Bị người ta bắt lấy thế nào, Du Tiểu Vãn một chút cũng không biết. Đối phương đầu tiên đánh qua một trận bông tuyết, làm lẫn lộn tầm mắt của nàng, động tác lại quá nhanh, khiến nàng hoàn toàn không kịp phản ứng. Chờ đến lúc nàng nhận ra, bả vai đã bị bóp chặt đến phát đau...... Nàng vẫn thua vì khuyết thiếu kinh nghiệm đối phó với kẻ địch. Lúc trước Tương Đại nương chỉ dạy nàng nội công tâm pháp và chiêu thức một lượt, không ai luyện tập với nàng, chiêu thức luyện mãi vẫn không thuần thục. Bất quá, xem ra đối phương xem thường nàng, cũng là cơ hội cho nàng.
Hắc y nhân lạnh lùng hô: "Dừng tay! Nếu không ta giết ả!" Thanh âm rất trầm rất thấp, cho thấy là đang nghẹn cổ họng để nói chuyện.
Du Tiểu Vãn chỉ kinh hoảng trong chớp mắt, liền lập tức bình tĩnh xuống, đôi mắt sáng đảo một vòng, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, muốn mượn dùng vật gì đó gần đây để đánh trả một chút, thoát ly hiểm cảnh. Nàng vừa nhìn trúng một cành cây khô ngay bệ cựa sổ, chỉ cần cúi người một tí là có thể lấy được, đúng lúc này bỗng thấy sau lưng phát lạnh, lông tơ đều dựng lên. Gã hắc y nhân đang kèm hai bên của nàng cũng nhận ra có người tấn công, vội vung kiếm đánh trả, cánh tay kiềm chế Du Tiểu Vãn cũng không chịu buông ra. Du Tiểu Vãn bị hắn kéo theo xoay nửa vòng, lảo đảo một cái liền thuận thế ngã xuống đất.
Gã hắc y nhân vừa phải đối phó kẻ tập kích phía sau, vừa phải kéo theo Du Tiểu Vãn, nhất tâm nhị dụng, nóng trong lòng khó tránh sốt ruột bực bội, liền chen chân đá vào hông kẻ tập kích. Du Tiểu Vãn thừa cơ nhổ xuống cây trâm trên tóc, hung hăng đâm vào sau khuỷu chân của hắn, người nọ liền đứng không được, quỳ một gối xuống.
Mắt thấy người tới tay sắp bỏ chạy, gã hắc y nhân kia thầm nghĩ, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, lập tức vung kiếm định chém Du Tiểu Vãn. Nhưng cổ tay đang nắm lấy đầu vai của Du Tiểu Vãn lại bỗng nhiên đau nhức, hắn không khỏi thả lỏng tay ra. Chính là trong nháy mắt này, một bóng người phóng lại, ôm lấy Du Tiểu Vãn, lăn sang một bên, thoát khỏi tay của gã hắc y nhân.
Du Tiểu Vãn đưa mắt nhìn kỹ, hóa ra là Quân Dật Chi. Gã hắc y nhân kia phản ứng cũng cực nhanh, đứng lên đánh thẳng về phía hai người. Du Tiểu Vãn vội đẩy đẩy Quân Dật Chi - người này nãy giờ vẫn cứ ôm nàng - ý bảo hắn đánh trả. Quân Dật Chi lại ôm nàng nhảy qua bức tường, Tùy Văn và Tùy An đứng lại phía sau, cùng đối phó gã hắc y nhân. Du Tiểu Vãn bị Quân Dật Chi ôm, phi thân vài cái đã chạy vào trong chính viện.
"Buông, buông ra!" Du Tiểu Vãn đỏ mặt đẩy Quân Dật Chi.
Quân Dật Chi đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, làm sao nỡ buông ra, giả vờ giả vịt nhìn chung quanh, đặt một tay lên môi nàng, cẩn thận dặn dò, "Đừng lên tiếng, chỉ sợ còn có kẻ giúp đỡ."
Du Tiểu Vãn nghe thế cũng khẩn trương lên, cái đầu nhỏ nhắn nhìn dáo dác chung quanh, làm Quân Dật Chi thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng nhếch môi cố nén.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, từ Tây Khóa Viện bên kia rất nhanh truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hẳn là Triệu ma ma mang theo bọn nha hoàn chạy tới. Quân Dật Chi đành phải lưu luyến không rời buông lỏng cánh tay, thối lui hai bước, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ như màu ráng chiều của Du Tiểu Vãn, lo lắng hỏi: "Ngươi có biết đó loại người nào không?"
Du Tiểu Vãn cắn môi lắc lắc đầu.
Triệu ma ma rốt cục dẫn người chạy tới, vội vàng kiểm tra tiểu thư từ đầu đến chân, sau khi xác nhận không có nửa điểm thương tổn, mới thở phào một hơi, quỳ xuống dập đầu vài cái trước Quân Dật Chi, "Đa tạ ân cứu giúp của Quân Nhị công tử."
Quân Dật Chi chỉ là "Ừ" một tiếng, cặp mắt phượng cực kỳ xinh đẹp nheo lại, không chớp mắt chằm chằm nhìn Du Tiểu Vãn. Hắn muốn vài cái hạ nhân nói cảm ôn làm gì, điều hắn muốn là nàng nói cám ơn, tốt nhất là nói ân cứu mạng không có gì để báo đáp, tiểu nữ tử nguyện lấy thân báo đáp. Ôi chao, lời này rất quen thuộc, là đọc thấy ở đâu?...... À, đúng rồi, ở trong mấy cuốn tiểu thuyết mà tiểu cô cô thích xem thường xuyên có mấy câu thoại kiểu này.
Đáng tiếc Du Tiểu Vãn tuy rằng cũng thích đọc tiểu thuyết, nhưng kiên quyết sẽ không nói ra những câu làm hạ thấp thân phận như vậy, chỉ cúi thấp người về phía hắn, lúng ta lúng túng nói: "Sau khi trở lại kinh thành, ta sẽ thỉnh lão thái thái đến phủ cảm ơn."
Quân Dật Chi bĩu môi, "Không cần, ta cũng không muốn cho người trong nhà biết ta trốn ở đâu." Lập tức lại hỏi, "Ngươi tới này làm gì?"
Du Tiểu Vãn ngưng thần nghĩ nghĩ, mới kể lại chuyện tìm phương thuốc cho hắn.
Lúc này Tùy Văn, Tùy An cùng Du Văn Biểu, Du Phàm đều chạy lại đây. Tây Khóa Viện có Tùy Văn và Tùy An tương trợ, hiển nhiên là chiếm thượng phong, nhưng hai gã hắc y nhân kia cũng là cao thủ đứng đầu, đánh nhau một lát liền để lại một làn khói cay, biến mất vô tung.
Quân Dật Chi nhíu mày nhìn Du Tiểu Vãn, nói: "Còn muốn đi tìm phương thuốc của ngươi sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng đến tìm phương thuốc?"
"Đi, đương nhiên đi." Du Tiểu Vãn nhíu mày, thương lượng với Quân Dật Chi: "Thật không nghĩ ra những người này tới làm gì. Nếu là trộm tài vật, vì sao lại đến giữa ban ngày ban mặt? Chẳng lẽ trong nhà còn có thứ gì có thể khiến người ta mơ ước? Công văn của phụ thân đều đã chuyển giao vị quan kế nhiệm, mà phương thuốc kia...... Cũng không cần trộm a."
"Đi qua đó xem có mất thứ gì không đã." Quân Dật Chi cười cười, dẫn đầu đến Tây Khóa Viện, Du Tiểu Vãn thực tự giác đi theo sau lưng hắn, lắng nghe hắn phân tích: "Phòng bên kia có vật phẩm gì đặc biệt không? Vị trí của chúng đặt ở đâu, có nhớ không? Nhìn xem thiếu cái gì, hoặc là bọn họ động cái gì, chúng ta lại từ từ nghĩ."
Bước vào phòng trong Tây Khóa Viện, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cực kì sạch sẽ, giống hệt như chưa từng có người nào đến. Quân Dật Chi không khỏi cười khổ, "Chậc, ta đã quên, những sát thủ được huấn luyện đặc biệt mỗi khi tìm kiếm thứ gì đó xong, sẽ không để cho người ta nhìn ra."
Du Tiểu Vãn đành phải cho người đi tìm xem có phương thuốc hay không. Mỗi quyển sách đều lật ra, ngăn kéo, rương đều mở ra, nhưng vẫn không tìm được trang giấy gì đặc biệt, chỉ phải từ bỏ.
Du Văn Biểu nói: "Tiểu thư, nơi này không an toàn, để cho Du Phàm gửi một tấm bái thiếp cho Huyện lệnh đại nhân, nhờ ông ta điều tra rõ ràng, còn chúng ta vẫn là mau hồi kinh thì hơn."
Quân Dật Chi thừa cơ nói: "Chỉ sợ bọn họ trên đường còn có thể dây dưa, ta thấy, chúng ta vẫn là cùng hồi kinh cho an toàn." Thấy Du Tiểu Vãn và Du Văn Biểu đều có vẻ do dự, hắn vội vỗ ngực cam đoan: "Ta sẽ đi thỉnh Án sát phái một đội quan binh hộ tống chúng ta, khi còn cách kinh thành ba mươi dặm*, chúng ta liền tách ra, cam đoan sẽ không làm tổn thương khuê dự của Du tiểu thư."
* 30 dặm = 30 x 500m = 15.000m = 15km
Du Văn Biểu cảm thấy kế này rất tốt, cũng khuyên tiểu thư đáp ứng. Đoàn người hôm đó liền khởi hành hồi kinh.
Tào lão thái thái phái Tào Trung Mẫn đứng đón cách cổng kinh thành mười dặm. Lúc này tuyết đã phủ đầy kinh thành, trên cành cây dưới mặt đường đều là tuyết trắng, xe ngựa đi lại khó khăn. Đến cửa thành, mọi người phải đổi sang kiệu nhỏ, nâng trở về Tào phủ.
Lão thái thái đã sớm chờ trong phòng khách, thấy thân ảnh Du Tiểu Vãn bước vào, vội vẫy tay gọi nàng ngồi xuống cạnh mình. Du Tiểu Vãn kiên trì hành đại lễ, ôm lò sưởi cho ấm tay, mới ngồi xuống bên cạnh lão thái thái. Lão thái thái liên tiếp hỏi nàng ở Nhữ Dương nghỉ ngơi có tốt không, ăn có ngon không, trên đường trở về có chịu khổ không. Du Tiểu Vãn thuận theo trả lời từng câu, ẩn ẩn có chút lo lắng hỏi: "Mấy tháng không gặp, khí sắc của lão thái thái thoạt nhìn có chút không tốt, có phải là thời tiết trở lạnh?"
Tào lão thái thái cười ho khan vài tiếng, khoát tay nói: "Không có việc gì, người già rồi đều như vậy, hết mùa đông sẽ tốt thôi."
Du Tiểu Vãn nhìn sắc mặt lão thái thái, ôm cánh tay bà làm nũng, lặng lẽ vịn tay bắt mạch cho lão thái thái, coi như tốt, chỉ là có chút khí nhược, ăn vài món bổ khí huyết là được. Dựa theo kiếp trước của nàng, lão thái thái còn sống được một năm nữa, nhưng nàng hy vọng lão thái thái có thể trường mệnh trăm tuổi......
Lão thái thái không biết ưu tư của nàng, cười nói: "Đang định nói với con, Ngô thứ phi đã có thai ba tháng, hôm qua vương phủ mới tặng tin mừng lại đây, chúng ta đang định ngày mai đến vương phủ vấn an Ngô thứ phi."