"Young Eun điện hạ, chuyện này rốt cuộc là sao? Không, trước tiên xuống dưới đây đi đã."

Ra On lo lắng nhìn công chúa Young Eun hiện đang ngồi vắt vẻo trên xà ngang. Cái tướng ngồi này nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp sửa ngã xuống đất tới nơi.

Đoán được sự lo lắng của Ra On, Byung Yeon ôm lấy công chúa Young Eun rồi nhảy xuống khỏi xà ngang. Xuống đến dưới đất, Young Eun vẫn dán sát bên cạnh Byung Yeon.

"Công chúa Young Eun, không sao chứ? Người không biết mọi người lo lắng cho người đến thế nào sao?"

Young Eun khẽ gật đầu.

"Thật may mắn, tuy không biết người đang buồn bực chuyện gì nhưng bây giờ chúng ta phải mau chóng quay về chỗ của thục nghi nương nương. Tiểu nhân đưa người về." Ra On tiến lên nắm tay Young Eun.

Nhưng không hiểu vì sao Young Eun lại lùi từng bước một tránh thoát khỏi tay Ra On, vừa lùi vừa lắc đầu.

"Công chúa điện hạ." Ra On ngạc nhiên nhìn phản ứng bất thường của Young Eun: "Nhưng thục nghi nương nương chắc chắn đang rất lo lắng cho người."

Nghe nói bây giờ thục nghi nương nương đang tựa như mất hồn mà chạy khắp nơi trong cung để tìm kiếm công chúa. Nhưng công chúa Young Eun hiện tại lại đang trốn sau lưng Byung Yeon, không hề có dấu hiệu nào muốn rời khỏi đây.

Ra On thở dài: "Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân sẽ đi tìm thục nghi nương nương, nói với nương nương là công chúa ở đây."

Lúc này Young Eun chạy đến nắm góc áo của Ra On, lắc đầu quầy quậy, mắt như sắp khóc.

"Công chúa điện hạ, người làm sao vậy?"

Lúc đó, Byung Yeon lên tiếng: "Hình như tâm trạng công chúa đang rất kích động. Để công chúa ở lại đây một lát cho bình tĩnh lại đi. Chút nữa đến liên lạc với thục nghi nương nương cũng được."

"Ta hiểu rồi, Kim huynh. Kim huynh đã nói vậy thì cứ làm vậy đi. Nhưng chỉ một lúc thôi nhé, khi tâm trạng bình tĩnh lại rồi thì không được ở lại đây nữa, phải đi tìm thục nghi nương nương."

Ra On vừa dứt lời, khuôn mặt của Young Eun đã sáng sủa lên hẳn. Dù thân phận có tôn quý đến đâu thì trẻ con vẫn là trẻ con, khó có cách nào che giấu suy nghĩ trong lòng. Nhìn thấy Young Eun mỉm cười, Ra On cũng cười theo.

Sau đó, tự nhiên thấy tò mò, Ra On hỏi: "Nhưng mà công chúa điện hạ, chẳng phải người rất sợ nam nhân sao?"

Công chúa Young Eun tựa như cái bóng nấp sau lưng Byung Yeon, hoàn toàn khác hẳn với vẻ sợ hãi khi nhìn thấy các đại thần sáng nay. Hiện giờ nhìn lại, đừng nói là sợ Byung Yeon, phải nói là không hề phòng bị Byung Yeon chút nào thì đúng hơn. Hay là tuy sợ nam nhân, nhưng không bao gồm Kim huynh? Vừa rồi khi thấy hai người họ cùng ngồi trên xà ngang, nàng lại thấy hai người trông rất thân thiết.

"Kim huynh, huynh quen công chúa điện hạ từ trước rồi sao?"

Byung Yeon ngồi dựa lưng vào tường, lắc đầu. Nhưng đồng thời lúc đó công chúa Young Eun lại gật lấy gật để.

Cái gì vậy? Sao phản ứng trái ngược nhau thế?

"Kim huynh, công chúa điện hạ nói trước kia từng gặp huynh một lần."

Nhưng mà...

Byung Yeon nhìn Young Eun một lát rồi nói: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp."

Nhìn bộ dạng kiên quyết đó của Byung Yeon, Ra On thấy cứng họng. Mỗi chuyện có gặp hay chưa thôi mà làm gì phải trả lời chém đinh chặt sắt dũng cảm hiên ngang thế chứ.

Young Eun cầm lấy tay Ra On bắt đầu viết.

"Vì muốn gặp Hong nội quan nên ta đã đến đây vài lần. Lần nào cũng thấy người này ở chung phòng với Hong nội quan."

"À, ra là vậy. Ta có nằm mơ cũng không ngờ được công chúa sẽ đến tìm ta, nhưng sao công chúa đến rồi mà lại không đi vào?"

"Ta không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Hong nội quan."

Không muốn làm ảnh hưởng đến nụ cười trong sáng đó. Ta cũng muốn được cười như thế nhưng có lẽ khi ta đi vào ngươi sẽ không còn cười không để ý như thế nữa, nên ta không nhẫn tâm đi vào.

Ra On chăm chú nhìn Young Eun rồi nói: "Sau này đừng như thế."

"..."

"Chỉ cần công chúa điện hạ bằng lòng, lúc nào cũng có thể đến tìm ta. Còn nữa, công chúa điện hạ vẫn còn nhỏ, không cần thiết phải che giấu chuyện buồn ở trong lòng. Không, nói đúng hơn là tuyệt đối không được che giấu."

Nghe Ra On nói xong, Young Eun ngây người. Nhưng qua một lúc sau, khóe miệng công chúa lại từ từ hiện ra một nụ cười tươi đẹp.

Đây là lần đầu tiên Young Eun được nghe thấy lời nói thế này. Là một công chúa, có rất nhiều quy tắc phải tuân thủ. Luôn phải nghe những câu như "công chúa điện hạ, xin đừng làm vậy", "công chúa điện hạ, người là công chúa, sao người lại làm thế?", lúc nào cũng nói thế này không được, thế kia không được, cứ vẫn luôn nghe những lời như thế. Vậy mà hôm nay cô bé lại được nghe một lời nói khác, thật sự có thể không cần che giấu buồn bực của mình sao?

Câu nói này của Ra On đã làm cho trái tim đang thấp thỏm sợ hãi của Young Eun trở nên bình tĩnh lại. Young Eun mỉm cười rực rỡ, gật đầu thật mạnh.

Ra On nhìn Young Eun, nàng cũng mỉm cười theo, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ mà suy tư. Nhất định phải đi báo với thục nghi nương nương là công chúa ở đây, làm sao đây? Nhưng nếu công chúa không sợ nam nhân thì phản ứng lúc sáng của công chúa lại là thế nào?

Trong đầu Ra On đột nhiên hiện lại tình cảnh lúc sáng. Công chúa Young Eun nhìn thấy đại nhân Kim Jo Sun và những viên quan thuộc phe cánh ông ấy thì trở nên vô cùng sợ hãi, vậy nên lúc đó Ra On mới tưởng rằng Young Eun sợ nam nhân. Nhưng rõ là không phải như vậy, vì lúc ngồi bên cạnh Byung Yeon lại chẳng hề thấy cô bé sợ chút nào. Vì sao lại thế? Nếu không phải sợ nam nhân, vậy rốt cuộc vì sao lại sợ hãi? Hay là trong số những đại thần lúc sáng công chúa nhìn thấy, có người khiến công chúa hoảng sợ? Nhưng nếu là thế, nguyên nhân là vì đâu?

Ngay lúc Ra On đang một bụng tò mò.

"Hong nội quan! Hong nội quan! Hong nội quan có ở bên trong không?"

Theo tiếng gọi lớn đến mức cả Tư Thiện Đường cũng muốn rung lên, cánh cửa Tư Thiện Đường cũng bị mở ra, một nam nhân cao lớn đi vào. Tả bộ đạo sảnh Choi Jae Woo lần thứ hai tìm đến Tư Thiện Đường. Lần đầu tiên chính là lúc hiểu lầm y nữ Wol Hee – người Choi Jae Woo ái mộ – đã đem lòng thích Ra On nên đến.

Hắn đã thích y nữ Wol Hee từ rất lâu rồi. Cũng nhờ có chuyện gặp được Ra On nên quan hệ giữa hắn và Wol Hee đã trở thành tâm ý tương thông. Vậy nên với hắn, gặp Ra On chính là cuộc gặp gỡ có giá trị nhất. Tuy nhiên, mặc dù Choi Jae Woo và Wol Hee đã ở bên nhau, nhưng lại dẫn đến những vấn đề khác.

Hắn dùng ánh mắt hoảng loạn tìm khắp phòng cho đến khi đụng phải tầm mắt của Ra On.

"Hong nội quan!" Choi Jae Woo đi một bước lớn về phía Ra On.

"Có chuyện gì?"

"Chuyện là..."

Đang nói thì bỗng nhiên nhìn thấy Byung Yeon ở đằng sau Ra On, Choi Jae Woo liền giật mình. Hắn liền nhớ đến lần trước lúc chạy tới đây gây sự đã bị Byung Yeon đánh cho không còn manh giáp. Sau đó hắn lại nhìn thấy Young Eun đang đứng sau lưng Byung Yeon, hắn không biết người này là ai, nhưng y phục và khí chất của cô bé này hoàn toàn không tầm thường.

Vậy nên Choi Jae Woo vô cùng cẩn thận mà hỏi Ra On: "Vị này là..."

"Là công chúa Young Eun."

Nghe Ra On nói xong, hai mắt Choi Jae Won trợn to: "Hả?" Tiếp đó hắn liền dập đầu: "Tả bộ đạo sảnh Choi Jae Woo bái kiến công chúa điện hạ."

Nghe tiếng hắn lại hét to muốn sập nhà, Ra On thấy dở khóc dở cười. Young Eun cũng bị hắn làm cho giật mình mà đứng chết lặng. Qua một lúc sau, Young Eun mặt mũi trắng bệch vì hoảng hồn, cầm tay Ra On lên bắt đầu viết chữ.

"Ngẩng đầu lên."

"Công chúa bảo huynh ngẩng đầu lên."

"Làm sao thần dám chứ!"

"Tên này!"

Nghe lời truyền đạt của Ra On xong, Choi Jae Woo dè dặt ngẩng đầu.

Ra On lập tức hỏi: "Nhưng muộn vậy rồi rốt cuộc có chuyện gì mà chạy đến đây?"

"Không có, chỉ đến thăm hỏi thôi."

"Thật sao?"

"Không thể nào là thật được." Nghe câu hỏi của Ra On, Byung Yeon ngắt lời. "Nam nhân đó sẽ không phải vì hỏi thăm ngươi mà đến đây, tìm ngươi chắc chắn là có nguyên nhân."

Ra On mỉm cười, nhìn Choi Jae Woo rồi hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Không... không có."

"Nói đi, có phải vì y nữ Wol Hee nên mới như vậy không?"

Nghe đến câu hỏi này, Choi Jae Woo liền vội vã nói: "Ta thật sự không hiểu nổi nữ nhân, vì sao nữ nhân lại cứ như thế hả? Sao có thể..." Đang nói nửa chừng thì hắn đột nhiên lấy hai tay bịt miệng, ánh mắt dè dặt nhìn Young Eun: "Xin lỗi công chúa điện hạ, tiểu nhân đã nói lời bất kính trước mặt người."

Trái ngược với vẻ đầy lo lắng vì dám nói chuyện riêng của mình trước mặt công chúa, Young Eun bên này chỉ đang thấy tò mò muốn chết.

"Không cần ngại gì đâu, cứ nói tiếp đi."

"Công chúa điện hạ nói huynh đừng để tâm, bảo huynh tiếp tục nói."

"Nhưng mà..."

"Nhanh lên!"

"Chuyện đó... chuyện đó..." Nhìn thấy ánh mắt thúc giục của công chúa Young Eun, cuối cùng Choi Jae Woo thu hết can đảm lắp bắp nói: "Ta... ta thật sự... không hiểu nổi."

"Có gì mà không hiểu nổi?"

"Không lâu trước đây, ta muốn cùng y nữ Wol Hee đi ngắm trăng vào lúc trung thu. Nhưng nàng ấy lại nói một nữ nhi không thể đi cùng với một nam nhân vào buổi tối như thế được. Còn nói y phục không thích hợp nên không đi."

"Vậy sao?"

"Không chỉ có thế thôi đâu."

"Lại làm sao nữa?"

"Nói ta gần đây thay lòng đổi dạ rồi, ta thật sự muốn phát điên lên được mà."

"Có chuyện gì không giống với trước kia sao?"

"Có cái gì khác đâu, chẳng có thay đổi nào cả."

"Thật sự không có thay đổi nào sao?"

Nghe Ra On hỏi xong, Choi Jae Woo đặt tay lên tim mình nói: "Ta từ đầu đến cuối đều chỉ thích một người, bằng hữu của ta luôn khen ta một lòng một dạ đấy."

"Nhưng sao y nữ Wol Hee lại nói thế?"

"Ta không biết, hở ra một chút là giận. Giờ nàng ấy lại nói cõi lòng lạnh lẽo rồi sau đó đuổi ta đi."

"Có phải vì giận nên mới nói thế không?"

"Ta làm sao biết, ta thấy người thay lòng đổi dạ là nàng ấy thì có."

"Huynh nói y nữ Wol Hee thay lòng đổi dạ?"

Choi Jae Woo gật đầu thật mạnh: "Ừ, thay đổi rồi. Lúc ta đi tìm nàng ấy, nàng ấy không chịu gặp. Cứ luôn tránh mặt ta. Còn nói tạm thời đừng nên gặp nhau, cho dù lúc đi lại trong cung có nhìn thấy nhau cũng phải vờ như không thấy."

Ra On suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có phải sau trung thu thì mới xảy ra những chuyện này không?"

"Là một ngày sau ngày trung thu."

"Thì ra là vậy, sau đó thì sao?"

"Thì ta còn có cách gì nữa. Nàng ấy nói tạm thời không gặp, vậy nên sau này dù có nhớ thì ta cũng cố nhịn. Nhưng mà mấy hôm trước vô tình đi đường gặp nhau, nàng ấy lại nói những lời bất mãn với ta, hỏi ta vì sao không đến tìm nàng ấy lần nào. Vậy nên ta hoang mang trả lời nàng ấy là không phải nàng ấy bảo ta đừng đến tìm sao. Rồi nàng ấy bĩu môi nói không cho đến tìm thì thật sự không đến tìm, cứ thế oán hận ta."

"Ra là vậy."

"Từ sau đó, cứ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, ta tức đến sống không nổi nữa. Có thể cho ta biết vì sao y nữ Wol Hee lại như vậy không? Là nguyên nhân gì mà nàng ấy tự nhiên thất thường vậy?"

"Gần đây có gặp y nữ Wol Hee không?"

"Đã nửa tháng rồi không gặp, không biết lúc nào nàng ấy mới chịu gặp ta nữa."

"Vậy thời gian này huynh có đi tìm y nữ Wol Hee không?"

Choi Jae Woo lắc đầu: "Nàng ấy nói không muốn gặp nên dù ta nhớ nàng ấy thì ta cũng không dám đi."

"Huynh vẫn một lòng một dạ với y nữ Wol Hee chứ?"

"Chứ ngươi nghĩ vì sao ta lại đến đây tìm ngươi? Vì sao phải nhẫn nại chờ đợi nàng ấy chịu đến tìm? Ta nghĩ ngươi chắc sẽ có cách giải quyết chuyện này, sao hả? Ta phải làm sao mới hiểu được tâm sự của Wol Hee?"

Nghe thấy câu hỏi của Choi Jae Woo, Young Eun dùng vẻ mặt nghiêm túc viết lên tay Ra On.

"Nam nhân đó thật sự không biết vì nguyên nhân gì nên mới hỏi sao? Vì sao chuyện đương nhiên như thế mà cũng không biết?"

Ra On phì cười gật đầu, sau đó ghé vào tai Young Eun nói nhỏ: "Đại đa số nam nhân đều như thế cả."

"Thật sao?"

"Chẳng phải người vừa được chứng kiến à?"

Ra On xoay sang nhìn Byung Yeon rồi nói tiếp: "Kim huynh, vì sao y nữ Wol Hee lại làm thế?" Nàng muốn nghe thử cách nghĩ của Byung Yeon.

"Bất kể thế nào, y nữ Wol Hee quả là thay đổi rất nhiều. Hình như là một người rất biết tính toán, thích giày vò người khác."

"Vì sao y nữ Wol Hee lại nói tạm thời không muốn gặp người ấy nữa?"

"Chắc là thay lòng đổi dạ rồi."

Nghe thấy câu nói này của Byung Yeon, mặt Choi Jae Woo như sắp khóc đến nơi: "Thật sự là thay lòng rồi sao? Bây giờ phải làm sao đây?"

Nhìn hai người nam nhân trước mặt, cả Ra On và Young Eun đều không nhịn được cùng bật cười.

"Sao lại cười? Ta sắp chết rồi đây này. Y nữ Wol Hee rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Chắc không phải hạ quyết tâm chia tay với ta rồi chứ? Có phải bây giờ nàng ấy chán ghét ta rồi không?"

Nghe Choi Jae Woo nói một tràng xong, Ra On lắc đầu: "Không phải, y nữ Wol Hee không có ghét huynh. Là vì thích huynh nên mới như thế."

"Thích ta?"

"Đúng vậy."

"Nếu thích thì sao lại làm ra hành động như thế?"

"Chắc hẳn y nữ Wol Hee bất an lắm."

"Bất an? Bất an cái gì?"

"Vì huynh không giống với trước kia, vậy nên rất bất an."

"Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Ta không hề thay lòng đổi dạ với y nữ Wol Hee."

"Nhưng hành động chẳng phải đã thay đổi rồi sao? Trước kia dù y nữ Wol Hee nói ghét huynh thì không phải huynh vẫn theo đuổi à?"

"Hong nội quan từng nói rồi mà. Một khi nữ nhân nói ghét thì có khi thật sự là ghét."

"Lúc đó với lúc này đâu có giống nhau. Thật ra y nữ Wol Hee cũng muốn cùng huynh đi ngắm trăng. Nhưng không có y phục phù hợp nên mới từ chối. Nếu ta đoán không sai thì y nữ Wol Hee vì chuyện ngắm trăng mà đã cố gắng tự may y phục."

"Vì sao nhất định phải may y phục?"

"Bởi vì rất trông chờ vào lần ngắm trăng này. Vì trông chờ nên muốn được mặc đẹp một chút."

"Vậy vì sao lại nói là không thích?"

"Ngoài mặt nói không thích, thật ra là nói lời trái lòng. Sau này có cơ hội thì huynh hỏi đi, chắc chắn y nữ Wol Hee có làm y phục mới. Vì rất trông mong, nên cố gắng làm suốt đêm để bộ y phục trông thật là đẹp. Nghĩ đến mặc y phục này cùng ngắm trăng với huynh, chỉ e hồi hộp đến không ngủ được. Nhưng cuối cùng huynh lại thật sự không đến đón nàng ấy đi ngắm trăng."

"Thì rõ ràng nàng ấy bảo không muốn đi mà."

"Cứ hiểu đúng y một cách cứng nhắc về từ "không thích" này thì làm sao mà được. Mà không chỉ có thế, đã nửa tháng rồi không nói chuyện, cũng không đi tìm nàng ấy."

"Y nữ Wol Hee nói tạm thời đừng đến tìm nàng ấy." Choi Jae Woo lập tức nhảy dựng.

"Câu đó chỉ là để an ủi lòng mình thôi. Bảo huynh đừng tìm không phải thật sự bảo huynh đừng tìm, mà ngược lại phải đi tìm nhiều lần thêm, đi an ủi nàng ấy."

"Trời ơi, ta tưởng trên đời này chuyện học chữ là khó khăn nhất. Bây giờ xem ra khó nhất chính là lòng nữ nhân."

Ra On nhìn Choi Jae Woo một lát rồi nói: "Chuyện hai người cãi nhau thì làm sao giải quyết? Sau khi cãi nhau xong có làm lành rồi nói lời ái mộ với y nữ Wol Hee không?"

"Lời ái mộ? Nhất định phải nói sao?"

"Đừng bảo với ta là huynh chưa từng nói nhé."

"Nhất định phải nói sao? Ta không nói thì đã sao chứ? Ta đã như tên điên theo đuôi nàng ấy rồi còn gì."

"Xin huynh hãy mạnh dạn nói ra lời trong lòng đi, nhất định phải thường xuyên nói ra lời ái mộ trong lòng, hơn nữa lúc thổ lộ lòng mình thì nhớ mang theo hoa, hoa dại bên đường cũng được."

"Hoa? Hoa đó tặng rồi chỉ trong một ngày đã héo, còn tặng làm gì? Có ích gì chứ? Làm bộ làm tịch một cách vô ích."

"Nữ nhân sẽ vì một ít chuyện nhỏ mà động lòng."

"Làm rồi, ta làm rồi mà."

"Còn phải nói ra nữa, hơn nữa còn phải nói mỗi ngày."

"Vì sao nhất định phải như thế?"

"Vì nữ nhân luôn muốn xác nhận, xác nhận rằng mình đang được yêu."

Sắc mặt Choi Jae Woo trắng bệch, cúi thấp đầu: "Nữ nhân vì sao cứ phải như thế? Lúc nào cũng xác nhận? Nói một lần chẳng phải là được rồi sao? Vì sao lúc nào cũng xác nhận này nọ? Có phải bị bệnh đa nghi không? Rốt cuộc là vì sao?"

"Nam nhân sẽ thấy phiền phức, nhưng nữ nhân sẽ vì những điều nhỏ nhặt này mà thấy cảm động, thấy mình được yêu thương."

Nghe thấy câu nói của Ra On, Byung Yeon đứng sau lưng nàng khẽ gật đầu. Hắn dùng ánh mắt ý vị sâu xa mà nhìn vòng tay trên cổ tay của Ra On.

Lúc này, nghi vấn trong lòng Choi Jae Woo cũng đã được tháo gỡ ít nhiều, hắn lập tức phủi mông đứng dậy: "Cảm ơn đã giúp ta, để ta đi làm thử."

Choi Jae Woo hành lễ cáo lui với Young Eun rồi xoay người chuẩn bị mở cửa.

Đúng lúc đó.

"Hong nội quan, Hong nội quan."

Y nữ Wol Hee vừa nói vừa mở cửa, vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Choi Jae Woo đang chuẩn bị đi ra khỏi Tư Thiện Đường. Trên mặt y nữ Wol Hee lập tức hiện lên vẻ giận dỗi.

"Đến đúng lúc lắm, y nữ Wol Hee."

"Không, Hong nội quan, lần sau ta sẽ lại đến."

Nói xong chuẩn bị xoay người dợm bước, vẻ mặt Choi Jae Woo quẫn bách không biết phải làm sao, Ra On lập tức đến nắm tay áo của Wol Hee.

"Bây giờ mà đi thì sau này sẽ hối hận đấy."

Nghe Ra On nói xong, Wol Hee thoáng chốc do dự, sau đó đi vào Tư Thiện Đường.

Ngồi trong Tư Thiện Đường, Choi Jae Woo và Wol Hee bắt đầu nhìn thẳng vào nhau.

"Huynh ấy đã như thế rồi còn đâu. Được rồi, sau này đừng nói chuyện với ta nữa." Y nữ Wol Hee hừ mũi, quay đầu qua một bên.

Lúc này Choi Jae Woo im lặng.

Nhìn thấy tình cảnh này, Ra On thật muốn đứng dậy vỗ ngực dậm chân. Cái tên này, Wol Hee bảo huynh đừng nói chuyện nữa, thế là huynh thật sự không nói.

"Huynh an ủi một chút đi."

Nhịn không nổi nên Ra On đành phải nói, Choi Jae Woo bắt đầu len lén nhìn Wol Hee, bắt đầu an ủi.

"Y nữ Wol Hee, đừng giận nữa. Nghe ta nói chuyện đi."

"Chẳng phải đã nói với huynh là đừng nói chuyện sao?"

"À, vậy sao?"

Nhìn thấy bộ dạng như trẻ con dễ bảo của Choi Jae Woo, Ra On cười thầm trong lòng. Nàng lại lần nữa nháy mắt ra ám hiệu với hắn. Choi Jae Woo lại dồn can đảm mở miệng.

"Y nữ Wol Hee, ta sai rồi."

"Sai gì cơ?"

"Chuyện đó... chuyện đó..."

Choi Jae Woo để lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch. Tuy rằng đã nói câu nhận sai nhưng chẳng hề biết bản thân sai chỗ nào.

"Xem đi! Chẳng phải còn chẳng biết mình sai ở đâu sao?"

"Không phải, ta sai rồi, còn về sai ở đâu..."

Choi Jae Woo đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn răng suy nghĩ mình sai ở đâu. Y nữ Wol Hee bĩu môi, vẻ mặt đầy tức tối.

Đúng lúc này.

"Ha ha ha."

Young Eun đứng sau lưng Ra On bật cười to tiếng. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người cô bé.

"Công chúa Young Eun, người đang cười sao?"

Công chúa Young Eun đang cười nắc nẻ. Người bình thường còn khó nghe được tiếng nhai cơm của Young Eun chứ đừng nói gì đến chuyện nghe được giọng cô bé. Vậy mà bây giờ tiếng cười của công chúa còn đang vang vọng khắp Tư Thiện Đường. Đối diện với tình huống bất ngờ này, vẻ mặt của mọi người đều rất vi diệu.

Hơn nữa ngoài những người này, còn có một người khác cũng đang bất ngờ vô cùng.

"Young... Young Eun à."

Ngoài cửa Tư Thiện Đường chính là bóng dáng của thục nghi nương nương. Nương nương đang dùng ánh mắt to tròn kinh ngạc mà nhìn Young Eun.

"Thục nghi nương nương."

Những người ngồi trong phòng vội vàng cúi đầu hành lễ. Nhưng dường như không nhìn thấy sự hành lễ của họ, tầm mắt thục nghi nương nương vẫn không rời khỏi Young Eun.

Wol Hee và Choi Jae Woo đã nhanh tay lẹ mắt biến mất khỏi Tư Thiện Đường. Byung Yeon vốn nãy giờ luôn đứng sau Ra On cũng chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Thoáng chốc trong căn phòng nhỏ của Tư Thiện Đường chỉ còn lại Ra On, Young Eun và thục nghi nương nương.

"Nghe nói hễ rảnh rỗi thì con sẽ chạy đến đây, vậy nên ta mới đến xem thử, đúng là ở đây thật." Thục nghi nương nương dịu dàng nhìn Young Eun trong chốc lát rồi nói tiếp: "Đi về thôi."

Nhưng Young Eun lại gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Công chúa điện hạ, sao người cứ như thế mãi vậy? Người không biết nương nương vì tìm người mà cả tối nay khổ sở thế nào không? Dù cho là trái tim sắt đá cũng phải mềm ra rồi." Oh thượng cung đứng sau lưng thục nghi nương nương nói một cách sốt ruột: "Mau đi về thôi. Thục nghi nương nương lo lắng đến sắp ngất rồi, mau đến an ủi nương nương đi nào."

"Được rồi, đừng nói nữa."

"Nhưng mà..."

Thục nghi nương nương giơ tay lên ngụ ý ra lệnh cho Oh thượng cung yên lặng. Người cúi xuống ôm Young Eun vào lòng, trong lòng người hiểu rõ vì sao Young Eun lại lựa chọn trốn tránh ở đây, mắt người hoe đỏ.

"Young Eun à, con à, ta phải làm sao với con mới tốt đây?"

Nghe thấy câu đó, Young Eun cầm tay thục nghi nương nương lên viết chữ.

"Tối nay con ngủ ở đây rồi mai con sẽ về."

"Con muốn ở lại đây?"

"Như vậy còn ra thể thống gì." Oh thượng cung không nhịn được lại nói: "Ở đây là nơi nào, sao có thể để công chúa ngủ lại đây được. Thục nghi nương nương, như vậy tuyệt đối không được."

Young Eun ngước mắt nhìn Oh thượng cung rồi lại tiếp tục viết từng chữ lên tay thục nghi nương nương.

"Mẫu phi, con thích nơi này. Nếu ngủ lại nơi này, tối nay sẽ không mơ thấy ác mộng."

"Vậy sao? Là vậy à?"

Young Eun gật đầu.

"Được rồi, cứ như vậy đi."

Nếu nằm trong vòng tay của mẫu thân mà vẫn không cảm thấy an ổn thì...

Thục nghi nương nương nói đồng ý xong, Oh thượng cung lại cố gắng khuyên nhủ một lát nhưng vô ích. Thục nghi nương nương dùng ánh mắt kiên quyết khiến Oh thượng cung đành ngậm miệng. Nương nương quay sang nói với Ra On.

"Tối nay để công chúa ở lại đây ngủ một đêm đi. Ở đây con bé sẽ không gặp ác mộng, ngươi chăm sóc con bé nhé."

"Tiểu nhân sẽ dùng cả tấm lòng để chăm sóc công chúa điện hạ."

"Được, ta tin ngươi."

Thục nghi nương nương nhìn Ra On và Young Eun một lát rồi bắt đầu quay về Tập Phúc Hiên. Trong khóe mắt người có nước mắt nhưng chẳng ai nhìn thấy.

***

Từ chỗ xa xôi nào đó nghe được tiếng cú kêu vọng lại. Cung nữ được thục nghi nương nương để lại chăm sóc công chúa Young Eun hiện đang đứng ngoài cửa Tư Thiện Đường gật gà gật gù. Không biết từ lúc nào trời đã vào khuya.

Ra On nhìn Young Eun: "Công chúa điện hạ, tuy giường chiếu đơn sơ nhưng xin công chúa hãy nằm xuống đi, chắc vẫn đủ dễ chịu để người ngủ một giấc."

Young Eun nở nụ cười sáng lạn rồi vào trong chăn nằm. Ra On ngồi xuống bên cạnh giường.

"Tiểu nhân sẽ ở đây chăm sóc cho công chúa."

Young Eun nằm trên giường lắc đầu.

"Nằm xuống đi, ngủ chung."

"Không, sao tiểu nhân dám cùng nằm chung một giường với người chứ."

Young Eun níu ống tay áo Ra On.

"Chỉ khi ở cùng Hong nội quan, ta mới không mơ thấy ác mộng."

Trẻ con quả nhiên rất thích dựa dẫm vào người khác. Từ khuôn mặt như đang làm nũng của Young Eun, Ra On như nhìn thấy muội muội Dan Hee của mình. Cô bé ấy cũng dựa dẫm vào người khác giống thế. Thường muốn ngủ cùng tỷ tỷ. Muốn được trò chuyện trước khi ngủ. Nhưng chuyện ngủ cùng giường với công chúa này thật sự không hợp quy tắc.

Ra On lén nhìn cung nữ đang canh giữ ở bên ngoài cửa hiện đã dựa vào tường ngủ. Nàng tranh thủ nằm cạnh công chúa một lát chắc không sao chứ?

"Vậy... vậy ta nằm xuống cạnh công chúa, đợi đến khi công chúa điện hạ ngủ sẽ rời đi."

Nghe Ra On nói xong, Young Eun lập tức dịch người ra, để lộ giường đủ cho hai người nằm cạnh nhau, trông như một đôi tỷ muội ruột thịt. Ra On quay đầu lại nhìn Young Eun đang nằm cạnh nàng. Công chúa Young Eun dùng đôi mắt to tròn nhìn nàng, Ra On vỗ nhẹ lên vai cô bé.

"Không ngủ được sao?"

Young Eun gật đầu.

"Khuya lắm rồi, mau ngủ đi thôi."

Young Eun nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại.

Ra On khẽ cất giọng hát.

Gió thổi nhè nhẹ.

Dừng bên chiếc giường bé con đang nằm.

Ngọn gió có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Bé con của chúng ta đang ngủ, hãy đưa bé con đến vườn hoa thơm.

Gió thổi nhè nhẹ.

Ở lại bên trong trái tim bé con đi nhé.

Chiếc thuyền màu đỏ, con đường cô tịch, cứ thế rời xa người trong lòng.

Nhưng đừng buồn, cũng đừng bi thương.

Gió thổi nhè nhẹ.

Xoay chuyển trên bầu trời.

Con của ta ơi, con xinh đẹp ơi, ngủ ngoan, mơ đẹp nhé.

Gió thổi nhè nhẹ.

Gió cứ thổi, thổi tự do đi.

Người trong lòng thật xinh đẹp, người trong lòng thật vô tư, cười đi, hãy cứ cười vui vẻ.

Gió thổi nhè nhẹ.

Cơn gió sẽ biến mất vào ngày mai kia ơi.

Xin hãy ở lại bên cạnh bé con nhé.

Ở lại bên người trong lòng của ta.

***

Byung Yeon từ trong bóng tối xuất hiện. Ra On đã hát xong từ lâu nhưng trong tai hắn vẫn vang vọng giọng hát của nàng. Tuy là bài hát cất lên để hát ru cho công chúa Young Eun nhưng cuối cùng Ra On lại ngủ mất. Trong đêm đen yên tĩnh, chỉ truyền đến tiếng hít thở đều đặn của nàng.

Byung Yeon sợ tiếng bước chân của mình sẽ làm ồn đến Ra On nên hắn đi đến bên giường một cách khẽ khàng hết mức có thể. Dưới ánh trăng màu trắng ngà, khuôn mặt say ngủ của Ra On tựa như tiên nữ giáng trần. Là vì quá đẹp sao? Vì sao hắn lại có cảm giác như mình đang nằm mơ, mơ thấy một cảnh đẹp tựa như ảo giác say đắm lòng người, một ảo giác chỉ cần chạm tay vào sẽ biến mất. Một vẻ đẹp rung động trái tim.

"Xin huynh hãy mạnh dạn nói ra lời trong lòng đi, nhất định phải thường xuyên nói ra lời ái mộ trong lòng."

Trong đầu hắn hiện lên lời Ra On nói với Choi Jae Woo.

Byung Yeon nhẹ quỳ một gối xuống bên giường Ra On, rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

Qua một lúc, môi Byung Yeon chạm vào trán Ra On. Tựa như cánh bướm khẽ chạm vào hoa, đôi môi hắn hôn lên trán nàng một cách khẽ khàng nhưng lại như đóng một dấu ấn vĩnh hằng mạnh mẽ trong tim hắn.

Ta thích nàng, ta thích nàng, ta thích nàng, ta thích nàng...

Lời nói ấy như ma chú mà lặp đi lặp lại trong lòng hắn.

Byung Yeon ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen láy.

Buyng Yeon và Young Eun nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Buyng Yeon giơ ngón trỏ lên khẽ đặt lên môi hắn.

Bí mật.

Tuy hai người không nói tiếng nào, nhưng rõ là hiểu ý nhau.

Hắn thấy công chúa Young Eun mỉm cười gật đầu. Hắn cũng không kiềm chế được mà nở một nụ cười sáng lạn đến bản thân hắn cũng không ngờ rồi sau đó lại nhẹ nhàng bay lên xà ngang.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play