Vào được trận chung kết, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng cùng thở phào, nếu mà thua trong trận chung kết cũng không quá khó coi.
Trận chung kết vẫn diễn ra ở Tương Giang, thời gian là một tuần sau, nội dung được giấu kín.
Những tuyển thủ bị loại ngày mai sau khi ăn bữa sáng xong sẽ có xe bus đưa họ ra sân bay. Còn những người vào vòng trong thì tiếp tục ở lại khác sạn, chờ đến trận chung kết.
Kết thúc vòng loại, ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ người nấy, còn Lê Duệ Bạch thì chạy tới chỗ Từ Chi Ngôn hệt như lời Ngộ Trừng nói, như một đứa trẻ muốn tìm thưởng. Cô vui vẻ nói: "Tiên sinh, em qua rồi."
Từ Chi Ngôn gật đầu nhéo nhéo má cô, đáy mắt mang ý cười: "Thể hiện không tồi."
Ngộ Trừng đứng cạnh, nhìn bàn tay Từ Chi Ngôn thu lại trầm tư.
Từ Minh Sương nhìn dáng vẻ này của cậu, khẽ nói: "Làm sao? Cũng muốn được Thiện Hạnh sờ mặt hả?"
Mọi người đều biết lời của Từ Minh Sương là nói giỡn, nhưng Ngộ Trừng lại nghiêm túc nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nói với sự chờ mong: "Có thể không ạ?"
Từ Chi Ngôn cực kỳ quyết đoán: "Không thể."
Thấy Ngộ Trừng thấy vọng, Từ Minh Sương sờ đầu cậu ta an ủi: "Sư phụ không sờ thì để sư thúc sờ cho."
Lê Duệ Bạch: "....." Chỉ có mỗi cô thấy lời này vô cùng kỳ quái sao?
Buổi trưa Từ Chi Ngôn đi ăn cùng nhóm giám khảo. Trước lúc đi, Ngộ Trừng lưu luyến nhìn theo bóng anh, nói: "Em cũng muốn được sư phụ âu yếm cổ vũ."
Từ Minh Sương nói: "Tuy không có âu yếm nhưng có cổ vũ, cậu còn được sư phụ yêu thương và giáo dục."
Ngộ Trừng: "....." Em không muốn yêu thương và giáo giục, em muốn gương đồng, muốn vòng ngọc muốn lắc tay muốn tràng hạt.
Lê Duệ Bạch nhìn Ngộ Trừng tủi thân hề hề, yên lặng dời mắt khỏi cánh tay lực lưỡng của cậu ta.
Sau khi mọi người ăn trưa xong, Lê Duệ Bạch ngồi trong phòng nghiên cứu vòng tay hạt ngọc đỏ mà Từ Chi Ngôn đưa cho mình.
Cô nhận ra chỉ cần đeo cái vòng này lên thì những cảm quan nhạy bén với tà vật của cô như bị bít kín hết lại.
Tháo ra thì cô lại khôi phục như cũ.
Cô rất tò mò không biết làm thế nào mà Từ Chi Ngôn có được vòng ngọc này và tại sao lại đưa cho cô.
Hai giờ chiều, Từ Chi Ngôn đẩy cửa vào phòng thấy Lê Duệ Bạch đang nằm trên giường ngủ say, tay vẫn đang nắm lấy vòng ngọc kia.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên người Lê Duệ Bạch có một bóng người mảnh khảnh đứng sững đó, Từ Chi Ngôn cẩn thận lấy vòng ngọc trong tay cô ra, nói: "Lần này cảm ơn cậu."
Anh lấy một cái hộp trong ngăn kéo rồi bỏ vòng ngọc đó vào. Ngay khi đóng nắp hộp lại, bóng người nọ lập tức biến mất.
Từ Chi Ngôn ngồi bên mép người, gạt những sợi tóc lòa xòa bên má Lê Duệ Bạch, trong ánh mắt cất chứa bao nhiêu yêu thương cưng chiều.
Lê Duệ Bạch bị chọc ngứa, từ từ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: "Tiên sinh?"
"Ừm." Từ Chi Ngôn cất giọng, nói: "Dậy thôi, ngủ nữa tối em sẽ khó ngủ."
Lê Duệ Bạch ư hử một tiếng trong cổ họng nhưng không hề có ý định rời gường, cô nhổm người chuyển vào nằm trong lòng Từ Chi Ngôn, ôm eo anh.
"Tiên sinh........." Lê Duệ Bạch nói: "Em có chuyện muốn hỏi."
Từ Chi Ngôn: "Em hỏi đi."
Lê Duệ Bạch: "Cái vòng anh đưa cho em rốt cuộc có tác dụng gì?"
Từ Chi Ngôn không hề giấu giếm: "Vì để tạm thời ngăn lại cảm quan của em với mấy thứ tà vật."
"Tại sao?" Lê Duệ Bạch hỏi: "Năng lực này của em không thể áp dụng vào thi đấu à?"
Từ Chi Ngôn nhăn trán: "Em chắc là biết chuyện trong núi có mắt phong thủy. Ngày xưa dựng mắt phong thủy trong núi đều dùng người sống để hiến tế, âm khí rất nặng, sẽ ảnh hưởng tới thể chất của em."
"Anh sớm biết cờ trên núi thật giả lẫn lộn hả?" Lê Duệ Bạch ngẩng đầu, lười biếng nhìn anh một cái.
Từ Chi Ngôn cong cong môi, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Lê Duệ Bạch không định truy hỏi tiếp, dù Từ Chi Ngôn có nói thì cô cũng không định sẽ biết nội dung cuộc thi.
Tục ngữ nói "chim bay cùng phượng thì có thể đi xa, người cùng đồng hành có đức hạnh tốt thì sẽ càng lên cao". Từ Chi Ngôn làm người luôn chính trực ngay thẳng, thân là bạn gái anh, cô đương nhiên sẽ không gian lận. Bây giờ đã có rất nhiều tuyển thủ nghi ngờ cô và Ngộ Trừng dựa vào quan hệ với Từ Chi Ngôn mới có thể vào chung kết.
Những tuyển thủ đó tự có mắt mũi, trước kia dù bên nhà tổ phong thủy có mời thế nào Từ Chi Ngôn cũng không chịu tới làm giám khảo, lần này tới không phải vì để cho đồ đệ của mình đi cửa sau hả?
Lê Duệ Bạch hỏi: "Mấy ngày nữa là tới trận chung kết, anh đã nói chuyện với tộc trưởng Miêu gia chưa? Ông ấy có dùng nửa cuốn còn lại kia làm phần thưởng không?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ." Từ Chi Ngôn nói: "Chuyện này tôi đã giao cho Từ Minh Sương làm."
"Sư phụ?" Lê Duệ Bạch nói: "Trước kia ngài ấy và Miêu Vu là người yêu mà, để ngài ấy ra mặt nói chuyện này có tốt không?"
Từ Chi Ngôn nói: "Không có vấn đề gì, dù sao Miêu Vu mua nửa cuốn sách đó là vì cô ấy."
Lê Duệ Bạch mở to hai mắt, ngạc nhiên không thôi với thông tin này.
"Cô ấy lấy đó làm điều kiện để đưa con mèo đó tới phòng chúng ta." Nhắc tới Đậu Đậu Phi, Từ Chi Ngôn hơi cau mày.
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Anh đồng ý rồi?"
Từ Chi Ngôn gật đầu, hơi hé môi định nói gì đó thì Lê Duệ Bạch nhổm lên ôm cổ anh, siết chặt tay vô cùng tự nhiên hôn lên má anh: "Cảm ơn tiên sinh, em yêu anh quá đi mất."
Từ Chi Ngôn bật cười: "Sao tôi thấy em yêu con mèo kia hơn đấy chứ!?"
Mấy nay Lê Duệ Bạch chuẩn bị cho cuộc thi, Đậu Đậu Phi được gửi sang bên Từ Minh Sương, bây giờ đã có thể trở lại.
Lê Duệ Bạch lập tức đứng dậy mặc thêm quần áo, tới phòng Từ Minh Sương ôm Đậu Đậu Phi về.
Đậu Đậu Phi vô cùng hưng phấn, ở trước mặt Từ Chi Ngôn nó chẳng khác gì con mèo nhà bình thường, không nó đúng là mèo nhà mà.
Từ Chi Ngôn đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại, Đậu Đậu Phi lộn nhào, lắc lư cái bụng mỡ đi tới cọ cọ vào chân Từ Chi Ngôn làm nũng.
Từ Chi Ngôn cúi đầu xuống, nhấc chân đẩy nó sang một bên.
Đậu Đậu Phi cường điệu lăn hai vòng trên đất, tủi thân chạy về phía Lê Duệ Bạch.
Buổi tối, Miêu gia làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, tổ chức một buổi tiệc rồi mời các tuyển thủ tới cùng chiêu đãi.
Bữa tiệc kéo dài tới tận đêm khuya, bên chỗ Bạc gia có một trận ồn ào.
Bọn họ nhìn qua đó, thấy một cô gái chống tay lên bàn, cúi lưng xuống đất nôn ọe liên tục.
Ngộ Trừng thắc mắc: "Ăn no quá hả?"
Mọi người: "....." Mỗi cậu là ăn no căng!
Lê Duệ Bạch nhận ra cô gái đó là tuyển thủ tham gia thi đấu của Bạc gia.
Bãi nôn bừa bộn và mùi vị ghê tởm làm mọi người cau mày nhăn mặt, bịt miệng mũi lại.
Người của Bạc gia thì lạnh nhạt quan sát mọi chuyện, trừ đồng đội cùng thi đấu ra những người khác không mảy may quan tâm chút nào.
Cô gái đó ngồi xổm xuống tiếp tục nôn mửa.
"Sao thế?" Ngộ Triệt đặt đũa xuống, đứng lên định qua xem thử thì nghe thấy Từ Chi Ngôn nói: "Đừng qua."
"Có chuyện gì thế?" Từ Minh Sương thấy vẻ mặt Từ Chi Ngôn lạnh đi thì nhận ra có điều không thích hợp.
"Trong người cô ta có thứ gì đó." Từ Chi Ngôn vừa dứt lời, Lê Duệ Bạch lập tức nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ trong người cô gái nọ truyền ra, giống như là có con gì đó đang cắn và nhai nuốt.
Tuy nhỏ nhưng Lê Duệ Bạch vẫn nghe rõ, nhìn biểu hiện của những người khác có vẻ không nghe thấy tiếng động này.
Đúng lúc đó, cô gái kia bắt đầu hộc máu, cứ từng ngụm từng ngụm ói ra ngoài đỏ tươi, chắc là nội tạng đã bị tổn thương.
"A!!!! A!!!!!" Cô gái nọ nằm trên đất giãy giụa vô cùng thống khổ, hai tay ôm bụng, gồng người đến đỏ cả mặt, gào thét thê thảm.
Tiếng gào đó chỉ vang lên một lát rồi dừng, hơi thở của cô gái đó dần thoi thóp, cuối cùng nằm đó mà chết.
Mọi người thấy vậy thì biến sắc, bị chuyện này làm cho sợ hãi.
"A!" Có người Bạc gia đứng gần thi thể cô gái đó hét lên.
Bạc Thiển cũng ngồi thẳng lưng dậy mở to mắt ra nhìn chằm chằm, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi như kinh hãi.
Do Bạc gia là một gia tộc có tính chất đặc thì nên người ở đây không ai gọi cứu thương cả. Nhà tổ phong thủy sẽ điều tra làm rõ nguyên nhân cái chết của cô gái đó. Còn về hậu sự thì tộc trưởng Bạc Thiển sẽ phụ trách chuẩn bị.
Từ Chi Ngôn nhíu mày không nói gì, anh vẫn đang nhìn tới chỗ thi thể cô gái nọ.
Bên tai Lê Duệ Bạch lại có tiếng cắn nuốt, còn thêm tiếng "rộp rộp như là nhai xương gặm sụn.
Sao đó, mọi người nhìn thấy từ trong miệng mũi của thi thể kia có mấy con sâu màu đen to bằng ngón áp út. Nó bò từ trong xác cô gái kia ra, bắt đầu ăn sạch da thịt bên ngoài.
Chỉ một lát đã gặm sạch nửa trên của thi thể. Lê Duệ Bạch nhìn chúng gặm thành một lỗ trên da, nhìn vào trong thì thấy nội tạng đã bị ăn hết từ trước.
Cảnh tưởng này khiến mọi người sợ đến mức lui hết ra xa, Lê Duệ Bạch hỏi: "Tiên sinh, đó là thứ gì vậy?"
Lê Duệ Bạch hỏi xong, thi thể nọ cứ như vậy tan thành một bãi máu loãng, những con sâu màu đen kia cũng biến mất một cách khó hiểu.
Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Thi trùng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT