Hai ngày nữa là đến tết Trung thu, sứ thần nhà Thanh cũng đã tới Han Yang.
Tin tức sau khi thu xếp đồ đạc ở Thái Bình Quán xong đoàn sứ thần sẽ lập tức tiến cung đã lan truyền khắp nơi, trong cung càng thêm bận rộn. Vì để tổ chức tiệc tẩy trần cho đoàn sứ thần nhà Thanh mà trước điện Nhân Chính đã sắp đặt hội trường cực lớn và rất nhiều ghế ngồi cho bệ hạ và các quan viên. Trong khu vực chính điện để các vị quan lớn ngồi, các thành viên trong đoàn sứ thần lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.
Sau đó, trong hội trường lều bạt dựng tạm cho bữa tiệc với sức chứa 100 người bắt đầu xuất hiện đủ loại sơn hào hải vị. Phía trước chính điện có dựng một sân khấu cực lớn, ở đó các nhạc công đang diễn tấu âm nhạc, các vũ nữ thi nhau khiêu vũ theo nhạc điệu góp phần tạo thêm không khí cho bữa tiệc.
Yến hội cứ thế kéo dài cho đến tối. Lúc này, yến hội được dời đến Đông Cung Điện. Trọng Hi Đường hiện tại đều mở rộng hết tất cả các cánh cửa, người ra kẻ vào tấp nập. Sứ thần sau khi uống vài chén nên hiện giờ có thể thấy vẻ mặt đã thả lỏng không ít.
Tất cả mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, sứ thần rất vui vẻ, các quan viên Joseon nghênh đón nhà Thanh cũng mỉm cười không ngừng. Nhưng lại có một người không như vậy. Thái tử Lee Young vẫn giữ khuôn mặt băng tuyết ngàn năm không tan, khiến người không thể xâm phạm. Toàn thân hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo, đến cả sứ thần nhà Thanh cũng phải nhìn sắc mặt của hắn vài lần. Thế nhưng, đương nhiên, cũng vẫn có ngoại lệ.
"Người kia không mệt à." Ra On đứng đằng sau lưng Lee Young lén ngước lên nhìn một nữ nhân ngồi ở đài các bên kia, thở dài một hơi.
Lần này đoàn sứ thần vì mục đích xúc tiến giao lưu văn hóa giữa triều Thanh và Joseon nên mới đến đây. Vậy nên trong đoàn có dẫn theo một số người có liên quan đến lĩnh vực âm nhạc và vũ đạo, tổng cộng là 7 người. Đều là những nữ nhân có tài năng trác tuyệt với nhạc cụ, ca hát và vũ đạo, hơn nữa đều là những mỹ nhân tuyệt sắc, là những mỹ nữ người khác gặp một lần sẽ không thể nào quên được.
Trong đó, đương nhiên là có một nữ nhân xinh đẹp nhất. Nữ nhân mặc váy màu đỏ, trên váy có thêu những đóa hoa mẫu đơn màu vàng kim ấy hiện tại đang liếc mắt đưa tình, khóe miệng nở nụ cười dụ hoặc với Lee Young.
Là nữ nhi của ngũ hoàng tử Thanh triều, công chúa Tiêu Dương. Là vì nàng là công chúa của triều Thanh xem Joseon là nước chư hầu sao? Nàng không thèm để ý đến tầm mắt của người khác, thậm chí đến vẻ lạnh nhạt của Lee Young nàng cũng chẳng thèm để bụng.
Công chúa Tiêu Dương lấy thân phận người diễn tấu tỳ bà hay nhất triều Thanh để đi cùng đoàn sứ thần lần này. Nhưng hôm nay cả một ngày quan sát công chúa có thể thấy thái độ công chúa rõ là có ý khác.
Công chúa Tiêu Dương tiếp tục quyến rũ Lee Young, đôi mắt khẽ chớp, mơ màng dụ hoặc, nhưng hiện tại người đang trố mắt ra không phải Lee Young mà chính là Ra On đang phía sau hắn. Đối với nữ nhân, biểu hiện của Lee Young vô cùng lạnh nhạt.
Nữ nhân Joseon không giống với nữ nhân nhà Thanh. Nữ nhân Joseon như nụ hoa mùa xuân thẹn thùng e ấp, nữ nhân triều Thanh tựa như những đóa hoa rực rỡ ngày hè. Nữ nhân Joseon lấy khiêm nhường làm mỹ đức, nữ nhân triều Thanh lại khéo biểu đạt tình cảm.
Đặc biệt khi nhìn thấy người nam nhân mà mình thấy vui thích, các nàng ấy lại càng lựa chọn trắng trợn dụ hoặc. Nam nhân đều háo sắc, đặc biệt là ở trước sự dụ hoặc của một nữ nhân xinh đẹp, người có thể thản nhiên trước chuyện như thế ít vô cùng.
Trong cái dụ hoặc của công chúa Tiêu Dương toát ra sự tự tin. Nhưng người mà công chúa điện hạ yêu thích lại là một người có trạng thái đặc biệt, chính là điện hạ Hoa Thảo.
"Nữ nhân kia là ai vậy?" Lee Young nhẹ giọng hỏi.
Tuy là một công chúa có mỹ mạo phi phàm nhưng ở trong mắt của Lee Young thì nàng vẫn không khác gì những nữ nhân khác.
"Là Tiêu Dương công chúa." Còn nữa, ta đã nói câu này đến lần thứ ba rồi đấy.
"Ngươi nói nữ nhân kia chính là công chúa Tiêu Dương?"
Nghe xong câu hỏi này, Ra On thở dài một hơi. Nữ nhân xinh đẹp đến như vậy mà không thể nhớ được, cứ hỏi đi hỏi lại, thật sự khiến người ta kinh ngạc mà. Hơn nữa nàng đã hiểu được vì sao lại gọi nàng đến hầu hạ bên người.
Nếu thế tử của một quốc gia bị lộ ra là không thể nhận biết được khuôn mặt của nữ nhân, thì không chỉ là chuyện để người ta cười nhạo, mà quan trọng hơn nữa là có thể khiến quốc gia bị người khác miệt thị. Cũng may là thế tử vẫn còn phân biệt được khuôn mặt của thái hậu cùng muội muội của mình.
Công chúa Tiêu Dương không hề biết tình hình thực tế kia, nàng nghiêng người tựa lên lan can nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bất tri bất giác thời gian bây giờ đã là đầu giờ Hợi (9 giờ tối), bầu trời đêm tối đen lộ ra ánh trăng tròn tròn chiếu sáng. Công chúa Tiêu Dương chuyển dời ánh mắt đang ngắm trăng lên người Lee Young.
"Ánh trăng của Joseon quả là đẹp một cách đặc biệt."
Trong giọng nói nàng mơ hồ có thể nghe ra cảm giác chờ mong. Nhưng nam nhân kia giống như không hiểu được lòng nàng, cứ thế dùng giọng điệu khô khốc trả lời.
"Ánh trăng thì ở đâu cũng là ánh trăng như thế thôi. Ánh trăng Joseon sao lại có thể đẹp một cách đặc biệt được?"
Nếu đã nói như vậy rồi thì nữ nhân này hẳn sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng công chúa Tiêu Dương không hề giống với những nữ nhân bình thường khác.
"Ta nghe nói trong những đêm trăng sáng như hôm nay, phong cảnh ở Xương Đức Cung sẽ vô cùng xinh đẹp huyền ảo."
"Ta nghe nói Di Hoà Viên của nhà Thanh cũng không hề thua kém."
"Ở trong mắt tiểu nữ, so với Di Hòa Viên của nhà Thanh, ánh trăng ở Xương Đức Cung càng thêm xinh đẹp, nếu có thể tản bộ dưới ánh trăng ấy thì thật là tốt." Tiêu Dương đã không còn như lúc nãy, nàng bắt đầu thổ lộ rõ ràng hơn.
Nhận được lệnh của phụ thân lấy thân phận người diễn tấu tỳ bà để vào đoàn sứ thần, lúc ấy công chúa Tiêu Dương đã thấy vô cùng chán ghét. Cho dù lấy danh phận đến trao đổi văn hóa với Joseon thì cũng không làm cho tâm trạng nàng tốt lên bao nhiêu.
Một quốc gia bé nhỏ không đáng kể thế này thì có gì đâu mà trao đổi văn hóa. Tuy nàng lấy tâm trạng coi rẻ chuyện này mà đi sứ, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Lee Young, mọi bực tức trong nàng đều biến mất.
Ông trời cho ta đến quốc gia Joseon này là để cho ta được gặp gỡ với nam nhân tên Lee Young này. Cứ thế Tiêu Dương tùy tiện kết luận đây chính là vận mệnh rồi quyết định tạm thời ở lại Joseon một thời gian để bắt đầu kế hoạch quyến rũ hắn.
Nhưng sao lại thế này, những nam nhân khác vừa nhìn thấy nụ cười của nàng sẽ lập tức tan chảy, thế tử này sao lại vẫn thờ ơ? Mặc kệ nói thế nào, thế tử chắc chắn là do thẹn thùng nên mới che giấu nội tâm. Tiêu Dương ta sẽ bởi vì chút khó khăn này mà lùi bước sao?
"Ánh trăng chiếu rọi lên hồ sen sẽ đẹp biết bao nhiêu đây, những đóa hoa được ánh trăng chiếu sáng sẽ lại còn đẹp đến nhường nào nữa, thật là tò mò."
Lee Young nhìn công chúa Tiêu Dương một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Nếu đã tò mò như vậy thì..."
Ngay lúc Lee Young mở miệng, công chúa Tiêu Dương liền nuốt nước miếng. Thế tử rốt cục đã mở lòng rồi, đã bắt đầu tiếp nhận ta, chắc chắn là vậy.
"Ta sẽ phái người đến làm hướng dẫn du ngoạn cho công chúa."
Với đáp án tuyệt đối không ngờ tới này, Tiêu Dương công chúa nhíu mày. Lòng tự trọng của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nàng bực tức quay mặt đi.
"Điện hạ."
Một giọng nói bực bội truyền vào tai Lee Young.
"Không nên như vậy."
"Vậy là có ý gì?"
"Ý của công chúa đâu phải là vậy, không phải sao?"
Muốn thưởng thức ánh trăng không phải đơn thuần chỉ là có ý quan sát cung điện, là người ta muốn cùng người đi tản bộ đấy. Bây giờ xem ra, điện hạ Hoa Thảo không phải là không nhận biết được mặt nữ nhân, nói đúng hơn là người không có chút tinh ý gì cả.
Nghe Ra On nói vậy, Lee Young cười nói: "Ta biết."
"Cái gì?"
"Công chúa là muốn cùng đi ngắm trăng với ta."
"Người biết sao?" Đôi mắt Ra On đột nhiên mở to, đã biết còn giả vờ ư?
"Ta tuy là không nhìn được mặt nữ nhân, nhưng mấy chuyện hiểu ngầm ý như vậy ta cũng biết mà."
"Nếu đã như vậy thì vì sao? Sao lại giả vờ như không hiểu ý vậy?"
"Ngươi đang giả vờ không hiểu sao? Không nhìn ra được ta không có ý muốn đi ngắm trăng với nàng ta à."
"Vì sao?" Ra On lại hỏi lý do. Công chúa Tiêu Dương là công chúa nhà Thanh. Bàn về thân phận hay tướng mạo gì thì cũng rất xứng với điện hạ mà.
Lee Young không trả lời mà chỉ nâng tay lên chỉ về một hướng: "Công chúa lại tới nữa."
Ra On ngẩng đầu lên. Tựa như Lee Young nói, công chúa Tiêu Dương lại bước đến lầu các bên này. Ra On sợ ngây người nhìn Lee Young. Hiện tại thế tử đã nhận ra được mặt của công chúa Tiêu Dương rồi à? Rốt cục có thể nhận biết nữ nhân rồi sao? Khuyết điểm của điện hạ Hoa Thảo cuối cùng cũng đã biến mất ư?
"Y phục hoa lệ cùng trang sức lắc lư qua lại kia thật sự chói mắt."
Quả nhiên, điện hạ không phải dựa vào khuôn mặt để nhận biết mà chính là dựa vào phục sức ở trên người.
Nở một nụ cười tràn đầy tự tin, công chúa Tiêu Dương đi về phía Lee Young. Lee Young gật đầu rồi dùng ánh mắt để hỏi nguyên nhân công chúa quay lại.
"Có món quà này muốn tặng thế tử, ấy vậy mà suýt nữa ta lại quên."
Công chúa mỉm cười ra hiệu bằng mắt về phía sau. Hoạn quan đứng phía sau công chúa vừa nhận được lệnh liền dâng lên một hộp vừa dài vừa nặng.
"Đây là huyền hạc cầm* của Thanh quốc. Là huyền hạc cầm do thợ thủ công của nước ta đã dùng rất nhiều thời gian và công sức để chế tác thành. Lúc ở Thanh triều có nghe đồn về tài đánh đàn vô cùng xảo diệu của điện hạ, vậy nên hoàng đế Thanh triều đã đặc biệt sai người chế tác thành cây huyền hạc cầm này."
"Vậy sao?"
Lee Young cẩn thận nhìn huyền hạc cầm. Từ phần đầu khắc hình rồng hoa lệ cho đến phần đuôi như chiếc đuôi của phượng hoàng, tựa như một bức tranh được tái hiện trên đàn vậy. Trên mặt đàn, những dây đàn phát sáng như một thác nước. Quả là thứ tốt.
Ngay khi Lee Young gật đầu, công chúa Tiêu Dương bắt đầu cất giọng: "Nếu vương thế tử điện hạ có thể đàn một khúc, thì sẽ càng thêm vẻ vang cho kẻ hèn này. Có thể cho tiểu nữ một cơ hội được thưởng thức tiếng đàn tuyệt mỹ không?"
Công chúa Tiêu Dương bắt đầu trở nên càng thêm chờ mong. Nhưng lần này Lee Young vẫn kiên quyết cự tuyệt.
"Ta không biết công chúa là từ đâu nghe được lời đồn này. Nhưng tài nghệ của ta không hề tốt như vậy, ta sợ tài đánh đàn của ta sẽ hủy cây đàn này đi mất." Lần này từ chối đến không còn đường sống.
"Được rồi, hôm nay ta xin phép về trước."
Công chúa Tiêu Dương vẫn duy trì nụ cười rồi rời khỏi Trọng Hi Đường, thế nhưng Ra On có thể nhìn thấy khóe miệng công chúa đang run rẩy.
"Điện hạ, nữ nhân mà mang hận thì đến ngày hè cũng có thể kết sương, người có từng nghe qua chưa?"
"Từng nghe rồi."
"Nhưng vì sao lại đối đãi với nữ nhân như thế, làm cho lòng của nữ nhân như muốn kết thành sương giá luôn vậy? Còn nữa, người kia là ai chứ? Không phải là nữ nhi của vương tử Thanh triều sao? Tuy là không cần lập tức phải xảy ra chuyện gì đó, nhưng cũng phải làm ra vẻ như thu nhận tâm ý của nàng chứ, làm như vậy không tốt sao?"
Nghe Ra On nói xong, Lee Young xoay người lại nhìn Ra On rồi nói: "Nói cách khác, cho dù ghét cũng phải làm bộ như thích sao? Công chúa hy vọng như thế ư?"
Trước câu hỏi của Lee Young, Ra On trầm mặc. Nếu là vì việc nhỏ mà tổn thương nữ nhân, như vậy cho dù là lời nói dối thì họ cũng hy vọng được nghe. Nhưng công chúa Tiêu Dương cũng như vậy sao? Dựa theo tính cách tích cực của nàng, những lời giả dối chẳng phải sẽ càng làm tổn thương lòng nàng ư?
Rốt cuộc đâu mới là đáp án chính xác? Cho dù là người luôn tự tin nói rằng chỉ cần liên quan đến nữ nhân thì không gì không biết như Ra On, lúc này cũng không dám đưa ra phán đoán.
Còn có một chuyện khiến nàng rất hỗn loạn. Nhìn thấy thái độ cứng rắn lạnh nhạt của điện hạ Hoa Thảo đối với công chúa như vậy sao nàng lại cảm thấy thỏa mãn nhỉ? Đúng là chuyện khó hiểu.
Cho dù đã tối muộn, yến hội vẫn còn đang tiếp tục. Nhóm sứ thần tướng tá mập mạp vẫn không ngừng ăn uống, thức ăn và rượu vẫn đang liên tục được dâng lên. Mọi người ai nấy đều đã ngà ngà say.
Trong đó, chỉ có một người vẫn không hề mất đi sự uy nghiêm của một vương thế tử, đó là Lee Young. Ngay đến tổng quản thái giám của đoàn sứ thần lần này, Mộc thái giám khi đứng trước Lee Young cũng có bộ dạng cẩn trọng hơn hẳn.
Bóng dáng của người ấy đứng đó như một bức tường kiên cố, Ra On cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn, Chỉ cần có Lee Young thì trên đời này không còn gì phải sợ nữa.
Nhưng bức tường kiên cố ấy cũng có chỗ thiếu hụt, làm cho Ra On không có thời gian mà thở. Bởi vì sau khi công chúa Tiêu Dương rời đi, các nữ nhân khác cũng bắt đầu nối đuôi nhau tiếp cận Lee Young. Tuy không phải là công chúa Tiêu Dương, nhưng đều là những nữ nhân có thân phận cao quý. Cách tiếp cận của họ cũng rất đa dạng.
Có người đến lén đưa thư xin hẹn gặp ở một nơi bí mật nào đó, Lee Young liền bảo Choi nội quan thân tín đến chỗ ấy biểu thị sự từ chối của bản thân. Có nữ nhân lại dùng nước mắt để nam nhân mềm lòng, nhưng đáng tiếc Lee Young vẫn như tường đồng vách sắt thờ ơ như trước.
Thái độ của Lee Young dành cho họ vẫn thủy chung như một.
Hiện tại mới có thể hiểu được thái độ đối đãi với công chúa Tiêu Dương ương ngạnh vừa rồi, thế tử Lee Young là nền tảng lập quốc của quốc gia này, đồng thời cũng là sự tồn tại mang tính tượng trưng cho quốc gia. Mỗi một hành động nho nhỏ của hắn đều có thể mang ý nghĩa cực kì lớn, không thể nghĩ đơn giản, không thể tùy tiện hành động.
Đột nhiên Ra On nhìn Lee Young bằng ánh mắt thâm thúy. Đứng nơi cao nhất là tồn tại của sự cô độc nhất, chính là Lee Young. Nghĩ đến hắn chưa từng một lần làm mất hình ảnh uy nghiêm, chưa từng làm mất quyền uy cùng tư thế oai hùng của thế tử lấy một lần, còn có bóng dáng đoan chính lúc ngồi nghe giảng kia... thật đúng là không giống người. Trên đời này sao lại có người chưa từng phạm sai lầm như vậy chứ.
"Đúng là kẻ đáng sợ." Ngay tại lúc Ra On kìm lòng được lắc đầu thì...
Ọt ọt ọt.
Đột nhiên có âm thanh truyền ra từ trong bụng. Nghĩ lại thì dưới áp lực hầu hạ cho thế tử, cả một ngày này nàng còn chưa được uống miếng nước nào cả. Vả lại vì đứng tại một chỗ thời gian quá lâu nên chân cũng tê nhức. Hầu hạ cho vị thế tử không giống người thường này bận đến mức quên mất bản thân mình chỉ là người trần mắt thịt. Đột nhiên sự mệt mỏi như thủy triều đánh úp Ra On.
"A, bây giờ ngoài muốn có một ngụm nước để uống ra thì không mong gì hơn."
Ngay khi Ra On đang dùng lưỡi liếm đôi môi khô, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán thì...
"Chắc là đang mệt chết rồi nhỉ, uống một chén trà đi."
"Được, cảm ơn."
Ra On vô tâm nhận lấy chén trà rồi uống. Ủa mà khoan? Là ai đưa trà cho ta vậy? Uống trà xong Ra On mới kịp tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn.
"A!" Ra On la lên.
Nam tử sở hữu nụ cười ấm áp cùng khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, không phải ai khác, đúng là Yoon Sung. Yoon Sung lấy thân phận là lễ tào tham nghị mà đến dự yến hội hiện giờ đang chăm sóc Ra On chu đáo như với bất kỳ nữ nhân nào khác. Đương nhiên không ai phát hiện ra sự quan tâm kì diệu này, riêng Ra On thì lại xấu hổ với sự quan tâm ấy.
Hai người cứng ngắc nhìn nhau một hồi, Yoon Sung liền mở miệng nói trước: "Có phải cả ngày hôm nay chưa ăn gì không? Nhân lúc thế tử và Mộc thái giám trờ chuyện với nhau, có muốn ăn chút gì không?"
"Ta không sao, nhưng mà..."
Đừng có để ý đến ta quá, người khác sẽ chú ý đấy. Quả nhiên, chỉ cần Yoon Sung đi về hướng Ra On thì sẽ cảm nhận được đủ loại ánh mắt vi diệu từ khắp nơi. Đa số đều là ánh mắt của nữ nhân. Nhận thấy mấy chục đôi mắt đang "bắn" về phía mình, Ra On lén lút lùi về phía sau.
"Vậy cái này thì sao?" Lần này Yoon Sung lại mang tới một đống mứt hoa quả đủ loại.
"Ta không cần."
"Ồ, ngươi cứ định cái gì cũng từ chối vậy sao?"
"Nhưng mà..."
Cứ liên tục từ chối như vậy ngược lại càng gây sự chú ý. Không còn cách nào khác, Ra On đành nhanh chóng bốc vài miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng. Ngay khi cho vào miệng, mùi vị mứt hoa quả lan ra như tuyết tan, Ra On kìm lòng không được chép miệng nhấm nháp mùi vị thơm ngon của nó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ra On như thế, Yoon Sung liền đưa toàn bộ mứt hoa quả cho nàng: "Ăn hết chỗ này đi."
"Không." Vừa mở miệng nói chuyện, nước miếng đã muốn trào ra.
"Ta đã ăn nhiều lắm rồi, bụng cũng trướng lên đến nơi, cho nên, Hong nội quan giúp ta ăn bớt đi."
"Nếu thật sự là vậy thì..." Ra On tuy thể hiện vẻ mặt như không còn cách nào khác nhưng tay thì lập tức bốc lấy mứt hoa quả ăn lấy ăn để.
"Mùi vị thế nào?"
"Ngon lắm."
"Là mứt hoa quả dùng phương thức bí truyền chỉ cho vương thất ăn nên mới như vậy. Chỉ có vương tộc và tân khách của vương thất mới được phép ăn số mứt hoa quả quý giá này đấy."
Ra On lập tức dừng động tác ăn. Đại nhân nói cái gì cơ? Mứt hoa quả này là thứ quý giá đến mức chỉ có vương tộc và tân khách của vương thất mới được ăn sao?
"Vậy... món ăn quý giá như vậy... ta có thể ăn sao?"
Ánh mắt lo lắng hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt của Ra On, Yoon Sung quan sát vẻ mặt đó một lúc rồi làm ra vẻ nghiêm trọng nói: "Nếu người khác mà biết Hong nội quan đã ăn mứt hoa quả thì chỉ sợ..."
"Biết rồi thì sẽ thế nào?"
"Nói không chừng sẽ bị trừng trị đại hình vì tội miệt thị vương thất."
"A!" Ra On sợ hãi vội nhổ mớ mứt hoa quả còn đang ở trong miệng ra.
"Ha ha ha, nói đùa thôi, ta đùa thôi mà."
"Đùa thôi sao?"
"Đương nhiên là nói đùa rồi! Nhưng mà nếu bị phát hiện đã ăn những món này thì nói không chừng sẽ thật sự bị mắng đấy, cho nên..." Nhìn quanh một lúc rồi Yoon Sung lại cười cười nói tiếp: "Bây giờ ngươi cần phải tiêu hủy chứng cứ, vậy nên hãy mau chóng ăn hết chỗ mứt này đi."
Ra On dùng vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn Yoon Sung.
Trước vẻ mặt đáng yêu đó của Ra On, Yoon Sung mỉm cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay sẽ có rất nhiều kiểu yến hội, ngày đầu tiên còn có thể miễn cưỡng qua được, nhưng cứ tiếp tục như vậy không lâu nữa sẽ không chịu nổi đâu, Chuyện này cho dù là do một nam nhân gánh vác thì cũng đã khó rồi, huống chi Hong nội quan..."
Ra On đang ăn mứt hoa quả, vừa nghe Yoon Sung nói đến đó liền ho sặc sụa.
Nghe thấy tiếng ho khan, Yoon Sung liền nhanh chóng lấy gì đó cho Ra On uống: "Này. Dọa ngươi sợ rồi sao? Không phải ta cố ý đâu. Ta đã nói là sẽ giữ bí mật cho Hong nội quan mà, đừng lo lắng."
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, Ra On lại nhìn Yoon Sung.
Bí mật! Chính là chuyện Yoon Sung đã biết Ra On là nữ tử. Nếu bị phát hiện thì sẽ khó tránh khỏi bị tội chết, nhưng may mắn Yoon Sung đã đồng ý sẽ giữ bí mật cho, nhưng mà có một điều kiện.
Một ngày nào đó Ra On sẽ phải thực hiện nguyện vọng của Yoon Sung, nhưng nguyện vọng đó sẽ là gì nhỉ? Tuy là rất ngạc nhiên, nhưng Yoon Sung không chịu nói. Yoon Sung chỉ nói đến một lúc nào đó Ra On sẽ biết, sau đó thì quyết không chịu nói thêm gì nữa.
Lời nói của hắn tuy là không phải lời nào cũng đáng tin, nhưng so sánh với những lần đã gặp nhau thì hẳn không phải là người xấu. Hơn nữa mỗi khi có thời gian rảnh thì sẽ đến chăm sóc cho nàng nên chắc sẽ không gây bất lợi gì cho nàng.
"Rõ ràng đã hứa sẽ giữ bí mật mà." Ra On truy hỏi bằng giọng chắc nịch.
"Đúng vậy, Hong nội quan rõ ràng đã nói sẽ tuân thủ ước định."
"Rõ ràng nói sẽ không làm những chuyện hại người hoặc trái luân thường đạo lý."
"Đúng là rõ ràng đã nói thế."
Xác nhận đáp án lại lần nữa xong, Ra On gật đầu: "Nói vậy ta cũng sẽ bảo vệ bí mật của chúng ta, còn có sau này đừng có tùy tiện nói với ta những chuyện có liên quan đến 'Bí mật' đó của chúng ta nữa, dù là lúc nào đi nữa."
"Ngươi đã muốn như vậy thì cứ như vậy đi."
Nhìn bộ dạng nhấn mạnh của Ra On, Yoon Sung không tự chủ được mỉm cười một cách dịu dàng: "Được rồi, đã tối muộn rồi. Không biết Hong nội quan còn cần cái gì nữa không?"
Yoon Sung nói chuyện hiền lành, hỏi han ân cần xem Ra On còn cần gì nữa không, cứ như đang nói chuyện với đệ đệ ruột của mình vậy. Tuy là xuất thân nữ tử, nhưng từ nhỏ Ra On đã cải nam trang, cả đời đã sống cuộc sống của nam nhân nên nàng chưa từng được quan tâm đối đãi như thế. Lúc này, trước sự quan tâm ấy, nàng cảm thấy có đôi chút luống cuống tay chân.
"A ha ha, ta là kẻ ngoài mềm trong cứng, không có yếu ớt như đại nhân tưởng tượng đâu. Vậy nên không cần lo lắng, ta thật sự không sao."
Ra On vô thanh vô tức rời khỏi bên cạnh hắn, Yoon Sung mau chóng dùng ánh mắt lanh lẹ của mình đuổi theo nàng.
Nếu không để tâm quan sát thì không ai phát hiện ra hai người kia dường như đang chơi một trò chơi trốn tìm trong im lặng. Như vậy xem ra mọi người tụ tập trong Trọng Hi Đường này sẽ không nhìn thấy hai người kia đang làm loạn, chỉ trừ một người.
"Điện hạ, điện hạ..."
Dường như đang có chuyện gì khiến điện hạ khó chịu, Choi nội quan quan sát đôi lông mày đang nhíu chặt của Lee Young.
Mộc thái giám đang nửa ngồi nửa đứng, không biết có phải bản thân đã nói sai gì rồi không, cứ thấy nơm nớp lo sợ đứng ngồi không yên.
Nhưng mà điều Lee Young đang chú ý đến không phải là Mộc thái giám, mà là Ra On, người lẽ ra phải đứng sau lưng hắn, và Yoon Sung. Cái gì cũng mặc kệ, hai người kia cứ như chỗ không người mà đùa giỡn cãi vặt với nhau, bộ dạng này khiến hắn thấy căm tức.
"Ta không thích." Nhìn Yoon Sung đang mỉm cười đứng bên cạnh Ra On, Lee Young nhíu mày càng sâu, ánh mắt ngày càng khó chịu.
"Cho nên, tiểu nhân... không phải ý đó..."
Mộc thái giám nghe thấy câu nói không đầu không đuôi, khó hiểu của Lee Young, mồ hôi lạnh chảy ròng. Bụng của hắn lúc này cũng cồn cào cứ như ăn phải đồ hỏng vậy.
Vẫn giống như không nhìn thấy bộ dạng bất an của Mộc thái giám, Lee Young đều đem toàn bộ sự chú ý của bản thân dành cho hai người kia.
Một lát sau, có phải đã biết sự bất an trong lòng Lee Young không? Bởi vì Yoon Sung và Ra On lúc nãy còn đang đấu võ mồm rôm rả lúc này đã biến mất khỏi tầm mắt của Lee Young. Nhưng ngược lại càng khiến cho Lee Young càng thấy bất an thêm. Thứ sử Mộc thái giám của nhà Thanh đang nói gì cũng không lọt được vào tai Lee Young một từ nào cả.
"Điện hạ, nếu cái này người cũng không thích thì còn có cách khác. Cho nên..." Nhìn vẻ mặt hoàn toàn mất hứng của Lee Young, Mộc thái giám vội dè dặt đề nghị.
"Vẫn là không thích." Đùng một cái Lee Young từ chỗ ngồi đứng lên.
"Tiểu nhân đã mạo phạm cái gì sao?"
Mộc thái giám hoảng sợ lộ ra vẻ mặt bất an, khẽ đảo tròng mắt. Ta phạm lỗi gì sao? Rốt cuộc là cái gì? Tại sao?
Tuy là rất muốn hỏi, nhưng Lee Young thật sự cao to đầy khí thế, không biết làm sao để mở miệng cả. Mộ thái giám bất an lo sợ đi theo sau Lee Young. Nhưng mà họ đang đi đâu? Chính là chỗ mà hai con người làm nhiễu loạn tâm tư của thế tử điện hạ đang đứng.
***
*huyền hạc cầm