"Đứa trẻ đó là vì công chúa mà chết."

Bên tai truyền đến những tiếng nói lặp đi lặp lại, vang vọng trong đầu óc.

"Giết chết đứa trẻ đó chính là công chúa điện hạ, là công chúa điện hạ đã giết chết đứa trẻ ấy."

Không, không phải đâu! Không phải ta làm! Không phải ta...

"A! Không phải ta! A a a a a!"

Cùng với tiếng gào thét thất thanh trong đầu, công chúa Young Eun choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Toàn thân cô bé đầy mồ hôi lạnh, ma ma và cung nữ gác đêm bên ngoài lập tức chạy vào trong.

"Công chúa điện hạ, người làm sao vậy? Lại nằm mơ rồi sao?"

"..."

"Không sao, bây giờ không sao rồi." Ma ma vừa nhẹ nhàng vuốt tấm lưng đang không ngừng run rẩy của Young Eun vừa nhỏ giọng thì thầm trấn an.

Qua một lúc lâu sau. Young Eun dường như đã bình tĩnh lại, cô bé cầm tay ma ma lên viết.

"Bây giờ không sao rồi."

"Vậy thì công chúa hãy ngủ tiếp đi."

Young Eun lắc đầu:"Trong lòng khó chịu, muốn đi dạo."

"Bây giờ trời còn chưa sáng, gió lạnh lắm, ngủ thêm một lát nữa đi. Đợi trời sáng rồi tiểu nhân sẽ cùng người đi dạo."

Ma ma nói xong thì lấy chăn đắp kín cho Young Eun.

Ấy vậy mà đến khi trời sáng, trong phòng của Young Eun lại không nghe thấy động tĩnh gì.

"Công chúa điện hạ, mời người rời giường. Đã đến lúc dùng bữa sáng rồi."

Theo tiếng bẩm báo, ma ma nhũ mẫu bước vào trong. Nhưng trước mặt bà lại là căn phòng trống rỗng và cửa sổ mở toang.

"Công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ người đang ở đâu?"

Tiếng la thất thanh của ma ma nhũ mẫu đã phá hỏng không khí buổi sáng trong cung điện.

***

Buổi sáng sớm thường là thời điểm yên tĩnh hơn bất kì lúc nào. Tầm mắt Lee Young không tập trung vào trang sách mà lại nhìn Ra On. Qua một lúc, Ra On xoay người về phía hắn, bước từng bước nhỏ đi tới.

Là vì cảm nhận được tầm mắt của hắn sao?

"Người cần gì sao?"

Lee Young không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.

"Vậy đọc xong sách rồi ư? Có cần ta đến thư phòng lấy quyển sách khác đến hay không?"

"Không cần."

"Vậy... rót thêm trà cho người nhé?"

"Ngươi cứ ở đây là đủ rồi."

Nói rồi Lee Young định với tay lấy chén trà lên uống thì lại bị Ra On đoạt chén đi mất.

"Chẳng phải đã nguội rồi sao? Gia gia ta từng nói, trà phải được dùng khi có độ ấm thích hợp thì mới phẩm ra được vị trà chân chính. Đợi một lát, ta lập tức đi chuẩn bị."

Ra On đứng lên chuẩn bị đi, nhưng nàng lại chẳng đi được, vì Lee Young đã níu lấy vai nàng.

"Sao hôm nay có vẻ khó chịu quá vậy?"

"Khó chịu?"

"Vì sao lại không yên tĩnh đứng ở một bên như mọi lần?"

"Vì có rất nhiều chuyện phải làm."

"Ngươi không làm thì những chuyện đó cũng sẽ được giải quyết."

"Nhưng ta làm thì cũng đâu có sao."

"Nếu thật sự cần thì cứ gọi người khác đến làm là được. Vậy nên ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ta là được rồi."

"Không muốn."

"Không muốn? Vì sao?" Lee Young nhìn thẳng vào mắt Ra On.

"Nếu ngồi ở bên cạnh... thì sẽ lại làm ra những hành động kỳ lạ."

"Hành động kỳ lạ?"

"Đúng vậy, ví dụ như hôn... ôm..."

Ra On do dự không biết nên nói tiếp không. Lee Young nhìn nàng, khẽ nhướng mày.

"A, lại nữa, lại cái vẻ mặt ấy nữa."

Ra On ngậm miệng, len lén lùi ra sau. Lúc điện hạ Hoa Thảo thể hiện vẻ mặt ma mãnh đó thì tình huống sẽ trở nên kỳ lạ. Ra On cắn chặt môi. Lần này tuyệt đối... tuyệt đối không thể mắc lừa nữa. Ra On nắm chặt tay, Lee Young từng bước đến gần nàng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào chuyện này đã trở thành một trò chơi, thành tình cảnh thường thấy hằng ngày của họ.

Nhưng lần này ta sẽ không mắc bẫy nữa đâu.

Ra On mở to đôi mắt nhìn Lee Young, trái tim nàng không ngừng đập bang bang. Không được, không thể yếu thế được, tuyệt đối không thể được. Nàng cố gắng hết sức khống chế trái tim mình.

Đồng thời, Lee Young nhìn ngắm vẻ quẫn bách của nàng, nở nụ cười. Hắn bước từng bước lớn đến trước mặt Ra On. Hắn bước lên bao nhiêu bước thì Ra On lùi xuống bấy nhiêu bước. Ra On rụt rè nhìn hắn, thân thể sẽ run rẩy. Thế này rốt cuộc là đang sợ, hay đang trông mong đây? Ra On cũng không biết bản thân đang muốn gì.

Chẳng lẽ lần này cũng như mấy lần trước sao?

Lee Young lại bước lên một bước. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, nàng cố gắng lùi ra sau. Phải phản kháng, cố gắng phản kháng. Nhưng khi lưng nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường đằng sau, ý chí trong đầu Ra On bắt đầu suy giảm. Lại bị kẹt trong tường, lần này cũng...

Ra On lấy hai tay ôm người mình, mắt nhắm tịt. Qua một lúc, hơi thở của Lee Young phả lên mặt Ra On.

Sau đó... sau đó... sau đó...

Ủa?

Ra On mở đôi to mắt.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lee Young với tay ra sau lưng Ra On lấy một quyển sách trên giá sách nhỏ trên đầu nàng rồi lại quay lại chiếc bàn hắn thường ngồi đọc sách.

"Người đang làm gì vậy?" Chuyện bình thường hay làm cũng không làm nữa.

"Như ngươi thấy đấy, ta đang làm gì?"

"Cái gì?"

"Đừng đứng ở đó nữa, mau qua đây đi." Lee Young ngoắc ngoắc tay với Ra On.

"Đi rồi thì sẽ không làm chuyện kì lạ với ta sao?"

"Không làm." Nếu nàng ghét thì sẽ không làm.

"Thật sự không làm sao?"

"Ngươi từng thấy thế tử nói dối ư?"

"Là thật sao?"

"Ừ, giống ngươi nói đấy, sẽ không làm ra những chuyện kì lạ đâu."

"Hứa rồi đấy nhé."

Ra On do dự đi đến bên Lee Young. Không làm ra hành động kì lạ đúng là may mắn... nhưng sao nàng lại còn cảm thấy tiếc nuối nữa? Lúc Lee Young kì lạ, tuy nàng rất hoảng hốt nhưng cũng có chút chờ mong. Rốt cuộc nàng làm sao thế này? Ra On mím môi.

Lee Young lại nhìn nàng: "Sao vậy? Có chuyện gì không hài lòng à? Vẻ mặt đó là sao?"

"Không có gì."

Ra On đấm ngực dậm chân. Nếu làm như vậy thì liệu cảm giác bứt rứt trong người này có mất đi không? Rốt cuộc nàng làm sao thế này?

"Thấy tiếc sao?"

"Phải đó, hả?"

Ngơ ngác không để ý mà trả lời Lee Young, sau đó Ra On lấy lại tinh thần, nàng ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Lee Young. Dường như linh hồn đã rời nàng mà đi, nàng cứ thế ngây ngốc si dại nhìn hắn, rồi đột nhiên như bừng tỉnh, nàng nhỏ giọng nói.

"Không thấy tiếc, tuyệt đối không thấy tiếc gì hết."

"Nói dối."

Lee Young vừa cười vừa nói. Sao nàng ấy lại dễ thương thế nhỉ? Rõ ràng là không biết nói dối mà. Vẫn luôn đáng yêu như thế, khiến người ta càng nảy sinh lòng muốn chiếm giữ.

"Bất kể là thế nào cũng không được."

Lee Young lại bắt đầu tiến đến gần Ra On.

"Không được, không thể làm chuyện kì lạ."

Ra On hoảng hốt giơ tay đẩy Lee Young.

"Sao ngươi dám đẩy vương thế tử hả?"

Lee Young đanh mặt nhưng đôi mắt lại ngập tràn vẻ trêu đùa.

"Ta không có đẩy."

"Không đẩy? Vậy giải thích thế nào về đôi bàn tay đang đặt trên vai ta đây?"

"Không phải đang đẩy, là đang đỡ."

"Đỡ?"

"Ngọc thể vương thế tử điện hạ sao có thể không dựa vào một nội quan có cũng được không có cũng được như ta đỡ từng bước đi được chứ? Vậy nên ta đang đỡ thế tử điện hạ."

"Ngươi không phải là kẻ có cũng được không có cũng được."

"Người lại tính nói gì mà người của ta, bằng hữu của ta sao?" Làm sao có thể tiếp tục làm bằng hữu với người cao quý như điện hạ Hoa Thảo chứ. Điện hạ Hoa Thảo, xin đừng trêu đùa ta nữa.

"Lại đang nghĩ bậy bạ gì đấy?"

"Không có, tuyệt đối không có."

"Không có gì mà không có, nhìn mặt ngươi là biết hết rồi."

"Bất kể như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể tiếp tục làm bằng hữu với nhau nữa."

"Nếu là bằng hữu cũng không được... vậy thì xem ngươi là người khác biệt với mọi người được không?"

"Khác biệt với mọi người là sao?"

"Là người thân cận mà ta không cần phải đề phòng." Vừa nói, Lee Young vừa hôn nhẹ lên môi Ra On.

"A, sao người lại làm thế rồi?" Ra On run rẩy cất tiếng.

"Ghét bỏ sao?"

"Chứ... chẳng lẽ lại thích?"

"Nhưng nhìn ngươi đâu thấy giống như ghét bỏ đâu."

Hơi thở của Lee Young dồn dập, phả lên mặt Ra On nóng hổi. Trong bầu không khí ấy, trong cảm giác say mê ấy, đôi tay đang muốn đẩy Lee Young ra của Ra On bỗng chốc chẳng còn mấy phần sức lực. Cảm giác như thế giới này đều trở thành một màu hồng, bản thân như đang trôi bồng bềnh như chốn thiên đường.

Chính ngay vào lúc đó.

Bàn tay đang đặt lên vai Lee Young của Ra On bỗng siết chặt, nàng cảm thấy có người đang nhìn nàng. Lee Young vốn đang nhắm mắt cũng đột nhiên mở mắt ra, dừng lại động tác, xoay người nhìn xung quanh.

Qua một lúc, ánh mắt của cả hai người đều rơi vào một thân cây khá to cách chỗ hai người đứng không xa. Đằng sau gốc cây đó là một đôi mắt to tròn đen láy đầy sự tò mò. Là một đôi mắt vô cùng quen thuộc.

"Công chúa điện hạ!"

"Young Eun à!"

***

Biêm Ngu Tạ lúc này rất yên tĩnh.

"E hèm."

Lee Young hắng giọng phá vỡ sự yên tĩnh, hắn ngồi tao nhã đối diện công chúa Young Eun, còn Ra On như con thỏ nhỏ sợ hãi chạy biến ra ngoài cửa canh chừng. Lee Young hướng tầm mắt nhìn theo Ra On, sắc mặt âm trầm.

"Nói đi."

"Có chuyện muốn nhờ thế tử điện hạ."

"Chuyện gì?"

"Hôm nay có thể cho muội mượn Hong nội quan không?"

"Hong nội quan?"

"Muội và mẫu thân nhận được thiếp mời đến dự yến hội ở nhà đại giám phủ viện quân."

"Đến nhà đại giám phủ viện quân?"

Ánh mắt Lee Young lóe lên ánh sáng. Ngoại tổ phụ trên danh nghĩa của hắn đưa thiếp mời dự hội đến cho Park thị và Young Eun? Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

"Trước giờ chưa từng xuất cung nên thấy rất sợ hãi. Nếu có Hong nội quan ở bên thì sẽ thấy an lòng."

"Vậy ư? Vậy thì hỏi ý Hong nội quan xem sao." Lee Young nhìn bóng lưng Ra On đứng ngoài cổng mà lớn giọng: "Young Eun nói muốn cùng ngươi đến nhà đại giám phủ viện quân dự tiệc. Nói có ngươi đi cùng thì sẽ an lòng, thế nào? Muốn đi không?"

Cửa mở ra hé lộ khuôn mặt xinh đẹp của Ra On.

"Đương nhiên rồi, sao có thể kháng lệnh được chứ."

"Hong nội quan đồng ý rồi kìa."

Young Eun lập tức vui vẻ.

"Đừng lo lắng, tiểu nhân nhất định sẽ ở bên cạnh công chúa điện hạ."

Young Eun cầm tay ra On viết chữ.

"Hong nội quan, nhờ ngươi một việc."

"Việc gì?"

"Ngoài Hong nội quan ra, có thể mời thêm một người nữa không?"

"Còn phải mời thêm một người?"

Rốt cuộc là ai?

***

Kiệu khiêng công chúa Young Eun từ Xương Đức Cung qua Đôn Hóa Môn. Ra On đi bên cạnh kiệu chợt vén rèm lên hỏi người ngồi trong.

"Công chúa điện hạ, người vẫn ổn chứ?"

Young Eun ngồi trong kiệu gật đầu.

Ra On chuyển tầm mắt ra sau lưng: "Kim huynh, cảm ơn huynh đã cùng đi."

Ở phía sau đoàn người, Byung Yeon đang lầm lầm lì lì đi bọc hậu.

Đoàn người công chúa Young Eun đến được nhà của phủ viện quân Kim Jo Sun đã là buổi trưa. Oh thượng cung nhận được lệnh của thục nghi Park thị đứng tại cổng đợi, vừa thấy đoàn người thì thở một hơi thì chạy đến.

"Công chúa điện hạ, bây giờ người mới đến thì phải làm sao? Có biết tiểu nhân đã đợi bao lâu không? Mau vào đi, thân thích đã đợi người nãy giờ rồi."

"Mẫu thân đại nhân đang ở đâu?"

"Đang trò chuyện với phủ phu nhân. Phủ phu nhân đã vào chỗ ngồi rồi, mau đi thôi."

Ra On ghé vào tai Young Eun thì thầm: "Đừng lo lắng. Ta và Kim huynh sẽ ở đây không hề nhúc nhích mà đợi công chúa. Vậy nên đừng lo nhé, mau vào đi."

Không biết có phải vì nghe câu nói của Ra On mà sản sinh ra sức mạnh không, Young Eun bước từng bước nhỏ đi theo mọi người vào hậu viện.

Ra On dõi mắt theo Young Eun, lòng tràn đầy lo lắng. Tuy rằng Young Eun đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Ra On vẫn nhìn thấy đôi vai khẽ run của cô bé. Rốt cuộc là đang sợ cái gì vậy?

Bên trong hậu viện vang lên tiếng cười của nhiều nữ tử, Ra On nghểnh cổ lên ráng nghe xem trong đó có tiếng cười của Young Eun không. Nhưng bất kể nghe thế nào cũng không hề nghe thấy tiếng Young Eun cười lần nào.

"Cười đi, công chúa điện hạ, người hãy cười đi."

Trong lúc Ra On đang lẩm bà lẩm bẩm, tự mình độc thoại thì có một nội quan chạy đến bên cạnh nàng.

"Ngươi là Hong nội quan của Đông Cung Điện sao?"

"Đúng vậy."

"Ta là Yoon nội quan của Đại Điện. Vừa đúng lúc, hiện không đủ người, có thể giúp đỡ không?"

"Ta sao?"

Tuy Ra On là nội quan trong cung, nhưng bây giờ đang đi theo hầu Young Eun mà.

"Xin lỗi, hiện giờ ta đang theo hầu công chúa Young Eun đến đây."

"Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Một lát thôi là được, giúp ta đi."

Trên mặt Ra On thể hiện vẻ khó xử. Không thể bỏ mặc công chúa Young Eun ở đây không lo được.

"Không cần lo cho công chúa đâu. Có ta ở đây rồi, còn có thể có chuyện gì chứ. Đừng lo lằng, đi đi rồi về."

Nghe ma ma nhũ mẫu nói như thế, Ra On cũng không còn lí do nào để từ chối.

"Ta đi một lát rồi về."

Ra On xoay người nhìn Byung Yeon. Byung Yeon nhìn nàng một lát rồi nhẹ gật đầu.

"Đừng lo."

"Vâng, Kim huynh."

Cứ như thế qua một lúc.

Bên trong hậu viện truyền ra tiếng huyên náo. Công chúa Young Eun dường như vừa làm rơi muỗng đũa. Những người ở trong phòng đều chuyển tầm mắt về phía Young Eun. Cô bé chịu không nổi ánh mắt của mọi người nên hướng ánh mắt cầu cứu về phía ma ma nhũ mẫu. Tuy vậy, ma ma chẳng dám làm gì, vì nếu ma ma can thiệp sẽ trái với thể thống, biết bao người đang nhìn mà.

Byung Yeon nhìn không nổi nữa nên đi vào: "Công chúa điện hạ."

Ma ma nhũ mẫu thể hiện ánh mắt ghét bỏ: "Ngươi dám!"

Từ lúc bắt đầu bà đã không ưa gì Ra On và Byung Yeon. Có cảm giác như hai kẻ này đang làm mê loạn tinh thần công chúa Young Eun. Hơn nữa Ra On là nội quan, cho dù trong lòng không thích cũng có thể miễn cưỡng cho phép hầu bên cạnh. Nhưng còn tên đi cùng này không biết là thân phận gì, nếu không phải thế tử điện hạ đặc biệt cho phép thì tuyệt đối không thể để hắn làm hộ vệ một ngày.

Công chúa Young Eun đẩy nhẹ ma ma nhũ mẫu qua một bên, sau đó gật đầu với Byung Yeon. Ngụ ý là có chuyện muốn nói.

Byung Yeon quỳ một gối xuống hỏi Young Eun: "Người muốn tản bộ một lát không?"

Young Eun gật đầu.

Tuy rằng để đại giám phủ viện quân thấy mặt là lễ nghĩa, nhưng xem tình huống hiện tại xem ra không thể quay lại đây được.

Vừa rời khỏi nơi đông đúc kia, vẻ bất an của công chúa Young Eun lập tức biến mất tăm.

Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô bé này buồn bã như thế? Con người? Không, bình thường xung quanh công chúa Young Eun luôn có rất nhiều người vây quanh. Nói cô bé gặp người lạ sẽ bất an thì thật vô lý. Bản thân hắn và công chúa cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, nhưng ngay từ đầu công chúa cũng đã không có vẻ gì là sợ hắn.

Nhưng vừa rồi công chúa trông rất bất an. Đặc biệt là kiểu bất an đó ngày càng trở nên nghiêm trọng từ sau khi bước vào ngôi nhà này. Nguyên nhân bất an của công chúa là từ chỗ nào trong ngôi nhà này?

Byung Yeon lẳng lặng nhìn Young Eun. Hiện tại cô bé trông rất yên tĩnh, nhưng hắn biết cũng chỉ tạm thời thôi. Chỉ cần quay lại chỗ đám người nọ đang tụ tập, cô bé sẽ lại run rẩy.

Lúc này Young Eun cầm lấy tay hắn viết chữ: "Nên quay lại rồi."

"Bây giờ muốn quay lại đó sao?" Byung Yeon nhìn thẳng vào mắt Young Eun: "Có chuyện gì sao? Vì sao lại run rẩy như thế?"

"Sợ lắm."

"Sợ cái gì?"

"Ta... ta..."

Ngay tại lúc đó, đột nhiên Young Eun giật nảy mình rồi trốn sau lưng Byung Yeon. Trước mặt hai người có một lão nam nhân mặc áo trắng đi ngang qua. Khi nhìn rõ tướng mạo của nam nhân đó, Young Eun chợt thở phào nhẹ nhõm.

Thấy bóng dáng nam nhân thì sợ, nhưng khi nhìn rõ tướng mạo rồi thì lại yên tâm. Byung Yeon thầm nhớ lại bộ y phục của lão nam nhân nọ sau đó hỏi Young Eun: "Liệu có phải người sợ phủ viện quân đại nhân không?"

Sắc mặt Young Eun lập tức trắng bệch.

"Có thể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Young Eun cắn chặt môi, lắc đầu như trống bỏi. Byung Yeon quỳ một gối xuống cho ngang bằng tầm mắt với Young Eun rồi nói bằng giọng trịnh trọng: "Xin hãy tin tưởng ta."

Hắn cứ thế lẳng lặng nhìn cô bé. Ánh mắt sợ hãi của cô bé dần trầm tĩnh lại. Đứng bên cạnh Byung Yeon thế này không biết sao lại khiến Young Eun thấy yên lòng. Như thể dù trời có sập xuống, chỉ cần đứng bên cạnh hắn thì sẽ an toàn.

Young cầm chặt tay Byung Yeon, rụt rè viết xuống: "Ta không thể nói chuyện được."

"Vì sao?"

"Là vì ta, vì ta nói ra... nên đã chết."

***

3 năm trước.

Young Eun 7 tuổi cùng một cung nữ tên Hyang Ah chơi đùa với nhau. Đối với Young Eun, Hyang Ah 12 tuổi không chỉ là một cung nữ mà còn là một vị tỷ tỷ tâm đầu ý hợp với cô bé. Từ buổi sáng thức dậy cho đến khi nhắm mắt đi ngủ, Young Eun đều làm cùng với Hyang Ah. Vậy nên cô bé đã xem Hyang Ah như người thân nhất của mình.

Một ngày nọ, Young Eun đang ngủ trưa trên giường của thục nghi Park thị, khi mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh Hyang Ah đang cho cái gì đó vào gối của mẫu thân cô bé.

"Hyang Ah, đó là gì vậy?"

Hyang Ah giật nảy mình vì không ngờ Young Eun lại đột ngột thức dậy vào giờ này.

"Công chúa điện hạ."

"Đó là cái gì thế?"

"Là... là thuốc."

"Thuốc?"

"Phải, thục nghi nương nương chẳng phải thường nói buổi tối người ngủ không ngon sao? Vậy nên cho vào gối một ít thuốc có tác dụng giúp cho dễ ngủ."

"Cho thuốc này vào gối là có thể ngủ ngon à?"

Hyang Ah nở nụ cười gượng gạo: "Hình như là thế, ta nghe nói vậy mà."

"Mẫu thân nhất định sẽ vui lắm."

"Phải, nhưng mà công chúa điện hạ, chuyện này là bí mật nhé."

"Vì sao?"

"Nghe nói thuốc này phải trong lúc thục nghi nương nương không biết thì mới có tác dụng. Vậy nên công chúa điện hạ, nhất định phải giữ bí mật đấy biết chưa nào?"

Young Eun gật đầu: "Được, bí mật."

Cả hai móc nghoéo ngón tay hứa giữ bí mật.

Nhưng với một Young Eun chỉ mới 7 tuổi mà nói, khái niệm giữ bí mật thật sự quá khó. Chỉ qua vài ngày, cô bé đã quên sạch chuyện phải giữ bí mật.

"Con nói Hyang Ah cho thuốc vào trong gối của ta?"

"Đúng vậy. Tỷ ấy nói là thuốc giúp cho dễ ngủ. Á, nhưng chuyện này là bí mật." Young Eun đột nhiên nhớ ra đã hứa với Hyang Ah phải giữ bí mật nên lấy tay che miệng lại.

"Vậy sao?"

"Vâng, giả vờ như không biết nhé, mẫu thân. Con và Hyang Ah đã hứa với nhau rồi."

Thục nghi Park thị cứng đờ nét mặt, gật đầu.

Cho đến lúc đó, công chúa Young Eun vẫn khó mà tưởng tượng được một câu nói của mình sẽ dẫn đến những chuyện gì.

Một canh giờ sau.

Hyang Ah bị nội quan giám sát lôi đi, rồi cứ thế biến mất.

Lần tiếp theo gặp mặt giữa Young Eun và Hyang Ah là bốn ngày sau.

Kể từ sau khi nói chuyện với mẫu thân, Young Eun chẳng thấy Hyang Ah đâu nữa. Cô bé giở đủ trò nhõng nhẽo quậy phá để gọi Hyang Ah ra chơi với cô bé. Nhưng mọi người đều giả vờ không biết, nói Hyang Ah xin xuất cung về thăm nhà rồi.

Nhưng chuyện này làm sao lừa Young Eun được. Nói Hyang Ah thăm nhà? Hyang Ah là trẻ mồ côi mà, làm gì có nhà mà về thăm chứ. Về sau, Young Eun cố chấp đi hỏi các cung nữ, bảo họ đừng nói dối nữa mà mau nói ra Hyang Ah đang ở đâu.

Tối hôm đó, Young Eun đang trên đường đi thì gặp Choi thượng cung của Đại Phi Điện.

"Hyang Ah còn ở trong cung, tiểu nhân biết Hyang Ah đang ở đâu."

Young Eun đi theo Choi thượng cung đi tìm Hyang Ah.

Qua một lúc, Choi thượng cung dẫn Young Eun đi tới một nơi ẩm thấp tối tăm trong cung. Tuy cô bé từ nhỏ sinh ra ở trong cung nhưng cũng không hề biết trong cung có một nơi thế này.

"Hyang Ah đang ở đây sao?"

"Phải, đang ở bên trong." Choi thượng cung chỉ tay vào một bóng người thấp thoáng sau khung cửa sổ.

Young Eun bước vào trong. Quả thật, Hyang Ah đang ở đây. Bị trói vào một chiếc ghế gỗ. Mái tóc vốn dĩ đẹp đẽ giờ đã rối bù. Vốn dĩ khuôn mặt luôn hiện ra nụ cười giờ lại tràn ngập vết thương và dấu vết bị nung đỏ. Bộ y phục màu trắng bị nhiễm máu đỏ nhếch nhác đáng sợ, máu trên y phục vẫn còn chưa khô mà đang nhỏ tí tách tạo thành một vũng máu nhỏ trên nền đất.

Cô bé 12 tuổi giơ lên bàn tay với mỗi một ngón tay đều rướm máu về phía Young Eun cầu xin.

"Công chúa... công chúa điện hạ."

"Hyang Ah à."

"Cứu ta, công chúa điện hạ. Ta... ta... cứu ta... công chúa điện hạ."

Thời gian khẩn cầu cũng không kéo dài được bao lâu. Trước khi giọt nước mắt đong đầy trong mắt Hyang Ah rơi ra, cô bé đã gục đầu xuống. Đôi mắt của Young Eun mở to đầy kinh ngạc.

Một nam nhân đi đến trước mặt Young Eun. Là một nam nhân lớn tuổi mặc quan phục màu đỏ. Đôi mắt đáng sợ, một khuôn mặt mỉm cười giả tạo như đang đeo mặt nạ. Người nam nhân ấy không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Hyang Ah chết rồi, công chúa điện hạ."

"Hyang Ah!"

Chết rồi? Hyang Ah chết rồi? Tại sao? Tại sao?

"Người giết chết đứa trẻ đó chính là công chúa điện hạ."

"Vì sao lại nói vậy?"

Nụ cười của Kim Jo Sun tắt ngấm: "Chẳng phải công chúa điện hạ đã cáo trạng với thục nghi nương nương sao? Nói đứa trẻ đó đã cho thứ kỳ lạ vào trong gối của thục nghi nương nương."

"Vì chuyện này sao?"

"Có lúc một câu nói của một người có thể giết chết người khác. Đặc biệt là người thân phận cao quý như công chúa điện hạ thì lại càng dễ dàng như thế."

"Ta chưa từng nghĩ sẽ giết Hyang Ah. Chuyện này là hiểu lầm, đây không phải điều ta muốn."

"Công chúa điện hạ lương thiện thì sẽ không giết Hyang Ah. Nhưng một câu nói nhẹ nhàng của công chúa điện hạ đúng là đã hại chết Hyang Ah."

"Cứu tỷ ấy đi. Mọi chuyện không phải như thế đây, là hiểu lầm."

"Người chết rồi thì không thể cứu về được đâu, không còn cách nào để cứu cả." Kim Jo Sun lại đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng rồi nói: "Công chúa điện hạ đã giết chết đứa trẻ ấy. Vì để đề phòng chuyện này lại xảy ra lần nữa, sau này phải cẩn thận với lời nói của mình nhé, công chúa điện hạ."

***

"Là ta đã giết chết Hyang Ah. Nếu ta không kể chuyện đó với mẫu thân... nếu ta không nói... nếu... là ta hại chết Hyang Ah..."

Ngón tay viết chữ trên tay Byung Yeon của Young Eun run rẩy kịch liệt. Sau khi Hyang Ah chết, công chúa Young Eun không mở miệng nói chuyện nữa. Không thể nói chuyện, mở miệng nói chuyện thì sẽ hại chết ai đó. Trong lòng cô bé ngập tràn tang thương.

Byung Yeon khẽ lắc đầu: "Không. Không phải do công chúa hại chết."

"Nhưng mà... ông ta đã nói vậy. Giết chết Hyang Ah... là ta. Bởi vì lời ta nói mà đã giết chết tỷ ấy." Viết xong câu này, Young Eun lại càng run rẩy hơn: "Ta muốn về cung."

"Ta biết rồi, để ta đi tìm Hong nội quan đã nhé."

Nói xong Byung Yeon cũng nhíu mày. Sao mãi mà không thấy Ra On quay lại nhỉ? Hong Ra On, nàng đang ở đâu? Đang làm gì?

***

"Còn xa nữa không? Từ đây đi vào là được rồi à?" Rốt cuộc là muốn ta làm gì mà dẫn ta đến nơi xa thế này vậy?

Yoon nội quan đang đi ở sau lưng Ra On. Sau khi đi vào sâu trong hậu viện thì đã đi qua 7 – 8 cảnh cửa rồi. Từng dãy nhà đều đóng chặt cửa. Dãy nhà rất dài rất to, không thấy được phòng nào ở bên trong.

"Rốt cuộc phải đi đâu đây? Đi đâu..."

Lời còn chưa nói hết.

Cạch.

Cánh cửa phía sau lưng bị người ta khóa lại. Còn cánh cửa ở trước mặt thì lại chậm rãi mở ra. Một nam nhân tuổi tác khá lớn mặc một bộ y phục màu trắng đang đứng vẽ tranh.

"Bây giờ mới có dịp gặp gỡ ngươi."

Lão nam nhân gác bút lông xuống, ngẩng lên nhìn Ra On mỉm cười. Một nụ cười thâm sâu như ẩn chứa đao kiếm sắc bén.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play