Đồng dạng là cửu biệt hồi kinh, Quân Dật Chi không có ngộ đãi tốt như vậy. Sở Vương gia không để con kịp gặp lão mẫu, lập tức kéo hắn vào trong tiểu phật đường, bắt phải quỳ trước bài vị tổ tông, muốn hắn ngoan ngoãn suy ngẫm lỗi lầm. Đứa nghịch tử này, làm hại ông khổ sở suốt ba tháng liền, mỗi ngày đều bị lửa giận của Bình Nam Hầu trút lên người đến nước miếng cũng bị cháy sạch. Nếu không bắt tên ranh này quỳ gãy một chân, ông sao có thể hết giận!

Bất quá, Quân Dật Chi cũng không phải loại người sẽ thành thật chịu phạt. Đợi phụ vương rít gào xong rồi, đóng kín cửa tiểu phật đường, hắn chỉ quỳ chừng nửa nén hương, liền thừa cơ đội trưởng đội thân vệ Nhạc Thắng không chú ý, leo lên cửa sổ trên mái hiên chui ra ngoài, chạy thoát xuống đường cái. Đến khi Sở thái phi nhận được tin, xách lỗ tai con trai tới cứu tôn tử, trong tiểu phật đường nào còn có bóng người nào.

Quân Dật Chi theo thường lệ đến phòng của Như Yên đại mỹ nhân, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, vòng đến cửa sau của Phẩm Mặc Trai. Hôm nay trong căn phòng bí mật chỉ có một mình Hàn Thế Chiêu, hắn cười hì hì chào hỏi Quân Dật Chi, "Đã trở lại rồi a, dường như không phải về một mình nữa nha!"

Nghĩ đến tuy rằng không thể quang minh chính đại mỗi ngày dính với Du Tiểu Vãn, nhưng có thể lúc nào cũng làm bạn bên cạnh xe ngựa của nàng, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất, dọc đường đi đều vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ, Quân Dật Chi liền nhịn không được đắc ý, nhướn cao đuôi lông mày, vẻ mặt đềy hân hoan sung sướng. Nghĩ rằng có bạn tốt ở đây, chia sẻ một chút cũng không sao, hắn liền tận lực ra vẻ bình thản, làm như không thèm để ý: "Trước khi hồi kinh, Du tiểu thư gặp phải hắc y nhân tập kích, ta liền hồi kinh cùng với nàng, ngầm bảo hộ một chút." Nói xong lấy một phong thơ từ trong áo ra, đưa cho Hàn Thế Chiêu, "Đây là lá thư do Du đại nhân viết Hà Nam Án sát Tạ Chính Vũ trước lúc lâm chung. Ngươi xem đi."

Hàn Thế Chiêu thu hồi tâm tư muốn chọc ghẹo hắn, giở thư ra, cẩn thận đọc một phen, cuối cùng nhíu mày nói: "Thực bình thường a." Chính là một lá thư ân cần thăm hỏi hết sức bình thường giữa bằng hữu, chỉ là cuối thư có một câu ghi là có việc muốn nói, thỉnh Tạ đại nhân mau chóng về Nhữ Dương.

Quân Dật Chi cũng gật gật đầu, "Thư là bình thường, nhưng tin tức bên trong không bình thường. Ngươi biết không? Là Vãn...... Du tiểu thư tình cờ gặp Tạ đại nhân trên đường, Tạ đại nhân chỉ là cảm khái một câu, đêm đó lập tức có Tử Y Vệ đến Tạ phủ, muốn lấy phong thư này."

Hàn Thế Chiêu kinh ngạc ngắt lời hắn, "Tử Y Vệ? Ngươi có thấy mặt hắn không?"

Biểu tình của Quân Dật Chi thập phần ngưng trọng, "Đúng vậy, là Tử Y Vệ. Bọn họ đi ra ngoài, làm sao có thể cho người khác nhìn thấy bộ dáng của mình?"

Tử Y Vệ vốn là ám vệ do Hoàng Thượng tự mình chưởng quản, nhưng hiện tại Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nên Tử Y Vệ đều nằm trong tay thống lĩnh của Tử Y Vệ. Thống lĩnh của Tử Y Vệ rốt cuộc là ai, trừ bỏ tiên đế, căn bản không có người biết. Nghe nói Thái Hậu vốn định giúp đỡ tiếp nhận, nhưng tiên đế nói, vị thống lĩnh trung thành này và tận tâm, quyết không phản bội hoàng thất, đợi Hoàng Thượng trưởng thành, tự mình chấp chính, Thống Lĩnh sẽ tự mình tìm đến Hoàng thượng, thề nguyện trung thành. Cho nên, đến tận bây giờ, Thống lĩnh Tử Y Vệ là ai, ngoại trừ người của Tử Y Vệ, không ai biết chính xác, mà không chừng, ngay cả đại đa số Tử Y Vệ cũng không biết.

Hàn Thế Chiêu nhíu mày trầm mặc, Quân Dật Chi lười biếng ngồi xuống, dào dạt đắc ý cười nói: "May mà ta sớm có tính toán, ngay buổi chiều liền đến Tạ phủ. Ta thấy Tạ đại nhân bận rộn quá, nên lười bảo người gác cổng thông truyền, tự mình vào thư phòng tìm thư."

Rõ ràng chính là trộm, còn nói như mình là người lương thiện lắm. Hàn Thế Chiêu buồn cười nhíu mày, "Nói như vậy, người bên cạnh Du tiểu thư có vấn đề? Sao ngươi không giúp nàng điều tra, tặng cho Du tiểu thư một ân tình?"

Nếu là có Tử Y Vệ theo dõi Du Tiểu Vãn, với võ công của Quân Dật Chi, nhất định có thể phát giác được. Hơn nữa, nếu Tử Y Vệ nhận được tin tức như vậy, lẽ ran gay lúc ấy đã đi theo Tạ đại nhân về phủ lấy thư, không cần đợi đến buổi tối. Khẳng định là có người bên cạnh Du Tiểu Vãn nghe được chuyện này, đem tin tức tiết lộ cho ám cọc của Tử Y Vệ, sau đó Tử Y Vệ mới phái người đến Tạ phủ, nếu không thì đã bắt gặp Quân Dật Chi, đánh nhau một trận rồi.

Quân Dật Chi khó có dịp tỏ ra nghiêm túc, "Ta đã cho người chú ý quan sát, bất quá, ta không nói với nàng. Chuyện này có liên quan đến Tử Y Vệ, cho dù tìm được người rồi, thì có thể làm được gì? Vẫn là để nàng không biết thì hơn."

Hàn Thế Chiêu yên lặng nhìn hắn một cái, thực sự nghiêm cẩn nói: "Ngươi thật đúng là quan tâm nàng."

Băn khoăn của Quân Dật Chi quả thật rất đúng. Tử Y Vệ làm việc vì Hoàng Thượng, đất dưới bầu trời đều là vương thổ, người sống trên đất đều là vương thần, cho dù có người bên cạnh Du Tiểu Vãn liên lạc với Tử Y Vệ, cũng không thể nói là phản bội chủ nhân, mà là tận trung. Chỉ sợ loại ám cọc như vậy đều có ở bên cạnh mỗi vị đại thần, chẳng lẽ ngươi còn dám trừ bỏ bọn họ? Nếu biết chỉ khiến hoảng hốt, còn không bằng không biết để sống được tự tại. Nhưng, Tử Y Vệ hiện tại vẫn chưa được Hoàng Thượng nắm giữ trong tay, chỉ sợ là trong số bọn họ có người có mưu đồ gì đó, nếu bên mình có thể nắm tiên cơ trong tay, thì vẫn là nên tận lực nắm giữ một chút, biết đối phương là ai vẫn là rất tất yếu.

Vẻ mặt Quân Dật Chi bỗng trở nên cực kỳ hưởng thụ, "Việc này vốn là dành riêng cho ta quan tâm."

Hàn Thế Chiêu thực cảm thấy người này không thể cứu được nữa, liền nói đến nhiệm vụ của mình, "Tiếu Đại Dũng cứu giá công, đúng là có chút vấn đề. Ngày đó Hoàng Thượng là bị bọn thị vệ bên người giựt giây đến Tây Sơn chơi, sau đó con ngựa bỗng nhiên nổi chứng."

Lại là ngựa nổi chứng! Còn rất vừa vặn nổi chứng ở gần khu vực hoàng lăng mà Tiếu Đại Dũng đang làm thủ vệ. Xem ra Bình Nam Hầu đúng là có ý gả nữ nhi cho Tiếu Đại Dũng, chẳng qua Tiếu Đại Dũng xuất thân bình dân, một lần không có khả năng thăng chức quá nhanh, chỉ thưởng một chức Võ tuyển Thanh Lại Tư hàm chính lục phẩm. Chức quan không cao, nhưng vị trí tốt lắm. Làm ở vị trí này phải chưởng khảo phẩm chất võ quan, tuyển thụ, thăng điều, công thưởng, tính ra, muốn thăng chức cũng mau.

Vốn dĩ, việc thăng chức cho một võ quan không có gì phải lo lắng, nhưng nếu là con rể của Bình Nam Hầu, thì chuyện lại liên lụy đến đại cục trong triều, cho nên nếu có thể ngăn cản thì vẫn phải ngăn cản.

Hai người cúi đầu trao đổi quan điểm một chút, liền phân công nhau làm việc.

...

Nữ quyến trong Tào phủ đã thức dậy từ sáng sớm, sửa soạn chỉnh tề, tụ họp lại ở Duyên Niên Cư. Lão thái thái ngồi thẳng lưng trên ghế, bảo Tào Trung Nhã và Du Tiểu Vãn ngồi xuống bên cạnh mình, lại bảo Trương thị đem danh mục quà tặng đến, nhìn kỹ một lần, mới trả lại cho Trương thị, thấp giọng dặn dò Trương thị và Võ thị: "Lần đi, nhớ khuyên thứ phi an tâm dưỡng thai, chuyện gì cũng không cần nghĩ nhiều, là con trai hay con gái đều là trời định, thứ phi có thể làm bạn bên cạnh Vương gia, đã là người có phúc."

Võ thị vội đứng dậy cung kính lắng nghe, vâng vâng dạ dạ, Tiểu Võ thị cũng lên tiếng vài lời bày tỏ cảm kích. Trương thị mặt ngoài kính cẩn nghe theo, trong lòng lại không ngừng hừ lạnh, lúc trước chuẩn bị lễ vật chúc mừng Dao Nhi, cũng không thấy lão thái thái sốt sắt như vậy, tưởng leo lên cây đại thụ Ngô thứ phi sao? Đáng tiếc nha, ả không có phúc phận đó đâu, cho dù sinh ra cái gì cũng vô ích.

Lão thái thái dặn dò xong, quay sang cười nói với Trương thị: "Nếu gặp Trương trắc phi và tiểu công tử, cũng giúp ta ân cần thăm hỏi một tiếng. Ở lại chơi trễ một chút cũng không sao."

Trương thị vội cung kính đáp vâng, khóe mắt không dấu vết dạo qua trên mặt Du Tiểu Vãn một vòng. Thấy canh giờ không còn sớm, mọi người liền cùng lên xe ngựa đi về hướng vương phủ.

Du Tiểu Vãn và Tào Trung Nhã ngồi chung một xe. Tào Trung Nhã thấy Du Tiểu Vãn trang điểm nhẹ nhàng, thanh lịch, nghĩ một đằng nói một nẻo khen: "Mấy tháng không thấy, khí sắc của biểu tỷ vẫn tốt như vậy."

Nàng kiên quyết không thừa nhận là vì bộ dạng Du Tiểu Vãn xinh đẹp, khí chất tốt nên cho dù mặc quần áo nhạt màu cũng tỏa sáng, mà kiên trì cho rằng, nếu mình cũng có làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận như vậy, thì mặc cái gì cũng xinh đẹp.

Du Tiểu Vãn cũng đánh giá Tào Trung Nhã vài lần. Lúc thời tiết vừa vào đông, Tào Trung Nhã liền bệnh nặng một hồi, nghe nói hơn phân nửa tháng đều nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích, thuốc bổ mỗi ngày đều như nước chảy vào Phỉ Thủy Cư. Tiệc tẩy trần hôm qua cũng không thấy nàng ta tham dự, vốn tưởng rằng nàng hôm nay sẽ không đi vương phủ, lại không nghĩ nàng ta lại cố gắng chống đỡ đi theo. Tuy rằng thoạt nhìn còn có chút ốm yếu, nhưng Tào Trung Nhã dù sao cũng là tiểu cô nương 13 tươi trẻ, cho dù thần sắc có bệnh vẫn không che được nét thanh xuân trên mặt. Du Tiểu Vãn thật lòng khen: "Khí sắc hôm nay của Nhã Nhi muội muội cũng tốt lắm."

Tào Trung Nhã đắc ý cười, "Đương nhiên! Ta đang dùng phấn Trân Châu Tuyết Liên từ trong cung ban xuống." Nói xong còn đắc ý hất tóc một cái.

Phấn Trân Châu Tuyết Liên là vật rất hiếm lạ. Phấn có nhũ sáng màu thiên nhiên, mùi hương thanh nhã độc đáo, phương pháp bào chế cực kỳ rắc rối, nguyên liệu lại càng cực kì quý hiếm, hàng năm chỉ có thể sản xuất ra một chút, chỉ cho các quý nhân trong cung dùng cũng không đủ. Tào Trung Nhã có thể có vật hiếm lạ này, hơn phân nửa là do Nhiếp Chính Vương thưởng cho Trương Quân Dao, Trương Quân Dao lại chuyển cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play