Nhạc Nhiên cầm ba lô rằn ri lên, chạy theo Tiểu Bạch tới nhà để xe. Đội cảnh sát được phái đi lần này là đội điều tra hình sự số 3, cậu cùng Tiểu Bạch là người ngoài được Thẩm Tầm cứng rắn nhét vào đi theo đội.

Xe cảnh sát bắt đầu đi về hướng khu Sùng Sơn, Tiểu Bạch tranh thủ thời gian hỏi viên cảnh sát đang lái xe về chi tiết vụ án.

"Nghe nói ở hiện trường có rất nhiều máu?"

Vị cảnh sát này tên là Thường Bân, hơn 30 tuổi, coi như là trụ cột của đội 3, nghiêng đầu qua nói, "Phòng khách phòng bếp toàn là máu, trong nhà vệ sinh có một thi thể nam, hơn nửa đầu bị đập lõm vào."

"Có thể xác định được thân phận không?"

"Đương nhiên có thể, vì người báo cảnh sát chính là ba mẹ và ba mẹ vợ của người đàn ông đó."

"Đệt m*!"

"Cảnh tượng đó ... hầy!" Thường Bân thở dài một hơi, "Bốn vị đó đều là người già ngoài 80 tuổi cả rồi, mẹ hắn và mẹ vợ hắn đã xỉu ngay tại chỗ."

Nhạc Nhiên ngồi phía sau lắng nghe, trong lòng rất khó chịu."

"Cụ thể thì tới hiện trường rồi lại xem. Đồng nghiệp ở đồn cảnh sát gần đó nói gia đình này vừa chuyển vào nhà mới, biệt thự cao cấp kiểu Tây, bốn phòng hai sảnh, khách khứa còn chưa kịp tới mừng tân gia đâu."

Tiểu Bạch lại hỏi, "Nhà này rất có tiền à?"

"Không rõ lắm, nhưng có thể ở trong loại nhà kiểu vậy thì chắc cũng rất có tiền đó. Nào giống chúng ta, bận rộn cả một đời cũng không mua nổi một căn ở khu Sùng Sơn này."

"Mẹ nó, này mà bị truyền thông biết được là thành tin siêu hot luôn, kẻ có tiền chết thảm trong nhà mình."

"Đúng đó, nên đồn công an Long Kiều vừa phát hiện liền lập tức chuyển vụ án qua bên mình."

Tiểu Bạch "xùy" một tiếng, quay người nói với Nhạc Nhiên, "Cậu xem, đây là loại trọng án mà vừa nãy tôi nói đó, tình tiết của vụ án không nhất định quá khó hiểu, nhưng chắc chắn có ảnh hưởng xã hội lớn và tính tạo đề tài cao."

Nhạc Nhiên gật gật đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Lúc xe tiến vào khu Sùng Sơn, phong cảnh ven đường cứ như đổi từ cảnh phim kháng chiến sang phim thần tượng giàu có. Dọc hai bên đường đều là cây cảnh được tỉa tót cẩn thận, nhà lầu không cao nhưng mang theo phong cách kiến trúc châu Âu. Trên đường không nhiều xe lắm, xe buýt cũng rất ít, cứ mười chiếc xe lại có chín chiếc là xe tầm trung hoặc sang trọng.

So sánh với khu Kim Đạo mà Nhạc Nhiên đã ở hai tháng thì hoàn toàn không giống như ở cùng một thành phố.

Khu Sùng Sơn là hậu hoa viên của nhóm người giàu có, mấy căn biệt thự như Lâu Nhạc hay Xuân Miên, Giang Thành càng giống như một cách tượng trưng cho thân phận, địa vị của họ. Trong khu này còn có một đường toàn biệt thự kiểu Tây, mỗi ngày đều thu hút một lượng lớn những người trẻ không phải con nhà giàu đến chụp ảnh.

Xe cảnh sát dừng dưới tiểu khu Lâu Nhạc, người quản lý tiểu khu mang vẻ mặt hoảng loạn vội vàng chạy ra tiếp đón. Dương Khoa, vị cảnh sát lái xe, đưa thẻ cảnh sát ra, người quản lý co quắp nói trước khi để xe đi qua, "Xin, xin đừng làm phiền đến những nhà khác."

Sau khi đóng cửa sổ xe, Tiểu Bạch mang theo chút khinh thường nói, "Vụ giết người thảm vậy mà, còn bị lõm đầu, này phiền thì phiền không phiền cũng phải phiền thôi."

Nhạc Nhiên nhìn một dãy biệt thự sát nhau ngoài cửa sổ, đột nhiên nói, "Không phải nói nơi xảy ra vụ án là biệt thự có sân sao? Chỗ này sao lại ..."

Dương Khoa vừa lái xe vừa nói, "Tiểu khu này có ba loại nhà, trên núi và kế bên hồ là biệt thự độc lập, giá bán cao nhất, mấy cái bên đường này là biệt thự liền nhau, giá thấp hơn, nhất là mấy căn có sân vườn gần sau núi. Có điều cho dù mấy căn nhà có vườn là rẻ nhất ở khu Lâu Nhạc này thì tiền mua một căn cũng đủ cho chúng ta mua ba căn chung cư 100 mét vuông ở mấy khu khác rồi."

Mấy chuyện giá cả phòng óc này Nhạc Nhiên cực kì mơ hồ, và cũng chưa từng nghĩ tới sẽ "mua" một nơi để sống ở thành phố này.

Thực ra cậu không nghèo, lúc rời khỏi bộ đội ngày đông năm ngoái, cậu nhận được một khoản tiền xuất ngũ đáng kể nhưng vẫn chưa hề đụng tới. Ở kí túc xá, ăn cơm căn tin, mặc cảnh phục, nên qua hai tháng rồi tiền lương cậu cũng chỉ xài khoảng 300 tệ thôi.

Không phải cậu keo kiệt, mà là nghèo quen rồi khổ quen rồi, không biết nên tiêu tiền thế nào.

Xe cảnh sát băng qua một ngã tư liền thấy mấy căn biệt thự có vườn ở không xa phía trước.

Có một căn đã có bốn chiếc xe cảnh sát đậu trước nhà, phía trước bồn hoa cũng đã giăng dây chặn của cảnh sát, Tiểu Bạch nghiêng đầu qua xem, vỗ vỗ lưng ghế nói, "Chẳng lẽ phóng viên cũng sẽ tới à?"

"Tạm thời thì chắc không có", Dương Khoa đáp, "Xuất hiện loại chuyện này, khu Lâu Nhạc khẳng định sẽ khẩn trương, làm sao có thể để phóng viên tùy ý đi vào. Nhưng dù sao cũng có nhiều nhà dân ở đây, bảo vệ không kĩ thì chiều nay trên mạng (Weibo) chắc chắn sẽ có tin tức."

Thường Bân đẩy mở cửa xe, "Đừng nghĩ nhiều vậy, cố gắng phá án nhanh đi."

Bốn người nâng dây chặn lên để đi vào, đội 3 đã có vài đồng nghiệp ở đây rồi, đội trưởng Khâu Vũ đập tay với Tiểu Bạch, "Cậu tới rồi, tốt quá, báo với Thẩm đội nói ảnh cũng tới hiện trường đi."

Tiểu Bạch cả kinh, "Sao vậy? Không tìm được điểm đột phá à?"

"Tìm được điểm đột phá quá luôn ấy chứ."

"Vậy sao còn cần kêu ảnh tới hiện trường?"

"Bởi vì nạn nhân có thể không chỉ có một người, một thi thể khác bị mất rồi."

Người giám định đã lấy xong dấu chân trong nhà và đang lấy dấu vân tay từ một cái búa, nghi là hung khí giết người. Lúc pháp y đang kiểm tra thi thể thì nhóm cảnh sát mang bao giày tiến vào (bao lại để khỏi lưu lại giấu chân ấy). Tiểu Bạch và Nhạc Nhiên đi sau cùng, vừa vào cửa liền nghe được một cỗ mùi tanh thối khiến người ta buồn nôn.

Pháp y nhận định sơ bộ nam nhân đã chết bốn ngày rồi, mùi hôi cũng là từ trên người anh ta phát ra.

Tiểu Bạch lấy ra một bịch khẩu trang y tế, đưa năm cái cho Nhạc Nhiên, "Trước tiên đeo ba cái vào, vẫn chịu không được thì lại đeo thêm hai cái nữa."

Nói xong thì lại lấy ra một chai dầu gió, "Đừng xài cái này ở trong này. Nếu như thực sự không nhịn nổi thì ra ngoài trước nghỉ ngơi, bôi một chút lên khẩu trang sẽ giúp cậu dễ chịu hơn."

Nhạc Nhiên nhận khẩu trang nhưng không lấy chai dầu gió, "Em không sao."

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ một chút, thấy cũng đúng, trong TV thường chiếu cảnh huấn luyện siêu mệt siêu khổ của bộ đội đặc chủng, bơi lội trong ao phân bí khí đều không phải chuyện gì mới. Y liền đơn giản cất chai dầu gió về, thuận tiện đi theo con đường đến phòng ngủ mà người giám định đã vẽ ra, "Đi theo tôi, trước tiên xem xem tình trạng thi thể như nào."

Nam thi đã được chuyển từ trên giường xuống dưới đất, não bộ toàn là máu thịt be bét, mắt trái bị lấy ra khỏi hốc mắt khiến máu và chút thịt dây trên gò má, mắt phải bị trộn lẫn với các mô não thành một cục, nhìn rất kinh dị đáng sợ.

Một tay Nhạc Nhiên chống trên cửa, nhất thời cảm thấy rất muốn ói.

Cho dù không sợ đi nữa thì cũng cảm thấy cực kì kinh tởm.

Tiểu Bạch vỗ vỗ vai cậu, lùi ra khỏi phòng ngủ, gọi một cảnh sát của đội 3 đang đi ngang qua, "Người này có vợ con gì không? Tình huống cơ bản như nào? Người nhà thì sao?"

Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại, "Tầm ca còn bao lâu nữa thì đến?"

"Đã đi được một lúc rồi, nhiều nhất là 10 phút nữa."

"Vậy đợi Tầm ca tới rồi lại nói."

" ... Đệt!"

"Nhìn tôi làm gì? Kẻ tình nghi không phải vợ thì cũng là con gái hắn, dù sao thì đợi chút nữa Tầm ca tới rồi báo cáo luôn, cậu gấp gì chứ?"

"Không phải chứ?"

"Sao lại không thể? Dấu vân tay cũng đã gửi về kiểm tra rồi, trong móng tay người bị hại còn có chút mô da. Kiểm tra một phát liền biết đúng hay không."

"Vậy, vậy mấy người già đâu?"

"Ở bệnh viện. Thật đáng thương mà, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ nó còn là án giết người."

Đồng nghiệp bận việc nên lại đi, hai má Nhạc Nhiên tái nhợt, nhíu mày, "Hung thủ thật sự là người nhà à?"

Tiểu Bạch thở dài, cảm thán, "Hầy đầu năm nay, ở ngay nhà mình đều không an toàn nữa rồi."

Không lâu sau, Thẩm Tầm chạy đến, cùng xuống xe với anh còn có Kiều Nghệ. Hai người lưu loát đeo bao tay bao giày lên, Thẩm Tầm đứng ở phòng khách quan sát cẩn thận dấu vết đánh nhau, còn Kiều Nghệ thì nghiêm mặt bước nhanh đến phòng ngủ.

Nhạc Nhiên lùi ra một bên, nâng mi mắt lén lút đánh giá Thẩm Tầm.

Thẩm Tầm hướng ngoài cửa hỏi, "Lão Khâu đâu?"

Khâu Vũ cầm theo một cuốn sổ tay size B5 trả lời, "Tới đây, tôi nói vắn tắt nhé."

"Nạn nhân tên Giang Húc, 54 tuổi, là công nhân xưởng giày da Khoa Bộ Giai, nguyên nhân tử vong là do đầu bị đập nghiêm trọng, công cụ gây án là một cây búa. Vợ tên là Lý Tiểu Hủy, con gái tên Giang Ánh Sa, trước mắt không biết hai người này đang ở đâu. Ở phòng khách chúng tôi phát hiện 3 mảnh mô người, đã đem về xét nghiệm cùng với dấu vân tay trên cây búa và mô da trên móng tay của Giang Húc. Điều tra cho thấy, khuya ngày 11 tháng 3, từ 1 giờ 7 phút đến 1 giờ 23 phút, Giang Ánh Sa đã mang túi mua hàng của Metersbonwe đến bãi đậu xe 7 lần, sau đó từ 1 giờ 26 phút thì lái chiếc xe Ford của mình ra khỏi tiểu khu."

Mặt Thẩm Tầm lạnh lùng nhìn chăm chú vết máu bên sofa, một lát sau hỏi, "Là ba mẹ Giang Húc và Lý Tiểu Hủy báo cảnh sát?"

"Đúng, ba ruột Lý Tiểu Hủy bị bệnh Alzheimer, cứ cách ngày cô ấy sẽ đến nhà ba mẹ, giúp đỡ họ tắm rửa, thay đồ. Thân thể ba mẹ Giang Húc cũng không tốt, từ sau khi chị cả hắn chết vì bệnh mấy năm trước, hắn liền phụ trách chuyện chăm sóc ba mẹ, đại khái là một tuần sẽ đi thăm 3, 4 lần. Lần này cả hai người Lý, Giang đều không về nhà ba mẹ, cũng không liên lạc được, người già hai bên liền hẹn cùng đến xem xem như nào, nhưng gõ cửa không có ai trả lời mới nhờ quản lý khu gọi báo cảnh sát.

Thẩm Tầm đi qua đi lại, nhíu nhẹ mày, "Vụ án này ... người bị tình nghi là ai thì rõ ràng rồi ha."

Nhạc Nhiên nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Khâu Vũ thở dài một hơi, "Con gái của họ, Giang Ánh Sa."

Một viên cảnh sát từ ngoài cửa chạy vào đưa điện thoại cho Khâu Vũ. Nửa phút sau, Khâu Vũ cúp điện thoại, nói với Thẩm Tầm, "Điều tra của cảnh sát giao thông bên kia cũng có kết quả rồi. Lúc 1 giờ 57 phút rạng sáng ngày 11, Giang Ánh Sa rời khỏi nội thành đi vào cao tốc, lần cuối cùng máy quay bắt được cô ấy là 3 giờ 19 phút sáng ở thôn Đăng Nhất, huyện Châu Gia ở phía Nam thành phố."

Thẩm Tầm, "Đã liên hệ với đồn cảnh sát thôn đó chưa?"

"Vẫn chưa."

"Tạm thời đừng liên lạc. Xét nghiệm đối chiếu bao giờ sẽ có kết quả?"

Khâu Vũ nâng tay nhìn đồng hồ, "Đã gửi đi được một lúc rồi. Trễ nhất ... trễ nhất là 3 giờ chiều."

"Được." Thẩm Tầm tháo bao tay, vỗ vỗ vai Khâu Vũ, "Vậy bên này đành nhờ các anh em rồi. Tôi đi về báo cáo với bên trên. Bên tổ anh đi thôn Đăng Nhất đi, nhất định phải tìm được Giang Ánh Sa. Mà chú ý một chút, đừng tạo thành lời ra tiếng vào kiểu "Đứa con gái ác độc giết chết cha mẹ rồi phanh thây vứt xác"."

Lưng Nhạc Nhiên chợt đổ một tầng mồ hôi mỏng, hơi lạnh từ lòng bàn chân từ từ lan ra cả người.

Đối với người lớn lên từ viện phúc lợi như cậu mà nói, khao khát lớn nhất trong cuộc đời chính là hơi ấm của gia đình, là yêu thương của cha mẹ. Thật khó tưởng tượng được có người ác độc như vậy giết hại chính ba mẹ mình, thậm chí còn phanh thây vứt xác.

Ngay lúc này, Kiều Nghệ từ phòng ngủ bước ra, thần sắc nghiêm trọng, so với lúc đùa giỡn Nhạc Nhiên thì là hai người hoàn toàn khác nhau.

Y đi tới bên cạnh Thẩm Tầm, lắc đầu nói, "Tôi nghe thấy lời các anh vừa nói rồi."

"Ừ?"

"Nếu hung thủ thật sự là con gái ông ấy, thì cô gái này cũng quá ... xuống tay quá ác rồi."

"Sao lại nói vậy?"

"Lần đầu tiên hạ búa đánh xuống, Giang Húc chắc không còn năng lực phản kháng rồi, sau đó hung thủ còn bổ thêm 8 9 nhát nữa, đánh đến mức hộp sọ hoàn toàn dập nát."

"Này chưa là gì đâu." Khâu Vũ chỉ chỉ vết máu trên sàn, "Nhìn manh mối trước mắt xem, cô ấy chính là ở chỗ này chặt mẹ mình thành 8 khúc, mô da lúc nãy chúng tôi tìm thấy ở đây có thể là do lúc phanh thây bị rớt trên đất."

Dạ dày Nhạc Nhiên cuộn lên, nôn khan thành tiếng.

Có vẻ như lúc này Thẩm Tầm mới chú ý tới cậu, ánh mắt như có như không nhìn nhìn cậu rồi vẫy tay gọi, "Qua đây."

Trên trán cậu toàn là mồ hôi lạnh, ba lớp khẩu trang cũng không ngăn được mùi hôi thối nồng nặc, lại vì trận nôn khan vừa nãy mà thấy xấu hổ, rụt rè đi đến cạnh Thẩm Tầm, thấp giọng nói, "Ngại quá, thật xin lỗi."

"Cầm lấy, xoa lên nhân trung và huyệt thái dương của mình, xuống dưới lầu đợi tôi." Thẩm Tầm bỏ một hộp nhỏ tròn tròn lên tay cậu, thuận tay kéo khẩu trang cậu xuống, thấy mặt Nhạc Nhiên đã trắng bệch, giọng nói liền trở nên ôn hòa, "Đừng nghe Tiểu Bạch nói nhảm, mùi này thì cậu đeo mười cái khẩu trang cũng không ngăn nổi đâu, còn ảnh hưởng hô hấp. Tôi sẽ xuống ngay thôi, cậu ngồi dưới bồn hoa dưới lầu trước đi."

Hộp nhỏ làm bằng kim loại, cầm trong tay thấy lạnh lạnh. Nhạc Nhiên vừa đi xuống dưới vừa mở ra ngửi, mùi bạc hà và rượu ủ lâu năm tràn vào khoang mũi, rất nhanh liền xua đi cảm giác ghê tởm quanh thân.

Cậu quệt một miếng nhỏ, ngập ngừng bôi lên nhân trung, đứng dưới nắng ngẩng nhẹ đầu hít một hơi thật sâu, cảm giác buồn nôn trong bụng tan biến mất, não cũng tỉnh táo hơn không ít.

Dưới ánh xuân tháng ba, có cánh hoa lê trắng như tuyết đang khiêu vũ trong gió.

Các nhân viên cảnh sát lần lượt đi xuống lầu, dân cư đang vây xem xung quanh phía ngoài dây chặn đang chỉ chỉ trỏ trỏ, cậu ngồi một bên nghịch chiếc hộp nhỏ, không biết đã có vài cánh hoa lê rớt trên bộ cảnh phục.

Cho tới khi Thẩm Tầm kêu tên cậu.

"Nhạc Nhiên, đi thôi."

./. Hết chương 5 ./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play