Chương 318: Hắn trở về (3)

Sau khi kết hôn ông không ngừng ra ngoài lăng nhăng chính là vì cố tình, cố tình không để cuộc hôn nhân này đi đến cuối cùng.

Khi ông thoát khỏi cuộc sống lưu luyến bụi hoa kia, người vợ trẻ năm đó sớm đã nhạt với tất cả mọi chuyện, đi tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình.

'Nhưng tôi kết hôn với Dật Hoa vẫn có lỗi với cậu.' Liên Đào thở dài một tiếng, giọng áo não.

'Chi bằng nói, là do bản tính xấu xa của đàn ông.'

'Sầm Húc Sâm, ông mới có bản tính xấu xa ấy, đừng có vơ đũa cả nắm!'

Ông cũng không giống như Sầm Húc Sâm, Húc Sâm sau khi kết hôn bên cạnh chưa từng thiếu phụ nữ, hơn nữa đều là trẻ tuổi xinh đẹp. Ông chỉ là...

'Cần gì thẹn quá hóa giận chứ? Dám làm không dám nhận, một mớ tuổi rồi, còn sợ mất mặt sao?' Sầm Húc Sâm chống tay ngồi dậy, khịt mũi cười.

'Ai thẹn quá hóa giận chứ?' Liên Đào cũng ngồi dậy, tức giận trừng Sầm Húc Sâm.

'Sao? Muốn đánh nữa à?'

'Đánh thì đánh, ai sợ ai?'

Thế là, hai ông chú tuổi ngoài 50 kia lại bắt đầu động thủ.

'Hai lão già kia, nổi điên gì vậy?' Tiêu Dật Hoa không thể tin được nhìn hai người đàn ông đang quần nhau trên bãi cỏ, dở khóc dở cười nói.

'Gút mắc mấy chục năm, dù sao cũng phải giải quyết.' Thích Bội Tư ung dung đứng nhìn.

'Liên Đào...' Thấy chồng mình bị Sầm Húc Sâm đánh một cú, Tiêu Dật Hoa kêu thất thanh nhưng sau đó, Sầm Húc Sâm cũng trúng một đòn.

'Hai người còn chưa thôi sao?'

'Cũng không sợ bị người ta cười?'

'Thật là điên rồi, điên rồi...'

Thấy bản thân căn bản không khống chế được cục diện, Tiêu Dật Hoa không xem nổi nữa, lẩm bẩm vài câu rồi nhấc túi xách trực tiếp rời đi.

Thích Bội Tư cũng lười quản họ, cất bước theo chân Tiêu Dật Hoa.

Sầm Cảnh Duệ đi cuối cùng, cầm điện thoại quay lại hết một lượt.

Đợi hai người đánh xong thở ồ ồ ngồi nghỉ, cậu nhóc rốt cuộc cũng được nghỉ, ngồi xuống trước mặt cả hai, tò mò hỏi, 'Ông nội, hai ông có cần uống nước không?'

'Cháu ông?' Liên Đào hỏi.

'Cháu tôi.' Sầm Húc Sâm kiêu ngạo đáp.

'Ông nội, hai người sao lại đánh nhau?' Cậu nhóc lại hỏi.

'Không có gì, ngứa tay đánh một trận thôi. Tiểu Duệ, con ở đây làm gì?' Sầm Húc Sâm lau dấu máu bên miệng hỏi.

'Dạ, không có gì, quay lại cảnh hai người đánh nhau thôi.'

'Con quay lại làm gì?' Sầm Húc Sâm nghe vậy, biến sắc hỏi.

Cái thằng nhóc này nghịch ngợm vô cùng, lại không biết có chiêu trò gì nữa đây.

'Không làm gì. Vừa nãy bà nội và bà Tiêu cũng không nói hai người vì sao đánh nhau nên con tò mò, quay lại làm chứng, bao giờ ba về con hỏi.'

Cậu nhóc nói xong thì phóng như bay về biệt thự nhỏ, bỏ lại hai ông già bốn mắt nhìn nhau, Liên Đào lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây.

Tìm vợ!

Giờ thì hay rồi, vợ chưa tìm thấy mà lại cùng cái tên Sầm Húc Sâm này đánh nhau, sau đó còn bị vợ mình nhìn thấy!

Tối nay về e là sofa cũng không được ngủ rồi!

****

Tiêu Dật Hoa không ngờ Thích Bội Tư lại đi theo mình, còn cứng rắn muốn đi nhờ xe.

Haizz, người này tính tình vẫn không thay đổi chút nào.

'Thích Bội Tư, bà tưởng tôi thật không dám làm gì bà sao?' Tiêu Dật Hoa nhìn người phụ nữ ung dung ngồi kia, bực bội nói.

Nhưng nói đi phải nói lại, hai người đều nhìn đối phương không thuận mắt nhưng mấy chục năm rồi vẫn chưa một lần thực sự động thủ.

Đấu võ mồm, châm chọc nhau đã là giới hạn cuối cùng của họ.

Động tay động chân như những người phụ nữ chanh chua, họ vẫn khinh thường làm. Nhất là khi nhìn hai lão kia ban ngày ban mặt đánh nhau, thật mất mặt chết.

'Tiêu Dật Hoa, không cần cứ châm chọc tôi như vậy.'

'Bà không xuất hiện trước mặt tôi, tôi đương nhiên không thể châm chọc bà.' Tiêu Dật Hoa vừa cười lạnh nói vừa ấn nút nâng tấm kính cách ly lên.

'Hình như hôm nay bà chủ động đến tìm tôi mà.'

'Nhưng giờ bà chủ động lên xe của tôi.'

'OK.' Thích Bội Tư giơ tay đầu hàng, nếu như cứ tranh cãi thế này thì đến tối cũng không xong, 'Tôi lên xe không phải vì cãi nhau với bà.'

'Vậy bà muốn thế nào?'

'Chuyện năm đó, tôi xin lỗi.'

Không căng thẳng như Tiêu Dật Hoa tưởng tượng, ngược lại người trước giờ kiêu ngạo chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai lại cố tình tìm bà nói xin lỗi, thực sự khiến bà ngớ người ra.

'Sầm lão thái gia đúng là do tôi gọi đến, năm đó Sầm Húc Sâm vì bà mà muốn chống đối chuyện liên hôn mà hai nhà đã quyết định, tôi thực sự không có cách. Nhưng với tính cách của ông ấy, không lấy ông ấy là phúc của bà. Liên Đào so với ông ấy tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thực ra bà hạnh phúc hơn tôi rất nhiều.'

Vậy sao? Bà thực sự hạnh phúc lắm sao? Tiêu Dật Hoa ngơ ngác nhìn Thích Bội Tư xuống xe sau đó đóng cửa, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Mãi đến khi Liên Đào lên xe, vẻ mặt lo lắng giữ chặt vai bà, gọi tên bà, bà mới tỉnh táo lại.

'Vừa nãy chắc không phải Thích Bội Tư nói gì khiến bà không vui sao? Bà mặc kệ bà ấy đi.'

'Liên Đào...'

'Gì?'

'Nói thực đi, những năm qua ông có cảm thấy ủy khuất không?' Giọng Tiêu Dật Hoa hơi nghẹn ngào.

'Ủy khuất?' Liên Đào nghe vậy, hiểu rõ bà muốn nói gì, bật cười, 'Dật Hoa, đừng nói những lời này.'

Ông nắm tay bà, giữ chặt trong tay mình, 'Đời này, chỉ cần bà ở bên cạnh tôi, tôi không cần gì nữa, thật đó. Ở bên cạnh bà, trước giờ tôi chưa từng cảm thấy ủy khuất gì.'

'Vậy chúng ta cứ tiếp tục như vậy, được không?'

'Ngốc, đương nhiên chúng ta sẽ mãi như vậy.'

Nước mắt của Tiêu Dật Hoa chợt tuôn ra.

****

Trái với sự ấm áp của hai vợ chồng họ Liên, Sầm Húc Sâm không may mắn như vậy.

Bác sĩ gia đình giúp ông thoa thuốc, Thích Bội Tư căn bản không nhìn ông lấy một lần mà trực tiếp đi tìm Quan Mẫn Mẫn.

Thật sự khiến ông càng nghĩ càng nóng.

Cơm tối, Sầm Dung Cần đến, hắn đến thực ra là giám sát Quan Mẫn Mẫn, không cho cô kén ăn. Chuyện này thật sự khiến cô sợ ngây người.

Từ hôm đưa cô lên thuyền về, mỗi ngày hắn đều đến một lần, cũng không nói gì, chỉ ngồi trong phòng ăn nhìn cô ăn.

Có nhiều món thực ra cô không thích ăn nhưng dưới ánh mắt giám sát của hắn, không thể không cắn răng nuốt xuống.

Cảnh tượng này, ngay cả Sầm Giai Di và Thích Bội Tư cũng le lưỡi trợn mắt.

Ăn cơm xong, hắn đứng lên định rời đi thì bị Quan Mẫn Mẫn gọi lại, 'Anh Dung Cần, nếu anh bận, không cần ngày nào cũng đến đâu.'

Sầm Dung Cần khựng bước, quay lại, 'Có bận hơn nữa, thời gian thăm chị vẫn có. Nhớ mỗi ngày đều phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, không được khóc.'

Quan Mẫn Mẫn nghe vậy hốc mũi chua xót, một nỗi xúc động khiến cô không khống chế được bản thân, bước tới kéo tay hắn, nghẹn ngào nói, 'Là anh ấy bảo anh mỗi ngày đến thăm tôi phải không?'

Trong lòng cô hiểu rõ, Sầm Dung Cần đột nhiên quan tâm cô như vậy chắc chắn là vì Sầm Chí Quyền dặn dò nhưng hắn có thể làm đến mức này khiến cô thật sự xúc động.

Sầm Dung Cần cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang kéo tay mình, trầm mặc một chút cuối cùng rút tay ra, xoay người, cúi đầu, nhìn vào đôi mắt ướt nước của cô, nhàn nhạt cười, 'Phải, anh ấy bảo tôi chăm sóc chị cho tốt cho nên mỗi ngày tôi phải đến thăm chị mới yên tâm. Cho nên, đừng nên phụ lòng anh ấy, đợi khi anh ấy trở về, thấy chị gầy đi, nhất định trách tôi chăm sóc không chu đáo. Chị nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước.'

Lần đầu tiên nói với cô một câu dài như vậy, cuối cùng hắn ưu nhã xoay người rời đi.

'Này, Quan tiểu thư, vừa nãy mẹ nắm tay chú tư không hay lắm đâu, tuyệt đối không được để ba biết, bằng không mẹ chịu khổ chắc rồi.'

Nãy giờ lặng lẽ trốn ở đầu cầu thang, tiểu Quan tiên sinh bước xuống nhắc nhở.

'Hừ, mẹ chỉ nhất thời xúc động thôi, có sao đâu?' Quan tiểu thư lườm con trai.

'Xúc động cũng không được! Chú ấy cũng là đàn ông mà!' Ba còn chưa về, cậu đương nhiên phải giúp ba coi chừng bà xã của ba rồi.

'Người nước ngoài, nắm tay cũng là lễ nghi, hiểu không?'

'Giờ đang ở Singapore, sau này không được nắm tay người đàn ông khác, bằng không đừng trách con cáo mật với Sầm tiên sinh.'

Tiểu Quan tiên sinh đường hoàng nói rồi xoay người trở về phòng.

Sầm phu nhân đứng đó hết lời để nói!

Cần thiếu gia người ta là cong, cô có năng lực bẻ thẳng sao?

****

Sầm Chí Quyền bởi vì bị thương chưa về nhưng hôn lễ của Sầm Giai Di và Hứa Kinh Niên vẫn cử hành đúng ngày.

Hôm đó, trời trong mây ấm, Quan Mẫn Mẫn và đoàn người nhà họ Sầm đều đến tham gia, nhìn cô dâu trang điểm lộng lẫy khoác tay ba mình từng bước dẫm lên thảm đỏ, vành mắt cô không khỏi nóng lên.

Cô thật sự rất nhớ, rất nhớ hắn, nhớ đến đau lòng!

Rốt cuộc lúc nào hắn mới trở về chứ?

Cô ngồi đó, trong tay nắm chặt vỏ sò màu tím nhạt, nhìn chú rể và cô dâu trao nhau lời thề, trao nhẫn, trong đầu nhớ lại hôn lễ lãng mạn của cô và hắn ngày đó, nhớ cảnh hắn quỳ xuống may giày cho cô, nhớ cảnh hắn bế cô từ máy bay trực thăng xuống...

Sau nghi thức là tiệc rượu, lão gia tử sợ cháu dâu đang mang thai bị mệt nên cho người đưa cô về trước.

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, đang định rời khỏi hôn trường thì chợt thấy cậu nhóc hào hứng chạy lại, thì thầm bên tai cô vài câu, lập tức khiến Sầm phu nhân gần đây đi đường đều rất thục nữ đột nhiên túm lấy làn váy chạy như bay về phía chiếc xe đang đỗ ở bên ngoài.

Thấy vậy lão gia tử không khỏi sốt ruột lẩm bẩm, 'Chậm một chút, chậm chút!'

Mãi đến khi chiếc xe kia rời khỏi hôn trường, lão gia tử vẫn chưa yên tâm, vẫy tay, 'Lâm Thục Hoàn, chuẩn bị xe, tôi phải đi xem mới được.'

Thế là, hôn lễ của Giai Di tiểu thư trong chớp mắt mất đi hai nhân vật quan trọng.

Nhưng sau khi hiểu được nguyên nhân, cô vui vẻ đến cười híp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play