"Ta cảm thấy rất đáng yêu." Lee Young trả lời một cách trầm tĩnh.

"Đừng... đừng có đùa như vậy." Công chúa Tiêu Dương đột nhiên khàn hết cả giọng.

"Nhìn ta giống kiểu người thích nói đùa lắm sao?"

Vẻ mặt của Lee Young giờ phút này chân thành tha thiết hơn bất kỳ lúc nào. Vẻ mặt của công chúa Tiêu Dương cứng đờ, như thể chỉ cần gõ một cái thì trên mặt nàng sẽ xuất hiện vết nứt.

Đồng thời lúc này trái tim Ra On cũng muốn rơi xuống dưới đất rồi. Người cảm thấy ta đáng yêu? Điện hạ Hoa Thảo người sao? Ra On đến quên cả thở, nàng nghẹn họng ngẩng đầu lên nhìn Lee Young trân trối.

"Ta thấy câu trả lời của ta đã rất đầy đủ rồi."

Công chúa Tiêu Dương vẫn còn đang ngồi cứng ngắc ở đó như tượng Phật. Nàng cũng nghĩ là câu trả lời của thế tử sẽ lại không nể mặt nàng, nhưng không thể ngờ được thế tử lại nói ra câu kia. Thật sự mặt mũi của nàng đã mất sạch.

"Sao thế tử có thể đối xử với ta..."

Công chúa Tiêu Dương đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nàng hết đảo từ Lee Young lại đảo đến Ra On. Rồi dường như nàng muốn nói gì đó nhưng phải nhịn xuống, nàng cắn môi một phát sau đó liền rời khỏi lầu các.

Công chúa vừa rời đi, Ra On liền nhào ra hỏi: "Sao... sao người có thể... nói...nói chuyện kiểu như vậy chứ?"

Người có thấy ta đang căng thẳng thế nào không? Có thấy ta cà lăm luôn rồi không hả? Nhưng mà nói đi phải nói lại, người đáng yêu? Trái tim của nàng lại bắt đầu không biết tốt xấu mà đập loạn xạ. Rốt cuộc là nghĩ cái gì mà lại nói ra câu đó? Chẳng lẽ nhận ra ta rồi nên mới nói như vậy?

Dùng ánh mắt ngàn trập kỳ vọng nhìn Lee Young, còn hắn vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt chẳng để ý chuyện gì mà đáp lại nàng.

"Ta đã làm sai chuyện gì sao?"

"Hả?" Vậy chứ người thấy là người làm đúng sao? Nếu dựa vào cái cách này mà bày tỏ thì...

"Ta cảm thấy bách tính của ta đáng yêu thì có gì sai à?"

"Ra.. ra là vậy ư?"

Thì ra không phải cảm giác quan tâm ái mộ như với người yêu gì, chỉ đơn giản là tình yêu dành cho bách tính của mình ư?

"Đương nhiên là vậy rồi. Nếu không thì còn có lí do nào khác nữa chứ?"

Nhìn thấy khuôn mặt rõ là biết rồi mà còn làm bộ hỏi của Lee Young, Ra On xấu hổ cười vài tiếng khô khan.

"Đương... đương nhiên rồi. Ta cũng không nghĩ là có ý gì khác."

Bây giờ xem ra là vì từ chối sự theo đuổi sát sao của công chúa Tiêu Dương nên mới nói là thấy ta đáng yêu. Đối với cái kiểu theo đuổi người khác không nể nang ai như công chúa Tiêu Dương, nếu không đả kích một chút thì không được đâu.

Ta hiểu rồi. Tuy rằng ta có thể hoàn toàn hiểu được động cơ nào điện hạ Hoa Thảo lại làm như vậy, nhưng vì sao trong lòng của ta cứ thấy cụt hứng thế nào ấy nhỉ? Thật khiến người ta khó hiểu mà.

"Hình như đã đến lúc phải đi rồi."

Lee Young ngồi dậy. Ra On cũng đi theo phía sau.

Ơ nhưng mà công chúa Tiêu Dương bây giờ đang ở đâu nhỉ? Bị từ chối một cách dã man như vậy, trong lòng chắc chắn đã phải chịu cú sốc không nhỏ.

Cho dù là người có địa vị cao quý như thế nào đi nữa, thì nội tâm vẫn là một thiếu nữ với trái tim mềm yếu. E rằng vết thương này sẽ đau một thời gian. Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là tâm bệnh, e rằng phải nằm liệt giường không gượng dậy nổi một thời gian. Nếu là như vậy, thì phải làm sao? Đáng thương quá rồi, làm sao đây?

Ra On mang suy nghĩ rối ren trong lòng cứ thế đi khỏi lầu các cùng Lee Young.

"Hai người đi đâu vậy?"

Không biết từ đâu ra mà công chúa Tiêu Dương đã thay một bộ y phục mới, thậm chí bộ dạng bây giờ còn xa hoa lộng lẫy hơn so với vừa nãy nữa. Công chúa hạ quyết tâm trang bị cho bản thân đầy đủ rồi quay lại mỉm cười xuất hiện trước mặt Lee Young.

Cái gì? Trong thời gian ngắn như thế mà đã khỏi rồi ư? Khả năng chữa lành vết thương cũng thần tốc quá rồi đó. Ra On há hốc, khẽ lắc đầu.

Lee Young thở dài một hơi rồi nói: "Giờ đã muộn rồi, nên cáo từ thôi."

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của thế tử, nụ cười trên mặt công chúa chợt tắt.

"Bây giờ đã phải về rồi sao? Bây giờ mới bắt đầu vào đêm thôi mà, giờ khắc này mới thật sự là trung thu đấy."

Công chúa Tiêu Dương nhanh chóng tiến lên phía trước, chen giữa Ra On và Lee Young. Đẩy Ra On đứng qua một bên, công chúa nói tiếp.

"Đến Joseon rồi thì có một chuyện nhất định phải làm."

"Chuyện gì vậy?"

"Ta thật sự rất muốn cảm nhận cảnh đêm ở Joseon. Tiểu nữ từ trước đến giờ chưa từng bước chân ra khỏi nhà Thanh. Đối với Joseon thì ta cũng chỉ có thể biết được thông qua những câu chuyện kể mà thôi. Vì trước giờ chưa từng được thưởng thức tận mắt nơi này, vậy nên hôm nay nhân dịp trung thu, ta muốn được thăm thú cho thỏa, cảm nhận cảnh sắc đặc biệt của Joseon."

"Nếu công chúa cần người hướng dẫn, ta sẽ chọn cho công chúa một người thích hợp."

Công chúa Tiêu Dương lắc đầu: "Tiểu nữ muốn được cùng ngắm nhìn Joseon với điện hạ."

Lee Young nhìn chằm chằm công chúa Tiêu Dương một lát, sau đó lại nhìn về phía Ra On trong chốc lát rồi nói với công chúa.

"Công chúa nói muốn đi thưởng thức cảnh sắc của Joseon sao?"

"Đúng vậy, ta đã nói như thế."

"Tuy rằng ta không dám nói ta biết mọi cảnh sắc ở Joseon. Nhưng đúng là ta có biết một nơi có thể ngắm được một cảnh rất đặc biệt."

Nghe Lee Young nói xong, công chúa Tiêu Dương thể hiện vẻ mặt tràn ngập hy vọng, bắt đầu dựa sát vào vai Lee Young.

"Đó là chỗ nào vậy? Ta muốn được đến đó ngắm cảnh."

Lee Young bước một bước sang một bên để tránh khỏi cái sự dựa sát sàn sạt của công chúa rồi tiếp lời: "Thật sao? Nhưng nếu muốn ngắm được nó thì phải tốn hơi nhiều sức đấy."

"Ha ha ha, điện hạ là đang lo lắng cho ta sao? Không cần người phải lo lắng đâu. Ta thân là công chúa của nhà Thanh, có chuyện gì mà ta không thể chịu nổi chứ."

Lee Young nhanh chóng gật đầu: "Nếu công chúa đã muốn đi thì được thôi, chúng ta đi."

Ba người rời khỏi con đường phồn hoa nhộn nhịp rồi tiến vào một con hẻm nhỏ tối tăm.

Công chúa Tiêu Dương thở hồng hộc cố gắng bắt kịp bước chân của Lee Young. Rốt cuộc là muốn cho ta ngắm cái gì vậy? Sao lại dẫn ta đi đến nơi tối tăm như thế này? Trong này tối thui như vậy thì có thể nhìn thấy gì chứ?

Qua một lúc lâu sau.

Tiêu Dương nhìn thấy xa xa có một ánh đèn yếu ớt phát ra từ chiếc đèn lồng treo ở trước một cửa tiệm tồi tàn chuyên bán món canh. Trong khung cảnh náo nhiệt của lễ hội phồn hoa, lại có một cửa tiệm xấu xí như thế. Bất kể ngày đêm, quán canh này vẫn tấp nập người đến người đi, bỗ bã chợ búa.

Nhìn thấy tình cảnh này, công chúa nhíu mày, chắc không phải là muốn dẫn ta đến chỗ này chứ? Với công chúa của một quốc gia mà nói, nơi này thật sự quá thấp kém. Nhưng mà chắc sẽ không bắt ép vô đâu nhỉ?

Lee Young không hề do dự bước vào trong quán ăn.

Hết cách, công chúa Tiêu Dương cũng đành tiền vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đi vào trong mới thấy, bên trong nhìn còn tồi tàn hơn cả bên ngoài. Nhìn nơi này, thật sự có cảm giác sâu bọ có thể chui ra từ khắp bốn phía, công chúa Tiêu Dương dùng ánh mắt lo lắng bất an nhìn chằm chằm xung quanh quán ăn.

"Chuyện này... chỗ này..." Vốn dĩ vẫn luôn im lặng theo sau Lee Young và công chúa Tiêu Dương, Ra On mở miệng, nhìn Lee Young một cách bất an.

Nếu như nói đến quán ăn này, thì trong ba người đứng đây, Ra On thân thuộc với nó nhất. Bởi vì đây là nơi đã cùng đi với Lee Young vào ngày đầu tiên gặp gỡ, là nơi chứa đựng ký ức của nàng và hắn.

Ra On nhớ tới những ký ức lúc ngồi ở đây cùng Lee Young, rồi nàng cứ đánh mắt qua lại giữa hắn và công chúa Tiêu Dương. Điện hạ Hoa Thảo, người rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Sao lại dẫn công chúa đến chỗ này? Người đã quên chỗ này có ai sao?

Quả nhiên, vừa mới nhắc là xuất hiện ngay. Ba người vừa bước vào thì bà lão chủ quán thắng thắn hung dữ lập tức dùng ánh mắt dữ tợn nhìn họ.

"Trời ơi, cái đám người chết tiệt đến xin cơm này!"

Ngay khoảnh khắc bà lão theo thói quen mở miệng mắng chửi người khác thì lập tức im bặt ngay khi nhận thấy đó chính là Lee Young. Trông bà hiện tại cứ như người chết vừa mới được cho phép sống lại, cả người ngơ ngác run rẩy.

Lee Young dùng ánh mắt thờ ơ lướt qua người bà rồi đi vào trong phòng. Công chúa Tiêu Dương sột soạt nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện. Lee Young mang vẻ mặt chán ghét thấy rõ khi nhìn người đối diện. Ánh mắt thờ ơ của hắn đột nhiên trở nên tập trung tìm kiếm rồi dừng lại trên người của Ra On vốn đang đứng ngơ người cách hắn một khoảng.

"Đứng đó làm gì vậy?"

"Sao cơ?"

"Mau đến đây ngồi đi, sao lại cứ đứng ở đó?"

Cộc cộc. Lee Young lấy ngón tay gõ vào vị trí ngồi bên cạnh mình.

"Không, không sao đâu. Ta đứng thế này thấy thoải mái rồi."

"Nhưng ta không thoải mái. Vậy nên mau đến đây ngồi đi."

Thôi được rồi, chẳng bao giờ chống lại được cái ánh mắt kiên quyết của điện hạ Hoa Thảo cả. Ra On khe khẽ đặt mông xuống chỗ cách một khoảng với Tiêu Dương và Lee Young.

Công chúa Tiêu Dương ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm Ra On. Ánh mắt rõ là đang nói ngươi coi đây là chỗ nào? Là chỗ một thường dân nhỏ bé như ngươi có thể ngồi sao? Ra On nhìn bộ dạng nhe nanh múa vuốt của công chúa mà thở dài một hơi.

Thật là khổ quá mà, nữ nhân nhà Thanh đều như vậy cả sao? Bình thường đứng trước mặt nam nhân mình thích lúc nào cũng giữ bộ dạng văn nhã, rộng lượng khoan dung, sao cứ thấy tình địch một cái là bao nhiêu cái hình tượng rụng lả tả như lá mùa thu vậy?

Nhưng công chúa vốn là người sống trung thực với bản năng của mình, vậy nên toàn thân công chúa đều toát ra cảm giác đối địch dành cho Ra On. Ra On thật muốn tránh tầm mắt như phóng dao găm đó nên nghiêng mặt ra một bên. Thật ra, nàng không sợ ánh mắt khinh bỉ của công chúa. Nhưng nàng sợ công chúa phát hiện ra thân phận của nàng. Tuy nàng vẫn luôn dùng áo khoác che khuất mặt, nhưng thân phận của nàng sớm muộn gì cũng có khả năng bị phát hiện ra.

Dường như không biết được cuộc chiến tâm lý giữa hai cô gái, Lee Young chỉ chỗ ngồi ngay bên cạnh mình rồi nói: "Chỗ này chật hẹp như vậy, đừng có ngồi ngay lối đi như thế, lại gần đây mà ngồi này."

Cái người này, mắt mọc để trang trí à? Hay là cố tình làm vậy? Nhìn thấy đôi mắt của công chúa Tiêu Dương như sắp phóng ra lửa đến nơi, Ra On nở nụ cười cứng ngắc.

"Không, ta ngồi ở chỗ này thấy thoải mái lắm. Vậy nên không cần lo cho ta đâu."

"Vậy à? Chẳng lẽ người thấy vị trí đó ngồi không thoải mái sao điện hạ?" Công chúa Tiêu Dương lập tức xuất kích chắn ngay tầm mắt của Lee Young đang nhìn Ra On. Công chúa hết sức thể hiện ra vẻ quyến rũ nhất của mình, nở một nụ cười đầy ma mị rồi lấy tay vẫy vẫy làm động tác quạt mát: "Còn nữa, đi cả buổi trời rồi, khát quá. Nếu có được chén nước để uống thì tốt quá." Nói xong, Tiêu Dương đột nhiên xoay người nhìn Ra On.

Nhận thấy ánh mắt của công chúa, Ra On ngơ người mù mịt. Cái vị công chúa hung dữ này sao lại bắn mắt tới đây nữa?

Công chúa càng lúc càng híp mắt lại: "Không nghe thấy à?"

"Cái gì?"

"Bây giờ ta rất khát nước, không phải ta mới nói là ta khát nước sao?"

Đây là thủ đoạn công chúa nghĩ ra để hạ nhục Ra On. Nếu lúc này là một nữ nhân khác chứ không phải nàng thì hẳn sẽ thấy hổ thẹn. Nhưng ngược lại trong lòng Ra On chỉ muốn hô to lên "công chúa vạn tuế!". Mặc kệ như thế nào, chỉ cần tránh né được tầm mắt của công chúa Tiêu Dương thì còn sợ quái gì chuyện làm chân chạy việc vặt như lấy nước chứ? Bảo ta làm chuyện khó hơn ta còn làm ngay nữa là.

"Chờ chút nhé." Ra On lập tức sốt sắng đứng dậy.

Ngay lúc đó.

Ra On vừa ngồi dậy thì có ai đó nắm lấy cổ tay của nàng. Là Lee Young.

"Ôi mẹ ơi." Vì bị Lee Young kéo lại nên Ra On không cẩn thận loạng choạng rồi ngồi phịch xuống lại chỗ ngồi. Nàng dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn. Làm sao vậy?

Nàng đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì giọng nói của Lee Young vang lên bên tai.

"Bà chủ."

"Người gọi ta sao?" Bà lão lập tức chạy đến, nói chuyện với họ vô cùng khách sáo.

"Cho bàn này ba phần canh và một chén nước."

"Được, lập tức có ngay." Bà lão hiện giờ cứ như thiếu nữ nhà lành, chỉnh tề cung kính đối đáp rồi nhẹ nhàng chuẩn bị lùi xuống.

Lee Young nói tiếp: "Nhưng bầu không khí của chỗ này đã có sự thay đổi lớn so với trước kia."

"Nói vậy là có ý gì?"

"Không khí chỗ này không còn giống với lần đầu tiên khi ta đến." Nhìn bà lão một lát, Lee Young hạ thấp giọng nói tiếp: "Nói ra thì ta có một người bằng hữu rất là buồn cười." Khi nói chuyện hắn khẽ liếc nhìn về phía Ra On đang ngồi bên cạnh.

Nhưng vừa nhận thấy tầm mắt của hắn, Ra On liền lảng tránh, xoay mặt đi để nhìn bà chủ quán.

"Người bằng hữu hoang đường buồn cười đó của ta, nói là đến nơi này có thể tìm được ký ức hồi còn nhỏ. Tựa như nghe được những lời thân thương của bà mình hồi nhỏ, cảm giác rất là tốt."

"Cái đó..." Bà lão ngơ ngác một hồi, rồi dường như đến giờ mới bắt đầu hiểu được hàm ý trong lời nói của Lee Young.

"Hôm nay ta dẫn khách quý đến nơi này nguyên nhân là vì muốn giới thiệu cho khách biết khung cảnh đặc biệt quý giá chỉ có ở nơi đây."

"Nhưng mà, nói ra rồi có được an toàn không?"

Lee Young vội xua tay: "Hôm nay ta đặc biệt cho phép bất cứ chuyện gì, vậy nên bà chủ không cần lo lắng. Có bao nhiêu bản lĩnh cứ thể hiện ra đi."

Nói xong Lee Young khẽ khom người chào bà chủ, khiến bà chủ rối rít quỳ xuống hành lễ đáp lại. Dưới sự khích lệ quá mức to lớn này của thái tử điện hạ, sống lưng của bà lão từ đang cung kính nhún nhường bắt đầu dần dần thẳng lên. Từ nãy đến giờ bà lão vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhưng lúc này lại đang híp mắt nhìn công chúa Tiêu Dương. Qua một lúc, cuối cùng thì bà lão cũng mở miệng thể hiện kĩ thuật, quyết tâm cho khách quý thấy được khung cảnh đặc biệt mà đích thân thái tử đã giới thiệu.

"Cái con bé này con gái con đứa mà ăn nói thế đấy hả? Con bé này cha mẹ sinh ra đã bị cụt tay, hay là bị cụt chân? Khát nước thì tự lết xác đi mà lấy, ở đâu ra cái kiểu sai bảo người khác như thế? Ngươi tưởng ngươi là ai hả? Xem mọi người là con hầu của ngươi sao? Nói chuyện với loại người như ngươi đúng là nói ra câu nào lãng phí nước bọt câu đó mà, con bé thối tha!"

Trong khung cảnh tấp nập của phố Un Jong, có một nàng công chúa tên là Tiêu Dương đang ngơ ngác, ngồi yên bất động trong một quán nhỏ. Công chúa cao quý như nàng đã bao giờ bị đối xử như thế này chưa? Phải chi nàng chưa từng học tiếng Joseon thì có phải bây giờ cảm giác của nàng sẽ đỡ hơn không? Việc gì phải học để hiểu rõ từng câu từng chữ của bà chủ quán thế này?

Kết quả của việc được ngắm nhìn khung cảnh đặc biệt của Joseon, công chúa Tiêu Dương... bỏ chạy. Nàng cứ thế quảng lại một câu: "Ta còn có việc, xin phép đi trước" rồi cứ thế mặt mũi trắng bệch chạy đi mất.

"Mãi đến giờ mới được yên cái thân."

Công chúa Tiêu Dương vừa rời đi không lâu, Lee Young lộ ra vẻ mặt hài lòng rồi đứng lên.

"Tiểu nhân đã phạm phải tội chết." Bà lão lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lee Young.

"Không phải, chuyện này vốn không phải là chuyện bà muốn làm."

Bà lão này vốn trước kia là một thượng cung trong Ngự Thiện Phòng ở trong cung, chuyện này Lee Young biết rõ hơn ai hết. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, tuy bề ngoài thể hiện vẻ hùng hùng hổ hổ, nhưng chắc chắn trong lòng cũng không thoải mái.

"Ta nhắc lại lần nữa. Đây là chuyện do ta ra lệnh, không sao đâu, ngẩng đầu lên đi." Đồng thời trong lúc nói chuyện, hắn cũng lấy túi tiền ra, trả tiền cho món canh.

"Không cần đâu ạ, tiểu nhân nào dám nhận."

"Có phải bà muốn biến ta thành kẻ xấu xa ăn cơm ngoài quán xong còn không thèm trả tiền không?"

"Tiểu nhân không có ý đó." Thế là bà cầm lấy tiền Lee Young đưa, nhưng khi nhìn thấy số tiền thì lại lắc đầu quầy quậy: "Chỉ có ba phần canh rồi, chừng này tiền nhiều quá rồi ạ."

"Mau tìm người đến phụ giúp bà đi. Cũng nhờ có bà mà hôm nay ta mới được thoải mái, chừng này tiền không nhiều đâu."

"Vô cùng cảm tạ." Do dự một lát, thế rồi bà lão cũng nhận tiền.

Lee Young và Ra On cùng ra khỏi quán cơm. Ra On theo sát sau lưng hắn, nàng không nhịn được thở dài một hơi.

"Vì sao phải làm như vậy?"

"Đang nói gì vậy?"

"Hình như công... à vị kia dường như bị đả kích lớn lắm."

Bản thân nàng cũng không biết làm sao nữa, đáng lẽ định nói công chúa Tiêu Dương, nhưng ngay lập tức đổi thành "vị kia".

"Đả kích gì chứ. Chuyện cứ thế xảy ra thôi."

"Đâu cần thiết phải làm như vậy, vì sao phải vô tình đến thế?"

"Bởi vì trong lòng không thích nàng ta."

Từ đầu cũng đã nhìn ra trong lòng Lee Young không hề có ý với công chúa Tiêu Dương, có lẽ công chúa cũng đã cảm nhận được điều đó. Nhưng lí do Ra On thở dài là vì cách xử lý của điện hạ Hoa Thảo trong chuyện này. Chẳng lẽ cứ phải kiên quyết như vậy sao, có cần phải thế không?

"Dùng biện pháp nhã nhặn ôn hòa nói ra ý của mình cũng được mà."

Lee Young đột nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn Ra On.

"Ta đã từ chối nàng ta đủ mọi kiểu cách rồi. Nàng ta là một người sẽ không vì ta nói vài câu mà chịu từ bỏ. Với loại người như thế, ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ tiếp tục dây dưa không dứt? Nếu cứ như vậy, rồi nàng ta sẽ thấy tổn thương và khó khăn mà chủ động rút lui sao?"

"Chuyện đó..."

Ra On không cách nào phản bác. Nghĩ đến tính cách của công chúa Tiêu Dương, Lee Young càng nhún nhường dây dưa thì nàng ấy sẽ càng xem đó là cơ hội mà dính chặt lấy không buông. Kết quả, theo thời gian qua đi, người chịu tổn thương càng lúc càng nhiều chính là công chúa Tiêu Dương.

Quyết định của Lee Young là không cho công chúa Tiêu Dương ôm bất kỳ hy vọng nào, đối đãi một cách lạnh nhạt có lẽ còn tốt hơn. Điều này không hề sai. Cũng giống như vừa rồi ở trong quán, tuy cách làm của Lee Young có phần hơi ác, nhưng vẫn có thể hiểu được.

"Thật khó, thật khó."

Tuy rằng tự xưng là Hong Sam Nom chỉ cần liên quan đến nữ nhân không gì là không biết, nhưng xem ra nàng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ. Lúc trước nàng thể hiện ra sự uyên bác với nữ nhân như vậy, là vì nàng xem mình là nữ nhân đang cải trang thành nam nhân. Sau đó, vì nàng giả trang là nam nhân, nên tự khắc nàng cũng hiểu được những suy nghĩ của nam nhân, vậy nên nàng đã trở thành cầu nối giữa những cặp đôi. Nhưng trải qua chuyện này, nàng mới thấy mình còn kém xa lắm, thật muốn ngửa mặt lên trời cười to một tràng.

Hong Sam Nom thì đã sao chứ? Dù sao bây giờ cũng là hoạn quan rồi. Chẳng phải đã trở thành kẻ bị nhốt ở trong cung rồi sao? Chuyện được ăn mặc như nữ nhân cũng chỉ đến hôm nay là kết thúc. Từ ngày mai nàng sẽ lại trở về là kẻ nữ nhân không ra nữ nhân, nam nhân không ra nam nhân nữa, mà chỉ là một hoạn quan tên Hong Ra On.

Quả như người ta vẫn thường nói, đây là một giấc mộng xuân, một giấc mộng uổng phí.

Hai người cùng bước trên một con đê, tiếng bước chân cùng tiếng nước chảy như hòa vào nhau. Lee Young và Ra On bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa nhìn ngắm ánh trăng phản chiếu qua mặt nước.

Bởi vì là buổi tối mùa thu, nên từng cơn gió thổi qua đã mang chút không khí se lạnh. Trong cơn gió như cắt qua người, thân thể bắt đầu run rẩy.

Lee Young đột nhiên đổi hướng, cất bước vội vã. Không biết vì nguyên nhân gì, trong bước chân có lẫn sự lo lắng.

Tuy gió có hơi lạnh, nhưng ánh trăng rất đẹp, tản bộ dưới đêm trăng như thế này cũng đâu có tệ. Cùng Lee Young bước đi thế này khiến nàng cảm thấy mình như một khuê nữ bách tính bình thường.

Ra On cất giọng đầy nghi hoặc: "Sao lại vội vã lo lắng vậy?"

"Hình như sắp mưa rồi."

"Mưa sao?" Ra On ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Vừa rồi trời còn trong vậy mà giờ đã u ám rồi: "Thời tiết cũng thật là, sao thay đổi thất thường thế không biết."

Lúc nãy đã mưa một trận rồi, còn tưởng là sẽ không mưa nữa chứ. Cái này là muốn chơi ta nhân ngày đầu tiên ta được mặc y phục nữ nhân chỉnh tề sao? Ra On dùng ánh mắt chán ghét nhìn lên bầu trời đang bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa lất phất.

Nhưng không bao lâu sau, cơn mưa lất phất mau chóng biến thành một cơn mưa rào nặng hạt. Bởi vì cơn mưa lớn bất chợt, những người đi đường vừa chạy vừa kêu la oai oái. Lee Young và Ra On vì tránh mưa mà cũng phải chạy. Nhìn thấy không xa phía trước có một cửa lớn có mái che nho nhỏ, hai người chỉ có thể đành chạy vào mái hiên be bé vốn chỉ đủ cho trẻ con chen chân trú mưa.

"Cũng may, không thì sẽ bị ướt nhẹp mất." Ra On vừa lấy tay vẩy nhẹ mái tóc cho bớt nước vừa nói.

Nhưng nàng vừa nói xong câu đó thì trời nổi gió khiến cơn mưa đổi hướng, tạt thẳng về phía mái hiên nơi hai người đang đứng.

"Á." Ra On theo bản năng tìm cách xê dịch tránh khỏi bị ướt.

Vốn nàng định tránh cho nước mưa ít tạt trúng nhất, nhưng gió thì mạnh, mưa lại xối xả không nể mặt ai nên chuyện bị ướt xem ra là chuyện tất yếu. Nàng thật khóc không ra nước mắt. Phải làm sao bây giờ? Nàng không sợ mình bị mưa làm ướt, nhưng nếu vậy thì bộ y phục xinh đẹp này cũng sẽ bị ướt mất. Nghĩ đến đó thôi là lông tơ trên người nàng dựng đứng. Đây vốn không phải y phục của nàng. Nếu nàng bị bắt phải đền nó thì làm sao đây?

Ngay lúc ấy.

Một mảnh lụa màu xanh xuất hiện bao lấy đỉnh đầu nàng.

"Đây là..."

Ra On nhìn theo mảnh lụa màu xanh ấy, hóa ra đó chính là ống tay áo của Lee Young. Nó như tường đồng vách sắt, che chắn hết những giọt mưa đang bắn tới, không để nàng bị ướt.

"Đây là chuyện ta làm vì bách tính của mình." Hắn không hề nhìn nàng mà chỉ nhìn về phương trời xa nào đó, vẫn cái vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc.

"Biết, ta biết mà."

Cho nên vì ta là bách tính của điện hạ Hoa Thảo, nên mới hiền lành với ta như vậy đúng không? Nhưng dù vậy, ta vẫn thấy rất vui. Có người che mưa chắn gió cho ta, mà lại còn là điện hạ Hoa Thảo, thật tốt.

Gió cứ rít gào thổi từng hạt mưa lạnh buốt, nhưng Ra On lúc này không hề cảm thấy lạnh. Trong bầu không khí này, cả người nàng thấy như đang bay bổng. Là vì khung cảnh lúc này thật sự quá rung động sao? Thật kỳ lạ, ngay lúc này, khóe miệng nàng không kiềm chế được mà cứ thế mỉm cười. Tựa như có ai đó đang cù lét nàng, nàng thật sự không thể nhịn được mà cứ cười khúc khích.

"Còn cười to nữa thì côn trùng cũng bay được vào miệng đấy."

"Í chết." Ra On nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại. Nhưng nàng vẫn không cách nào ngăn được cảm giác vui vẻ của mình. Vì sợ bị Lee Young phát hiện, Ra On cúi đầu xuống thấp.

Vậy nên, nàng vẫn không hề phát hiện biết bao sự thay đổi quanh mình.

Nàng không nhận ra Lee Young vừa trêu nàng, hắn không hề còn dùng kính ngữ nữa. Nàng không thấy ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn nàng. Nàng không thấy hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng. Và nàng càng không hề nhìn thấy so với nụ cười lúc này của nàng, nụ cười hắn còn tươi vui hơn nhiều. Chỉ mong trời hãy mưa lâu thêm một chút nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play