho người khác vì sở thích cá nhân.

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt đáp: "Bởi vì cậu ta không đủ tiêu chuẩn, không xứng bước vào lớp A."

Trương Tử Hằng không phục chỉ vào Đường Trì nói: "Vậy cậu ta thì sao? Tại sao cậu ta cái gì cũng không biết lại được xếp vào lớp A?"

Nằm không cũng trúng đạn... Đường Trì nhíu mày: "Tôi không xứng, vì vậy hiện tại tôi mới ở lớp B, nhưng hôm qua rõ ràng chương trình đã cho tất cả mọi người một cơ hội để xếp hạng lại, cậu vì sao vẫn ở lớp B đây?"

"Tôi..." Trương Tử Hằng vừa nói ra một từ liền bị Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng đánh gãy.

"Đủ rồi." Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt âm trầm: "Trước khi chất vấn người khác, cậu nên xem lại trình độ trình độ của mình trước đi."

Trương Tử Hằng oán giận trừng mắt với Đường Trì: "Trình độ tôi thì làm sao? Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng mạnh hơn so với cậu ta, dựa vào cái gì tôi phải cùng lớp với cậu ta?"

Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Tôi cảm thấy nên sửa lại một chút được, trong đánh giá xếp hạng lại ngày hôm qua, nếu như không phải Cố đạo sư cố ý ép người, thì cậu ấy hiện tại vẫn còn ở lớp A rồi. Do vậy cậu mới là người may mắn khi được ở cùng lớp với cậu ấy."

Đường Trì kinh ngạc nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, anh ta đây là đang nói giúp mình?

"Nhìn tôi làm gì, tôi nói sai sao?" Nghiêm Ngộ Sâm bắt gặp ánh mắt Đường Trì nhìn sang, nhàn nhạt hỏi.

Đột nhiên đối diện với cái nhìn kia khiến Đường Trì nhất thời không biết nên nói gì.

"Không có khả năng!" Trương Tử Hằng không tin.

"Không có gì không có khả năng," Nghiêm Ngộ Sâm hờ hững nhìn Trương Tử Hằng: "Cậu không phải muốn biết tại sao tôi lại đẩy cậu xuống ngay từ vòng đầu sao? Xem thử một chút video battel vừa nãy là biết ngay thôi."

Đây là tòa nhà đào tạo được tài trợ đặc biệt bởi tập đoàn CJ, mỗi phong luyện tập đều được trang bị các thiết bị trình chiếu.

Sau khi truyền video qua máy trình chiếu, Nghiêm Ngộ Sâm chỉnh tốc độ 0,5: "Những người khác cũng chú ý, những gì tôi nói tiếp đây, không chỉ riêng vấn đề của Trương Tử Hằng, cũng bao gồm tất cả vấn đề của từng người."

Người đầu tiên cần nói tới chính là Trương Tử Hằng.

"Kỹ xảo rất tốt nên có thể nhìn thấy rõ, các kỹ năng cơ bản đều không sai, nhưng..." Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại một chút, thập phần xem thường ném cho Trương Tử Hằng một cái nhìn: "Khi cậu thực hiện cùng một động tác hai lần trước và sau, đều có sự khác biệt lớn về biên độ vũ đạo."

Nói tiếp, anh phát lại với tốc độ chậm một chút: "Lưu ý giây thứ 20. cánh tay phải nâng lên ngang vai, trong khi ở giây 42, cánh tay phải chỉ nâng đến phần trên của ngực."

Đường Trì: "...." Nghiêm Ngộ Sâm chắc đang đeo mắt kính dày tám lớp đi, cái chuyện bé tí tẹo thế này mà anh cũng có thể nhìn ra được?!

Tiêu Hàn xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, nhỏ giọng than thở: "Kỹ năng vũ đạo tối còn không được, còn muốn biên độ phải giống nhau nữa, cái này cũng quá nghiêm khắc rồi đó! Cũng không biết vợ Nghiêm tổng bình thường làm thế nào chịu đựng được anh ta."

Đường Trì nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Tôi phát hiện không quản cậu nói cái gì đều có thể kéo vợ Nghiêm Ngộ Sâm treo trên miệng để nói, cậu thấy hứng thú với vợ anh ta đến vậy à?"

"Đương nhiên rồi." Tiêu Hàn muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên có thứ gì đó đâm đâm vào da, giống như đang có người trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt lạnh buốt của Nghiêm Ngộ Sâm: "...."

Đường Trì không nhịn được cười khi thấy Tiêu Hàn nhanh chóng điều chỉnh dáng đứng thẳng người, hai tay sau lưng ngẩng đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Cũng có một sự khác biệt về góc độ nhất định giữa chuyển động của chân ở giây 20 và giây 60." Nghiêm Ngộ Sâm chỉ ra tất cả những điểm mâu thuẫn không đồng đều trong động tác nhảy trước sau của Trương Tử Hằng, phân tích đầy đủ trong 5 phút đồng hồ.

Trương Tử Hằng mặt tái mét: "Tôi không phải người máy, làm sao có khả năng nhảy các động tác trước sau đồng đều được."

Nghiêm Ngộ Sâm cười thành tiếng: "Trước khi cậu phản bác, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu có biết tại sao CJ Entertainment được gọi là công xưởng tạo ra những ngôi sao trong ngành không?"

Trương Tử Hằng xì hơi đáp: "Không biết."

"Bởi vì chúng tôi yêu cầu các nghệ sĩ phải theo được các tiêu chuẩn của máy, đặc biệt đối với người trong nhóm nhạc, một khi đứng trên sân khấu, mỗi màn trình diễn của các cậu đều được tua chậm ít nhất với tốc độ 0.25, vì vậy tất cả các động tác di chuyển cơ thể phải hoàn toàn đồng nhất." Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Đây cũng là lý do vì sao nhóm nhạc trong nước không được nhiều người săn đón, nhưng các nhóm nhạc nam nữ của CJ vẫn luôn là lý do trường thành bất lão."

Lời vừa dứt, toàn bộ học viên trong phòng đều hít một ngụm khí lạnh.

"Phải biết rằng, mục đích của chương trình lần này để đào tạo ra một nhóm nhạc nam mang khái niệm hoàn toàn mới. Trong thời điểm nhóm nhạc biểu diễn, một khi nhịp điệu các động tác chuyển động cơ thể của mọi người khác nhau, thì dù mỗi người các cậu có giỏi đến đâu, trong mắt khán giả vẫn sẽ cảm thấy lộn xộn không bắt mắt, và toàn bộ màn trình diễn sẽ trở nên đặc biệt low." Nghiêm Ngộ Sâm mặt không cảm xúc nhìn Trương Tử Hằng chậm rãi nói: "Tôi không phủ nhận, về kỹ năng thực hiện các động tác khó, cậu chắc chắn là người giỏi nhất ở đây, nhưng biên độ chuyển động động tác trong phạm vi sai biệt vẫn là lớn nhất, cậu vào lớp A, mỗi khi lên sân khấu, chỉ thêm kéo chân toàn bộ lớp A mà thôi."

Trương Tử Hằng cúi đầu nắm chặt tay thành quyền, không lên tiếng.

Nghiêm Ngộ Sâm thấy cậu ta im lặng, không vấn đề gì liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp tục giảng dạy người kế tiếp: "Tiêu Hàn, cảm giác trước ống kính không tồi, nhưng kỹ năng nhảy kém hơi nhiều, đặc biệt là động tác chân, trong một phút màn trình diễn vòng loại xuất hiện ba lần tình huống không hài hòa trong chuyển động, trước mắt chú ý nhiều hơn về điều này."

"Đường Trì." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Đường Trì ngồi trong góc, một lúc lâu đôi mắt nghiêm nghị mới dịu đi đôi chút: "Tôi đã xem phần diễn múa ballet ngày hôm qua của cậu, múa rất tốt, biểu cảm và ánh mắt đều rất đúng chỗ. Nhưng cũng còn nhiều thiếu sót, cậu hoàn toàn không có ý thức theo dõi ống kính, một khi lên sân khấu, coi như cậu có biểu hiện tốt như thế nào cũng sẽ không có bao nhiêu máy quay chiếu tới, sau khi kết thúc buổi luyện tập thường lệ mỗi tối đúng chín giờ, ở lại học thêm."

Đường Trì cho rằng mình nghe nhầm: "A?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Đường Trì vội vàng lắc đầu: "Không, không thành vấn đề."

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, đuôi mắt lộ ra ý cười nho nhỏ, rồi hít sâu một hơi, tiếp tục nói về những thiếu sót của những người khác.

—— Sau khi giảng xong, Nghiêm Ngộ Sâm tắt máy chiếu, uống một ngụm nước, sau đó nối tiểu thư ký mập mạp mang lên hơn hai mươi cái xô nhỏ bằng lòng bàn tay.

Tiêu Hàn cầm xô lên nhìn vào bên trong, hiếu kỳ hỏi: "Cái này là xô cơm cho bọn mình à?"

Đường Trì phốc thành tiếng: "Đợi chút nữa ăn cơm tối cậu lấy cái này đi ăn, tôi đảm bảo không cười cậu."

"Tôi còn chưa ăn, cậu hiện tại đã cười tôi rồi!" Tiêu Hàn tức giận hậm hừ một tiếng, tò mò quay sang hỏi Nghiêm Ngộ Sâm: "Nghiêm tổng, đồ vật này đến cùng để làm gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm đem xô nhỏ phát xong, nghe vậy nói: "Để các cậu trong lúc luyện tập dùng đến."

Đường Trì không hiểu: "Cũng không phải diễn xiếc, cần xô để làm gì?"

"Để các cậu vắt mồ hoi trên quần áo vào." Nghiêm Ngộ Sâm cầm xô nhỏ lên, chỉ vào mức độ ở mặt trên: "A, dung tích 100ml, mỗi ngày các cậu ra mồ hôi không được phép dưới 50ml."

Toàn bộ học viên đều há hốc miệng, từng người từng người chết lặng.jpg

"Ngài không cảm thấy phương pháp luyện tập này có chút tàn nhẫn sao?" Đường Trì nỗ lực giữ vững nét cười, cắn răng nói.

Nghiêm Ngộ Sâm thập phần nghiêm túc nói: "Thực tập sinh xuất đạo từ CJ, không ít hơn 70ml, đối với các cậu đã là nhân từ."

Đường Trì cắn răng nghiến lợi: "Vậy thì thật sự phải cảm ơn thầy Nghiêm rồi."

Thời điểm đọc truyện cậu làm sao không phát hiện ra, tên nam nhân này còn có tiềm chất của một tên phát xít chứ.

"Không cần cảm ơn." Nghiêm Ngộ Sâm dừng một chút, lúc sau nhận ra Đường Trì đang cắn răng nghiến lợi oán hận, nhẫn cười nói: "Đúng rồi, phòng ngừa mồ hôi vắt ra bốc hơi, vì vậy mỗi lần nhớ đem nắp xô đậy lại."

Đường Trì ủ rũ cùng học viên đồng thanh đáp ứng: "Đã rõ."

"Khóa đào tạo này ngày mai mới chính thức bắt đầu thực hiện, các cậu hôm nay trước tiên thích ứng một chút." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn thời gian trên đồng hồ: "Không còn vấn đề gì nữa, có thể tiếp tục luyện tập được rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên ghế bên cạnh, toàn bộ quá trình giám thị bọn Đường Trì, phàm là có người muốn lười biếng lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm gọi tên.

Mỗi lần xoay người, khi nhìn thấy biểu cảm đặc biệt nghiêm túc lạnh lùng của Nghiêm Ngộ Sâm qua gương, nhiều học viên đều cảm thấy họ nhìn thấy ma quỷ, giống như con mèo bị điện giật vội vàng thu tầm mắt lại.

"Nghiêm tổng," Thư ký Bành đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng nói với Nghiêm Ngộ Sâm: "Có người tìm Đường Trì."

Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu: "Ai?"

Tiểu thư ký Bành: "Cố tiên sinh."

Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Cậu ta tới làm gì?"

Thư ký Bành: "Hình như muốn tìm Đường Trì nói về chuyện tự ý rời khỏi trại huấn luyện ngày hôm qua."

Nháy mắt sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm trở nên thâm trầm, buông cuốn sổ danh sách học viên xuống, đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài xem một chút."

"Vậy Đường Trì..." Tiểu thư ký mập mạp chưa nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm cắt ngang: "Không cần nói với cậu ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play