Thời điểm nhận được tin nhắn, Nghiêm Ngộ Sâm đang chuẩn bị ăn tối cùng đối tác.

"Nghiêm tổng, anh đã bận rộn cả một ngày rồi, cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu, nếu không đẩy cuộc hẹn ăn tối cùng Trương tổng sang ngày mai?" Bành Nghiêu ngồi ở ghế phụ, quay đầu nói.

"Không cần." Nghiêm Ngộ Sâm uể oải bóp bóp mi tâm, cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tin nhắn Tiêu Hàn gửi, sắc mặt ngay lập tức phát lạnh.

Anh mở Weibo lên, nhìn hot search trên khung tìm kiến — # Năng lực cùng nhân phẩm của thực tập sinh Đường Trì gặp phải song nghi vấn #, thiếu chút nữa tức giận đập vỡ điện thoại.

"Bành Nghiêu, gọi điện cho bộ phận xã giao của CJ, đè hot search về Đường Trì này xuống cho tôi." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm mở danh sách thông tin, tìm Cố Chiêu Lương.

Sau mười giây, điện thoại kết nối.

Không đợi Cố Chiêu Lương lên tiếng, Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng nhẫn nhịn cục giận nói: "Cậu biết chuyện Đường Trì lên hot search không?"

Cố Chiêu Lương: "Biết, bị fan của tôi mắng kéo lên."

"Nếu cậu biết, tại sao không quản fan của cậu, khiến bọn họ ngậm miệng?" Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Cậu biết em ấy bị mắng thành dạng gì không?"

Cố Chiêu Lương xem thường cười thành tiếng: "Chú, nếu như không có sự kiện tối qua, tôi có thể vẫn sẽ nể tình nhìn mặt chú, đăng Weibo dẫn dắt fan, nhưng hiện tại, tôi không có dự định làm như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Tại sao?"

Vừa nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm liền nhận được tấm hình Cố Chiêu Lương gửi sang.

Trong hình, khuôn mặt mọi khi được fan thổi phồng của Cố Chiêu Lương giờ đây hiện ra một khối lớn xanh đen, sống mũi còn dùng băng cá nhân dán, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

"Chú, chú xem đi, tôi bị dã nam nhân của Đường Trì tìm đến tận cửa đánh thành dạng này, tôi còn giúp cậu ta, tôi đây không cần tôn nghiêm sao?" Cố Chiêu Lương buồn bực nói.

Nghiêm Ngộ Sâm bắt được từ mấu chốt: "Dã nam nhân?"

Cố Chiêu Lương: "Không sai. Tuy rằng không biết tên kia rốt cuộc là ai, nhưng nếu như vì Đường Trì mà làm ra loại việc điên rồ này, nhất định không phải thứ tốt lành gì."

"Hắt xì!" Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên thấy ngứa mũi.

Cố Chiêu Lương: "Chú bệnh sao?"

"Không." Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt khó coi nói.

Cố Chiêu Lương: "Nói chung, tôi dám đảm bảo, mối quan hệ của Đường Trì với tên nam nhân kia tuyệt đối không trong sạch. Hơn nữa, tên nam nhân này không chỉ đánh tôi, còn nói muốn nhắm vào chú nữa."

Nghiêm Ngộ Sâm ngạc nhiên: "Nam nhân kia còn muốn nhắm vào tôi?"

Cố Chiêu Lương: "Đúng, chính miệng hắn nói. Ngược lại Đường Trì không phải loại người tốt đẹp gì, chú vẫn nên mau chóng ly hôn với cậu ta đi."

"Ly hôn? Cậu khuyên tôi ly hôn với em ấy?" Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm rét run, sau một hồi trầm mặc, cố chấp nói: "Ly hôn rồi để em ấy đi tìm nam nhân kia?"

Cố Chiêu Lương sửng sốt: "Chú, chú đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?"

"Đúng, một khi ly hôn, em ấy sẽ lập tức ở bên cạnh nam nhân kia." Vừa nói, hai mắt Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên mất trọng tâm, tư duy lại không biết đã tiến vào điểm mù nào. Sau khi theo tiềm thức cúp điện thoại, bắt đầu không ngừng lầm bầm lầu bầu một mình: "Tôi đã nói tại sao những ngày gần đây em ấy liên tục nhắc đến vụ ly hôn một tháng sau với tôi, hóa ra tính toán đến việc này."

"Chỉ vì một dã nam nhân, em ấy liền muốn ly hôn với tôi."

"Chẳng lẽ tôi đối với em ấy chưa đủ tốt sao?"

"Tôi không quản, tôi sẽ không ly hôn. Giấy hôn thú, đúng, giấy hôn thú." Nghiêm Ngộ Sâm bất ngờ ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nói: "Bành Nghiêu, cho người đến biệt thự của tôi, lấy giấy hôn tú trong ngăn kéo thứ ba đầu giường ném cho chó ăn cho tôi."

Bành Nghiêu: "????"

Nghiêm Ngộ Sâm giận: "Cậu nhìn tôi làm gì, nhanh gọi điện kêu người đi làm a."

Tài xế mờ mịt liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm qua gương chiếu hậu, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc tương tự như tiểu thư ký mập mạp Bành Nghiêu.

Nghiêm tổng nhà bọn họ ngày thường làm việc ổn trọng, đầu óc cũng rất bình thường, nhưng hiện tại... điên rồi?

"Cho chó ăn đúng không, lập tức." Bành Nghiêu căng thẳng nuốt nước miếng, vội vã lấy điện thoại ra kêu người đi làm.

Nghiêm Ngộ Sâm bổ sung nói: "Xé nát trước khi cho ăn, đừng để chó bị nghẹn chết."

Khóe miệng Bành Nghiêu giật một cái, trong lòng nói ngài cân nhắc thật chu đáo. Nhưng cho chó ăn giấy hôn thú, nó cũng không phải loại ngu ngốc, làm sao có khả năng ăn được?

"Không thành vấn đề, bất quá chi bằng bỏ lẫn vào trong thức ăn cho chó đem cho nó ăn, nếu không tôi sợ chó không ăn." Bành Nghiêu tốt bụng nhắc nhở.

"Cậu tự mình nhìn rồi làm đi." Nghiêm Ngộ Sâm thấy đầu đau muốn mệnh, anh cũng có thể cảm giác được tâm tình của mình đang từng chút mất khống chế, nhưng chính là không thể kéo trở lại: "Còn có, cậu đi điều tra Đường Trì cho tôi, xem gần đây em ấy đang tiếp cận với người đàn ông nào, tôi muốn nhìn thử, kẻ nào không muốn sống, dám đi đào góc tường nhà tôi."

"A?" Bành Nghiêu có chút không rõ, hắn tự hỏi, mấy ngày nay chẳng phải anh là người duy nhất tiếp cận Đường Trì sao?

"Chẳng phải em muốn ly hôn với tôi sao, muốn nhanh chóng tái hôn với người khác sao, vậy nên tôi đây lập tức cắt đứt đường lui của em." Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Cậu đi liên hệ với những tên chủ nợ của Đường Trì, đưa cho mỗi người năm mươi vạn, nói bọn họ vào mỗi ngày cuối tuần nhắn tin đòi nợ Đường Trì, càng tàn nhẫn càng hung tàn càng tốt."

Bành Nghiêu thật sự không thể hình dung ra được mạch não của Nghiêm Ngộ Sâm: "Như vậy không quá thích hợp đi, hơn nữa số tiền ngài đưa cho những chủ nợ kia gần như đủ trả hết nợ cho Đường tiên sinh."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Cậu không hiểu."

Bành Nghiêu: "..." Tôi xác thực không hiểu.

"Người không ép một chút thì không được." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lẽo: "Ép đến đường cùng, để em ấy ý thức được, chỉ có tôi mới có thể giúp em ấy, như vậy cho dù em ấy không yêu tôi, cho dù vì tiền, cũng sẽ không rời khỏi tôi, đúng, chính là như vậy."

Nói tới đây, đầu Nghiêm Ngộ Sâm bắt đầu cảm thấy chóng mặt say xe, ngay trước khi ý thức anh trở nên mơ hồ, nhận được một tin nhắn.

Khi dư quang nhìn thoáng qua cái tên quen thuộc trên màn hình, vốn lồng ngực còn nghẹn bực tức lập tức tan biến, ý thức cũng dần dần khôi phục rõ ràng.

Anh hít sâu hai ngụm hơi, sau đó chợt nhớ tới tâm tình thất thố của mình.

Nếu không có tin nhắn Đường Trì gửi tới, chỉ sợ Nghiêm Đồng lại muốn xuất hiện.

Mở tin nhắn, thời điểm nhìn thấy nội dung, Nghiêm Ngộ Sâm sửng sốt một lát.

Đường Trì: Cộc cộc cộc, chồng thân ái /xoa tay/ /xoa tay/, bánh bao dứa lần trước anh cho tôi là của cửa hàng nào vậy? Bọn họ giao đồ ăn ngoài không? 》

Nghiêm Ngộ Sâm cầm điện thoại, nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt hơi mềm mại dịu đi.

Nghiêm Ngộ Sâm: Muốn ăn? 》

Đường Trì: Ừm, mùi vị ngon hơn so với bánh dứa ở nhà ăn, tôi muốn ăn cái kia. 》

Nghiêm Ngộ Sâm: Cửa hàng của bọn họ không giao đồ ăn ngoài, sáng sớm ngày mai khi tôi đến trại huấn luyện sẽ mang cho em một phần. 》

Đường Trì: [vò đầu.jpg] Nghe đạo diễn nói, mấy ngày nay anh rất bận rộn, như vậy sẽ không làm lỡ công việc của anh chứ? 》

Nghiêm Ngộ Sâm: Sẽ không, tôi không bận. 》

Buông điện thoại xuống, Nghiêm Ngộ Sâm rất nhanh khôi phục lại thần sắc như thường, trầm giọng nói với Bành Nghiêu: "Ngày mai nói Phó tổng thay tôi trao đổi với người phụ trách phát sóng trực tiếp của Đường Đậu, trại huấn luyện có việc gấp, sớm ngày mai tôi muốn qua đấy một chuyến."

Bành Nghiêu khó hiểu: "Bên phía trại huấn luyện không phải đã có Cố ảnh đế cùng đạo diễn trông coi sao, Nghiêm tổng anh có chuyện gì gấp à?"

Nghiêm Ngộ Sâm suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Đường Trì muốn ăn bánh dứa, tôi nhất định phải đi mua giúp em ấy."

Bành Nghiêu có chút không tin: "Đường tiên sinh không phải trẻ con, sẽ vì loại vấn đề nhỏ này mà làm phiền đến tổng tài ngài sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm nghị nói: "Tôi là chồng em ấy, em ấy muốn ăn bánh dứa, sau đó gửi tin nhắn làm nũng với tôi, nhờ tôi ngày mai mua cho em ấy ăn, chuyện này không phải rất bình thường sao? Các cặp vợ chồng khác đều như vậy."

Bành Nghiêu: "..." Tuy rằng rất có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai.

Nửa giờ sau, khi Nghiêm Ngộ Sâm ngồi vào bàn ăn, Đường Trì đang ngủ thì bị một tin nhắc đánh thức.

【 Đường Trì! Ngày mai là thời hạn trả tiền tháng này, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn chuẩn bị số tiền năm mươi vạn, nếu như năm giờ chiều mai tôi không nhận được tiền chuyển vào tài khoản, vậy thì dùng một ngón tay của cậu để trả nợ đi! /vung dao/ /vung dao/ /vung dao/ 】

Ngay tại thời điểm Đường Trì xem xong tin nhắn, đang trong tình thế khó xử cùng với cảm giác cả người lạnh toát. Nghiêm Ngộ Sâm đắc ý nhìn gói biểu tượng cảm xúc "OK" do bọn côn đồ gửi, trả lời: 【 Vài tháng sau cũng làm như thế, sẽ không bạc đãi các cậu. 】



=> Chương kế tiếp - Chương 25: Nói hươu nói vượn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play