Không giống như các cung điện khác, Tập Phúc Điện rất nhỏ và mộc mạc. Nhưng trong tiểu viện hình chữ nhật, một năm bốn mùa đều nở đầy những đóa hoa xinh đẹp. Có thể nhìn thấy bầu trời sáng lạn trong xanh, rất nhiều tiên vương cũng thường xuyên từng đến nơi này ngắm cảnh.

Park thục nghi chớp mắt một cái mà đã ở đây hơn 10 năm rồi. Trong những năm tháng ấy, tuy là theo thời gian thiếu nữ trẻ tuổi đã trở thành nữ nhân, nhưng trái tim của nàng cũng vẫn yếu ớt như ngày nào.

Tia nắng chiếu xuống từ trên bầu trời xuyên qua Tập Phúc Điện. Lâu ngày thì đến ánh mặt trời cũng sẽ thấy lạnh. Ánh nắng lành lạnh chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn của Park thục nghi đang ngồi dưới mái hiên.

"Nương nương, thời tiết lạnh. Như vậy sẽ cảm mạo mất." Oh thượng cung hầu hạ bên cạnh cất giọng nhắc nhở.

Đã qua hai ngày kể từ khi nàng tuyên bố rằng sẽ không viết thư cho bệ hạ nữa. Tuy nàng chỉ luôn nhận được những tờ giấy trắng, nhưng chuyện viết thư cho bệ hạ là một trong hai chiếc cột chống đỡ cho thế giới của Park thục nghi. Hiện tại một trong hai chiếc cột này đã sụp đổ rồi sao? Đôi mắt của Park thục nghi trợn to, nhưng nó hoàn toàn trống rỗng.

Tuy mắt nàng đang nhìn Oh thượng cung, nhưng trên thực tế trong mắt hầu như không chứa đựng gì cả. Sau đó mắt nàng liền hướng về phía hành lang ở mái hiên đối diện.

"Oh thượng cung, chỗ kia là nơi bệ hạ từng ngồi đấy." Park thục nghi nhỏ giọng nói như đang thều thào, lần này lại chuyển tầm mắt về phía Tập Phúc Hiên: "Hôm đó cũng là một ngày sáng sủa thế này, bệ hạ sẽ từ hậu hoa viên hái một ít hoa cúc đến đây tặng cho ta..."

Như đang hãm sâu vào những kí ức mơ hồ, Park thục nghi nở nụ cười chua xót.

Park thục nghi tiến cung lần đầu lúc chỉ mới 5 tuổi. Vẫn là độ tuổi được mẹ ôm vào lòng, nhưng không còn ai ôm nàng như vậy nữa.

Phụ thân nàng luôn hãm sâu trong rượu chè và bài bạc, mỗi ngày lại còn luôn đánh thê tử và con nhỏ. Mẫu thân nàng không thể chịu đựng nổi trượng phu bạo lực đã bỏ nhà ra đi, khi đó Park thục nghi chỉ mới 4 tuổi.

Sau khi mẫu thân rời đi, tính bạo lực của phụ thân càng thêm nghiêm trọng.

Thấy Park thục nghi đáng thương, nữ nhân nhà hàng xóm mới muốn đem nàng đi tiến cung làm tiểu cung nữ, liền đến hỏi ý của phụ thân Park thục nghi xem thế nào. Có lẽ trong cuộc sống nghèo khổ liền thấy nữ nhi của mình như một gánh nặng, phụ thân nàng không suy nghĩ bao lâu thì đã đem nàng tiến cung.

Đối với một đứa nhỏ chỉ mới 5 tuổi mà nói, hoàng cung thật sự quá mức nghiêm khắc, đó là một nơi chứa đầy sự tàn nhẫn và lạnh nhạt. Bắt đầu từ ngày trở thành một tiểu cung nữ, tối nào nàng cũng khóc thầm cho đến khi ngủ thiếp đi.

Rồi nàng tự nhủ có lẽ qua buổi tối này, mẫu thân nhất định sẽ đến đón mình đi. Có lẽ qua năm này, phụ thân sẽ đến thăm mình đi. Nhưng không có ai đến cả. Không ai ôm lấy đôi vai đang run cầm cập của nàng cả.

Có lẽ chỉ có những lúc ở trong một phòng hòa thuận với những tiểu cung nữ đồng lứa như Oh thượng cung, cảm giác cô độc trong nàng mới vơi bớt đi đôi chút.

Nhưng đến khi cơn gió lạnh lướt qua, cành lá rơi rụng lả tả, nàng sẽ thấy bi thương khó hiểu. Hiện tại nàng đã bắt đầu không mường tượng ra được khuôn mặt của mẫu thân, khóe mắt nàng bắt đầu đỏ lên. Vào những lúc như thế, nàng sẽ an vị tại vị trí gần bếp lò, vụng trộm lau nước mắt. Như vậy cho dù bị thượng cung ma ma phát hiện mình đang khóc, còn có thể lấy cớ chẳng qua là do bị khói bếp cay nóng làm cay mắt mà thôi.

Nhưng ngày đó không giống với mọi ngày. Ngày đó nàng cũng như thường lệ, ngồi cạnh bếp lò khi nhớ nhung về người thân của mình thì...

"Sao ngươi lại khóc?" Từ sau lưng nàng truyền đến một giọng nói xa lạ.

Park thục nghi vội vàng lau khóe mắt rồi quay đầu lại nhìn.

Một lát sau, trong mắt nàng nhìn thấy đôi hài màu đen cùng với long bào màu đỏ rực.

"Đây... đây... đây không phải quân chủ bệ hạ sao!" Kinh ngạc giống như bị lửa đốt, nàng vội vàng khấu đầu.

Quân vương lại hỏi: "Ta hỏi ngươi là sao lại khóc."

"Do... do... khói bếp làm cay mắt mà thôi."

Nàng vẫn nói dối qua loa như bình thường với các thượng cung, nhưng quân vương lại nói: "Nói dối."

"Sao? Không, không phải. Tiểu nhân bị khói hun làm cay mắt, cho nên mới chảy nước mắt."

"Nói dối, ngươi thật sự là một kẻ nói dối."

Một kết luận thật là kiên quyết.

Đột nhiên trong giây phút đó, nàng ngẩng đầu lên diện kiến long nhan. Tựa như người ấy đang dùng giọng điệu kiên quyết, nàng cũng quyết dùng ánh mắt kiên quyết để đáp trả. Nhưng mà, quân vương lại nở nụ cười. Nụ cười của quân vương lúc ấy ấm áp như vòng ôm của mẫu thân vậy.

Đó chính là khởi đầu, nháy mắt khi nàng nhìn thấy nụ cười của quân vương, hết thảy đã thay đổi, cuộc sống cô đơn cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Cũng không e sợ một mình ngủ trong đêm dài đằng đẵng nữa.

Quân vương có lúc như một đứa trẻ tinh nghịch, có khi lại như một ca ca rộng lượng cưng chìu. Cuộc đời nàng lần đầu tiên biết được thế nào là hạnh phúc. Cuộc sống nàng tưởng rằng sẽ không bao giờ xảy đến với mình cứ như thế bắt đầu. Lúc nàng mang thai Young Eun, quân vương vui mừng như một đứa trẻ. Rạng sáng lúc nàng sinh Young Eun, quân vương suốt đêm ở bên ngoài phòng chờ nàng.

Hạnh phúc như trận mưa kéo tới. Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này khiến nàng cảm thấy bất an, hạnh phúc này liệu có phải chỉ là một cảnh ở trong giấc mơ của nàng thôi không? Nếu không thì, liệu có phải sẽ giống như ảo ảnh vậy, rồi sẽ có một ngày tan biến thành mây khói hay không? Nàng vẫn luôn bất an như thế.

Nhưng mỗi khi nàng bất an như vậy, quân vương đều sẽ nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng giống như lúc này."

Lời nói đó giống như thần chú, khiến những bất an trong lòng nàng dần tiêu tan.

Nhưng trên thế giới này không có gì là vĩnh viễn. Thứ mà mình tưởng như là vĩnh hằng, tình yêu mà mình cho rằng là thiên trường địa cửu cứ như thế dần phai màu. Vào một khoảnh khắc nào đó, bước chân của quân vương không còn hướng về phía nàng nữa.

Cuộc sống vốn dĩ đang ngập tràn màu sắc giờ chỉ một màu xám tro. Nụ cười vốn dĩ sáng lạng giống như một đứa trẻ giờ chỉ còn lại nụ cười chua xót cùng với nước mắt tràn mi.

Giống như ngày nhỏ nàng chờ đợi mẫu thân, bây giờ Park thục nghi ngồi ở hành lang Tập Phúc Điện đợi chờ quân vương. Có lẽ qua buổi tối này, người sẽ đến. Có lẽ sau khi ánh trăng héo tàn, người sẽ đến. Có lẽ khi bước sang mùa mới, người sẽ ghé qua.

Đối với những ước định trong vô vọng của chính mình, nàng dần dần mất đi khí lực. Vì nhớ nhung mà nàng đành dùng cách gửi trọn niềm thương nhớ vào trong từng phong thư, nhưng quân vương lại chọn cách trả lời giấy trắng để lảng tránh. Tựa như thời gian đã qua đi không thể trở lại, trái tim quân vương đã bỏ đi rồi thì không còn cách nào hồi tâm chuyển ý.

"Oh thượng cung..." Park thục nghi thấp giọng gọi Oh thượng cung, người biết bao lâu vẫn trung thành kiên định canh giữ ở bên cạnh nàng kể từ khi họ còn từng là những tiểu cung nữ chung một gian phòng.

Oh thượng cung đem áo khoác khoác lên vai Park thục nghi nương nương rồi khấu đầu nói: "Vâng, nương nương."

"Bệ hạ vì sao không đến tìm ta nữa?"

"Nương nương..."

"Bệ hạ... vì sao ngày xưa lại đưa ra lời hứa hẹn đó chứ? Ngày xưa chính người đã nói, dù cho có thế nào cũng sẽ không rời xa ta cơ mà..."

"Nương nương, xin người hãy suy nghĩ thoáng hơn đi."

"Bệ hạ, người thật sự là một kẻ dối trá, nếu ta biết được tâm tư người sẽ thay đổi... Nếu ta biết trước được rồi người sẽ thay đổi trong chớp mắt như vậy thì... Nha ôi." Khóe miệng Park thục nghi bật ra tiếng khóc nức nở.

"Nương nương." Nhịn không được Oh thượng cung liền ôm lấy bả vai bé nhỏ của Park thục nghi, thấp giọng nói: "Đừng khóc. Đừng khóc. Sẽ đến mà, bệ hạ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Oh thượng cung."

"Vâng, nương nương."

"Ta rất nhớ người, cho dù ta biết người đã không còn yêu ta... Ta vẫn rất nhớ người, trái tim ngu ngốc này của ta vẫn luôn nhớ thương người, ta... ta phải làm sao đây, bây giờ làm sao để trái tim ta không nhớ người nữa đây? Bây giờ ta thật sự muốn quên hết tất cả đi."

Tiếng rên rỉ bao hàm tình cảm oán hận. Yêu sâu đậm thì hận cũng sâu đậm, hận sâu đậm thì nhớ nhung càng sâu đậm.

"Nếu đã không thể quên được, thì đừng quên."

Ngay tại lúc ấy, khi Park thục nghi đang nức nở, có một giọng nói trong trẻo truyền đến.

"Này, nói gì vậy?"

Park thục nghi từ trong lòng Oh thượng cung vươn đầu ra nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh kia. Trong đôi mắt to của nàng phản chiếu một khuôn mặt trắng trẻo cùng bộ y phục màu xanh lá mạ của hoạn quan.

Thấy bộ dạng khóc lóc của nàng xong, hoạn quan trẻ tuổi tuấn tú ấy lại mỉm cười với nàng rồi nói: "Xin người đừng quên đi."

"Nhưng mà..."

"Không phải nương nương không quên được sao? Không phải nương nương ăn không ngon ngủ không yên, tuy là nói sẽ không bao giờ viết thư nữa nhưng vẫn đang viết thư đó sao?"

"Ngươi... làm sao mà ngươi biết?"

Ra On không trả lời mà chỉ nhìn về phía đôi tay của Park thục nghi. Có lẽ chính thục nghi cũng không biết, lòng bàn tay của nàng hiện giờ luôn dính những vết mực, có lẽ do thư chưa viết xong, mực vẫn chưa khô thì nàng đã cầm lên xé mất nên dính lên tay.

Ra On quỳ một gối xuống, ngước lên nhìn thục nghi: "Xin hãy đưa thư cho tiểu nhân đi, tiểu nhân sẽ đem nó trình lên cho chúa thượng điện hạ."

Ra On kiên định nhìn về phía thục nghi nương nương, sau đó nở một nụ cười sáng lạn. Nụ cười ấy cũng giống như lần đầu Park thục nghi gặp quân vương vậy, một nụ cười nhu hòa ấm áp. Park thục nghi kìm lòng không được lại chảy nước mắt.

Một lúc lâu sau.

Ra On ra khỏi Tập Phúc Điện, cầm trong tay thư của thục nghi nương nương gửi cho chúa thượng điện hạ. Mặc cho ai nói đây là chuyện vô dụng thì với Ra On cũng không sao cả.

***

"Có thể bình tĩnh vài ngày, hiện tại tưởng đã yên tâm rồi chứ, cái này là gì?"

Vừa đến trước Hi Chính Đường, trình thư lên, nội quan đại điện liền đau khổ thất vọng tặc lưỡi nói: "Mặc kệ nói như thế nào cũng chỉ nhận được cùng một kiểu hồi âm thôi."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy. Cho nên ngươi đúng là rỗi hơi. Vì tốt cho ngươi, nói cho ngươi biết chuyện này, trên thực tế, những nội quan khác cũng đã từng chuyển thư đến rồi. Sau đó đều chỉ nhận được giấy trắng. Cho nên... ngươi cầm lấy đi."

Nội quan đại điện lấy ra một phong thư màu đỏ đưa cho Ra On. Ý bảo nàng ngụy tạo thư trả lời của chúa thượng điện hạ cho thục nghi nương nương.

"Đây là cái gì?"

"Nhìn còn không biết sao? Không phải là giả vờ như thư trả lời của bệ hạ à? Dù gì cũng như nhau thôi mà. Lần sau lúc ngươi đến đưa thư cho thục nghi nương nương, đứng đợi một lát sau đó xin giấy trắng nhét vào trong phong thư rồi đem về là được mà."

Thế này chẳng khác nào lừa đảo, Ra On sắc mặt cứng ngắc: "Thực xin lỗi, không thể làm như vậy."

"Cái gì?"

"Tiểu nhân đến chuyển thư cho thục nghi nương nương, trách nhiệm của tiểu nhân là truyền thư và nhận thư trả lời."

"Ai nha, không phải không cần làm như vậy cũng được sao?"

Trên khuôn mặt của nội quan đại điện tràn đầy vẻ phiền chán. Nhưng Ra On vẫn cố chấp trình lên phong thư của thục nghi nương nương, mong được chuyển cho quân chủ bệ hạ.

"Thục nghi nương nương nói muốn tiểu nhân đưa thư, còn có, tiểu nhân sẽ tiếp tục đưa thư cho thục nghi nương nương."

Nghe xong câu nói này của Ra On, nội quan trong đại điện liền hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng sau đó cau mày lại rồi nói: "Cái tên không biết phép tắc này."

"Làm phiền người rồi."

Nội quan đại điện cau có tặc lưỡi rồi ôm phong thư biến mất bên trong Hi Chính Đường.

Sau đó không lâu, hắn lại xuất hiện, trên tay ôm một phong thư mảu đỏ.

"Cho ngươi!" Nội quan trong đại điện dùng tầm mắt ghê tởm giống như đang nhìn một con đỉa hướng về phía Ra On, rồi đưa ra thư hồi âm của bệ hạ: "Cái loại chuyện ngu xuẩn này, ngươi còn phải làm tới khi nào nữa hả? Chậc chậc." Thì thào tự nói nói mấy câu bất mãn xong, nội quan lại biến mất bên trong cánh cửa của Hi Chính Đường.

Nhìn đến tình cảnh này, Ra On khẽ liếm môi, mỉm cười. Cho dù bị nói là ngu xuẩn cũng không sao cả. Cho dù là ai cũng cần có thứ gì đó để chống đỡ tiếp tục sống mà. Tựa như Ra On chỉ cần nghĩ đến chuyện thay đổi cuộc sống khốn cùng cho mẫu thân và Dan Hee thì tự dưng sẽ có được sức mạnh to lớn để chống đỡ tiếp vậy. Chuyện bị cho là vô dụng như đưa thư cho thục nghi nương nương cũng là như thế. Ra On ôm lấy lá thư như đang ôm lấy thứ vô cùng quý báu ở trên đời này vào lòng.

Ra On cầm phong thư màu đỏ, có thể ngửi được mùi hoa hồng tỏa ra từ trong phong thư. Giống hệt như mùi bánh hoa hồng mà nàng thường ngửi thấy trong bếp, ngửi được mùi hương này, Ra On không tự chủ được chảy nước miếng.

Nuốt nước miếng trong miệng xuống, Ra On bắt đầu bước đi về phía Tập Phúc Điện. Nghĩ đến chuyện liệu lần trả lời này có khác với những lần trước không, Ra On liền không tự chủ được mà lén mở phong thư ra nhìn. Nhưng mà... thư hồi âm lần này vẫn chỉ là tờ giấy trắng. Đúng là bao thư mà bệ hạ thường hay sử dụng, bên trong vẫn còn nồng đượm mùi hoa hồng.

Cố gắng đưa thư về trước khi mùi hương hoa hồng phiêu tán vào không khí, bước chân của Ra On trở nên nặng nề. Nước mắt của thục nghi nương nương khiến Ra On cảm thấy áp lực vô cùng. Chúa thượng điện hạ vì sao lại trả lời bằng giấy trắng? Rõ ràng cái gì cũng không ghi cũng sẽ không khiến người ta thương tâm đến vậy. Mà cũng đúng, vì không muốn viết cái gì nên để giấy trắng, ngụ ý để cho người ta bỏ cuộc đi đúng không?

Cái này, hoặc là... ta không nhớ nhung nàng nữa, nhưng lại không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng rời đi của ta, không lẽ bệ hạ là nam nhân có tâm lý biến thái như vậy? Không, không phải, không phải như vậy đâu. Vậy thì là gì nhỉ? Ngụ ý của việc trả lời thư bằng giấy trắng rốt cuộc là gì?

Ngay tại lúc Ra On đang vừa đi đường vừa trầm tư thì có người túm lấy góc áo của nàng.

"Đây không phải là công chúa Young Eun sao?" Trên mặt Ra On lộ ra sự vui mừng. Nàng cúi người xuống để vừa ngang tầm mắt với Young Eun điện hạ: "Nhưng mà người có lời gì muốn nói với tiểu nhân sao?"

Young Eun cầm lấy tay Ra On rồi viết: "Cảm ơn ngươi."

"Là vì chuyện tiểu nhân đi chuyển thư cho bệ hạ sao? Đó là việc của tiểu nhân mà, cho nên, công chúa không cần cảm ơn đâu."

Ra On nói xong, Young Eun công chúa lại lắc đầu: "Vẫn phải cảm ơn ngươi, về sau cũng xin nhờ vào ngươi."

Công chúa Young Eun luôn lo nghĩ cho mẫu thân thật khiến người ta thấy đau lòng. Tựa như thục nghi nương nương chờ đợi bệ hạ, Young Eun cũng chờ đợi phụ vương của mình. Nhưng mà nàng cố gắng không thể hiện ra ngoài, tất cả là vì lo nghĩ cho mẫu thân mà thôi.

Ra On an tĩnh cúi đầu trả lời: "Không cần lo lắng, tiểu nhân sẽ tiếp tục truyền thư, thẳng cho đến khi nhận được hồi âm một cách chân chính. Cho dù thục nghi nương nương nói không đưa thư nữa, tiểu nhân cũng sẽ tiếp tục nài nỉ tới khi nương nương viết nữa mới thôi." Ra On lập tức ưỡn ngực nói.

Young Eun công chúa lại viết chữ lên tay Ra On: "Ta tin tưởng ngươi."

Nhìn công chúa Young Eun tươi cười sáng lạn, Ra On cũng nở nụ cười theo. Nhưng mà có phải là ta cười quá sớm rồi không? Cứ thế này, nếu vẫn không nhận được hồi âm cho ra hồn thì biết phải làm sao bây giờ?

***

"Cái gì làm sao bây giờ? Chuyện đưa thư cho chủ tử là chuyện bình thường thôi, nhưng mà..."

"Nhưng mà làm sao?" Hai mắt Ra On sáng lên, chờ đợi lời tiếp theo của Do Ki.

"Nếu phạm phải tội không thể hoàn thành nhiệm vụ được chủ tử giao cho thì sẽ bị chặt tay hoặc là chặt đầu thôi."

Cái người này! Hở ra là toàn nói chuyện chặt đầu không à. Ra On bất giác sờ tay lên cổ, liếc mắt oán hận nhìn Do Ki.

Hai người này hiện tại đang cùng dọn dẹp những cánh hoa anh đào rơi xuống hồ sen cùng các nội thị khác. Vớt sạch những cánh hoa và tán lá rụng xuống hồ xong, đang lúc cọ rửa bờ hồ thì đột nhiên Do Ki ngước lên nhìn về phía con đường dẫn đến hồ sen.

"A, người kia là...?"

"Ai vậy? Huynh quen sao?" Ra On quay đầu nhìn theo rồi hỏi.

"Đó không phải là Choi nội quan của Đông Cung Điện sao? Người thân cận với chốn nguy nga lộng lẫy kia sao lại đến đây nhỉ?"

Nói đến Đông Cung Điện, đó không phải là nơi thế tử điện hạ ở sao? Người đang đi tới chính là thân tín của thế tử điện hạ. Vừa nhớ tới ánh mắt của Lee Young, vẻ mặt của Ra On liền tái nhợt.

"Do nội quan, ta phải đi đến chỗ này."

"Đi đâu vậy?"

"Đột nhiên có việc gấp muốn làm."

"Việc gấp gì chứ?"

Giống như quên mất phải trả lời Do Ki, Ra On thu xếp đồ đạc rồi vội vàng tránh đi.

"Người kia cái bộ dạng này rốt cuộc là có chuyện gì chứ." Do Ki tặc lưỡi, đột nhiên như nghĩ ra được điều gì, hắn lại gật đầu: "Gấp gáp như vậy chắc hẳn là đi mao xí rồi." Nhìn vẻ ngoài Ra On tao nhã giống như một vị công tử vậy, nhưng mà cũng là con người mà. Cũng cần phải ăn uống, nghỉ ngủ và đi mao xí thôi.

Ngay tại lúc Do Ki đang gãi gãi hai gò má mập mạp, lâm vào trầm tư.

"Này." Có người đang gọi hắn.

Quay đầu, khuôn mặt Choi nội quan đập ngay vào mắt Do Ki. Do Ki lập tức cúi thấp đầu, kính cẩn mở miệng: "Đây không phải là Choi nội quan vang danh thiên hạ sao?"

Choi nội quan tựa như không để ý gì đến lời nịnh bợ vừa rồi của Do Ki mà cứ liên tục nhìn quanh bốn phía: "Chỗ này không phải có một nội thị tên là Hong gì gì đó sao?"

"Người tìm Hong nội quan sao?"

Vừa thấy Do Ki có biết người này, Choi nội quan liền vô cùng mừng rỡ: "Đúng vậy, Hong nội quan đó đã đi nơi nào rồi?"

"Hong nội quan hiện tại đi mao xí rồi."

"Mao xí?"

"Đúng vậy, nhưng mà, tiểu nhân có thể hỏi là có chuyện gì không?"

Bản năng nhiều chuyện trong con người Do Ki lập tức trỗi dậy. Người nổi tiếng bên cạnh thế tử điện hạ ở Đông Cung Điện sao lại đi tìm nội thị Hong Ra On? Hơn nữa còn giống như có chuyện rất gấp vậy. Do Ki vốn hay tự xưng là thùng tin tức của cung đình nên lập tức chớp chớp mắt.

Nhưng Choi nội quan lăn lộn ở trong cung bao lâu chẳng lẽ còn không hiểu chuyện gì sao. Dùng kinh nghiệm phong phú lập tức giả vờ như không có việc gì, lắc đầu rồi nói: "Không có chuyện gì đặc biệt cả. Không cần quan tâm."

Choi nội quan vội vàng cất bước đi về phía mao xí. Nhưng mà Ra On không hề có ở đó. Choi nội quan lập tức thấy khổ sở, hắn đã nhận lệnh của thế tử là phải dẫn Ra On đi. Không chừng Hong Ra On kia đã biết chuyện nên mới trốn đi xa từ sớm như vậy.

***

Lee Young ngồi ở Chung Hi Đường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cộc cộc, theo thói quen lấy ngón tay gõ lên thư án, trên khuôn mặt Lee Young đầy u sầu.

"Điện hạ, có chuyện gì phiền lòng sao?"

Người hầu đứng cạnh hắn lập tức nhẹ nhàng hỏi.

"Phiền lòng?"

"Đúng vậy, người từ nãy giờ vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào."

"Là muốn ta nghỉ ngơi một lát sao? Thôi không có gì."

Vẻ mặt u ám của Lee Young mãi vẫn không biến mất. Suy tư hồi lâu, Lee Young lập tức đứng lên.

"Ta muốn đi đến một nơi."

"Có phải... người muốn đến Tư Thiện Đường không?"

"Ngươi làm sao mà biết?"

Không biết làm sao nhưng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy tiểu tử đó. Tối hôm đó, kể từ khi biết hắn là ai xong thì không còn nhìn thấy tiểu tử đó nữa. Đã hạ lệnh cho nội quan tìm tiểu tử đó mấy lần nhưng mà tiểu tử đó giống như cá chạch vậy, Choi nội quan còn chưa đến nơi thì tiểu tử đó đã biến mất rồi. Chắc chắn tiểu tử đó đang cố tình tránh né đây mà. Trên mặt Lee Young tràn đầy vẻ khó chịu.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lee Young, Choi nội quan vội vàng đi đến.

"Được rồi, ta tự mình đi là được."

Dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Choi nội quan, Lee Young đi về hướng Tư Thiện Đường. Nhưng mà lần này nghênh đón hắn vẫn là một đại sảnh rỗng tuếch. Gió lạnh thổi vào Tư Thiện Đường. Cứ tưởng chỉ cần bước vào sẽ lập tức được nhìn thấy tiểu tử kia chạy ào ra mỉm cười hô "thư sinh Hoa Thảo" như mọi lần. Nhưng trong bóng đêm, Tư Thiện Đường như một hang động cực lớn phát ra từng hơi thở lạnh lẽo.

Ôm tâm lý muốn tìm thử mọi chỗ, Lee Young lại hướng về phía lầu các phía Đông. Đi lại trong đám cỏ mọc cao chót vót, bất tri bất giác Lee Young nhớ lại ngày gặp lại được Ra On ở Tư Thiện Đường này.

Lee Young đưa lưng về phía ánh trăng, tầm mắt mở lớn nhìn về đám cỏ nhớ tới bộ dạng của Ra On ngày đó. Hình ảnh ấy khắc sâu ở trong đầu của Lee Young. Tiểu tử ấy ấm áp giống như gió mùa xuân vậy.

Rồi dường như đã phát hiện ra điều gì đó, Lee Young khẽ nhướng mày. Khẽ đảo tầm mắt, hắn lại nhìn về phía bụi cỏ. Một lát sau, gió thổi qua chung quanh bụi cỏ, miệng Lee Young đột nhiên nở nụ cười. Hắn nhìn chăm chú vào bụi cỏ nọ, rồi mở miệng nói về phía hư không: "Ngươi muốn chạy trốn tới khi nào đây?"

Đặt một câu hỏi vào chốn hư không, đương nhiên sẽ không nhận được câu trả lời nào cả. Nhưng Lee Young lại nhìn chăm chú vào bụi bỏ đó, nở một nụ cười ý vị thâm trường rồi sau đó rời khỏi nơi đang đứng.

Một lúc sau khi Lee Young rời khỏi Tư Thiện Đường.

Trong bụi cỏ an tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng hình nho nhỏ, là Ra On.

"Hô." Ra On nhìn quanh bốn phía, khi xác nhận rằng không có Lee Young mới yên tâm thở ra một hơi.

Bất tri bất giác, ánh trăng gầy yếu di động lên đỉnh đầu. Có thể vì sắp đến Trung thu nên ánh trăng so với mọi khi còn sáng ngời và xinh đẹp hơn. Nhìn ánh trăng băng lãnh trong suốt, trong đầu Ra On hiện ra ánh mắt băng lãnh của Lee Young. Tuy Lee Young nói là muốn giống như trước kia vậy, nhưng càng là như vậy Ra On lại càng quyết tâm chỉ nhìn Lee Young từ xa xa. Hễ khi nhìn thấy Lee Young, không hiểu sao cả người Ra On liền thấy cứng lại.

Thế tử điện hạ cùng hoạn quan. Sự khác biệt về thân phận này giống như sự khác biệt giữa trời và đất. Đó là người mà toàn dân trong thiên hạ đều ngưỡng vọng, sao nàng có thể thành bằng hữu với một người như vậy được. Nếu cùng hắn trở thành bằng hữu, rồi sau này bị phát hiện ra bản thân là một nữ nhân thì phải làm sao đây? Nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy thật nản lòng.

Nhưng mà... trong lòng nàng không hiểu sao luôn hiện ra nụ cười ý vị thâm trường lúc nãy của Lee Young. Điều đó khiến nàng thấy lạnh cả người, giống như một con bươm bướm bị vướng vào mạng nhện vậy.

"A, bất an quá." Nhẹ giọng thì thào tự nói xong, Ra On lắc đầu: "Không sao đâu, không sao đâu, mắt không nhìn thấy nữa thì trái tim cũng sẽ dần rời xa. Chỉ cần một đoạn thời gian không nhìn thấy ta thì người rồi sẽ quên mất sự tồn tại của ta thôi."

Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, Ra On đột nhiên nhìn về phía Đông Cung Điện. Bị điện hạ lãng quên là chuyện nàng hy vọng. Nhưng thế này là sao? Kỳ quái là mỗi khi nói đến từ "quên lãng", trong lòng nàng lại thấy cực kì khó chịu. Một sự khổ sở một cách khó hiểu, thậm chí còn khiến nàng muốn khóc nữa.

"Đều tại ánh trăng kia gây họa." Nhìn ánh trăng đang vắt vẻo ở kia, Ra On bất tri bất giác nói một hơi.

Ngay tại lúc ấy.

"Hong nội quan, huynh đang làm chuyện xấu gì sao?"

Sau lưng truyền đến một giọng nói, Ra On xoay người: "A, là Wol Hee y nữ à."

Đến đây lúc nào vậy nhỉ? Y nữ Wol Hee đi theo Ra On, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Chính vì cứ không tiếng động xuất hiện như vậy nên lúc đầu mới bị hiểu lầm là oan hồn. Nhưng mà Ra On thấy rất vui trước sự xuất hiện của nàng. Mấy ngày nay Byung Yeon không có ở đây, Tư Thiện Đường lập tức trở nên trống không, cô đơn, thê lương vô cùng.

"Từ ngày đó đến nay vẫn sống tốt chứ? Từ ngày đó ta không gặp lại muội nữa, còn đang định hôm nào đến hỏi thăm muội đây."

Vì quá vui mừng mà Ra On chộp lấy tay của Wol Hee. Trên mặt Wol Hee lập tức phiếm hồng, nàng thẹn thùng khẽ quay đầu đi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Ra On. Sau đó lại nhẹ gật đầu nói: "Nhờ phúc của huynh, ta sống rất tốt."

"Nhưng mà, sao hôm nay lại tới đây vậy?"

"Hong nội quan không phải đã cho phép ta lúc nào muốn cúng tế bà nội đều có thể đến đây sao? Vì vậy, vào buổi đêm ánh trăng sáng ngời này, đột nhiên nhớ tới bà nội nên liền đi tới Tư Thiện Đường này."

"A, như vậy sao? Nhưng mà..." Ra On nhìn ra sau lưng Wol Hee: "Chang nội quan có chuyện gì sao? Vì sao không tiến vào bên trong Tư Thiện Đường vậy?"

Wol Hee không đi một mình. Sau lưng nàng, Chang nội quan giống như cái bóng dính sát ở phía sau. Chang nội quan vô cùng bất an liên tục nhìn quanh bốn phía.

Nhìn thấy tình cảnh đó, Wol Hee lấy tay bịt miệng lại, nhỏ giọng cười.

"Ta thấy phía trước Tư Thiện Đường có cái gì đó đang chuyển động."

"Chuyển động?"

Bị Ra On nhìn chăm chú, Chang nội quan lộ ra vẻ mặt cứng ngắc, xấu hổ cười.

"Chuyện ban sáng, ta muốn đến hỏi lại, vì ngươi tiếp tục đi giao thư cho thục nghi nương nương khiến ta rất ngạc nhiên. Nhưng mà, oan hồn xuất hiện trong lời đồn ở Tư Thiện Đường chính là y nữ Wol Hee sao?"

"Đúng vậy, ta xác nhận."

"Thật vậy sao?"

"Thật sự."

Đối với câu trả lời của Ra On, Chang nội quan vẫn lộ ra thần sắc bất an như trước, nói: "Nơi này thật sự không có oan hồn chứ?"

"Đương nhiên, cho đến giờ ta vẫn ở trong Tư Thiện Đường, chưa từng nhìn thấy oan hồn nào cả."

"Như... như vậy... ta bước vào đây chắc cũng không sao đâu."

Tuy là nói như vậy, Chang nội quan vẫn giống như một con ba ba bị kinh hách mà rúc mình vào trong mai vậy. Nhìn bộ dạng này của hắn có thể thấy được, với hắn mà nói, Tư Thiện Đường vẫn là một nơi vô cùng đáng sợ.

Nhưng cho dù là vậy, Chang nội quan cũng không bỏ đi mà đứng đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Ra On: "Hong nội quan, không sao chứ?"

"Cái gì?"

"Lúc nãy ngươi thở dài, là vì thục nghi nương nương sao?"

Bởi vì câu nói của Chang nội quan, trong đầu lại hiện ra vẻ mặt thống khố của thục nghi nương nương mà Ra On tạm thời đã muốn quên đi. Vẻ mặt của Ra On lại càng thêm ngưng trọng.

"Đúng vậy."

Mặc dù lúc nãy nguyên nhân nàng thở dài là do thế tử điện hạ chứ không phải thục nghi nương nương. Nhưng thục nghi nương nương rõ ràng cũng là một trong những nguyên nhân khiến gần đây Ra On cảm thấy phiền muộn, đây cũng là sự thật.

"Hôm nay bệ hạ lại trả lời thục nghi nương nương bằng giấy trắng nữa sao?"

Nghe được câu nói của Chang nội quan, Wol Hee chớp mắt chen vào: "Vẫn là giấy trắng sao?"

Nhìn bộ dạng này rõ ràng cũng tò mò muốn chết chuyện của bệ hạ và nương nương đây mà.

Ra On dùng ánh mắt kinh ngạc hỏi: "Đó không phải là bí mật sao?"

"Ha ha, ở trong cung làm gì có cái gì là bí mật chứ?" Chang nội quan dùng âm thanh nói chuyện vô cùng khoa trương, lại còn cố ý nở nụ cười thật lớn. Rõ là đang cố gắng che giấu vẻ sợ hãi khi đứng trong Tư Thiện Đường.

Wol Hee lại nói. "Nhưng mà, bệ hạ vì sao lại gửi giấy trắng làm thư hồi âm? Mặc kệ nói như thế nào, chắc là vì không thích trả lời mới làm vậy đúng không? Ý của bệ hạ chính là ta hiện tại không có tâm tư nghĩ đến nàng sao?"

Ra On nhẹ lắc đầu, hỏi lại Wol Hee: "Nếu thật sự là như vậy, sao nhất định phải là một tờ giấy trắng? Ngay từ đầu cứ mặc kệ khỏi trả lời thư chẳng phải tiện hơn sao?"

"Nói cách khác, trái tim của ta không có ở đây, không ở trên người nàng. Chắc chắn là ý này rồi, đúng thật là có rất nhiều cách để giày vò trái tim nữ nhân mà."

Đối với phỏng đoán của Wol Hee, Ra On dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên má, lâm vào trầm tư. Muốn cho thục nghi chịu giày vò nên cố ý trả lời bằng giấy trắng. Chúa thượng điện hạ là loại người tàn nhẫn như vậy sao? Chẳng lẽ hết yêu rồi còn chưa đủ mà chuyển qua đến mức chán ghét luôn rồi chăng? Nếu là như vậy thì nguyên nhân là gì? Giữa họ đã có chuyện gì đó xảy ra sao?

Chính vào lúc đó.

"Chẳng lẽ là ám hiệu?" Chang nội quan vốn đang an tĩnh nghe Ra On cùng Wol Hee trò chuyện thì đột nhiên dè dặt biểu đạt ý kiến của chính mình.

"Ám hiệu?"

"Nói cách khác, vì phòng ngừa người khác nhìn thấy nên tỏ vẻ cho người ta thấy là giấy trắng, thực tế là để che giấu bí mật nào đó."

Nghe thấy lời nói của Chang nội quan xong, Wol Hee quả quyết lắc đầu: "Kỳ cục. Vị kia là ai chứ? Là chủ nhân của quốc gia này. Là người có địa vị cao nhất ở cái đất nước Joseon này mà. Người như vậy còn cần phải đề phòng ai khác nhìn thấy gì sao?"

Quân vương là sự tồn tại tôn quý nhất thiên hạ. Đó là sự tồn tại của bậc tôn quý và có địa vị cao nhất trong xã hội. Người như vậy còn cần nhìn sắc mặt của ai nữa sao? Thật sự là không hợp lý.

Chang nội quan lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: "Bệ hạ đương nhiên là người có địa vị cao quý nhất trong thiên hạ. Nhưng mà cũng không phải là không cần nể nang ai cả. Ví dụ như bệ hạ sẽ phải phí tâm tư suy nghĩ cho hoàng thái hậu hoặc là hoàng hậu."

Đối với lời giải thích của Chang nội quan, Wol Hee vẫn đầy nghi vấn như trước: "Cho dù bệ hạ có để ý đến sắc mặt của người khác thì cũng đâu cần thiết phải sử dụng đến ám hiệu. Nếu như có gì cần nói thì cứ trực tiếp đi nói là được, ai có thể ngăn cản bệ hạ chứ?"

"Nhiều khi những lời cần nói không thể nói thành lời mà phải dựa vào thư từ thì sao."

"Nhưng mà, Chang nội quan cũng đâu phải là nam nhân, sao có thể phỏng đoán được tâm tình của nam nhân chứ."

Nghe thấy câu nói của Wol Hee, Chang nội quan có cảm giác như ngực vừa bị người ta bắn cho một mũi tên, thân thể lạnh run: "Không, sao ngươi có thể nói lời nặng như vậy được chứ?"

Nhìn thấy Chang nội quan phản ứng kịch liệt như vậy, Wol Hee dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn lại: "Ta cũng không có ý gì đặc biệt cả, chỉ là ta nhớ tới mấy lời bàn của các y nữ khác là nội thị thì không phải là nam nhân."

Khi đó, Chang nội quan ưỡn ngực hô: "Tuy thân thể ta trở thành cái dạng này, nhưng trái tim của ta là trái tim của một nam nhân chân chính."

Nhưng mà nói ra những lời này với chất giọng nhỏ nhẹ của một thái giám thật sự không có sức thuyết phục chút nào cả. Wol Hee khanh khách cười: "Ha ha ha, Chang nội quan, thật là thú vị."

"Thú vị sao?"

"Đúng vậy, Chang nội quan quả là người thú vị."

"Này, này, nhìn bộ dạng mỉm cười của ngươi kìa, xem ra Wol Hee y nữ cũng đã bị hãm sâu vào sự hấp dẫn của ta rồi. Nhưng cơ thể này là của ta là hoa đã có chủ rồi."

"Ha ha ha."

"Trên thực tế, ta hiện tại tuy là nội thị, nhưng trước khi tiến cung, các bằng hữu đều gọi ta là tên phóng hỏa đấy."

"Tên phóng hỏa sao?"

"Đúng vậy, nữ nhân mà chỉ cần bị ta liếc mắt một cái, lồng ngực lập tức nóng như bốc hỏa. Cho nên các bằng hữu đều đặt cho ta biệt danh là tên phóng hỏa."

"Ha ha ha, lại còn lồng ngực nóng như bốc hỏa nữa, tên phóng hỏa nữa chứ, ha ha ha."

Wol Hee dùng nắm đấy nhỏ bé đập bang bang lên ngực Chang nội quan, cười ha hả. Trong lúc đó, Ra On lại lâm vào trầm tư.

Trong đầu nàng những từ đơn trong cuộc hội thoại của hai người kia cứ chạy vòng vòng, có cái gì đó mơ hồ vụt qua nhưng nàng chưa nắm bắt được. Giấy trắng, ám hiệu... giấy trắng... tên phóng hỏa... giấy trắng... ám hiệu, tên phóng hỏa, mùi hoa hồng.

Chuyện bệ hạ dùng giấy trắng trả lời thục nghi nương nương bị Chang nội quan và Wol Hee lấy ra để làm trò đùa, đây là chuyện ngẫu nhiên. Nhưng cũng chính là ngẫu nhiên một cách kì diệu này mà những điều không liên quan đến nhau đột nhiên giống như có mối liên kết nào đó.

Tên phóng hỏa... hỏa... hương hoa hồng... giấy trắng. Vì muốn nắm bắt lấy ý tưởng đang vụt chạy trong đầu, Ra On đặt mông ngồi xuống đất, mắt nhắm chặt. Lửa... lửa? Ám hiệu, giấy trắng, hương hoa hồng và... lửa!

"A, đúng rồi." Ra On vốn đang ngồi im bất động đột nhiên nhảy dựng lên.

Nhìn thấy hành động bộc phát của Ra On, Chang nội quan bị giật mình, vội trừng mắt lên hỏi: "Sao vậy? Ngươi làm sao thế."

"Ta biết rồi, ta biết rồi."

"Cái gì, ngươi nói cái gì?"

"Ta hiện tại phải đến Tập Phúc Điện."

"Đi Tập Phúc Điện làm gì?"

"Nước mắt của thục nghi nương nương, xem ra đã có cách khiến chúng ngừng lại rồi."

Giọng nói nàng vang vọng từ khoảng không trở lại nơi Chang nội quan và Wol Hee đang ngồi. Ra On biến mất trong bóng đêm. Chạy băng băng không ngừng, trên mặt của nàng xuất hiện vẻ chờ mong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play