Ra On cứng đờ như cá vừa ra khỏi nước, không hề nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm một nơi. Con ma ngồi trên xà nhà vẫn đang nhìn nàng. Bây giờ mới chạng vạng thôi mà ma đã xuất hiện rồi sao? Cỏ dại trong cung đã không giống như bình thường, cho nên ma quỷ trong cung cũng bất thường vậy luôn à?
"Ha a". Con ma ấy miễn cưỡng ngáp một cái.
Ơ thế quái nào, ma cũng ngáp á?
"Làm gì vậy? Gì mà cứ nhìn chằm chằm ta? Bộ thấy ma sao?"
A! Còn có thể nói chuyện.
Cũng đúng, cho dù là ma thì cũng không có lí do không thể nói chuyện, cái miệng kia cũng đâu phải là để trang trí.
Đang lúc cảm thán thì con ma ấy phóng từ xà nhà xuống. Chẳng lẽ vì là ma hay sao mà từ cái nơi cao như thế lại có thể nhảy xuống nhẹ nhàng đến vậy.
"Ngươi, làm sao vậy?" Con ma cất giọng lười biếng.
Trong nháy mắt, Ra On đột nhiên bật dậy như lò xo rồi hét lên: "Cút đi, ma quỷ!"
Đùng. Con ma lấy ngón tay búng trán Ra On.
Hong Ra On: "A!"
"Còn muốn tiếp tục coi ta là thành ma quỷ không?"
Không phải ma, lời nói của nam tử khiến Ra On mở trừng mắt nói: "Là người... sao?"
"Trong mắt ngươi ta rất giống ma quỷ sao?"
Lúc nói câu này, ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lùng. Còn có đôi môi đỏ tươi như nhiễm máu và khuôn mặt tuyết trắng, nhìn thế nào cũng thấy không chân thật.
Ra On lấy tay sờ lên mặt nam tử. Mặc dù có hơi lạnh nhưng vẫn cảm nhận được thân nhiệt của con người. Tóc của nam tử ấy che nửa bên mặt, gió thổi tới một mùi hương xuất phát từ nam tử ấy cũng vô cùng chân thật.
Hong Ra On: "Thật là người sao?"
Ra On ngước đầu lên nhìn nam tử mặc nguyên bộ đồ màu đen mà hỏi. Không lâu trước đây đã gặp thư sinh Hoa Thảo, cũng một bộ dạng nam nhân cao lớn giống người này. Nói vậy gần đây là cái vận gì mà đều gặp được những nam nhân cao lớn tuấn tú lịch sự vậy? Đây là phúc hay họa chứ? (Yoon: Ừ, vận đào hoa đó cưng :v)
"Còn chưa sờ đủ hay sao?"
"Nhưng nơi này hẳn là không có ai mới đúng." Nhớ lại lời của Chang nội quan, Ra On lầm bầm lầu bầu. Xem ra Chang nội quan cũng không biết nhiều.
Nhưng mà... "Ngươi là ai vậy?"
Nhắc mới thấy mấy nam tử gặp gần đây Ra On đều hỏi như vậy, sẽ không thành thói quen chứ?
Nam tử không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy chứ ngươi là ai?"
Hong Ra On: "Hong Ra On, từ hôm nay sẽ ở Tư Thiện đường."
"Kim Byung Yeon, từ đó đến giờ đều ở Tư Thiện đường."
Hong Ra On: "A, là Kim nội quan à."
Nháy mắt, Byung Yeon dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Ra On. "Ta thoạt nhìn giống cái loại nội thị thấp kém đó sao?
Hong Ra On: "Cái gì mà nội thị thấp kém hả? Làm thái giám khó khăn biết bao nhiêu ngươi biết không? Mới nhìn thì có hơi dọa người, nhưng vì để làm thái giám còn phải đánh cược tính mạng đó ngươi có biết hay không?
Tuy đó là chuyện Ra On không thể nói ra được. Ra On nhìn chằm chằm về cái người tên Byung Yeon vừa miệt thị thái giám.
Byung Yeon xem ánh mắt đột nhiên nổi giận của Ra On như đồ trang trí, sau đó ngạo khí mười phần nói. "Ngươi là nội quan à, mặc kệ nói thế nào ta với ngươi chắc chắn không cùng một loại người."
Hong Ra On: "Vậy là loại người gì?"
Kim Byung Yeon: "Ngươi không cần biết."
Hong Ra On: ". . ." Người này thật là!
Không thèm nhìn đến Ra On đang giận đùng đùng, Byung Yeon nằm ngay tại chỗ Ra On vừa nằm.
Ra On ngơ ngác ngồi xổm ở cạnh chân hắn rồi rụt rè nói: "Chuyện là, trước giờ đã ở đây, vậy sau này có phải cũng định tiếp tục ở không?"
Kim Byung Yeon: "Nghe ra hình như ngươi định đuổi ta?"
Hong Ra On: "Tuyệt đối không có, vậy về sau ta nên xưng hô với ngươi thế nào?"
Kim Byung Yeon: "Cái gì xưng hô thế nào?"
Hong Ra On: "Không phải nội quan, vậy chức trách của ngươi là gì?"
Kim Byung Yeon: "Chức trách của ta ngươi biết để làm gì?"
Hong Ra On: "Biết chức trách gì ta mới có thể biết nên xưng hô thế nào với ngươi chứ".
Trong cung thì xưng hô dựa trên chức trách của người đó mà.
Kim Byung Yeon: "Không cần xưng hô."
Hong Ra On: "A?"
Kim Byung Yeon: "Dù sao đều là những người không đáng kể ở trong này, không phải sao?"
Hong Ra On: "Sự tình từ nay về sau ai có thể đoán trước được chứ."
Kim Byung Yeon: "Kim huynh."
Hong Ra On: "Cái gì?"
Kim Byung Yeon: "Vậy gọi ta là Kim huynh đi."
Hong Ra On: "Kim huynh sao?"
Trước vấn đề của Ra On, Byung Yeon trông như mất kiên nhẫn đứng lên đi mất.
Ra On cứ chớp mắt nhìn chằm chằm sau lưng của người kia rồi bắt đầu mở miệng ra kêu: "Kim huynh."
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Phiền huynh cho ta biết chăn ở đâu?"
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Kim huynh."
Kim Byung Yeon: "Thấy có hơi phiền rồi đó."
Byung Yeon vẫn đưa lưng về phía Ra On, dùng mũi chân chỉ về phía đối diện vách tường. "Trong ngăn tủ bên kia."
Ra On vội vàng mở ngăn tủ ra. Bên trong có vài cái chăn có vẻ đã cũ. Ra On đem chăn sạch đến trải ở chỗ Byung Yeon nằm. Sau đó lại gọi Byung Yeon.
Hong Ra On: "Kim huynh."
Kim Byung Yeon: "Ta không cần chăn."
Hong Ra On: "Không phải cái đó. . ."
Byung Yeon chậm rãi xoay người hướng mặt về phía Ra On. Bày ra một bộ dạng nếu Ra On dám kêu hắn chỉ để nói những chuyện râu ria thì sẽ không tha thứ.
Byung Yeon dùng ánh mắt khí thế bức người ấy khiến cho Ra On gian nan mở miệng: "Chỗ đó, chỗ đó, là của ta."
Vừa rồi, chính ta đã dùng nhiệt độ cơ thể của ta ủ ấm chỗ đó mà.
Còn có kiểu người này sao? Byung Yeon nhìn Ra On một hồi, đột nhiên miễn cưỡng nhích thân mình vào trong một chút. Cứ thế lộ ra một khoảng trống đủ cho một người nằm.
Hong Ra On: "Không phải bảo ta nằm đây chứ?"
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Thực xin lỗi, ta chưa bao giờ ngủ cùng với người xa lạ."
Cho dù mặc trang phục nội quan, nhưng nàng là nữ, còn là nữ tử đang ở giai đoạn trẻ trung nở rộ. Dù thế nào cũng không thể tùy tiện ngủ cùng một chỗ với một nam tử xa lạ được. Ra On quả quyết lắc đầu.
Byung Yeon dùng ánh mắt khác thường nhìn Ra On.
Mặc kệ hắn muốn gì, Ra On nằm chặt chăn chờ Byung Yeon trả chỗ.
"Tên đáng ghét." Nói ngắn gọn một câu xong Byung Yeon miễn cưỡng dịch thân ra.
Hong Ra On: "Thực xin lỗi."
Vì nguyên nhân khó nói, Ra On cúi đầu về phía Byung Yeon đang thong thả bước đi. "Kim huynh, sáng sớm mai phải quét tước điện các khác, khi đó. . . hả?"
Ra On nghiêng đầu qua một bên. Rõ ràng vừa mới đi đứng một cách biếng nhác mà nhoáng một cái đã không thấy Byung Yeon đâu.
Hong Ra On: "Đi vào trong rồi sao?"
Ra On nhìn dáo dác trái phải, sau đó không lâu lại há hốc nhìn về phía xà nhà. Không biết từ lúc nào, Byung Yeon đã nghiêng thân nằm dài trên xà ngang. Rốt cuộc leo lên đó từ khi nào vậy?
Hong Ra On: "Chắc không định, ngủ trên đó chứ?"
Kim Byung Yeon: "Không phải ngươi nói không thể ngủ cùng sao?"
Hong Ra On: "Tuy là như vậy."
Ngủ mà có cảm giác có người nhìn chằm chằm từ xà nhà, sao ngủ nổi.
Kim Byung Yeon: "Hay là ta lại xuống lần nữa?"
Hong Ra On: "Không cần! Quên đi!"
Ở bên cạnh lăn qua lăn lại, thôi thà cứ nhìn từ trên đó đi. Ra On nhìn về phía Byung Yeon đang nằm nghiêng trên xà ngang híp mắt nhìn xuống dưới. Đêm nay bảo đảm ngủ không ngon.
***
Chíp chíp chíp. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim sẻ hót buổi sáng.
Hong Ra On: "Buổi sáng sớm nhẹ nhàng khoan khoái."
Ra On dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì biết Byung Yeon đang ngủ trên xà ngang nên cả đêm khó ngủ cực kì.
"Phải tìm cách mới được, cứ như vậy ta sẽ trở thành con ma đầu tiền ở đây mất." Ra On lầm bầm lầu bầu đứng lên.
"Lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?"
Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp. Là Byung Yeon lúc nãy còn ngủ trên xà.
Hong Ra On: "A, làm ta sợ muốn chết. Huynh đừng xuất quỷ nhập thần nữa."
Không để ý tới Ra On, 'vèo' một phát chui vào trong chăn của Ra On.
Kim Byung Yeon: "Mùa hè sắp hết rồi sao? Sáng sớm có hơi lạnh."
Không phải không cần chăn sao. Nhưng mà nghĩ lại nếu ngủ trên xà nhà mà trùm chăn thì có vẻ hơi buồn cười.
Hong Ra On: "Kim huynh vì lí do gì mà lại ngủ ở trên xà ngang?"
"Kim huynh đang làm gì ở đâu vậy?"
"Kim huynh bao nhiêu tuổi ?"
"Nhưng mà Kim huynh, khi nào có cơm vậy? Ăn ở đâu? Ở đây sao?"
Đùng!
Byung Yeon dùng mũi chân đá lưng Ra On. Sau đó vô cùng không kiên nhẫn ôm chăn xoay người.
"Ta rất ầm ỹ sao? Thực xin lỗi, Kim huynh." Ra On dùng biểu tình thẹn thùng gãi cái ót.
Đúng lúc này. Ọc ọc. Trong bụng Ra On truyền đến thanh âm khuấy động gian phòng yên tĩnh. Từ đêm qua đã bắt đầu ôm bụng đói đi ngủ rồi.
Ra On vội vàng ôm bụng nhìn về phía Byung Yeon đang bịt kín chăn. Chắc không có nghe đâu nhỉ? May mắn là trùm kín chăn nên chắc không nghe thấy đâu. Ra On nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Byung Yeon đột nhiên đứng dậy .
Hong Ra On: "Sao, làm sao vậy?"
Chẳng lẽ tức giận? Ra On dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Byung Yeon.
Dùng vẻ mặt phiền chán liếc Ra On một cái rồi Byung Yeon phun ra một câu: "Cái tên đáng ghét."
Nghe xong câu đó Ra On lập tức đỏ mặt, đang lúc dự định phản bác thì...
"Hong nội quan! Hong nội quan!"
Bên ngoài có người gọi với vào. Ở cách cái bình đầy cỏ dại không xa kia, chính là Chang nội quan đang miễn cưỡng rướn cổ vào trong gọi.
Hong Ra On: "Chang nội quan!"
Hôm nay nhìn thấy Chang nội quan liến thấy vô cùng mừng rỡ. Ra On kích động lập tức chạy ầm ầm ra cửa.
Byung Yeon ngơ ngác nhìn sau lưng Ra On rồi lầm bầm lầu bầu: "Thật sự là một tên đáng ghét."
"Hong nội quan, có khỏe không?" Trong lòng đang ôm một bọc nhỏ, Chang nội quan đảo mắt nhìn từ Ra On cho tới bên trong Tư Thiện đường.
Hong Ra On: "Hoàn hảo. Tuy là buổi tối ngủ không ngon lắm, nhưng vẫn có thể ở được."
Chang nội quan: "Không ngủ được sao? Vì sao? Nhìn thấy cái gì kỳ quái sao?"
Hong Ra On: "Cái gì kỳ quái? A, nói đến đúng là đã nhìn thấy."
Chang nội quan hỏi vậy khiến Ra On nhớ tới Byung Yeon trên xà ngang. Rất kỳ quái, đúng là một quái nhân mà.
Chang nội quan: "Vậy, vậy sao? Thật sự thấy được sao?"
Hong Ra On: "Ừ, thấy được. Không chỉ thấy, còn nói chuyện với nhau nữa."
"A oái!" Mặt Chang nội quan lập tức tái nhợt. "Đây, cái này. . ." Chang nội quan vội vàng đem vật đang ôm trong lòng đưa cho Ra On.
Hong Ra On: "Đây là cái gì?"
Chang nội quan: "Đồ dùng tất yếu trong cuộc sống cùng với y phục để thay của Hong nội quan. Vậy ta xin phép cáo từ."
Hong Ra On: "Đừng, vào trong ngồi đi. Bây giờ trong đó có hơi loạn chút thôi."
Chang nội quan: "Không được, không cần."
Hong Ra On: "Có vài chuyện quan trọng muốn hỏi Chang nội quan mà."
Chang nội quan: "Vậy, đứng đây hỏi đi."
Hong Ra On: "Nơi này không thích hợp ngồi xuống nói chuyện."
"Nói chuyện phiếm không cần chọn chỗ đẹp đâu." Không dám bước vào Tư Thiện đường một bước nên Chang nội quan vội vàng ngồi đại ở trước đại môn. "Nơi này cũng rất thoải mái."
Hong Ra On: "Nếu thật sự muốn vậy thì cũng được"
Ra On đành phải ngồi chồm hổm cạnh Chang nội quan.
Hong Ra On: "Nhưng mà Chang nội quan, Tư Thiện đường sao lại biến thành dạng này?"
Chang nội quan: "Lúc loạn Nhâm Thân thì cung này bị cháy thành vậy đó."
Hong Ra On: "Loạn Nhâm Thân đó đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi không phải sao? Qua thời gian lâu vậy rồi sao lại mặc kệ không tu sửa nơi này?"
Chang nội quan nhìn xuống chung quanh. Sau đó thấp giọng nói: "Hong nội quan, đây là bí mật. Chính cung này âm khí quá nặng, cho nên từ trước kia đã bắt đầu thường xuyên phát sinh nhiều chuyện mang điềm xấu. Nơi có âm khí mạnh nhất trong chính cung chính là Tư Thiện đường này. Như để chứng thực chuyện này, Tư Thiện đường trên thực tế thường xuyên phát sinh chuyện đáng sợ. Ví dụ như. . ."
Hong Ra On: "Hai cung nữ chết đuối trong hồ nước của Tư Thiện đường sao?"
Ra On nói xong, đột nhiên Chang nội quan cúi đầu: "Hong nội quan, ta có việc muốn thông báo."
Hong Ra On: "Thông báo?"
Chang nội quan: "Trên thực tế. . ."
Cũng không nói gì tiếp, Chang nội quan hướng về phía Ra On dựng lên bốn đầu ngón tay.
Chang nội quan: "Trên thực tế là bốn người."
Hong Ra On: "Là có ý gì?"
Chang nội quan: "Cung nữ chết đuối trong hồ nước của Tư Thiện đường, trên thực tế không phải hai người mà là bốn người. Thòi Thế Tông đại vương thì chết hai người, sau này chết thêm hai người nữa, ta còn nghe nói ngoại trừ hai chuyện ta biết này ra, hình như còn rất nhiều người nữa."
Ra On quay đầu đi. Sau đó dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại nhìn Chang nội quan. "Cái kia, Chang nội quan, còn có một chuyện muốn hỏi nữa."
Chang nội quan: "Chuyện gì?"
Hong Ra On: "Ngày hôm qua không phải đã nói trong Tư Thiện đường chỉ có mình ta sao?"
Chang nội quan: "Ừ."
Hong Ra On: "Vậy thì, vị kia là ai?"
Chang nội quan: "Vị nào?"
Hong Ra On: "Chính là một nam tử tóc che hết nửa khuôn mặt, mặc nguyên một bộ đồ mau đen ấy."
Chang nội quan: "Nam tử mặc nguyên bộ đồ đen?"
Hong Ra On: "Là cái người nằm trên xà nhà một đêm rồi mới đi xuống, người đó từ khi nào thì bắt đầu đến ở Tư Thiện đường này vậy?"
Chang nội quan: "A, ha ha."
Chang nội quan vụng trộm dời mông ra phía sau.
Hong Ra On: "Chang nội quan?"
Sao lại thế này?
Chang nội quan: "A ha ha ha, ta có việc gấp."
Hong Ra On: "Ngồi thêm một lát không được sao? Ta còn nhiều chuyện không hiểu lắm."
"Về sau có rất nhiều thời gian, khó hiểu về sau lại hỏi đi, ta cáo từ." Chang nội quan sắc mặt tái nhợt, chân như nhũn ra chạy khập khiễng đi mất.
Hong Ra On: "Chang nội quan! Sao lại đi mất rồi? Ta ở trong Tư Thiện đường này nên làm cái gì? Mà so với cái này thì khi nào mới có cơm vậy?"
Ôm cái bụng rỗng không, Ra On lại nghe được tiếng cái bụng biểu tình. "A, đói chết mất."
Lại trở lại Tư Thiện đường, nghênh đón Ra On chính là căn phòng trống rỗng cùng cái bụng rỗng nốt.
Byung Yeon vốn đang nằm ở chỗ của Ra On giờ này cũng không thấy đâu hết.
"Đi vào trong rồi sao?" Ra On hơi lo lắng nhìn vào trong các điện các bọc ngoài Tư Thiện đường.
Đúng lúc này.
Kim Byung Yeon: "Đang tìm ta sao?"
Hong Ra On: "A, làm ta sợ muốn chết."
Byung Yeon vừa mới không thấy đâu kia lại thình lình xuất hiện.
Hong Ra On: "Huynh đi vào trong đó sao?"
Byung Yeon đem một cái bao ném cho Ra On.
Hong Ra On: "Đây là cái gì?"
Kim Byung Yeon: "Không phải ngươi nói đói bụng sao?"
Hong Ra On: "A?"
Ra On mở ra cái bao Byung Yeon ném cho.
Lập tức hiện ra trước mắt những thức ăn khoái khẩu. Thịt gà đã nấu chín, thịt nướng tẩm gia vị, món mực dùng nguyên liệu đủ màu để tạo hình, bánh bí đỏ, bánh khoai tây, bánh gạo, vân vân.
Là những món ăn lúc ở ngoài cung rất ít khi được thấy. Nhìn đồ ăn cảm thán xong, Ra On nhìn khắp bốn phía trong phòng, chính là tìm một cái bàn để bày ra những món ăn này.
Hong Ra On: "Kim huynh, có phải lúc huynh lấy những món ăn này đi hình như không có lấy luôn cái bàn về sao?"
Quả nhiên vẫn là không trả lời.
Đành phải đem đồ ăn để ở trên đất.
Nhưng. . . lần này lại phát hiện là không có đũa.
Ngay tại lúc đang không biết làm sao, Byung Yeon từ trên xà ngang lại mở miệng: "Tùy tiện lấy tay bốc ăn đi."
Không muốn bị hiểu lầm cho mình là người không biết điều, Ra On vội vàng cúi đầu, nhưng sau đó lại ngẩng lên nhìn Byung Yeon rồi hỏi: "Nhưng mà Kim huynh, vốn trong cung mọi người dùng cách này để ăn cơm sao?"
A, cuộc sống trong cung, thật sự không quen mà.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Thật sao? Thật sự đã nhìn thấy?"
Chang nội quan: "Ta nghe được rõ ràng mà, nói với ta là đã thấy được, không chỉ vậy, thậm chí còn cùng hắn nói chuyện nữa."
Trong một góc Đông Cung điện, Trọng Hi đường.
Bên dưới mái hiên, một đám cung nữ và nội quan tập trung cùng nhau. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ tập trung ở đây. Ba ngày qua cứ đúng hẹn là họ tụ tập ở đây chính là vì tòa cung điện bị bỏ hoang mang tên Tư Thiện đường kia. Tất cả mọi người đang tập trung nghe chuyện ma quái do Chang nội quan kể.
"Thật đúng là kỳ quái, không phải người chết ở Tư Thiện đường là cung nữ sao? Nhưng Hong nội quan lại nói là nhìn thấy một nam quỷ?"
Chang nội quan: "Ngươi cái tên không biết trời cao đất rộng này, chết trong Tư Thiện đường đâu chỉ có cung nữ. Ta nghe nói là còn có một đôi cung nữ và binh lính yêu nhau rồi cùng nhau nhảy xuống hồ đó chết đuối đấy."
"Còn có chuyện này nữa hả?"
"Ôi chao ôi, thật đáng sợ."
"Còn nữa Chang nội quan, Hong nội quan đã ở Tư Thiện đường mấy ngày rồi?"
Kim nội quan hỏi xong, Chang nội quan liền vội trả lời: "Cho tới hôm nay là được ba ngày."
"Ba ngày. . ." Kim nội quan vừa lầm bầm lầu bầu vừa lấy từ trong tay áo ra mười hai đồng tiền. "Như vậy, ta cá là hắn còn có thể kiên trì ba ngày."
Kim nội quan còn đang nói thì một cung nữ ở bên cạnh đã lắc đầu nói: "Còn có thể kiên trì ba ngày sao? Đã gặp quỷ, lại còn nói chuyện nữa. . . , vậy sắp đi gặp Diêm vương gia còn gì. Ta cá là hắn còn có thể kiên trì một ngày, lấy miếng san hô này ra cá."
"Nhưng mà dù gì cũng là người đã kiên trì được tận ba ngày, ta cá năm ngày."
"Ta cá là bốn ngày."
Các cung nữ cùng hoạn quan bắt đầu lấy Ra On ra cá cược.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai sống nổi được hai ngày ở trong Tư Thiện đường ma quái đó. Nhưng người mới vào cung lần này lại sống được tận ba ngày, khiến mọi người đều thấy hiếu kỳ nên bắt đầu cá cược.
"Nhưng vẫn thấy có hơi lo lắng." Sau khi đăt tiền cược xong, Chang nội quan mở miệng. "Trạng thái của Hong nội quan theo ta thấy là lành ít dữ nhiều rồi, vừa rồi ta vụng trộm nhìn vào trong Tư Thiện đường, vẻ mặt Hong nội quan ngơ ngác cứ nhìn về hướng xà nhà lầm bà lầm bầm, ta sợ không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện."
"Han thượng cung của Trung cung điện từng nói, bị quỷ ám thì sẽ vậy."
"Còn trẻ vậy mà, tiếc quá."
"Đúng vậy, sao lại đi gặp tổ tiên sớm như vậy."
"Mà Yang Kyung à, đã đến giờ hầu hạ thái tử dùng bữa đúng không?"
"Ôi cha mẹ ơi, thiếu chút nữa quên ."
Cung nữ Yang Kyung 'vèo' một tiếng chạy về phía Ngự Thiện phòng.
"Ta cũng còn có chuyện mà Jin thục nghi nương nương đã phân phó nữa, thiếu chút nữa quên."
"Ta cũng cáo từ ."
Cứ như vậy sau khi nhóm hoạn quan và cung nữ biến mất không lâu, dưới mái hiên Trọng Hi đường lại xuất hiện một bóng đen rồi biến mất.
***
Hong Ra On: "Ta cho rằng, nội quan hẳn là phải làm việc ở bên cạnh một vị có thân phận hiển hách."
Trong phòng trống rỗng lẻ loi một mình Ra On ngồi nhìn về phía trần nhà nói tiếp: "Ta không hề tưởng tượng nổi là mình sẽ canh giữ ở một điện các trống rỗng tới mức này."
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Ta cũng không có thầm oán. Trên thực tế, ở ngoài ta cũng đã sống một cuộc đời nghèo khó. Từ khi còn nhỏ đến giờ ta chưa bao giờ được sống nhàn hạ giống như bây giờ. Nhưng mà Kim huynh, ta biết làm sao bây giờ? Ở đây có gì chơi không, ha ha ha, ta không biết gì cả, biết có cái gì thì mới chơi được chứ."
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Còn nữa Kim huynh, ta không nghĩ ra vì sao những người kia cứ trốn tránh ta. Vừa rồi trên đường ta ra khỏi Tư Thiện đường đi thăm thú các điện các bên ngoài đã gặp vài hoạn quan. Thật vất vả mới gặp được một người sống, a, tuyệt đối không phải có ý nói Kim huynh không phải người đâu. Mặc kệ nói như thế nào, ta vô cùng hưng phấn muốn trò chuyện cùng họ, nhưng họ lại giống như nhìn thấy ma vậy, cứ trốn tránh ta. Sao mọi người lại như vậy nhỉ?"
Ra On nói chuyện với Byung Yeon trên xà nhà, nhưng cũng không chờ mong nghe câu trả lời.
Ra On đã vào Tư Thiện đường được ba ngày. Ngày đầu tiên là vì quá mệt nhọc mà ngủ, ngày hôm sau là quét tước điện các cả ngày. May mắn là một nửa đã bị sụp, quét tước điện các cũng chỉ cần một ngày là đủ.
Cho nên, ngày thứ ba cũng chính là buổi sáng hôm nay bắt đầu không có việc gì làm, nên cứ vậy lảm nhảm với Byung Yeon trên xà ngang. Byung Yeon không hề trả lời lại câu nào đúng y như dự đoán.
Ừ, không sao hết, không sao, có người ở bên cạnh cũng coi như an ủi rồi.
Hong Ra On: "Ta đã nói câu này chưa? May mà có Kim huynh."
Lúc này, Byung Yeon vốn nãy giờ im lìm như tượng đá lại giật mình, nhưng Ra On ở dưới lại không nhìn tháy.
"Nếu không có Kim huynh, ở nơi này sẽ khó khăn lắm." Ra On cất giọng thành thật.
Byung Yeon đích thực là nam nhân, lại còn là nam tử có một vẻ ngoài đáng chú ý, chuyện này khiến Ra On bất an. Nhưng ở nơi lẻ loi này, nếu không có người kia ở đây, có khi Ra On không chịu nổi tịch mịch mà giơ hai tay hai chân bỏ chạy không biết chừng.
Cũng phải, cho dù đi ra ngoài thì cũng không thể cử hành tân tham lễ phong phú như lời Sung nội quan nói, cho nên rồi cũng sẽ bị vứt bỏ ở chỗ khác mà thôi.
Ra On cười khổ rồi vội vàng dời sang một chủ đề khác.
Hong Ra On: "Dan Hee nhà chúng ta, chắc đã đỡ nhiều rồi nhỉ?"
Vốn cũng không thích lải nhải như vậy, nhưng không có việc gì làm, xem ra sẽ càng ngày càng lải nhải. "Thần y đã xem bệnh cho con bé rồi, như vậy không chừng bây giờ đã có thể trò chuyện sôi nổi với mọi người rồi cũng nên. Lúc ta ra khỏi cung này liệu con bé có phải sẽ còn khỏe mạnh hơn so với ta chăng?"
Tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi, sắc mặt ưu sầu cũng lập tức trở thành nét mặt toả sáng.
Hong Ra On: "Giấc mộng của ta là, lúc Dan Hee nhà ta xuất giá, có thể chuẩn bị y phục xinh đẹp quý giá giống như tiểu thư khuê các nhà khác, còn có những vật phẩm trang sức thật đẹp nữa. Sẽ ngồi ở trong kiệu hoa xinh đẹp chói mắt, gả nàng đi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hàng vạn người khác.
Nếu muốn như vậy, không thể cứ ngồi ngốc ở đây được. Trong cung điện bị bỏ hoang, sống những ngày không có việc gì làm. Ra On thất thần suy nghĩ rồi nhìn về phía cửa. Một góc trời đã bắt đầu nhiễm ánh nắng màu đỏ hồng. Cả ngày không có việc gì làm mà sao trôi qua cũng nhanh vậy, hơn nữa...
Ra On nhìn về phía cái bụng không biết liêm sỉ đang kêu 'ọc ọc ọc'. Không làm cái gì hết mà bụng vẫn cứ đúng giờ là vang lên không ngừng.
Ra On lười nhác đứng lên.
"Đi vào trong đó sao?" Byung Yeon trên xà ngang đột ngột mở miệng .
Ra On ngồi dưới đất lập tức vui vẻ trả lời: "Tìm chút chuyện mà làm thôi."
Kim Byung Yeon: "Không cần phải làm, cái gì cũng không cần làm."
Hong Ra On: "Mỗi ngày Kim huynh đều đưa cơm tới khiến ta không có mặt mũi nào ăn."
Kim Byung Yeon: "Sao lúc ăn không thấy ngươi nói không có mặt mũi ăn?"
"Ông nội của ta từng nói." Ra On theo thói quen dựng ngón trỏ lên nói: "Con người không làm gì cả thì cũng không cần ăn."
Kim Byung Yeon: "Trẻ con cũng có làm gì đâu mà vẫn được ăn, ông nội của ngươi, có vẻ nhỏ mọn quá rồi."
Hong Ra On: "Ý là chỉ tầm quan trọng của sự lao động, xem như là một kiểu giáo dục mà thôi."
Ra On vừa mới dứt lời liền đi ra gian phòng.
Sau một hồi, Ra On bê một cái bàn nhỏ về lại gian phòng. Trên cái bàn nhỏ đó là một chén cháo gà còn đang bốc khói với hương thơm ngào ngạt. Ở đây ba ngày, Ra On chưa từng thấy Byung Yeon ăn cái gì. Ra On ngẩng đầu nhìn thấy Byung Yeon trong bộ áo thùng thình.
Hong Ra On: "Kim huynh, đây là cháo được nấu từ thịt gà thừa hôm qua."
Kim Byung Yeon: "Ngươi ăn luôn đi."
Hong Ra On: "Ta mới ăn rồi."
Kim Byung Yeon: "Phiền quá đi mất."
Hong Ra On: "Huynh như vậy không ăn không uống, đầu váng mắt hoa thì phải làm sao?"
Kim Byung Yeon: ". . ."
Hong Ra On: "Cứ như vậy không chừng lại rơi từ trên xà ngang xuống chết đó huynh. Vậy sẽ tức cười lắm không phải sao? Kiểu này mà xuống dưới kêu oan cũng sẽ bị quỷ sai cười chết."
Kim Byung Yeon: "Ta thấy ngươi đang mong ta chết thì phải."
Hong Ra On: "Sao vậy được, chỉ nói thôi mà, cho nên Kim huynh, xuống dưới vài miếng đo. Không phải khoe đâu, nhưng mà cháo gà do ta nấu, huynh có chết ma quỷ cũng sẽ thích huynh."
Ra On thổi thổi cho hương thơm ngào ngạt của cháo gà đến chỗ Byung Yeon, nhưng vẫn là không nhúc nhích. Kết quả, Ra On bĩu môi đành phải đẩy cái bàn nhỏ sang một bên.
Tư Thiện đường lại lâm vào yên tĩnh.
Không có việc gì Ra On lại lẩm bẩm: "A, nhàn rỗi thực mệt, hay là quét dọn lần nữa?"
"Đừng." Không giống với sự xa cách bình thường, Byung Yeon cất giọng kháng nghị.
Nhớ tới vì quét tước mà Ra On làm điện các bụi bay mịt mù, Byung Yeon nghiến răng nghiến lợi quả quyết kháng nghị, còn Ra On lại ngồi dưới sa sút tinh thần.
Có vẻ như không quen nhìn thấy cái kiểu sa sút của Ra On, Byung Yeon không kiên nhẫn nói: "Nếu thật sự thấy buồn chán như vậy thì ra ngoài nhổ cỏ dại đi."
"A, cỏ dại, cỏ dại sao?" Ra On nhìn về phía cỏ dại tươi tốt ở tiền viện Tư Thiện đường. "Đúng vậy, sao không nghĩ tới chuyện đi nhổ cỏ nhỉ? Kim huynh, huynh đợi ta chút, ta lập tức đi nhổ cỏ."
Vì có việc làm nên sắc mặt Ra On trở nên sáng sủa thích thú. Ra On te te chạy ra ngoài.
Nhưng không lâu sau đó, lại quay trở về ngước mắt nhìn xà ngang.
Hong Ra On: "Kim huynh."
"Không biết có lưỡi liềm không?"
"Vậy có cuốc không?"
"Cũng đúng, Kim huynh sao có thể có mấy món linh tinh đó chứ."
Nhiều cỏ dại như vậy nhổ bằng tay không là chuyện không thể nào.
Hong Ra On: "Bên trong điện các không chừng còn có chuyện gì đó để làm, ta đi tìm thử xem."
Lúc Ra On lầm bầm lầu bầu vừa định đi ra, phía sau lưng lại nghe giọng của Byung Yeon: "Đừng đi về phía lầu các phía đông."
Hong Ra On: "Vì sao?"
Kim Byung Yeon "Sẽ có ác nhân quái thú gì đó đi ra."
Hong Ra On: "Cái gì ác nhân quái thú?"
Byung Yeon lại xoay người sang chỗ khác không thèm trả lời.
Ra On mờ mịt nhìn xà ngang một hồi rồi đi tiếp vào trong điện các. Ác nhân quái thú lầu các phía đông? Đó rốt cuộc là cái gì vậy?
Cạch. Sau khi Ra On đóng cửa đi ra ngoài, bên trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Ở trong không gian quen thuộc như gặp lại bằng hữu cũ, Byung Yeon mở mắt.
Hắn chậm rãi đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tiền viện Tư Thiện đường, thân ảnh một người đang đi lòng vòng trong đám cỏ dại chiếu vào trong mắt hắn.
Kim Byung Yeon: "Tên đáng ghét."
Lầm bầm mắng chửi trong miệng xong Byung Yeon lại nhìn sang bên dưới. Trong một góc phòng, có thể ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt của chén cháo gà lan tỏa. Hết nhìn từ Ra On cho đến chén cháo kia, hắn đột nhiên 'vèo' một tiếng nhảy từ trên xà ngang xuống.
Nếu lúc này Ra On nhìn thấy chắc sẽ há hốc sợ hãi vì loại thân pháp nhanh nhẹn này. Trong chớp mắt, Byung Yeon đã đến phía trước bàn nhỏ nhìn chăm chăm chén cháo vẫn còn ấm.
"Phiền phức." Như là đang than thở bất mãn, Byung Yeon ngồi xuống cạnh bàn nhỏ.
Chỉ lát sau hắn đã cầm thìa chỉnh tề múc một muỗng cháo cho vào miệng. Lúc này trong miệng hắn ngập tràn mùi thơm ngọt của cháo. Cháo thịt gà vừa được nấu nhừ ăn vào khiến đầu lưỡi như khối băng của hắn cứ như muốn hòa tan.
Kim Byung Yeon: "Đây chính là hương vị ăn rồi dù có chết ma quỷ cũng sẽ yêu mến mình sao?"
Vừa nghĩ tới những lời nói của Ra On vừa lầm bầm châm chọc cay nghiệt. Nhưng dù vậy thì tay hắn vẫn cứ liên tục hết muỗng này đến muỗng khác cho cháo vào miệng.
Không bao lâu sau chén cháo đã sạch sẽ.
Chẳng lẽ là vì đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác được ấm no sao? Cái cảm giác ăn no buồn ngủ lập tức đánh úp Byung Yeon. Hắn gối cánh tay nằm lên chỗ bình thường Ra On luôn la hét ầm ĩ là chỗ của Ra On. Cuộc sống ăn uống no đủ thật như thần tiên.
Kim Byung Yeon: "Cảm giác này cũng không có gì là không tốt ."
Byung Yeon căng da bụng trùng da mắt đem tiếng ve kêu mùa hè xem như khúc hát ru, đầu óc nặng nề lâm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy qua một lúc lâu.
Mở mắt lần nữa trong căn phòng tối như mực, hắn dường như theo thói quen quét mắt nhìn cả phòng như tìm kiếm ai, thì ra trong lúc vô thức hắn đã tìm Ra On.
Trong nháy mắt, hắn xì cười một tiếng.
Mới có ba ngày, mới cùng tên kia ở chung một chỗ có ba ngày thôi. Tại sao chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà hắn lại nảy sinh tình nghĩa gắn bó với tên kia được chứ?
Kim Byung Yeon: "Tình nghĩa là cái gì, đều là những chuyện vô nghĩa."
Byung Yeon vừa thấp giọng lầm bầm lầu bầu vừa đứng lên. Sau đó giống như bình thường bay lên xà nhà, không, nói đúng hơn là hắn muốn bay lên xà nhà. Nhưng hắn, lại không làm được.
Xa xa vang lên tiếng chuông cảnh báo giờ giới nghiêm trong cung, cấm đi lại thông hành, Byung Yeon không khỏi tự giác nhìn về phía đám cỏ dại. Như là nhìn thấy gì đó, hắn dừng ở đám cỏ dại một lát rồi thở hắt ra, sau đó nghiến răng hồng hộc nói: "Tên đáng ghét."
Tục ngữ có câu không có răng cắn thì dùng nướu. Vậy nên không có lưỡi liềm thì Ra On quyết định dùng tay để nhổ cỏ dại.
Mở đầu cũng rất thuận lợi.
Chỉ cần cố gắng thì không biết chừng còn có thể lập tức nhổ sạch được đám cỏ dại này, còn có thể sửa sang lại diện mạo cho tiền viện của Tư Thiện đường nữa. Nhưng đây chỉ là ước vọng xa vời của Ra On mà thôi.
Bởi vì nơi này tuy bỏ hoang, nhưng Tư Thiện đường vẫn thuộc địa phận của Đông Cung điện. Đông Cung điện là chỗ nào, là chỗ vương thế tử cư ngụ không phải sao? Nơi mà vương thế tử của một quốc gia có thể đã từng ở như Tư Thiện đường thì diện tích hoàn toàn vượt qua khỏi sức tưởng tượng của Ra On.
Cỏ dại mênh mông bát ngát. Lúc này Ra On mới tỉnh ngộ, Tư Thiện đường là nơi rộng lớn tới cỡ nào. Đám cỏ dại này tuyệt đối không thể dùng tay không là có thể nhổ hết được đâu.
Hong Ra On: "Mai đành phải thử đi mượn lưỡi liềm chỗ Chang nội quan thôi."
Ra On nói xong lại nghĩ đến bộ dạng run lẩy bẩy của Chang nội quan mỗi khi đi đến Tư Thiện đường.
Từ nãy đến giờ đã qua bao lâu nhỉ? Bắt đầu nhổ cỏ dại từ lúc ánh trời chiều màu đỏ hồng chiếu rọi, không biết từ lúc nào thì mặt trăng đã soi sáng đêm đen rồi.
Hong Ra On: "Cũng không biết thời gian trôi qua thế nào nữa."
Ra On vừa nhìn đám cỏ dại mọc cao ngang ngực vừa cất bước quay lại chỗ ở. Cứ như vậy thì phải mất bao lâu mới nhổ xong đây?
"Ô hức, ô ô, ô hức. . ."
Không biết từ nơi nào truyền tới tiếng khóc trầm thấp.
Sao lại thế này?
Ra On dừng bước, nàng xoay đầu chuyển hướng về phía âm thanh vang lên. Vì muốn xác định xem có nghe nhầm không nên lại dựng thẳng lỗ tai lên. Chẳng lẽ vừa rồi bị ảo giác? Không còn nghe thấy tiếng khóc nữa.
Hong Ra On: "Nghe lầm sao?"
Ngay vào lúc định nghiêng đầu quay bước đi.
Vèo vèo, vèo vèo vèo. Lần này lại truyền đến một âm thanh hoàn toàn không giống như vừa rồi. Sao lại vừa nghe giống tiếng gió, lại vừa giống như có cái gì đó đang đi xuyên qua đám cỏ dại hướng tới đây vậy?
Ra On ngừng thở tập trung tinh thần nghe âm thanh kia.
Vèo vèo, vèo vèo vèo.
Không có nghe sai. Rõ ràng là tiếng tơ lụa ma sát đang ngày càng gần Ra On.
Hong Ra On: "Có lẽ là Kim huynh tới tìm ta đó thôi."
Ra On lại xoay đầu về hướng âm thanh phát ra
"Kim huynh, là Kim huynh sao?" Ra On đứng trong đám cỏ hướng về bốn phía hô lớn.
Ngay lập tức, âm thanh kia dừng lại.
Hong Ra On: "Kim huynh? Là Kim huynh sao?"
Ra On so với ai khác đều biết đây là chuyện không có khả năng.
Byung Yeon là người suốt ngày chỉ nằm trên xà nhà không nhúc nhích, vừa thấy Ra On liền chán ghét, đã ghét mình như vậy thì không có lí do gì hắn sẽ tới đây tìm mình hết.
Cố gắng la hét lớn như vậy là để ngăn chặn tầng tầng lớp lớp da gà đang nổi lên khắp người vì sợ hãi thôi.
Đột nhiên lại giống như nghe được giọng nói âm thầm thông báo của Chang nội quan ở bên tai: "Cung nữ chết ở Tư Thiện đường, trên thực tế không phải hai người mà là bốn người."
Tiếp sau đó là giọng nói của Byung Yeon lại vang lên: "Tuyệt đối đừng đi tới gần lầu các phía Đông, sẽ có ác nhân quái thú gì đó."
Ra On nhìn về phía tòa kiến trúc bị bỏ hoang cách không xa. Dưới ánh trăng sáng tỏ, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy nơi đó. Nơi ấy rõ ràng là một lầu các. Cái lầu các cũ nát kia chắc không phải chính là lầu các mà Kim huynh từng nhắc tới chứ?
Ra On vội vàng nhìn về phía Tư Thiện đường. Chỉ chốc lát lấy nóc nhà Tư Thiện đường làm cơ sở chuẩn đánh giá đông tây nam bắc, lập tức khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt.
Phía đông, là phía đông!
Vèo vèo, vèo vèo vèo. Truyện tới âm thanh càng lúc càng lớn.
Chỗ này thật sự có ma sao?
Như vậy âm thanh này chính là ác thú quái nhân gì gì đó sao? Ra On nhanh chóng ôm chặt lấy chính mình rồi như tìm kiếm gì đó mà hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải.
Cứ như vậy trong nháy mắt, trên đầu nàng có một bóng dáng đen thùi lùi phủ lên. Nhìn theo bóng dáng kéo dài đến mũi chân, Ra On chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hình thể của bóng đen đang đưa lưng về phía trăng tròn chiếu vào trong đôi mắt to của nàng. Một lúc sau, Ra On chỉ có thể hộc ra được một từ cảm thán: "A?"
Dưới ánh trăng sáng tỏ xuất hiện một khuôn mặt trắng ngần. Ở một nơi bất ngờ gặp được một người bất ngờ. Ra On dùng ánh mắt trong suốt nhìn về phía khuôn mặt trắng ngần ấy rồi thốt lên một cái tên quen thuộc: "Thư sinh Hoa Thảo?"