Mười ngón tay Nhạc Nhiên siết chặt, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn, đáy mắt lóe lên tia sợ hãi cùng chán ghét rõ ràng.

Tiểu Bạch hiển nhiên không nghĩ tới cậu phản ứng lớn như vậy, vội nói, "Tôi nói giỡn thôi, đừng coi là thật chứ."

"Giỡn?"

"Đương nhiên là giỡn chơi thôi. Con người Tầm ca tốt như vậy, chưa ra vẻ bề trên bao giờ, còn rất ít khi tức giận, làm gì có ai phải vuốt đuôi nịnh hót chứ? Cùng lắm thì ảnh bóc lột đồ ăn vặt của người khác thôi, nhưng tụi tôi cũng sẽ chôm chút đồ từ chỗ ảnh. Cậu xem, vừa nãy không phải tôi trộm của ảnh một gói trà trái cây để pha nước cho cậu hay sao? Đổi lại thì là, nếu tôi tới sớm sẽ giúp ảnh pha trà, tâm trạng tốt thì mua giúp ảnh một phần ăn sáng. Này ... này đều rất bình thường mà đúng không?"

Nhạc Nhiên vẫn nhíu chặt mày như trước, suy nghĩ một chút rồi gật nhẹ đầu.

Tiểu Bạch thở ra một hơi, nhìn trái nhìn phải rồi tiến lại gần cậu, thấp giọng nói, "Bạch ca cũng không phải cố ý tọc mạch chuyện riêng của cậu đâu, nhưng chúng ta cùng đi theo Tầm ca thì cũng coi như có duyên đi. Chi bằng giờ mình triệt để hiểu rõ hoàn cảnh nhau ha, sau này lỡ có chuyện gì thì giúp đỡ nhau cũng dễ hơn."

Nhạc Nhiên mê mang nhìn y.

Tiểu Bạch mím mím môi, có chút ngượng ngùng, tự giễu nói, "Đúng zậy, việc trên đời đều tiên lai hậu đáo, liên quan tới nhau cả, Bạch ca đây phải hiểu biết tường tận trước. Cậu nghe rồi thì đừng nói với người khác nha."

"Em sẽ không ..."

"Cậu của tôi làm việc bên tỉnh." (ý là có chút quyền thế ấy)

Nhạc Nhiên vẫn là một bộ dạng không hiểu gì hết, không biết nên tiếp lời như nào, chỉ có thể nói, "Dạ."

Tiểu Bạch không nghĩ cậu lại có thái độ như vậy, tâm trạng liền không dễ chịu, huyệt thái dương đều bắt đầu giật giật rồi, khóe miệng miễn cưỡng lắm mới nặn ra một nụ cười, "Vậy cậu thì sao? Người nhà cậu có quan hệ gì không?"

"Em?" Nhạc Nhiên khựng lại hai giây, ánh mắt chợt tối, "Em không có nhà."

"Sao cơ?" Tiểu Bạch không dám tin lỗ tai chính mình luôn. Không có nhà ý là gì?

Từ sau đêm đông hiểu lầm ngượng ngùng đó, y liền biết nhà Nhạc Nhiên nhất định có bối cảnh, nếu không thì làm sao mà sau khi xuất ngũ liền không cần thi tuyển gì hết, trực tiếp được phân tới đồn cảnh sát như vậy chứ?

Sau đó biết được Nhạc Nhiên tới thị cục, đội trưởng đội đặc nhiệm còn đặc biệt vừa ý cậu, Tiểu Bạch càng đinh ninh hậu đài nhà Nhạc Nhiên rất mạnh.

Tới hôm nay nghe thấy Thẩm Tầm nói sẽ trực tiếp dẫn dắt Nhạc Nhiên bên mình, Tiểu Bạch cơ hồ xác định Nhạc Nhiên phải là con nhà quan lớn.

Vì bản thân bối cảnh nhà Thẩm Tầm đã không tầm thường rồi.

Thẩm Tầm rất hiếm khi tự mình dẫn dắt cấp dưới, Tiểu Bạch y cũng là do ăn hên thôi. Hôm đầu tiên y nhậm chức thì gặp trúng Thẩm Tầm đang có tâm trạng tốt, cộng thêm kiến thức chuyên ngành vững chắc, năng lực nghiệp vụ xuất chúng, vụ án đầu tiên cũng xử lí chu toàn gọn gẽ nên mới ôm được đùi đội trưởng đội hình sự.

Nhưng Nhạc Nhiên không phải xuất thân từ trường cảnh sát, nhìn bộ dạng này thì phá án như nào có khi còn không biết.

Nghĩ theo hướng đó thì thế lực gia đình Nhạc Nhiên cũng phải một chín một mười so với nhà Thẩm Tầm mới hợp lý.

Nhưng Nhạc Nhiên lại không có bộ dáng con nhà quan lớn, ngược lại co quắp hệt như trẻ nhỏ tầng lớp dưới đang bị thẩm vấn, cúi đầu nói, "Em lớn lên ở viện phúc lợi, sau khi nhập ngũ thì xem quân doanh như nhà luôn. Sau đó ... hiện tại xuất ngũ rồi, lúc trước thì em ở trong kí túc xá được đồn công an cấp cho, mấy ngày này thì ở kí túc xá trong cục. Anh nói "nhà" ý là chỉ ba mẹ người thân đúng không? Em, em không có."

Tiểu Bạch trừng hai mắt thật to, chấn kinh á khẩu không nói được lời nào.

Nhạc Nhiên có chút khó xử, mắt cứ nhìn trái nhìn phải, còn muốn nói thêm chút gì đó nhưng chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc đang tới gần.

Tiểu Bạch hồi phục tinh thần, mặt mày đang há hốc đầy sinh động chợt hóa thành mặt cười cứng nhắc, "Tầm ca anh về rồi? Em với Nhạc Nhiên đang nói về quy trình xử lí vụ án."

"Dùng vẻ mặt như gặp quỷ này mà bàn về quy trình phá án?"

Tiểu Bạch xoa xoa mặt, cưỡng chế không ngượng ngùng, "Hê hê hê, Nhạc Nhiên là người mới mà, em phải để ý tâm trạng em ấy."

Thẩm Tầm cười hừ hai tiếng, thay đổi ngữ khí thành một dạng ôn hòa nói với Nhạc Nhiên, "Theo tôi qua đây chút."

Nói xong, anh bước về hướng phòng làm việc cho đội trưởng.

Nhạc Nhiên do dự nhìn Tiểu Bạch, y lập tức dùng khẩu hình nói "Mau đi đi."

Thẩm Tầm ngồi sau bàn làm việc, thấy cậu đã tới thì chỉ chỉ cánh cửa đang khép hờ, "Phiền cậu đóng cửa lại với. Không cần khóa, khép lại là được."

Nhạc Nhiên làm theo lời anh, sau đó câu nệ ngồi bên kia bàn làm việc, eo cứng lưng thẳng nhưng mắt cứ nhìn xuống dưới đất.

Thẩm Tầm uống một ngụm trà rồi chợt ngồi nghiêm chỉnh lên, dùng một loại giọng điệu vừa lễ phép vừa nghiêm túc gọi tên cậu, "Nhạc Nhiên."

"Dạ." Nhạc Nhiên ngẩng đầu, lúc bốn mắt nhìn nhau thì lại theo bản năng liếc sang phía khác.

Thẩm Tầm nhìn cậu, "Sự việc lần trước, tôi thay đội hình sự xin lỗi cậu."

Nhạc Nhiên giật mình, một hồi sau mới phản ứng lại, vẻ hoảng loạn nói, "Không, không sao."

Lúc bị hiểu lầm thì hung hăng phản kích, tới lúc được xin lỗi lại không tự tin, cậu lặng lẽ xoa xoa bàn tay, có chút ảo não.

Thẩm Tầm nhìn chằm chằm cậu một chút rồi đổi đề tài, "Tôi đã hiểu đại khái tình huống của cậu rồi. 16 tuổi nhập ngũ, ở bộ đội đặc chủng hơn hai năm, am hiểu xạ kích, còn đạt được quán quân cuộc thi xạ kích."

Nhạc Nhiên nắm chặt ống quần, đầu ngón tay lặng lẽ run lên. Cậu cho rằng đối phương sẽ hỏi, "Vốn dĩ đang làm không tệ, tại sao 20 tuổi đã xuất ngũ rồi, tại sao không tiếp tục ở lại bộ đội rồi thăng tiến."

Đây là vấn đề mà Nhạc Nhiên không cách nào trả lời được.

Hơn hai tháng này rời khỏi quân doanh, cậu tận lực tránh nhớ tới chuyện này, trong đầu vừa nghĩ tới một chút liền dùng công việc khác để dời sự chú ý. Ban ngày còn đỡ, đến tối cậu lại không khống chế được. Mỗi lần tỉnh lại từ cơn mơ, cậu đều có cảm giác vẫn còn đang ở bộ đội liền mừng rỡ như điên bật đèn. Nhưng lại chỉ thấy kí túc xá cá nhân của đồn công an mà thôi.

Trời đang sáng, nhưng trong tim lại chìm sâu vào u tối.

Một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm hơn, móng tay thì cắm sâu vào da thịt. Nhạc Nhiên cơ hồ chuẩn bị đứng lên để nói "Không thể trả lời."

Nhưng Thẩm Tầm lại không hỏi như trong dự đoán của cậu mà là mỉm cười giang tay ra, "Nhân tài ưu tú như vậy, ngược lại là Châu Húc Đông nhặt được bảo vật rồi."

Cậu kinh ngạc nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Thẩm Tầm.

Trong mắt Thẩm Tầm toàn là ý cười, nửa thật nửa giỡn nói, "Đúng là tôi đã nghĩ tới chuyện cướp cậu từ tay cậu ta đó."

Nhạc Nhiên giật giật mắt "ách" một tiếng, chợt lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Thẩm Tầm bổ sung, "Dù sao đội cảnh sát hình sự cũng cần một tay súng ưu tú mà."

Hai chữ "ưu tú" này giống như được mạ vàng sáng lấp lánh, phập phồng chạm tới tim cậu, gợi lên một chút kiêu ngạo được cậu giấu trong lòng.

Trong phòng làm việc yên tĩnh mấy mươi giây.

Nhạc Nhiên cúi đầu nhìn đầu gối mình, còn Thẩm Tầm như có như không nhìn cậu.

Trên người Nhạc Nhiên mang tới cảm giác nặng nề không giống người trẻ chút nào, có lẽ vì chế độ huấn luyện ma quỷ trong quân đội, hoặc cũng có thể vì vất vả trong cuộc sống. Có điều hơn cả những nặng nề này là sự sạch sẽ và cố chấp của một thiếu niên, tựa hồ như còn ẩn ẩn có chút vui mừng.

Thẩm Tầm tạm thời nghĩ không ra, hắng hắng giọng, bắt đầu sắp xếp công việc.

"Khoảng thời gian này cậu đi cùng tôi, những vụ án tôi phụ trách cậu nhất định phải cùng tôi tới hiện trường. Nếu trên tay tôi nhất thời không có việc gì, hoặc nếu tôi bị gọi đi họp thì cậu đi cùng Bạch Tiểu Việt và những tổ khác chạy tới hiện trường."

"Dạ."

"Trong quân đội đều trả lời thủ trưởng bằng chữ "dạ" à?"

Nhạc Nhiên lại một lần nữa ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn thâm sâu của Thẩm Tầm thì lập tức đứng dậy, suýt nữa thì giơ tay hành lễ.

Thẩm Tầm cười nói, "Được rồi được rồi, đùa với cậu chút thôi. Ở đây không có thủ trưởng, cậu cũng không cần ngồi thẳng đứng nghiêm như trong quân đội đâu, làm sao thoải mái là được. Tôi hơn cậu 5 6 7 8 tuổi, trong đội mọi người gọi tôi là Tầm ca hoặc Thẩm đội, cậu tùy ý chọn một cái đi. Muốn gọi tôi là Tiểu Thẩm cũng được."

Nhạc Nhiên không chút do dự gọi "Thẩm đội."

"Còn tưởng là cậu sẽ giống Tiểu Bạch gọi tôi là Tầm ca chứ."

Nhạc Nhiên hạ ánh mắt không nói lời nào.

"Không thân quen nên biệt nữu sao? Không sao, sau này ngày tháng chúng ta qua lại còn nhiều, thân quen rồi tùy cậu gọi tôi là gì cũng được."

Nhạc Nhiên tự nhiên nghĩ tới tiếng "bảo bối" mà Kiều Nghệ gọi đó, da đầu tê rần một cái, phía sau cổ co rụt lại.

Chút động tác nhỏ này không qua được mắt Thẩm Tầm, "Còn muốn nói gì à?"

"Không có gì."

"Thật sự không có?"

Thẩm Tầm nhướng khóe môi, ngón tay phải gõ gõ trên mặt bàn, "Tiểu Bạch nói xấu gì về tôi với cậu rồi?"

Nhạc Nhiên lập tức phủ định, "Không có!"

"Vậy nói tôi biết vừa nãy cậu muốn nói gì lại thôi?"

Nhạc Nhiên liếm môi dưới, thở ra một hơi rồi liếc nhìn Thẩm Tầm, nhỏ giọng nói, "Bảo bối cũng là để gọi anh ... gọi ngài sao?"

Ngược lại Thẩm Tầm không nghĩ tới cậu đã nghe được mấy chữ "bảo bối" đó, tay khựng lại một lát, cười nói, "Vừa nãy tên mặc đồ trắng tới à?"

"Là nói Kiều Nghệ bên pháp y sao?"

"Trừ hắn ra thì còn ai nữa?"

Nhạc Nhiên rờ rờ cằm, chỗ đó vừa nãy bị thẻ công tác của Kiều Nghệ đập vào, tới giờ cảm giác như chỗ đó vẫn còn lưu lại chút cảm giác kì quái.

Từ lúc xuất ngũ cậu rất hiếm khi cùng người khác thân cận, hôm nay lại bị đập vào cằm rồi bị rờ rờ đầu như vậy, một loại cảm giác khó tả 'lên men' trong lòng. Giờ suy nghĩ kĩ lại mới nhớ ra hình như trên người Kiều Nghệ có mùi hương nhàn nhạt.

Chắc là mùi nước sát trùng.

Cậu gật gật đầu, không dám tiếp tục chủ đề "bảo bối" đó nữa, "Pháp y Kiều Nghệ nói anh ấy ở khoa Kiểm nghiệm đợi anh."

Thẩm Tầm cầm quyển sổ màu đen kế bên tay lên, "Thế à, vậy sao ban nãy Tiểu Bạch không nói gì."

"Chắc, chắc quên rồi."

"Chậc, cái thằng hay quên này."

Trước khi đi Thẩm Tầm mở một hộp thiếc nhỏ, tìm kiếm một lượt rồi lẩm bẩm, "Trà trái cây vị cam ngọt sao lại mất tiêu rồi?"

Nhạc Nhiên ngượng ngùng đáp, "Bạch ca vừa nãy lấy để pha cho em một ly rồi."

"Ầy, mượn hoa hiến phật." Thẩm Tầm cầm một cục rau câu trái cây đi qua, "Vậy tôi cũng chỉ có thể mời cậu ăn rau câu vị trái cây thôi."

Đó là một cục rau câu vị mơ vàng, có cả thịt mơ của Hỉ Chi Lang, Nhạc Nhiên nắm trong tay, lòng bàn tay liền lạnh một chút.

Cậu và Thẩm Tầm cùng đi ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Tầm thì chạy đến khoa Kiểm nghiệm, cậu thì về lại chỗ mình. Tiểu Bạch không biết đi đâu rồi. Nhạc Nhiên nhìn chằm chằm cục rau câu đến phát ngốc, nghĩ không ra vì sao phòng làm việc của đội trưởng đội hình sự lại có đồ ăn vặt kiểu này.

Lúc nhỏ Nhạc Nhiên cũng rất thích ăn rau câu, nhưng điều kiện của viện phúc lợi không tốt, chỉ có tới Tết mới được phát một cục rau câu không thương hiệu không có thịt quả. Từ sau 10 tuổi cậu không ăn rau câu nữa, tuy rằng mắt thấy vẫn rất thèm nhưng nhường cho mấy em nhỏ đang khóc thì tâm tình vẫn thỏa mãn hơn nhiều so với tự mình ăn.

Không nghĩ tới 10 năm sau lại được cấp trên cho một cục rau câu thật bự như vầy.

Nhìn ngắm một hồi, sự thèm ăn như ngày bé được khơi lên, cậu do dự xé phần nắp cắn thử một miếng.

Vị ngọt lan trong miệng, tim cũng như rơi vào một tầng mật, mỗi một nhịp đập đều kéo theo mật ngọt dinh dính.

Nhạc Nhiên có chút vui vẻ, ngửa cổ lên cho hết phần rau câu còn lại vào miệng, nhâm nhi nhấm nháp. Cậu còn định chậm rãi tần hưởng thì Tiểu Bạch như cơn lốc chạy tới hô to, "Có vụ án, đi theo tôi!"

./. Hết chương 4 ./.

Lời editor: t biết là bên Trung xưng hô chỉ có tôi – bạn thôi, nhưng người VN mình đều là anh-chị-em phân chia rõ ràng ấy, t xem Keep Running hay Happy Camp thì cũng vậy chứ không phải 100% tôi cậu. Nên trong truyện này t sẽ tùy theo độ mở lòng, thân quen của Nhạc Nhiên với mọi người và giữa mọi người với nhau để tùy chỉnh nha. Các khúc gọi là anh như Tầm ca Khang ca Nhiên ca thì t vẫn giữ chữ "ca", vì liên quan tới tên truyện mà. Còn lại người nhỏ hơn xưng với người lớn hơn (về tuổi và cấp bậc), nhất là với Nhạc Nhiên và anh em trong đội anh Tầm, đều sẽ là anh-em hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play