Chương 242: Trước biến cố (2)

Thế là nghẹn một bụng lửa giận ngồi chờ, trong quá trình chờ đợi, ông không chỉ một lần nghĩ đến nếu như Tần Khiết đêm nay dám không về ngủ, ngày mai quan hệ giữa hai người cũng xem như xong rồi.

Sau nữa, ông đợi được rồi, đợi được một người toàn thân đều là mùi rượu trở về!

Ông chẳng qua chỉ lạnh nhạt cô một thời gian thôi, thế mà cô đã cam lòng để bản thân trụy lạc đến mức này?

Tần Khiết tắm xong đi ra, mùi rượu đã hoàn toàn không còn, chiếc áo ngủ bằng lụa đen chỉ dài đến gối, lúc đi cảnh xuân như ẩn như hiện, mùi thơm ngào ngạt mê người.

'Húc Sâm...' Cô đi đến bên cạnh ông, ngọt ngào gọi.

Gần đây căn bản không chạm tới bất kỳ ai, Sầm Húc Sâm nhất thời bị vẻ quyến rũ của cô mê hoặc, hai tay giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, giọng hơi khàn đi...

'Vào bếp làm gì đó cho anh ăn đi.'

Tối nay ông còn chưa ăn gì, nếu muốn vận động một hồi, nhất định phải bổ sung thể lực cho tốt.

Dù sao cũng đã sớm qua thời tuổi trẻ rồi.

Tần Khiết thấy thái độ của ông thay đổi, cũng không vội câu dẫn ông mà rất nghe lời, đi vào bếp làm cho ông một dĩa mì hải sản mà ông thích ăn, lại giúp ông khui một chai rượu đỏ.

Hải sản và rượu đều là thứ có tính bổ trợ cho chuyện ấy, tối nay khó được ông quay về một lần, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Được người ta chu đáo hầu hạ ăn no uống say xong, lại được hầu hạ tắm rửa, cơn giận tối nay của Sầm Húc Sâm khi thấy vợ trước và tình cũ hẹn hò coi như cũng hòa hoãn không ít.

Nhìn lại người trước mặt mình, muốn ngoan ngoãn nghe lời thế nào thì ngoan ngoãn nghe lời thế ấy!

Phụ nữ phải như vậy chứ! Phụ nữ không hiểu chút phong tình nào như Thích Bội Tư thật sự làm đàn ông mất hứng, còn tính tình bướng bỉnh tùy hứng của Tiêu Dật Hoa càng khiến đàn ông thấy phiền.

Năm đó, yêu quá sâu, quá đậm, cũng sẽ thấy phiền cho nên mới xảy ra tranh chấp, sau khi tranh chấp thì...

Haizz, chuyện cũ không nhớ lại thì tốt hơn!

Lúc hai người thỏa mãn quay về giường, Sầm Húc Sâm rất nhanh ngủ mất.

Tần Khiết nằm trên giường thật lâu, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, trên mặt thoáng lộ ý cười.

Lần này, chắc có rồi chứ?

****

Diệp Dao nằm viện một thời gian, Lý Tử Mạn cũng có một thời gian không quay về căn hộ đó.

Tối nay sau khi cùng Sầm Chí Viễn ra ngoài xã giao, vừa khéo đi ngang qua vì vậy thuận tiện lên xêm, ai ngờ không thấy ai ở nhà, gọi điện thoại thì không thông, lúc đang định rời đi thì thấy Diệp Dao vừa quay về.

'Vừa mới xuất viện, sao không nghỉ ngơi cho khỏe?' Lý Tử Mạn quan sát gương mặt gầy gò của em gái.

'Hôm nay ăn cơm với một người bạn, về hơi trễ.' Diệp Dao ngồi xuống sofa, 'Khuya vậy rồi, về đây có việc?'

'Người bạn nào?'

'Lộ Tri Hằng.' Diệp Dao cũng không giấu.

'Cái gì? Anh ta về đây bao giờ?' Lộ Tri Hằng người này Lý Tử Mạn đương nhiên biết, bọn họ cùng nhau lớn lên ở Malaysia mà! Nhưng sau khi cô tốt nghiệp không phải anh ta ở lại đó làm việc cho một văn phòng luật sư sao? Về Singapore bao giờ chứ?

'Hai năm trước anh ấy đã xin về công ty con ở Singapore làm việc rồi.' Diệp Dao nhàn nhạt nói.

Hai năm trước, khi cô còn chưa tốt nghiệp thì đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình rồi, tất cả những chuyện có thể nghĩ tới, cô đương nhiên đều có kế hoạch dự phòng.

Có một người quen làm luật sư ở bên cạnh, chuyện gì làm cũng thuận tay hơn nhiều.

'Diệp Dao, nhà họ Quan giờ không như xưa, em làm chuyện gì cũng phải lưu lại cho mình một đường lui, đừng trách chị không nhắc nhở em, làm người đừng nêm quá tham lam.'

Thấy vẻ đắc ý của em gái, Lý Tử Mạn nói một câu thật lòng.

Nếu như là nhà họ Quan trước đây, còn có thể xem như một trong mười gia tộc giàu có nhất ở Singapore nhưng hiện giờ thì đã sớm không như lúc trước.

Quan thị Kiến thiết có biến động gì, Quan Mẫn Mẫn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Sầm Chí Quyền xen vào, chỉ sợ đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, vậy tất cả đều thành công dã tràng.

'Em chỉ lấy những thứ nên thuộc về mình thôi, không liên quan đến tham hay không tham.' Diệp Dao bực bội xua tay, 'Chị, chị còn chưa bước chân vào nhà họ Sầm mà đã xem mình như người nhà họ Sầm rồi sao?'

'Lười cãi nhau với em. Tóm lại, em làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng.' Lý Tử Mạn lười nói nhảm với cô em này, cầm túi xách lên định đi nhưng lại như nhớ ra chuyện gì quay đầu lại, 'Không phải mẹ sớm nên quay về Malaysia rồi sao? Hai hôm nay chị gọi điện thoại cho mẹ đều không được? Hoàng tiên sinh cũng vậy? Hai người có liên lạc với em không?'

'Em không biết, chắc là bận quá không để ý thôi. Mai em gọi qua đó xem sao.' Diệp Dao lơ đễnh nói.

Xưởng gia công nhỏ của ba dượng gần đây gặp nhiều phiền phức, chắc hai người còn bận giải quyết. Nghe vậy Lý Tử Mạn gật đầu, 'Em liên lạc với mẹ được thì bảo mẹ gọi cho chị.'

Nói rồi cô mở cửa rời đi.

Mãi đến khi cửa đóng lại rồi, Diệp Dao mới cầm điện thoại lên.

'Sao còn chưa ngủ?' Đầu bên kia truyền đến giọng buồn ngủ của một người đàn ông.

'Tri Hằng, mẹ em sao rồi?'

'Không sao, đã ngủ rồi.'

'Em biết rồi. Vậy em cũng đi ngủ đây, ngủ ngon.'

Diệp Dao ném điện thoại xuống sofa, đi vào phòng ngủ.

*****

Khó có lúc một nhà ba người cùng nhau đi chơi, bọn họ quyết định ở lại Macao thêm một ngày, ban ngày hắn lái xe đưa hai mẹ con đi tìm mỹ thực, thỏa mãn con sâu tham ăn trong bụng hai người.

Vừa khéo là chủ nhật, vốn đang định đưa cậu nhóc đi xem đua chó nhưng theo quy định của Macao, tất cả người muốn đến những chỗ có tính đỏ đen đều phải trên 21 tuổi, nghĩ lại cũng thấy trường đua chó là một nơi phức tạp, Sầm Chí Quyền làm như không thấy vẻ bất mãn của cậu nhóc, bảo người lái xe thẳng đến bến tàu.

'Ba, đi xem một chút cũng không được sao?' Mắt thấy càng lúc càng gần bến tàu, tiểu Quan tiên sinh vẻ mặt đáng thương cầu xin.

'Không được.' Chỉ cần chuyện hắn đã quyết định thì không có cơ hội xoay chuyển.

'Nhưng tối qua chúng ta cũng đã đến sòng bạc của Song mà, ba không thể tìm quan hệ lén thông qua được sao?' Nói thế nào cậu cũng là một người yêu chó, xem đua chó cũng không phải vì muốn cá cược mà chỉ vì muốn tận mắt xem những chú chó Greyhound thôi mà.

Chó Greyhound được cho rằng chạy nhanh nhất trong các loài chó, nó có khí chất cao nhã, vóc dáng rất dẹp, chạy nhanh vô cùng. Cậu chỉ muốn nhìn bộ dạng xé gió lướt đến đích của chúng thôi mà.

'Con cũng biết đó là sòng bạc của Song.' Sầm Chí Quyền liếc con một cái, nếu như không phải King là sòng bạc của Tống Cẩn Hành, cậu nhóc tưởng mình có thể được ở trong đó chơi đùa sao?

'Tức là không thương lượng rồi!' Cậu nhóc dời tầm mắt, nhìn sang Sầm những nãy giờ vẫn đang nhìn ngoài cửa xe, rõ ràng là cố ý không nghe cậu nói chuyện với Sầm tiên sinh.

Sầm tiên sinh quả đoán gật đầu.

Được thôi! Không xem thì không xem!

Cậu cũng không phải loại người tùy hứng, sau khi biết chuyện xem đua chó là vô vọng thì cầm máy tính bảng lên tiếp tục chơi trò chơi.

'Lại chơi?' Sầm Chí Quyền nghiêng đầu qua, nhìn lướt qua màn hình.

'Dạ.' Cậu nhóc chuyên chú chơi, chỉ tùy ý đáp một tiếng.

'Có nghĩ qua sau này sẽ làm gì không?'

Tuy rằng con trai là cháu đích tôn nhưng hắn chưa từng nghĩ dùng cách giống như ngày xưa mình bị bồi dưỡng mà trói buộc con.

Hắn biết con mình là người có chủ kiến cho nên sẽ không đem những chuyện con không thích mà bắt buộc thằng bé.

Nếu sau khi trưởng thành con trai vẫn không có hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng bắt con tiếp nhận.

Nhà họ Sầm con cháu đông đúc, nhân tài đương nhiên không thiếu, hắn không có tư tưởng cổ hủ như ông nội rằng ngoại trừ cháu đích tôn ra thì không ai được kế thừa sự nghiệp gia tộc.

'Ba, có thể cho con chơi đến 12 tuổi rồi mới quyết định không?' Cậu nhóc đầu không ngẩng lên chỉ đáp một câu.

'Được, không thành vấn đề.' Sầm Chí Quyền sảng khoái nhận lời.

Hỏi con như vậy, chỉ là muốn thằng bé sớm một chút nhận ra phương hướng của bản thân, nhưng cho dù tạm thời không có phương hướng cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi, không gấp.

Quan tiểu thư thấy hai cha con đã giải quyết xong chuyện đua chó liền quay đầu lại, 'Sầm tiên sinh, sao anh không hỏi xem sau này em định làm gì?'

Hai cha con không hẹn cùng nhìn sang cô.

'Sao vậy?' Quan Mẫn Mẫn lườm hai người, tự dưng nhìn cô như vậy làm gì.

'Quan tiểu thư, mẹ ngoại trừ làm Sầm phu nhân ra thì còn có thể làm gì?'

Tiểu Quan tiên sinh rất rõ ràng đã đem lời trong lòng Sầm tiên sinh nói ra, sau đó mặc kệ Sầm phu nhân đang tức điên lên, tiếp tục vùi đầu chơi game.

'Quan Cảnh Duệ, con thật đáng ghét!'

'Được rồi được rồi, so đo với con làm gì?' Sầm tiên sinh kéo Sầm phu nhân vào lòng, không cho cô nhào vào con trai.

'Anh cũng nghĩ như vậy phải không? Nghĩ sau này em chỉ có thể làm Sầm phu nhân?' Quan tiểu thư không vui lườm hắn.

Tuy rằng cô đúng là chẳng có lòng tham trong sự nghiệp gì nhưng gần đây cô thường lên mạng cùng mẹ của Giang Bối Bối trò chuyện, đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play