*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Tước nấu cơm xong, mang đồ ăn xếp nghiêm chỉnh lên bàn cơm. Lục Chỉ quả thật được mở rộng tầm mắt, cậu không nghĩ tới một người sống thường xuyên sống ở nước ngoài như Ninh Tước lại có thể làm món ăn Hoa Quốc đạt chuẩn ngoại hình hấp dẫn, hương thơm đậm đà, hấp dẫn cậu không thể rời mắt. Hai mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Tước, cực kỳ giống bé chó phốc sóc đang tha thiết chờ đợi vội vàng muốn nếm thử.

Ninh Tước bị cậu chọc cười, "Nếm thử đi."

"Âu cơ." Lục Chỉ cầm đũa, đang muốn gắp một miếng cá kho tàu chua ngọt lên, còn chưa kịp gắp đã bị Nam Thừa Phong nhẹ nhàng đè tay lại.

"Không ăn được cứ nói không ăn được, tôi sẽ nói trợ lý Thân đi mua đồ hợp khẩu vị em hơn."

"Không đâu, thoạt nhìn ăn rất ngon mà."

Mùi thơm nồng đậm khắp bốn phía như vậy, Lục Chỉ chỉ ngửi ngửi cũng cảm thấy mỹ vị đến cực điểm. Mặt cậu sáng bừng, gắp một miếng cá lên nếm thử.

Cậu nhai nhai miếng cá, hơi dừng một chút, vẻ mặt xán lạn cười với Ninh Tước, "Ăn rất ngon nha."

Ninh Tước hơi hơi nheo đôi mắt, nhìn cậu, "Bé dễ thương, cười cứng như vậy, quả nhiên cưng không biết nói dối."

Nam Thừa Phong yên lặng đưa cho Lục Chỉ ly nước ấm, Lục Chỉ vội càng cầm lấy uống một ngụm lớn xúc miệng. Lục Chỉ mím môi, đôi mắt to gâu gâu cầu cứu với Nam Thừa Phong.

"Tôi nói trợ lý Thân chuẩn bị đồ ăn Hồ Nam rồi, rất nhanh sẽ giao đến thôi." Nam Thừa Phong ôm cậu vỗ vỗ, ôn nhu dỗ dành, thái độ vô cùng nhẹ nhàng, "Đừng sợ, tôi chống lưng cho em", sau đó dùng ánh mắt ghét bỏ liếc Ninh Tước một cái.

"Thế mà đã đặt sẵn đồ ăn rồi, đây là từ đầu đã nhận định tôi không nấu ăn được đấy à?" Ninh Tước khó chịu, nhướng mày liếc hắn.

"Không phải không thể không ăn được." Lục Chỉ nhanh chóng xua xua tay, rốt cuộc cũng là người ta vất vả nấu, ghét bỏ đồ ăn không ăn được là hành vi vô cùng thiếu lễ phép.

"Là......" Lục Chỉ ngại Ninh Tước tức giận, vắt hết óc nghĩ nghĩ, dùng ngón tay biểu hiện một tí, "Có hơi ngọt quá, nếu đậm đà một chút sẽ siêu cấp hoàn mỹ."

Bộ dáng cậu cẩn thận tựa như bé cún con sợ người tức giận cho nên chạy tới cọ cọ lấy lòng, trên mặt viết đầy "Đừng nóng giận nha."

Ninh Tước sao có thể chống cự nổi, đặc biệt hắn vốn dĩ đã cảm thấy rất có cảm tình với Lục Chỉ, về mặt năng lực cả mặt cá tính. Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ gặp được người có cùng khẩu vị với hắn, sớm đã quen với việc người khác không ăn được đồ hắn làm.

"Không sao đâu bé dễ thương, tôi thích đồ ngọt, khẩu vị rất đậm, cưng ăn không được cũng rất bình thường."

Lục Chỉ ngượng ngùng cười cười, "Không có, anh nấu rất ngon, là vấn đề của tôi, tôi không thể ăn quá ngọt."

Thấy cậu chiếu cố cảm xúc mình như vậy, tự nhiên Ninh Tước cảm thấy được được sự cố gắng an ủi của cậu, dáng vẻ cậu thật sự quá đáng yêu, làm người khác nhịn không được muốn cười, cũng rất muốn đưa tay xoa xoa tóc cậu.

Nam Thừa Phong nhanh chóng tặng cho hắn ánh mắt, tựa như muốn cho hắn thành Dương Quá, Ninh Tước còn chưa có vươn tay ra đã lập tức rụt về lại, khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái. "Keo kiệt."

"Ai bảo cậu mỗi lần nấu cho nhiều đường vậy làm gì, người bình thường ai mà nuốt nổi chứ." Nam Thừa Phong lạnh nhạt nói thẳng không cố kỵ, từ đầu tới cuối cũng không nếm thử dù chỉ một miếng.

Kỳ thật đồ ăn Ninh Tước làm sắc hương vị đều hoàn mỹ, đối với người hảo ngọt mà nói đó chính là thịnh yến mỹ vị nhân gian, còn đối với người không hảo ngọt thì đó chính là đồ ăn hắc ám điển hình. Nam Thừa Phong thấy ngày thường Lục Chỉ thích ăn đồ ngọt, còn đặc biệt thích ăn chocolate, mỗi ngày đều sẽ phải ăn một chút mới được. Hắn cho rằng cậu sẽ thích đồ ăn Ninh Tước làm cho nên vừa rồi mới không kiên trì ngăn cản. Quả nhiên, người thường vẫn khó có thể tiếp thu cái khẩu vị quái dị này của Ninh Tước.

"Kỳ thật người thích ăn đồ ngọt có rất nhiều." Lục Chỉ sợ Ninh Tước không vui, cố gắng tìm đề tài kéo lại chút mặt mũi cho hắn, "Tôi nhớ rõ Cửu gia rất thích đồ ngọt, mỗi lần anh ấy ăn đồ ăn Thượng Hải đều nói không đủ ngọt, luôn yêu cầu đầu bếp cho thêm đường, cho nên tôi cũng chưa bao giờ đụng vào đồ ăn của anh ấy."

"Phải không?" Ninh Tước cười nói, "Còn có người có khẩu vị giống tôi à?"

"Ha ha." Lục Chỉ cười nói, "Đúng vậy, nói không chừng anh ấy sẽ thích đồ ăn của anh đấy."

Lục Chỉ nhìn bàn đồ ăn mê người trước mặt, nếu không phải quá ngọt, cậu thật sự sẽ rất thích đấy.

"Vậy có cơ hội tôi nhất định cho hắn nếm thử." Tuy Ninh Tước nói lời này với Lục Chỉ, kỳ thật trong lòng cũng không có ý này.

Hắn nhìn Nam Thừa Phong, khoé miệng hơi cong, từ từ hỏi, "Quan hệ của cưng cùng Cửu gia này rất tốt sao?"

Sắc mặt Nam Thừa Phong trầm trầm, nhưng lần này hắn lại không ngăn cản Ninh Tước, ánh mắt hắn chuyển sang Lục Chỉ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt cậu, quyết không buông tha một chút dao động cảm xúc nào.

"Đúng nha." Lục Chỉ gật đầu, quan hệ giữa cậu và Cửu gia quả thật rất tốt.

Thế nên cách cậu xử lý khi biết đối phương thích mình cũng không giống bình thường, không có lập tức cắt đứt quan hệ mà thật cẩn thận điều chỉnh khoảng cách giữa họ, làm Cửu gia không bị tổn thương, cũng tiếp tục bảo trì quan hệ hữu nghị với hắn. Tuy rằng thật tốn nơ ron não, cũng rất vất vả, nhưng Lục Chỉ cảm thấy nếu đó là Cửu gia thì rất đáng giá.

Ninh Tước nhướng mày, cười xấu xa với Nam Thừa Phong, "Thì ra quan hệ tốt đến vậy à."

Mặt Nam Thừa Phong không biểu tình, tay nắm ly thuỷ tinh thật chặt. Ninh Tước nhìn thấy đầu ngón tay trắng chạch của Nam Thừa Phong, cười cười, ý cười lại không phải kiểu vui sướng khi thấy người gặp hoạ lúc trước.

"Anh ấy là bạn tốt của tôi." Lục Chỉ nói.

Kỳ thật lần này cậu về nước, vốn dĩ cũng không định kết giao nhiều bạn tốt như vậy. Nhưng Chân Tùng rất tốt, Cửu gia cũng rất tốt, còn có Nam Thừa Phong, tuy nói là ngoài ý muốn nhưng cũng là kinh hỉ rất lớn. Cậu ở chung với bọn họ vô cùng vui vẻ.

Ngón tay Nam Thừa Phong thoáng thả lỏng.

Ninh Tước cười, "Nhưng sao tôi cứ cảm thấy Cửu gia kia giống như có ý kia với cưng vậy nhỉ?"

Nam Thừa Phong lại lần nữa bị chọc trúng điểm nhạy cảm, hô hấp hơi hơi căng thẳng.

Lục Chỉ nâng cặp mắt to lên nhìn Ninh Tước, cười cười, "Nhà tâm lý học đã biết được chuyện riêng tư của nhiều người như vậy mà vẫn còn bát quái (nhiều chuyện) vậy à?"

"Riêng tư của người bệnh thì liên quan gì, người của mình đương nhiên phải quan tâm hơn rồi."

Ninh Tước cười cười khó lường, cúi người ghé sát vào cậu, dùng ngữ khí thấp vi diệu nói, "Bé dễ thương, tôi thật sự rất quan tâm cưng đấy."

Tay Nam Thừa Phong không động đậy nhưng bàn tay cầm ly thuỷ tinh của hắn đã hơi run run. Ninh Tước trừng mắt liếc hắn một cái, dịch cơ thể ra sau, giữ khoảng cách không gần sát Lục Chỉ vậy nữa.

"Hôm nay chúng ta mới quen biết, anh quan tâm hay không cũng quá sớm rồi." Lục Chỉ mỉm cười, nhìn không ra cảm xúc.

"Cái này gọi là nhất kiến như cố, người hữu duyên không liên quan đến thời gian quen biết." Ninh Tước cười, tà khí nhìn Nam Thừa Phong.

"Vậy Cửu gia kia và Nam Thừa Phong của chúng ta, cậu thích ai hơn?"

Chân mày Nam Thừa Phong hơi giật giật, khẩn trương nơi đáy mắt đều không giấu được. Tuy rằng hắn chưa từng xem Tiêu Cửu là đối thủ cạnh tranh, nhưng đối với Lục Chỉ, nhìn chung hắn vẫn không thể không lo xa. Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ninh Tước, dùng ánh mắt nói cho hắn: Hỏi rất hay, về sau tôi cũng sẽ giúp cậu như vậy.

Tác giả có lời muốn muốn: Có lẽ sắp phải cho tình cảm của vai chính tiến triển chút rồi, chứ không nhìn Nam tổng khổ quá khổ.



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play