Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong Đông Cung Điện.
Buổi sáng ngày diễn ra yến hội.
Lee Young vẫn như ngày thường, không có gì thay đổi. Như mọi ngày, bắt đầu từ lúc sáng sớm, hắn sẽ đi đọc sách. Nhưng hiện tại không có chữ nào vào đầu hắn được. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Ra On, vậy nên chữ nghĩa gì cũng không thể vào đầu được. Lee Young cố gắng tập trung đọc sách, nhưng rồi lại cứ nghĩ về chuyện xảy ra tối qua.
Vì để trú mưa mà hắn chạy vào đình, lúc nhìn thấy Ra On, hắn như ngừng thở. Lúc mới đầu không nhìn ra được là nữ, nhưng người ở trong đình rõ ràng là một nữ nhân, và cũng rõ ràng, nữ nhân này là Ra On.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ra On trong bộ dạng ấy, hắn kinh ngạc đến hóa đá. Sao lại xuất hiện ở đây? Không phải, quan trọng là sao tiểu tử ấy lại ăn mặc như thế này? Liệu có phải là nam giả nữ hay không, thật sự hắn đã từng nghi ngờ như vậy. Nhưng đến khi quan sát kĩ Ra On thì hắn lại thấy không phải như thế. Trong số các nội quan cũng có người có vẻ ngoài giống nữ, nhưng Ra On nhìn thế nào cũng có thể khẳng định một điều, nàng là nữ nhân.
Ngay khi xác nhận nàng quả thật là nữ, trong đầu hắn lại xuất hiện một nghi vấn khác. Hong Ra On là nữ, nhưng tại sao lại trở thành nội quan mà tiến cung? Từ trong hàng trăm người, hàng ngàn người mới có thể chọn ra một hoạn quan. Quá trình đó quả là khó khăn trùng trùng. Muốn trở thành hoạn quan thì bắt buộc phải trải qua quá trình kiểm tra thân thể. Hơn nữa còn phải có quá trình "hoạn cung" tàn khốc thì mới thành hoạn quan được.
Ra On lại là một nữ nhân, thật sự không dám tưởng tượng. Xét về mặt lý thuyết nàng ấy tuyệt đối không thể là nữ nhân, vậy mà lại thật sự là nữ.
Trong lúc hắn cảm thấy hoang mang kinh ngạc, thì đồng thời hắn cũng thấy nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này, cứ hễ nhìn thấy Ra On là trong lòng hắn lại có cảm giác khác thường. Cứ vô duyên vô cớ cảm thấy tim đập nhanh hơn, lại thường xuyên ngẩn người.
Chẳng lẽ hắn yêu thích nam sắc sao? Hắn nảy sinh cảm giác khác thường với Ra On, nếu hắn chối là không có thì thật sự là nói dối. Thế nhưng, hôm nay mới biết được. Không phải do hắn nhầm lẫn, là do tiểu tử này sai. Nữ cải nam trang lại còn làm thái giám, thật đúng là chẳng ra làm sao mà. Lúc đó hắn kinh ngạc không thôi, hơn nữa, hắn còn rất muốn biết nguồn cơn nào đã dẫn đến chuyện này.
Sau đó Yoon Sung giới thiệu nàng cho hắn. Vậy nên hắn phải giả vờ như không biết gì cả. Lúc này nếu hắn vạch trần nàng, Ra On sẽ khó xử. Không, là tên Kim Yoon Sung này khiến hắn dè chừng. Sao hắn lại để Ra On xuất hiện trong bộ dạng này? Không biết hắn lại muốn giở trò gì đây. Vậy nên Lee Young quyết định tối hôm nay sẽ giả vờ không biết gì hết, hắn thể hiện vẻ mặt như không có gì bất thường.
Cùng nhau bởi vì chuyện đèn trời mà bị cuốn vào tranh đoạt hỗn loạn nho nhỏ, còn vì công chúa Tiêu Dương mà đi dạo cùng nàng. Nhưng kỳ lạ là trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Tình cảm kỳ diệu, khiến hắn hoảng hốt.
Lee Young khẽ than thở: "Xem ra xảy ra chuyện lớn rồi."
Hắn tiếp tục đọc sách, nhưng không cách nào đọc được cái gì cả. Từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng trải qua cảm giác này, vậy nên hắn thấy vô cùng hoang mang. Nhưng khóe miệng hắn vẫn luôn hiện ra một nụ cười, trong nụ cười đó có chút gì đó đáng tiếc. Vì hắn thật sự muốn nhìn lại bộ dạng mặc đồ nữ nhân của nàng một lần nữa.
Ngay tại lúc đó. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Là Ra On. Nụ cười trên khuôn mặt Lee Young càng nở rộ như hoa.
Lúc này cửa được mở ra, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, nhưng hắn giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục giả vờ như đang đọc sách. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Chỉ cần nghe tiếng bước chân thì hắn có thể biết được đó chính là Ra On.
Nhưng một lúc sau, tiếng bước chân tần ngần dừng lại, như không dám bước lên thêm nữa.
Lee Young không thèm ngẩng đầu lên, cất giọng lạnh nhạt: "Ngươi đến muộn."
"Nô... nô tài hoảng sợ."
"Tối qua có chuyện gì hả?"
"Sao?"
Nghe Lee Young hỏi xong, Ra On giống như con thỏ bị hoảng sợ, đôi mắt mở to khẽ run rẩy. Có phải bị phát hiện rồi không? Thật là bất an quá đi mất.
Nhìn thấy vẻ mặt xanh lét của Ra On, Lee Young liền thấy quả nhiên chọc ghẹo nàng là chuyện thú vị nhất. Nhưng mà hắn không thể cười ra ngoài miệng được. Vì để ngăn bản thân không phì cười ra, bàn tay để dưới gầm bàn của hắn siết chặt.
"Về muộn như vậy có phải đã đi ngắm trăng không?"
"Phải, phải." Ra On thở ra một hơi.
Những phản ứng nhỏ này của nàng hiện tại đều được phóng đại trước mắt hắn. Trước đây hắn không biết gì cả, nhưng từ giờ sẽ khác. Lee Young từ từ tiến lại gần Ra On.
Ra On cảm thấy Lee Young hôm nay có gì đó rất lạ, nàng ngẩng lên nhìn hắn.
"Trên mặt ta có gì sao? Sao ngươi lại nhìn chăm chú như vậy?"
"Không... không có gì." Nàng líu lưỡi lắp bắp.
Nàng lại lén quan sát sắc mặt của Lee Young, thở phào. Quả nhiên hắn không phát hiện ra chuyện nàng là nữ, thật may mắn. Nhưng Lee Young không nhận ra nàng lại khiến nàng đồng thời thấy tiếc nuối. Cho dù vốn là người mù mặt với nữ nhân, nhưng nàng và hắn ngày nào cũng gặp nhau, sao lại có thể không nhận ra chứ? Bảo rằng ta là người bằng hữu độc nhất vô nhị trên đời, vậy mà lúc này lại không nhận ra, đâu có quan tâm gì nàng đâu đúng không?
Ra On bĩu môi: "Vậy mà nói là bằng hữu sao?" Ra On nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ để bản thân nàng nghe thấy.
Đang đọc sách thì Lee Young ngẩng đầu lên: "Ngươi nói gì cơ?"
"Không có gì." Ra On cúi đầu.
"Ừ."
Lee Young giả vờ như không có chuyện gì, xoay đầu sang chỗ khác. Ngay khi đó hắn liền nhoẻn miệng cười. Rất rõ ràng vừa rồi nàng nói bằng hữu. Có thể vì hắn không nhận ra nàng nên trong lòng nàng khó chịu chăng? Làm sao giờ nhỉ? Nói với nàng rằng hắn đã nhận ra nàng? Không được, không thể nói thế được. Bản thân nàng ấy chưa nói ra được chắc chắn là có chuyện cần giấu. Đợi đến lúc nàng ấy nói ra cho hắn biết rồi nói. Đây là lễ nghĩa dành cho nàng, dành cho bằng hữu.
"Tiểu tử này đến trễ mà còn nói nhiều như vậy."
"Tiểu nhân là đang tự kiểm điểm bản thân về chuyện đi trễ."
Giọng nói của nàng ấy hình như không đúng lắm.
Lee Young đột nhiên bước đến trước mặt Ra On.
"Có chuyện gì vậy?" Ra On lùi một bước.
"Lại gần đây."
"Như vậy được rồi chứ?"
"Ta đã từng nói không được rời ta nửa bước."
Ra On bước rề rề đến gần.
"Bước lên rồi, như thế này được rồi chứ?"
"Cái tên đáng ghét."
Lee Young liếc nhìn Ra On, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên. Ra On chớp chớp đôi mắt không biết rốt cuộc thái tử đang muốn làm gì. Lee Young khẽ cười, đặt một bàn tay lên trên trán nàng, bàn tay còn lại thì đặt lên trán mình.
Sau đó hắn khẽ lẩm bẩm: "Không nóng, xem ra không phải bị sốt. Có phải ngủ không ngon không? Sao sắc mặt lại kém thế này?"
Nhìn thấy hành động thân cận như vậy của Lee Young, Ra On kinh ngạc mở to đôi mắt.
"Người... người đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Ra On, hắn lại càng dám chắc Ra On là nữ. Bây giờ nghĩ lại, trước kia cũng thường xuyên xảy ra kiểu tình huống thế này. Nhưng trong thời gian đó, hắn chưa từng nghĩ tới khả năng Ra On là nữ, cũng chưa từng nghi ngờ nàng có thể là nữ.
Vẻ mặt Lee Young nghiêm túc, hắn lần nữa mở miệng: "Xích lại gần chút nữa."
Nghe ý cảnh cáo trong lời nói của thái tử, Ra On nhích lên một chút.
"Vừa rồi điện hạ làm ra hành động kỳ lạ khiến ta hết hồn nên ta mới lùi xuống thôi."
"Hành động kỳ lạ?"
"Chẳng phải vừa rồi mới làm ra đó sao? Điện hạ vừa mới đặt tay lên trán của ta đó."
"Vậy thì có gì lạ?"
"Sao cơ?" Ra On câm nín nhìn Lee Young.
Lần này Lee Young vẫn tiếp tục giả ngu: "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt nên lo lắng chút thì có gì mà kỳ lạ. Con người ngươi có phải bất kỳ chuyện gì cũng cảm thấy kỳ lạ không?"
Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Điện hạ, tiểu nhân là Choi nội quan."
"Có chuyện gì?"
"Đến giờ đi chính điện rồi."
"Biết rồi."
Lee Young dợm bước ra cửa. Bóng hắn vừa hắt lên khung cửa sổ thì cửa lập tức được mở ra. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, hắn cũng không quên nói: "Hong Ra On, tiến lại gần đây thêm bước nữa. Nhất định phải ở ngay sau lưng ta."
***
Tiếng trống báo hiệu đầu giờ Tị (9 giờ sáng) vang lên. Là thời gian yến tiệc bắt đầu.
Tuy nhiên lúc này ở khoảng sân cực rộng dùng để tổ chức yến tiệc lại vô cùng yên tĩnh. Nếu có một cây kim rơi xuống đất thì chắc cũng nghe thấy được.
Trên chiếc bàn cao nhất ở trên kia, bệ hạ đang ngồi yên vị trên đó. Sắc mặt bệ hạ lúc này không hề tốt chút nào. Ở sân khấu trung tâm, vũ nữ và nhạc sư đã vào vị trí, nhưng không ai dám cất lên tiếng nhạc.
Bởi vì lúc này đây, ở vị trí các vị bá quan văn võ ngồi, hơn một nửa số ghế lại trống không. Là yến tiệc do hoàng thất chuẩn bị mà bá quan lại không tham gia.
"Phụ hoàng bệ hạ, người vào trong trước đi." Thái tử Lee Young nhẹ giọng khẩn xin bệ hạ: "Tối hôm qua bá quan đi du thuyền, sau đó vô tình xảy ra sự cố. Các đại thần và sứ thần chắc hôm nay không thể tham gia yến tiệc."
Sắc mặt bệ hạ vẫn tối tăm như cũ.
"Nơi này có nhi thần trông coi là được rồi. Nên phụ hoàng cứ di giá về đại diện trước đi."
Trước khẩn cầu của Lee Young, vua yếu ớt gật đầu.
"Biết rồi chứ? Nếu như hiểu rồi thì quả nhân bây giờ phải trở về. Chuyện tiếp theo sẽ do thế tử phụ trách."
Bệ hạ từ chỗ ngồi đứng lên, những người khác cũng đồng loạt đứng dậy.
Một lát sau, Lee Young là người hoàng tộc duy nhất còn lại ở nơi tổ chức yến tiệc. Ra On đứng ở phía sau lưng dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Yến hội do hoàng tộc tổ chức vậy mà các đại thần lại không tham gia. Đây rõ ràng là đang khiêu chiến với vương quyền. Phủ viện quân tổ chức đi du thuyền, sau đó xảy ra sự cố. Nhưng đây chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là chuyện đã biết từ trước.
Hôm nay Lee Young là dùng cách này để quan sát các đại thần. Mặc dù đã biết là vậy, nhưng khi tận mắt chứng kiến thế này, Ra On vẫn thấy bóng lưng của Lee Young thật cô đơn. Tấm lưng cao ngất như tường thành kia của hắn giờ phút này sao nàng lại cứ có cảm giác như nó đang lung lay?
Đây là người cao quý đứng ở nơi cao nhất. Là người từ khi ra đời vẫn luôn được cung phụng, chưa từng chịu tổn thương. Hôm nay hắn phải chịu chuyện này, rõ ràng là đã đả kích đến hắn. Vết thương của điện hạ Hoa Thảo phải làm sao đây?
Lúc đó, Lee Young như đang chờ đợi gì đó, hắn đột nhiên đứng dậy. Nhìn xuống bên dưới, hắn cất cao tiếng nói: "Yến hội hôm nay hủy bỏ, mọi người trở về đi." Nói xong Lee Young khẽ cười, nhưng nụ cười mau chóng biến mất, không ai nhìn thấy.
Các đại thần không tham gia yến hội, đây thật sự là chuyện khiến người khác thấy phẫn nộ. Nhưng Lee Young không giận, hắn lại cười. Bởi vì mọi chuyện đều đang tiến hành đúng theo ý của hắn. Tuy rằng hiện tại có cảm giác như ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của vương giả, nhưng hắn sẽ khiến tất cả mọi người biết, khiêu chiến với quyền uy của đế vương là chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào. Những đại thần không đến tham gia yến hội hôm nay không hề biết là đã bước vào chiếc lồng của hắn.
Lee Young vẫn che giấu hết mọi cảm xúc của mình, giữ vững vẻ mặt băng sơn ngàn năm quay về Đông Cung Điện. Ra On đi phía sau lưng hắn lại như kiến bò trên chảo nóng.
"Người không sao chứ?" Ra On cẩn thận nhẹ nhàng hỏi Lee Young.
Nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói gì. Hắn vẫn như thường ngày, im lặng đọc sách. Bất kể thế nào đều có cảm giác rất nhàn tản.
Càng như vậy, Ra On lại càng lo. Chắc chắn hắn là đang che giấu mọi bực bội khổ sở ở trong lòng. Nàng chớp chớp đôi mắt to, quan sát Lee Young rồi nhẹ giọng gọi.
"Điện hạ Hoa Thảo."
"..."
Không hề nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào từ phía Lee Young. Nhìn thấy hắn không nói gì cả, Ra On nhìn ra bên ngoài, sau đó khi nàng quay trở lại thì trên tay đang cầm một cái hộp nhỏ.
"Điện hạ."
Nàng dè dặt cẩn thận đặt cái hộp lên trên bàn. Ra On đi đến gần Lee Young, ngồi đối diện hắn rồi với tay sang đặt sách của hắn xuống.
"Đây là cái gì?"
"Là Choi nội quan bảo ta làm. Nói là sáng hôm nay người không có ăn sáng."
"Thì sao?"
"Ăn một ít đi. Vừa mới làm xong thôi, ngon lắm đó."
"Không cần đâu."
"Càng là lúc thế này lại càng phải ăn nhiều vào."
"Lúc như thế này?"
"Gia gia ta từng nói rồi. Càng là lúc cõi lòng trống vắng thì dạ dày càng phải được lấp đầy. Bởi vì nếu như không chịu ăn uống gì hết thì người bị tổn hại cũng chỉ có điện hạ mà thôi. Càng là những lúc như thế này thì lại càng phải ăn đồ ngon."
Ra On đầy vẻ lo lắng cầm mấy cái bánh chiên trong hộp đưa cho Lee Young: "Điện hạ, người... người ráng ăn một chút đi."
Lee Young dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng: "Ngươi bây giờ...là đang lo lắng cho ta sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Vì sao?"
"Là bằng hữu với nhau đương nhiên phải quan tâm nhau. Không thì vì sao chứ? Người nói những lời như vậy thật làm người ta thấy khó chịu."
"Là bằng hữu..."
Bình thường hắn cũng thường hay nói lời này với Ra On. Nhưng hôm nay khi thật sự nghe nàng nói nàng chỉ xem hắn như bằng hữu nên mới quan tâm, đột nhiên hắn lại cảm thấy vừa kỳ lạ lại vừa khó chịu. Hắn cũng không biết rốt cuộc câu vừa rồi của nàng có chỗ nào không ổn khiến hắn lại tự dưng bực bội.
Nhìn thấy Lee Young đột nhiên nhíu mày, Ra On hiểu lầm là hắn đang có tâm sự nên liền để bánh chiên xuống rồi nói: "Không thích bánh chiên à? Vậy kẹo trái cây thì sao? Cái này ngon vô cùng."
"Ngon sao?"
"Đúng vậy. Cái này ta cũng đã từng ăn rồi nên ta biết. Kẹo này ấy, ngon lắm lắm luôn. Vậy nên người ăn một chút đi." Nhớ đến chỗ kẹo mấy ngày trước nàng mới được nếm thử, Ra On nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn thấy cái vẻ tham ăn của Ra On, Lee Young khẽ nở nụ cười: "Ngươi cũng khuyên ta nãy giờ rồi, vậy thì ăn một ít vậy."
Sau đó Lee Young cầm kẹo lên cho vào miệng. Kẹo cứ thế một viên, hai viên... biến mất trong miệng của hắn.
Ra On nhìn chằm chằm tình cảnh ấy với vẻ mặt phức tạp, nàng cứ có cảm giác tiếc tiếc. Nhớ đến mùi vị của kẹo, nàng lại muốn ứa nước miếng. Nhưng mà cái vị thế tử điện hạ vô tình vô nghĩa kia không chừa một cục kẹo nào hết. Số kẹo ở trong hộp đều biến mất hết rồi. Hồi nãy không phải nói không muốn ăn gì sao? Sao giờ lại ăn như sói đói vậy? Điện hạ Hoa Thảo của ta ơi, thì ra người ăn giỏi như vậy ư? Sao mà ăn không phát ra một tiếng nào cứ thế nuốt vậy?
"Muốn ăn thử không?" Nhìn thấu suy nghĩ của Ra On, Lee Young vờ hỏi.
"Không, không cần đâu."
Ta cũng là người có lòng tự trọng mà. Chẳng phải người ta thường nói đừng có vừa nghe mời là nhào đến ăn liền sao? Ta đã tượng trưng từ chối một lần rồi, nếu như thế tử hỏi lại lần nữa thì lập tức nhào đến ăn ngay.
Tuy nàng đã hạ quyết tâm như thế nhưng mà...
"Vậy sao? Xem ra hôm nay ngươi không đói rồi nhỉ."
Ra On đang nhẫn nại chờ đợi Lee Young mời thêm lần nữa, đột nhiên nghe hắn nói vậy thì cả người đều có cảm giác không còn sức lực.
Điện hạ Hoa Thảo, có từng nghe câu "chuyện quan trọng phải nói ba lần" không? Không, không cần tới ba lần, người chỉ cần khuyên thêm một lần nữa thôi mà cũng không thèm ư? Ra On thấy bất mãn thấu trời xanh! Nàng bĩu môi.
Ngay lúc đó.
Ha ha.
Từ nãy giờ hắn vẫn quan sát Ra On, lúc này Lee Young đưa tay lên xoa đầu Ra On: "To gan thật, còn dám bĩu môi với ta."
Vì sao mỗi một động tác của người trước mắt này đều đáng yêu như vậy chứ? Không liên quan đến chuyện nàng là nữ nhân hay không, từ khi còn tưởng nàng là nam thì hắn đã luôn cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng. Ngay cả như bây giờ, bộ dạng yểu xìu không chút sức sống vì không được ăn này của nàng cũng khiến hắn thấy đáng yêu đến không nhịn được muốn chạm vào nàng.
Không biết suy nghĩ trong lòng Lee Young, Ra On nhăn nhó bất mãn: "Vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Không biết mới hỏi sao? Lại dám ở trước mặt ta thể hiện ra cái vẻ mặt bất mãn thấu trời xanh này hả?" Tuy là nói như vậy nhưng động tác xoa đầu của hắn lại rất nhẹ nhàng, tựa như đang xoa đầu một đứa trẻ con. Hắn cười vui vẻ.
"Xin đừng làm vậy nữa, sẽ bị người ta nhìn thấy đó."
"Không nhìn thấy đâu."
"Sao lại làm như thế chứ? Làm vậy không được đâu."
Điện hạ Hoa Thảo, thật sự định tiếp tục như thế sao?
Ra On chỉnh lại mũ tóc, bực bội nhìn Lee Young. Nhìn thấy ánh mắt này của nàng, hắn lại càng cười vui vẻ.
Nhưng mà, điện hạ Hoa Thảo của chúng ta vốn như vậy sao? Vốn dĩ xấu xa thích chọc ghẹo người khác như thế ư? Đâu phải đâu đúng không? Hay là do hôm nay bởi vì các đại thần không tham gia yến hội, hắn chịu đả kích quá nên đổi tính? Nàng phải làm sao đây? Chịu làm chỗ cho hắn trút giận ư?
Lúc đó, đột nhiên có vật gì đó chui tọt vào miệng Ra On.
"Cái này là..."
"Kẹo đó." Lee Young vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên môi: "Ăn đi, đây là lệnh."
***
"Điện hạ sao có thể đùa như vậy chứ?"
Đúng chính Ngọ.
Ra On đi trên con đường xa lạ của Đông Cung Điện, vừa đi vừa lẩm bẩm. Chúa thượng điện hạ nói không tìm thấy thế tử nên phái người đi tìm khắp nơi, trong khi thế tử lại ngồi ở trong đình lấy Ra On ra làm trò vui. Kết quả, bánh kẹo mang lên đều chui vào trong bụng Ra On. Nhờ phúc của hắn, tuy rằng nàng thấy no, nhưng không hiểu vì sao cứ có cảm giác như vừa mua vui cho hắn xong vậy.
"Không đâu. Không biết vì sao lại như thế nữa."
Tối hôm qua nàng không ngủ được bao lâu nên cơ thể nàng mệt rã rời, chẳng còn chút sức lực. Nhưng kỳ lạ là càng đến gần Tư Thiện Đường, sự mệt mỏi trong cơ thể nàng càng biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng.
Thình thịch, thình thịch.
Cảm xúc bất an khiến cho trái tim của nàng đập một cách kinh hoàng.
Sáng hôm nay, nàng bị Byung Yeon bắt gặp lúc đang mặc y phục nữ. Sau đó nàng đột nhiên rời khỏi Tư Thiện Đường, còn chưa kịp giải thích lời nào với hắn.
Nhưng cũng không thể cứ trốn tránh được, sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này. Ra On hít sâu một hơi rồi tiến vào.
"Kim huynh. Kim huynh." Ra On vừa đi vô trong vừa cất giọng hô.
Vừa hy vọng hắn đang ở trên xà ngang, vừa hy vọng hắn không có ở đó.
Lúc đó, một giọng nói truyền xuống từ xà ngang: "Sao vậy?"
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ mà chạy xuống dưới xà ngang. Nhưng hiện tại tình huống bây giờ không giống vậy, Ra On dùng ánh mắt bất an nhìn lên.
"Kim huynh, có đó không?"
"..."
"Ta có chuyện muốn nói với huynh."
Nghe thấy lời của Ra On, Byung Yeon từ xà ngang nhảy xuống. Cú nhảy này không giống với cú ngã lúc sáng nay. Lần này hắn bước xuống rất nhẹ nhàng lưu loát.
Hắn đến gần Ra On rồi nhẹ giọng nói: "Ừ."
"Kim huynh."
"..."
"Hôm nay không đi đâu sao?"
"Tò mò chuyện này nên mới đi tìm ta gấp vậy sao?"
"Không, không phải vậy."
"Vậy thì làm sao?"
"Vậy đã... vậy đã... ăn cơm chưa?"
"Không có gì để nói thì đi ra ngoài đi."
"Có, có chuyện để nói mà." Ra On vội vàng nói: "Kim huynh, buổi sáng hôm nay..."
Tới đó nàng dừng lại không nói nữa, Byung Yeon liếc nhìn nàng: "Làm sao?"
A, nói thế nào đây? Biết nói từ đâu bây giờ? Xem ra phải nói ra với Kim huynh sao? Nếu là huynh ấy thì chắc sẽ hiểu cho nàng mà đúng không? Không, cho dù không hiểu cũng không còn cách nào, bất kể thế nào cũng không thể nói dối Byung Yeon.
"Thật ra sáng nay bộ y phục ta mặc là..."
Ngay lúc đó.
"Không sao đâu." Byung Yeon trầm giọng chặn lại lời nói của Ra On.
"Sao cơ?"
"Thích giả vờ mặc đồ nữ mặc dù là một sở thích độc đáo, nhưng cũng không có gì xấu cả."
"Giả vờ làm nữ?"
"Ai mà không có bí mật không muốn nói ra ngoài chứ. Vậy nên không cần phải giải thích rõ ràng với ta. Ta cũng không có ý kiến gì với sở thích của ngươi đâu,"
"Kim huynh." Chẳng lẽ huynh thật sự không nhìn ra ta là nữ sao?
"Lời ngươi muốn nói đã nói xong rồi chứ?"
"Hả?"
"Bây giờ ta phải đi ra ngoài, có chuyện cần làm."
"Không, không phải. Khoan đã."
"Cái tên phiền phức."
Byung Yeon bỏ lại một câu rồi bước ra khỏi Tư Thiện Đường.
Kết quả Ra On chẳng nói được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng lưng của Byung Yeon. Cái gì? Sao lại như vậy? Cái gì mà sở thích mặc đồ nữ? Kim huynh, không phải như vậy đâu. Không phải giả trang làm nữ nhân mà ta thật sự là nữ. Đáng lẽ không bị phát hiện thì nàng phải thấy vui, nhưng lúc này nàng lại thấy rất mệt mỏi. Điện hạ Hoa Thảo không nhận ra, Kim huynh cũng như vậy. Chẳng lẽ bộ dạng của ta giống nam tử đến vậy sao?
***
Bên ngoài, Byung Yeon vừa bước ra khỏi Tư Thiện Đường không xa liền nở một nụ cười, hắn quay đầu lại nhìn Tư Thiện Đường.
Làm đúng lắm. Hiện giờ phải mắt nhắm mắt mở với bí mật của muội ấy, vẫn chưa tới lúc để lộ ra.
"Mình phải bình tĩnh, mình phải bình tĩnh."
Byung Yeon vừa đi vừa lẩm bẩm câu nọ như bệnh thần kinh.