"Nhớ em, tới nhìn một lát." Nghiêm Ngộ Sâm thản nhiên nói.
Cơ thể Đường Trì mạnh mẽ run rẩy, cho rằng lỗ tai mình gặp phải vấn đề: "Hả?"
Nghiêm Ngộ Sâm đứa tay chạm vào vết đỏ trên cổ Đường Trì, ôn nhu thấp giọng nói: "Tôi nói tôi nhớ em."
Đường Trì: "..." Tôi như thế nào cảm giác anh không phải đang nhớ tôi, mà anh đang trêu đùa tôi?
Giang Miện đứng ở một bên, biểu tình trên khuôn mặt so với Đường Trì càng thêm kinh ngạc.
Cậu ta thực sự không thể nghĩ ra, Nghiêm Ngộ Sâm chẳng phải rất chán ghét Đường Trì sao? Nhưng cách diễn đạt lời nói, nghe giống như một đôi tình nhân vừa gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, mùi thức ăn cho chó nồng nặc bốn phía.
Theo phép lịch sự, Nghiêm Ngộ Sâm chào hỏi Giang Miện một tiếng, nhưng chỉ dừng lại ở đó, sau đó, không nhìn Giang Miện nhiều thêm một chút, tiếp tục cùng Đường Trì nói bóng nói gió về chuyện xảy ra vào đêm qua.
Giang Miện tự biết mình dư thừa, liền nói mình còn có việc, quẫn bách rời đi.
Nghiêm Ngộ Sâm vươn tay vuốt cánh môi Đường Trì, Đường Trì vô thức lùi về phía sau, một bước liền lùi đến bức tường.
Đêm qua bọn họ đã lên giường, nhưng buổi sáng không phải đã nói, đều là người trưởng thành, chuyện thế này rất bình thường, cứ giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra là được rồi, hiện tại táy máy chân tay, rốt cuộc muốn làm gì?
"Anh có thể đừng động vào tôi không, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, không tốt." Đường Trì nói.
Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm không chút thay đổi nói: "Tôi đang động chạm vào vợ mình, bọn họ nhìn thấy thì thế nào?"
Kể từ khi biết bản thân đã lên giường với Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì không có cách nào đối diện với hai chữ "vợ" này, mỗi khi nhắc đến, dòng suy nghĩ của cậu luôn lệch theo hướng không phù hợp với thiếu nhi.
Đường Trì xấu hổ nói: "Tôi mang tiếng xấu, bọn họ nhìn thấy sẽ nói anh."
"Tôi không quan tâm." Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn cậu, cười nhẹ: "Nghe nói có người hỏi quan hệ giữa chúng ta, em nói chúng ta là hai bên tình nguyện?"
Đường Trì cắn răng nói: "Tiêu Hàn nói với anh?"
"Vừa nãy trên đường đến đây tôi tình cờ gặp cậu ta, hỏi cậu ta em đang ở đâu, cậu ta thuận miệng nói cho tôi biết." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Còn rất thần bí hỏi tôi một câu."
Đường Trì hiếu kỳ: "Câu gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Cậu ta hỏi tôi, có phải chỉ đơn thuần chơi đùa em không?"
Quả nhiên nếu không bát quái thì sẽ chết mà... Đường Trì da mặt co quắp: "Cậu ấy hỏi anh cái này làm gì?"
"Sợ em thành đồ chơi của tôi, sau đó bị chịu thiệt." Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc chốc lát, thâm ý nhìn sâu vào Đường Trì: "Lại nói, cậu ta thật quan tâm em a."
"Anh đừng dùng loại ánh mắt bắt kẻ thông dâm này nhìn tôi, chúng tôi không có gì gì đó." Đường Trì né tránh tầm mắt của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Ừm, vậy thì tốt." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm đặt trên người Đường Trì nhìn chằm chằm suy tư, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Bất quá, em không thắc mắc tôi trả lời vấn đề này như thế nào sao?"
Đường Trì bật cười: "Tôi thắc mắc chuyện này làm gì, dù sao tôi cũng sẽ không ở bên cạnh anh, anh coi tôi thành cái gì căn bản không quan trọng."
Cậu vừa nói xong, mặt Nghiêm Ngộ Sâm lập tức hóa đen như đít nồi.
Bên trong ánh mắt ôn nhu, lần nữa xuất hiện loại cố chấp khiến người ta sọ hãi: "Làm sao em biết em sẽ không ở bên cạnh tôi?"
Đường Trì bị anh nhìn chăm chú có chút sốt sắng: "Không tới một tháng nữa chúng ta sẽ ly hôn, chuyện này chẳng phải... chẳng phải rất rõ ràng sao."
Nghiêm Ngộ Sâm bất ngờ tiến lên một bước.
Đường Trì vốn dĩ đã bị ép chặt vào tường, lúc nào khoảng cách cơ hồ gần nư áp sát thân thể.
Trong nháy mắt mùi hương nước hoa nam cổ điển hãng Gucci nhàn nhạt thấm vào trong mũi, trái tim Đường Trì tựa như không thể khống chế, thịch thịch thịch đập loạn lên.
Đừng dựa gần như vậy a, tôi cũng không phải khúc gỗ, nếu như tiếp tục thế này, vạn nhất tôi nổi lên sắc tâm với anh thì làm sao bây giờ?
"Còn chưa chân chính đi tới bước kia, không ai biết giữa chừng sẽ xảy ra biến cố gì. Hơn nữa..." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Tôi đối với em, không phải kiểu chơi đùa."
Đường Trì ngẩn ra, tim đập càng nhanh hơn.
Lời này có nghĩa là gì a, không phải chơi đùa, lẽ nào đêm qua bởi vì thích tôi nên mới chơi trò vỗ tay (ba ba ba) sao?
Tuyệt đối không cần a, tuy rằng anh lớn lên rất đẹp trai, có tiền, người cũng ưu tú, khắp mọi mặt đều hợp khẩu vị của tôi, nhưng tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến anh, dù sao quý ngài đây mắc bệnh tinh phân, người bình thường như cậu hold không nổi a!
Nhìn biểu tình biến hóa thất thường của Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm khá khó hiểu: "Tôi chỉ đang nói sự thật, khiến em ngạc nhiên như vậy sao?"
Đường Trì nuốt nước miếng: "Không có, tôi chỉ có chút sợ hãi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Em sợ cái gì, tôi lại không ăn thịt người."
Đường Trì ở trong lòng lau mồ hôi, anh không ăn thịt người, nhưng Nghiêm Đồng thì không nhất định a, dù sao anh ta cũng là sát thủ, hơn nữa còn đang đứng trước mặt.
"Chúng ta có thể dừng thảo luận về vấn đề này được không?" Quá dọa người... Đường Trì sợ mình sẽ biến thành quả bóng xì hơi.
"Được rồi." Nghiêm Ngộ Sâm thất vọng lùi lại phía sau nửa bước, đổi chủ đề: "Tôi đã xem danh sách dancer Bành Nghiêu gửi, tại sao em không báo danh."
"Không có hứng thú."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Em có biết, nếu như được trở thành dancer dự bị, sẽ có cơ hội xuất đạo ở C vị rất lớn. Ngay cả khi tạo đoàn đội thất bại, cuối cùng cũng sẽ được CJ đề nghị chuyển sang phương hướng sô, điều này chỉ có dancer mới có đãi ngộ đặc biệt như vậy."
Kỳ thực, cũng không phải Nghiêm Ngộ Sâm cố tình ưu ái dancer, nhưng sau khi đoàn đội tạo thành, so với vocal, dancer có giá trị thị trường được nhiều người biết đến hơn khi tham gia tống nghệ hoặc trên các phương diện truyền hình.
Đường Trì: "Tôi biết, nhưng có nhiều người cạnh tranh như vậy, giới giải trí lại loạn, tôi không muốn trộn lẫn với bọn họ."
Tuyển tú lần này, tuy rằng so với những chương trì tuyển tú khác trong nghề công bằng hơn rất nhiều, nhưng trong giới giải trí, làm gì có thứ gọi là công bằng hay công chính tuyệt đối.
Cái gọi là tuyển tú, thật sự càng nhiều là sự canh tranh của các thế lực đứng sau mỗi người.
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói: "Tôi thừa nhận, vũng nước trong giới giải trí xác thực rất sâu, nhưng có tôi ở đây, em không cần lo lắng những chuyện này."
"Nhưng nếu anh không có ở đây thì sao?" Đường Trì nhíu mày: "Hiện tại mới tháng tư, tuyển tú kết thúc ít nhất cũng phải tới tháng bảy. Mà sau một tháng nữa, chúng ta sẽ ly hôn, anh không bảo vệ tôi lâu được."
"Không thể không ly không?" Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng nói.
Đường Trì bật cười: "Không ly, chẳng nhẽ anh định nuôi tôi cả đời à?"
Nghiêm Ngộ Sâm không hề nghĩ ngợi nói: "Nuôi thì nuôi."
"..." Đường Trì trố mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, một lúc sau mới lấy lại tinh thần khô khan cười nói: "Đừng đùa, vừa nãy không phải đều nói rồi sao, tôi không phải người tốt."
Nhưng em là người đầu tiên thật tâm quan tâm đến tôi... Nghiêm Ngộ Sâm ánh mắt đượm buồn, Đường Trì sẽ làm bữa sáng cho anh, sẽ quan tâm vết thương của anh, sợ anh mất mặt tình nguyện tự mình tiến lên Battle, sẽ động viên anh khi anh mơ thấy ác mộng.
Có thể đối với người khác mà nói, đều là những thứ từng trải thông thường, nhưng đối với anh mà nói, nó không giống.
Lớn như vậy, Đường Trì là người đầu tiên khiến anh chân chính cảm nhận được ấm áp.
Anh không muốn để cậu đi.
Sắc mặt của Nghiêm Ngộ Sâm khiến Đường Trì khó giải thích được cảm thấy đau lòng, cậu có chút khó hiểu nói: "Nhiều người báo danh như vậy, cũng không có ai kém hơn so với tôi, tại sao anh lại muốn tôi tham gia?"
Nghiêm Ngộ Sâm mở to mắt, tất cả cảm xúc cá nhân đều giấu trong con ngươi thanh lãnh, nghiêm túc nói: "Bởi vì trong số những người này, em là người có không gian phát triển lớn nhất, tôi nghĩ sẽ nâng hồng em, lý do này em hài lòng không?"
Sợ Đường Trì không đáp ứng, Nghiêm Ngộ Sâm thuận tiện bổ sung một chút: "Nếu như em vẫn không hài lòng, vậy khoản nợ một tháng năm mươi vạn kia, em tự mình trả đi."
Khi giọng nói rơi xuống, Đường Trì liền vội vàng nói: "Hài lòng hài lòng, đương nhiên hài lòng."
Hồng hay không hồng không quan trọng, nhưng tiền không trả, sẽ bị người ta đánh gãy chân.
"Đã như vậy, tôi sẽ thêm tên em vào danh sách, tự biên đạo chuẩn bị cho tốt." Nghiêm Ngộ Sâm đàng hoàng trịnh trọng nói xong, xoay người rời đi.
Vừa xoay người, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Đôi lúc, vẫn cần thiết đe dọa một chút.
Huấn luyện buổi chiều, Nghiêm Ngộ Sâm không có mặt, nghe đạo diễn nói, hình như anh trở về công ty, sắp xếp việc gì đó.
Cho nên, chuyến này anh chạy đến đây, đơn thuần chỉ để đe dọa mình tham gia thi đấu nhảy? Đường Trì sững sờ, từ khi nào Nghiêm Ngộ Sâm lại quan tâm chuyện của cậu như vậy?
Ăn cơm tối xong, Nghiêm Ngộ Sâm cầm một phần danh sách đến phòng luyện tập.
"Các cậu cũng đã nghe nói, sát hạch tuần này, các cậu sẽ hợp tác với thực tập sinh năm nhất toàn năng sắp debut của CJ để hoàn thành phần thi." Nghiêm Ngộ Sâm theo thói quen ngồi trên ghế, tao nhã nhấc chân lên.
Thực tập sinh CJ được thành năm cấp độ theo kỳ hạn huấn luyện, huấn luyện một năm liền xuất đạo là một năm kỳ, sau đó là hai năm kỳ, v.v...
Thực tập sinh một năm kỳ, là những người tài năng nhất, đồng thời cường độ huấn luyện cũng lớn nhất, bởi vì bọn họ muốn trong một năm này, phải đạt đến tiêu chuẩn xuất đạo của nghệ sĩ CJ.
Dựa theo các dự án khác nhau, tất cả thực tập sinh sẽ được chia thành bốn nhóm: nhóm biểu diễn màn ảnh, nhóm thanh nhạc, nhóm dancer và nhóm toàn năng.
Nhóm toàn năng, ý nghĩa như tên, bất kể thanh nhạc vũ đạo hay là biểu diễn màn ảnh, đều có thể làm chủ được toàn bộ.
Các thực tập sinh nhóm toàn năng một năm kỳ của CJ là những người nổi tiếng hàng đầu ở Trung Quốc, bao gồm cả Nhật Bản và Hàn Quốc.
Chỉ có thể nói, có thể hợp tác với những người này, đủ để khiến các học viên tuyển tú tâm tình bùng nổ.
Bởi vì những thực tập sinh này chưa ra mắt, các học viên chưa hề nghe đến tên của bọn họ, cho nên khi Nghiêm Ngộ Sâm đọc danh sách, phản ứng của bọn họ cũng không lớn, nhưng thời điểm mỗi người nghe thấy giải thưởng tương ứng cuối cùng, miệng không khép lại được.
"Đậu má má má má!" Tiêu Hàn cầm tay Đường Trì, thiếu chút nữa rít gào thành tiếng: "Hợp tác với cậu vậy mà lại là Phương Thiệu Hiên! Ca khúc tự sáng tác của anh ấy được đề cử giải Grammy!!!"
*Giải thưởng Grammy: là một giải thưởng được tổ chức bởi của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành . Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng. Giải Grammy được coi là giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực toàn thế giới, tương đương với trong lĩnh vực .
Grammy Awards là giải thưởng âm nhạc quy mô lớn hàng năm do Viện hàn lâm Khoa học và Quốc gia Hoa Kỳ tổ chức, có thể gọi đây là 「 Giải Oscar âm nhạc 」.
Trong nguyên văn không đề cập đến Phương Thiệu Hiên, cho nên khi nghe đến cái tên Phương Thiệu Hiên, Đường Trì thấy xa lạ hơn là kinh ngạc.
"Trên đây, chính là danh sách thực tập sinh sẽ hợp tác cùng các cậu." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Sáng sớm ngày mai lúc tám giờ, bọn họ sẽ tới đây tiến hành huấn luyện cùng các cậu, hi vọng mọi người hợp tác hòa hợp, nghiêm túc chuẩn bị cho phần đánh giá vào thứ sáu tuần này."
Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại một lát, ánh mắt đảo qua mọi người: "Xin được nhắc lại một lần nữa, địa điểm đánh giá vào thứ sáu tuần này ở tòa nhà số 1 Studio, toàn bộ quá trình đánh giá sẽ tiến hành hình thức phát sóng trực tiếp trên nhà đài Đường Đậu."
"Phát sóng trực tiếp?!" Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
"Các cậu muốn đứng trên sân khấu trước mặt nhiều người, tốt nhất nhanh chóng làm quen với hình thức này." Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt không thay đổi nói: "Ngoài ra, ngày mai gặp mặt các thực tập sinh, VJ lão sư cũng sẽ quay ngoài lề, nhóm thực tập sinh kia có kinh nghiệm đứng trước ống kính lão luyện hơn các cậu nhiều lắm, cho nên, làm ơn hãy chú ý cảm giác ống kính của mình, đừng trở thành bảng nền."
"Đặc biệt là em, Đường Trì." Tầm mắt Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn một vòng, cuối cùng rơi trên người Đường Trì.
Đường Trì "ồ" một tiếng, chờ sau khi mọi người luyện tập xong giải tán, lại bị Nghiêm Ngộ Sâm túm đến phòng luyện tập số 4, bắt đầu huấn luyện ma quỷ.
Tuy cảm giác ống kính của Đường Trì cơ bản hơi kém, nhưng học hỏi mọi thứ rất nhanh, ngày hôm qua với ngày nay đều có tiến bộ về chất lượng.
"Chú ý nhìn máy quay số hai." Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trước máy giám sát, một bên điều chỉnh vị trí ống kính, một bên nhắc nhở Đường Trì: "Ánh mắt không đúng, cần lấy nét."
"Cơ mặt thả lỏng, hãy tưởng tượng ống kính thành người đang đối diện với em."
"Tại khoảnh khắc xoay người nhảy, chú ý đến ống kính, phải đảm bảo rằng cảm xúc của em được máy quay ghi lại một cách nhất quán."
"Không được, còn chưa đủ hoàn mỹ, làm lại một lần nữa."
"Lại một lần nữa."
"Làm lại."
.......
Sau một giờ chỉnh sửa, Đường Trì cuối cùng cũng ghi lại được một cảnh quay khiến Nghiêm Ngộ Sâm hài lòng.
Nghiêm Ngộ Sâm ném cho Đường Trì một chai nước, gọi cậu đế trước camera theo dõi.
"Em xem chỗ này, biểu hiện ánh mắt này rất tốt, nhớ kỹ cảm giác này." Nghiêm Ngộ Sâm giúp Đường Trì chuyển đổi từng khung hình, mỗi một chi tiết nhỏ, Nghiêm Ngộ Sâm đều rất nghiêm túc phân tích.
Nghe một hồi, Đường Trì nhìn gò má Nghiêm Ngộ Sâm, không khỏi có chút thất thần.
Trước kia luôn nghe người ta nói, người đàn ông quyến rũ nhất khi nghiêm túc, bây giờ cậu mới thực sự hiểu được câu nói này.
"Mặt tôi mềm không?" Nghiêm Ngộ Sâm nhướng mày, dù bận vẫn ung dung nhìn Đường Trì.
Vừa nãy, Đường Trì như bị mê hoặc nhìn chằm chằm Nghiêm Ngộ Sâm, không cẩn thận, không chút ngượng ngùng, vươn tay đâm nhẹ lên mặt Nghiêm Ngộ Sâm.
"Mềm." Đường Trì lúng túng cười cười, cứng ngắc rụt tay về.
Thật sự rất xấu hổ.
Chưa kịp đợi cậu lúng túng xong, mặt cũng bị đâm một cái.
"Mặt em cũng rất mềm." Nghiêm Ngộ Sâm hướng cậu khẽ cười thành tiếng.
Nụ cười này, khiến Đường Trì bất ngờ không kịp chuẩn bị, vành tai bỗng dưng ửng hồng...
Trở lại ký túc xá, đã là mười hai giờ đêm, đèn trong tòa nhà toàn bộ đều đã tắt.
Cậu tưởng tất cả mọi người đã ngủ, vừa mở cửa bước vào mới phát hiện, mỗi một người đều cầm điện thoại lướt Weibo.
Ánh sáng màn hình mờ ảo chiếu từ cằm đến trán, toàn bộ giống như một bóng ma.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Đường Trì sợ hết hồn.
"Bọn tôi đang trực tuyến cùng quân địch." Tiêu Hàn gầm gầm gừ gừ nói.
"Nói tiếng người." Đường Trì cởi quần áo, đổi sang dép lê chuẩn bị đi tắm.
Giản Hàng khô khan cười hai tiếng: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là blog chính thức đã đăng tải tập đầu tiên của buổi huấn luyện với video ngoài lề, ba người chúng tôi đang đếm xem những người bên lớp A kia tăng bao nhiêu fan."
Dư Văn Nhạc vội vã phụ họa: "Đúng đúng đúng, hắc, các cậu nói xem số lượng fan của Hùng Nhuệ lớp A tăng ít như vậy, liệu có bị hạ cấp không a."
Trong quá trình sát hạch, số lượng người theo dõi Weibo cũng có ảnh hưởng trực tiếp, đồng thời cũng là một hạng mục đánh giá, mỗi tuần thống kê một lần, những người không đạt yêu cầu sẽ bị tụt hạng.
Trong quá trình thống kê, nếu như phát hiện có học viên gian lận, tỷ như mua fan, đều sẽ bị trực tiếp khai trừ khỏi trại huấn luyện.
"Vậy các cậu từ từ đếm, tôi đi tắm." Đường Trì ủ rũ bước vào buồng tắm.
Bên ngoài, Tiêu Hàn đặt điện thoại xuống, nhỏ giọng nói với hai người kia: "Nhìn phản ứng của cậu ấy, có vẻ như vẫn chưa biết mình lên hot search."
Giản Hàng nhún vai: "Hiển nhiên không biết."
Dư Văn Nhạc có chút đau lòng nói: "Đường Trì cũng đủ thảm, lần đầu tiên trong đời lên hot search, lại bị cư dân mang mắng kéo lên, thật không tốt đẹp."
"Mà này, fan cuồng của Cố Chiêu Lương cũng thật sự quá nhảm rồi, một vài chuyện vô căn cứ, hơn nửa đêm không ngủ còn đi mắng người, mắng cái rắm!" Tiêu Hàn căng thẳng đánh chữ: "Giản Hàng, Dư Văn Nhạc, hai người các cậu cho tôi một ít sức lực, tôi đây cãi không được nữa rồi."
Dư Văn Nhạc: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, tài khoản vừa nãy bị tố cáo rồi, bây giờ đổi sang clone."
『 Loại người tám tuyến gì a, còn bám chặt lấy Cố mỹ nhân nhà tôi, Đường Trì cút đi! 』
『 Mới lần đầu lên sàn, liền bị hắc thành như vậy, người mới tên Đường Trì này cũng rất ghê gớm nha. /trào phúng/ 』
『 Mặc dù các chị em mắng rất táo bạo, nhưng muỗi chích không được khe trứng, tôi chỉ cười chứ không nói lời nào. 』
『 Xswl. Cậu thích Cố mỹ nhân nhà tôi, cũng không xem lại bộ dạng của mình thế nào, cậu xứng à? 』
*Xswl - Xiao si wo le: Cười chết tôi rồi.
『 Vòng loại thi nhảy như shit, mới qua vài ngày liền thoát thai hoán cốt? Người khen Đường Trì đường não cũng không được dài lắm. 』
*Thoát thai hoán cốt: Mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn.
『 Lầu trên, mắt mù à, đạo video múa ballet kia tuyệt đối là giả! 』
『 Đậu má, u1s1, Đường Trì này lớn lên cũng quá đẹp đi! Tôi thèm thuồng cậu ấy!!! 』
*U1s1 - Có gì nói vậy: Sự kết hợp của cả chữ cái và số, chữ viết tắt này là viết tắt của有 一 说 一 có nghĩa là "trung thực". Nó thường được sử dụng ở đầu câu khi bạn sẽ thẳng thắn với ai đó.
『 Lầu trên là thủy quân từ đâu tới, cùng nhau kiếm tiền đi. 』
.........
"Không được không được, tôi mắng không lại, nhiều người lắm." Tiêu hàn đánh chữ suýt chút nữa tay bị chuột rút, hắn thoát Weibo: "Các cậu chiến đấu trước đi, tôi đi gọi viện trợ ở bên ngoài."
Giản Hàng ngốc ngốc ép mộng: "Chúng ta mắng người, còn có viện trợ?"
Dư Văn Nhạc nhắc nhở: "Cậu tuyệt đối đừng đăng lên nhóm, tổ chương trình có quy định, không được thảo luận bất cứ vấn đề gì liên quan đến trại huấn luyện với những người không ở trong trại huấn luyện, nếu không sẽ bị khai trừ, hơn nữa còn phải trả phi bồi thường vi phạm hợp đồng."
"Cậu yên tâm, tôi không có như như vậy." Tiêu hàn viết xong tín nhắn Wechat, ngừng thở, ấn gửi đi.
「 Tiêu Hàn: Nghiêm tổng, Đường Trì lên hot search, ngài có thể áp nó xuống không? 」
Sợ Nghiêm Ngộ Sâm không đồng ý, Tiêu Hàn dùng lý lẽ đả động, lấy tình hình đánh tinh thần.
「 Mặc dù fan vẫn đang nói về chuyện liên quan đến cậu ấy cùng Cố ảnh đế, nhưng vạn nhất đợi chút nữa đi sâu hơn, điều tra ra được chuyện của hai người, vợ ngài biết chỉ sợ không thể giải quyết được. /nghiêm túc.jpg 」
Phàn Phàn: Hu hu, chương này dài xỉu ngang luôn á.
=> Chương kế tiếp - Chương 23: Vô sỉ