Lê Duệ Bạch chẳng thể hiểu nổi ánh mắt thâm ý của Lâm Vô Vọng.
Cô hỏi thẳng: "Anh muốn làm gì?"
"Nếu cô có thể thấy được thứ người ta không thấy, có phải cũng nghe được những thứ mà người ta không nghe?" Lâm Vô Vọng nói.
Lê Duệ Bạch nhăn mày, thầm nghĩ nếu cô có thể nghe được chút gì đó thì tốt rồi.
Không hiểu sao lần này cô thấy rõ khí lành và oán khí nhưng lại không nghe được bất cứ âm thanh lạ nào.
Thấy cô lắc đầu, Lâm Vô Vọng cũng cảm thấy lạ. Theo lý, nếu Lê Duệ Bạch có thiên phú như vậy thì cảm quan sẽ phải nhạy hơn người ta mới đúng chứ.
Ví như mắt trận dùng người sống hiến tế trên núi này, Lê Duệ Bạch phát hiện ra điều không đúng nhưng tại sao lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì bất thường?
Lê Duệ Bạch nhìn lên màn hình ở vách đá như muốn tìm đáp án nơi Từ Chi Ngôn.
Trong trạm dừng chân dưới núi, ban giám khảo ngồi vừa xem vừa cắn hạt dưa, ăn điểm tâm uống nước trà, nhìn những tuyển thủ đi vòng vòng trong màn hình như coi hài.
Lâm Tử Tuyền thấy Lê Duệ Bạch xuất hiện thì bước tới ngó nghiêng thật kỹ như xác nhận điều gì đó. Sau khi chắc chắn là mình không nhìn lầm, khiếp sợ nhìn về phía Từ Chi Ngôn nói: "Sao cậu lại phong bế cảm quan của cô bé?"
Từ Chi Ngôn chẳng trả lời, ngồi yên uống trà không chút quan tâm.
Lâm Tử Tuyền nói: "Cậu phong bế cảm quan của cô bé đi như vậy có biết sẽ ảnh hưởng tới thành tích chừng nào không? Cậu không muốn thắng hả?"
Từ Chi Ngôn nâng mắt lên: "Đối với tôi, thắng không quan trọng bằng sự an toàn của cô ấy."
"Trong mắt phong thủy có quá nhiều vong linh, oán khí cũng rất nặng, sẽ ảnh hưởng tới cơ thể của cô ấy. Hơn nữa,..." Anh bình tĩnh nói: "Tôi không muốn sau này cô ấy chỉ dựa vào thể chất mới có thể thành danh trong giới phong thủy."
Lâm Tử Tuyền nhíu mày, vuốt bộ râu trắng phau kia, khó hiểu: "Thể chất đó là thiên phú của cô bé, không dựa vào đó thì dựa vào cái gì? Bao nhiêu người muốn ăn mà không có, cô bé này là trời cho cơm ăn!"
Từ Chi Ngôn nhìn ông ta: "Chén cơm trời cho sớm muộn gì cũng có ngày ăn hết."
Miêu Vu nghe vậy thì nhìn anh ý vị thâm trường: "Ăn xong cơm trời chẳng phải còn cơm của cậu à?"
Từ Chi Ngôn liếc mắt nhìn hắn ta, im lặng không nói gì.
Mất đi cảm quan của Lê Duệ Bạch, mấy người Lâm Vô Vọng như ruồi nhặng không đầu, cứ đi loạn trong mắt phong thủy.
Bọn họ đã lên núi hơn một giờ, đến nay vẫn chưa có bất cứ ai thành công lấy được lá cờ, quả nhiên không thể tin được lời người chủ trì nói.
Vì để không tốn thời gian, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng tách ra khỏi nhóm Lâm Vô Vọng.
Bọn họ quyết định sẽ tạm thời làm lơ mắt phong thủy, cứ đi lên núi theo đường bình thường.
Đã có rất nhiều người phát hiện ra hiện tượng kì lạ, nhưng cũng chỉ là thấy kì lạ chứ chưa có người nào phá được trận pháp mắt phong thủy này.
Đúng lúc này, lá cờ đầu tiên lại xuất hiện, người Bạc gia thành công là người đầu tiên dán vào cờ.
Lê Duệ Bạch cau mày, nói: "Có chỗ không đúng."
"Chỗ nào không đúng?" Ngộ Trừng nghi ngờ.
Lê Duệ Bạch nói: "Chúng ta mệt nhọc trong mắt phong thủy lâu như vậy, sao lá cờ lại đột nhiên xuất hiện?" Huống hồ, bọn họ không tìm được cách để thoát ra khỏi trận pháp.
Như là chứng minh suy đoán của cô, càng ngày càng nhiều người tìm được cờ.
Ngộ Trừng thấy vậy thì chạy lên núi, đứng ngay trước mặt lá cờ đó.
Cậu đứng ở bên canh giữ, quay lại vẫy tay với Lê Duệ Bạch.
Khi cô nhìn tới lá cờ đó thì thấy trên đó có khí đen dày đặc, và cả những người đã dán giấy màu lên cờ.
Mà khí đen bên trong mắt trận lại nhạt đi nhiều.
Trong lòng Lê Duệ Bạch bỗng có một ý tưởng, cô lấy gương đồng ra soi về phía lá cờ. Hình ảnh phản chiếu chỉ có mỗi Ngộ Trừng, ngoài ra không có bất cứ lá cờ nào.
Lê Duệ Bạch nói: "Đây là giả."
Ngộ Trừng nghe vậy thì lập tức tắt nắng, nhảy lui ra sau, nói: "Giả? Sao không ai nói cho tôi biết cờ còn có lá thật lá giả chứ!!!"
Tìm được lá cờ là một chuyện, quan trọng là phải phân biệt được thật giả.
Quả nhiên trong thi đấu phong thủy không thể nào xuất hiện hai chữ "dễ dàng".
Cô nhanh chóng thấy mục tiêu, phía sườn tây nam có một chỗ khí đen khá loãng.
Vừa rồi, thông quan lá cờ và mắt trận đối diện, Lê Duệ Bạch trong lúc vô tình phát hiện được cách ra khỏi mắt phong thủy.
Ban đầu bọn họ tìm theo khí lành nồng đậm kia nên đã bỏ qua một chuyện.
Trong phong thủy, thứ bọn họ thấy đều là những thứ mà người ta muốn cho họ thấy, nên mãi mà không tìm ra con đường đúng.
Lê Duệ Bạch nói phát hiện này cho Ngộ Trừng xong, hai người cùng nhau đi trên con đường tới sườn núi phía tây nam.
Con đường núi đó rất hẹp, một người miễn cưỡng đi vừa, còn với thân hình to cao như Ngộ Trừng thì chỉ có thể nghiêng người mà đi.
Bên dưới con đường là vách núi sâu thẳm, nếu sẩy chân một cái thì sẽ ngã xuống.
Bọn họ dần chui vào một khe hở rất hẹp, Lê Duệ Bạch bước đi cũng khó khăn, Ngộ Trừng thì hóp hết bụng thu hết người lại mới chui vào được.
Vách đá sắc nhọn cứa vào da cậu, để lại vết máu nhàn nhạt.
Đứng trong khe hở hẹp như vậy, với tâm lý người bình thường sẽ sinh ra sợ hãi, càng đi càng hẹp, sợ bị nhốt lại bên trong.
Lê Duệ Bạch cũng vậy, nhưng lý trí nói với cô rằng đây là một cuộc thi.
Cũng may, khiến người ta thở phào nhẹ nhõm là khe núi này không có càng lúc càng hẹp mà ngược lại càng lúc càng rộng, dẫn tới một con đường lớn.
Đi theo đường mòn, khí lành xung quanh cũng dần nồng đậm hơn. Núi cao sương xuống tà tà, dường như bọn họ chỉ cần giơ tay ra là đụng tới được.
Khe núi này hoàn toàn tự nhiên, không có bất cứ dấu vết nào của con người.
Chỉ có một mảnh tro tàn chứng mình rằng đã từng có người tới đây. Ngộ Trừng tới xem thử thì thấy có ít vụn màu vàng, bọn họ mới biết đám tro đó là từ đâu ra.
Lúc trước mấy người Từ Chi Ngôn và vài giám khảo khác lên nghiên cứu địa hình chắc là đã xác định vị trí của lối ra.
Ngộ Trừng biết được chuyện này thì không vui, mấy vị giám khảo đó không suy nghĩ cho những tuyển thủ có thể hình vạm vỡ như cậu hả?
Bọn họ theo con đường đi lên, hai bên phát hiện ra rất nhiều cờ.
Xem ra lá cờ thật hay gia không liên quan tới mắt phong thủy.
Trên là cờ giả đã bị người khác gián giấy lên, chắc cũng có người phát hiện ra và tới đây.
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng liếc mắt nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trên mặt đối phương.
Nghĩ như vậy, bọn họ rảo bước nhanh hơn, dần chuyển sang chạy.
Cuối cùng khi gần lên tới đỉnh núi, Lê Duệ Bạch dùng gương đồng tìm ra được lá cờ thật.
Sau khi dám giấy lên, hai người thở phào một hơi xoay người xuống núi.
Trên đường xuống núi, bọn họ gặp được người của Miêu gia, bọn họ đang chui từ trong khe hẹp ra, tình trạng trên người chẳng khác gì Ngộ Trừng là bao.
Lúc đi ngang qua nhau, người Miêu gia hơi gật đầu chào hỏi với bọn họ.
Lê Duệ Bạch cũng cười đáp lại.
Tới chân núi, đã có nhiều tuyển thủ đứng đợi ở nơi xuất phát.
Lâm Vô Vọng và Lâm Vô Niệm cũng ở trong đó, nhìn qua có vẻ đã xuống đây từ lâu. Thấy bọn họ thì nhanh nhẹn đi tới đón: "Hai người đi tận đâu thế? Bọn tôi tìm mấy vòng cũng không thấy?"
Lê Duệ Bạch kể sơ qua tình huống trên núi cho bọn họ.
Biết cô và Ngộ Trừng đã tìm được lá cờ thật, Lâm Vô Vọng rõ ràng thở phào một hơi.
Những tuyển thủ xuống núi khác xung quanh bọn họ có nhiều dáng vẻ khác nhau. Người thì lo lắng, người thì tò mò, cũng có người ác ý và vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Nhưng tất cả đều là đối thủ cạnh tranh, cũng có thể hiểu được.
Lát sau, có nhân viên trong ban tổ chức cầm cờ trên núi xuống cắm vào trong một cái thùng lớn, sau đó nhân viên bắt đầu sàng lọc.
Khi nhìn thấy thùng cờ đó, không ít tuyển thủ đã nhận ra sự khác thường.
Chỉ có mười đội lọt vào vòng trong, tại sao lại có nhiều cờ như vậy. Khi bọn họ biết cờ còn có thật giả thì khiếp sợ, không khác gì lúc Ngộ Trừng biết chuyện.
Nhiều người biết mình đã chọn nhầm cờ giả thì ngồi sụp xuống khóc rống lên.
Người Bạc gia cũng dán vào cờ giả, tuy không biểu hiện rõ như những tuyển thủ khác nhưng lúc biết cờ mình dán là cờ giả thì sắc mặt tái mét, lén nhìn về phía Bạc Thiển.
Thấy ánh mặt lạnh băng của Bạc Thiển đang nhìn bọn họ chăm chú thì hai người nọ lập tức rùng mình sợ hãi.
Sau khi sàng lọc xong, nhân viên ban tổ chức lấy ra ba lá cờ thật.
Một trong số đó là của đội Lâm Vô Vọng, anh ta nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn sang bên Lê Duệ Bạch an ủi: "Đừng lo."
Lê Duệ Bạch gật đầu, nói không hồi hộp chắc chắn là giả, cô nâng mắt nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nào ngờ hành động này của cô lại bị anh phát hiện.
Từ Chi Ngôn trước mặt bao nhiêu người nhướng mày với cô.
Nghe thấy đội Lê Duệ Bạch vào chung kết, Lâm Vô Vọng lộ ra vẻ vui sướng không thể che giấu: "Tôi biết mà, chúng ta sẽ cùng nhau vào trận chung kết."
Anh ta vươn tay ôm Ngộ Trừng ở bên, mạnh mẽ vỗ lên vai cậu mấy cái.
Ngộ Trừng ho khù khụ, nói: "Ân ân tương báo khi nào ngừng?"
Lê Duệ Bạch liếc nhìn cậu ta sửa lại: "Là oan oan tương báo khi nào ngừng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT