Chương 317: Hắn trở về (2)

Khi ba người an vị trong phòng khách, người làm mang trà lên, Tiêu Dật Hoa không khách sáo nói, 'Tôi không đến để uống trà.'

'Vậy xin hỏi bà Tiêu đến đây có chuyện gì?' Thích Bội Tư nhấp một ngụm trà, ung dung hỏi.

'Con trai tôi vì cứu con trai bà, bây giờ biệt vô âm tín, chẳng lẽ đến hỏi không được sao?' Thái độ của Tiêu Dật Hoa không tốt lắm, chắc là vì lo cho sự an nguy của con trai.

'Bà nực cười thật đó, tôi có bảo con trai bà đi cứu con tôi đâu?' Thích Bội Tư lắc đầu cười.

'Thích Bội Tư, đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!' Tiêu Dật Hoa vụt đứng lên, nhấc chiếc túi xách trên tay định ném về phía bà, Quan Mẫn Mẫn thấy vậy vội đứng dậy kéo tay bà lại, 'Dì, dì đừng kích động, nhóm của anh Ken đã không sao rồi, vài ngày nữa là sẽ quay về thôi.'

'Dì biết mấy ngày nữa nó sẽ về.' Tiêu Dật Hoa vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng Thích Bội Tư, 'Nhưng nói sao Chính Tắc cũng vì cứu Sầm Chí Quyền mà bị thương, món nợ này đương nhiên phải tính với bà ấy rồi.'

Nói như vậy, Tiêu Dật Hoa kỳ thực cũng biết tung tích của con mình, không phải hoàn toàn không có tin tức như bà nói.

Cho nên, hôm nay qua đây, thực sự là vì tìm Thích Bội Tư tính sổ?

Nhưng bộ dạng này giống như muốn tính cả nợ cũ lẫn nợ mới thì phải.

'Tiêu Dật Hoa, bà không cần dùng thái độ đó với tôi.' Thích Bội Tư đặt chén trà xuống bước ra kéo tay Quan Mẫn Mẫn, 'Mẫn Mẫn, con lên lầu nghỉ ngơi, mẹ nói chuyện với bà ấy.'

Thích Bội Tư sao lại không nhìn ra hôm nay Tiêu Dật Hoa đến tìm Mẫn Mẫn chỉ là cái cớ, tìm bà mới là mục đích chính.

Con dâu bà giờ đang có thai, sao có thể để nó ở đây nhìn hai người tranh chấp chứ?

Lỡ như Tiêu Dật Hoa nổi nóng xông lên đẩy ngã vậy thì phiền phức rồi.

'Cần gì phải đẩy Mẫn Mẫn đi chứ? Nó là chủ ở đây, bà mới là khách. Thế nào? Sợ chuyện xấu mình làm bị con dâu biết thì mất mặt sao? Nếu sợ thì lúc đó đừng có làm! Làm rồi thì đời này cũng rửa không sạch.'

Giọng Tiêu Dật Hoa đầy châm chọc, vừa nói vừa giữ một tay kia của Quan Mẫn Mẫn không cho cô đi.

Còn chưa đợi Thích Bội Tư lên tiếng thì tiểu Quan tiên sinh đã từ trên lầu nhìn thấy, liền như một đầu xe lửa xông đến...

'Này, đừng đụng mẹ cháu, buông tay đi!' Giọng đầy lo lắng của cậu nhóc khiến cả hai người không hẹn mà cùng thả tay ra, cậu nhóc liền xông đến trước mặt Quan Mẫn Mẫn, 'Mẹ không sao chứ?'

'Có sao đâu.' Quan Mẫn Mẫn lộ ra nụ cười xấu hổ.

'Không được, mẹ theo con lên lầu thì hơn, bằng không dọa em gái sợ thì không tốt đâu.'

'Em gái?' Tiêu Dật Hoa trợn to mắt, không thể tin nhìn vùng bụng còn phẳng của cô.

'Đúng đó, trong bụng con dâu tôi có cục cưng, cho nên xin bà cẩn thận một chút, đừng dọa đến nó.'

'Mẹ, dì Tiêu không có dọa con.' Thấy hai người lại sắp bốc hoả, Quan Mẫn Mẫn vội lên tiếng nhưng cô không nói còn đỡ, vừa nói thì càng như châm dầu vào lửa.

'Thấy chưa, Mẫn Mẫn đứng về phía tôi.'

'Nó là con dâu của tôi, bà là khách, đương nhiên phải khách sáo với bà một chút.'

'Thích Bội Tư, bà không cần lấy khí thế chủ nhân ra đây, đây là nhà họ Sầm, thân phận của chúng ta như nhau cả thôi, đều là khách.'

'Tiêu Dật Hoa, bà cố tình gây sự phải không?'

Quan Mẫn Mẫn nhìn hai người, bắt đầu cảm thấy đau đầu!

Sầm Cảnh Duệ kéo cô ra khỏi chiến cuộc, bỗng quản gia chạy đến...

'Thiếu phu nhân, không hay rồi.'

'Lại gì nữa?'

Cả Quan Mẫn Mẫn lẫn tiểu Quan tiên sinh đồng thanh lên tiếng.

'Đại tiên sinh và Liên tiên sinh đánh nhau ở vườn hoa!'

'Hả?!'

'Cái gì?'

Không hẹn mà 4 người cùng bật thốt.

Không phải chứ? Sao chuyện lại ùn ùn kéo tới thế này?

Sầm Húc Sâm và Liên Đào, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi lại học đám con nít động tay động chân, có nhầm lẫn không vậy?

Nếu như ngày thường, chuyện lớn như vậy Quan Mẫn Mẫn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nhưng giờ cô dường như hơi đau đầu.

'Vậy...vậy làm sao bây giờ?'

Sầm Chí Quyền không có ở nhà mà xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao đây?

'Lão gia tử nói mời bà Tiêu và bà Thích cùng qua.'

Ờ, cũng đúng thôi!

Hai người kia đánh nhau chắc là vì chuyện ân oán chưa giải quyết năm xưa, nếu giờ đã gặp, chi bằng một lần giải quyết cho xong.

Thích Bội Tư và Tiêu Dật Hoa nghe quản gia nói vậy, không thể không đi cùng ông.

Phòng khách cuối cùng an tĩnh trở lại.

'Con trai...' Quan Mẫn Mẫn đập tay lên vai con.

'Sầm phu nhân, sách hướng dẫn cho phụ nữ có thai có nói, mẹ không được nhìn bất cứ cảnh máu me nào cho nên, để con ra ngoài xem là chuyện gì, lát nữa về báo cáo với mẹ.'

'Quả nhiên là con trai ngoan, đi đi!' Quan tiểu thư cười tươi rói nhìn theo bóng con trai, hai tay vuốt bụng thở dài một tiếng...

'Ông xã, trong nhà nhiều chuyện náo nhiệt như vậy, lúc nào anh mới về đây? Em với con nhớ anh lắm!'

****

Trên bãi cỏ, hai người đàn ông tuổi đều đã ngoài 50 sau khi "so chiêu" một trận thì nằm song song nhau thở ồ ồ trên bãi cỏ.

'Hai chúng ta đã bao lâu không đánh nhau rồi nhỉ?' Sầm Húc Sâm gối tay dưới đầu ngửa mặt nhìn trời.

Cũng đang thở lấy hơi, Liên Đào ngẫm nghĩ rồi nói, 'Hơn 30 năm rồi thì phải.'

Đúng vậy, họ từng là bạn thân không gì không nói được với nhau nhưng bởi vì một cô gái, bởi vì một đoạn chuyện xưa không hóa giải được mà cắt đứt quan hệ...

'Không ngờ 30 năm chớp mắt đã qua!'

'Giờ còn hận tôi không?' Giọng Liên Đào khàn khàn, 'Muốn hận thì hận một mình tôi thôi, Dật Hoa không có lỗi, lỗi tại tôi hết.'

Năm đó đích thực là ông sai, là ông làm chuyện áy náy cả đời với bạn tốt, ông yêu bạn gái của bạn mình, cô gái xinh đẹp tính tình có chút bướng bỉnh kia.

Lúc bắt đầu, cho dù yêu ông cũng chôn chặt tình cảm đó vào lòng, trước giờ chưa từng tiết lộ với bất cứ ai.

Tối hôm đó, khi Tiêu Dật Hoa lần nữa đau lòng đến tìm ông uống rượu tố khổ, thấy cô thương tâm như vậy, ông đau lòng vô cùng, cùng cô uống hết ly này đến ly kia, cuối cùng cô say khướt, chỉ có thể để ông dìu ra khỏi quán bar.

Về tới căn hộ của ông, giúp cô tẩy sạch mùi rượu trên người, ông cẩn thận giúp cô thay một bộ quần áo mới.

Lúc nhìn cô ngoan ngoãn ngủ trên giường mình, không ngăn được tình cảm của bản thân lúc đó cuộn lên như sóng trào, ông cúi xuống hôn cô, đến cuối cùng, mọi chuyện đã không thể thu thập được...

Ông đã quyết tâm sẽ chịu trách nhiệm.

Dù sao cô ở bên cạnh Sầm Húc Sâm, ngoại trừ giai đoạn đầu ngọt ngào ra, hơn một năm đó, phần lớn thời gian đều trải qua trong cãi nhau rồi làm lành, họ không mệt nhưng ông ở ngoài nhìn cũng mệt.

Ba của Sầm Húc Sâm cũng nhìn ra điểm này, cộng thêm chuyện làm ăn của nhà họ Tiêu càng lúc càng đi xuống, quan hệ giữa hai nhà cũng trở nên nhạt hơn.

Mà lúc này, nhà họ Sầm và nhà họ Thích có một hạng mục hợp tác vô cùng quan trọng, hai nhà liên hôn là cách hợp tác có thành ý nhất, vì hạng mục này nếu đạt thành thì sẽ kéo dài đến 10 năm.

10 năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện cho nên, cần có một chỗ dựa kiên cố.

Vì điều này mà nảy sinh ý định cho con trưởng của nhà họ Sầm và con gái trưởng của nhà họ Thích kết hôn.

Dù rằng Sầm Húc Sâm vẫn luôn chống đối nhưng người cha cường thế của ông căn bản không thỏa hiệp, vẫn luôn ép ông, cộng thêm cứ luôn cãi nhau với Tiêu Dật Hoa, buồn bực không ngớt cho nên nhất thời đồng ý đi ăn cơm, gặp mặt người nhà họ Thích.

Ông không ngờ bữa cơm đó đã kết thúc duyên phận của hai người.

Sau lần cãi nhau cuối cùng đó, hai người gặp lại là chính là ở trong nhà bạn tốt, trên giường của bạn tốt.

Cô gái hai ngày trước cãi nhau xong còn rúc vào ngực ông liều chết triền miên giờ lại đang nằm trong lòng một người đàn ông khác.

Cảnh tượng đó, không phải chỉ một mình ông nhìn thấy.

Nói chính xác hơn, con gái trưởng của nhà họ Thích dẫn cha mẹ hai bên, còn có người nhà họ Liên, người nhà họ Tiêu cùng đến, cuối cùng mới báo cho ông đến.

Dưới tình huống như vậy, ai cũng biết chuyện của Sầm Húc Sâm và Tiêu Dật Hoa đã là nước đổ khó hốt.

Thế là, ai đi đường nấy.

Dù rằng với mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, ai cũng đều đau lòng!

Nhưng hai người, đã vĩnh viễn không có cơ hội đến với nhau.

Mà tình bạn giữa Sầm Húc Sâm và Liên Đào cũng chấm dứt từ đó.

Không ngờ là, cách hơn 30 năm, hai người vẫn có thể nằm chung dưới một mảng trời, trên một bãi cỏ cùng nói chuyện năm xưa.

Vốn còn tưởng nhất định hận đến mức không thể tha thứ nhưng nói ra rồi, chút u ám và áy náy cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán.

'Cho dù không có chuyện đó, cho dù tôi và Dật Hoa kết hôn, hôn nhân của chúng tôi cũng không thể dài lâu, tính cách của chúng tôi quá giống nhau.' Sầm Húc Sâm thở dài một tiếng.

Sau chuyện đó, ông và Thích Bội Tư kết hôn. Nhưng trước khi cưới lại trải qua một cuộc tình thắm thiết như vậy, sau khi kết hôn ông chẳng có tâm tư đâu chăm lo cho cuộc hôn nhân của mình, đối với người vợ mới cưới mà ông cho là nhiều tâm kế kia càng không có chút quan tâm và che chở nào...

Giờ nghĩ lại, người ông có lỗi nhất vẫn là Thích Bội Tư.

Chỉ có điều, ông tỉnh ngộ quá trễ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play