Đêm khuya.
Trong Thành Chính Các truyền ra tiếng hét thất thanh.
"Vì sao... vì sao lại làm vậy?" Ra On té đùng đặt mông xuống đất run rẩy hỏi.
Lee Young đứng trước mặt nàng đã cởi sạch nửa người trên, lộ ra bả vai dày rộng. Cái này là tình huống gì vậy?
Theo điện hạ Hoa Thảo tới Thành Chính Các, Ra On kinh ngạc khi phát hiện chuyện sứ thần đến tưởng chừng đơn giản nhưng lại không phải vậy. Nghe thấy những suy nghĩ của điện hạ về chuyện này, nàng càng kinh ngạc hơn.
Cho đến lúc này mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, vậy nên nàng đã quên đi sự căng thẳng. Nhưng mà sau đó chuyện càng lúc càng phát triển theo hướng kỳ lạ.
Lúc ăn bữa khuya bằng mứt hoa quả, những người vốn hầu hạ xung quanh Lee Young đều lần lượt đi mất. Chuyện kinh dị chính là xảy ra sau đó. Lee Young đột nhiên như ve sầu lột xác, bắt đầu cởi quần áo.
Sột soạt, sột soạt. Cùng với âm thanh tơ lụa ma xát, dưới mũi chân điện hạ Hoa Thảo chính là long bào. Vừa cởi áo xong, da thịt trắng trẻo hiện ra.
Cuối cùng, nửa người trên của Lee Young xuất hiện trước mắt Ra On. Dáng người của nam nhân này vốn đẹp đến vậy sao? Bức tượng do một thợ thủ công tay nghề kiệt xuất lâu năm chắc cũng cỡ này. Lee Young đẹp giống như không phải con người vậy, nhìn thấy điều đó, Ra On như nín thở.
"Người... rốt cuộc muốn làm gì?" Ra On lớn tiếng hỏi Lee Young, người đến cả áo lót bên trong cũng đã cởi ra, chỉ còn độc mỗi chiếc quần dài lót trong y phục.
Sao tự dưng lại đi cởi áo? Nếu giờ tự dưng hắn bổ nhào vào người ta thì phải làm sao? Lớn tiếng hét lên à? Không, nếu lộ ra thân phận thật thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến là thấy không được rồi. Ra On nghĩ tới chuyện đáng sợ, không khỏi lắc lắc đầu.
Nhẹ nhàng quay đầu, nhìn tình cảnh kia, Lee Young hờ hững nói: "Ngươi thấy là ta muốn làm gì?"
"Cái gì?"
"Còn không đi lấy áo ngủ, ngơ ra đó làm gì?"
Nháy mắt, đầu lưỡi như tê dại, Ra On ngây người. Áo ngủ? Nếu là áo ngủ... là quần áo mặc lúc đi ngủ sao? Không phải là muốn làm gì ta sao?
"A, thật may mắn." Ra On lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, yên tâm thở ra một hơi.
"Mở ngăn tủ kia ra là sẽ thấy."
"Sao cơ? À được." Ra On mở ngăn tủ theo lời Lee Young, nhìn thấy bộ áo ngủ màu trắng chói mắt của hắn.
"Đem nó đến đây."
"Sao?"
Nhìn Lee Young đã cởi sạch phía sau, Ra On nghiêng đầu suy nghĩ. Vượt qua một núi xong rồi còn hiện ra một núi nữa! Tuy nàng cả đời nữ giả nam, sống y hệt nam tử cho đến bây giờ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân cởi sạch quần áo trước mặt mình. Bởi vì căng thẳng cực độ, trái tim nàng đập điên cuồng.
Không biết tình huống hiện tại, Lee Young dùng giọng điệu bình tĩnh để thúc giục: "Đưa qua đây."
"... Vâng." Ra On cầm áo ngủ trong tay, do dự từng bước tiến về phía Lee Young.
Từng bước một tiến lại gần, càng lại gần, tấm lưng của Lee Young càng to thêm. Đường cong từ gáy của hắn cho đến bả vai cường tráng, lại thêm làn da lòe lòe tỏa sáng như đang ở dưới ánh mặt trời hiện ra ngay trước mắt nàng. Không tự giác được mà có cảm giác muốn chảy nước miếng, cầm áo ngủ trên tay run rẩy.
Lee Young không biết Ra On đứng sau lưng hắn đang làm cái gì. Hắn cứ như bình thường giơ cánh tay lên.
"Không làm cho nhanh mà còn làm gì thế?"
Thời gian dài sống ở nơi cao cao tại thượng nên hắn làm ra hành động rất tự nhiên.
Ra On cầm áo ngủ thật cẩn thận đặt lên cánh tay của Lee Young. Trong phòng lại vang lên tiếng sột soạt. Tơ lụa như cánh ve mềm mại lướt qua da thịt của Lee Young.
Mỗi lần đầu ngón tay nàng không cẩn thận chạm trúng da thịt của hắn, Ra On như giật bắn cả người, lập tức kinh hách lùi về sau.
Hô hấp dồn dập, bộ áo ngủ không biết từ lúc nào đã vượt qua được cánh tay, tiến về phía bả vai cơ bắp rắn chắc. Nhìn thấy cơ bắp rắn chắc nhưng rất có cảm giác co giãn đàn hồi đó, Ra On không khỏi hít thở dồn dập.
Đầu ngón tay cầm áo ngủ cứ run rẩy không ngừng. Thần kinh toàn thân đều tập trung ở các đầu ngón tay, mỗi khi va chạm vào da thịt Lee Young thì có cảm giác như bị lửa thiêu đốt vậy. Nàng dốc hết sức giảm thiểu tiếp xúc da thịt với hắn.
Đúng lúc đó. Lee Young đột nhiên cầm lấy tay Ra On.
"A!" Ra On vì giật mình mà không kịp chặn lại miệng mình, cứ thế phát ra tiếng hét chói tai. Nàng ngẩng phắt lên nhìn Lee Young.
Nháy mắt, nàng và Lee Young bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở ngứa ngứa khẽ chạm vào trán nàng. Tuy là mềm mại, nhưng lại khiến người ta có cảm giác run lên như sắp gục đến nơi.
Dùng hết sức bình định trái tim đang đập kinh hoàng như dã thú nổi cơn thịnh nộ. Có lẽ sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập nên nàng hoang mang rối loạn muốn lùi về sau.
Nhưng Lee Young không cho phép. Hắn dùng vẻ mặt khó đoán nhìn Ra On. Đôi mắt... cánh mũi... đôi môi của tiểu tử này sao lại gần hắn như vậy... tựa như lập tức có thể chạm đến nhau vậy.
Lúc ấy dường như cả thế gian này đều rơi vào yên lặng, thời gian như ngừng lại.
Cánh mũi Ra On phập phồng, khí quản nàng như bị chặn lại, không cách nào hô hấp bình thường. Đến cả ý thức dường như cũng đã bỏ nàng ra đi.
Khóe miệng Lee Young nở một nụ cười: "Tiểu tử này." Sau đó hắn lấy áo ngủ từ trong tay Ra On rồi tự mình mặc vào: "Cái gì khiến ngươi căng thẳng đến vậy chứ?"
Trong lúc Lee Young mặc áo ngủ, Ra On vẫn bất động đứng tại chỗ. Nhìn thấy bộ dạng cứng ngắc như tượng đá một cách đáng yêu của Ra On, Lee Young đột nhiên đưa tay lên vuốt ve trán của nàng. Cho dù chỉ là va chạm nhẹ nhàng, nhưng vì trò đùa này của Lee Young mà Ra On giống như bừng tỉnh.
"Hộc hộc..." Hiện tại mới có thể thở được. Nhưng trong mắt Ra On vẫn lưu giữ hình ảnh Lee Young cởi quần áo.
"Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Hong Ra On, mau tỉnh táo lại cho ta."
Ra On lắc lắc đầu, cố hất cái tư tưởng không mấy trong sáng kia ra khỏi đầu.
Ngay tại lúc ấy.
Tay nàng bị kéo đi. Thân thể mất đi trọng tâm, Ra On giống như bị trượt chân và ngã đặt mông ngồi dưới đất. Vì muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nàng quay đầu thì thấy khuôn mặt của Lee Young. Không biết khi nào Lee Young đã ngồi trên chăn bông rồi kéo Ra On ngồi lên giường ngay bên cạnh hắn.
Ra On giật mình hỏi: "Người đang làm gì vậy?"
"Ngươi không biết nên mới hỏi sao?" Lee Young hỏi lại, dùng ánh mắt nhìn vào chỗ nằm bên cạnh hắn.
"Là bảo ta nằm ngủ ở chỗ này sao?"
"Không phải ngươi cũng cần phải ngủ à?"
"Nhưng ta nào dám ngủ cùng với điện hạ chứ." Trên mặt Ra On đỏ ửng, kích động lắc đầu thật mạnh.
"Nếu thật sự là vậy, thì từ giờ trở đi, đừng xem nơi này là Thành Chính Các, nghĩ nó như Tư Thiện Đường đi."
"Nói vậy là có ý gì?"
"Buổi tối ở đây, ngươi và ta không phải là thế tử và hoạn quan, mà là bằng hữu với bằng hữu đang ở chung."
"Ý người là..."
"Bằng hữu cùng ngủ chung với nhau có gì không ổn à?"
"Nhưng mà..." Cho dù nói vậy đi nữa cũng tuyệt đối không thể ngủ chung được. Nhưng câu nói kế tiếp nàng không mở miệng nói được.
Trái tim đập thùng thùng, Hong Ra On, chuyện ngươi là nữ điện hạ Hoa Thảo đâu có biết. Điện hạ Hoa Thảo tưởng rằng ngươi là nam nhân. Không, không phải nam nhân, là coi ngươi là hoạn quan. Không phải mang trong mình ý tưởng muốn dụ dỗ ngươi mà chỉ đơn giản là đơn thuần cùng nhau ngủ chung thôi.
Nhưng vì Ra On không thể nói sự thật mình là nữ ra nên không thể ngủ cùng nhau, vậy bây giờ phải dùng cách gì để từ chối đây?
Lee Young vẫn không nghĩ gì nhiều, cứ thế mở miệng nói: "Hôm nay vất vả rồi."
"Là chuyện nên làm mà."
"Ngươi suy nghĩ như vậy thật là may quá. Còn nữa, cho đến khi sứ thần về nước, ngươi còn phải tiếp tục vất vả như hôm nay nữa đấy."
"Chuyện đó là đương nhiên, người không cần lo lắng."
"Tốt, về sau sẽ rất khó khăn. Nên hôm nay hãy tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Như... như vậy... ta cũng sẽ giống người khác..."
Lee Young lại đột nhiên kéo cánh tay của Ra On: "Ngươi muốn đi đâu?"
"A a!" Bị kéo lại làm cho Ra On ngã vào lòng Lee Young. Nằm trong vòm ngực rắn chắc của hắn, nàng cuộn tròn người lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng.
"Ta... muốn đi trước."
Tuy Ra On khẩn thiết nói thế, nhưng Lee Young từ phía sau ôm lấy bả vai nàng rồi kiên quyết: "Ta không phải đã nói rồi sao, buổi tối cũng sẽ có người tới tìm ta."
"Nếu dùng lý do kiểu này để giữ ta lại thì không cần lo đâu, ta sẽ đợi ở bên ngoài."
Lee Young cẩn thận chăm sóc khiến Ra On rất cảm tạ. Nhưng cho dù như vậy thì một nữ tử không thể nào nằm chung chăn chung gối với một nam tử khác như thế này được.
"Không được."
"Vậy ta nằm dưới đất, vẫn có thể hầu hạ bên cạnh người." Ra On vội tìm cách thoát khỏi cái ôm của Ra On.
"Thân thể của ngươi làm bằng sắt à? Không thể nghỉ ngơi một lúc sao?"
"Thì đang nghỉ ngơi đây, đừng lo lắng."
"Không cần phải vậy, ngủ ở đây đi."
"Không được, tựa như trong cung có cung quy nghiêm khắc vậy, hoạn quan như ta được đến hầu hạ điện hạ đã là may mắn rồi. Bây giờ còn ngủ chung một giường, thật sự quá kì cục, cho nên trăm ngàn lần không thể được."
Thật sự nếu ngủ ở bên cạnh thế tử thì không thể biết được là có xảy ra chuyện gì hay không. Lỡ mà mình bị lộ thì... Trái tim Ra On lại đập như trống.
"Không cần phải vậy, tới đây ngủ đi."
"Không thể."
"Đây là mệnh lệnh."
Ra On lập tức ghé vào bên cạnh: "Vậy ta xin khẩn thiết yêu cầu được cho phép ngồi ngủ bên giường của người."
Lee Young nhẹ nhàng thở dài, hắn chưa từng gặp kiểu người thế này, cố chấp đến thế là cùng.
"Nếu ngươi đã muốn như vậy, thì cũng hết cách."
Dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Ra On chui ra khỏi chăn rồi ngồi bên giường. Ra On bó gối cuộn người ngồi ở chỗ không xa. Lee Young quay đầu lại nhìn: "Ngươi thật sự định như thế cả đêm sao?"
Nghe Lee Young tràn ngập lo lắng hỏi, Ra On trả lời vang dội: "Đúng vậy, đương nhiên."
"Thật sự không đến đây nằm sao?"
"Ta thấy chỗ này rất thoải mái."
"Nếu cứ như vậy chân ngươi sẽ tê mất."
"Tư thế này là thoải mái nhất."
"Tiểu tử này..."
Lee Young nhìn Ra On hồi lâu, không còn cách nào khác đành nhắm mắt lại.
Đến giờ Ra On mới yên tâm. Ài, thật sự là giảm thọ mười năm mà.
Như vậy qua bao lâu?
Dường như đã ngủ say, Lee Young bắt đầu cất tiếng thở đều.
Ra On nhích nhích cái mông, xoay người. Mới nãy vừa ngồi xuống là chân nàng đã tê rồi, thật khổ muốn chết. Tư thế này nghĩ sao mà thoải mái được chứ.
Muốn cả đêm đều ngồi chồm hỗm như vậy thật sự là chuyện không thể nào. Ra On khẽ liếc Lee Young, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế. Sau đó, vì chân tê quá vừa di chuyển thì nàng ngã sấp mặt đập xuống đất "bụp" một phát.
"Ai, ui da." Ngay khi Ra On đang cố gắng xoa bóp cái chân thì...
"Phụt."
Từ nơi nào đó truyền đến tiếng cười, Ra On kinh ngạc ngẩng đầu. Có phải điện hạ Hoa Thỏa dậy rồi không? Chắc là mình nghe nhầm, Lee Young vẫn còn trong mộng đẹp, khuôn mặt bình tĩnh như vậy mà.
Ra On yên tâm mà xoa bóp chân. Có tiếng chuông báo giờ Sửu vang đến, cùng với tiếng chim cú mèo.
"Đã muộn như vậy rồi sao?"
Duỗi thắt lưng một cái, Ra On thay đổ tư thế ngồi, nàng tiếp tục cố gắng hết sức mở to mắt ra.
Không kiên trì nổi nữa, Ra On đầu bắt đầu gật gà gật gù. Đêm đã khuya, hôm nay còn đứng cả ngày khiến cơn mệt mỏi trong nàng không thể nào kiềm xuống được nữa. Trông như một con gà bị bệnh, nàng cứ thế gật lên gật xuống, cuối cùng lại đập trán xuống sàn thêm lần nữa. Bị chính mình dọa nhảy dựng, Ra On lập tức ngồi thẳng lên.
Nàng quan sát động thái của Lee Young trước. Tuy là trở mình một cái, nhưng mà không có tỉnh dậy. Thở hắt ra, Ra On đột nhiên nhìn một vật ở trước mặt.
Ủa? Sao ở đây lại có cái gối đầu? Nhờ có gối đầu nên lúc nãy khi nàng ngã mới không bị thương tích gì cả. Chứ dựa vào lúc nãy nàng sấp cả người xuống như thế mà không có gối thì đừng nói tới thương tích, tiếng động đó chắc chắn lớn đến nổi Lee Young sẽ thức mất.
Nhưng sao cái gối lại ở đây? Chẳng lẽ lúc điện hạ Hoa Thảo xoay người vô tình đẩy cái gối này ra? Ra On mờ mịt.
Ra On liếc Lee Young một cái rồi lén lút kéo gối qua. Mặc kệ nói như thế nào, nàng vẫn đang buồn ngủ lắm. Nàng không muốn chút nữa lỡ nàng có ngủ quên mất thì lại tạo tiếng động lớn đánh thức điện hạ.
"Thực xin lỗi, cho mượn cái gối này chút nhé."
Nhìn về phía Lee Young đang ngủ, Ra On cúi đầu yên tĩnh nằm lên gối. Bắt đầu từ lúc đó, chưa quá một khắc, Ra On đã ngủ say như chết.
Lee Young nãy giờ vẫn đang giả vờ ngủ đột nhiên xoay người mở mắt. Hắn nhìn về phía Ra On mỉm cười.
"Hong Ra On."
"..."
"Ra On à."
Hắn kêu to như vậy mà Ra On vẫn không nhúc nhích. Hắn nhìn Ra On thở thật đều, trông dáng ngủ an lành như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, thật không muốn làm phiền đến giấc ngủ của tiểu tử này. Lee Young nhẹ nhàng kéo Ra On lại gần mình. Rồi sau đó, hắn cũng thật cẩn thận tự chui vào trong chăn. Ra On xoay người cuộn tròn như biến mất luôn trong chiếc chăn rộng. Lee Young khẽ khàng xoay người nhìn bộ dạng ngủ say của Ra On.
"Tên này... chẳng có lần nào chịu nghe lời cả."
Giống như đối đãi với một người đệ đệ không nghe lời, Lee Young đưa tay lên khẽ nhéo mũi Ra On.
"Hừ."
Trong lúc ngủ mơ bị nhéo mũi nên Ra On phát ra âm thanh thật lạ. Nhìn thấy vẻ đáng yêu đó, Lee Young lại không kiềm được mà nở nụ cười.
Ngay lúc đó.
Bộp, có cái gì đó khẽ chạm vào ngực hắn. Trước sự tiếp xúc đột nhiên này, hắn chuyển tầm mắt nhìn xuống ngực. Thì ra Ra On vừa đặt một bàn tay lên ngực hắn.
"Tên này dám..."
Lee Young phát ra âm thanh trách cứ. Nhưng không giống với lời nói, hành động của hắn lại thật cẩn thận nhẹ nhàng. Sợ Ra On thức dậy, hắn nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Ra On sang một bên. Tay của nam nhân mà sao có thể mảnh khảnh yếu ớt đến vậy chứ. Điều này khiến hắn không thoải mái, Lee Young không tự chủ được nhíu mày. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lee Young nhíu mày càng sâu.
Rầm rầm.
Tựa như một hạt châu nhỏ đang lăn, cái đầu nhỏ của Ra On rời khỏi gối, dường như đang tìm về nơi ấm áp, cứ thế nàng ôm Lee Young, kê đầu vào trong lòng hắn.
"Tên này... thế nhưng lại..."
Cái trán nhẵn nhụi của Ra On chạm nhẹ vào cằm của Lee Young.
"Đúng là một tên hoang đường."
Dời tầm mắt nhìn về phía bên cạnh, thấy bộ dạng khi ngủ của Ra On xong, Lee Young lẩm bẩm. Hoạn quan dám ôm thái tử ngủ, ai nghe thấy chắc cũng phải cười to.
Nhưng... ấm áp quá. Chưa lần nào được trải qua cảm giác dễ chịu đến thế này, Lee Young bật cười. Sao ta lại đặc biệt hào phóng với tiểu tử này đến vậy nhỉ?
Khe khẽ thở dài, Lee Young nhắm mắt lại. Không biết có phải vì nhiệt độ ấm áp truyền từ cơ thể Ra On không mà đột nhiên hắn cảm thấy rất buồn ngủ. Nhịn không được, cứ thế hắn ngủ say. Đám nội quan trong Đông Cung Điện mà nhìn thấy chắc sẽ há hốc, ai mà không biết thế tử bị bệnh mất ngủ kinh niên được không?
***
Sáng sớm hôm sau. Trước Thành Chính Các xuất hiện náo động nho nhỏ. Choi nội quan bước từng bước hoảng hốt đến.
"Ngươi nói cái gì? Thế tử điện hạ còn chưa thức sao?"
"Đúng vậy. Không hiểu nữa, đã là giờ Mẹo (5 giờ sáng) rồi mà còn chưa thức."
"Ôi trời, chuyện này thật là."
Choi nội quan dùng ánh mắt bất an nhìn về phía cửa phòng. Kể từ ngày bắt đầu hầu hạ thế tử điện hạ, chuyện như thế này chưa từng xảy ra. Thế tử vốn là người có chứng mất ngủ trầm trọng, bình thường cứ đến giờ Dần (3 giờ sáng) là thế tử sẽ rời giường. Sự lo lắng của hắn lan truyền trong Thành Chính Các, những nội quan và cung nữ khác cũng bắt đầu thấy lo lắng.
"Không thì vào trong nhìn thử đi?"
Không biết là ai đã nói câu đó, nếp nhăn trên mặt Choi nội quan càng sâu thêm. Do dự một lát, Choi nội quan đứng ngoài cửa khẽ hô.
"Điện hạ, tiểu nhân là Choi nội quan."
Không có bất kỳ câu trả lời nào. Thế tử vốn là người rất nhạy cảm, không thể nào không nghe thấy tiếng nói vừa rồi của Choi nội quan, thật là lo lắng quá đi mà.
Choi nội quan khe khẽ đẩy cửa vào trong. Tiếp đó, Choi nội quan dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lee Young vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường.
"Điện hạ còn đang nghỉ ngơi sao? Điện hạ."
"Ầm ỹ quá."
Lee Young vừa nói xong, Choi nội quan lập tức im bặt. Một lúc sau, Lee Young nói tiếp: "Choi nội quan."
"Có tiểu nhân."
"Hôm nay ta muốn ngủ thêm một lát."
Choi nội quan mở to mắt hỏi: "Điện hạ có chỗ nào không khỏe sao? Có muốn tiểu nhân đi gọi ngự y không?"
"Không phải, chỉ là hôm nay ta muốn nằm ở trong ổ chăn này, không muốn ra ngoài."
"Tiểu nhân hiểu rồi ạ."
Người chăm chỉ cả đời cũng sẽ có lúc thấy mệt mỏi chán chường. Cho dù có nằm trên giường một ngày cũng không có chuyện gì lớn cả. Đại khái hiểu được tâm tư của Lee Young, Choi nội quan xin cáo từ rồi ra khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, Lee Young liền mở mắt. Hắn cẩn thận kéo lớp chăn đang đắp kín trên người của hắn ra. Chăn vừa kéo xuống liền lộ ra khuôn mặt ngủ say sưa đáng yêu như mèo con của Hong Ra On.