Hoa cỏ mùa xuân còn đang lười biếng chưa nở hết mà một số người nóng vội đã muốn tiếp xúc sớm với hoa rồi.

Trên con đường hẹp dẫn đến hậu viện, một nam nhân yên tĩnh đi vào lầu các nhỏ được bao quanh bởi những cây hòe.

"E hèm."

Tiếng ho khan nọ như đánh thức lầu các, từ sau bức rèm dài trong lầu các truyền ra một giọng nói bình tĩnh.

"Có chuyện gì buồn phiền cần tâm sự sao?"

Chủ nhân của giọng nói trong trẻo mềm mại như nước này chính là Ra On. Theo sự dặn dò của Lee Young, nàng bất tri bất giác đã tiến hành lắng nghe tâm sự của các cung nữ thái giám được hai tháng rồi. Qua thời gian, số lượng cung nhân đến tâm sự càng lúc càng nhiều, có khi cung nhân có quan chức cao cũng sẽ đến tìm nàng.

Tuy rằng các cung nhân rất thoải mái đến tìm Ra On, nhưng những quý tộc coi trọng danh nghĩa thì thật sự không đồng ý tâm sự với nội quan ti tiện. Hơn nữa, đại đa số những phiền não đều là chuyện tình yêu nam nữ nên lại càng không bằng lòng nói ra. Cho dù là vậy, nguyên nhân đến tìm Ra On cũng chỉ có một, đó là nhờ danh tiếng Hong Sam Nom của Un Jong. Nghe nói chỉ cần là vấn đề của nữ nhân thì đều có thể giải quyết, người mang theo lòng hiếu kì và thử vận may sẽ đến đây.

Mặc dù trong lòng rất buồn bực nên đến tìm Ra On, thậm chí sắp chết đến nơi, nhưng quý tộc vẫn cứ là quý tộc, vẫn sẽ luôn quan tâm đến mặt mũi của mình. Hơn nữa, còn muốn phải thật bí mật. Vì những nguyên nhân ấy mà đã chuẩn bị một nơi yên tĩnh kín đáo thế này. Thậm chí người ngồi ở trong lầu các này cũng cách nhau một bức rèm dài, tuy có thể nghe thấy giọng nhau nhưng cũng không thể nhìn rõ mặt đối phương.

"Ta nghe nói chỗ này có thể được tư vấn tâm sự."

"Có phiền não gì sao?"

"E hèm."

Nam tử đến tư vấn lại hắng giọng một cách không thoải mái, không hề có ý muốn mở lời trước mà đang đợi Ra On nói trước.

"Có phải bởi vì có nữ nhân mình thích không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng mà nữ nhân đó gần đây hình như không giống với trước kia đúng không?"

"Phải, làm sao ngươi biết được?"

"..."

Sau khi nói chuyện với rất nhiều người xong, bây giờ càng lúc càng trở nên lành nghề rồi. Thậm chí có khi nghe tiếng đối phương hắng giọng ho khan thế nào thì cũng đoán được họ có phiền não gì.

Ra On nở nụ cười, nam nhân nói tiếp.

"Mặc kệ thế nào, trái tim của người đó hình như đã thay đổi." Trong giọng nói có lẫn chút do dự.

"Vì sao lại nghĩ thế?"

"Trở nên không giống với trước kia. Rất kì lạ, từ thái độ đối xử với ta và cả cách nói chuyện đều thấy có cảm giác xa cách."

"Cảm giác xa cách?"

"Ch dù là lúc bận rộn, ta vẫn muốn dành thời gian ở bên nàng ấy, nhưng lúc nào cũng lấy cớ bận rộn mà hoảng loạn chạy mất."

"Không phải là vì thật sự bận rộn chứ?"

"Tối ngày hôm qua, khó khăn lắm mới cùng ăn khuya với nàng ấy được, nhưng không biết vì chuyện gì mà nàng ấy lại đi về trước."

"Hình như là có chuyện vô cùng bận rộn."

"Ta đã nói là đừng quên tấm lòng ban đầu. Nếu như là giống với ban đầu thì phải bám sát theo sau lưng ta mới đúng."

"..."

"Ta phải làm sao mới được đây?"

"..."

Ra On không trả lời mà chạy đến xốc rèm ở giữa hai người ra rồi nói.

"Điện hạ Hoa Thảo, người ở đây làm gì vậy?"

"Vậy còn nàng ở đây làm gì?"

"Ta đang lắng nghe và giải quyết các buồn phiền của cung nhân." Chẳng phải chính là chuyện điện hạ Hoa Thảo giao cho sao? Chắc không phải quên mất rồi chứ?

"Ta cũng đang có buồn phiền đây, cho nên..." Lee Young một lần nữa buông chiếc rèm ngăn cách hai người xuống: "Giải quyết buồn phiền cho ta đi."

"..."

"Nhanh lên."

Nghe thấy Lee Young thúc giục, Ra On nhún vai một cách bất đắc dĩ.

"Vậy tức là, chàng đang buồn phiền vì nữ nhân kia vì sao lại thế đúng không?"

"Đó cũng là một dạng phiền não."

"Còn có phiền não gì khác sao?"

"Gần đây chẳng ngủ được gì cả."

"Không ngủ được?"

Là không muốn ngủ thì đúng hơn chứ. Thậm chí mỗi tối Choi nội quan đều thúc giục mau nghỉ ngơi nhưng lại cứ xem như không hề nghe thấy, bây giờ lại đang nói cái gì vậy?

"Đúng vậy, gần đây chẳng ngủ được gì cả."

"Có chuyện gì buồn phiền sao?"

Lee Young tạm dừng một lát rồi vỗ bốp lên đùi: "Đúng rồi, chính là cái đó."

"Hình như biết được nguyên nhân rồi thì phải."

"Chính là bởi vì nữ nhân ấy."

"..."

"Gần đây nữ nhân ấy cứ làm ra những hành động kì quái, luôn phân tâm, vậy nên ta không thể ngủ được."

"Chính bởi vì nữ nhân ấy mà mấy hôm nay vẫn luôn không ngủ sao?"

"Nếu nữ nhân ấy không ở bên cạnh ta thì ta sẽ không thể ngủ được. Ở cách xa ta như thế, sao ta ngủ được chứ? Nói thử đi, nữ nhân ấy vì sao lại đối xử với ta như thế? Vì sao lại giữ khoảng cách với ta? Có phải thay lòng rồi không?"

Nghe Lee Young nói một tràng như thế, Ra On nhẹ nhàng thở dài: "Không phải đã thay lòng rồi đâu."

"Không phải đã thay lòng sao? Ta không tin, nếu không phải đã thay lòng thì vì sao lại giữ khoảng cách như thế?"

"Có khả năng là vì suy nghĩ cho đối phương thì sao?"

"Suy nghĩ cho ta? Suy nghĩ cái gì?"

"Muốn để chàng yên tĩnh nghỉ ngơi một lát."

"Nghỉ ngơi?"

"Đúng vậy. Đã bận rộn mấy hôm nay rồi, không nghỉ ngơi cho tốt. Chẳng phải là muốn chàng nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi một chút nên mới cố ý tránh đi sao?"

"Nhưng chỉ khi nữ nhân ấy ở bên cạnh ta thì ta mới có thể ngủ thoải mái được. Vì sao nàng lại không biết?"

"Nhưng cứ vào lúc ta muốn trở mình thoát khỏi vòng ôm của chàng thì tiếng hít thở của chàng sẽ lập tức thay đổi, vậy làm sao mà ngủ được?"

Soạt.

Rèm lại lần nữa được vén lên, lần này người vén nó lên là Lee Young.

"Tiếng hít thở của ta thay đổi sao?"

"Có thay đổi mà." Ra On gật đầu trả lời.

"Vậy đừng có tránh thoát ra khỏi cái ôm của ta chẳng phải là được rồi sao?" Lee Young dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Ra On, nói tiếp: "Ba ngày rồi."

"Gì cơ?"

"Đã ba ngày rồi không hề ngủ một canh giờ nào cả."

"Ta biết rồi."

Thật sự không biết lúc nào mới có thể bên cạnh chàng. Vậy nên rất lo lắng. Mỗi ngày nhìn bóng lưng Lee Young vào lúc đêm khuya vẫn tập trung đọc tấu chương, nàng đều thấy rất lo lắng.

Lúc này Lee Young chìa tay về phía Ra On.

"Qua đây."

"Điện hạ."

"Ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Nói câu này xong, Lee Young ôm chầm Ra On vào lòng. Lúc vừa cảm nhận được cơ thể ấm áp của Ra On, Lee Young mới có cảm giác hít thở bình thường trở lại, khuôn mặt cứng ngắc mới dần thả lỏng.

"Điện hạ, sẽ bị người ta nhìn thấy đấy."

"Nhìn thấy thì đã sao? Ôm mà cũng không được nữa thì ta sẽ chết đấy."

"Cho dù là thế thì cũng..."

"Ta đã cho người canh gác bốn phía rồi, đến con kiến còn chẳng có, đừng lo."

Trên mặt Lee Young hiện lên vẻ nghịch ngợm như trẻ con. Hắn buông Ra On ra, sửa tư thế lại thành hắn gối đầu lên đùi nàng.

"Chàng đang làm gì vậy?"

"Ta không nói sao? Vì nàng mà ta đã gần 4 ngày không ngủ rồi, ta muốn nghỉ ngơi."

"Nhưng mà..."

"Đây là trừng phạt." Lee Young vỗ nhẹ lên đùi Ra On như đang vỗ gối: "Vậy nên chút nữa có bị tê chân thì cũng cố mà chịu đấy."

Trong giọng nói nghịch ngợm ấy có ẩn chứa sự quan tâm không cách nào che giấu được.

Ra On khẽ thở dài, nàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Lee Young. Mỗi khi nàng nhẹ nhàng dịu dàng chạm vào mặt Lee Young, hắn đều sẽ khẽ nở nụ cười.

"Chàng mệt rồi đúng không?"

"Mệt rồi."

"Phải chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ."

"Về sau đừng vì bảo là lo lắng cho ta nên cách xa ta nữa."

Thật là lời nói khiến người ta muốn chết mà.

Lee Young thở dài, nhắm mắt lại. Ngửi được hương hoa truyền đến từ trên người Ra On, tiếng thở của hắn lại càng thả lỏng. Người nam nhân khiến các đại thần trong triều e ngại, khiến các cung nhân ở trong cung không dám thở mạnh vậy mà đứng trước Ra On lại yếu đuối đến không ngờ.

"Ta quá ngu ngốc rồi." Ngắm nhìn Lee Young, Ra On nói.

Là vì bốn ngày không ngủ sao? Trong mấy ngày này, khuôn mặt của điện hạ Hoa Thảo càng ngày càng gầy đi, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện lúc mỉm cười lúc trước dạo gần đây cũng không thấy nữa.

Ra On đau lòng thở dài.

"Đúng vậy, về sau đừng làm chuyện ngu ngốc ấy nữa." Lee Young bỗng cất giọng, đồng thời mở mắt ra.

Trải qua bốn ngày, vẻ sắc bén như một thanh kiếm ở trên người hắn lúc này chẳng thấy đâu. Cho dù trong hoàng cung rộng lớn này có rất nhiều người, nhưng người có thể khiến hắn an lòng nghỉ ngơi lại chỉ có Ra On.

Nàng khờ này vẫn còn chưa biết sự thật này sao? Rõ ràng bản thân hắn là trụ cột của quốc gia này, nhưng không có nàng, hắn lại chẳng thể sống nổi. Nàng thật sự không biết chuyện này ư?

"Ta biết rồi. Vậy nên chàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ không đi đâu cả, cứ yên tâm mà ngủ."

Theo giọng nói của Ra On, cảm giác ấm áp cũng tiến thẳng vào lòng Lee Young. Bàn tay vuốt ve dịu dàng, nụ hôn nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trên trán hắn. Lúc này, khóe miệng hắn không kiềm được mà nhếch lên.

Những ánh mây đẹp đẽ trôi trên trời, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Mùa xuân ở trong cung đang đến rất gần bên lầu các bao bởi cây hòe.

***

"Ngươi đã đi đâu mà muộn như thế?"

Đến tối, vừa trở về Đông Cung Điện, Choi nội quan đã chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Ra On.

"Người tìm ta sao?"

"Ừ, chuyện phải làm chất cao như núi đây này."

Choi nội quan nhìn số văn bản chất chồng trên bàn.

"Đó là gì vậy?"

"Số văn kiện bên này phải gửi đến lễ tào, cái này thì đưa cho binh tào. Còn số này phải giao cho công tào."

Từ sau khi thế tử thay quyền nghe việc triều chính, việc của các nội quan trong Đông Cung Điện cũng tăng lên, đặc biệt là những văn kiện chủ yếu thông qua Choi nội quan và Ra On gửi đến lục tào*. Trong một ngày sẽ truyền đạt rất nhiều mệnh lệnh. Choi nội quan và Ra On cũng ngày càng bận hơn, Ra On nhìn số văn kiện ở trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Lần này cũng loạn cả lên rồi."

Những văn kiện truyền xuống lục tào đại đa số đều là những tệ nạn do bên ngoại thích gây ra hoặc những chuyện liên quan đến chúng. Ngoại thích lấy phủ viện quân cầm đầu tạo thành một phe đối đầu với Lee Young, nhưng lần nào Lee Young cũng dùng những cách họ không nghĩ đến để chặt đứt tâm tư của họ. Vậy nên phía quý tộc An Đông hiện vẫn chưa có đối sách gì. Chỉ có thể thể hiện giả vờ hợp tác với thế tử, không phải thật lòng hợp tác, gốc rễ quyền lực của họ vẫn còn cắm rất sâu, tạm thời Lee Young vẫn chưa thể nhổ bật gốc họ được. Họ đều giống như do dự đã lâu, vốn trước kia còn không nghe lời thế tử, nhưng Lee Young lại lấy cớ đó trừng trị các đại thần trong triều, rồi từ đó cắm người của mình vào. Cứ như thế, một mình Lee Young quả cảm đứng thành một phe đấu với An Đông, khiến cho không khí trong cung căng thẳng, người nào người nấy lo lắng không yên.

"Lần này là quan sát sứ Hwi Ryo Do bị đày đi, lấy chuyện ngôn hành cử chỉ có vấn đề lúc bái kiến điện hạ làm cớ."

"Trong cung lại muốn trời long đất lở rồi."

Cho dù dưới sự cố gắng chấn chỉnh pháp độ vương thất của Lee Young thì thái độ của các đại thần trong triều với vương thất vẫn như thế. Với họ mà nói, vua của bây giờ vẫn giống như vị quân chủ đã lên ngôi từ nhỏ, vẫn luôn yếu đuối ỷ lại vào phủ viện quân, vậy nên khi vua hỏi họ về tình hình an nguy của bách tính, họ cũng chỉ nói tốt, rất tốt mà thôi.

Điều này lại trái với ý của Lee Young. Hắn lấy đó làm cớ, đem những người xem thường vương thất và những đại thần làm ngơ với hành động này bắt đầu từng bước thanh trừ. Cảm giác căng thẳng dành cho thế tử dần trở thành sợ hãi, bắt đầu từ một thời khắc nào đó, các đại thần không còn nhìn sắc mặt của ngoại thích nữa mà lại nhìn sắc mặt của vương thất để làm việc. Các đại thần lấy việc nhìn sắc mặt thế tử thành việc bắt đầu một ngày, lấy việc nhìn sắc mặt của thế tử làm hành động kết thúc một ngày.

Ánh mắt và đôi tai của thế tử cũng trở nên linh mẫn hơn. Ở nơi hủ bại chắc chắn sẽ truyền đến lệnh bất hiếu, các đại thần đều sợ tiêu chuẩn nghiêm khắc ấy bị áp lên người nên vẫn luôn nơm nớp lo sợ.

Một mặt khác, người của Lee Young càng lúc càng lo lắng về sức khỏe của hắn. Vì thật sự muốn triều đình mau chóng thay đổi để còn chăm lo cho bách tính, nên Lee Young bắt đầu xử lý số lượng lớn các việc trong triều, đã đạt đến một trình độ đáng sợ.

"Nhiều chuyện như vậy đều do một mình thế tử làm sao?"

"Bây giờ có họ giúp đỡ rồi, có thể có thời gian để thở." Choi nội quan nói lời tựa như an ủi Ra On: "Mau đem những văn kiện này giao cho lễ tào đi."

"Biết rồi ạ." Ra On lập tức ôm lấy văn kiện chạy đi mất.

***

"Ui da."

Lúc Ra On đi vào viện lễ tào, theo một tiếng rên, tình cảnh một người ngã trên mặt đất đập vào mắt nàng.

"Sung nội quan."

"A, Hong nội quan." Sung nội quan vội vàng đứng dậy, những vết bầm và sẹo ở trên mặt vẫn có thể nhìn thấy rõ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không, không có. Ta có chuyện gấp, đi trước đây."

Giờ đây đã trở nên vô cùng ôn hòa, Sung nội quan mau chóng đi mất, Ra On nhìn theo bóng lưng của gã mà lắc đầu. Tuy rằng quyền thế không còn lớn như trước nữa, nhưng Sung nội quan vẫn là thế lực tiêu chuẩn của phủ nội thị. Vậy mà Sung nội quan đã từng có thế lực lớn ấy bên mắt lại có một vết sẹo. Ai dám ra tay với Sung nội quan đây?

Ra On xoay người, nhìn về phía viện lễ tào. Chỗ này có Yoon Sung, chắc không phải chính là tham nghị đại nhân chứ? Chậc, không thể nào xảy ra chuyện đó được đâu. Vậy rốt cuộc là ai đã biến Sung nội quan thành như thế nhỉ? Đối với vấn đề nghĩ mãi không ra này, Ra On lắc đầu rồi từ tốn đi vào phòng làm việc của lễ tào.

Yoon Sung vẫn một mình ngồi ở bàn làm việc rộng lớn của lễ tào. Phong cảnh chẳng thay đổi chút nào. Văn kiện và công văn vẫn chất chồng như núi, ánh sáng thông qua khung cửa sổ chiếu vào trong cũng không đổi.

Thế nhưng, con người ở nơi này lại khác. Bóng lưng đang cúi đầu xuống tập trung đọc văn kiện gì đó của Yoon Sung tuy không có gì khác, nhưng khí chất từ người y tỏa ra lại hoàn toàn khác xưa.

"Ta đến từ Đông Cung Điện."

Nghe thấy giọng nói, Yoon Sung xoay người lại.

Ra On nhìn khuôn mặt của y, mắt trợn to.

Mấy ngày không gặp, Yoon Sung đã trở nên khó mà nhận ra nữa. Phải, đã thay đổi rồi. Khuôn mặt lúc trước luôn chan hòa ý cười lúc này lại chứa đầy sự trầm lặng. Một khuôn mặt chẳng có biểu tình gì đang nhìn Ra On.

"Tham nghị đại nhân."

Nhớ lại nụ cười nhã nhặn lúc trước, sự thay đổi hiện giờ của Yoon Sung khiến Ra On rất kinh ngạc. Sau khi mặt nạ tươi cười kia được tháo xuống, trên khuôn mặt chỉ còn lại sự trống rỗng, tựa như cả linh hồn cũng đã bị đoạt đi.

"Đại nhân không sao chứ?" Ra On lo lắng hỏi Yoon Sung.

Y không trả lời mà lại lần nữa cúi đầu xuống nhìn văn kiện: "Để văn kiện cần giao đến ở bên kia là được."

"Tham nghị đại nhận..."

"Bây giờ ta rất bận." Yoon Sung vẫn không ngẩng đầu lên khỏi văn kiện mà chỉ lấy ngón tay chỉ về phía bàn ngụ ý bảo Ra On để văn kiện ở đó.

"Được."

"..."

Chỉ có như thế. Cuộc nói chuyện không tiếp tục nữa.

Tuy rằng cũng không mong có một cuộc trò chuyện ôn hòa, nhưng lại là kiểu phản ứng khô khan thế này. Cứ như có một tảng đá đè nặng trong lòng vậy, cứ thấy khó chịu một cách kì lạ.

Yoon Sung lại hỏi: "Còn có chuyện gì muốn nói không?"

"Hả? Không có, tuy là không có..."

"Vậy thì mời về cho."

Rõ ràng là lệnh đuổi khách.

Ra On vội vã cúi đầu: "Vậy ta đi trước đây."

Chính vào lúc Ra On chuẩn bị xoay người rời khỏi, Yoon Sung lại lần nữa cất tiếng.

"Nhưng mà..."

"Sao?"

"Hong nội quan không sao chứ?"

"Sao?"

"Ta hỏi là không sao chứ?" Yoon Sung vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Ra On mà chỉ lặp lại câu hỏi.

Ra On hơi nghiêng đầu nói: "Không sao."'

Có chuyện gì mà lại hỏi nàng không sao chứ?

Tuy rằng nàng rất muốn hỏi nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Yoon Sung thì lại chẳng dễ mở miệng.

Yoon Sung hơi do dự một lát rồi nói: "Vậy à? Ta biết rồi."

"..."

"Mời ra ngoài."

Nghe thấy giọng nói vô tình kia, Ra On nhanh chóng đi ra khỏi phòng, tựa như có ai đó ở phía sau đang đẩy nàng vậy.

Căn phòng lại lần nữa trở nên im lặng, từng cơn gió thổi vào trong.

Yoon Sung lúc này mới ngẩng đầu lên. Lông mày của y giật giật, y dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay không chịu nghe lời y mà cứ run rẩy.

Từ lúc Ra On bắt đầu bước vào căn phòng này thì đã như thế. Từ lúc ngửi thấy được mùi thơm trên người nàng tỏa ra, từ lúc cảm thấy được cơ thể ấm áp ấy xuất hiện, tường thành trong lòng y dần sụp đổ, không cách nào khống chế được ngọn lửa xúc động trong y.

Nhưng vẫn còn chưa đến lúc. Vẫn còn chưa đến lúc.

Yoon Sung nhìn một lúc lâu về phía cánh cửa Ra On đã biến mất.

Liệu nàng ấy có lần nữa mở cửa tiến vào không?

Trong thoáng chốc, y bỗng bật cười.

Cho dù biết đó là sự chờ đợi vô ích, là vọng tưởng hư vô, nhưng sự mê luyến ngu xuẩn ấy vẫn cứ vấn vương trong lòng khiến y không cách nào dừng nhìn về phía cửa.

Nhưng mà, cánh cửa ấy vẫn cứ đóng, chẳng mở ra nữa. Lúc này, vẻ mặt của Yoon Sung tựa như hạt mưa rơi trên sa mạc, dần dần biến mất. Đôi mắt hắn dần trở nên sâu thẳm.

***

Không biết từ lúc nào, từng ngôi sao dần xuất hiện trên trời, từng cơn gió nhẹ và hương hoa hòa quyện vào nhau.

"Sắp mưa rồi sao?"

Ra On ngửa tay hướng lên bầu trời, từng bước đi về phía Đông Cung Điện nơi Lee Young đang bận rộn.

Lúc này, một hàng thượng cung đang đến gần chỗ nàng, Ra On vội tránh đường.

Một hàng dài thượng cung như thế thật bất thường. Là trung điện nương nương sao?

Ra On cúi đầu xuống, dưới ánh đèn soi rọi, có thể nhìn thấy bóng một nữ nhân.

Nhưng... không phải trung điện nương nương.

Là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp vô cùng mặc áo trắng thêu hoa mai đỏ cùng với váy dài nhiều lớp màu hồng.

Các thượng cung nhìn nữ nhân này đều có thái độ thành tâm thành ý, chắc chắn là người có thân phận cao quý.

Nhưng mà hình như chưa từng nhìn thấy người như thế ở trong cung.

Rốt cuộc là ai đây?

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play