*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước sự nghi ngờ của Ninh Tước, Nam Thừa Phong chỉ trả về một nụ cười như không cười, làm người khác đoán không được ý hắn, Ninh Tước lập tức đề phòng.
"Ha." Nam Thừa Phong cười cười khinh thường với hắn, lại chú ý thấy bên miệng Lục Chỉ có dính chút kem phô mai, bèn lấy khăn tay không túi ra lau cho cậu.
Nhất cử nhất động đều tinh tế ôn nhu chăm sóc làm Ninh Tước líu cả lưỡi, không nhịn được lắc đầu, ai sẽ nghĩ vị máu lạnh vô tình đại danh đỉnh đỉnh, dính bẫy con quễ tình yêu một cái lại đi hầu hạ vợ bé nhỏ thuận tay mướt mườn mượt như vậy. Chuyến đi tới Hoa quốc này của hắn thật đáng giá.
"Xin lỗi, tôi vừa nãy cắt ngang anh." Lục Chỉ cười nói, "Sau đó thế nào? Vì sao anh lại để ý Thừa Phong?"
"Ửm?" Ninh Tước nghe tiếng cậu, lấy lại tinh thần cười cười.
"Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, tôi học tâm lý học nhiều năm nhưng chưa từng gặp người giống cậu ấy bao giờ, tâm lý cường đại không thể chê vào đâu, toàn bộ thế giới đều tràn ngập hắc ám phủ kín, một chút ánh sáng cũng không có."
Lục Chỉ ngẩn ra, trà sữa trong tay cũng thả xuống.
Ninh Tước từ từ nói, "Là hắc ám, cũng không phải là âm u."
"Bất luận là ai, nhiều hoặc ít, đều sẽ có cái gì đó chống đỡ tinh thần mặc dù có thể rất nhỏ bé hoặc mong manh, đến một tên tội phạm giết người hung ác tột độ cũng có lạc thú giết người để chống đỡ tinh thần."
Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong, đôi mắt sâu thẳm, "Chỉ có cậu ấy, không có bất kỳ điều gì chống đỡ, chỉ có hắc ám nhưng lại vô cùng cường đại."
Ninh Tước liếc nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Nam Thừa Phong, lúc này đây cũng không bị hắn uy hiếp, "Tôi là nhà tâm lý học, tôi có thể nhìn thấu, hơn nữa còn có thể chữa khỏi vấn đề tâm lý của mọi người, chỉ có duy nhất người này, tôi thử nhiều năm qua vẫn không hề có chút tiến triển."
"Cậy ấy với tôi mà nói, tựa như thế giới song song, như thuyết lý luận tương đối của nhà vật lý học, nguyên nhân chính cũng vì nhìn có vẻ không khó khăn gì, nên lại càng bị hấp dẫn mà đi thăm dò chứng thực."
"Cho nên tôi vẫn luôn quấn lấy cậu ấy, bởi vì người duy nhất khiến tôi thất bại chính là cậu ấy." Ninh Tước bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ấy quả thực là nghịch biện (
đối số/điều đối chọi) của tâm lý học."
Sự bất đắc dĩ của hắn qua tai Lục Chỉ lại giống như cây kim làm cậu gắt gao nhăn mày.
Nam Thừa Phong thấy gương mặt nhỏ của Lục Chỉ trầm trầm, hung hăng trừng mắt liếc Ninh Tước một cái, "Đừng nghe cậu ta nói bậy, không thể nào."
Lục Chỉ mím môi, cậu thật sự không tưởng tượng nổi, một người mà trong lòng không có chút ánh sáng làm sao có thể sống nổi, lại còn sống đến cường đại mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Nam Thừa Phong thấy Lục Chỉ trầm mặc không nói, hơi híp mắt dùng ánh mắt cảnh cáo Ninh Tước: Nếu dám làm cậu ấy sợ từ đây không dám lui tới với tôi nữa, vậy cậu nhân lúc còn sớm mà chuẩn bị hậu sự đi.
Ninh Tước nhún vai, lắc lắc đầu, đáp lại hắn: Yên tâm, sẽ không, tôi đây giúp cậu việc lớn đấy.
"Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong cẩn thận gọi cậu một tiếng, sợ cậu bị Ninh Tước doạ sợ sẽ có ý kiến với hắn.
"Tôi muốn biết chuyện lúc nhỏ của anh." Bỗng nhiên Lục Chỉ quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt cậu tràn ngập thương tiếc, căng thẳng trong lòng Nam Thừa Phong nháy mắt bị hoà tan, quên đi bất an.
"Tuổi thơ của cậu ấy rất đơn giản." Nam Thừa Phong không mở miệng, Ninh Tước trực tiếp tiết lộ, trong giọng nói không hề còn vẻ trêu chọc chỉ có thâm trầm dài lâu. "Bảo vệ bản thân và người nhà không bị giết chết, thậm chí phản sát (
giết ngược) lúc cần thiết, đây là tuổi thơ của cậu ấy."
"Năm 5 tuổi khi bảo mẫu có ý đồ dìm chết cậu ta, cuối cùng người chết lại là bảo mẫu, mọi việc đều như thế......"
Ninh Tước không tiếp tục nói nữa, ánh mắt ảm đạm làm người đau lòng. Khi quen biết Nam Thừa Phong, hắn đã cố ý điều tra quá khứ Nam Thừa Phong, mà bản thân Nam Thừa Phong cũng chưa bao giờ cố tình giấu diếm. Hắn trước giờ khinh thường che giấu, chỉ là ai có thể tìm hiểu được, tìm hiểu được bao nhiêu, lại phụ thuộc vào bản lĩnh của họ.
Ninh Tước càng tiếp cận Nam Thừa Phong càng phát hiện Nam Thừa Phong chế tạo sự cố ngoài ý muốn quá chặt chẽ, sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào, không động cơ, không mục đích, thậm chí bản thân hắn lại còn là người sắp bị hại, nhìn thế nào cũng không bao giờ có ai hoài nghi hắn. Hơn nữa, Nam Thừa Phong chưa bao giờ chủ động trêu chọc bất kỳ ai, tính cách hắn vốn coi thường loại hành động này.
Trong khoảng thời gian Ninh Tước làm ở FBI, từng nhiều lần thông qua sự trợ giúp của Nam Thừa Phong tìm được hung thủ của những sự cố ngoài ý muốn. Khi đó hắn đã quyết định, dù có lì lợm la liếm cũng phải trở thành bạn bè với Nam Thừa Phong, nhất định phải lôi hắn ra khỏi thế giới hắc ám kia. Nhiều năm như vậy, nỗ lực của hắn chẳng mang lại chút hiệu quả nào, Nam Thừa Phong vẫn lạnh nhạt cao ngạo vô tình như cũ, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào lòng hắn. Cũng may, có Lục Chỉ xuất hiện trong thế giới của hắn, giúp hắn không đến mức cô độc suốt đời.
"Đừng nói nữa." Nam Thừa Phong nhíu mày, hắn không ngại Ninh Tước nhắc đến những việc này, hắn cơ bản không để bụng cũng chuyện lông gà vỏ tỏi đó, hắn chỉ sợ Lục Chỉ bị doạ, sợ người mà hắn không thể đánh mất bị doạ.
Hắn vừa dứt lời, tay bỗng nhiên bị Lục Chỉ cầm lấy thật chặt. Nam Thừa Phong ngẩn ra, cúi đầu nhìn Lục Chỉ, lại thấy hốc mắt cậu hồng hồng, sương mù che kín đôi mắt.
"Chỉ Chỉ, làm sao vậy em." Nam Thừa Phong lập tức hoảng sợ.
Lục Chỉ lắc lắc đầu, chỉ nắm lấy tay hắn. Cậu tuy rằng biết tuổi thơ Nam Thừa Phong không quá thoải mái, lại không biết hắn thế nhưng mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng sợ hãi không biết lúc nào bị người ra tay giết chết. Lục Chỉ không bao giờ có thể tưởng tượng được hắn phải sống qua những đó thế nào, đặc biệt hắn còn nhỏ như vậy đã phải bảo vệ chị gái cùng mẹ, Lục Chỉ cảm thấy thật quá đau lòng.
Nhưng cậu không biết, có lẽ do trời sinh máu lạnh, kỳ thật trong lòng Nam Thừa Phong không có quá nhiều cảm xúc với ám sát và phản sát. Không có vui sướng, không có sợ hãi, không có thoả mãn, không có bi thương, chỉ có người không phạm ta, ta không phạm người, toàn tâm toàn ý bảo vệ mẹ cùng chị gái, những cái khác đều không nghĩ đến. Giống như lời Ninh Tước, chỉ có hắc ám không có ánh sáng, một mảng trống không. Chính vì trong hắn cái gì cũng không có cho nên mới có thể cường đại đến không khe hở như hôm nay. (
Spoiler alert: Edit khúc này thấy thương Nam Thừa Phong khủng khiếp, cái gì cũng mẹ cũng chị, trước khi gặp Lục Chỉ, hai người đó là người Nam Thừa Phong lo lắng nhất, nhưng sau này các bạn sẽ thấy, nhiều lúc t cảm thấy bọn họ chẳng xứng đáng với sự lo lắng của Nam Thừa Phong tí nào. May mà ảnh có bé Chỉ thật lòng yêu thương, cả hai người đều yêu thương bảo vệ nhau lắm.)"Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong nhẹ giọng dỗ cậu, biết cậu quan tâm hắn như vậy, ánh mắt hắn không kìm chế được vui sướng.
"Sau này có tôi ở đây, tôi nhất định bảo vệ anh thật tốt." Lục Chỉ đã mở miệng, lời nói ra lại là hứa hẹn ngoài dự đoán của Nam Thừa Phong.
Một lời hứa đột ngột xuất hiện giữa hư vô như vậy làm đáy mắt Nam Thừa Phong hiện lên một tia khó tin, "Ngoại trừ mẹ tôi, lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy." Nam Thừa Phong buồn bã nói. Không ai biết trong lòng hắn Lục Chỉ nặng biết bao nhiêu, nặng đến mức chính hắn cũng không ước lượng nổi.
Những lời này của hắn lại càng làm Lục Chỉ đau lòng, cậu nắm chặt tay hắn, "Anh yên tâm, tôi nhất định làm được."
Đôi mắt Nam Thừa Phong ngập tràn ý cười, "Cảm ơn."
Ninh Tước hơi cong miệng, nhìn Nam Thừa Phong, cho hắn một cái liếc mắt đắc ý: Đã nói mà, sẽ giúp cậu việc lớn đó.
Nam Thừa Phong làm lơ, nhếch nhẹ khoé miệng thuận thế ôm Lục Chỉ vào ngực dỗ, đáy mắt hắn đầy thoả mãn làm Ninh Tước cũng cười cười.
"Cho nên, tôi có thể ở lại nhỉ."
"Cậu ở lại làm gì." Nam Thừa Phong nói.
"Tôi nói rồi, một ngày không giải quyết được vấn đề tâm lý của cậu tôi sẽ không buông tay, tuy rằng hiện tại cậu đã có......"
Hắn nhìn Lục Chỉ, không nói tiếp đoạn còn lại, "Hơn nữa, không có cậu, tôi cũng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi bé dễ thương."
"Hỏi tôi?" Lục Chỉ khó hiểu.
"Ừ, tôi rất có hứng thú với huyền học nên tôi muốn quan sát cậu thêm một đoạn thời gian." Ninh Tước nói.
"Anh muốn biết cái gì?" Lục Chỉ hỏi.
"Tôi muốn biết rốt cuộc giới hạn cao nhất của huyền học là gì." Ninh Tước nói.
"Được." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, đồng ý, "Đây là lần đầu tiên có người sau khi nghi ngờ, lại lựa chọn đích thân đi chứng thực." Cho nên không thể nói có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà thành công, năng lực của Ninh Tước tương xứng với tính cách hắn.
"Cảm ơn đã đồng ý." Ninh Tước cười cười, nhìn Nam Thừa Phong, "Nhà cậu có mấy phòng ngủ?"
Con ngươi Nam Thừa Phong ngưng trọng, hơi rũ mắt, "Tôi chỉ có 2 phòng ngủ, nếu cậu ở lại, tôi chỉ có thể đến ngủ sô pha phòng Chỉ Chỉ."
Lục Chỉ ngẩn ra, "Anh là chủ, anh ngủ giường đi, tôi ngủ sô pha cho."
Nam Thừa Phong cười cười, "Sao có thể để em ngủ sô pha được."
Ninh Tước chỉ cười không nói, Nam Thừa Phong quá phúc hắc. Hắn nói thẳng muốn ngủ sô pha trong phòng cậu làm Lục Chỉ chỉ giới hạn phạm vi nội trong phòng.
"Chuyện này chờ tối ngủ rồi hai người đóng cửa lại giải quyết sau nhé." Ninh Tước thừa cơ đẩy giúp hắn một cái, "Đói bụng rồi, ở đây có gì ăn không?"
"Tự nấu." Nam Thừa Phong lạnh nhạt.
"Chẳng lẽ lại trông cậy vào cậu à." Ninh Tước hừ một tiếng, đi đến tủ lạnh trong nhà bếp.
"Để tôi gọi đầu bếp lại đây." Trợ lý Thân nói.
"Không cần, thật lâu rồi tôi cũng không nấu cơm, hôm nay được quen biết bé dễ thương, tôi rất vui nên muốn xuống bếp để bé dễ thương nếm thử tay nghề của tôi."
"Anh biết nấu cơm á." Lục Chỉ rất ngạc nhiên.
"Tôi nấu cơm rất ngon đấy." Ninh Tước cười cười, "Cưng thích ăn thì được, nhưng đừng thích tôi nhé."
Lục Chỉ biết hắn nói giỡn, hắc hắc cười nói, "Đương nhiên sẽ không, anh là đàn ông mà."
Ninh Tước nhướng mày nhìn Nam Thừa Phong, mặt Nam Thừa Phong vẫn không biểu hiện gì, sau khi Lục Chỉ xoay người, tặng lại cho Ninh Tước ánh mắt hình viên đạn.
Ninh Tước chuẩn bị rửa đồ ăn sạch sẽ, cầm dao phẫu thuật bắt đầu xắt rau lả tả. Lục Chỉ mở trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn dùng dao phẫu thuật như chơi, kỹ năng siêu cấp đặc biệt, xem đến bừng bừng hứng thú.
"Thật lợi hại, tốc độ xắt rau của anh thật nhanh." Lục Chỉ cảm thán, quả thật nhìn đến hoa cả mắt.
"Luyện suốt 30 năm mà." Nam Thừa Phong cười lạnh.
Ninh Tước chớp mắt đen mặt.
Mà Lục Chỉ lại tưởng là hắn luyện xắt rau 30 năm, "A? Chẳng lẽ anh mới sinh đã luyện xắt rau à? Thừa Phong lại nói giỡn nữa rồi."
Ninh Tước đang chau mày cũng bị Lục Chỉ chọc cười nghiêng ngã. "Bé dễ thương, cưng thật quá đáng yêu đi, tôi thích những bé cưng đơn thuần như cưng vậy đó."
Ninh Tước cố ý dùng củ cái khắc hình thỏ con cho cậu, "Tặng cưng, bé dễ thương."
Lục Chỉ vui vẻ tiếp nhận, lôi kéo Nam Thừa Phong, "Anh ta giỏi thật nha."
Nam Thừa Phong cười cười, "Kỹ thuật cậu tốt như vậy, khắc tôi cái coi."
Ninh Tước cười, "Được nha, cậu muốn con vật gì, tôi thấy sói hợp với cậu nhất đấy."
"Rồng đi, trước kia không phải cậu từng nhận giải thưởng điêu khắc quốc tế sao." Nam Thừa Phong nói.
Ninh Tước nhướng mày, hắn khắc rồng lúc nào? Còn cả giải thưởng quốc tế, hố người không đòi mạng đấy à.
"Oa, anh biết khắc rồng sao?" Lục Chỉ chớp chớp cặp mắt to nhìn chằm chằm Ninh Tước, lòng đầy chờ mong.
Ninh Tước bị Nam Thừa Phong đẩy giá lên quá cao, đặc biệt còn có Lục Chỉ với vẻ mặt tha thiết chờ đợi như vậy, càng không có biện pháp từ chối. Hắn có cảm giác bị đôi vợ chồng son này kết hợp hãm hại, quả nhiên không nên đắc tội bình dấm chua, đó tuyệt đối là tự đào hố tự nhảy xuống.
Di động Lục Chỉ bỗng nhiên vang lên, không khác gì cứu hắn một mạng.
"Alo, xin chào." Lục Chỉ nhận điện thoại, Ninh Tước liếc nhìn Nam Thừa Phong nói nhỏ, "Cậu phải làm đến mức này sao."
Nam Thừa Phong không để ý hắn, chỉ chăm chăm nhìn Lục Chỉ, nghe xem ai gọi tới.
"Cửu gia? Anh sao vậy?"
Nam Thừa Phong nghe thấy tên này một cái liền đen mặt. Ninh Tước chú ý tới sắc mặt Nam Thừa Phong, lập tức thấy có chuyện vui rồi.
"Cửu gia?" Ninh Tước hơi cong khoé miệng, "Sắc mặt khó coi như vậy, tình địch à?"
Nam Thừa Phong trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ây da, bị đoán trúng rồi." Đáy mắt Ninh Tước hiện lên hứng thú, mỗi khi hắn lộ ra loại thần sắc này, thường thường sẽ có người bị hắn trêu chọc đến chết.
"Đừng làm trò." Nam Thừa Phong cảnh cáo hắn, "Nếu không, tự gánh hậu quả."
"Cũng chẳng phải lần đầu tiên bị uy hiếp, cậu cảm thấy mấy lời này có tác dụng gì với tôi sao." Ninh Tước không cho là thật, tiếp tục dùng dao phẫu thuật xắt rau như bay, cứ như việc nói chuyện chưa bao giờ ảnh hưởng tốc độ tay của hắn.
Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, khoé miệng hơi cong, "Cậu có thể thử."
"Hả?" Ninh Tước đối chọi gay gắt với Nam Thừa Phong nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhận thua.
"Có cơ hội, để tôi giới thiệu Cửu gia với cậu."
"Tình địch của cậu?" Ninh Tước cười cười, "Vậy tôi nhất định phải làm quen rồi, rốt cuộc trên đời này, người dám đối nghịch với cậu tuyệt đối là bạn bè đáng để kết giao."
"Ừ." Nam Thừa Phong không cảm xúc, làm Ninh Tước không nhìn ra được suy tính, "Rất đúng, rất đáng giá."
Không biết Cửu gia nói gì trong điện thoại, Lục Chỉ vội dỗ hắn không ngừng. Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm. Ninh Tước càng nghe càng thấy sung sướng, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, Cửu gia dám đào góc tường Nam Thừa Phong này quả thật lá gan không nhỏ, vì anh em, có cơ hội gặp mặt vẫn nên cảnh cáo một chút mới được.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn sẽ tập trung vai chính, tôi biết rất nhiều người thích Cửu gia, muốn đắp nặn nhân vật tỉ mỉ, tôi đương nhiên cũng rất yêu cậu ấy. Nhưng cốt truyện trong chính văn đều xoay quanh tuyến nhân vật chính Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, CP phụ và vai phụ chỉ đi theo tuyến chính thôi. Nhưng nếu xuất hiện cảnh đơn của vai phụ, tôi sẽ đánh dấu trên tiêu đề hoặc sẽ viết ở phiên ngoại, sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của mọi người.
Rất cảm ơn mọi người cho tôi đề xuất, kỳ thật thôi rất thích nghe, nhưng xin mọi người nếu yêu tôi thì nhớ đánh tích phân nhé ~ Tích phân thật sự thật sự rất quan trọng với tác giả đó.
Cảm ơn mọi người ~ Mấy ngày nữa sẽ phát bao lì xì tạ lễ với mọi người, tôi còn rất nhiều thiếu sót, mong rằng mọi người vẫn có thể tiếp tục đồng hành, giúp tôi cùng tiến bộ ~ Yêu mọi người ~
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!