Còn vài ngày nữa là đến Trung thu. Gió mùa thu thổi lên người cũng đã bắt đầu lạnh buốt, người ở trên phố đều mặc quần áo thật dày.

Ra On đang vội vã chạy về nhà đột nhiên dừng bước, nhìn nhìn những người chung quanh, Lee Young và Byung Yeon đi phía sau lưng Ra On đều đang dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Ra On.

Cân nhắc một hồi, Ra On nói với hai người kia: "Trước khi về nhà ta muốn đi đến một nơi."

"Muốn đi đâu?"

"Muốn đến tiệm vải một lát."

"Sao lại đột nhiên muốn đến đó?"

"Đã nửa năm rồi không về nhà, sao có thể về nhà tay không được. Phải mua vải dệt thật dày để mẫu thân may quần áo mùa đông." Ra On không dám nói thẳng ra là mẫu thân và Dan Hee không hề có một bộ quần áo mùa đông nào cả.

Nói xong, Ra On đi vào trong chợ. Giờ Tuất (9 giờ tối), đã có vài tiệm đóng cửa, không còn buôn bán nữa.

Lee Young nhìn chợ đã tắt đèn, hỏi Ra On: "Bây giờ còn tiệm vải nào còn mở cửa sao?"

"Gia gia ta từng nói..." Ra On lại theo thói quen dựng ngón trỏ lên: "Gõ gõ thử cửa sẽ mở."

"Vậy là có ý gì?"

Ra On tựa như đang trả lời, bắt đầu gõ gõ lên cửa của tiệm vải.

Nhìn thấy vậy Lee Young vô cùng không tình nguyện mở miệng: "Nói thế nào đi nữa thì cửa tiệm đã đóng cửa rồi sao có thể mở cửa ra nữa chứ?"

Giống như để ứng với lời Lee Young, bên trong truyền ra một giọng nữ bén nhọn: "Là ai vậy? Cửa tiệm đã đóng cửa rồi."

Ra On đề cao giọng nói hướng vào bên trong: "Dì ơi, là cháu."

"Ơ, giọng nói này là... Sam Nom?"

"Đúng vậy, là Sam Nom."

Vốn tưởng rằng cửa tiệm chắc chắn sẽ không mở cửa, vậy là lại có một nữ nhân trung niên bước ra: "Trời ạ, ai thế này! Sam Nom!"

"Đúng vậy, dì ơi. Trong khoảng thời gian này dì sống có tốt không?"

"Đã bao lâu rồi không gặp nhỉ? Tự nhiên ngươi biến mất, mọi người không biết đã lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu, nghe nói là ngươi tiến cung rồi?"

"Đúng vậy, là vậy đấy. Nhưng mà dì à, cháu muốn nhờ dì một chuyện có được không?"

"Nhờ ta chuyện gì?"

"Bây giờ cháu có thể vào trong xem vải được không?"

"Có gì mà không được. Mau vào đi!" Bà chủ tiệm vải nhanh chóng mở đèn lên.

"Thật sự rất cảm tạ dì."

"Ai u, đã là chuyện Sam Nom nhờ vả, sao ta có thể không đồng ý chứ? Nhưng mà... hai vị đứng sau lưng ngươi là ai thế?" Bà chủ nhìn Lee Young và Byung Yeon đang đứng sau lưng Ra On.

"À, đây là những người đã giúp đỡ cháu ở trong cung."

"A, thật sự vô cùng cảm tạ hai người, Sam Nom của bọn ta trông cậy vào hai người giúp đỡ nhiều hơn." Bà chủ đột nhiên cầm lấy tay Lee Young.

Không hề chuẩn bị, Lee Young cứng người tại chỗ. Nhưng một nữ nhân chất phác như vậy, làm hắn không thể hất tay ra được. Đành mặc kệ cái tay đang bị nắm, Lee Young hỏi: "Quen biết rất thân với tiểu tử đó sao?"

"Chuyện đó còn cần phải nói sao, tiểu tử ấy là ân nhân của ta đấy. Nếu không có Sam Nom, thiếu chút nữa cả đời này ta phải làm quả phụ rồi, còn có thể kết hôn lần nữa sao?"

Theo một tiếng thở dài, bà chủ bắt đầu kể: "Đều tại cái số ta không tốt, lúc còn trẻ thì tướng công đã qua đời, ta đã sống một mình hơn 10 năm. Vì là quả phụ, có rất nhiều người đến khi dễ ta. Có một ngày, ta thật sự cảm thấy uất ức vô cùng, lúc ta đang khóc, chính Sam Nom của chúng ta vô tình nhìn thấy ta khóc, liền hỏi ta vì sao khóc?"

Bà chủ dùng ánh mắt ấm áp nhìn về phía Ra On: "May mà có Sam Nom, ta mới được sống như bây giờ. May mắn có Sam Nom ở giữa bắc cầu cho ta và tướng công hiện tại. Mà nói đi phải nói lại, hai người có quan hệ thế nào với Sam Nom? Chẳng lẽ là...?"

Có thể đã nhìn ra được điều gì đó, bà chủ bắt đầu để ý. Trong nháy mắt, cả Lee Young và Ra On đều thấy căng thẳng.

Bà chủ chuyên chú nhìn hai người, khóe miệng lộ ra nụ cười. Sau đó nói: "Ngươi có biết mọi người đều gọi Sam Nom là gì không? Tiên sinh hoa nhường nguyệt thẹn, à, không phải, là thanh niên hoa nhường nguyệt thẹn. Ha ha ha!"

Ba chủ vẫn liên tục nói không ngừng, khuôn mặt Lee Young càng lúc càng trắng bệch. Bên cạnh cũng không có ai hùa theo bà chủ, nhưng bà ấy vẫn nói không ngừng. Nói chuyện không ngừng thì cũng được đi, nhưng bây giờ tay cũng bị bà ấy cầm chặt khiến Lee Young cảm thấy cực kì không thoải mái.

Ra On bắt đầu nói chuyện: "Dì ơi, cái này bán thế nào?"

Bà chủ đi về phía Ra On: "A, ánh mắt của Sam Nom chúng ta quả là tốt, đây là hàng mới nhập từ nước Đại Thanh về. Là tơ lụa thượng hạng được làm từ thợ nổi tiếng từ Thẩm Dương của Đại Thanh."

"Vậy chắc không phải là rất đắt chứ?"

"Một lượng một thước."

"A!"

"Nhưng chắc chắn sẽ không bán cho Sam Nom của chúng ta như thế, một lượng ba thước cũng được nữa là."

"Bán như vậy có được không?" Ra On cảm thấy lo lắng khi bà chủ bán hàng khách khí như vậy. Nhưng ánh mắt Ra On đảo quanh, hai tay thì nắm chặt lấy tơ lụa, thoạt nhìn có vẻ rất chờ mong.

"Ta mà lấy tiền từ trên người Sam Nom thì ta còn là người sao?"

"Vậy thì lấy cho cháu 15 thước nhé."

"Làm gì vậy? May y phục mới à?"

"Không phải cho cháu, muốn làm chút y phục mới cho mẫu thân và Dan Hee."

"Sam Nom của chúng ta, không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, tâm địa của lương thiện. Ta muốn có một người con trai giống như Sam Nom. Chừng ấy vải đủ rồi sao? Cái này thế nào?" Bà chủ cầm một xấp vải màu đỏ thẫm lên.

Cái này cũng không tồi. Rất hợp với Dan Hee. Nhưng trong túi Ra On chỉ có 5 lượng. Vừa đủ để mua 15 thước vải cho mẫu thân, không còn thừa lại một phân tiền nào cả.

Giống như nhìn thấu tâm tư của Ra On, bà chủ nói: "Cái này là hàng tặng kèm."

"Không, không cần."

"Mau đem đi đi. Dù sao cũng chỉ là vải thừa, để lại ta cũng không dễ bán được đâu."

"Như vậy cháu thấy ngại lắm."

"Sam Nom là nam tử hán nên chắc không biết. Lúc làm y phục sẽ cần đến mấy xấp vải thừa này. Đã phải may y phục thì thì lấy vải này điểm xuyết hơn sẽ đẹp lắm. Chủ yếu là tướng công ta cũng không có ở đây, ta mới có thể cho ngươi thoải mái như vậy, mau nhận lấy đi." Bà chủ tiệm vải nhanh chóng gói 15 thước vải cùng xấp vải thừa cho Ra On.

Ra On nhìn bà chủ đang bận rộn gói vải, vừa xin lỗi vừa cảm tạ nói: "Thất lễ rồi."

Tiệm vải vốn đang rất yên tĩnh đột nhiên có một đám nữ nhân đi vào.

"Có thể vào xem vải không?"

Đột nhiên có nhiều khách đến trong một lúc như thế, bà chủ có hơi không chống đỡ được, vội vàng gật đầu: "Cửa hàng của chúng ta hôm nay có thần tài đến sao? Nhanh vào xem đi. Tơ lụa tốt nhất Han Yang. Hàng mới nóng hôi hổi mới nhập từ Thanh triều đấy."

Bên trong cửa hàng tự dưng lại xôn xao hẳn lên, Byung Yeon lấy tay hạ đấu lạp xuống càng thấp, lẩm bẩm: "Đã trễ thế này mà tiệm vải này sao còn đông khách vậy chứ."

Tuy Byung Yeon thấp giọng lẩm bẩm nhưng dường như bà chủ vẫn nghe được, bà chủ chạy đến trước mặt Byung Yeon nói: "Bình thường chắc chắn không thế này."

Bà chủ ý vị thâm trường nhìn Byung Yeon và Lee Young, đột nhiên cười ha hả: "Ha ha, ai da, ta lớn như vậy rồi, chỉ từng thấy bươm bướm vì xem hoa nên bay đến, chưa từng nhìn thấy hoa là vì bươm bướm mà tự chạy đến xem."

"Nói vậy là có ý gì? " Ra On đang phụ giúp bà chủ đóng gói tơ lụa liền quay sang hỏi.

Bà chủ nhìn Lee Young và Byung Yeon, trả lời: "Nhìn còn không hiểu sao? Đã trễ thế này các nữ nhân kia vì sao còn đến?"

"Aha." Ra On vốn rất thông minh nên vừa nghe lời bà chủ nói đã lập tức hiểu ngay là ý gì. Ra là vậy, họ không phải đến để xem tơ lụa, họ đến để nhìn thư sinh Hoa Thảo và Kim huynh.

"Ta vốn tưởng Sam Nom là tuấn tú nhất rồi, thì ra còn có hán tử càng tuấn tú hơn nữa."

Đối với câu nói của bà chủ, Ra On xấu hổ mỉm cười. Tuy là bình thường cũng đã nhìn thường xuyên rồi nên cũng đã quen, nhưng nhớ lại lúc mới đầu khi nhìn thấy hai người này, Ra On cũng sợ hãi thán phục không thôi. Khả năng bởi vì mọi người đều đang nhìn chằm chằm hai người họ, Ra On cũng nhìn họ bằng một cái nhìn mới.

Nhưng mà, hai người kia hình như rất không thoải mái. Thư sinh Hoa Thảo vô cùng không thoải mái với mấy đôi mắt đang nhìn mình "đắm đuối" nên liên tục ho khan. Còn Byung Yeon thì không biết từ khi nào lại càng đè thấp đấu lạp xuống, lén lút từng bước nhích dần về phía cửa của tiệm vải.

Rốt cuộc Lee Young nhịn không được bắt đầu thúc giục Ra On: "Chuyện muốn làm đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi."

Ngay tại lúc Lee Young không chịu được nữa phải phải thúc giục Ra On thì...

"Ai da."

Một nữ nhân đang tựa lưng vào người hắn cuống quýt xoay người lại rồi đụng vào vai hắn một cái. Lee Young nhíu mày theo thói quen. Hôm nay làm sao mà cứ chạm vào nữ nhân mãi thế này? Ngay từ đầu lúc đi theo Ra On cũng suýt chút nữa lồng ngực hắn đã chạm phải một nữ nhân khi mới bước vào chợ. Rõ ràng là đường rộng lại không đi, nữ nhân kia lại cứ đong đong đưa đưa trước mặt hắn, nghĩ đến điều này Lee Young nhíu mày càng chặt.

Cũng không chỉ có lần này. Lúc đang trên đường đến tiệm vải, khi chuẩn bị rẽ vào ngõ nhỏ, có một nữ nhân khác đang đi ra khỏi ngõ suýt nữa lại đụng trúng hắn. Nếu không chú ý né tránh, chắc nữ nhân đó đã nhào vào lòng hắn luôn rồi.

Tổng cộng ba lần rồi. Cũng không giống là trùng hợp, vì khéo quá rồi. Nếu không phải nữ nhân Han Yang đều đi đường không thèm nhìn thì chính là cố ý đụng vào hắn, nhưng vì sao lại làm vậy thì hắn thật sự nghĩ không ra.

Ra On cũng đang cân nhắc vấn đề tương tự thì chợt nghe thư sinh Hoa Thảo lẩm bẩm: "Các nữ nhân này..."

Ra On liền phát giác câu nói này không ổn.

Thư sinh Hoa Thảo tiếp tục nói: "Hôm nay đã suýt đụng vào nữ nhân ba lần rồi. Một người trên đường lớn, một nữa trong ngõ nhỏ, giờ lại thêm một người ở trong tiệm này."

Nghe thư sinh Hoa Thảo nói xong, Ra On nghiêng đầu thắc mắc. Các nữ nhân? Số lần bị đụng đúng là ba lần, nhưng nữ nhân suýt chút nữa đụng trúng thư sinh Hoa Thảo là cùng một người mà. Bởi vì vẻ mặt cao quý lạnh lùng của thư sinh Hoa Thảo, tuy là nữ nhân đi theo phía sau rất nhiều, nhưng không ai có thể khiến hắn mở lòng. Người có dũng khí để xông tới chỉ có một cô mà thôi. Sao thư sinh Hoa Thảo lại nói là "các nữ nhân"?

"Hiện tại huynh đang nói đùa sao? "

"Nói đùa? Nói đùa cái gì?" Lee Young dường như không hiểu Ra On đang muốn nói cái gì.

"Đúng là suýt nữa bị đụng trúng ba lần, nhưng nữ nhân mà thư sinh Hoa Thảo đụng trúng là cùng một cô mà."

"Không phải ba cô khác nhau?" Trên khuôn mặt đẹp đẽ của Lee Young tràn ngập sự kinh ngạc: "Chắc không phải ngươi nhìn lầm rồi chứ?"

"Là cùng một người mà." Ra On hốt hoảng đảo mắt.

Trên khuôn mặt ngàn năm bình tĩnh của thư sinh Hoa Thảo lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu của sự hoảng loạn: "Vậy sao?"

"Đúng vậy mà. Ta vốn tưởng huynh là người có khả năng quan sát xuất sắc, xem ra không phải. Nữ nhân cố ý nhào vào thư sinh Hoa Thảo kia là một đại mỹ nhân gặp qua một lần khó mà quên được, nhưng làm sao huynh có thể không nhớ được chứ?"

"Không phải không nhớ được... Là không muốn nhớ." Lee Young cố hết sức dùng vẻ mặt thản nhiên để giải thích.

Nhưng Ra On không hể bỏ lỡ mất cái nhíu mày khó chịu của thư sinh Hoa Thảo: "Thật sao?"

Lee Young trầm mặc.

Ra On nhìn thư sinh Hoa Thảo khả nghi, nói tiếp: "Thư sinh Hoa Thảo. Có phải huynh không phân biệt được mặt của người khác không?"

"Không phải."

Mãnh liệt phủ định. Nhưng như vậy lại càng khả nghi.

"Thật sao?" Ánh mắt Ra On lóe ra sự nghi ngờ.

"Thật sự không phải mà."

Lúc này, Byung Yeon đột ngột xuất hiện dùng giọng nói lạnh nhạt cố hữu tố giác bí mật của Lee Young: "Có thể nhớ được mặt người khác, nhưng chính là không nhận ra được mặt mũi của nữ nhân thôi."

"Cái gì?" Hai mắt Ra On tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Lee Young dùng vẻ mặt hoang mang nhìn vào khoảng không.

Không gian tạm thời trầm mặc.

Nhưng chỉ nháy mắt sau.

"Thật vậy sao? Ha ha, thật là như vậy ư?"

Thư sinh Hoa Thảo hoàn mỹ vậy mà lại có nhược điểm này. Dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, Ra On chớp mắt. Nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng lại lắc đầu. Thư sinh Hoa Thảo chẳng phải không phân biệt được khuôn mặt của nữ nhân sao? Thật kì lạ, vậy thì... sao lại nhận ra được khuôn mặt của mình?

***

Một hồi qua đi, ba người đứng trên triền núi, hướng mặt về phía nhà của Ra On.

"Bên dưới chính là nhà của ta." Ra On chỉ vào một ngôi nhà tranh nhỏ ở triền núi.

"Đâu?"

"Bên kia, cái nhà nhỏ xíu bên kia kìa."

"Đó chính là nhà của ngươi à?"

Dưới ánh trăng, một gian nhà tranh như sắp sụp đến nơi hiện ra. Chân mày Lee Young lại nhăn lại. Trước kia không biết tình cảnh gia đình tiểu tử kia lại kém đến mức này. Trong mắt của hắn đột nhiên hiện lên sự băn khoăn. Nhưng mau chóng cất giấu tình cảm của chính mình, Lee Young dùng vẻ mặt như không chút để ý quay đầu nhìn Ra On: "Đã biết rồi chứ? Từ giờ trở đi ba canh giờ sau gặp lại ở chỗ này. Trước khi cất tiếng gõ mõ tiếp theo thì nhất định phải trở về, ngàn vạn lần không được bị muộn."

"Biết rồi."

Ra On cúi đầu nói chuyện giống như bình thường bắt đầu đi về hướng triền núi, nhưng khi vừa quay mặt về hướng triền núi thì khuôn mặt Ra On trở nên vui vẻ như vừa phát hiện ra báu vật quý nhất trên thế giới này.

Đứng tại đó nhìn bộ dáng của Ra On, Lee Young thấp giọng lẩm bẩm: "Có thể mẫu thân hay người nhà chính là loại cảm giác này, cho dù đi đâu đi nữa cũng sẽ nhớ nhà như thế."

Trong khi Lee Young lẩm bẩm, Byung Yeon đứng đó gật đầu. Tầm mắt Byung Yeon vẫn dán chặt lên người Ra On. Cả Lee Young và Byung Yeon đều không thể rời mắt khỏi bóng dáng Ra On. Sau khi Ra On cất bước đi, hai người vẫn còn ngây ngẩn đứng ở đó một thời gian rất lâu.

***

"Mẫu thân."

Đi theo triền núi về nhà, Ra On chạy một mạch không hề dừng lại. Nàng nhìn đèn đuốc bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ lầm bẩm: "Người ngồi ngay sau khe cửa chính là mẫu thân." Đột nhiên nỗi nhớ dâng trào trong nàng, giọng nói của Ra On lộ ra vài phần xúc động gọi mẫu thân. Bởi vì quá mức kích động, giọng nói cũng có hơi khàn khàn.

Đôi mắt Ra On đã ẩm ướt nước mắt, nàng lại mở miệng kêu mẫu thân. Chỉ chốc lát sau, cửa đột nhiên mở ra.

"Ra... Ra On sao?" Trong bóng đêm có một người vừa sờ soạng đứng lên vừa dùng giọng nói run rẩy gọi tên Ra On.

Lúc đầu cứ tưởng bản thân nghe nhầm. Vài ngày trước, Cheon Sang Gong đi vào cung vô tình nghe được tin tức của Ra On xong, không có ngày nào mà không nhớ đến Ra On. Vậy nên, Choi thị cứ tưởng mình nghe lầm. Có thể là vì nhớ mong con mình quá nên nghe nhầm đi!

"Mẫu thân!" Một lần nữa truyền đến giọng nói khẳng định của Ra On.

" Ra On à!"

"Mẫu thân!" Choi thị gấp gáp đến không mang giày nhào đến ôm lấy con mình! Đứa nhỏ này, chỉ mới 17 tuổi thôi. Tuy trong mắt người khác Ra On tựa như một chàng trai trẻ trưởng thành, nhưng trong mắt của Choi thị thì vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ: "Chuyện này là sao? Không phải nói đi lâu không về sao? Có phải giờ về rồi không đi nữa không?"

"Nhớ mẫu thân đến điên luôn!"

"Không đi nữa đúng không? Có thể sống cùng với mẫu thân rồi đúng không?" Nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Bên trong truyền đến âm thanh mở cửa, một nữ hài tử nhỏ gầy bước ra, là Dan Hee: "Tỷ tỷ? Ra On tỷ tỷ?" Dan Hee đứng ở trong sân, cảm giác như sẽ lập tức bị gió thổi đi.

Ra On dùng sức ôm lấy muội muội nhỏ bé gầy yếu: "Có khỏe không?"

Không biết ta đã lo lắng biết bao nhiêu đâu! Trong lời nói của Dan Hee nghe ra được có đôi chút cứng ngắc, cảm giác bất an cứ thế xuất hiện trong lòng Ra On. Đứa nhỏ này có phải hay không đã xảy ra chuyện gì rồi? Tối rồi còn không đi ngủ mà còn đọc sách!

"Có ổn không? Thật sự không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, tỷ tỷ, muội hiện tại khỏe hơn nhiều rồi."

"Tốt, thật tốt."

Giống như lời nói của Cheon Sang Gong, sắc mặt Dan Hee vô cùng tái nhợt. Nhưng ánh mắt Dan Hee có tinh thần hơn so với trước đây rất nhiều!

"Đừng đứng ở đây nữa, đi vào trước đi rồi nói!"

Choi thị liền kéo hai đứa con của mình tiến vào gian phòng. Vừa vào liền hỏi thăm sức khỏe của: "Thân thể thế nào?"

"Con rất khỏe mạnh, mẫu thân và Dan Hee sao rồi?"

"Chúng ta sống tốt lắm!"

"Dan Hee, muội thì sao? Đã khỏe hơn chưa?"

"Đừng lo lắng, may mắn có tỷ tỷ, muội đang khỏe lên từng ngày."

"Nhưng sắc mặt sao lại tái nhợt thế này?"

"Đại phu nói đây là dấu hiệu tốt. Chỉ là sắc mặt có hơi khó coi thôi, nhưng trong người thấy thoải mái hơn rồi."

Ra On cầm lấy đôi tay của Dan Hee, thốt lên nghẹn ngào: "May quá, thật may quá!"

Vào thời khắc này mọi lo lắng của nàng như tan thành mây khói. Ra On dựa người vào vách tường rơi nước mắt. Tay nắm chặt lấy đôi tay của Dan Hee, mắt luôn nhìn khuôn mặt nhiễm sự mệt mỏi của mẫu thân. Thật sự chính mắt nhìn thấy mẫu thân và Dan Hee, nàng mới tin rằng mình thật sự đã về nhà. Ra On khóc một khoảng thời gian rất dài, khóc đến đôi mắt sưng đỏ. Nhưng rồi gương mặt của Ra On dần dần thay đổi, chậm rãi xuất hiện nụ cười.

"Những cái này là gì đây?" Choi thị nhìn tơ lụa Ra On mang về, hỏi.

"A, trên đường về mua một ít vải dệt y phục cho mẫu thân và Dan Hee."

"Sao con lại có tiền mua những cái này?"

"Dì chủ cửa hàng tiệm vải tính rẻ cho con lắm, có thích không?"

Choi thị lấy tơ lụa ra xem, thật sự rất đẹp! Nhìn thấy chúng xong, Choi thị lại nhìn Ra On với đôi mắt đau lòng: "Để có tiền mua cái này con đã tốn bao nhiêu công sức chứ?"

Nhìn đôi mắt mẫu thân đã bắt đầu ướt át, Dan Hee nhanh chóng đổi đề tài: "Ôi, thật đẹp!" Cầm tơ lụa ướm thử lên người xong Dan Hee mỉm cười về phía Choi thị: "Mẫu thân, vải dệt còn dư lấy làm túi thơm được không?"

"Được, đương nhiên là được."

Nhìn thấy Choi thị gật đầu, Ra On lắc đầu khó hiểu: "Túi thơm?"

"Ôi trời, xem muội quên sạch mất lời định nói với tỷ tỷ rồi đây này."

Khẽ liếm môi, Dan Hee đi vào phòng trong, mở ra ngăn tủ lấy ra một vật gì đó.

"Đây chẳng phải túi thơm sao?" Giống y như đúc cái túi thơm đưa cho Ra On trước khi nàng rời đi.

"Gần đây muội đang bán cái này ở chỗ ông chủ tiệm thuốc."

"Vậy sao?"

"Vào lúc buôn bán tốt, một ngày có thể kiếm được vài lượng luôn ấy chứ."

"Dan Hee nhà chúng ta thật lợi hại!"

"Đơn đặt hàng có hơn hai mươi cái." Trên mặt Dan Hee thẹn thùng nở nụ cười. Nàng sắp xếp lại chỗ túi thơm ở trước mặt rồi nói tiếp: "Tỷ tỷ và mẫu thân đừng lo lắng, con không sao."

"Dan Hee à."

"Đợi sức khỏe khá lên muội sẽ làm thêm nhiều túi thơm nữa. Như vậy chúng ta sẽ có thể kiếm thêm được nhiều tiền, sau này tỷ tỷ và mẫu thân sẽ không phải quá lo lắng về chuyện ăn mặc nữa."

"Dan Hee nhà chúng ta trưởng thành rồi."

Còn tưởng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng không phải vậy. Dan Hee sau khi sức khỏe đã khá hơn càng chứng tỏ là một đứa trẻ vô cùng kiên cường. Ra On nhìn chăm chú vào Dan Hee lương thiện, nhịn không được vươn tay xoa đầu nàng. Đại khái trầm mặc một hồi. Lúc này Ra On lớn giọng nói phá vỡ sự yên lặng.

"Dan Hee à, để tỷ tỷ kể cho muội nghe chuyện ở trong cung nhé?" Thời gian quý giá như vậy không thể lãng phí vào việc trầm mặc được. Đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nghe, cũng có cực kì nhiều lời muốn nói.

Vừa nghe nói đến cung đình, ánh mắt Dan Hee lóe lên sự tò mò. Cho dù không nói nhưng thật sự rất muốn hỏi, chỉ là không đành lòng mặt dày hỏi thôi.

"Đúng vậy, rất ngạc nhiên. Cung là chỗ nào? Người sống ở chỗ này là người thế nào?"

"Chuyện này..." Suy nghĩ sâu xa một chút rồi khóe miệng Ra On nhếch lên mỉm cười: "Là nơi có rất nhiều người tốt."

"Người tốt?"

"Đầu tiên, từng nơi ở đó đều có tên, Vân Huyền Các, Thừa Chính Viện, Chung Hi Đường... không có chỗ nào không có tên. Chỗ mà tỷ sống tên là Tư Thiện Đường."

"Tư Thiện đường sao?"

"Đúng vậy, cảnh đêm đẹp vô cùng. Vào đêm trăng tròn sáng tỏ, đó thật sự là một nơi tốt để cùng bằng hữu trò chuyện vui vẻ. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi hồ sen, hoa nở bốn phía kết hợp cùng ánh trăng mờ ảo, thỉnh thoảng sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác như mình đang ở trên Thiên giới dạo chơi một vòng rồi trở về."

"Ôi, thật sự có một nơi như vậy ư? Nhưng mà, tỷ tỷ, tỷ kết giao được bằng hữu mới ở trong cung sao?"

"Ừ."

"Là người như thế nào?"

"Một người tên là thư sinh Hoa Thảo, người còn lại là Kim huynh."

Ra On bắt đầu kể cho Dan Hee nghe làm sao gặp được Kim huynh, làm sao quen biết thư sinh Hoa Thảo, đến cả những chuyện nhỏ nhặt mỗi khi ở cùng hai người họ cũng cho Dan Hee nghe.

Dan Hee đắm chìm trong câu chuyện của Ra On, liên tục nói: "Vậy sao? Thật không"

Kể đến chuyện bắt gà lần nọ, Dan Hee lại thốt lên: "Là vậy sao?"

"Loại gà rừng đó nhanh nhẹn lắm, rất khó bắt."

"Nhưng mà trước giờ tỷ tỷ chẳng phải bắt gà rất giỏi sao?"

"Đúng vậy. Cho nên lúc mới bắt đầu làm tỷ cũng rất xem thường. Nhưng mà loại chim trĩ này không hề giống với gà bình thường. Chúng vô cùng nhanh nhẹn, hung mãnh, giống như chim ưng vậy."

"Rồi sao nữa?"

"Tỷ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc."

"Sau đó thì sao?"

"Tỷ từ bỏ, tỷ liền nói nếu như có ai đó bắt gà hộ cho tỷ, cho dù muốn tỷ bán linh hồn cho cũng được. Ngay tại lúc đó, người ấy xuất hiện."

"Kim huynh sao?"

"Sao muội biết được hay vậy?"

"Không biết nữa, cảm giác rằng Kim huynh sẽ xuất hiện."

Ra On đan hai bàn tay lại với nhau, dùng vẻ mặt sùng bái nói: "A, muội thật sự phải nhìn thấy tình cảnh lúc đó. Tư thế đẹp đẽ oai hùng của Kim huynh khi đi bắt gà đó đẹp đến mức tỷ cứ tưởng như đang nhìn thấy một màn vũ đạo đẹp mắt."

Nhìn vẻ mặt của Ra On, Dan Hee bỗng phụt cười: "A ha ha ha."

"Sao muội lại cười?"

"Tư thế đẹp đẽ oai hùng tựa như khiêu vũ vậy mà đang bắt gà, như vậy mà còn không buồn cười ư?"

"Ngẫm lại lời muội nói thì đúng là rất buồn cười, ha ha ha ha."

Ra On cùng Dan Hee mặt đối mặt, phá lên cười. Cười thoải mái một đoạn thời gian, Dan Hee mở miệng: "Người kia, tuy thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thực đối xử với tỷ tỷ rất tốt, đúng không?"

"Đúng là vậy."

"Tướng mạo có tuấn tú không?"

"Có, đến đáng sợ luôn."

"Đáng sợ?" Dan Hee nghe Ra On nói xong lại phá lên cười: "Tuấn tú đến mức độ đáng sợ thì rốt cuộc là phải có bộ dáng như thế nào đây hả?"

"Thật sự là tuấn tú đến độ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc."

"Vậy vị tên thư sinh Hoa Thảo thì sao? Người đó có tướng mạo như thế nào?"

"Vị kia thì..." Suy nghĩ trong chốc lát, Ra On dùng vẻ mặt chân thành trả lời: "Tuấn tú đến mức khiến người ta nổi da gà sởn tóc gáy."

"A, cái gì?" Xem lời nói của Ra On như một câu nói đùa, Dan Hee lại bật cười khúc khích. "Nhưng mà, tỷ tỷ, hai người đó có thân phận gì?"

"Chuyện này..." Ta cũng muốn biết chuyện này lắm. "Chắc là thiếu gia con nhà đại thần nào đó thôi."

"Là vậy à? Nếu là người có thể ra vào trong cung điện dễ dàng như thế, thì chắc đúng là vậy rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng như khúc nhạc của Dan Hee rơi vào trong tai Ra On. Trong lòng có loại cảm giác hạnh phúc như thủy triều xâm chiếm. Cảm giác được ở bên cạnh người nhà mà mình trân trọng nhất như lúc này chính là thứ quý giá nhất trên đời.

Có thể có được thời khắc hạnh phúc như vậy, đều nhờ có hai người kia, thư sinh Hoa Thảo và Kim huynh. Nếu không có hai người đó, thì không thể xuất cung, như vậy chỉ có thể ngồi một mình trong Tư Thiện Đường khóc lóc cô đơn mà thôi.

"Cảm ơn." Ra On nhẹ nhàng ngước nhìn ngoài cửa sổ nói tiếng cảm ơn với hai con người hiện không có mặt ở đây. Nhưng mà, hai người họ, rốt cuộc có thân phận gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play