Từ trong màn hình giám sát truyền tới hình ảnh Thẩm Tầm đứng dậy, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn. Kiều Nghệ vỗ vỗ lên vai Nhạc Nhiên rồi cũng cất bước quay gót đi.
Nhạc Nhiên ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép lại, tim cậu đập càng lúc càng nhanh.
Nửa phút sau, cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, Thẩm Tầm đứng ở cửa thẳng tắp nhìn cậu.
Đáy mắt anh tỏa ra tia sáng lành lạnh làm cậu theo bản năng lùi về sau một bước, nhẹ giọng gọi, "Thẩm đội."
Thẩm Tầm sải chân bước tới, nắm lấy cánh tay cậu kéo người về phía trước, lại chế trụ gáy cậu, mãnh liệt hôn xuống.
Lúc môi răng bị anh cạy mở ra, Nhạc Nhiên mở to mắt, cả người giống như bị nhúng vào xi măng cứng ngắc cả lên, đầu ngón tay ngón chân không kiểm soát được mà run run, lông mi cũng run rẩy tới lợi hại.
Đầu lưỡi Thẩm Tầm tiến thẳng vào, đoạt lấy sự chủ động, càn quét trong khoang miệng ấm mềm của cậu khiến tim Nhạc Nhiên càng đập mạnh hơn, não loạn thành một mớ, còn quên luôn cả cách hít thở.
Chân cậu hơi nhũn, cứ như giây tiếp theo sẽ lảo đảo té ngã.
Nhạc Nhiên không dám tự làm xấu mặt bản thân nên chỉ đành vùng vẫy nắm lấy góc áo Thẩm Tầm, cố gắng không để chính mình quá chật vật.
Thẩm Tầm ôm chặt eo cậu, lại lấn lướt thêm vài phần khiến cậu lùi về phía sau, lưng đập vào vách tường cứng.
Một tay Thẩm Tầm ôm sườn mặt cậu, một tay anh nắm chặt cầm cậu, lại một lần nữa ngậm lấy môi cậu hôn xuống, nhưng lần này so với ban nãy thì dịu dàng hơn hẳn mấy phần.
Hai tay Nhạc Nhiên dán lên tường, cố gắng bình phục nhịp tim và hơi thở, thậm chí còn vụng về, ngây ngô đáp trả lại Thẩm Tầm.
Có điều đó giờ cậu chưa từng thân mật đụng tay đụng chân với ai tới mức độ này nên có cố gắng như nào cũng hiện rõ vẻ hoảng loạn và trẻ con.
Tim cậu cũng chẳng đập chậm đi mà ngược lại còn càng lúc càng vui sướng. Mười ngón tay cậu cuộn lại, dùng lực bấu bám vào vách tường phía sau. Nhưng cổ tay phải chợt bị người bắt lấy, kéo về phía bên eo Thẩm Tầm.
Trong nháy mắt bị kéo tay rồi vô thức ôm lấy Thẩm Tầm đó, cậu nhắm mắt lại, cảm giác cả trời đất đều quay cuồng.
Tới lúc Thẩm Tầm chịu rời ra, ngực cậu đã phập phồng với biên độ rất lớn, vành môi run rẩy, mặt thì đỏ bừng như vừa uống cả lít rượu trắng, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm Thẩm Tầm nửa ngày mới vừa xấu hổ vừa vui vẻ nghẹn ra được bốn chữ, "Thẩm đội ... em ... anh ..."
Thẩm Tầm cười cười kéo em vào vòng tay mình, hôn hôn bên tai em, dùng một thanh điệu trầm thấp đến cực hạn nói, "Lạc Lạc, ở bên cạnh anh đi."
Lưng Nhạc Nhiên tê rần, máu trong người sôi trào như thủy triều, hầu kết cậu động đậy, "em" mấy lần cũng chẳng nói được gì tiếp.
Thẩm Tầm dịu dàng vuốt ve lưng em, cách một lớp quần áo đều có thể cảm nhận được tim cậu đang đập như trống dồn.
Loại cảm giác này rất tốt đó, khi mà người mình yêu thương bị nhốt trong lồng ngực mình, tim còn như là đang đập cùng một nhịp.
Thẩm Tầm xoa đầu Nhạc Nhiên, ánh mắt sâu không thấy đáy, "Lạc Lạc, em nói xem?"
Đầu lưỡi Nhạc Nhiên bị hôn đến quắn lại, gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể đơn giản dụi đầu vào vai anh, ôm lấy eo anh, yết hầu khó khăn rặn ra một tiếng "ừm".
Khóe môi Thẩm Tầm câu lên, vuốt ve mặt cậu, nhẹ giọng nói, "Chậc, em đó."
~
Với chứng cứ xác đáng trước mặt, Bạch Tiểu Việt cuối cùng đã thừa nhận chuyện mình sát hại Chương Dũng rồi đổ nồi cho Nhạc Nhiên. Tội danh của Nhạc Nhiên được rửa sạch nhưng cậu không lập tức quay về thị cục làm việc, cũng không về kí túc xá.
Cậu tạm thời đang ở trong nhà Thẩm Tầm.
Chuyện đội đặc cảnh xóa tên mình Nhạc Nhiên đã biết rồi, cũng biết trong cục đã có không ít người nghe được chuyện bất hạnh khi nhỏ của cậu. Nhạc Nhiên hơi khó chịu, cũng không biết sau này phải đối mặt với đồng nghiệp như nào nên cậu tạm thời trốn tránh mấy ngày. Dù sao trước khi vụ án của Bạch Tiểu Việt được chuyển tới viện kiểm sát, cậu không cần đi làm lắm.
Có điều, làm cho chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc là, đau khổ khi vết thương bị xé ra và thất vọng khi đội đặc nhiệm xóa tên cũng không dữ dội lắm, không phải là kiểu thống khổ đè nén đến mức khiến người ta thở không được mà chỉ như đeo trang bị 35kg chạy việt dã 10km mà thôi. Là kiểu dù có khó khăn nhưng chỉ cần cắn răng kiên trì một chút thì sẽ tới được điểm cuối cùng.
Từ nhỏ cậu đã không có ấn tượng gì với ba mẹ mình, chỉ biết mình là một đứa mồ côi bị lưu lạc tới một viện phúc lợi có điều kiện không tốt, có thể cho cậu ăn no nhưng không thể ăn ngon, nên một viên rau câu trái cây rẻ tiền cậu cũng có thể coi là bảo bối quý giá. Tới giờ cậu mới biết, hóa ra mẹ mình từng phải chịu một loại vũ nhục mà thời đại đó không thể nhịn nhất, mà chính mình lại là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Cậu luôn không biết bản thân đã từng tiếp nhận trị liệu thôi miên, chỉ biết mấy năm nay bản thân luôn rất hứng thú với sách vở nói về việc thôi miên.
Lúc vừa biết được chuyện trước đây mình gặp phải, cậu ở trại giam có đau khổ có khóc lóc, nhưng hình như cũng không chìm trong nỗi đau đó mấy.
Dù sao đã là chuyện mười mấy năm trước rồi.
Bị đội đặc nhiệm xóa tên cũng không phải chuyện gì tốt đẹp lắm, vừa nghe thấy cậu đã nghĩ tới hồi ở quân đội bị cô lập.
Nhưng nỗi thất vọng hiện tại so với nỗi tuyệt vọng hồi ở bộ đội, thì cũng chẳng tính là gì.
Lúc đó không có ai đứng về phía cậu. Mà hiện tại, dù đội viên đội đặc nhiệm hờ hững với cậu thì phần lớn cảnh sát đội hình trinh đều hướng về phía cậu, Từ Hà Trưởng còn vì chuyện của cậu mà nổi trận lôi đình, Kiều Nghệ cũng bảo vệ cậu từ đầu tới cuối.
Có điều quan trọng nhất lại là Thẩm Tầm.
Ngày hôm đó Thẩm Tầm ôm cậu, hôn cậu, rõ ràng người cậu đã tê rần không đứng nổi, nhưng quanh người lại như có một sức mạnh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ vây lấy.
Sức mạnh đó đã giúp cậu đối mặt với quá khứ gian nan và 'scandal' ở hiện tại, cứ như chỉ cần cậu không chịu khuất phục thì liền có thể ngẩng cao đầu đứng dưới ánh mặt trời.
Dù sao, cậu chưa từng làm gì sai cả.
Dù sao, niềm vui khi người mình mến mộ thích mình, giống như một tấm chắn kiên cố không thể đẩy lùi.
Có điều, cậu không dám thừa nhận bản thân thích Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm là đàn ông, không phải là cô gái nhỏ gọi cậu là "ca ca" ở viện phúc lợi.
Nhưng cậu lại không thể kiềm chế được mà để ý Thẩm Tầm, cả ngày đều muốn ăn vạ bên cạnh anh.
Lúc Thẩm Tầm đi công tác, cậu nhất định phải đi theo; buổi trưa Thẩm Tầm chưa đi nhà ăn lấy cơm, cậu cũng phải đợi anh; Thẩm Tầm muốn đi vệ sinh, cậu cũng mặt dày đòi theo; ban ngày đã bám riết bên người anh, buổi tối còn muốn dính theo cùng anh chạy bộ.
Vì chỉ cần nhìn thấy Thẩm Tầm, cậu liền có loại vui vẻ khó nói thành lời.
Trước đây Thẩm Tầm hay trêu cậu, gọi cậu là "Nhiên ca", sau đó lại gọi cậu là "Lạc Lạc". Có lúc cậu sẽ học theo mấy giọng điệu Thẩm Tầm gọi mình mà tự gọi chính mình, như lúc anh bất lực gọi "Nhiên ca", hay giọng anh mềm mại trầm thấp gọi "Lạc Lạc", sau đó sẽ trộm vui vẻ đến mức mặt đỏ tim đập nhanh.
Nhưng cậu vẫn không dám thừa nhận mình thích Thẩm Tầm.
Đàn ông yêu thích đàn ông, nói ra thì ngượng ngùng biết bao nhiêu.
Thậm thí có lần cậu nghĩ tới thứ tồi Lý Tư Kiều kia, sợ có ngày chính mình không nhịn được rồi làm ra loại chuyện tồi tệ như vậy với Thẩm Tầm.
Cho nên cậu một mực không dám quá gần gũi với anh, dù cho một mớ hành vi dính người kia đã sớm vượt qua giới hạn thân mật bình thường rồi
Nên cậu tự cho bản thân một cái lằn ranh 'bịt tai trộm chuông' đó là không gọi "Tầm ca".
Gọi "Tầm ca" nhiệt tình lắm, "Thẩm đội" thì lạnh băng băng phù hợp với kiểu "lòng lang dạ sói" hơn nhiều.
Có điều, lúc cậu còn đang tự đắc chí với sự "tinh tế" của mình, Thẩm Tầm lại hôn cậu, giật hết các lớp ngụy trang che giấu xuống, làm cho mớ tâm tư nhỏ bé của cậu lộ ra không sót lại chút gì.
Sau khi từ thị cục về nhà, Thẩm Tầm và cậu cùng nằm trên giường, anh còn dùng tay giúp cậu một lần.
Phản ứng của Nhạc Nhiên còn sinh động hơn cả xử nam bình thường, cả quá trình cậu lấy gối che mặt, cả người đỏ thành một cục, ngón chân cũng co quắp run rẩy, cổ họng lại chẳng phát ra tiếng nào.
Lúc Thẩm Tầm buồn cười kéo gối ra, mắt cậu đã đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm vì phấn khích, môi dưới bị cắn tạo thành một hàng dấu răng, còn suýt cắn rách da.
Cậu xấu hổ không chịu được liền nắm lấy gối định kéo về che mặt tiếp, Thẩm Tầm lại không cho cậu cơ hội đó, chụp lấy thân dưới Nhạc Nhiên, lại lần nữa chiếm lấy môi lưỡi cậu.
Sau khi xong xuôi tỉnh táo lại, Nhạc Nhiên nghiêng người ngồi dậy muốn làm cho Thẩm Tầm. Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Bởi vì quanh năm suốt tháng luyện bắn súng nên đầu ngón tay và lòng bàn tay cậu dày đặc vết chai. Bình thường bản thân thấy chẳng sao nhưng giờ cầm lấy nơi đó của Thẩm Tầm lại không dám dùng lực quá nhiều, sợ vết chai cọ anh sẽ làm anh không thoải mái.
Cho nên nắm thì nắm chặt rồi, tay và thân người lại cứ có khoảng cách, hơn nữa động tác vô cùng cứng nhắc như một con robot không đủ pin vậy.
Thẩm Tầm cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu đang nghiêm túc nhíu mày thì rất muốn cười.
Cậu ngẩng đầu lên, tự biết mình biểu hiện chưa tốt nên khóe môi mím lại, hơi hơi tăng lực đạo ở tay, còn nghiêm túc hỏi, "Như này được không ạ? Thoải mái không anh?"
Thẩm Tầm suýt nữa cười thành tiếng. Hai người đàn ông nằm trên giường làm chuyện thân mật lại trở thành một màn khóc cười không nổi. Còn hỏi thoải mái không anh? Cho rằng mình là một người mát xa thái độ cung kính thật à?
Nhạc Nhiên hơi ảo não, dùng cả hai tay, còn thử tưởng tượng cái mình đang nắm là tiểu huynh đệ của mình.
Nhưng căn bản không có tác dụng.
Đó không phải là của cậu. Đó là của Thẩm Tầm mà.
Của người trong tim vs của mình, nhắm mắt còn biết khác nhau ở đâu.
Cậu thở dài, ráng 'di chuyển' ngón tay một cách khéo léo nhất có thể, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Tầm. Cậu thấy miệng Thẩm Tầm luôn tươi cười nhưng hình như không phải rất hưởng thụ.
Cậu nhất thời bực bội, nghĩ tới bản thân hồi nãy thoải mái tới mức muốn kêu thành tiếng lại hơi thấy có lỗi với Thẩm Tầm.
Vì vậy cậu lại nhìn Thẩm Tầm một cái, tim run lên, rồi chợt cúi đầu xuống.
Nhạc Nhiên luôn thấy khẩu giao rất ghê tởm, nhưng dùng miệng giúp Thẩm Tầm lại không có chướng ngại tâm lý nào, thậm khí còn có chút hưng phấn kì lạ.
Nhưng Thẩm Tầm lại nhanh chóng ngồi dậy, chống cánh tay trước ngực cậu, cười nói, "Lạc Lạc, đừng như vậy."
Nhạc Nhiên lại càng xấu hổ hơn, gò má cũng nóng lên, rũ đầu ậm ờ nói, "Em ... tay em làm không tốt."
"Tay là không tốt thì miệng có thể làm tốt sao?" Thẩm Tầm hôn lên mi mắt cậu một cái, "Cơm còn chưa nấu đã muốn ăn đồ ăn rồi à."
Vành tai cậu đỏ cả rồi, nắm tay nhỏ siết chặt, cằm gác lên vai Thẩm Tầm, lặng lẽ cúi đầu, cắn một ngụm trên xương vai xanh người ta.
Thẩm Tầm lại một lần nữa phát giác, nhặt về một bé sói nhỏ cũng chính là nhặt về một bạn nhỏ dính người nha.
~
Một tuần sau, Bạch Tiểu Việt bị viện kiểm sát đưa đi, Nhạc Nhiên quay về đội hình trinh báo danh.
Trước khi ra cửa cậu hơi thấp thỏm, dù đã làm xong công tác tư tưởng rồi thì bóng ma trong lòng vẫn còn đó.
Thẩm Tầm thong thả lái xe, thấy cả mặt cậu nghiêm túc thì hỏi, "Làm sao đấy? Từng ở trong trại giam nên giờ sợ gặp người à?"
Cậu gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Cảm thấy có chút không ngẩng đầu được ạ."
Hơn nửa phút sau Thẩm Tầm mới nói, "Nhiên ca, em nghĩ nhiều rồi."
Cậu quay đầu qua, "Nghĩ nhiều ạ?"
"Có phải em nghĩ mọi người biết chuyện lúc nhỏ của em rồi thì sẽ thương xót em không?"
Nhạc Nhiên nghịch nghịch ngón tay không nói gì.
"Ai rảnh như vậy chứ? Cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa gì, thời gian thương hại em đã đủ cho chúng ta phá xong một vụ án rồi." Thẩm Tầm vươn tay phải tìm tìm rồi vuốt sóng mũi cậu một cái, bên môi vẫn mang theo ý cười như cũ nhưng ngữ khí nghiêm túc hơn, "Nhiên ca, chuyện này vẫn là ở em thôi. Chỉ cần em vẫn bình thường thì chuyện này cũng chầm chậm phai mờ đi. Em mà muốn nghĩ nhiều á, anh cũng sẽ có cách trị em."
"Dạ?" Nhạc Nhiên chớp chớp mắt, chợt nghe không hiểu lắm, "Trị sao ạ?"
Thẩm Tầm ngừng cười, gõ một cái trên cái trán đang sáp qua của cậu, "Còn trị thế nào nữa? Khiến em mê đắm muốn ngừng cũng không được không phải là xong rồi sao?"
"Ầy ..." Tai Nhạc Nhiên lại đỏ rực, vèo một cái rời đi, quay về bên cửa sổ, dán gò má nóng rực của mình lên kiếng thủy tinh lạnh.
"Đó em xem, bây giờ đã có tác dụng rồi." Thẩm Tầm lại cười, "Anh nói nè Nhiên ca, thu lại hết mớ tâm thủy tinh của em đi, phấn chấn lên. Từ ngày hôm nay, em chính là đội viên chính thức của đội hình trinh anh rồi."
./. Hết chương 41 ./.