Cả người Ra On cứng ngắc, nàng đi lại như một con rối.
"Người đó cũng biết rồi."
Công chúa Tiêu Dương đã nhẹ nhàng nói như thế. Là đang nói điện hạ Hoa Thảo đã biết chuyện nàng là nữ nhân sao? Nếu bị phát hiện rồi, có phải tình huống bị trừng phạt sẽ diễn ra không?
Ra On rùng mình.
Là nữ nhân mà lại trở thành nội quan để nhập cung. Tội danh này sẽ nhận phải trừng phạt như thế nào đây? Ngay từ thời khắc che giấu thân nữ nhi mà nhập cung thì đã khó tránh khỏi tội chết. Vì để sinh tồn, vì để trốn chạy, nàng nên dẫn mẫu thân và Dan Hee đi đến một nơi thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy.
Nhưng...
Ra On không thể trốn chạy, điều kì lạ là nàng lại không có suy nghĩ rời xa hoàng cung.
"Người đó cũng biết rồi."
Trong đầu Ra On cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Bắt đầu từ lúc nào huynh ấy biết ta là nữ nhân? Thông qua công chúa Tiêu Dương sao? Hay là đã biết được từ trước nữa?
Những hình ảnh lúc hai người bên nhau thời gian qua chầm chậm xuất hiện trong đầu nàng. Đôi mắt thâm tình của Lee Young khi nhìn nàng, nụ hôn ngọt ngào khi muốn nàng trở thành người của hắn, cái ôm chặt chẽ không một kẽ hở của hắn. Tất cả những chuyện này đều là biết nàng là nữ nhân mà vẫn tiếp tục sao? Thật ư?
Phức tạp quá.
Nàng cứ vừa đi vừa suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc đã đến Tư Thiện Đường. Bước vào trong, nàng theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn xà ngang.
"Kim huynh."
Trên xà ngang trống trải chẳng hề có ai trả lời nàng.
Lúc này nếu có Byung Yeon ở đây thì tốt biết mấy. Bây giờ thật sự muốn được nghe Byung Yeon nói câu "tên đáng ghét" rồi từ xà ngang nhảy xuống.
Ra On xoay người thắp đèn.
"Ủa? Đây là gì vậy?"
Ra On mở to mắt nhìn trên sàn nhà Tư Thiện Đường, ở đó có một phong thư.
"Là Kim huynh để lại sao?"
Ra On lật đật mở thư ra.
Hong Ra On cô nương, ta là công chúa Tiêu Dương.
Công chúa Tiêu Dương đã về nhà Thanh rồi mà sao còn để thư lại cho nàng?
Hốt hoảng khi thấy thư này đúng không? Ta cũng không ngờ sẽ có ngày viết thư cho cô thế này. Hơn nữa cũng không ngờ sẽ về nhà Thanh nhanh như thế. Nhưng ta muốn nói là quyết định này của ta có sự ảnh hưởng rất lớn từ cô. Vậy nên ta quyết định viết thư cho cô.
Vậy tức là vì nàng nên mới về nhà Thanh sao?
Với ta mà nói, nam nhân ở trên đời này chia làm hai loại. Nam nhân ta thích và nam nhân thích ta. Ngoài ra không còn loại khác nữa.
Thật đúng là công chúa Tiêu Dương.
Ta cũng chưa từng nghi ngờ chuyện sau này thế tử điện hạ sẽ trở thành nam nhân yêu ta. Ta vẫn luôn cho rằng thế tử sẽ bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Ra On vừa đọc thư vừa dựng ngón cái lên. Công chúa thật có khí chất. Cái khác thì không dám nói, nhưng sự tự tin vượt trội này của công chúa Tiêu Dương thật sự khó ai sánh bằng. Vậy rốt cuộc chuyện gì có thể đả kích được vị công chúa này?
Vậy thì đã biết cô là nữ mà ta lại còn giả vờ như không biết. Không nắm lấy nhược điểm của cô, cũng không yêu cạnh tranh này nọ, nghe có hợp lý không? Thật ra ngày hôm đó ta cũng đã từng dao động. Còn nhớ ngày hôm đó ta cùng uống trà với người đó không? Sau đó người đó đã nói với ta. Hắn đã có người trong lòng, hơn nữa người này chính là cô.
Ra On đọc đến đây thì tròn mắt. Lúc đó, công chúa Tiêu Dương đột nhiên chạy ra từ Đông Cung Điện chính là vì chuyện này sao? Nói như vậy, lúc đó điện hạ Hoa Thảo đã biết mình là nữ rồi sao? Hơn nữa còn nói với công chúa Tiêu Dương là thích mình ư? Vô lý quá.
Ta thấy thật sự quá vô lý.
Quả nhiên công chúa cũng có suy nghĩ này.
E rằng vì để từ chối công chúa Tiêu Dương nên thế tử mới đẩy mình ra làm cớ. Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện này rồi. Lần đầu ăn mặc như nữ nhi gặp gỡ điện hạ Hoa Thảo, huynh ấy đã nói mình rất đáng yêu. Sau đó mình đã hiểu, chỉ vì mình là bách tính của huynh ấy nên mới thấy mình đáng yêu. Lúc đó đã biết mình chẳng có gì đặc biệt, lần này có lẽ cũng chỉ là cái cớ huynh ấy lấy ra dùng thôi.
Cảm thấy là cái cớ vô ích. Thậm chí còn cảm thấy điện hạ không thể nào thật lòng thật dạ, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Sao có thể nảy sinh tình cảm với một nội quan, hơn nữa còn là một nữ nhân giả trang làm nội quan lừa dối hắn như thế chứ? Điện hạ thật sự thà rằng chọn cô mà không chọn ta sao?
A! Công chúa Tiêu Dương không bị bệnh mù mặt như thế tử điện hạ. Nếu như nhìn thấy hôm đó ta mặc đồ nữ nhân thì sao mà không phát hiện ra thân phận của ta được.
Nhưng mà, hôm nay ta đã nhìn thấy. Nhìn thấy thế tử và Hong nội quan cùng nhau xuất cung. Không thể không thừa nhận, trên đời này thật sự có nam nhân mãi mãi không vì ta mà động lòng.
Công chúa Tiêu Dương đi theo sau sao?
Hơn nữa, ta đã biết được sự thật ta không thể chen vào giữa cô và điện hạ. Vậy nên ta muốn trở về. Ta không có hứng thú với người nam nhân đã có một nữ nhân khác trong lòng.
Ra On mờ mịt, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Cứ như vậy qua một lúc. Ra On nhìn dòng cuối cùng trong bức thư.
Xuất thân... người có xuất thân như cô làm sao lọt vào được đôi mắt của người đó? Thật sự ta không hiểu... nhất định cô phải làm tốt nhé.
Cái này... là có ý cổ vũ hay là đang mắng ta?
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ điều đó không quan trọng. Ra On không cách nào kiềm chế được khóe miệng đang nhếch lên của mình. Vì nàng càng lúc càng hiểu rồi. Điện hạ Hoa Thảo đã biết chuyện nàng là nữ nhân. Ngay từ ban đầu đã biết rồi, nàng phải làm sao đây?
***
Nhà của phủ viện quân. Bóng của Kim Jo Sun được ánh nến trong phòng hắt lên khung cửa sổ.
"Đại nhân." Lúc Kim Jo Sun đang cúi đầu vẽ tranh thì bên tai truyền đến tiếng nói khẽ: "Là tiểu nhân."
"Chuyện gì?" Kim Jo Sun không ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Có tin tức rồi, nói thế tử điện hạ sáng ngày mai sẽ vi phục xuất tuần."
"Vi phục xuất tuần sao?" Kim Jo Sun uốn lượn nét bút, khẽ ngẩng đầu lên nhìn bóng người ngoài cửa sổ: "Phải tìm hiểu xem trong tay thế tử điện hạ có quân bài gì. Ngươi đi thăm dò thử xem rồi trở về báo cáo. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được để thế tử phát giác."
"Tuân lệnh."
Bóng đen nọ hạ thấp đầu xuống rồi biến mất trong màn đêm. Kim Jo Sun lại bắt đầu tập trung vẽ tranh, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Khung cảnh quá yên tĩnh, chuyện đang xảy ra ở đây chẳng ai phát hiện, cũng chẳng ai nghe nói. Ấy vậy mà có một người.
Vừa đúng lúc Kim Yoon Sung đến thư phòng của gia gia hắn sau khi nhận được thông báo gia gia muốn gặp hắn, thế là hắn bắt gặp ngay cảnh có bóng người biến mất vào màn đêm.
"Người đó!"
Trong đôi mắt của Yoon Sung lóe lên vẻ lạnh lùng.
***
Tối qua trời đổ tuyết. Hiện tại chúng đang tỏa sáng lấp lánh như bảo ngọc dưới ánh mặt trời. Thế giới một màu trắng xóa, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm.
Lee Young bước từng bước dài, từng làn khói trắng nhỏ xuất hiện theo từng nhịp thở của hắn. Hắn đang đứng ở lầu hai Trọng Hi Đường, thỉnh thoảng nghểnh cổ ngóng trông về một hướng. Đồng thời khi làm ra động tác này, khóe miệng hắn cũng không kiềm chế được mà cười khổ.
"Rốt cuộc mình đang làm trò gì thế này?"
Tựa như vô cùng bất mãn về hành vi của bản thân, hắn buông lời trách móc chính mình. Thế nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, hắn phát hiện bản thân mình vào thời điểm trời vừa sáng thì sẽ đứng đây đợi Ra On. Hắn biết vào giờ Thìn (7 giờ đến 9 giờ sáng), Ra On sẽ đến Đông Cung Điện. Nhưng hắn lại không nhịn được mà nghĩ lỡ như nàng đến sớm hơn thì sao. Vậy nên hắn lại ra đây chờ đợi. Ấy vậy mà một khi hình bóng Ra On xuất hiện trong tầm mắt, hắn sẽ nhanh chóng giả vờ như mình không hề đợi nàng. Vì vậy Ra On đến giờ vẫn không hề biết Lee Young đã chờ đợi nàng bao lâu.
Nhưng cũng chẳng sao, mặc kệ nàng có biết tấm lòng của hắn không cũng vậy. Vì không phải hắn muốn đợi nên chờ đợi, cũng giống như trái tim hắn, không phải vì hắn muốn yêu nàng mà yêu nàng.
Lee Young lại lẳng lặng nhìn con đường tuyết.
Tiếng chuông báo giờ Thìn đã vang được một lúc rồi. Xem ra hôm nay Ra On đến muộn. Đã nói hôm nay phải vi phục xuất cung, vì sao lại còn đến trễ? Liệu có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?
Trong đầu Lee Young xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Càng chờ đợi hắn lại càng nhớ mong. Sắc mặt của hắn càng lúc càng kém, ánh mắt nhìn đăm đăm vào con đường tuyết như thế muốn đập bể luôn con đường.
Cứ như thế qua bao lâu?
Từ phía xa xa có bóng dáng một người đang đi về phía Đông Cung Điện. Lee Young lập tức bước vội xuống. Dần dần bước chân của hắn chậm lại, khuôn mặt cũng trở nên sáng sủa hơn, hắn vừa ngắm nhìn nàng vừa bước đến gần.
Lee Young bước đến trước mặt Ra On, để lộ ra vẻ bực bội và sốt ruột: "Bây giờ mới đến sao?"
Nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn, Ra On ngẩng đầu lên.
Hôm nay Ra On mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt viền lông màu trắng trên cổ áo, đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn Lee Young. Tựa như một con thỏ đang chui rúc trong hang vào ngày đông, chỉ dám hở ra đôi mắt nhìn bên ngoài. Khuôn mặt nàng đỏ hồng vì trời lạnh nhìn như quả táo đang kì chín tới.
Lee Young cố gắng hết sức kiềm nén xúc động muốn nhào lên cắn một miếng, hắn vẫn thể hiện khuôn mặt nghiêm túc: "Chẳng phải đã nói hôm nay phải xuất cung sao? Không nhận được tin nhắn phải đến sớm à?"
Áo khoác màu tím này là do Lee Young bảo Choi nội quan đem tặng. Hơn nữa còn căn dặn nàng hôm nay phải đến Đông Cung Điện thật sớm.
"Nhận được rồi."
"Nhưng vì sao lại đến muộn?"
"Thu dọn hành lý nên chậm chạp một chút."
"Hành lý?"
Lee Young chuyển tầm mắt sang nhìn cái bao to đùng sau lưng Ra On. Bao hành lý lớn như vậy, bằng nửa người nàng luôn rồi. Nếu một người vác thì vất vả lắm.
"Những thứ này là gì?"
"Chẳng phải nói phải đi xa sao?"
"Nhìn đống hành lý này thì giống như định mãi mãi rời khỏi cung luôn thì có."
"..."
"Sao vậy? Chắc không phải ngươi muốn rời khỏi cung chứ?" Tuy chuyện này không có khả năng lắm, nhưng không hiểu sao Lee Young đột nhiên thấy bất an.
Nghe lời nói sắc bén của Lee Young, Ra On lắc đầu: "Không phải."
Ra On đột nhiên nhìn hắn mỉm cười, nụ cười như ánh nắng giữa ngày đông. Lúc mới đầu chỉ là cười mỉm, càng về sau càng rạng rỡ. Trong phút chốc, tim Lee Young như ngừng đập.
Mắt vẫn nhìn Lee Young, Ra On từ từ mở miệng: "Điện hạ."
"Sao vậy?"
"Chuyện đó... à thì..."
Lee Young kiên nhẫn nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Ra On: "Có chuyện gì nào?"
"Không, cũng không phải chuyện gì..."
Chính vào lúc Ra On do dự nói lấp lửng này nọ.
"Điện hạ." Hộ vệ Han Yul của Lee Young xuất hiện: "Đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi."
"Đợi chút đã." Lee Young vẫn nhìn Ra On: "Ngươi có chuyện gì sao? Cứ nói đi."
"Không có gì, không phải là chuyện gấp, sau này rồi nói." Nói xong Ra On tựa như thở phào mà theo sau Han Yul chuẩn bị xuất phát.
Nàng ấy làm sao vậy? Cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy bộ dạng giống như bây giờ. Một người chính trực thẳng thắn lại hay cười như nàng sao lại thế? Chẳng lẽ là... Trong mắt Lee Young xẹt qua một tia sáng. Chắc không phải định nói bí mật ra cho hắn nghe chứ?
"Vậy thì chi bằng đợi thêm một thời gian? Cho đến khi nàng ấy chịu nói sự thật cho ta biết."
Lee Young khẽ mỉm cười, tạm thời dằn xuống mong muốn chạy đi hỏi bí mật của Ra On. Đợi thêm một chút đi vậy. Cho đến khi nàng chịu mở rộng trái tim với hắn. Rốt cuộc là bí mật gì đây. Hắn thật sự rất tò mò, vì sao nàng lại do dự đến thế.
Hắn tăng nhanh bước chân đuổi kịp Ra On. Sau đó cầm lấy bọc hành lý to sau lưng nàng.
"Thả xuống đi."
"Không, không cần đâu."
"Đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, mau đuổi kịp hành trình."
Lee Young nắm chặt cổ tay Ra On, tăng tốc đi về hướng bên ngoài cung. Ánh nắng đầu đông tựa như trân châu chiếu lên đầu của họ. Ra On tựa như một chiếc đuôi nhỏ ở sau lưng Lee Young, đột nhiên dùng một giọng nói tiếc nuối mà lầm bầm.
"Hôm trước còn tưởng là mùa thu, không ngờ mới đó mà đã có tuyết rơi. Mùa đông lạnh quá, không thích."
Lee Young đang đi phía trước chợt quay đầu lại nhìn Ra On. Hắn nhìn những tia nắng vàng nhạt chiếu lên mặt nàng. Khuôn mặt xinh đẹp ấy gần trong gang tấc khiến trong lòng hắn gợn sóng.
"So với những mùa khác, ta lại vô cùng thích mùa đông lạnh lẽo này. Nếu như được ở cùng ngươi..."
Chỉ cần được ở bên cạnh nàng thì đi đâu cũng được.
Lee Young nói một nửa thì lại xoay người về phía trước đi tiếp. Ra On nhanh chân bám theo sau. Dưới chân hai người vang lên tiếng giẫm lên tuyết sột soạt. Ra On nhìn bóng lưng của Lee Young bước phía trước mà mỉm cười.
"Hong Ra On, tỉnh táo lại đi. Sao lại cười như thế chứ? Bây giờ là lúc cười sao? Chẳng phải huynh ấy đã biết rồi à? Huynh ấy đã biết chuyện ta là nữ nhi. Bây giờ nhìn huynh ấy mà còn cười ra được sao?" Ra On không tiếc lời lầm bầm tự mắng.
Thật ra, trước lúc nhìn thấy điện hạ Hoa Thảo, nàng đã thấy rất do dự. Trong lòng cũng đã nghĩ đến chuyện hay là biến mất khỏi nơi này như một hạt bụi. Nhưng sáng nay khi thức dậy lại vẫn thẫn thờ mà đi đến Đông Cung Điện.
Nói trong lòng không thấy sợ là giả. Không biết làm sao để đối diện với khuôn mặt của Lee Young, trong lòng nàng rất loạn.
Nhưng vào khoảnh khắc thật sự nhìn thấy khuôn mặt Lee Young, nàng lại không kiềm được mà cười.
Biết mình là nữ nhi rồi, điện hạ Hoa Thảo biết mình là nữ.
Lời nói này cứ như một câu thần chú khiến nàng sợ hãi, nhưng cũng đồng thời khiến nàng nhẹ nhõm vui vẻ. Nhưng mà cho đến giờ huynh ấy vẫn giả vờ như không biết đúng không? Vì sao? Là vì mình là bằng hữu của huynh ấy sao?
Đầu óc Ra On lại lần nữa phức tạp lên. Nàng do dự một chút rồi thật cẩn thận đi đến bên cạnh Lee Young.
"Điện hạ Hoa Thảo, chúng ta đi đâu?"
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Vì để người rất quan trọng và không thể thiếu được với ta hồi tâm chuyển ý."
"Người đó là nữ nhân sao?"
A! Sao tự nhiên lại buột miệng nói ra luôn vậy nè? Xem ra mình điên rồi, điên thật rồi.
Ra On lập tức lấy hai tay bịt miệng.
Lee Young nhìn nàng trong chốc lát, mỉm cười. Thế rồi hắn nở nụ cười vô cùng ranh mãnh, hỏi ngược lại: "Tò mò về chuyện này sao?"
"Phải, thì người nói muốn thuyết phục người đó hồi tâm chuyển ý mà. Phải biết chuyện thế nào thì mới nghĩ ra đối sách thích hợp để giúp người chứ."
"Thật sự là như thế ư?"
"Đương nhiên."
"Không còn suy nghĩ nào khác à?"
"Suy nghĩ khác? Tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác hết."
Tuyệt đối không phải vì tò mò người đó là nữ nên mới hỏi đâu.
Ra On cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà gật đầu. Nhìn thấy tình cảnh ấy, Lee Young lại càng cười vui vẻ.
"Nhìn thấy ngươi như vậy lại càng đáng nghi."
"Đã nói không phải vậy rồi mà."
"Vậy sao? Chỉ thế thôi à?"
"Phải, chỉ thế thôi."
"Nếu là vậy thì lại càng không muốn nói."
"Cái gì?"
"Tới lúc gặp thì sẽ biết người đó là nam hay nữ thôi chẳng phải sao?"
"Thật sự phải như thế à? Giữa bằng hữu với nhau mà đến việc này cũng không nói được hả?"
"Đừng sốt ruột, sẽ biết nhanh thôi." Lee Young nhìn Ra On rồi nói: "Đợi chút đi."
Lee Young kéo Ra On đến một góc đình viện ở Un Jong. Sau đó hắn biến mất cùng với một số nam nhân vốn đã đứng đó đợi hắn từ nãy.
Ra On nhìn theo bóng lưng Lee Young, trong mắt nàng ngập tràn sự lo lắng. Người ấy khi đứng trước mặt nàng thì ấm áp như gió xuân, nhưng khi đứng trước mặt người khác thì lại lạnh lùng như mùa đông. Nàng thật sự rất sợ người ấy một ngày nào đó cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn nàng. Nhưng gần đây tâm trạng của nàng vẫn luốn xoay quanh điện hạ Hoa Thảo, rốt cuộc là làm sao thế này?
Đột nhiên nàng rất muốn nhìn thấy nụ cười trêu ghẹo của Lee Young dành cho nàng, thế là dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Lee Young khuất bóng.
Ngay lúc ấy.
"Tên tiểu tử này! Sao lại dùng cái ánh mắt thế kia hả?"
Không biết từ lúc nào có một ông lão đi vào búng đầu Ra On một phát.
"A!" Ra On giật mình ôm đầu, nghi hoặc nhìn ông lão. Qua một lúc, mắt nàng mở thật to: "Đây chẳng phải là quý nhân sao?"
Park Do Young chính là người lúc trước lừa Ra On tiến cung làm nội quan. Ông đang vừa nhìn Ra On vừa cười.
"Quý nhân đến đây có chuyện gì sao?"
"Tên tiểu tử này sao lại ở đây? Không, còn nữa, làm nội quan lâu vậy rồi sao vẫn là cái bộ dạng này thế?"
"Ta làm sao?"
"Tóc tai không đạt, tầm mắt không đạt, bước đi không đạt. Chậc chậc, sao mà vẫn như cũ không thay đổi thế này?"
"Vậy sao? Ta tưởng mình đã cố gắng lắm rồi chứ."
Nghe Park Do Young dạy dỗ, Ra On hơi lè lưỡi, cười xấu hổ.
"Cố gắng mà còn như thế hả? Gần đây đang làm việc ở đâu?"
"Gần đây đang ở Đông Cung Điện hầu hạ thế tử."
"Vậy sao?" Không biết vì sao Park Do Young lại mở to mắt lên, hạ thấp giọng hỏi Ra On: "Vậy có phải gần đây thường xuyên ăn kẹo hoa quả của điện hạ không?"
"Kẹo hoa quả?"
"Mọi người điều biết rồi. Ngươi và thế tử..." Park Do Young đưa tay lên vỗ vai Ra On bộp bộp, đang chuẩn bị nói cho rõ ràng thì...
"Ông Park, ông đang nói bậy gì đấy?" Thượng thiện Han Sang Ki không biết từ đâu xuất hiện lấy tay bịt miệng Park Do Young.
"Trời ơi, phì phì! Ông Han, ông vậy mà lại dám bịt miệng ta. Lâu rồi không gặp mà ông lại lấy tay mình bịt miệng ta sao?"
"Đi nói mấy lời vô nghĩa với trẻ con, ông đừng làm vậy nữa."
"Từ trước đến nay lời tôi nói có lời nào là vô nghĩa chứ."
"Vậy những điều vừa rồi không được tính là vô nghĩa ư?"
"Miệng của ta, ta muốn nói cái gì là quyền của ta."
"Ta cũng vậy. Tay là của ta, ta muốn bịt miệng ai thì bịt, cản ai thì cản. Ông cứ kệ đi."
"Lão già này!"
"Ái chà, lâu rồi không gặp. Vậy có muốn đánh nhau cho giãn gân giãn cốt không?"
"Hai vị dừng lại đi."
Ra On đứng ở giữa hai ông lão bày ra vẻ mặt khổ sở. Nàng rất có cảm giác trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Cuộc tranh chấp tưởng như không có hồi kết của hai người nọ lập tức dừng ngay khi Lee Young xuất hiện. Lee Young cùng với một vị thuộc Bạch Vân Hội quay lại, vị này tên là Park Wan Joong. Những người nam nhân vừa rồi đợi Lee Young đều là những thành viên của Bạch Vân Hội.
"Hai người đi cùng sao?" Không ngờ đến việc Han Sang Ki cũng xuất hiện, Lee Young hỏi.
Park Do Young khẩn trương bẩm báo: "Sau khi chuyện ở Han Yang kết thúc thì cùng tiểu nhân đi về. Nhưng mà... vị này là ai?" Park Do Young nhìn về phía Park Wan Joong đang đứng phía sau Lee Young.
"Là người của Bạch Vân Hội. Tạm thời nhậm chức hội chủ. Quyết định để hắn cùng hành động lần này."
"Ta tên Park Wan Joong, cứ gọi ta là Park thư sinh là được." Park Wan Joong nở nụ cười vui vẻ tự giới thiệu.
"A, Park Do Young. Vị bằng hữu này tên là Han Sang Ki, là tiền thượng thiện. Nhưng mà..." Park Do Young dùng vẻ mặt khó xử nhìn Lee Young.
"Ông làm sao vậy?"
"Vì không biết có Park thư sinh cùng đồng hành nên chỉ chuẩn bị bốn con ngựa."
Lee Young, Ra On, Park Do Young và Han Sang Ki, thêm Park Wan Joong tổng cộng là năm người. Nhưng lại chỉ có bốn con ngựa, hiện giờ chỉ còn cách quay trở lại cung lấy thêm một con ngựa nữa.
Han Sang Ki nói với Park Do Young: "Park tiên sinh, hết cách rồi. Ông và ta cưỡi chung con ngựa đi."
"Đừng nói chuyện vô ích nữa."
Vừa rồi Park Do Young và Han Sang Ki mới cãi nhau, hiện tại Park Do Young vẫn còn giận dỗi nên nhất quyết không chịu.
"Xem cái tên nhỏ mọn này kìa."
Han Sang Ki hết biết phải làm sao, chỉ đành cười khan hai tiếng. Park Wan Joong đứng cạnh cũng ngượng ngùng cười theo.
"Ha ha, cũng tại ta là khách không mời thôi."
Ra On bất chợt lên tiếng: "Cưỡi ngựa của ta đi, ta không biết cưỡi ngựa. Đang phiền não không biết phải làm sao đây."
Nghe thấy Ra On đột nhiên nhường ngựa, Park Wan Joong nói: "Đưa ngựa cho ta rồi, ngươi đi kiểu gì?"
"Ta đi bộ theo sau là được."
"Nếu đi bộ thì đường xa lắm đấy."
"Không sao, ta vẫn còn trẻ. Có đôi chân khỏe mạnh như sắt, có gì mà phải lo lắng chứ." Ra On còn phụ họa dậm chân bụp bụp.
Nhưng lúc này lại truyền đến giọng nói của Lee Young: "Đừng nói những điều vô ích nữa. Chân gầy như que tăm thế kia mà cũng có mặt mũi tự xưng là chân sắt sao?"
Không biết từ lúc nào Lee Young đã leo lên ngựa, đưa tay về phía Ra On.
"Nắm cho chắc."
"Cái gì?"
"Còn lề mề nữa thì mặt trời xuống núi mất. Ngươi và ta cưỡi chung một con ngựa được rồi. Nhanh lên."
"Không cần đâu. Ta thật sự không sao. Ta sẽ cố gắng hết sức đi theo sau mọi người. Mọi người đi trước... a!"
Ra On vẫn còn chưa nói xong thì Lee Young đã một tay ôm ngang hông nàng, ôm nàng lên ngựa.
"Đi!"
Một tay Lee Young nắm chặt dây cương, tay còn lại ôm ngang eo Ra On. Lồng ngực rắn chắc, vài sợi tóc của hắn theo gió và từng nhịp cưỡi ngựa cọ vào lưng và tai Ra On.
"Nhất định phải ngồi cho vững, đừng để bị ngã xuống."
Tuy hắn nói rất khẽ, nhưng giọng nói trầm thấp ấy như bao vây lấy Ra On. Nàng chẳng thể cử động, chỉ có thể cúi đầu thật thấp. Gió lạnh thổi vào mặt nàng từng chặp. Nàng chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cũng chẳng cảm thấy được gì. Hiện tại nàng chỉ cảm nhận được hơi thở của Lee Young, tiếng tim đập mạnh mẽ của Lee Young.
***