Quay đầu đối diện với tầm mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì có chút chật vật: "Sao anh lại tới đây?"

Không phải nói hai ngày này sẽ không xuất hiện ở trại huấn luyện à.

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Ở nhà nhàn rỗi không có việc, đến đây xem một chút."

Vừa nói, Nghiêm Ngộ Sâm dùng một tay xách thùng nước lên, nhẹ nhàng bước tới đầu cầu thang.

Đường Trì nhanh chóng chạy lên: "Để tôi."

"Không cần." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh nhạt nói.

Đường Trì im lặng thu tay về: "Vết thương trên trán anh, vẫn ổn chứ?"

Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay chạm nhẹ vào mảnh gạc trên trán phải, ánh mắt lạnh lẽo: "Dính chút nước nên có chút phát nhiệt, bất quá không đáng trở ngại."

Đường Trì cau mày: "Không phải đã nhắc nhở anh phải cẩn thận một chút đừng để dính nước sao?"

"Quá bận, không nhìn thấy biến hóa." Nghiêm Ngộ Sâm quay đầu, tò mò nhìn Đường Trì: "Tại sao cậu lại quan tâm tôi như vậy?"

"Là tôi gián tiếp gây ra vết thương cho anh, quan tâm anh là điều nên làm." Đường Trì nhớ tối những điều Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói về Vu Kiều, không rõ hỏi: "Ngày hôm qua Vu Kiều bị phạt?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Vô cớ gây sự, không nên phạt sao?"

"Phải phạt." Đường Trì nhướng mày cười thầm: "Bất quá, ngày hôm qua tôi còn cho rằng anh chỉ phạt tôi với Tiêu Hàn, không quản cậu ta."

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu: "Tâm niệm khó quên?"

Lúc này nói không có, quá giả tạo, Đường Trì nói: "Ừm, thật không sảng khoái."

Nghiêm Ngộ Sâm mặt vô biểu tình lấy điện thoại di động ra, mở video đưa cho Đường Trì: "Cho cậu sảng khoái một chút."

Trong video, Vu Kiều mặc áo ba lỗ, dưới cái nắng nóng như thiêu đốt, chạy vòng xung quanh sân cỏ ngoài trời phía sau tòa nhà, mệt mỏi giống như con chó thở hồng hộc.

Tốc độ chậm lại liền có người cầm loa bật âm lượng lớn nhắc nhở: "Nhanh lên một chút! Nhanh lên chút! Trẻ ranh to xác, hai trăm vòng có khả nằn khiến chân cậu đánh gãy được sao?"

Đường Trì nhịn không được, khúc khích cười thành tiếng: "Vì vậy ngày hôm qua Vu Kiều chính là vì chạy quá lâu, nên hôm nay mới phải lập khiễng đi lại?"

"Ừm." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng đáp: "Cậu ta tìm cậu kiếm chuyện đơn giản là vì trước đó cậu đẩy cậu ta ra khỏi lớp A, nếu như cậu ta thật sự không phục, tận lực cố gắng một chút, thì có thể hạ gục được cậu thay vì sử dụng những lời chế giễu khinh thường thấp kém này, chỉ có những kẻ phế vật không có năng lực mới làm vậy."

Đường Trì ngạc nhiên nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, tuy rằng người này nói ra có chút nghiêm khắc, nhưng ba quan điểm này không phải bình thường a!

"Anh có thể gửi cho tôi một bản sao của video này không?" Đường Trì nghiêng đầu thương lượng nói.

"Không được." Nghiêm Ngộ Sâm không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt: "Video cho cậu xem rồi, cậu lại có ý định sao chép mang đi làm nhục người khác, chuyện này thường xuyên qua lại sẽ không chấm dứt được."

Đường Trì bật cười: "Trong mắt anh, nhân phẩm của tôi tệ như vậy à?"

"Trước kia có." Nói đến đây, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên dừng lại, quay đầu sang nhìn Đường Trì đi bên cạnh: "Nhưng hiện tại tốt hơn rồi." Nghiêm Ngộ Sâm hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm túc nói: "Còn có, tin nhắn tối qua, cảm ơn cậu."

Đường Trì sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: "Chỉ là sự quan tâm bình thường, không cần thiết phải đặc biệt cảm ơn."

"Cần thiết," Nghiêm Ngộ Sâm mí mắt hơi rũ xuống, trên khóe mắt tràn ra ý cười khó nhìn ra.

Mười lăm năm, lần đầu tiên nhận được một tin nhắn quan tâm đến chính mình, tất nhiên là cần thiết.

Đường Trì không biết trong lòng Nghiêm Ngộ Sâm đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy, anh vui vẻ là được rồi.

Khi Nghiêm Ngộ Sâm xách theo thùng nước bước vào cửa, toàn bộ lớp học đều ngạc nhiên, suy nghĩ trong đầu bọn họ giống với thời điểm Đường Trì vừa nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm.

"Nghiêm, Nghiêm tổng, anh đến rồi?" Huấn luyện viên vũ đạo lấy lại tinh thần, nhanh chân đi lấy ghế dựa cho Nghiêm Ngộ Sâm.

"Luyện tập thế nào rồi?" Nghiêm Ngộ Sâm quét mắt nhìn những học viên mồ hôi đầm đìa.

Huấn luyện viên vũ đạo nói: "Rất khắc khổ, nhưng bởi vì mới bắt đầu trình độ chén lệch của mọi người không đồng đều, mặc dù đã luyện tập cả buổi chiều, nhưng kết quả không được rõ ràng lắm, vũ đạo mà, cũng không phải một lần là được, từ từ đi."

Nghiêm Ngộ Sâm mặt vô biểu tình nhìn huấn luyện viên vũ đạo, lạnh giọng nói: "Đây là trại huấn luyện, không phải lớp học mẫu giáo, nhất định phải thực hiện được một lần. Được rồi, cậu trước tiên tan làm đi, phần còn lại để tôi."

Huấn luyện viên vũ đạo sững sờ: "Tan, tan làm?"

Nghiêm Ngộ Sâm vươn tay lấy túi xách treo trên tường đưa cho huấn luyện viên vũ đạo: "Cực khổ rồi."

"....." Tuy rằng rất chấn động, nhưng huấn luyện viên vũ đạo vẫn nhận lấy túi, thập phần ngoan ngoãn nghe lời biến mất.

Nghiêm Ngộ Sâm lớn lên căn bản đã thanh lãnh, thời điềm không cười, càng khiến người khác có thể tiếp cận.

Ngay khi huấn luyện viên vũ đạo rời đi, cả lớp B đã xúm lại thành một đám.

Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt đảo qua mọi người: "Ai có thể nói cho tôi biết, mục đích đến trại huấn luyện của các cậu là gì?"

Tiêu Hàn lớn mật giơ tay lên: "Xuất đạo."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Sau đó thì sao?"

Tiêu Hàn: "Sau đó.... bạo hồng?"

Nghiêm Ngộ Sâm một tay đỡ đầu: "Cậu đang hỏi tôi?"

Tiêu Hàn nhanh chóng lắc đầu: "Không có."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Các cậu có biết, vì sao các nhóm nhạc trong nước không được thịnh hành không?"

Mọi người nói: "Có lẽ bởi vì không thu hút được nhiều người chú ý?"

Nghiêm Ngộ Sâm hỏi ngược lại: "Vậy theo như lời cậu nói lượng khán giả không lớn, tại sao những chương trình tạp kỹ lại nổi tiếng như vậy trong hai năm qua? Tại sao lại có nhiều người hâm mộ ở Trung Quốc theo đuổi các nhóm nhạc ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Châu Âu và Hoa Kỳ?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn bọn họ hai mặt nhìn nhau, lạnh lùng nói: "Căn bản nguyên nhân sâu xa chính là thực lực. Tôi biết tôi nói như vậy, nhiều người các cậu sẽ thấy không phục. Dù sao trong số những người ở đây, không ít người đã từng làm thực tập sinh trong các công tỷ giải trí, từ lâu đã được các công ty chỉ định trở thành thành viên debut, các cậu khẳng định cảm thấy bản thân rất ưu tú."

"Có tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng tự tin một cách mù quáng." Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại một chút mới tiếp tục nối: "Tôi muốn nói, nếu như các cậu muốn đem lần tuyển tú lần này làm bàn đạp để debut, vậy thì tôi yêu cầu phải lấy ra 100% nỗ lực, nếu như các cậu chỉ muốn mượn tuyển tú để được nổi tiếng, vậy rất xin lỗi, tôi đây có 100% tự tin đào thải hết các cậu."

"Một nhà làm phim thì biết cái gì là nhóm nhạc tổ hợp." Trong nhóm học viên có người nhỏ giọng lầm bầm nói.

Nghiêm Ngộ Sâm mí mắt vén lên, nhìn sang hướng vị trí phát ra giọng nói khinh thường: "Hàng thứ ba, người thứ hai đến từ phải sang trái, bước ra."

Người kia không biết lai lịch thế nào bị Nghiêm Ngộ Sâm chỉ danh, một chút rụt rè cũng không có, vẫn như trước vênh váo tự đắc.

"Trương Tử Hằng?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nhìn bảng tên của cậu: "Cậu giống như đối với tôi không phục?"

Trương Tử Hằng thẳng thắn: "Không phải tôi không phục, chỉ là sau khi chúng tôi debut chính là sẽ theo con đường ca hát và nhảy, anh một đạo diễn phim đến làm cố vấn trực hệ của bọn tôi, căn bản không hợp lệ."

Nghiêm Ngộ Sâm đặt cuốn danh sách trong tay xuống, không lập tức giải thích với Trương Tử Hằng, chỉ hỏi: "Cậu am hiểu cái gì nhất?"

Trương Tử Hằng không biết tại sao anh lại hỏi đến vấn đề này, thành thật nói: "Dance hàn, trong vòng loại, phần trình diễn vũ đạo của tôi đứng thứ nhất, hiện tại cũng là nhảy chính của nhóm B."

"Rất tốt." Nghiêm Ngộ Sâm đứng dậy cởi âu phục đang mặc, một tay gỡ lỏng cà vạt, đến bên cạnh thiết bị âm thanh bắt đầu gỡ xuống.

Tiêu Hàn dùng cùi chỏ đụng Đường Trì, nhỏ giọng thầm thì: "Nghiêm tổng sẽ không phải định cùng tiểu tự họ Trương kia battel đấy chứ?"

Đường Trì lắc đầu: "Không biết." Trong nguyên văn chưa từng nói Nghiêm Ngộ Sâm biết nhảy.

"Bettel ngẫu hứng trong một phút, tới không?" Nghiêm Ngộ Sâm một vẹn cởi cúc tay áo sơ mi, một bên hỏi Trương Tử Hằng.

"Không thành vấn đề." Trương Tử Hằng một mặt không thành vấn đề đáp lại.

"Đường Trì." Nghiêm Ngộ Sâm ném điện thoại cho Đường Trì, nhàn nhạt nói: "Hộ trợ quay video, đợi chút nữa sẽ đem làm tài liệu giảng dạy cho các cậu."

"Ồ." Đường Trì tiếp lấy điện thoại, meo meo lén lút dịch đến bên cạnh Nghiêm Ngộ Sâm, nhỏ giọng nói: "Cậu ta là học viên, anh không cần thiết phải nghiêm túc cùng cậu ta đâu."

Đường Trì biết rõ thực lực của Trương Tử Hằng, thật sự khôn g phải là cái hũ nút thông thường, Nghiêm Ngộ Sâm dù sao cũng là cố vấn đạo sư, nếu bị thua chẳng phải rất lúng túng sao.

Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu: "Cậu cảm thấy tôi đấu không lại cậu ta?"

Không chỉ mình tôi cảm thấy, bọn tôi đều cảm thấy... Đường Trì liếc mắt cười nói: "Không có, không có."

Nghiêm Ngộ Sâm hơi nghiêng đầu sang, dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy nói: "Tôi là chồng cậu, coi như không có tình cảm, phu phu chi gian tối thiểu vấn nên có sự tin tưởng, đừng lúc nào cũng vươn tay ra bên ngoài."

Giọng nói của Nghiêm Ngộ Sâm giống như có dòng điện, chui vào trong tai Đường Trì, tê tê dại dại khiến vành tai Đường Trì không tự chủ mà ửng đỏ.

Đại ca, anh không nghĩ rằng lời nói của anh đặc biệt giống như tát vào mặt tôi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play