Trong đêm, các hạng mục điều tra khác nhau được tiến hành, xe của viện kiểm sát chạy vào trại giam, khăng khăng muốn chuyển Nhạc Nhiên về viện kiểm sát.
Thẩm Tầm đích thân chạy tới, chắn trước mặt một nhóm nhân viên kiểm sát, "Đừng động cậu ấy."
Nhạc Nhiên đó giờ chưa thấy bộ dáng anh tức giận như bây giờ, vô thức nắm lấy góc áo cảnh phục của anh, nhỏ giọng gọi, "Thẩm đội."
Anh quay đầu lại, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Đừng lo, có tôi ở đây."
Một người tiến lên bắt người, nói, "Thẩm đội, chúng tôi cũng là làm theo ý tứ cấp trên thôi. Anh chắn như vậy, quay về tôi biết nói làm sao."
"Cấp trên? Cấp trên nào?" Thẩm Tầm quắc mắt nhìn đối phương, "Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng mà đã đòi người rồi?"
Thẩm Tầm nói xong thì quay người, ôm bả vai Nhạc Nhiên, "Đi."
"Này! Các cậu không thể đi được đâu!" Người kia hoảng lên, "Thẩm đội, cậu muốn đem người tình nghi đi đâu chứ?"
Ba chữ "người tình nghi" khiến vai lưng Nhạc Nhiên run một chặp, Thẩm Tầm quay đầu lại, đè giọng, "Đội điều tra hình sự. Làm sao, các cậu cũng muốn đi theo à?"
Vụ án còn chưa bàn giao xong viện kiểm sát đã cường hành chạy tới cục công an bắt người là không hợp lý, Thẩm Tầm lại ngáng một chân ở đây. Mấy cấp dưới nhận lệnh chỉ có thể tạm hoãn thi hành nhiệm vụ nhưng cũng không dám trở về báo cáo, chỉ đành đi theo về đội hình trinh, thức đêm canh giữ bên ngoài.
Nhạc Nhiên ở trại giam mấy ngày vẫn luôn bị nghẹn, mỗi lần bị hỏi đều dựng lưng thẳng tăm tắp, cho dù trong lòng thấp thỏm chăng nữa thì ngoài mặt vẫn căng ra như cũ, không để người khác nhìn ra được chút khiếp sợ nào.
Nhưng lúc này Thẩm Tầm lại tới.
Ngay giây phút nhìn thấy Thẩm Tầm, tim cậu chợt đập rất nhanh. Bây giờ Thẩm Tầm ôm cậu, cạu hơi nghiêng đầu liền có thể đụng được gò má của anh.
Cậu hít sâu một ngụm, rất mất mặt mà phát hiện, chân mình nhũn rồi.
Đội hình trinh đã náo nhiệt lại, ngoài trung đội một thì cảnh sát mấy chi đội, trung đội khác cũng chạy đi giúp xem camera giám sát. Có điều khiến người ta tiếc nuối là, tối hôm xảy ra vụ án, tuy có mười ba máy quay quay được xe của Bạch Tiểu Việt, nhưng cái gần nơi Chương Dũng bị giết nhất cũng cách tới 2km.
Này đúng là một bằng chứng quan trọng, nhưng vẫn chưa phải bằng chứng thép.
Nhạc Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng đội trưởng, tay ôm cốc cà phê, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tầm, "Thẩm đội, đã xác định được người vu hãm em rồi sao?"
Thẩm Tầm gật gật đầu, "Ừ, vẫn còn đang tìm chứng cứ."
Cậu siết chặt ly giấy, "Có phải Lý Tư Kiều không?"
Thẩm Tầm ngồi xổm trước mặt cậu, xoa xoa gò má đã gầy xọp của em, đau lòng, "Không phải."
"Vậy sẽ là ai ạ?" Em ... em đâu có đắc tội với người khác!"
"Lạc Lạc." Thẩm Tầm thu tay, "Chuyện này không liên quan tới em, là lỗi của tôi."
Nhạc Nhiên khó hiểu nhíu mày.
Thẩm Tầm mím môi, nhìn ánh mắt trong veo của cậu, hồi lâu mới nói, "Là Tiểu Bạch."
Ly trong tay Nhạc Nhiên rơi xuống, cà phê nóng rẫy bắn lên giày lên đùi hai người. Nhạc Nhiên mấp máy môi, hầu kết cuộn cuộn, nhưng nửa ngày chẳng nói ra được câu nào."
Thẩm Tầm nhặt vụn ly sứ vỡ, lại với lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút ra mười mấy tờ để xuống đất, vừa lau vừa nói, "Lòng người khó đoán."
Lúc này, Kiều Nghệ đẩy cửa bước vào, vốn định oán giận với Thẩm Tầm về chuyện Bạch Tiểu Việt không hợp tác nhưng vừa thấy thần sắc ngây ngốc của Nhạc Nhiên liền đau lòng, bước một bước lớn tới trước, ôm lấy cậu nói, "Không sao rồi không sao rồi, kiên cường chút nữa thôi."
Thẩm Tầm vứt mấy tờ giấy bị thấm ướt, lại ngồi xổm trên đất, định lau đi vết cà phê trên quần và giày Nhạc Nhiên. Nhạc Nhiên theo bản năng co rụt lại, cúi đầu nói, "Thẩm đội, không cần đâu, chút nữa em tự đi rửa."
Thẩm Tầm bắt lấy cẳng chân cậu, không cho cậu lui, "Lát nữa lão Từ thẩm vấn Bạch Tiểu Việt, cùng đi xem nhé?"
Bờ vai Nhạc Nhiên run run, trầm mặc một hồi mới đáp, "Đi ạ."
Trong phòng thẩm vấn, Bạch Tiểu Việt vẫn như cũ không thừa nhận mình giá hoạ chuyện giết người. Từ Hà Trưởng càng đập bàn càng uy hiếp, y càng trấn định càng bình tĩnh, cứ như đảm bảo mớ chứng cứ trước mặt không đủ để định tội mình.
Người biết luật phạm luật là đáng sợ nhất.
Nhạc Nhiên cùng Thẩm Tầm, Kiều Nghệ cùng nhau xem tình hình thẩm vấn qua camera. Bạch Tiểu Việt như biết tới sự tồn tại của Nhạc Nhiên, có mấy lúc nhìn ống kính một cái, lộ ra vẻ mặt kiểu "sao cậu làm khó được tôi."
Ánh mắt Thẩm Tầm hung ác, chỉ vì Nhạc Nhiên đang ở bên mình nên mới khắc chế không phát tác.
Ngay lúc Bạch Tiểu Việt lại phủ nhận tội trạng, điện thoại Thẩm Tầm vang lên, người đàn ông họ Liễu kia trước khi nói chuyện thì ngáp một cái, giọng nói mang theo cả hưng phấn lẫn buồn ngủ, "Video cậu muốn tôi đã để trên màn hình chính (desktop) máy tính cậu rồi. Còn về cái tin lúc trước tôi nói ... ừ, hai tiếng trước đã gỡ hoàn toàn khỏi mạng rồi, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tầm đi thẳng tới văn phòng. Như lời người kia nói, trên desktop có nhiều hơn một cái icon video.
Anh gấp gáp hít hít mấy hơi mới mở video ra.
Từ Hà Trưởng bị một đội viên gọi ra ngoài, lúc đi vào phòng thẩm vấn lần nữa, trên tay y cầm một cái iPad.
Bạch Tiểu Việt cười cười, "Từ đội, lại tìm được chứng cứ gì à?"
Từ Hà Trưởng quay màn hình về phía hắn, giọng đầy khí phách, "Cậu tự xem đi."
Hình ảnh vừa xuất hiện, mặt Bạch Tiểu Việt liền trở nên trắng bệch. Chiếu được một nửa, cả người nó ướt đẫm mồ hôi, run bần bật, trong mắt toàn là sợ hãi và kinh hoảng, môi run run, lắp ba lắp bắp, "Không ... không ... này sao có thể ... cái này nhất định là giả ... các anh hãm hại tôi ... các anh vì bảo vệ Nhạc Nhiên mà, mà hãm hại tôi!"
"Hãm hại cậu?" Từ Hà Trưởng đấm mạnh xuống bàn, iPad bị bắn giật lên, "Trong video này không phải cậu à? Hả? Cậu trộm súng của Nhạc Nhiên, giả trang thành cậu ấy rồi giết người, camera quay được cậu luôn rồi mà cậu mẹ nó còn nói này không phải mình?"
Bạch Tiểu Việt co lại thành một cục trên ghế, vẻ thành thạo vừa rồi cùng sự láu lỉnh bình thường bị đánh tan tác, mà sự âm trầm và tự ti từ trong xương tuỷ lại hiện hình.
Từ Hà Trưởng vẫn còn rít gào, nắm lấy cổ áo hắn, muốn hắn thừa nhận sự thật mình đã giết hại Chương Dũng và giá hoạ cho Nhạc Nhiên. Kiều Nghệ đẩy Thẩm Tầm một cái, thấp giọng nói, "Lão Từ thế này không ổn, vẫn là cậu đi đi."
Thẩm Tầm vỗ vai Nhạc Nhiên, "Đi cùng tôi không?"
Nhạc Nhiên lắc đầu, thanh âm rất nhỏ, "Em không đi đâu, chỉ ở bên này xem thôi."
Kiều Nghệ biết, cậu không muốn trực tiếp đối mặt với người "anh em" đã phản bội cậu.
Thẩm Tầm đi vào phòng thẩm vấn, để Từ Hà Trưởng tạm thời rời đi. Bạch Tiểu Việt thấy anh đi tới, thần sắc hoảng loạn thu bớt lại mấy phần, tựa như đang cố gắng trấn định.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay đan lại để trên bàn, "Có gì muốn nói với tôi không?"
Bạch Tiểu Việt yên lặng ít nhất 10 phút rồi cười rộ lên, "Tầm ca, nếu anh chỉ thu nhận em làm đồ đệ thì tốt rồi. Cái gì em cũng có thể làm vì anh, anh dạy dỗ em em cũng chưa bao giờ tức giận, mỗi lần mang em đi phá án em có thể vui vẻ tới mấy ngày ... Nếu không phải Nhạc Nhiên chợt xuất hiện thì lần trước anh đi họp ở bộ Công an, người đi cùng anh chính là em rồi."
"Cậu?" Thẩm Tầm khinh miệt nhếch miệng, "Nếu không có Nhạc Nhiên, tôi sẽ kêu Khâu Vũ đi cùng tôi, hoặc là kêu mấy anh em bên đội đặc nhiệm đi cùng, chứ còn cậu ... cậu có bản lĩnh gì để được xách lên bộ Công an khoe khoang?"
Sắc mặt Bạch Tiểu Việt lại một lần nữa trở nên khó nhìn, khựng lại mấy giây mới cười tự giễu, "Cũng đúng. Em đánh nhau bắn súng không qua được Nhạc Nhiên, lớn lên cũng không đẹp bằng Nhạc Nhiên, cho nên anh mới thích cậu ấy, không thích em. Bất kì vụ án nào cũng dẫn cậu ấy theo, có chuyện gì tốt cũng nghĩ tới cậu ấy. Cậu ấy là đệ tử đắc ý của anh, còn là ... người trong lòng anh."
Nhạc Nhiên đứng phắt dậy, nhìn đăm đăm vào màn hình giám sát.
Thẩm Tầm cười cười, ánh mắt trở nên dịu dàng đến lạ, "Đúng vậy, em ấy là người trong lòng của tôi."
Nhạc Nhiên từng bước từng bước tới gần camera, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên mặt cậu, khiến con mắt cậu càng trong veo sáng ngời hơn.
Bạch Tiểu Việt cười khô khốc, "Em vốn tưởng là đi theo anh thì tiền đồ một mảnh xán lạn, nào ngờ đâu nửa đường cậu ấy xuất hiện, giành lấy tất cả điều tốt, cái gì cũng không chừa lại cho em. Cho nên em muốn phá huỷ cậu ấy, để cậu ấy gánh cái tội danh giết người, cả đời không ngóc đầu lên được!"
Thẩm Tầm còn định nói đạo lý, sửa lại sự cố chấp của hắn nhưng bây giờ thì tới nói cũng lười, chỉ đáp, "Thật đáng tiếc, cậu không làm được rồi."
"Ồ?" Bạch Tiểu Việt nghiêng đầu, ánh mắt khiến người ta không nắm bắt được, "Anh thật sự nghĩ là em thất bại rồi?"
Thẩm Tầm cau mày, "Lẽ nào không phải?"
"Hahahahahahaha!" Bạch Tiểu Việt cười to, "Không không không, anh hiểu lầm rồi, anh tưởng em chỉ có phương án A sao?"
Y nheo mắt, "Em còn có phương án B nữa nha Tầm ca!"
Nhạc Nhiên thở gấp hẳn lên, cánh tay chợt bị Kiều Nghệ nắm lấy.
Kiều Nghệ nói, "Chúng tôi có tính toán."
Ngón tay Thẩm Tầm gõ gõ trên mặt bàn, "Phương án B gì?"
"Em điều tra về Nhạc Nhiên rồi, hiện tại chắc anh đã biết rồi đúng không?" Môi Bạch Tiểu Việt phun ra nụ cười lạnh, cùng với y bình thuờng như hai người khác nhau, "Sau đó á, em đã viết lại thân thế bi thảm của cậu ấy thành một bài ghi chép điều tra hơn mười ngàn chữ. Ầy anh đừng lo lắng, em viết chuyện tốt cả thôi, cũng không nói cậu ấy giết người. Chỉ là từng câu từng chữ hết sức đáng tin, kể lại mẹ cậu ấy bị cưỡng bức thế nào, sau đó sao lại tự sát, rồi ba cậu ấy bạo lực gia đình, rồi cậu ấy bị kì thị ở viện phúc lợi như nào ... Còn có chuyện suýt bị phú nhị đại cưỡng bức, bị nghi ngờ liên quan tới chuyện cưỡng gian lính nữ, rồi bị tất cả anh em trong bộ đội cô lập nè. Hây, em cảm thấy rất sinh động thú vị, anh nói lúc bài này được đăng lên có khi nào sẽ được rất nhiều người chuyển phát không? Sau đó có phải ban ngành công an cả nước đều biết thị cục chúng ta có một bé đáng thương tên là Nhạc Nhiên?"
Nhạc Nhiên run lẩy bẩy, hít thở càng lúc càng gấp.
Tay phải Bạch Tiểu Việt xoa cằm, lại nói, "Thật ra nha, em cảm thấy phương án B còn có độc hơn phương án A. A á, cậu ấy bất quá là gánh tội trạng giết người thôi, có anh chống lưng cho cậu ấy thì cái người Chương Dũng kia chỉ là một người đàn ông đơn thân không ai quan tâm. Anh cùng anh em ở thủ đô đi tác động tác động chút, biết đâu Nhạc Nhiên được phán một cái hình phạt hoãn thi hành rồi được thả luôn. Phương án B thì khác nha, về sau tất cả mọi người đều biết thân thế cậu ấy đáng thương bao nhiêu. Tầm ca, anh hiểu từ "đáng thương" này đáng sợ tới mức nào không? Nó có thể triệt triệt để để huỷ diệt một người á. Cho nên nha, em vốn là không muốn bắt đầu phương án B đâu, hà tất gì phải vậy, đúng không. Cho Nhạc Nhiên chịu chút đau khổ thì được chứ đuổi cùng giết tận thì không tốt lắm."
"Bất quá ..." Câu nói của y lại chuyển, "Các anh cứ một hai muốn bức em như vậy, em cũng không có cách nào nha."
Thẩm Tầm lạnh lùng nói, "Cậu có ý gì?"
Bạch Tiểu Việt lại cười rộ lên, "Ý gì à? Ý chính là ... vừa nãy trước khi lão Từ bắt em vào phòng thẩm vấn, em đã dùng điện thoại khởi động phương án B rồi. Bây giờ anh xem, đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi, lượng đọc của bài đó chắc không thấp đâu nhỉ. Hahaha, bây gờ các anh xoá bài cũng không có tác dụng nữa, dân mạng sẽ tự chuyển thành hình ảnh rồi lần thứ hai đăng lên. Đúng rồi, em vẫn phải nói một câu ngoài lề. Tầm ca, anh nghĩ anh rất yêu Nhạc Nhiên, nhưng anh biết không, hận so với yêu còn khiến mình hiểu biết về người kia hơn. Anh nhất định không biết, lúc ở viện phúc lợi Nhạc Nhiên đã tiếp nhận trị liệu thôi miên, cho nên cậu ấy căn bản không hề nhớ được chuyện mẹ mình gặp phải và chuyện bị ngược đãi chính mình đã chịu. Nhưng mà em biết, em không chỉ biết mà còn muốn cư dân mạng bọn họ đều biết!"
Sau lưng Nhạc Nhiên đã ướt sũng mồ hôi, Kiều Nghệ nghe được cậu vô lực lẩm bẩm, "Thẩm đội, Thẩm đội ..."
Trên mặt Thẩm Tầm lại không có tia kinh ngạc nào, ngữ khí bình tĩnh, "Còn nhớ vụ án trước tôi dẫn dắt Nhạc Nhiên phá không?"
"Vụ án của Lữ Hàn?"
"Đúng. Hung thủ giết người xong còn đăng bài lên mạng tiếp tục bôi đen người nọ. Lúc đó chúng tôi không kịp xử lý bài viết đó, cho nên dù lúc sau có rất nhiều người tự lên bài bác bỏ tin đồn thì vẫn có một nhóm người cho rằng Lữ Hàn thật sự cặn bã như lời hung thủ nói."
Thẩm Tầm dừng lại một chút, "Loại chuyện này xảy ra dưới mí mắt Thẩm Tầm tôi một lần là đủ rồi, cậu cho rằng còn có lần thứ hai sao?"
Bạch Tiểu Việt cả kinh, "Cái gì?"
Thẩm Tầm ném di động cho hắn, "Nào, lên mạng tra một phát coi có bài viết của cậu hay không."
Bạch Tiểu Việt cuống quít lấy di động qua, lật lật bài đã đăng trên web cùng bản sao trong di động đều không thấy bóng dáng bài "kể thật" kia.
Hắn kinh hoàng lẩm bẩm, "Sao có thể? Sao có thể?"
Thẩm Tầm lấy lại di động từ tay hắn, ánh mắt tàn nhẫn, "Bạch Tiểu Việt, cậu đến ngục giam suy nghĩ "sao có thể" đi."
./. Hết chương 40 ./.