Chương 243: Tai nạn (1)
Tuy rằng chưa có cơ hội thực hiện nhưng cô cho rằng, nếu như làm tốt, đó tuyệt đối là nền tảng cho sự nghiệp tương lai của cô.
Dù sao cô làm trợ lý riêng cho hắn thực ra cũng chẳng giúp được bao nhiêu, thời gian làm việc phần lớn là lên mạng chơi cho nên, làm chuyện mà mình có hứng thú chắc chẳng có vấn đề gì.
'Làm Sầm phu nhân không tốt sao?' Hắn cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.
'Không có gì không tốt. Chỉ có điều, rồi sẽ có một ngày, em sẽ tạo nên một sự nghiệp khiến anh phải kinh ngạc.' Quan tiểu thư hếch cằm.
'Ừ, rất có chí khí.' Sầm tiên sinh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, 'Em muốn làm gì, nói với anh, anh ủng hộ em.'
Tiểu trư nhà hắn cũng không giống những quý phụ phu nhân khác, không thích giao tế, dạo phố mua sắm, làm đẹp gì mấy, nếu như cô muốn mở một cửa hàng kinh doanh gì đó để giết thời gian, hắn thấy cũng không vấn đề gì.
Nhưng Sầm tiên sinh không ngờ tới sự nghiệp mà tiểu thư nhà hắn nghĩ đến là gì.
Khi một đêm nào đó hắn tăng ca về nhà, thấy Sầm phu nhân mặc áo ngủ tay ôm một quyển sách vẽ lớn từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt hắn kiêu ngạo bày cho hắn xem...
'Sầm tiên sinh, em vẽ bản thảo nè, xem thử đi, có phải giỏi lắm không?'
Sầm tiên sinh liếc mắt một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi...
Thì ra khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều an phận ngồi đó hí hoáy vẽ lại không cho hắn xem, lại là cái này...
Đương nhiên, đó là chuyện sau này!
Xe rất nhanh đã đến bến tàu, ba người lên thuyền, đang định đi vào trong khoang thì một loạt tiếng thắng xe chói tai truyền đến...
Không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn mới thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang phóng như bay về phía họ, Quan Mẫn Mẫn bị dọa đến há hốc miệng...
Đang lúc cô tưởng chiếc xe sẽ đâm vào mũi tàu thì nó đã thắng đến cháy đường rồi dừng lại, một cô gái tay nhấc làn váy, mái tóc dài xõa tung từ ghế lái nhảy ra, trực tiếp nhìn về phía nhóm của Quan Mẫn Mẫn, hốt hoảng lên tiếng...
'Có thể cho tôi đi nhờ thuyền về Hồng Kông không?'
Khi nghe cô gái đứng trên bờ hỏi câu hỏi đó, Quan Mẫn Mẫn mới nhìn rõ gương mặt cô. Nếu như nói về người đẹp, Quan Mẫn Mẫn thật sự đã gặp qua không ít, xinh đẹp quyến rũ như mẹ cô, nóng bỏng kiều diễm như Sầm Tĩnh Di, nhu mì đáng yêu như Trang Lâm, ngọt ngào trong sáng như Nguyễn Mộng Mộng, còn có vị Phạm phu nhân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành ở Luân Đôn kia nữa...
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô gái trước mặt, hoặc nói đúng hơn là một thiếu nữ, nếu muốn dùng từ để hình dung, chắc chỉ có thể nói đẹp không chân thật, như một thiên sứ đi lạc.
Gương mặt lớn cỡ bàn tay trắng như sứ với ngũ quan tinh xảo vô bì cộng thêm mái tóc dài óng ả và vóc người mảnh mai yêu kiều như một đóa phù dung mới nở, cả người cô gái như một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất của tạo hóa.
'Tôi sẽ trả tiền cho các người.'
Khi cô gái lần nữa lên tiếng, Quan Mẫn Mẫn kéo tay Sầm Chí Quyền, đang định lên tiếng bảo người kéo cô lên thuyền thì một tràng tiếng động cơ xa rầm rập từ ta đuổi tới vọng đến.
Sầm Chí Quyền quét mắt về phía cô gái, lại nhìn về phía đoàn xe rõ ràng là đuổi theo cô gái này mà đến đây, hắn nheo mắt, 'Nổ máy!'
Câu này là nói với thuyền trưởng, nói xong thì kéo tay hai mẹ con đi vào trong khoang thuyền, Quan tiểu thư nghe vậy liền rất không vui...
'Chú, cô gái đó gặp nạn đang cần người giải cứu mà, dù sao cũng thuận đường, để cô ấy lên thuyền đi.'
Mắt thấy đoàn xe kia càng lúc càng gần, vẻ kinh hoàng và sợ hãi trên mặt cô gái càng lúc càng rõ, thân thể nhỏ nhắn đứng ở mép nước run rẩy càng lợi hại, giống như có thể ngã xuống nước bất cứ lúc nào.
Nếu như gặp phải bọn bất lương ép con gái nhà lành làm chuyện xấu, vậy cô gái thoạt nhìn chưa tới vị thành niên này dữ nhiều lành ít rồi, Quan tiểu thư không ngừng suy đoán.
Cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa! Sao có thể thấy chết không chứ chứ? Đây quả thực đi ngược với lương tri.
'Đúng đó, chúng ta phải có tinh thần hiệp nghĩa.' Tiểu Quan tiên sinh cũng phụ họa theo.
Thực ra là vì cậu muốn xem thử, nếu như để chị gái xinh đẹp đó lên thuyền, lát nữa sẽ có chuyện gì gay cấn hơn xảy ra không mà thôi.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định rất kích thích. Trước giờ chỉ được xem những tình tiết này trong phim, giờ có nhiều khả năng sẽ được chứng kiến tận mắt, không biết sẽ đặc sắc hơn bao nhiêu lần đây?
'Không được lo chuyện bao đồng.'
Sầm Chí Quyền vừa nhìn đã biết hai mẹ con muốn xem náo nhiệt rồi, nhưng có một số chuyện không phải muốn xem là có thể tùy tiện xem, nhất là khi nó có liên quan đến sống chết.
Vì thế, mặc kệ sự giãy dụa của hai người, mỗi tay túm một người đi vào trong khoang.
Mắt thấy chiếc thuyền đã rút neo chuẩn bị rời bến mà phía sau đoàn xe đã sắp đuổi đến nơi, nếu như không chạy sẽ muộn mất, sau này sẽ không còn cơ hội nào tốt như hôm nay nữa.
Cho nên cô nhất định phải nắm chắc, cô phải trốn, nhất định phải trốn.
Cô gái đứng ở mép nước cắn môi, thả tay khỏi làn váy, nhắm mắt, nhắm hướng mũi chiếc thuyền đang chuẩn bị tách bến nhào tới.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra đó, tay cô túm được một sợi dây thừng liền liều mạng bám lấy, cả người treo lơ lửng cách mặt nước chừng 50cm, theo gió lắc lư, giống như có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào.
'Mau cứu người đi.' Quan Mẫn Mẫn kéo tay Sầm Chí Quyền.
Sầm Chí Quyền tuy không muốn dây vào chuyện bao đồng nhưng cũng không thấy chết mà không cứu.
Cô gái đó ngay cả tính mạng cũng không cần nhảy qua đây, nếu thuyền chạy nhanh hơn chút nữa thì chắc chắn đã rơi xuống biển rồi.
Vì thế giao nàng tiểu trư không an phận của mình cho vệ sĩ sau đó bảo thuyền trưởng dừng thuyền còn mình thì chạy về phía mũi tàu.
Lúc này đoàn xe đuổi theo cô gái đã nối đuôi nhau chạy vào trong bến, từ trên mỗi chiếc xe bước xuống đều là những người đàn ông vạm vỡ trong bộ tây trang thuần một sắc đen, trên tay còn cầm theo súng.
Đây...đây là phim xã hội đen Hồng Kông ngoài đời thực sao?
Quan Mẫn Mẫn đầu tiên là rất tò mò nhưng bây giờ nhìn tình thế này, không khỏi bị dọa sợ!
'Cúi thấp xuống.' Sầm Chí Quyền kéo cả người cô xuống sau đó đưa tay về phía cô gái đang treo lơ lửng ở đầu thuyền, 'Đưa tay cho tôi.'
Mặt cô gái đã không còn chút máu, mái tóc dài hỗn độn, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi nghe Sầm Chí Quyền nói vậy thì thả một tay ra khỏi sợi dây thừng đưa về phía hắn, làn môi vốn hồng nhuận đã bị cắn đến rách da, tươm máu run rẩy nài xin, 'Xin...xin bảo họ đừng dừng thuyền.'
Sầm Chí Quyền không trả lời cô, sau khi túm được tay cô thì dùng sức kéo lên.
Cô gái mới trải qua một hồi sinh tử, sức lực dường như đã dùng hết, yếu đuối ngã nhoài trên boong thuyền.
'Cô có sao không?' Quan Mẫn Mẫn ngồi trước mặt cô, nhìn bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài làn váy đã tươm máu tươi, 'Tôi dìu cô vào trong thoa thuốc.'
'Các người cho thuyền chạy đi.' Cô gái ngẩng đầu, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay Quan Mẫn Mẫn, trong đôi mắt trong suốt hiện rõ vẻ nài xin.
'Chú, cho thuyền chạy trước đã, được không?' Quan Mẫn Mẫn ngước lên nhìn Sầm Chí Quyền.
Cô gái này chắc chắn đã chọc tới những người này rồi, tuyệt đối không thể để họ bắt về được, bằng không kết cuộc thảm thế nào chắc đã đoán được.
Sầm Chí Quyền lại không trả lời mà nhìn người cầm đầu nhóm người áo đen cầm vũ khí kia, đôi mắt thâm thúy nheo lại.
Cậu ta, là Long Dực hay Long Nghệ?
'Sầm tổng, đã lâu không gặp.'
Thuyền đã tách bến một quãng ngắn nhưng đèn ở bến tàu rất sáng, người đàn ông vừa gọi một tiếng Sầm tổng mái tóc đen trong gió có hơi hỗn độn nhưng nhìn ra được ngũ quan thâm thúy, tuấn lãng lại rất khí khái.
Mà sau khi người đó lên tiếng Sầm Chí Quyền đã mười phần xác định tên này là Long Nghệ, không phải Long Dực.
Thật sự không biết lúc đầu ba mẹ họ nghĩ sao nữa, đặt cho hai đứa con vẻ ngoài gần như giống hệt nhau hai cái tên cũng giống hệt nhau.
(**Long Dực và Long Nghệ tiếng Trung đọc giống hệt nhau.)
Chỉ có thể nói, tiếng Trung Quốc thật khiến người ta phải thán phục.
Rất rõ ràng, cô gái vừa nhảy lên thuyền hắn với vị Long thiếu gia này có ân oán chưa dứt, bằng không sao có thể khiến Long Nghệ phải đích thân dẫn nhiều người như vậy đuổi theo chứ?
'Long thiếu gia bày trận thế lớn như vậy, là vì chuyện gì?'
Xem ra hắn cho người dừng thuyền lại là một sự lựa chọn chính xác, bằng không chắc chắn Long Nghệ cũng sẽ đuổi theo đến.
Có thể chạy đến đâu được chứ? Đây là địa bàn của người ta mà.
'Nhà tôi có một con mèo không nghè lời chạy loạn khắp nơi, phiền Sầm tổng trả nó lại cho tôi!' Long Nghệ nhàn nhạt nói.
Cô gái trên boong tàu nghe vậy sắc mặt càng tái đi, giọng run rẩy, 'Tôi không quen với anh ta, cầu xin anh, mau cho thuyền chạy.'
Cô gái này đúng là còn non lắm, không đánh đã tự khai! Long thiếu gia người ta chỉ nói con mèo nhà mình chạy ra ngoài, lại không nói gì đến cô, cần gì phải thừa nhận nhanh như vậy chứ?
Sầm Chí Quyền quay lại, hất cằm về phía thuyền trưởng, ra hiệu cho ông lần nữa cập thuyền vào bến.
'Tôi thật sự không quen biết anh ta!' Thấy chiếc thuyền lần nữa hướng vào bờ, cô gái giãy dụa đứng dậy, xông về phía lan can, mái tóc dài xõa tung trong gió đêm...