"Ngươi... ngươi không phải là người đó sao?"
Thôi rồi. Trong lòng Ra On không nhịn được than thở.
Công chúa Tiêu Dương chỉ thẳng ngón tay vào Ra On, nhưng trên mặt công chúa vẫn có vẻ không dám chắc. Vẻ mặt nàng cho thấy chính nàng cũng cảm thấy khó tin với lời mình nói.
Ra On nhận thấy sự không dám chắc trong mắt công chúa, lập tức che giấu sắc mặt, cương ngạnh lắc đầu: "Công chúa điện hạ đang nói gì, tiểu nhân không hiểu."
"Không đúng, rõ ràng đã từng gặp ngươi ở đâu rồi, nhìn quen mắt lắm."
Lúc này, công chúa Myung Eun dùng lý do đương nhiên lấp vào: "Hong nội quan vào lúc tiếp đón sứ thần vẫn luôn đứng đằng sau theo hầu hoàng huynh, nhìn quen mắt cũng phải."
Có thể do đã thân thiết hơn nhiều nên hai vị công chúa nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"À, ra là vậy." Nghe công chúa Myung Eun nói xong, công chúa Tiêu Dương gật đầu. Nhưng cũng chỉ được một lúc, Tiêu Dương lại lần nữa dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Ra On: "Có khi nào chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào khác không? Chưa từng gặp bên ngoài cung à?"
Chúng ta đã từng cùng nhau ngắm trăng đêm trung thu. Không chỉ có vậy, còn từng ngồi ăn cả bàn tiệc do công chúa chuẩn bị. Chỉ là lúc đó ta không mặc trang phục của nội quan mà là một nữ tử bình thường thôi.
Nhưng không thể nói ra điều đó được, Ra On tiếp tục giả vờ lắc đầu liên tục: "Không thể nào, tiểu nhân vẫn luôn ở trong cung mà."
"Có lẽ công chúa Tiêu Dương nhận nhầm người rồi." Công chúa Myung Eun lại nói: "Hong nội quan vẫn còn là một tiểu nội quan, không được thường xuyên thoải mái ra khỏi cung đâu."
"Vậy sao? Là thế à? Nhưng mà, sao ngươi lại ở đây?" Những câu hỏi của công chúa Tiêu Dương dường như không hề có hồi kết.
Ra On cảm thấy thật khổ sở.
"À phải rồi, xem trí nhớ của ta này." Ngay lúc đó công chúa Tiêu Dương cũng chợt nhớ ra vì lại chạy đến Tư Thiện Đường tìm Ra On, nàng lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình: "Ta muốn trở nên thân thiết với một người, nhưng hoàn toàn không biết phải làm sao, vậy nên muốn tìm ngươi."
"Sao?"
"Ta muốn trở nên thân thiết hơn với một nam tử. Nhưng người ấy lại không hề dễ dàng tiếp cận. Nghe nói ngươi là người có thể giúp người khác giải quyết phiền não."
"Không dám nhận, tiểu nhân chỉ là biết lắng nghe chút chuyện thôi. Còn mấy lời đồn như có thể giải được mọi ưu phiền thì rõ là đã quá khoa trương rồi."
"Vậy sao? Thế lần này có thể giúp ta tìm được cách thân cận với nam tử đó không?"
"Nhưng mà... có thể hỏi vị nam tử đó là ai không?"
Rõ là biết rồi còn cố hỏi. Quả nhiên.
"Thế tử điện hạ." Công chúa Tiêu Dương nhanh chóng đáp lời: "Bây giờ nhìn lại, ngươi thường ngày hầu hạ bên cạnh người ấy, nhất định hiểu rất rõ sở thích của người ấy. Xem ra ta tìm đúng người rồi."
"Vâng, công chúa điện hạ tìm đúng người rồi." Ra On ngượng ngùng cười cười.
Ngay sau đó, những câu hỏi của công chúa Tiêu Dương lại lần nữa ập đến: "Ngươi biết thế tử thích gì không? Thích kiểu nữ nhân như thế nào? Thích ngữ điệu nói chuyện ra sao? Thích nữ nhân ăn diện như thế nào?"
"Đợi... đợi một chút. Công chúa điện hạ. Xin hãy... xin hãy hỏi từng câu một thôi. Điều công chúa điện hạ thật sự muốn là gì? Trở nên thân thiết với thế tử điện hạ sao?"
"Không phải."
Vừa rồi không phải mới nói muốn trở nên thân thiết với thế tử à?
"Ta hỏi những điều này, không chỉ vì muốn thân thiết với thế tử. Ta là... muốn thành thân với thế tử của quốc gia này."
"Bây... bây giờ công chúa đang nói đến chuyện thành thân ư? Vì sao?" Biết rõ là mạo muội nhưng Ra On vẫn không nhịn được mà hỏi. Muốn thành thân với một nam tử mà mình chỉ mới gặp mấy lần, nguyên nhân là vì đâu?
"Vừa gặp đã yêu."
Lời nói thẳng thắn của công chúa khiến Ra On kinh ngạc vô cùng. Tuy rằng công chúa vốn không phải là người biết che giấu tâm tư, nhưng cũng không ngờ lại thẳng thắn đến thế này.
Công chúa Tiêu Dương nói tiếp: "Ta chưa từng gặp qua nam nhân nào thu hút ánh nhìn như người ấy. Thời khắc khi ta nhìn thấy thế tử, ta biết chàng chính là duyên phận của ta."
Quả nhiên là một đáp án rõ ràng khiến Ra On phải dùng cặp mắt khác mà nhìn công chúa nhà Thanh. Ta đã từng yêu thương một người nào thẳng thắn mãnh liệt như vậy chưa? Nhìn lại cả cuộc đời của mình cho đến giờ, nàng chưa một lần nào có thể biểu lộ nội tâm của mình. Thật hâm mộ. Hâm mộ những người giống như công chúa Tiêu Dương, có thể đơn thuẩn biểu lộ tình cảm từ nội tâm một cách tự tin như thế.
"Sao ngươi lại nhìn ta như thế?"
"A, xin thứ tội. Công chúa điện hạ thật sự quá xinh đẹp, nên nhất thời mạo phạm."
"Ngươi đang nói gì vậy?"
"Thắng thắn nói ra chuyện mình ái mộ một người, công chúa như vậy rất xinh đẹp."
"Cái... cái gì? Một nội quan như ngươi... ai thèm những lời này của ngươi chứ." Công chúa Tiêu Dương hoảng hốt nói những câu lạnh lùng, nhưng nhìn nét mặt của công chúa thì lại không có vẻ chán ghét những lời của Ra On như thế.
"Nếu có gì mạo phạm mong công chúa bỏ qua. Nhưng mà điện hạ, không biết liệu có phải trái tim của thế tử điện hạ đã có ai khác không?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Tiêu Dương trở nên cứng đờ, nàng khó chịu nhíu mày: "Cũng có thể lắm. Hôm trung thu ta có nhìn thấy thế tử đi cùng một nữ nhân, có khi nào là nữ nhân này không?"
Nghe Tiêu Dương nói vậy, Myung Eun lập tức thấy hứng thú: "Hoàng huynh có nữ nhân?"
"Có, một nha đầu tướng mạo cứ như hồ ly tinh."
"Thần kỳ quá vậy. Một người từ đầu đến chân đều giống gió lạnh băng sương như hoàng huynh mà lại có nữ nhân!"
"Cái này có gì đâu mà kỳ lạ hả? Một nam tử hoàn hảo như thế tử điện hạ thì mỹ nữ nhiều như mây chẳng phải là chuyện thường sao?"
"Không phải vậy đâu." Myung Eun lắc đầu quầy quậy: "Nữ nhân hâm mộ hoàng huynh thì đúng là xếp thành hàng dài thật, nhưng vấn đề là hoàng huynh lạnh lùng như thế, không hề cho ai có cơ hội đến gần cả, nữ nhân nào có thể tiếp cận huynh ấy chứ?"
"Cũng phải. Quả thật là luôn lạnh lùng như băng tuyết." Ngay đến mỹ nhân kế của mình còn không thành mà. Công chúa Tiêu Dương phẫn nộ lẳng lặng bổ sung thêm câu nọ trong lòng.
"Hoàng huynh như vậy mà lại có nữ nhân, ta không kinh ngạc mà được à?"
"Nhìn có vẻ thân mật lắm. Thân mật đến độ lúc dòng người đông đúc đi qua họ, thế tử còn ôm nàng ta vào lòng để bảo vệ nữa mà."
Myung Eun nghe xong thì há hốc: "Vậy sao? Nếu thật là vậy thì nữ nhân đó thật sự không tầm thường rồi." Nói xong nhìn công chúa Myung Eun như chuẩn bị tư thế chạy đến trung cung điện và đại phi điện để truyền tin vậy.
Ra On gấp gáp nói chen vào: "Hình như không phải vậy đâu."
"Chính mắt ta nhìn thấy mà, sao lại không phải được. Ngươi... không tin lời ta nói à?"
"Không phải không tin. Chỉ là tiểu nhân muốn nói, nữ nhân hôm đó không phải là nữ nhân của thế tử điện hạ. Nhưng mà công chúa điện hạ, thế tử có một sở thích đặc biệt, không biết công chúa có biết không?"
"Sở thích đặc biệt, là gì?"
Đôi mắt Tiêu Dương ngập tràn tò mò. Nhìn thấy đôi mắt đó, Ra On thật sự không đành lòng nói ra chuyện điện hạ Hoa Thảo yêu thích nam nhân. Số trời đã định trước công chúa Tiêu Dương sẽ phải chịu thất vọng. Bởi vì sớm muộn gì cũng có một ngày, chuyện thế tử điện hạ của quốc gia này yêu thích nam nhân sẽ lộ ra ngoài, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rối rắm đến mức nào. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chuyện thế tử điện hạ bị mù mặt nữ nhân.
"À, không có sở thích gì cả."
"Sao lại không nói nữa?"
"Thật sự chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Công chúa Tiêu Dương nheo mắt lại: "Dường như ngươi đang che giấu điều gì đó, trông ngươi kỳ lạ lắm."
"Chẳng qua tiểu nhân muốn nói cho công chúa nghe sở thích của thế tử điện hạ mà thôi."
"Sở thích?" Công chúa Tiêu Dương lập tức nhào lại gần Ra On.
"Bất kể thế nào, thế tử điện hạ chẳng phải sẽ thích một nữ nhân an tĩnh hiền thục sao?"
"Vậy sao? Nữ nhân an tĩnh hiền thục à? An tĩnh hiền thục thế nào, ngươi nói cụ thể hơn đi."
Ra On tự nhiên thấy câm nín, an tĩnh hiền thục là an tĩnh hiền thục, còn muốn cụ thể cỡ nào nữa?
Lần này công chúa Myung Eun mở miệng giải vây cho Ra On: "Nữ nhân Joseon chính là kiểu an tĩnh hiền thục đấy."
Nghe Myung Eun nói xong công chúa Tiêu Dương liền thấy không phục: "Trời cũng không có mưa, việc gì cứ phải lấy áo trùm hết cả người. Nói chuyện với người ta cũng không nhìn vào mắt họ, cái đó thì có gì hay chứ? Nam nhân Joseon thật khiến người ta thấy khó hiểu mà."
"Đáng tiếc hoàng huynh chính là một nam nhân Joseon đấy."
"Nói cũng đúng. Thôi được rồi, khi nào có chuyện cần hỏi sẽ lại tìm ngươi." Công chúa bước đi như một cơn gió, khi đến cửa Tư Thiện Đường đột nhiên Tiêu Dương quay đầu lại nhìn Ra On hỏi: "Nhưng mà ngươi thật sự chưa từng gặp ta sao?"
"Chưa từng."
Cô công chúa này đúng là bám dai như đỉa.
"Vậy sao? Lạ thật, cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi." Vừa lầm bầm nói, Tiêu Dương vừa rời khỏi Tư Thiện Đường.
Nhìn thấy bóng lưng công chúa khuất khỏi cổng Tư Thiện Đường, Ra On thở dài một hơi. A, cảm ơn trời đất, không bị cô công chúa ấy phát hiện đúng là may mắn. Xem ra bản thân mình lúc mặc y phục nữ nhân và lúc này thật sự không giống, nhất định là vậy nên mới không nhận ra.
"Giữa ngươi và công chúa Tiêu Dương từng xảy ra chuyện gì sao?"
Đúng lúc đó, từ bên tai Ra On truyền đến giọng nói của Muyng Eun. Tuy rằng công chúa Tiêu Dương đã rời khỏi Tư Thiện Đường, nhưng không biết vì sao, Myung Eun vẫn còn ngồi lại.
"Không có. Nhưng người và công chúa Tiêu Dương thân nhau nhanh thật đấy."
"Tính ra cũng có nhiều chỗ giống ta. Nàng ấy từ nước ngoài xa xôi đến đây cũng có nhiều tâm sự, vậy nên cứ thế trò chuyện với nhau, mặc dù bây giờ cũng không hoàn toàn thích đối phương."
"Ra là vậy."
"Nhưng mà ngươi, mấy hôm trước sao lại không đến?"
"Sao?"
"Sao vậy? Chang nội quan không nói gì à?"
"Nói gì cơ?"
Chang nội quan phải nói cái gì sao?
"Hả? Vậy sao? Là vậy à, thì ra ngươi không biết gì cả, ta không nên hiểu lầm..." Công chúa Myung Eun cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Ta phải xử tên Chang nội quan này mới được."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có."
"Hay là công chúa điện hạ có tâm sự gì?"
"Ta thì có tâm sự gì chứ? Nhưng mà nghe nói ngươi bị cảm, nặng lắm không? Sao mặt ngươi lại trắng bệch như vậy?"
"Mặt của tiểu nhân trắng lắm sao?"
"Ngươi không soi gương à?"
"Mong công chúa thứ tội."
Thật ra gần đây xảy ra quá nhiều việc, áp lực càng lúc càng chồng chất.
Đột nhiên Myung Eun lại hỏi: "Ngươi thích ăn cái gì?"
"Sao?"
"Nếu ngươi có thích ăn cái gì thì cứ nói ra đi, ta bảo hạ nhân đi nấu cho ngươi."
"Không cần, tiểu nhân không dám nhận đâu."
"Không phải ta thích thú gì mới làm vậy đâu. Ta chỉ là... không muốn nghe thấy lời đồn đại kiểu như nội quan vào cung không được cho ăn uống tử tế. Nếu bây giờ không nghĩ ra được, thì cứ suy nghĩ đi, nghĩ ra được rồi nói cho ta biết." Tuy rằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ẩn trong đó là tấm lòng ấm áp.
"Tiểu nhân thật sự không muốn ăn gì cả. Từ sau khi vào cung tiểu nhân đã được thấy bao nhiêu loại thức ăn rồi, đã thấy mình như sống ở thiên đường rồi vậy."
"Vậy sao? Vậy thì tốt."
Câu trả lời của Ra On khiến Myung Eun có cảm giác như mình bị bài xích, trên mặt nàng không giấu được vẻ thất vọng. Nhưng nàng nhanh chóng che giấu nó đi rồi xoay người.
"Ta đi trước đây."
"Người phải đi rồi sao?"
"Không có việc gì thì còn ngồi lỳ ở đây làm gì."
Ngồi ở sau lưng Myung Eun, Ra On nói nhỏ: "Thứ mà tiểu nhân thích ăn nhất là..."
Myung Eun đứng lại tại chỗ, tuy không quay đầu lại nhưng rõ ràng là đang dựng thẳng tai lắng nghe.
"Là bữa ăn được cùng ngồi với các bằng hữu vừa ăn vừa tâm sự. Nếu bên mình có được một người bằng hữu thì còn quý trọng hơn sơn hào hải vị gấp nhiều lần."
Nghe xong Myung Eun mỉm cười, thấy vậy Ra On cũng mỉm cười rạng rỡ theo.
Tư Thiện Đường náo nhiệt vì xuất hiện của công chúa cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.
"Được rồi, bây giờ làm sao đây? Mình có nên đi giúp công chúa Tiêu Dương không nhỉ?"
***
Ánh mặt trời bắt đầu bao phủ mặt đất, Lee Young đứng trên tầng hai lầu các Trọng Hi Đường ngắm nhìn mặt trời đang lên.
Choi nội quan tiến đến gần hắn bẩm báo: "Điện hạ. Đại điện truyền lời đến nói rằng chúa thượng bệ hạ sẽ mau chóng đem thánh tâm chiêu cáo thiên hạ."
"Vậy sao? Ra là vậy."
Thánh tâm của chúa thượng bệ hạ chính là chiêu chỉ được công bố vào sáng sớm nhằm tuyên bố về một triều đại mới ở Joseon.
"Sắp phải bận rộn một thời gian rồi."
"Đúng vậy."
"Phủ Viện Quân có hành động gì không?"
"Vẫn chưa thấy có hành động gì."
"Vậy ư?" Ánh mắt Lee Young đột nhiên trở nên thâm thúy: "Chỗ Park phán nội thị phủ sự có đưa thư đến chưa? Nghe nói là vẫn chưa hồi tâm chuyển ý à?"
"Từ dạo đó đến nay không còn thư từ nào đến nữa."
"Vậy hả? Biết rồi."
"Điện hạ." Khuôn mặt Choi nội quan chứa đầy vẻ lo lắng, lão nhẹ giọng nói: "Nếu bọn họ biết được suy nghĩ của chúa thượng bệ hạ, thì chắc hẳn ngày tháng sau này sẽ rất mệt mỏi. Chi bằng thời gian này hãy tạm buông bỏ mọi thứ, nghỉ ngơi một chút được không?"
Đúng lúc này, Lee Young nhìn thấy Ra On đang từ xa xa đi tới Đông Cung Điện, trên người nàng còn phản chiếu ánh sáng mặt trời ấm áp.
"Được. Vậy cũng tốt. Tạm buông bỏ mọi thứ mà nghỉ ngơi đi."
Ra On tà tà tiến vào Đông Cung Điện, đột nhiên Lee Young xuất hiện ngay trước mắt nàng.
"Sao lại muộn như vậy?"
"Đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, vậy nên đến trễ. Đoàn sứ thần nhà Thanh đã đến rồi sao?" Liệu có phải cô công chúa Tiêu Dương kia lại gấp gáp chạy sang đây rồi không ta?
"Không có."
"Ôi cảm ơn trời đất. Nhưng sao điện hạ lại ở đây?"
"Đang đợi bằng hữu."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến Ra On cứng đờ, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lee Young.
"Sao vậy?"
"Chỉ là... người tài ba lại tôn quý như điện hạ lại xem ta như bằng hữu, khiến ta cảm thấy rất vui mừng."
Thật ra nếu ta nói rằng ta cũng rất vui mừng, nàng có tin không? Bắt đầu từ lúc nào mà mỗi lần nhìn thấy nàng ta lại thấy tim đập rạo rực thế này? Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mà cứ luôn nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn này của nàng đây?
Lee Young nhìn Ra On chằm chằm, sau đó hơi cúi người xuống để ngang tầm mắt với nàng: "Hong Ra On."
Khuôn mặt này quả là thần kỳ. Đôi mắt to tròn của Ra On tựa như mùa xuân ngập tràn sức sống, cánh mũi của nàng lại hơi ửng hồng như nắng ngày hè, đôi môi mọng như mùa thu rực rỡ, cần cổ thon dài trắng trẻo như tuyết trong mùa đông. Vậy nên đây là khuôn mặt cả bốn mùa đều có thể nhìn mãi không thấy chán.
"Vì... vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Bị Lee Young nhìn chằm chằm, Ra On liền cảm thấy xấu hổ, nàng xoay mặt sang một bên, chân thì cứ nhích dần về phía bên trái. Nhưng Lee Young lập tức lấy tay kéo nàng đứng lại chỗ cũ.
"Điện hạ Hoa Thảo."
"Không có sự cho phép của ta, không được tự ý quay đầu sang nhìn chỗ khác."
Lee Young lớn tiếng ra lệnh xong thì lại tiếp tục nhìn chằm chằm Ra On. Hắn đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng. Đôi mắt Ra On nhìn hắn thật thuần khiết nhưng lại khiến tim hắn đập nhanh hơn rất nhiều. Tuy hiện tại nàng vẫn đang mặc y phục hoạn quan, nhưng hình dáng lúc nàng mặc y phục nữ nhân vẫn in rõ trong tâm trí hắn. Hắn khát khao được nhìn thấy hình dáng ấy một lần nữa, muốn một lần nữa được ôm Ra On trong bộ y phục nữ nhân xinh đẹp ấy vào lòng. Dục vọng chiếm hữu cứ thế nhen nhóm trong lòng hắn.
Có điều... bây giờ chưa phải lúc.
Ra On đâu biết những suy nghĩ trong lòng Lee Young, nàng chớp mắt, dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng mà nhìn hắn. Lee Young cố gắng áp chế khát vọng trong lòng mình lại.
"Trên mặt ta dính cái gì sao?" Ra On lấy hai tay cọ cọ chà chà lên má mình xem có dính cái gì không, hành động này khiến cho đôi gò má của nàng ửng hồng lên.
Đáng yêu quá, đáng yêu đến mức hắn chỉ muốn ôm nàng khư khư giữ trong lòng. Đồng thời hắn cũng thấy sợ, sợ những suy nghĩ càng lúc càng khó kiềm chế được trong lòng hắn.
"Chết rồi, không lẽ trên mặt ta dính cái gì thật à?"
Nhìn thấy Ra On luống cuống tay chân hết chùi chỗ này đến chùi chỗ kia, Lee Young bật cười.
Nụ cười này của hắn như ánh mặt trời chiếu sáng chói mắt đến khiến Ra On ngây ngốc.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng đang ngơ ngác nhìn hắn, sự sợ hãi trong lòng hắn như bay biến mất. Hình ảnh nàng như ánh dương rực rỡ khắc ghi sâu vào trong trí óc hắn.
***
Ánh mặt trời chiều hoàng hôn nhuộm đỏ giấy dán cửa sổ của Tư Thiện Đường.
Cửa mở ra, có người tiến vào. Nghe thấy động tĩnh, Byung Yeon ở trên xà ngang hé mắt nhìn xuống.
"Ngọn gió nào thổi điện hạ đến đây vậy?"
"Khó khăn lắm mới tìm được thời gian để cùng đến chơi với bằng hữu của ta. Nhưng mà tiểu tử Ra On này vẫn còn chưa về sao?" Lee Young vừa nói vừa tùy tiện tìm một cái đệm ngồi xuống.
"Chắc sẽ về nhanh thôi." Byung Yeon nhảy từ trên xà ngang xuống đến ngồi cạnh Lee Young. Hắn im lặng một lát rồi nói: "Ta phải rời khỏi Tư Thiện Đường một thời gian. Ta có chuyện riêng."
"Chuyện riêng? Đúng là lạ đấy."
"Sao?"
"Từ đó đến nay, chưa một lần nào ngươi vì chuyện riêng mà rời khỏi Tư Thiện Đường cả."
"..."
Hai người đột nhiên rơi vào im lặng. Người phá vỡ sự im lặng chính là Lee Young.
"Tiểu tử Hong Ra On đó..."
"..."
"Không có chỗ nào kỳ lạ sao?"
Lee Young dùng ánh mắt sắc bén quan sát biểu hiện trên gương mặt của Byung Yeon, nhưng trên khuôn mặt lạnh nhạt không chút quan tâm gì đến thế sự kia của hắn lại không có chút dao động nào. Chẳng lẽ Byung Yeon còn chưa biết Ra On là nữ sao?
"Tên kỳ lạ sao?"
"À, không có gì. Tên tiểu tử đó vốn là một tên hoang đường rồi, hình như tên đó cũng hay làm những trò kỳ lạ với ngươi."
Byung Yeon dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Lee Young: "Tên đó kỳ lạ như vậy đâu phải là chuyện mới đây đâu."
"Nhưng mà... đó là cái gì vậy?"
Câu hỏi của Lee Young khiến Byung Yeon tò mò nhìn bàn tay của thế tử. Trên tay của Lee Young lúc này đang cầm đôi vòng Nguyệt Lão mà Byung Yeon đã từng mua. Hình như vòng tay đó vừa rơi xuống từ trên xà ngang xuống đất trúng ngay chỗ Lee Young đang ngồi.
"Cái này là vòng tay hả?"
"Trả cho ta."
"Xem ra đúng thật rồi. Cái gì chứ? Xem ra chuyện riêng vừa rồi ngươi mới nói là có liên quan đến nữ nhân à? Ngươi... chắc không phải đang có nữ nhân ở bên ngoài chứ?"
"Không có."
"Nếu không có thì cái này là cái gì?"
"Không là cái gì hết, trả lại đây."
"Nữ nhân, nữ nhân, ngươi có nữ nhân rồi, ha ha ha. Khó khăn lắm mới nghe được tin tức kiểu này nhé. Được rồi, là nữ nhân thế nào vậy?"
"Không có nữ nhân mà."
"Bằng hữu tốt là gì? Giữa ta và ngươi còn cái gì mà không thể nói được chứ?"
"..."
Trên mặt của Lee Young tràn đầy nụ cười tinh quái, rõ là đang tính quậy cho Byung Yeon không sống nổi mà.
"Thế tử điện hạ. Đừng có quậy như con nít như vậy nữa, trả nó cho ta."
"Bây giờ trông ngươi rất giống một tên nhóc đang trải qua mối tình đầu đấy, có biết không?"
"Không phải."
Đồng thời lúc nói chuyện, Byung Yeon nhào tới muốn khống chế Lee Young. Lee Young lập tức lùi về sau, hai người bắt đầu tỷ võ. Nhưng vì không gian quá chật hẹp, chẳng mấy chốc Byung Yeon đã dồn được Lee Young vào góc tường.
"Trả lại cho ta!"
"Nói đi, nàng ta là ai? Người khiến ngươi động lòng rốt cuộc là ai? Chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Hễ ai mà có được người trong lòng thì phải chia sẻ với đối phương."
"..."
"Dựa vào tính tình của ngươi mà còn mua hẳn vòng tay thì chắc hẳn phải rất là thích cô nương ấy. Nói đi. Không nói là không trả lại cho ngươi đâu."
Xem ra nói chuyện không giải quyết được rồi. Byung Yeon liền bắt đầu suy nghĩ tìm cách liều mạng đánh nhau với Lee Young. Nhân lúc Lee Young đang cười ngả ngớn không đề phòng, Byung Yeon xông lên. Vì quá bất ngờ, Lee Young mất trọng tâm ngã ra phía sau, lúc ngã xuống còn kéo theo Byung Yeon, thế là hai người ngã đè lên nhau.
"Tên tiểu tử này, chỉ cần nói ra nữ nhân kia là ai thì ta trả vòng cho ngay mà. Việc gì phải thế để rồi ngã xuống mất mặt thế này."
"Bởi mới nói người mà sớm trả cho ta thì đâu có chuyện gì."
Vì ầm ỹ một trận mà hai người hiện giờ đều thở dốc, mặt mũi thì đỏ lựng cả lên, trên trán Lee Young còn lấm tấm vài giọt mồ hôi nữa.
Ngay tại lúc đó.
"Kim huynh, ta về rồi đây."
Ra On bận rộn cả ngày ở bên ngoài vừa mới trở về, nàng đẩy cửa vào. Thế rồi nàng nhìn thấy đúng tình cảnh ấy, Kim huynh đè lên người thế tử, hai người thở dốc, mặt mũi đỏ hồng.
Cái... cái này....
Ra On lập tức đỏ mặt la lớn: "Xin lỗi! Hai người cứ tiếp tục làm cho xong chuyện đang làm đi!" Sau đó nàng vội vã đóng cửa lại.
"Tên đó... làm sao vậy?"
Vừa nói Lee Young vừa muốn nhổm người ngồi dậy, ngay lúc này Byung Yeon cũng cúi người xuống nhìn, tầm mắt hai người gần đến độ cả hai bị giật mình. Lúc này họ mới nhận ra tư thế hiện tại của họ dễ hiểu lầm đến mức nào. Hai người đồng thanh hô to.
"Không phải như thế đâu!"
"Không phải giống như ngươi nghĩ đâu! Chắc chắn không phải!"