Đêm về khuya.
Cả thế giới đều chìm trong giấc ngủ say, vậy mà Hoa Nguyệt Lâu gần kinh đô lại đèn đuốc sáng bừng. Hoa Nguyệt Lâu này nằm ở vị trí bắt buộc phải đi qua trên đường đến Han Yang. Một ngày của nó bây giờ mới bắt đầu.
Hoa Nguyệt Lâu là một kĩ viện cực kỳ nổi danh, đặc biệt là dung mạo và tài năng của chủ lâu, Ryeo Nang, được truyền tụng là bậc nhất trần đời. Những nam tử bị vẻ đẹp của nàng ấy hấp dẫn đông như kiến, kéo đến nườm nượp như muốn giẫm nát luôn bậc cửa. Mà những nam tử không biết trời cao đất dày này không ngờ rằng Ryeo Nang là một nữ tử cao ngạo khiến họ chẳng thể chạm vào dù chỉ là một ngón tay.
Mà giờ khắc này, trong phòng của nữ tử cao ngạo ấy, có một nam tử đang ngồi. Ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mím, ngay đến tầm mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ kia cũng có chút gì đó vô hồn, người này chính là Byung Yeon.
"Gió có hơi lớn nhỉ."
Ryeo Nang từ bên ngoài bê một bàn rượu vào rồi đóng cửa lại. Hội chủ Bạch Vân Hội, Byung Yeon, hao hết tâm tư để chiêu mộ Ryeo Nang quả là không hề sai lầm.
Ngoài ra, từ ánh mắt Ryeo Nang nhìn Byung Yeon, có thể đọc được chút gì đó khác biệt.
Byung Yeon lắc đầu: "Không sao."
Tuy là nam nhân, nhưng trước vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của Ryeo Nang, Byung Yeon lại chẳng thèm liếc nhìn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, từng hạt tuyết đang rơi lả tả, Byung Yeon đưa tay ra hứng lấy, những hạt tuyết chạm vào lòng bàn tay hắn lập tức tan ra.
"Từ buổi sáng đã bắt đầu rơi lất phất, không ngờ mới đó đã rơi nhiều thế rồi."
Ryeo Nang rót đầy ly rượu rồi đưa cho Byung Yeon. Hắn nhìn ly rượu rồi chợt nhớ đến câu nói của Kim Jo Sun.
"Đây chẳng phải là cháu của tên phản tặc họ Kim kia sao? Quả nhiên huyết mạch thì không thể nào che giấu được! Ngươi đúng là cháu của hắn, gia gia của ngươi cũng thế đúng không? Ở bên này thì cúi đầu giả vờ trung thành nhưng lại ở sau lưng liên minh với người khác. Quả nhiên ngươi đang đi vào vết xe đổ của lão ta, ha ha ha."
Sự thật cho đến bây giờ mà hắn biết khiến hắn chỉ ước gì chúng biến mất hệt như một làn khói. Đối với sự tự trách của bản thân mình và sự thất vọng của gia gia, thân là một đứa cháu phản bội, lòng hắn cứ như bị một tảng đá đè nặng, khiến hắn không thở nổi.
Bằng hữu, thế tử điện hạ xem hắn là bằng hữu.
"Bằng hữu, người ấy gọi ta là bằng hữu..." Khóe miệng Byung Yeon nhếch lên nụ cười trào phúng.
Vì để sáng tạo một thế giới chính nghĩa mà ở bên cạnh thế tử, vì để đền tội mà đã đi suốt một đoạn đường dài, vì để thoát khỏi nỗi ô nhục của gia gia, vì để thoát khỏi lòng hổ thẹn thét gào mỗi ngày... mà một mực bảo vệ thế tử, còn cùng mơ ước đến tương lai của một quốc gia tươi đẹp.
Nhưng cũng chỉ có thể đến đây.
Gia gia hắn không phải là kẻ hy sinh bởi vì bị nghịch tặc nắm thóp nên không thể không mưu phản. Gia gia hắn thật sự tham gia cùng lũ nghịch tặc, hoàn toàn phản bội đức vua, thế tử và cả quốc gia này.
Ấy vậy mà cháu trai của kẻ đã từng uy hiếp đến địa vị của thế tử quốc gia này lại đang là bằng hữu của thế tử?
Dọc đường đi đến đây, hắn thấy như máu trong cơ thể đã đông cứng lại, trước sự thật đau đớn ấy, hắn ước gì mình thật sự có thể uống say. Đáng tiếc, càng uống nhiều, đầu óc hắn càng tỉnh táo. Rốt cuộc phải uống bao nhiêu mới có thể say? Phải nhận thêm bao nhiêu đau khổ nữa thì mới cởi bỏ được nút thắt này?
Byung Yeon cầm cả bình rượu lên, nhưng có một đôi tay trắng nõn nà giành bình rượu lại.
"Hội chủ, rốt cuộc đã có chuyện gì? Chuyện gì khiến người sầu bi đến vậy?" Ryeo Nang vừa rót rượu vào ly vừa hỏi.
"Ta trông bất thường lắm sao?"
"Vâng ạ, rất khác so với lúc bình thường."
"..."
"Người hãy nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Byung Yeon ngẩng đầu lên từ ly rượu nhìn Ryeo Nang, nhưng lại tựa như không nhìn nàng. Nếu người ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hắn thì sẽ nói gì? Có phải cũng sẽ hỏi như thế không?
"Kim huynh, huynh có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì huynh cứ nói ra đi. Tuy rằng không thể hiểu được hết nỗi khổ của huynh nhưng ta nguyện cùng huynh chia sẻ."
Tựa như đang thật sự ở bên cạnh hắn, giọng nói của Ra On đột nhiên vang bên tai. Chỉ cần nghĩ đến nàng ấy thì con tim hắn sẽ thấy ấm áp. Sự ấm áp này lan tỏa khắp cơ thể, khiến cả người hắn vốn dĩ cứng ngắc nãy giờ lại thả lỏng. Men rượu bắt đầu xông lên đầu óc, lí trí hắn vừa thả lỏng lập tức cảm thấy mệt mỏi.
"Cười lên đi."
Byung Yeon vốn là người không thích nói chuyện, lúc này lại bỗng nhiên thốt lên một câu như thế.
"Sao cơ?" Ryeo Nang không hiểu nguyên do, nàng tròn mắt hỏi.
"Nếu là người đó thì nhất định sẽ nói, Kim huynh, cười lên đi."
"..."
"Nếu là người đó, nhất định sẽ bảo ta cười. Cho dù nụ cười miễn cưỡng cũng có thể khiến tâm trạng tốt hơn... người đó chắc chắn sẽ nói thế."
"Tuy rằng không hiểu lắm người đang nói gì, nhưng thuộc hạ thấy tò mò về nụ cười của hội chủ. Cho đến giờ thuộc hạ chưa một lần được nhìn thấy nụ cười của người... ôi!"
Đang nói nửa chừng thì Ryeo Nang im bặt.
Trên gương mặt Byung Yeon hiện lên một nụ cười nhợt nhạt. Đó là nụ cười của sự cô đơn và nỗi bi ai. Nụ cười mang theo nỗi chua xót nồng đậm. Nhìn nụ cười ấy, không hiểu sao khiến bản thân trầm mê trong đó. Thì ra... nụ cười của người này là như thế. Nhưng nụ cười này lại càng khiến cho người đó đẹp hơn nữa, trong lòng Ryeo Nang vừa cảm tạ khi được chứng kiến nụ cười này, vừa không kiềm được mà rung động.
Nhưng lúc này, nụ cười lạnh nhạt kia của Byung Yeon biến mất, không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi, Ryeo Nang khẽ nuốt nước bọt.
"Ryeo Nang! Ở đây có ai là Ryeo Nang không?"
Cửa đột nhiên bị đá văng, một tên say rượu xông vào phòng.
"Gì chứ? Nói là bản thân không khỏe mà lại ở đây nói cười à? Đi nào, cùng chơi với ta đi."
Vừa nói, hắn vừa chộp lấy cổ tay Ryeo Nang. Ánh mắt Ryeo Nang lúc này trở nên sắc bén.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Quả nhiên! Giống như lời đồn vậy, nàng là một nữ nhân tùy tiện. Đây, đây là tiền mà các nàng thích nhất, chừng này tiền đủ để nàng cởi váy rồi chứ?"
Một xâu tiền được ném lên váy của Ryeo Nang, ánh mắt nàng lúc này lạnh lẽo vô cùng.
Như đã dự đoán được chuyện sẽ như thế, tên nọ cười khùng khục: "Không đủ tiền đúng không? Vậy nàng muốn bao nhiêu?"
"Bên ngoài không có ai sao? Khách quan, hình như người vào nhầm phòng rồi, để ta hầu hạ người." Một kĩ nữ từ bên ngoài hấp tấp chạy vào nói: "Người ở đây làm gì, mặc kệ Ryeo Nang tỷ tỷ đi, cùng chơi với ta đi mà."
Tên say rượu đẩy cô kĩ nữ vừa vào qua một bên rồi nói: "Khốn kiếp! Làm cao như vậy mà cũng không xem bản thân mình là gì. Kĩ nữ thì nên biết chiều theo ý khách, ai gọi cũng phải đi. Nghe nói cô ả này chỉ tiếp khách quý tộc, vậy nên mới từ chối thứ thấp kém như ta sao?"
"Thật là! Đừng có làm loạn được không? Ryeo Nang tỷ tỷ vốn dĩ không tiếp khách."
"Vậy tiền này là sao? Tên này là ai nữa?" Hắn chỉ vào Byung Yeon rồi cười đê tiện: "Hừ! Xem ra tên này chính là tình lang của ả này rồi đúng không? Ngoài mặt trông có vẻ thanh cao, không cho ai đến gần, không biết sau lưng đã dơ bẩn đến mức nào rồi." Hắn lại cười thô bỉ vài tiếng rồi nhìn Byung Yeon nói: "Này, ngươi kiếm ăn ở chỗ nào đấy?"
Nghe hắn hướng về phía Byung Yeon, Ryeo Nang lập tức lên tiếng: "Xin khách quan ăn nói cẩn thận."
"Ý nàng là tướng công của kĩ nữ thì cũng là tướng công sao? Trên người hắn dát vàng à? Để ta xem xem Ryeo Nang bảo vệ tên này đến mức nào, đến lúc đó sẽ biết hắn lợi hại bao nhiêu thôi."
Vừa nói tên này vừa lật bàn rượu của Byung Yeon.
Rầm.
Rượu và thức ăn trên bàn đều rơi đầy ra sàn.
"Thật là! Chẳng phải đã cho ngươi tiền rồi sao? Ta đã đưa tiền rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi theo ta." Tên sau rượu lại chộp lấy cổ tay Ryeo Nang.
"Bỏ tay ra." Byung Yeon nãy giờ im lặng bỗng đứng lên.
"Sao hả? Muốn làm tướng công của kĩ nữ thật sao?" Vẻ mặt của tên say rượu thay đổi, hắn chuyển sang giọng uy hiếp: "Nếu không muốn chết đi như một con tôm con tép thì biến đi. Bộ dạng trông cứ như đàn bà."
Tên say rượu lại lôi Ryeo Nang đi.
"Quả nhiên chỉ nói không thôi là không được." Byung Yeon chộp lấy bả vai tên say rượu.
"Tên khốn này!"
Tên nọ giơ nắm đấm về phía Byung Yeon. Byung Yeon không hề tránh mà lấy tay chộp lấy nắm đấm của hắn rồi bẻ ngược tay hắn ra phía sau.
"Á! Á! Đau quá! Chết mất!" Tên nọ la oai oái.
Byung Yeon mặt không cảm xúc cất giọng trầm thấp: "Muốn ta cho ngươi biết cảm giác chết thật sự là thế nào không?"
"..." Tên nọ im bặt, quên luôn cả run rẩy, bất chợt nuốt nước bọt.
Lúc này, một đám người từ bên ngoài tiến vào, là bằng hữu của nam tử lưu manh nọ.
Byung Yeon dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ, một tên mặt tàn nhang trông có vẻ là thủ lĩnh của đám người nhìn Byung Yeon rồi nở nụ cười làm lành.
"Thật sự xin lỗi, vốn dĩ sáng mai phải rời khỏi đây nên còn đang định nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ tên điên này lại phạm phải sai lầm lớn thế."
Mặt tàn nhang vừa nói vừa đá mắt với đồng bọn, tên lưu manh nọ và đồng bọn của hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau phen hỗn loạn, căn phòng tựa như một khu phế tích.
Ryeo Nang khẽ thở phào, loại chuyện này xảy ra không biết bao nhiêu lần ở kĩ viện, nhưng... nàng không muốn để người đó nhìn thấy bộ dạng nàng như thế. Nàng đi đến gần Byung Yeon.
"Mong người tha thứ, những người này là thành viên Hội Tay Nải*, đến sáng mai sẽ rời đi. Xem ra bởi vì uống say quá nên mới làm loạn."
Nghe Ryeo Nang nói xong, ánh mắt Byung Yeon hơi đổi: "Hội Tay Nải?"
"Hội Tay Nải là những người rất biết nhìn sắc mặt người khác. Nhìn tên thủ lĩnh mặt tàn nhang đó là biết. Chắc họ chỉ là muốn giải tỏa căng thẳng nên mới đến kĩ viện, thường thì họ không khất tiền đâu."
"Xem ra lần này giao dịch không nhỏ."
"Bê lên một bàn rượu mới hay là dọn dẹp phòng trước ạ? Hay là trực tiếp đến hậu viện nghỉ ngơi?"
"..."
"Thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị một bàn rượu mới."
Tuy rằng đã giúp Bạch Vân Hội làm rất nhiều chuyện, nhưng tình huống giống hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Nụ cười lúc đó của Byung Yeon đã làm sáng bừng trái tim Ryeo Nang, ánh mắt nàng nhìn hắn đã mang thêm tình ý. Vào lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã bị hắn hấp dẫn sâu sắc. Cơ thể nàng vì khao khát muốn độc chiếm hắn mà nóng lên.
"Hội chủ có biết những người đến kĩ viện là người thế nào không?"
"..."
"Là những người vì muốn cởi bỏ tâm trạng phức tạp, để quên đi buồn phiền trên thế gian vậy nên mới đến kĩ viện. Cứ đem nó xem như một giấc mộng xuân, cho dù chỉ là được quên trong chốc lát, thế là họ như thiêu thân mà đến tìm rượu và nữ nhân."
"Là vậy sao?"
"Xin hội chủ hãy quên nỗi buồn phiền của người đi, đừng nghĩ gì cả. Chỉ uống rượu với thuộc hạ thôi, thế nào?"
Ryeo Nang cẩn thận quan sát ánh mắt của Byung Yeon.
Khung cảnh rơi vào trầm mặc.
Qua một lúc, Byung Yeon đứng dậy.
Rượu bây giờ mới ngấm sao? Hắn loạng choạng đi ra ngoài, đầu óc quay cuồng. Nhưng tâm trạng không còn tệ hại như vừa rồi nữa, cũng không cảm thấy say khướt. Mặc dù vừa rồi vẫn còn uống thế nào cũng không say, thế mà hiện tại hắn say, nhưng tâm trạng lại khá lên. Là nhờ vào nghĩ đến Ra On sao?
Ryeo Nang theo sát phía sau, kéo tay áo Byung Yeon nói: "Hội chủ, người không cách nào cởi bỏ được nút thắt trong lòng mình chính là thuộc hạ chứ không phải người."
Nhưng Byung Yeon lại gạt tay nàng ra: "Đừng làm phiền ta."
"Sao?"
Byung Yeon đi thẳng về phía cửa. Ryeo Nang ở đằng sau cất tiếng hỏi: "Người định đi đâu?"
"..."
Byung Yeon không trả lời, bóng dáng hắn biến mất trong biển người. Hắn đi về phía người mà hắn nhớ nhung đang ở đó, Hong Ra On, nơi mà cô bé đáng ghét ấy đang đợi.
***
Những bông tuyết trắng vương trên những cành cây khô. Ánh sáng mùa đông nhảy nhót trên những mảng tuyết tựa như một đứa trẻ đang nô đùa. Lúc này đang là chính ngọ.
Bà lão Ok Seon đi về phía Lee Young và Ra On vừa đi ra khỏi phòng, bà đưa cho Ra On hai hạt giống to.
"Con à, cầm cái này đi đi."
"Đây là gì ạ?"
"Đã mấy năm rồi. Xem cái này như tiền cơm một ngày ở đây đi. Đối với một bà lão nghèo kiết xác như ta mà nói thì ngoài cái này ra ta chẳng còn gì để đưa nữa."
"..."
"À mà, đào này là đào ngon nhất mà ta từng được ăn. Ta cũng muốn cho con trai ta ăn, nhưng lúc đó hắn đang ở trong binh, chẳng ăn được. Beon à, con đem cái này về trông, để sau này con trai ta có thể ăn được đào ngon."
Lời bà lão nói khiến người ta thấy chạnh lòng, nụ cười lúc này của bà lão vô cùng buồn đau.
"Cảm ơn bà."
Sau khi từ biệt xong, Ra On và Lee Young cùng nhau đi về phía rừng. Trên nền tuyết lưu lại dấu chân của cả hai.
Thì ra thế tử điện hạ còn cao hơn trời kia, lúc này lại khiến Ra On cảm thấy chân thật và hoàn hảo đến vậy. Người này đang ở cạnh nàng. Nam nhân của nàng, người thương của nàng. Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã khiến nàng thấy tự hào vô cùng.
Ra On nhìn Lee Young chốc lát rồi nói: "Nhưng mà..." Nói một nửa thì dừng lại.
"Sao vậy? Nàng thấy có chỗ nào kì lạ sao?"
"Chúng ta không quên gì chứ?"
"Quên gì cơ?" Lee Young xoay người lại: "Đâu có quên đồ gì đâu."
"Không phải đồ vật."
"Vậy là gì?"
Ra On đi đến bên cạnh Lee Young: "Mặc kệ thế nào thì hình như là đang lừa gạt người khác."
"Đang nói gì thế?"
"Người ta đều nói thế tử điện hạ là thiên tài độc nhất vô nhị mà."
"Đó chỉ là những lời bậy bạ đồn đãi bên ngoài thôi."
"Phải, ta cũng nghĩ như thế."
Ra On nhăn nhó xoay người, tựa như đang dùng cả cơ thể để thể hiện sự bất mãn.
"Sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì khiến nàng không vui?"
"Chàng thật sự không biết nên mới hỏi sao?"
"Đương nhiên là vì không biết nên mới hỏi chứ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nghe thấy câu hỏi của Lee Young, Ra On do dự.
"Rốt cuộc là gì nào? Nàng nói đi."
Dưới sự hối thúc của Lee Young, Ra On rốt cuộc mở miệng: "Bởi vì chàng không làm gì cả."
"..."
"Chẳng phải chàng không làm gì cả sao?"
Từ lúc đi ra khỏi nhà trọ đến giờ thế tử điện hạ không có động tác nào cả. Bình thường người này cứ luôn tìm cách ôm nàng, hôn nàng... vậy mà nửa canh giờ rồi còn chưa có làm gì hết. Lời nói xấu hổ này đến cuối cùng Ra On vẫn không thể nói ra ngoài miệng được.
Nhìn nhìn Ra On, Lee Young ngây ngẩn.
Sau đó...
"Ha ha ha ha ha!" Lee Young cất tiếng cười to.
Cô bé đáng yêu này sao lại thế này, đáng yêu quá đi mất.
Đáng tiếc hắn còn chưa suy nghĩ tiếp được thì môi của Ra On đã nhẹ nhàng như cánh bướm đậu trên môi hắn. Thì ra không biết từ lúc nào Ra On đã đến gần hắn, khẽ tặng lên môi hắn một nụ hôn.
Lee Young lại ngây người. Hương thơm trên người Ra On khiến đầu óc hắn trống rỗng. Đột nhiên bên tai hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ra On.
"Chàng quên cái này."
"..."
"Rõ ràng lúc trước mặc kệ ta nói sao chàng cũng cưỡng ép ta những việc này. Bây giờ có được rồi thì không thèm nữa sao? Xem ta là con cá đã câu được rồi à?" Ra On nhỏ giọng oán hận.
Đáng tiếc nàng còn chưa oán hận xong thì đã bị Lee Young ôm vào lòng, hắn cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ hồng của Ra On.
Cả người nàng nhanh chóng trở nên nhẹ bẫng, ánh mắt mông lung. Khung cảnh lúc này tựa như trên đời này chỉ có Lee Young và Ra On.
Hạnh phúc quá...
Hạnh phúc quá...
Thật hạnh phúc...
Giữa nụ hôn, Ra On mở mắt ra, nàng thấy đôi mắt đang khép của Lee Young, thấy được vẻ mặt say đắm của hắn, nàng hạnh phúc nhắm mắt lại.
Cứ như thế qua một lúc.
Ra On và Lee Young ôm chặt lấy nhau. Nàng ngượng ngùng thỏ thẻ.
"Xin chàng đừng quên tấm lòng thuở ban sơ này."
"Ta biết rồi."
Nàng ấy đáng yêu đến mức khiến tim hắn đập rộn ràng không ngừng. Khiến hắn chỉ muốn lập tức khiến cho tất cả mọi người trong hoàng thất và trên cõi đời này đều biết sự tồn tại của Ra On. Muốn đường đường chính chính cho Ra On một nơi nương tựa đáng tin. Nhưng hắn cũng hiểu được nàng không muốn chỉ là một đóa hoa trưng bày trong phòng.
Tuy rằng đóa hoa ấy vừa cao quý lại xinh đẹp, nhưng chỉ có thể cô độc chờ đợi ở trong phòng. Cho dù lá cây bị mặt trời làm cho khô héo cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Ra On mãi mãi không muốn trở thành một đóa hoa héo úa mà thà trở thành cỏ dại. Người nhớ thương nó thỉnh thoảng đi qua rồi ngồi xuống nhìn ngắm. Nàng hy vọng bản thân có thể trở thành cỏ dại mạnh mẽ như thế.
Không phải hắn không hiểu tâm trạng của nàng, nhưng chính vì như thế lại càng muốn vì nàng làm chút chuyện gì đó. Cho đi, cho đi, tiếp tục cho đi, hắn chỉ một lòng muốn cho đi, dù cho nàng bao nhiêu thứ đi nữa cũng vẫn thấy không đủ.
"Nhưng cứ như thế về kinh đô cũng không sao à? Ngoài gia gia ra còn có những người khác không?"
"Có lẽ sẽ có người khác nữa."
Park Do Young, Han Sang Ki đều có mặt, ngoài ra đội hộ vệ thế tử lấy Han Yul dẫn đầu cũng sẽ có mặt.
"Có lẽ họ đều đang đợi ở dưới chân núi."
"Thì ra là thế."
Ra On gật đầu, vẻ mặt không được tự nhiên. Thấy thế Lee Young hỏi.
"Vẻ mặt này của nàng là sao?"
"Không có gì."
"So ra thì sao nàng lại hỏi còn có ai khác không?"
Ra On cúi đầu xuống nói: "Chỉ là tò mò nên hỏi thôi."
Ánh mắt kia, vẻ mặt kia.
Lee Young nhìn nàng chằm chằm rồi bật cười: "Chắc không phải nàng đang nghĩ xem thời gian được ở riêng với ta còn được bao lâu chứ?"
"Hả?"
"À, ta cũng chỉ tò mò nên mới hỏi thôi. Chắc không phải đâu nhỉ."
"Đương nhiên rồi, sao có thể chứ! Hoàn toàn không phải!" Ra On liên tục phẩy tay phủ nhận.
Lee Young càng cười lớn tiếng hơn: "Còn nói không phải, rõ ràng chính là vì chuyện này."
Ra On đỏ mặt, nàng thật sự muốn tìm một chỗ trốn.
Sắp không còn có được con đường hạnh phúc chỉ có hai người họ. Thật hy vọng con đường này có thể kéo dài mãi, cứ thế đi tiếp đến vô tận. Tuy rằng trong lúc vô tình đã đem lời nói trong lòng để lộ ra mà xấu hổ, nhưng mà thật may mắn, từ đây cho đến khi xuống núi vẫn có thể tận hưởng không gian hai người.
"Này."
Đột nhiên có người cất tiếng gọi từ sau lưng hai người.
Ra On ngẩng đầu nhìn trời lầm bầm bất mãn: "Thời gian được ở riêng với nhau quá ngắn rồi không phải sao? Đúng là quá đáng."
"Này."
Xem ra có ba thương nhân đang đến gần Ra On và Lee Young.
Dấu chân trên nền tuyết của Ra On và Lee Young đã bị ba người nọ giẫm nát bét. Dấu chân chỉ thuộc về hai người đã bị họ phá hết rồi.
Ra On khó chịu bĩu môi.
Không biết thế nào nàng lại có cảm giác thời gian chỉ thuộc về hai người họ đã bị cướp đi mất, trong khi ngọn núi này cũng đâu phải của một mình họ. Ra On cúi đầu xuống lầm bầm, ba người kia cũng cất bước đến gần.
"Xin hỏi đường nào là đường xuống núi vậy?" Một nam tử có tướng mạo khá anh tuấn mỉm cười hỏi đường.
Lee Young quan sát dấu tuyết họ để lại: "Đến từ một nơi rất xa sao?"
Từ ngữ khí của hắn có thể nghe được người này khí độ bất phàm, ba thương nhân nọ cũng trở nên cẩn thận hơn.
"Bọn ta đang trên đường trở về sau khi mua hàng từ phương bắc."
Ánh mắt của Lee Young vẫn nhìn về dấu chân mà ba người nọ để lại trên tuyết. Vì là thương nhân Hội Tay Nải kinh nghiệm phong phú mới thế sao? Rõ ràng họ chỉ mang giày cỏ, ấy vậy mà vẫn có thể đi trên nền tuyết một cách thoải mái tựa như đang được mang ủng vậy.
"Tối hôm qua tuyết rơi nhiều thế, không sao chứ?"
"Đừng nhắc nữa, tuyết rơi hôm qua lớn đến mức ta tưởng là mình sắp chết rồi chứ."
Lee Young gật đầu, tầm mắt hắn dời đến bọc hàng của nam tử nọ.
Chẳng lẽ là cảm nhận được tầm mắt của hắn sao? Người đứng đầu trong những người này là một người có khuôn mặt tàn nhang trông rất bình thường, thế nhưng lại bắt đầu tự mở miệng gợi chuyện.
"Nghe nói là có tơ lụa quý hiếm nên dù là mùa đông cũng phải lặn lội đi mua."
"Vất vả rồi."
Lee Young và Ra On lại chuẩn bị xuất phát. Mặt tàn nhang và hai người còn lại bắt đầu ở phía sau họ nói chuyện ồn ào.
"Sao lại có trời tuyết dày như thế chứ. Còn tưởng là bị vùi trong tuyết luôn rồi. Nhưng mà hai vị đi đâu vậy? Vừa nhìn là biết hai vị không phải người tầm thường."
"..."
"Hai vị đi đường nhanh thật đấy. Có thể đồng hành với nhau cũng là một loại duyên phận, chúng ta đi cùng nhau đi, thế nào?"
Lần này Lee Young cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Phía sau lại cất tiếng nói chuyện ồn ào, Lee Young lại không mở miệng đáp lời. Nhóm thương nhân thức thời cứ thế đi phía sau hai người họ.
Cứ thế qua một lúc, Ra On đi bên cạnh Lee Young cẩn thận mở miệng: "Chuyện đó..."
"Làm sao?"
Lee Young không hề trả lời những thương nhân kia, nhưng Ra On vừa mở miệng, hắn liền đáp lời. Ra On nhỏ giọng nói bên tai hắn.
"Vì sao không đi đường như hôm qua mà lại đi đường vòng?"
"Vì ta muốn biết đây có phải là tình cờ không."
"Sao cơ?"
Rốt cuộc là có ý gì?
Lúc này, Lee Young nãy giờ không hề nói chuyện với ba thương nhân kia, lúc này lại chủ động nói.
"Lại cứ đi vào ngọn núi tuyết này, xem ra là thường đi lại ở đây."
"Kiếm kế mưu sinh mà, phải cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại, cứ thế mà thông thuộc đường đi như lòng bàn tay."
"À, thì ra là thế, nhưng mà nhìn các người vác đồ nặng như thế, nãy giờ đi vòng vòng mà các người không nhận ra sao?"
"Gì cơ?" Vẻ mặt của nam tử thay đổi. Hắn nhìn kĩ khung cảnh xung quanh, nụ cười của hắn trở nên gượng gạo: "Xem ra là đi nhầm đường rồi."
"Ta đi lần đầu tiên, không biết đường lắm, phải đi thế nào mới được?"
Nam tử nhìn địa thế vùng núi rồi chỉ tay vào bên phải: "Đi về bên đó là được."
Ánh mắt của Lee Young trở nên lạnh lẽo.
"Nếu đi từ chỗ đó thì không xuống núi được đâu, chỉ đi vào sâu trong rừng thêm thôi."
"...!" Vẻ mặt nam tử mặt tàn nhang nọ trở nên cứng ngắc.
"Sao có thể! Đại nhân chẳng phải lần đầu tiên đi con đường này sao? Đường đi ở chỗ này bọn ta nắm vững hơn đại nhân nhiều."
"À, nhưng khổ nỗi chỗ hơn người của ta chính là trí nhớ rất tốt." Lee Young lấy ngón tay chỉ lên thái dương của mình: "Nơi đi qua một lần rồi thì sẽ không quên."
"..."
"Lúc đến đây đã đại khái ghi nhớ vị trí rồi. Đường đi xuống chỉ có một, nếu đi theo hướng các ngươi chỉ thì chỉ đi càng sâu vào trong rừng thôi."
"Ha ha ha, cuối cùng vẫn là trở nên như thế nhỉ."
Tên mặt tàn nhang cất tiếng cười lớn. Nhưng ngay trước khi tiếng cười nọ kết thúc, hắn liền rút ra một thanh đoản đao hướng về phía Lee Young.
"Á!"
Thấy tình huống nguy cấp trước mắt, Ra On như ngừng thở.
Điện hạ Hoa Thảo, nguy hiểm! Mau tránh ra!
***