Không thể chậm trễ, không thể tham dục, không thể yêu đương.

Không thể nói bậy, không thể nhắm mắt, không thể mở mắt.

Không thể cười, không thể khóc, không thể nóng giận.

Không thể cảm nhận, cũng không thể suy nghĩ.

Sườn đông Trọng Hi đường.

Đi dọc theo những bức tường thấp, phía trước xuất hiện một cái cửa đơn giản.

"Hẳn là nơi này đi?" Ra On kiểng mũi chân trước quan sát tình huống bên trong.

Tìm đúng rồi.

Ra On đi vào căn phòng có một cái ao bọc xung quanh.

Chỗ này là 'Hoạn tích' thuộc Nội ban viện, là không gian triệu tập đám nội thị trong cung, đồng thời cũng là học đường. Nhóm nội thị chưa tới 19 tuổi sẽ tụ tập ở đây giải quyết chuyện ăn ở, hơn nữa còn học tập để trở thành nội thị chính thức.

Sau khi Ra On tiến vào sân, đám nội thị đang tụm năm tụm ba trò chuyện đều đồng loạt nhìn về phía nàng. Có chút là vì tò mò, có chút là vì cảnh giác.

Hong Ra On: "Chào mọi người."

Ra On lớn tiếng chào hỏi họ. Nhưng đáp lại chỉ là một mảnh im lặng. Cảm giác như bản thân đã đi đến nơi không được hoan nghênh, Ra On xấu hổ miễn cưỡng lộ vẻ mỉm cười đứng trong một góc.

Cứ như vậy qua một lúc.

Đang đang.

Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, hơn trăm nội thị nhất trí ngay ngắn tự giác tập trung lại. Bọn họ đều không có phẩm cấp, chỉ có vị trí tạm thời, nhưng đội ngũ cũng xem như chỉnh tề. Nhóm nội thị được triệu tập xếp thành hai đội ngũ thật dài đứng sang hai bên. Ra On cũng nhanh chóng đứng vào hàng.

Chốc lát sau, hoạn quan lớn tuổi đi vào học đường.

Trong nháy mắt, nhòm nội thị được triệu tập trong học đường đồng loạt cúi lưng chào.

"Xoay người". Đang lúc Ra On ngơ ngác không biết làm sao, một nội thị cũng nằm trong đội ngũ được triệu tập có thân hình hơi mập mạp vội vàng nói.

Hong Ra On: "A?"

"Xoay người thế này và cúi đầu."

Làm theo những gì người nội thị kia chỉ bảo, Ra On miễn cưỡng cong thắt lưng xuống.

Chớp chớp chớp.

Jin nội quan phụ trách giáo dục nhóm nội thị được triệu tập dùng đôi mắt ưng quan sát một nhóm người mới một lượt.

Sau đó trong miệng của hắn vang lên những từ khó hiểu.

Jin nội quan: "Thông." Giọng nói thấp mà trong vắt.

Nhóm nội thị được nhận chữ "Thông" thì đắc ý dào dạt đi theo sau lưng hắn.

Sau đó lại tiếp tục vang lên những từ khó hiểu.

Jin nội quan: "Lược."

Jin nội quan: "Thô."

Jin nội quan: "Không thông."

Nhóm nội thị nhận được 'Lược' cùng 'Thô' theo sát sau lưng Jin nội quan thành đội ngũ thật dài. Nhưng nhóm nội thị nhận được 'Không thông' thì lại đứng ngây ngốc ở tại chỗ không hề nhúc nhích.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, Jin nội quan mang theo đội ngũ thật dài rốt cục đứng ở trước mặt Ra On.

Jin nội quan: "Tiểu tử ngươi chính là Hong Ra On sao?"

Hong Ra On: "Đúng là tiểu nhân."

Trong nháy mắt, nhóm nội thị được triệu tập bắt đầu chụm đầu ghé tai bàn tán. Hoạn quan Tư Thiện đường, Hong Ra On. Tồn tại của Ra On chính là chủ đề chính để buôn chuyện của những người ở trong cung. Là tên hoạn quan đã kiên trì sống được mấy ngày ở trong Tư Thiện đường luôn có ma quỷ lui tới. Ngay cả Jin nội quan cũng không thể nào không biết chuyện này.

Jin nội quan: "Yên lặng!"

Một câu nói của hắn khiến cho nhóm nội quan lập tức trở nên an tĩnh. Jin nội quan nhìn nhóm nội thị đã an tĩnh lại, dùng ánh mắt bất mãn quan sát Ra On.

Chỉ chốc lát sau đó.

Jin nội quan: "Phục sức không thông! Tư thế không thông! Tầm mắt không thông!"

Viết ba tờ giấy 'Không thông' dán lên trán Ra On.

"Ha ha."

Truyền đến tiếng cười trộm. Nhưng dưới ánh mắt hung ác của Jin nội quan, tiếng cười lập tức biến mất.

Quay đầu nhìn về nhóm nội thị được triệu tập đến, Jin nội quan giọng nói lạnh lùng mở miệng: "Hoạn quan là gì, là người thức dậy sớm nhất nghênh đón buổi sáng và kết thúc buổi tối muộn nhất. Chúng ta là trợ thủ đắc lực được chúa thượng cùng nhóm hoàng tộc tín nhiệm nhất, cũng là những người hiểu nhất về các bí mật bên trong cung đình. Hơn nữa, hoạn quan chúng ta còn quản lý tài chính và trị an, còn có bảo hộ, giám sát và quản lý các cung nữ."

Jin nội quan bước đi chậm rì rì nhìn một đám nội thị đang bị dán chữ "Không thông" lên trán.

"Một câu thôi, hoạn quan là người dẫn dắt cung đình. Cho nên điều các ngươi phải học trước hết chính là quản lý, còn có tự cường tiết chế. Nhưng các ngươi là những tên ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được. Đặc biệt là ngươi!" Jin nội quan dùng ngón trỏ chỉ về phía Ra On.

Ra On sợ tới mức lui thành một đoàn đem thắt lưng duỗi thẳng tắp, nhìn về phía Jin nội quan.

Jin nội quan: "Ngươi người này!"

Trong nháy mắt, Jin nội quan đề cao thanh âm: "Phàm đã là hoạn quan, thì tuyệt đối không thể thẳng sống lưng."

Jin nội quan chỉ trích xong, Ra On vội vàng cong thắt lưng xuống.

Jin nội quan: "Chúng ta là cái bóng của chúa thượng và nhóm hoàng tộc. Cho nên thời thời khắc khắc phải giảm bớt hình dáng của mình. Còn có, lúc đi đường tuyệt đối không thể phát ra tiếng động. Lúc nào cũng phải đem tầm mắt đặt ở mũi chân, bước chân không thể quá một thước, biết chưa?"

Hong Ra On: "Ghi nhớ trong lòng."

Jin nội quan: "Tốt, hôm nay phàm là những tên nhận được tờ "Không thông" thì dùng tư thế đi lại cơ bản đi vòng quanh học đường. Một tờ "Không thông" 50 vòng. Còn lại đi theo ta."

Jin nội quan nói xong lập tức đi vào sương phòng. Nhóm nội thị được triệu tập phía sau cũng theo sát sau lưng hắn. Cứ như vậy bóng dáng bọn họ như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, với cùng một tư thế, cùng một kiểu bước đi từ từ biến mất trong tầm mắt.

"Hô." Ra On vẫn căng thẳng nãy giờ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.

Cho dù đã tịnh thân nhưng không phải tất cả đều sẽ trở thành nội thị chính thức. Trong lần tuyển chọn nội thị mới này, có tổng cộng 200 hoạn quan được tiến cử vào. Nhưng danh sách nội thị chính thức chỉ có 62 người.

Để trở thành nội thị chính thức, nhóm người mới này, hay còn gọi là nội thị triệu tập còn phải thông qua cuộc thi của Phủ nội thị mới được.

Trước khi trở thành nội thị chính thức thì đều phải học tập tư thế của hoạn quan, còn có phẩm đức, còn vì muốn thăng cấp tư chất mà phải học "Tứ thư" cùng "Tiểu học" còn có "Tam cương hình thực đồ".

Trong đó cuối cùng quan trọng nhất vẫn là phẩm đức và tư thế của nội thị.

Nghe đồn trong phủ nội thị, Jin nội quan là người nghiêm khắc nhất trong lịch sử, mỗi buổi sáng đều phải đánh giá các nội thị triệu tập. Hắn dùng bốn giai đoạn là 'Thông, lược, thô, không thông' để đánh giá nhóm nội thị triệu tập, mà những người nhận phải giấy "Không thông" thì nếu muốn đạt được tiêu chuẩn được đề ra, bắt buộc phải chịu phạt và luyện tập nhiều hơn.

Sau khi đội ngũ những học viên ưu tú lấy Jin nội quan cầm đầu biến mất, học đường chỉ còn lại những học viên thua kém vì nhận lấy "Không thông".

Đám người đó lại tụ tập lại với nhau. Chỉ có Ra On là cô độc đứng một mình. Mọi người chính là nhìn sắc mặt lẫn nhau nhưng cũng không có ai dám đi về phía Ra On. Bọn họ chỉ khe khẽ bàn luận với nhau mà thôi.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian.

Nội thị có hình thể hơi chút điểm mập mạp đi tới trước mặt Ra On: "Ngươi chính là Hong nội quan đúng không?" Chính là hoạn quan lúc nãy đã nhắc nhở Ra On.

"Ta tên là Do Ki, năm nay tròn 18 tuổi ."

Hong Ra On: "Ta tên Hong Ra On, năm nay 17 tuổi."

"A, vậy sao? So với diện mạo thì tuổi lớn hơn ta nghĩ, ha ha ha. Ta lớn hơn một tuổi so với ngươi, vậy ta đây là ca ca? Như vậy ta, có thể nói chuyện thoải mái* chút không?" Do Ki lặng lẽ nhìn ánh mắt của Ra On.

Hong Ra On: "A, cứ làm như vậy đi."

Do Ki: "Thật ra, mọi người trong Phủ nội thị đều tò mò không biết Hong nội quan là người thế nào."

Hong Ra On: "Vậy sao?"

Do Ki: "Đương nhiên rồi, không được cân nhắc thân phận nội thị triệu tập, còn bị phân đến Tư Thiện đường, mà Hong nội quan có biết Tư Thiện đường là chỗ thế nào không?"

Hong Ra On: "Ta biết chuyện trong hồ nước của Tư Thiện đường đã từng có bốn người chết đuối."

"Bốn người? Theo ta biết thì phải là sau người." Do Ki nghiêng đầu.

Hong Ra On: ". . ."

Số người chết đuối ở Tư Thiện đường sao lại tăng dần đều vậy chứ.

Do Ki: "Mặc kệ nói như thế nào, nơi âm trầm như thế mà vẫn có thể kiên trì đến bây giờ thật không đơn giản. So với khuôn mặt xinh đẹp, lá gan ngược lại lớn thật đấy, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Hong Ra On: "Không âm trầm như trong tưởng tượng đến vậy đâu."

Do Ki: "Vậy sao?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, vào trong ở một chút thì cách nghĩ của huynh sẽ thay đổi."

Do Ki: "Ha ha ha, quên đi. Hong nội quan nói như thế nào thì là thế ấy. Hoàn toàn không cần phải vì xác nhận mà đi vào Tư Thiện đường. Đúng rồi còn có, Hong nội quan, ngươi không chuẩn bị tân tham lễ sao?"

Hong Ra On: ". . ."

Do Ki: "Chậc chậc, ngươi nghĩ thế nào vậy? Phàm là những người muốn đứng vững ở nơi này đều phải chuẩn bị tân tham lễ, không biết sao? Đặc biệt là nơi lấy trật tự trên dưới rõ ràng để phân chia như trong cung, hậu thuẫn phía sau của ngươi là ai sẽ quyết định cuộc đời sau này của ngươi trong cung."

Hong Ra On: "Là như vậy sao?"

Do Ki: "Chính là như vậy đấy, ta, lấy lập trường tiền bối nói một câu, tranh thủ bây giờ còn kịp hãy chuẩn bị tân tham lễ cho thỏa đáng, bị thượng cấp Phủ nội thị săm soi thì không có chỗ nào tốt đâu."

"Nhưng là ta không thể chuẩn bị tân tham lễ." Sự thật tàn khốc trước mặt khiến Ra On chỉ có thể cười gượng.

Do Ki: "Này, Hong nội quan, không cần cố chấp như vậy. Ngươi nghĩ rằng những người như ta và ngươi là vì dư dả nên mới chuẩn bị tân tham lễ sao? Đây là lệ thường của Phủ nội thị, không muốn làm cũng phải làm."

Hong Ra On: "Nhưng cho dù lệ thường cũng phải cõng gánh nặng lớn như vậy đi làm sao? Tân tham lễ vốn là điển lễ long trọng vậy sao?"

Nghe Ra On nói xong, Do Ki gãi gãi chiếc cằm núc ních thịt: "Ngươi đã hỏi như vậy thì ta đành nói một câu thế này, kỳ thực tân tham lễ là để cho những nhân tài muốn được tuyển thành nội quan chính thức có cơ hội biểu hiện nên mới cử hành không phải sao?"

Hong Ra On: "Thì ra chuyện là như vậy à?"

Do Ki: "Là vậy đấy, vốn tân tham lễ là nghi thức truyền thống chỉ dành cho những nhân tài đi lên con đường làm quan, nhưng gần đây yêu cầu dành cho những nội thị triệu tập muốn đi trên con đường làm quan còn cao hơn xưa."

Hong Ra On: "Cái này có hơi quá đáng ."

Do Ki: "Đúng là quá đáng, nhưng không ai có thể dị nghị, biết vì sao không?"

Hong Ra On: "Vì sao?"

Do Ki: "Nếu không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục*."

Hong Ra On: "A?"

Do Ki: "Cung đình chính là nơi nếu ngươi bị thượng cấp ghi thù nên cố tình bới móc thì ngươi sẽ không có tương lai."

Hong Ra On: "Thật đáng sợ."

Do Ki: "Nói lại một lần nữa, chuyện hàng đầu trong cung này chính là thứ bậc, chuyện thứ yếu cũng là thứ bậc, nếu có chỗ nào làm trái, có hàng ngàn hàng vạn thân phận nội thị triệu tập cũng khó mà thoát được."

Hong Ra On: "Dù nói như thế nào thì ta cũng không thể chuẩn bị tân tham lễ."

"Ngươi thật sự là người bảo thủ, tính tình bướng bỉnh." Đang lải nhải đột nhiên ánh mắt Do Ki lòe lòe tỏa sáng: "Không lẽ ngươi... có núi để dựa vào?"

Hong Ra On: "A?"

Do Ki: "Tại ta nghe nói, Phán sự phủ nội thị trước đây là người đề cử ngươi nhập cung."

Hong Ra On: "Không phải đề cử, là lừa gạt."

Do Ki: "Cái gì?"

Hong Ra On: "Ặc, có chuyện vậy đó."

"Ngươi dám to gan như vậy chắc là vì..." Nói còn chưa hết lời Do Ki đã đảo mắt nhìn đông ngó tây rồi nhỏ giọng nói: "Có núi đặc biệt nào để dựa sao?"

Hong Ra On: "Núi để dựa ư?"

Do Ki: "Không phải ngươi có người như vậy sao?"

Hong Ra On: "Người nào?"

Nhìn Ra On ra vẻ không hiểu, Do Ki buồn bực ôm lấy ngực: "Người mà ở trong cung ngươi có thể tín nhiệm và dựa dẫm vào đó, không có sao?"

Hong Ra On: "À, thì ra là cái này. Đúng là có người như vậy."

"Có hả? Quả nhiên, ta đã dự liệu từ lâu mà." Do Ki vui sướng càng tiến lại gần Ra On: "Ai vậy? Ngọn núi đó là vị quan nào vậy?"

Hong Ra On: "Là người tên là thư sinh Hoa Thảo với Kim huynh, không biết là chức quan gì, nhưng là những người duy nhất ta có thể dựa vào ở trong cung này."

Do Ki: "Cái gì? Không biết chức quan gì? Vậy ngươi biết mấy người đó làm gì không?"

Hong Ra On: "Một vị suốt ngày đứng trên xà ngang, một vị khác thoạt nhìn như người không có chuyện gì để làm cả, nhưng luôn nói mình rất bận."

Do Ki: "Trên xà ngang? Thoạt nhìn không có chuyện gì để làm?"

Ra On trả lời xong, vẻ mặt của Do Ki hơi lãnh đạm: "Xem ra không phải là quý tộc."

Hong Ra On: "Trong cung có nhiều người như vậy sao?"

Lại nói tiếp, Ra On vẫn rất ngạc nhiên với hai người này.

Ra On hỏi xong, Do Ki gật đầu đáp: "Là có những người như vậy, là con cháu quyền quý xuất thân võ quan, hoặc là con cháu đời sau của những nha dịch trong cung lâu năm, chưa từng chịu khổ, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn no suốt ngày.

Hong Ra On: "Aha, thì ra là thế."

Nghe qua cũng hơi có lý. Thì ra Kim huynh và thư sinh Hoa Thảo cũng nằm trong nhóm người không có chỗ dựa, không có quyền thế. Trách không được đi theo hai người, cứ thấy trên người họ có cảm giác như đồng bệnh tương liên.

Đang lúc Ra On khổ sở, Do Ki đột nhiên vươn ba đầu ngón tay rồi nói: "Những người ở trong cung mà không có lực lượng của mình, cũng không có núi để dựa như chúng ta thì cần phải cẩn thận với ba người. Thứ nhất là Sung nội quan của Đại phi điện."

A, cái người đầu tiên, xin lỗi, ta lỡ đắc tội rồi.

Đang lúc Ra On ủ rũ, Do Ki nói tiếp: "Còn có người thứ hai là Bang nội quan của Trọng cung điện, nói tới Bang nội quan, hắn là nội thị có năng lực nhất trong số các nội thị, tính tình nghiêm túc. Còn có thứ ba..."

Đúng khoảnh khắc Do Ki định nói ra thì...

Một hoạn quan có vẻ mặt hung ác cùng giọng nói mạnh mẽ đã đi đến trước mặt hai người: "Này, hai người các ngươi, sao ồn ào quá vậy? Quên mệnh lệnh phải dùng tư thế cơ bản đi vòng quanh học đường rồi sao?"

Dưới khí thế hung ác đó, Do Ki co đầu rút cổ nhỏ giọng nói với Ra On: "Chính là tên đó, nội quan quản lý chúng ta, Ma nội quan. Đây chính là người thứ ba mà ngươi phải cẩn thận khi ở trong cung, tên Ma Jong Ja, nghe đồn tính tình rất táo bạo, bọn ta toàn gọi hắn là Cẩu Jong Ja. Tốt nhất hạn chế chọc đến hắn."

Nói xong Do Ki đi đến nơi cách xa Ma nội quan nhất.

Ma Jong Ja: "Cái người kia, ngày đầu tiên đến đã muốn lười biếng sao?"

Ma nội quan trừng mắt đi đến trước mặt Ra On. Trong mắt Ma nội quan nhìn về phía Ra On tràn đầy cái nhìn như muốn nói 'ta thấy ngươi thật ngứa mắt'.

Hong Ra On: ". . ."

Sao lại có cảm giác mình lại đắc tội thượng cấp rồi nhỉ. Vội vàng cong thắt lưng, đem tầm mắt đặt ở mũi chân, Ra On bắt đầu đi vòng quanh sân.

***

Buổi sáng sớm triệu tập các nội thị đến là bắt đầu từ lúc các vì sao sớm còn chưa có biến mất trên bầu trời.

Trời rạng sáng, bầu trời bắt đầu tản ra ánh nắng ngày mới.

Trong học đường truyền đến giọng nói trong suốt: "Không thông! Không thông!"

Trên trán bị dán hai tờ giấy "Không thông", nhưng Ra On vẫn vui vẻ mỉm cười. Hôm nay là hai tờ, chỉ cần đi 100 vòng là được. So với ngày đầu tiên đến bị dán ba tờ, lần này vì được giảm đi một tờ nên Ra On hết sức vui vẻ.

Jin nội quan: "Cái tên làm cho người ta thất vọng đau khổ."

Nhận lấy tờ giấy "Không thông" mà còn có thể cười vui vẻ như vậy. Jin nội quan dùng ánh mắt khinh bỉ trừng Ra On xong, lại theo như cũ dẫn đám học viên ưu tú biến mất trong sương phòng.

Ngay khi Jin nội quan biến mất, Ra On lại bắt đầu cúi lưng làm tư thế cơ bản.

"Hạ thắt lưng, mắt nhìn mũi chân, sau đó bước chân không thể vượt qua một thước, đi đường tuyệt đối không có động tĩnh." Ra On lầm bầm lầu bầu bắt đầu đi vòng quanh học đường.

Sau lưng truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của Do Ki và nhóm nội thị triệu tập khác. Họ đang nói về chuyện Hyang Geum của Trọng cung điện và thủ vệ sinh của Đôn Hóa môn nảy sinh tình cảm. Tin tức về chuyện tình cảm nam nữ luôn là đề tài khiến những cung nữ thái giám trong cung thấy hứng thú. Ai cùng ai tình đầu ý hợp, ai đang đi tìm ai, những chuyện vặt vãnh như vậy thường đều do Do Ki mở đầu.

Do Ki: "Còn có Sang Myung, tin tức này ngươi nghe qua chưa?"

Sang Myung: "Tin gì?"

Do Ki: "Công chúa điện hạ hình như bệnh không nhẹ."

Sang Myung: "Ngươi người này, đó đã là chuyện từ đời nào rồi, bây giờ còn lấy ra nói nữa là sao, công chúa điện hạ đã bệnh hơn 10 ngày rồi."

Do Ki: "Ngươi biết hết rồi?"

Sang Myung: "Đâu chỉ biết, ta ngay cả nguyên nhân vì sao công chúa điện hạ bệnh cũng biết luôn nè."

Do Ki: "Nguyên nhân gì vậy?"

Sang Myung: "Cái kia chính là. . . Không phải, không phải, coi như ta chưa nói gì là được."

Do Ki: "Sang Myung, ngươi người này, ngươi muốn tra tấn ta tới chết sao?"

Sang Myung: "Chuyện này ta không thể nói được."

Do Ki: "Nói đi. Ta là ai chứ? Ta là Do Ki đó, là ca ca của ngươi, Do Ki."

Sang Myung: "Nhưng đây là bí mật."

Do Ki: "Chẳng lẽ ta là người ngoài sao?"

Sang Myung: "Được rồi được rồi, biết rồi, vậy chuyện này chỉ có một mình ngươi biết thôi, cái này tuyệt đối, tuyệt đối là bí mật."

Nhìn đông ngó tây chốc lát, Sang Myung thấp giọng nỉ non: "Kỳ thực công chúa điện hạ mắc bệnh tương tư."

Do Ki: "Bệnh tương tư?"

Sang Myung: "Hư! Cái người này, sao lớn tiếng quá vậy."

Do Ki: "A, biết rồi, tại ta bị giật mình. Công chúa điện hạ là ai chứ, là sự tồn tại kiêu ngạo để các nam tử khác ngước nhìn không phải sao? Người cao ngạo như công chúa sao có thể mắc bệnh tương tư được. Còn có rốt cuộc yêu phải ai mà bệnh chứ?"

Sang Myung: "Cái đó làm sao ta biết được. Công chúa điện hạ miệng kín bưng giống vỏ sò, ai biết trong lòng công chúa nghĩ gì. Mặc kệ như thế nào, đây là bí mật, biết chưa?"

Do Ki: "Không cần lo lắng, miệng của ta cẩn trọng đến chừng nào ngươi cũng rất rõ ràng mà."

Ra On nghe hai người trò chuyện rồi 'xì' nở nụ cười.

Tuy là quen biết Do Ki chưa tới vài ngày, nhưng cái miệng của hắn có bao nhiêu lỗ mãng Ra On rõ ràng hơn so với bất kì ai. Do Ki đã biết bí mật của công chúa, vậy có nghĩa là về sau không thể bảo đảm không còn ai nữa biết chuyện này.

Đúng rồi, rốt cuộc là ai trộm đi trái tim tôn quý của công chúa nhỉ? Làm cho con người cao quý như vậy mắc bệnh tương tư, xem ra đối phương khẳng định là một nam tử hán oai phong lẫm liệt. Rốt cuộc là ai nhỉ?

Nói tới nam tử hán, hai nội thị kia cũng là nam tử mà đã lải nhải giằng co một khoảng thời gian rất dài rồi.

Hong Ra On: "Hai nam nhân này sao mà nói mãi không hết chuyện vậy?"

Nhìn hai hoạn quan đang nói chuyện không dứt kia, Ra On vươn đầu lưỡi. Tưởng chỉ có lưỡi của Chang nội quan là dài, thì ra không phải như vậy. So với hai người kia, Chang nội quan quả thực chỉ là tép riu.

Trong lúc đi 100 vòng Ra On đã nghe được rất nhiều chuyện. Cũng nhờ có nó mà lúc đi 100 vòng cũng không thấy quá buồn chán, nhưng hậu quả là lỗ tai cứ phải nghe hai người kia nói liên tục khiến đầu cũng thấy ong hết cả lên.

Đi hết 100 vòng xong, Ra On lộ vẻ khó chịu, đặt mông ngồi xuống hành lang chỗ mái hiên sương phòng.

Lúc này, có người đang đi thẳng về hướng Ra On. Chính là người thứ ba mà Ra On nên tránh tiếp xúc ở trong cung, Ma Jong Ja.

Ma Jong Ja từ sáng sớm đã bắt đầu nhăn nhó khó chịu, hắn hô lớn về phía Ra On: "Hong Ra On."

Hong Ra On: "Có."

Ma Jong Ja: "Sung nội quan hạ lệnh cho ngươi buổi sáng hôm nay đi quét tước tẩm cung của thế tử điện hạ."

Nháy mắt, nhóm hoạn quan vốn còn đang tranh cãi cười đùa ầm ỹ lập tức im bặt. Họ cùng ngừng thở nhìn về phía Ra On.

Hong Ra On: ". . . ?"

Vì sao mọi người đều có vẻ mặt này?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ra On như ánh mắt nhìn một con dê đang bị kéo đến lò sát sinh chuẩn bị làm thịt vậy.

Mọi người đều bị sao thế?

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Ra On đi theo Ma nội quan về hướng Đông Cung điện.

Hong Ra On: "Ô oa."

Ngay khi bước vào Đông Cung điện, Ra On liền cảm thán.

Tuy cũng là nội thị của Đông cung điện, nhưng từ đó đến giờ chưa từng bước một bước tới Đông Cung điện nên tới giờ Ra On mới được mở rộng tầm mắt nhìn một thế giới hoàn mỹ mới mẻ trước mặt này.

Đây chính là chỗ ở của thế tử, là gốc rễ của quốc gia, là người mai này sẽ kế thừa vương vị.

Ánh nắng vàng nhạt buổi sáng chiếu xuống đến cung điện này lại mang lại cảm giác nghiêm cẩn và mạnh mẽ. Những nét chạm trổ màu đỏ trên cột màu đen có thể cảm nhận được sự uy nghiêm. Đỉnh mái Đông Tây Nam Bắc tạo thành một sự chỉnh tề mà tao nhã. Tuy đều là những vật không có sự sống nhưng vẫn tản mạn ra hơi thở của sự ưu việt.

Cảm giác ấp bách khó tưởng tượng nổi đánh úp về phía Ra On. Cảm giác như bản thân đang lọt vào một thế giới khác.

Mặc kệ là thủ vệ, hay là những cung nữ thái giám đang đứng xung quanh ngoại điện, trên mặt của họ đều thể hiện sự tự hào vì được hầu hạ cho bậc tôn quý nhất nhì trong thiên hạ.

Ra On một bên hết nhìn đông tới nhìn tây một bên đi theo Ma nội quan tới phía sau cổng chính. Đang lúc hai người đi đến tẩm cung thế tử điện hạ thì một thượng cung trung niên xuất hiện.

"Hôm nay là đứa nhỏ này sao?"

Han thượng cung của Đông Cung điện dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ra On từ trên xuống dưới.

Ma Jong Ja: "Là Sung nội quan cố ý phái nó tới."

Han thượng cung: "Vậy sao?"

Ma Jong Ja trả lời xong, Han thượng cung thể hiện ra vẻ mặt như "ta đã biết".

Ánh mắt Han thượng cung nhìn về phía Ra On trở nên lạnh lẽo: "Tranh thủ thời gian, trước khi thế tử điện hạ từ thư tiệc* trở về, tức là khoảng đầu giờ Thần (7 giờ sáng) thì phải quét dọn xong đấy."

Nói xong Han thượng cung và Ma nội quan biến mất ở góc hành lang gấp khúc. Các cung nữ cũng đi theo sau bọn họ, trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Ra On.

Nên bắt đầu làm từ đâu đây? Đang lúc không biết làm sao thì...

"Hong nội quan." Chang nội quan đột nhiên xuất hiện từ sau lưng.

Hong Ra On: "Đây không phải là Chang nội quan sao?"

Ra On giống như người đang tha hương nơi xa lạ mà gặp được đồng hương nên vô cùng vui vẻ: "Chang nội quan sao lại ở chỗ này?"

Chang nội quan: "Ngươi quên rồi sao? Ta cũng là nội quan thuộc Đông Cung điện mà."

Đúng vậy, đúng là quên thật. Người duy nhất kiên trì được 5 năm tại nơi đáng sợ như Đông Cung điện, chính là Chang nội quan. Phương pháp để có thể kiên trì lâu như vậy chỉ có một, đó là không hấp dẫn ánh mắt của người khác. Quả nhiên, trên đường Ra On đến chỗ này không hề nhìn thấy bóng dáng Chang nội quan. Thậm chí dù đứng trong cùng một phòng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Chang nội quan: "Hong nội quan, Hong nội quan sao lại ở đây vậy?"

Hong Ra On: "Nhận được mệnh lệnh quét tước tẩm cung của điện hạ."

"Hong nội quan sao?" Chang nội quan bày ra vẻ mặt nghi hoặc rồi nghiêng đầu: "Làm sao có thể..."

Hong Ra On: "A?"

Chang nội quan: "Tẩm cung điện hạ không phải loại người nào cũng có thể quét tước được. A, ta không phải nói Hong nội quan là loại người không ra gì. Nhưng đây cũng không phải nơi một cung nhân mới vào cung có thể tùy tiện đi vào."

Chang nội quan trầm tư trong giây lát rồi làm như vừa nghĩ ra được điều gì lập tức nói: "Khả năng cho chuyện này chính là, có phải ngươi đã phạm phải sai lầm gì đó hay đắc tội với người không thể đắc tội rồi không?"

Hong Ra On: ". . ."

Đúng vậy, chọc tới những người không thể chọc.

Nhưng mà...

Hong Ra On: "Vì sao chuyện quét tước tẩm cung của thế tử điện hạ lại dành cho những người phạm phải sai lầm lớn?"

Chang nội quan: "Trước kia chẳng phải ta đã từng nói rồi sao, thế tử điện hạ của chúng ta, đối với mỗi một chuyện gì đều yêu cầu phải có đầu có đuôi, quét tước tẩm cung sao có thể ngoại lệ được? Hoạn quan có thể làm cho điện hạ hài lòng trong cung này hầu như chưa từng xuất hiện."

Hong Ra On: "Oa, có nghiêm trọng như vậy không?"

Cứ tưởng chỉ cần quét tước là được, thì ra không phải là như vậy. Chẳng trách lúc nói tới chuyện quét tước tẩm cung của thế tử điện hạ, mọi người đều bày ra dáng vẻ giật mình.

Bây giờ nên làm thế nào đây?

Đang lúc lo lắng, Chang nội quan ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Không cần lo lắng, ta là ai nào, là Chang nội quan đã kiên trì ở Đông Cung điện được 5 năm đó. Bắt đầu từ giờ hãy làm theo lời ta nói."

"Huynh nói đi." Ra On dùng biểu tình bi tráng xắn ống tay áo.

Chang nội quan: "Đầu tiên phải mở tất cả cửa sổ."

Ra On vừa mở cửa sổ vừa hỏi Chang nội quan: "Vị trí đồ vật ở trong phòng này có phải trước hết nên ghi nhớ toàn bộ lại không?"

Đã là người luôn muốn làm rõ ràng mọi chuyện, vậy chắc không hề thích chuyện đồ vật ở trong phòng bị lệch lạc xê xích chút nào đâu nhỉ.

Chang nội quan cười hì hì nói: "Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà, những nội thị dọn dẹp ở trong này mà bị đuổi ra đều là vì nghĩ như vậy đó. Sau khi nhớ lại các vị trí đồ vật ở trong phòng này, rồi bắt đầu dọn dẹp rửa sạch bụi bẩn, rồi lại đặt trở về vị trí ban đầu. Mọi người đều suy nghĩ đơn giản như vậy đó."

Hong Ra On: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Chang nội quan: "Đương nhiên không phải, quan trọng nhất là... vị trí của mọi sự vật phải phối hợp hợp lý với nhau mới được."

Hong Ra On: "Phối hợp sao?"

Ra On thấy có hơi mờ mịt. Chỉ là chuyện quét tước vô cùng đơn giản mà thôi, sao lại phiền phức như vậy chứ.

Chang nội quan: "Được rồi, được rồi, cụ thể làm như thế nào thì vừa quét dọn vừa nói rõ cho nghe. Đầu tiên phải nhớ kỹ thế tử điện hạ sẽ quay trở về tẩm cung vào thời gian nào."

Hong Ra On: "Chắc không phải là, đặt các món đồ vào vị trí nào cũng sẽ thay đổi tùy theo thời gian này chứ?"

Chang nội quan: "Đương nhiên phải đổi, buổi sáng dùng cái gì thì buổi tối cũng phải dùng cái giống như vậy sao, đương nhiên là không giống rồi không phải ư?"

Ngẫm lại cũng đúng.

Chang nội quan: "Hơn nữa không chỉ phải cân nhắc khoảng thời gian, mà còn phải cân nhắc đến mùa và thời tiết nữa."

Hiện tại mới bắt đầu hiểu được cái gọi là phối hợp hợp lý là gì. Dưới sự chỉ điểm của Chang nội quan, Ra On gật đầu như giã tỏi. Ra On bắt đầu đánh giá mỗi một vật ở trong tẩm cung của điện hạ. Mặc kệ là đệm ngồi, bình phong hay là bất cứ đồ vật gì ở trong căn phòng này đều có sự phối hợp lẫn nhau một cách xảo diệu.

Nhưng mà, có cảm giác không thích hợp.

Chang nội quan và các hoạn quan ở trong cung này đều nói thế tử điện hạ luôn là người rõ đầu rõ đuôi. Nhưng trong tẩm cung này, tuy nơi nơi đều là những đồ vật hoàn mỹ, vậy mà lại mang tới cảm giác không có quy luật gì cả, ngược lại có vẻ tùy tiện.

Ra On vốn vừa đang quét dọn bụi bặm trên sàn gỗ vừa miên man suy nghĩ.

Đúng lúc này.

Bên ngoài tẩm cung vốn đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu tranh cãi ầm ỹ. Lập tức truyền đến tiếng bước chân hối hả. Nhóm cung nữ và thượng cung lúc nãy biến mất ở hành lang gấp khúc bây giờ đã quay trở lại. Bọn họ dùng vẻ mặt giống như họ chưa từng rời khỏi đây, lập tức quay về đứng tại vị trí cũ trong tẩm cung một cách chỉnh tề. Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng hồi hộp.

Mọi người đều làm sao vậy?

Đang khoảnh khắc Ra On tò mò.

"Thế tử điện hạ giá lâm."

Tiếng quát to thanh thúy của tổng quản chui vào lỗ tai của Ra On. Thế tử điện hạ? Ra On ngơ ngác nhìn đám nội quan và thượng cung bỗng nhiên trở nên luống cuống tay chân.

"Đang đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy? Còn không mau cúi đầu xuống đi?" Lúc này Han thượng cung liền thấp giọng dạy dỗ.

Vừa lấy lại tinh thần xong đã nhìn thấy toàn bộ cung nhân, bao gồm cả Chang nội quan đều đang quỳ rạp cúi đầu chạm đất ở bên trong. Ra On vội vàng ngồi bên cạnh Chang nội quan rồi cúi rạp người xuống.

Sau đó bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng tơ lụa ma sát với sàn. Rồi một vạt y phục màu trắng lấp ló trong tầm mắt đang cúi rạp của Ra On nhanh chóng biến mất trong tẩm cung.

"Thì ra cái này ở trong đây."

Giữa không gian đến tiếng hít thở cũng nghe thấy được này lại truyền đến một giọng nói trầm thấp. Thế tử điện hạ hình như là vì bỏ quên thứ gì đó trong tẩm cung nên mới quay lại lấy. Chỉ chốc lát sau lại truyền tới tiếng bước chân ra khỏi phòng.

Hong Ra On nghĩ thầm: 'Đã đi rồi sao?'

Vào lúc Ra On vốn đang cúi rạp người đang muốn ghé mắt lên nhìn thử thì...

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.

Tiếng bước chân dồn dập lại quay trở về trong phòng.

Hong Ra On nghĩ: 'Chẳng lẽ lại quên mang cái gì nữa sao?'

Trong lúc Ra On đang tò mò, vạt y phục màu trắng đã dừng ở trước mặt. Mùi hoa ngày hè thoang thoảng chui vào chóp mũi. Còn dang thất thần vì mùi hoa thì lại nghe thấy thế tử mở miệng nói: "Hộp gỗ kia, bị lệch về bên trái so với vị trí cũ."

Dưới sự chỉ trích sắc bén của thế tử, sắc mặt Ra On tái nhợt.

Lại tiếp tục truy vấn: "Cũng không giống cố ý, vì sao lại làm như vậy?"

Nghe thấy âm thanh lãnh khốc đó, đầu óc Ra On trở nên trống rỗng.

Hong Ra On: "Ngay lúc tiến vào gian phòng này, đã có thể nhìn thấy mọi thứ đều được đặt ở một nơi vô cùng hợp lý. Giống như là đương nhiên vậy."

"Đương nhiên? Như vậy, hiện tại đặt hộp gỗ ở vị trí này cũng là chuyện đương nhiên sao?"

Hong Ra On: "Tiểu nhân chính là nghĩ như vậy."

"Vậy sao? Ta..." Giọng nói của thế tử đột nhiên dừng lại.

Hong Ra On: ". . ."

Chết chắc rồi.

Vốn dĩ là cân nhắc đến chuyện phối hợp sao cho hợp lý mà hành động, nhưng xem ra đã chọc giận đến thế tử điện hạ rồi. Nếu bị thế tử chướng mắt, kết cục sẽ chỉ có bị đạp ra ngoài mà thôi. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Sung nội quan bị đá ngã ra từ cửa của Đông Cung điện vào ngày đầu tiên Ra On vào cung. Nếu ngã ra ngoài như vậy chắc là đau lắm đây đúng không? Bởi vì quá hồi hộp mà trái tim đập nhanh một cách kinh hoàng. Ra On nhắm chặt hai mắt, chờ đợi sấm sét giáng xuống người.

Nhưng... người mặc y phục màu trắng kia bồi hồi đứng ở trước mặt Ra On một lát, sau đó cứ như vậy biến mất ở bên ngoài tẩm cung.

Ủa? Vậy là xong rồi đó hả? Cái gì vậy? Cũng đâu có kinh dị giống như họ nói đâu nhỉ? Còn chưa có bị đạp ra cửa mà. Ra On bỗng nghiêng đầu nhìn về hướng thế tử điện hạ vừa đi mất.

Nhưng mà giọng nói vừa rồi của thế tử điện hạ... sao lại có cảm giác quen tai thế nhỉ?

Rốt cuộc là giống ai?

***

Thế tử Lee Young mặc trên mình long bào màu đen với hoa văn rồng tứ trảo* màu vàng trên tay và trước ngực đang chống cằm lâm vào trầm tư.

Vì thư tiệc nên tới Thành Chính các, nhưng trong lòng của hắn chỉ nhớ đến Ra On vừa rồi mới nhìn thấy ở ngay tẩm cung của chính mình.

Tên kia sao lại ở trong tẩm cung của ta nhỉ. Xem ra hình như là phụ trách quét tước. Giỏi thật, hắn đã giành được tín nhiệm lớn như vậy rồi sao? Hoạn quan có thể ra vào tẩm cung của thế tử điện hạ thì ít nhất phải đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối từ những người làm việc ở trong Đông Cung điện mới được.

Nhưng làm sao có thể là Ra On chứ, hắn mới vào cung được bao lâu đâu?

Thật sự rất ngạc nhiên là sao lại thế này, nhưng so với cái này, điều quan trọng hơn nữa chính là... nhìn thấy hắn lại thấy vui vô cùng. Trong nháy mắt nhìn thấy tên kia ở tại nơi không ngờ tới như vậy, tâm trạng vô duyên vô cớ tốt vô cùng.

Không tự giác vừa vuốt môi vừa vui vẻ rạo rực mỉm cười, Lee Young lập tức nhíu mày. Không biết là bắt đầu từ khi nào, cứ hễ nghĩ tới tên kia thì tay hắn sẽ tự động sờ vào môi mình. Cái cảm xúc lúc chạm vào môi tên kia vẫn chưa hề nhạt đi chút nào. Rõ ràng đó là một chuyện không nên xảy ra mà.

Hắn đang cố gắng khắc chế. Cho nên gần đây hắn không dám đi tới Tư Thiện đường. Không đúng, lòng hắn luôn hướng về nơi đó, nhưng mỗi khi định cất bước hắn sẽ lại tự mắng chửi chính mình. Hắn không hiểu rốt cuộc là vì sao hắn lại như vậy nữa!

Hôm nay ở nơi không ngờ được lại có thể nhìn thấy tên kia, lúc đó hắn thấy vui không tả nổi. Nhìn thấy nam nhân sao hắn lại vui đến như vậy chứ. Lee Young vừa tiếp tục sỉ vả chính mình, vừa lật sách ra xem.

Nhưng mà... không biết khi nào hắn lại nghĩ tới Ra On.

Luôn nhớ tới cái tên không có giáo dưỡng cứ gọi hắn bằng cái tên thư sinh Hoa Thảo rồi làm ra những chuyện không tưởng. Lúc mới nãy khi nhìn thấy hắn ở tẩm cung, vui đến độ suýt chút nữa đã buột miệng gọi tên của tên kia. Nhưng lại không muốn tên kia biết được thân phận thật sự của mình.

Lee Young: 'Ngay lúc biết ta là thế tử, tên kia cũng sẽ giống như những người khác, ở trước mặt ta cúi đầu xưng thần.'

Không thích, hắn chỉ cần nghĩ đến đôi mắt to tròn đó sau này khi nhìn thấy hắn sẽ chỉ tràn ngập sự sợ hãi thì liền thấy lo lắng. Hắn vẫn là thích bộ dạng trong sáng vui vẻ như hiện tại của tên kia hơn. Trên mặt Lee Young đột nhiên hiện lên một nụ cười mà nếu bị ai khác nhìn thấy chắc sẽ vì quá sợ hãi mà xỉu mất. (Yoon: ờ vì bình thường thái tử không cười nên ai mà thấy ảnh cười thì sẽ sợ tận thế tới rồi nên xỉu :v)

Nếu lúc nãy ta chọc ghẹo hắn một chút thì hắn sẽ có phản ứng thế nào?

". . . Hạ, . . . Điện hạ, điện hạ." Lúc này Phó tân khách đại nhân Jo Chung Man ở trước mặt hắn nói.

"Chuyện gì?" Lấy lại tinh thần, Lee Young lập tức thể hiện nét mặt khác hoàn toàn với vừa rồi.

Một gương mặt lạnh như băng, Jo Chung Man vì sợ hãi mà nghiêng đầu đi: "Thư tiệc hôm nay thần đã giảng xong rồi."

Lee Young: "Đã tới canh giờ này rồi sao?"

Trong lúc hắn nghĩ tới Ra On, không biết khi nào thư tiệc đã kết thúc rồi. Chuyện này thật sự khó gặp trên người của Lee Young vốn luôn tự chủ bản thân. Chẳng qua chỉ là một tiểu nội quan, vậy mà lại khiến hắn quên luôn thời gian nghe giảng bài. Lee Young với biểu tình hơi kích động mất bình tĩnh nhìn về phía Jo Chung Man đang đi từng bước lui ra ngoài.

Khi Phó tân khách vừa ra khỏi phòng, một nội quan hơi đứng tuổi liền đi vào Thành Chính các, đó là Choi nội quan của Đông cung điện.

Choi nội quan: "Đây là trà đại tảo."

Choi nội quan đem hồng trà đại tảo đặt trước mặt Lee Young. Lão nội quan hy vọng vị ngọt của trà đại tảo có thể khiến thần kinh mẫn cảm của thế tử điện hạ thả lỏng, đồng thời có thể giúp thế tử an tâm ngủ ngon, không còn thứ gì làm phiền tâm trí nữa.

Nhấp một ngụm trà, Lee Young đột nhiên hỏi Choi nội quan: "Chuyện đó thế nào?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Choi nội quan vừa nghe đã hiểu.

Choi nội quan: "Lần này cũng là. . ."

Lee Young: "Quả thế, cũng không phải chuyện có thể dễ dàng hoàn thành, lại càng là chuyện không thể từ bỏ dễ dàng, phái thêm người đi xem sao."

Choi nội quan: "Tuân mệnh."

Lee Young: "Đợi chút. . ."

Choi nội quan: "Vâng, điện hạ."

Lee Young: "Chuyện là, ta muốn cải thiện đãi ngộ dành cho cung nữ."

Choi nội quan: "Đãi ngộ dành cho các cung nữ sao?"

Thế tử điện hạ vì cái gì lại đột nhiên quan tâm tới các cung nữ chứ? Trên mặt Choi nội quan tràn đầy nghi vấn.

Lee Young: "Quy định đổi thành từ nay về sau phàm là các cung nữ trong nhà có tang thì có thể được nghỉ phép nửa tháng. Đúng rồi, còn nữa, cần nghĩ biện pháp thế nào mới có thể giải quyết vấn đề trợ cấp chút phí dụng cho tang lễ."

Choi nội quan: "Tuân mệnh."

Lee Young: "Còn nữa, chuyện này không chỉ áp dụng lên các cung nữ, kể cả các hoạn quan cũng áp dụng giống như vậy luôn, biết chưa?"

Choi nội quan: "Xin cẩn tuân thánh chỉ."

Bởi vì vương thế tử đã tham chính được một đoạn thời gian, nên lời nói của thế tử cũng chính là thánh chỉ.

Lee Young: "Còn một chuyện nữa."

Choi nội quan: ". . ."

Lee Young: "Nội thị phủ vẫn còn cử hành tân tham lễ sao?"

Dưới ánh mắt sắc lẻm như nhìn thấu mọi tâm tư người khác của thế tử, Choi nội quan cúi đầu: "Là sơ sót của tiểu nhân, tiểu nhân đã không quản giáo cho tốt người dưới."

Lee Young: "Từ hôm nay trở đi nếu lại có người dám cử hành tân tham lễ, không chỉ bị cách chức, mà còn bị phạt đánh một trăm trượng, biết chưa?"

Choi nội quan: "Tiểu nhân ghi nhớ trong lòng."

Trong đầu Choi nội quan dần hiện lên sự kinh ngạc. Lúc thế tử điện hạ hạ lệnh, giọng nói rõ ràng lạnh như băng. Nhưng nội dung lời nói lại rất ấm áp. Phần tâm ý suy nghĩ cho nhóm cung nữ cùng nội quan không hề sai. Con người lãnh khốc như khối băng ấy rốt cuộc sao lại thế này?

Nghe các cung nữ ở Đông Cung điện nói lại gần đây lúc thế tử ngồi một mình, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một nụ cười mỉm. Là vì nguyên nhân gì mà con người băng lãnh như trời đông giá rét dạo gần đây lại như mùa xuân đang tắm mình trong gió ấm vậy?

Choi nội quan bỗng nhiên nhớ tới Lee Young của trước đây. Khi đó rất thích cười. Khi đó không có lạnh như băng giống như bây giờ.

Nếu không có chuyện đó thì...

Khi đó hẳn là nên canh giữ ở bên người điện hạ mới đúng. Trên mặt lão nội quan tràn đầy sự áy náy.

Lúc này đã uống xong trà, Lee Young đứng lên. Đang đi ra Thành Chính các, Lee Young đột nhiên xoay người nhìn về phía Choi nội quan: "Bắt đầu từ ngày mai để đứa nhỏ hôm nay đã quét tước gian phòng của ta thành người dọn phòng hằng ngày của ta đi, biết chưa?

Choi nội quan: "A?"

Lee Young: "Nhìn có vẻ là một tên tay chân lanh lẹ."

Lại nghĩ tới Ra On, tên kia không hề giống với những hoạn quan khác. So với những hoạn quan luôn chỉ biết tuân theo mệnh lệnh mù quáng, chỉ có Ra On là có suy nghĩ của riêng mình. Nói xong Lee Young liền vui vẻ đi ra khỏi Thành Chính các.

Choi nội quan: ". . . Tuân mệnh."

Khi tay áo của chiếc long bào màu đen thêu hình rồng tứ trảo biến mất trong tầm mắt của Choi nội quan, hầu hạ thế tử điện hạ cho tới nay, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt xa lạ này của thế tử. Mặc kệ là con người hay sự vật gì, trước giờ chưa có một lần nào lúc điện hạ nhắc tới lại có vẻ mặt hứng thú như vậy.

Choi nội quan rất kích động, vội vàng cúi đầu bước đi.

Lý do hôm nay điện hạ khác thường chẳng lẽ là...

***

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Lee Young vì thư tiệc nên phải tới Thành Chính các, nhưng rồi lại lần nữa quay trở lại tẩm cung của mình. Tuy hắn lấy cớ là để quên đồ, nhưng thật ra là có dự tính khác. Thì ra là muốn nhìn thấy Hong Ra On bước vào.

Lee Young tưởng tượng ra bộ dáng hí ha hí hửng của Ra On khi mở cửa tẩm cung tiến vào đây chuẩn bị quét tước.

Trong gian phòng của tẩm cung, có một người mặc trang phục nội thị màu xanh lá mạ đang thoắt ẩn thoắt hiện.

Lee Young đi vào phòng ngủ, trên khóe miệng luôn treo một nụ cười mỉm vui vẻ. Hôm nay nên chọc ghẹo hắn thế nào đây?

Đang lúc hắn tự hỏi.

Hoạn quan vốn vẫn đang quay lưng về phía Lee Young vì nghe được động tĩnh nên vội vàng xoay người lại.

Trong nháy mắt.

"Ngươi, là ai?" Miệng Lee Young hộc ra một câu lạnh lùng ngắn gọn.

Người hiện tại đang đứng trước mặt hắn, không phải là Ra On mà hắn đang chờ mong.

Người này là ai vậy?

Hoạn quan xa lạ lần đầu tiên gặp qua vội vàng cúi đầu hành lễ với Lee Young.

"Tiểu nhân là Chang nội quan."

Lee Young: "Nhưng mà?"

Chang nội quan: "A?"

Lee Young: "Ngươi làm sao có thể ở đây?"

"A! Người quên rồi sao? Tiểu nhân, là theo như lời dặn hôm qua của thế tử điện hạ mà..." Chang nội quan xòe 10 ngón tay hướng về phía Lee Young nói: "Nội quan có tay chân lanh lẹ."

Trong nháy mắt, mặt Lee Young lập tức cứng ngắc .

Còn Chang nội quan ở trước mặt hắn thì đang cười rộ lên trong sáng như một đứa trẻ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã sắp đến đêm khuya, nhưng bên trong Tư Thiện đường vẫn còn sáng đèn.

"Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày. . . bảy ngày." Ra On lấy ngón tay ra đếm đếm, cong miệng lẩm bẩm: "Đã bảy ngày rồi."

Đã bảy ngày rồi thư sinh Hoa Thảo không tới Tư Thiện đường. Kể từ ngày đó trở đi thì cả một lần cũng không thấy bước vào đây nữa.

Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hay là vì sự cố đột nhiên phát sinh ngày hôm đó? Ra On nâng tay chạm lên môi mình. Hôn môi trong chớp nhoáng đó... không phải, không tính là hôn môi, chỉ là bị chạm vào một chút thôi. Nhưng dư vị của nó vẫn cứ nhiễu loạn trái tim của Ra On.

Nếu biết được ngày hôm nay ở trong tẩm cung kia đã gặp được thư sinh Hoa Thảo rồi thì chắc sẽ không suy nghĩ vì sao bảy ngày còn chưa tới nữa đâu. Nhưng Ra On hiện tại vẫn chưa biết gì cả. Vào lúc nghe thấy giọng nói của thế tử điện hạ, vì quá căng thẳng sợ hãi nên đã không thể nhận ra giọng của thư sinh Hoa Thảo. Hơn nữa làm sao thể liên tưởng được chuyện thư sinh Hoa Thảo chính là vương thế tử được. Cho nên đến giờ vẫn chưa nhận ra được sự thật hai người đó chính là một người cũng là chuyện đương nhiên.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Byung Yeon nằm trên xà ngang nhìn Ra On hỏi.

"A, không có gì." Vội vàng lắc đầu xong, Ra On vụng trộm quan sát ánh mắt Byung Yeon.

Kim Byung Yeon: "Làm sao vậy? Có gì muốn nói sao?"

Hong Ra On: "Không có, cũng không có gì. . ."

Kim Byung Yeon: "Sao nữa?"

Hong Ra On: "Đã lâu rồi không thấy thư sinh Hoa Thảo, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Kim Byung Yeon: "Trong nhà xảy ra chút chuyện."

Hong Ra On: "Xảy ra chuyện gì?"

Kim Byung Yeon: "Muội muội bị bệnh."

Hong Ra On: "À, thì ra là như vậy." May quá, ra không phải vì chuyện kia mới không tới. "Đúng rồi, thư sinh Hoa Thảo còn có muội muội à? Nếu là muội muội của huynh ấy, nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân đúng không?"

Kim Byung Yeon: "Đúng vậy, nhưng mà, sao lại đột nhiên ân cần thăm hỏi thư sinh Hoa Thảo vậy?"

Hong Ra On: "Tự dưng không thấy đâu nên có hơi tò mò thôi."

"Tò mò sao?" Trong mắt Byung Yeon lóe lên một tia sáng khác thường.

Hong Ra On: "A, cũng không phải vô cùng tò mò, chính là có hơi chút tò mò thôi mà. Rõ ràng là một nam tử to lớn, đâu phải chỉ là một hạt bụi bé nhỏ không đáng kể đâu, không thấy thì phải hỏi thôi."

Kim Byung Yeon: ". . ."

Hong Ra On: "Không phải sao? Ngay cả đến So Hwa nhà hàng xóm mà mỗi ngày ta đều nhìn thấy nếu đột nhiên có một ngày không thấy đâu cũng sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ thôi."

Ngụ ý muốn nói chính là hỏi thăm một câu là một chuyện không có gì to tát cả.

Byung Yeon dùng vẻ mặt nghi hoặc liếc mắt nhìn Ra On một cái rồi xoay người sang chỗ khác.

Ra On nhìn cái lưng của Byung Yeon rồi cất tiếng nhỏ nhẹ: "Là thật đấy, tuyệt đối, không có tò mò."

Kim Byung Yeon: ". . ."

Hong Ra On: "Kim huynh, ta là đang nói thật mà."

Lúc này, Byung Yeon quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, So Hwa kia là ai vậy?"

Hong Ra On: "Cún con nhà hàng xóm."

Kim Byung Yeon: "Con cún đó vì sao lại tên là So Hwa?"

Ra On bày vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đó là bởi vì có liên quan đến một chuyện bi thương trong quá khứ của nhà hàng xóm đó."

". . . Dừng ở đây đi, buồn ngủ rồi." Byung Yeon trông như thờ ơ, lại xoay lưng đi. Trong đầu lại nghĩ sớm biết hắn sẽ buồn thì cần gì mình phải hỏi cho rõ ràng chứ.

"Ta cũng muốn đi ngủ." Thấp giọng than thở, nhưng vì bài tập để trở thành nội thị chính thức, Ra On đành cố thức mà đọc luận ngữ.

***

Xương Đức cung, ánh đèn trong Trọng Hi đường hôm nay cũng như mọi ngày, đã vào khuya rồi mà vẫn còn chưa tắt. Trọng Hi đường là nơi dùng để nhận lấy tấu trình, ý kiến của các địa phương gửi về kể từ khi thế tử điện hạ tham chính.

Choi nội quan canh giữ ngoài cửa đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lee Young. Không biết từ khi nào đã qua thời khắc nửa đêm. Thế tử từ bé đã bắt đầu bị mắc chứng mất ngủ. Gần đây tình hình lại càng nghiêm trọng hơn. Vì sợ ảnh hưởng đến ngọc thể của thế tử, Choi nội quan luôn thời thời khắc khắc ở bên cạnh, lúc này rốt cuộc nhịn không được đành đi đến bên Lee Young.

Choi nội quan: "Điện hạ, đã quá giờ đi ngủ một khoảng thời gian rất dài rồi."

Vẫn đắm chìm trong đống văn thư chồng chất, Lee Young ngẩng đầu lên: "Thời gian đã trễ thế sao?"

Choi nội quan: "Đã qua giờ Tý (1 giờ sáng) một đoạn thời gian dài rồi."

Choi nội quan nói xong, Lee Young nhìn về phía bầu trời đã bao phủ một màn đêm đen. Mà những hoạn quan và thượng cung canh giữ bên ngoài, bởi vì chủ quân đã trễ vậy vẫn còn chưa đi ngủ nên vẫn gắng gượng cong thắt lưng hầu hạ, khuôn mặt họ tràn đầy vẻ mỏi mệt.

Lee Young thở một hơi thật dài liền bỏ sách xuống đứng lên: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây đi."

Choi nội quan: "Điện hạ. . ."

Hôm nay sao lại chưa nói mấy câu đã đồng ý đứng lên rồi? Vốn muốn hỏi cho rõ, nhưng nghĩ lại Choi nội quan vẫn nhịn xuống. Trong lòng Choi nội quan chỉ mong điện hạ nhanh chóng đi nghỉ ngơi nên liền cất bước về phía đại môn Trọng Hi đường đang mở rộng.

Nagy sau đó Lee Young liền ra khỏi Trọng Hi đường. Một nhóm mười mấy hoạn quan và thượng cung cũng theo sát sau lưng hắn.

Nhưng chỉ chốc lát sau.

Lee Young mang theo đội ngũ thật dài đang đi về hướng tẩm cung thì đột nhiên hờ hững dừng lại bước chân.

"Điện hạ, làm sao vậy?" Choi nội quan dùng vẻ mặt bất an ngẩng đầu nhìn về phía Lee Young.

Lee Young giống như không nghe thấy lời nói của Choi nội quan, tầm mắt vẫn hướng về Tư Thiện đường, trầm mặc không nói gì.

Cứ ngây ngốc nhìn Tư Thiện đường hồi lâu, đột nhiên hắn giơ ngón tay lên đếm nhẩm.

Lee Young: 'Bảy ngày, đã bảy ngày rồi.'

Đã bảy ngày rồi không bước vào Tư Thiện đường. Mặc dù đã lấy việc công chúa bị bệnh cộng với gia vụ bận rộn ra làm cái cớ, nhưng trên thực tế một góc trong lòng của hắn vẫn thấy khó chịu. Hong Ra On, sau khi xảy ra sự cố chạm môi với tên kia xong, trong lòng hắn không hiểu vì sao bắt đầu thấy khó chịu.

Cũng có chút thầm oán bản thân mình sao lại nhất thời xúc động hạ lệnh cho tên kia đến quét tước phòng ngủ của hắn, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng thành bọt nước. Mặc dù lúc nhìn thấy hoạn quan khác chứ không phải là Ra On mà hắn chờ mong khiến hắn thấy hốt hoảng, nhưng bây giờ nghĩ lại có thể như vậy lại tốt hơn. Mỗi lần nhớ đến tiểu tử ấy, trái tim hắn lại có cảm giác ngứa ngáy giống như có mấy con kiến bò xung quanh vậy.

Loại cảm giác vi diệu trúc trắc này, hắn không hề thấy quen. Trước loại cảm giác không thân quen này, hắn lựa chọn tạm thời không gặp tiểu tử đó, cho nên cũng tạm thời cũng không bước chân vào Tư Thiện đường. Cố gắng áp chế thói quen muốn đưa tay lên vuốt môi của mình, Lee Young lại tiếp tục cất bước quay về tẩm cung.

***

Nhóm nội trị triệu tập vẫn mỗi ngày lặp lại chuyện học hành của họ.

Bắt đầu từ giờ Dần sơ (3 giờ sáng) cho đến giờ Dậu mạt (7 giờ tối) mới có thể mệt mỏi rã rời trở lại Tư Thiện đường. Sự tra tấn này vẫn lặp lại mỗi ngày.

Sau khi trở lại Tư Thiện đường, Ra On không hề có thời gian nằm nghỉ ngơi một lát. Nguyên nhân là vì bài tập nhiều lắm. Không chỉ có "Tiểu học", còn có "Tam cương", "Thông giam", "Tứ thư" đều bắt buộc phải học thuộc mới được.

Các hoạn quan khác thì đã bắt đầu học từ ngày đầu nhập cung, được học từng bước, tích lũy qua ngày tháng nên không khó khăn như vậy. Nhưng còn Ra On từ lúc vào cung đã có người cố tình không thông báo cho nàng đi học, vậy nên bây giờ nàng phải học dồn lại toàn bộ trong thời gian ngắn nhất. Thêm vào đó nàng chỉ học có một mình, vậy nên nàng đã phải đối mặt với khó khăn không ít lần. Vì đọc sách đến khuya, Ra On lại lần nữa ngáp một cái.

Từ xà ngang truyền đến giọng nói của Byung Yeon: "Thấy ngươi đã buồn ngủ vậy rồi, vẫn nên đi ngủ đi thì hơn."

Hong Ra On: "Không thể ngủ được, vài ngày sau phải trả bài rồi."

Kim Byung Yeon trên xà ngang lại tiếp tục im lặng.

Ra On tiếp tục càu nhàu nói tiếp: "Còn nữa Kim huynh, Khổng Tử sao có thể nói nhiều như vậy chứ? Ta tưởng chỉ có nhóm nội thị mới hay lải nhải, xem ra quân tử thánh hiền cũng không kém so với nhóm nội thị chút nào. Mạnh Tử viết, Khổng Tử viết, như vậy viết đến viết đi, đầu óc ta cũng muốn sụp đổ luôn rồi."

". . . A." Trong nháy mắt, trên xà ngang truyền đến một âm thanh kì quái.

Oái? Chẳng lẽ bây giờ Kim huynh đang cười sao? Ra On nháy mắt dựng thẳng lỗ tai lên. Nhưng giống như vừa rồi chỉ là ảo thính của nàng thôi, trên xà ngang lại một mảnh im lặng. Xem ra là nghe lầm. Cũng đúng, nam tử giống như tượng Phật bằng đá như Kim huynh làm sao có thể cười được.

Ra On một lần nữa đem tầm mắt đặt lại trên bộ sách.

Hong Ra On: 'Nhưng mà... cái này rốt cuộc là có ý gì?'

Gãi đầu xong, Ra On ngẩng đầu nhìn về phía cái vị trên xà ngang: "Kim huynh, huynh có biết "xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân*" nghĩa là gì không?"

Kim Byung Yeon: ". . ."

Hong Ra On: "Kim huynh."

Kim Byung Yeon: "Tên đáng ghét, ầm ỹ làm cho người ta không sao ngủ được."

Byung Yeon lộ vẻ mặt không kiên nhẫn nhảy xuống từ xà ngang. Thở hồng hộc bực bội, hắn nghiêng người dựa vào bức tường cách Ra On không xa.

Hong Ra On: "Cho nên Kim huynh, "xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân" là có ý gì?"

Kim Byung Yeon: ". . ."

Quả nhiên, chắc Kim huynh cũng không biết rồi. Cũng đúng, người sống ở trong cung đình cũng không phải tất cả họ đều là người có học thức uyên bác, cho nên cũng có thể hiểu được. Nếu lúc này có thư sinh Hoa Thảo ở đây thì tốt rồi.

Liên tưởng đến lúc trước thư sinh Hoa Thảo đã vẽ bàn thờ và viết cả điếu văn cho bà của y nữ Wol Hee, Ra On ra vẻ tiếc hận. Nhưng cho dù có tiếc hận đến mức nào đi nữa, thư sinh Hoa Thảo cũng không có khả năng lập tức xuất hiện ở đây như kỳ tích được, chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi. Nhưng mà, so với một người, thì hai người chụm đầu lại cùng nhau nghĩ cách chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Tạm thời lâm vào trầm tư, Ra On nhìn về phía Byung Yeon: "Kim huynh, có lẽ cái câu này có nghĩa là hoa ngôn xảo ngữ, phải đi kèm với vẻ mặt ôn hoà à?"

Byung Yeon không trả lời, ngược lại quay đầu nhìn chằm chằm Ra On.

Không phải sao?

Tiếp tục gãi đầu, Ra On đem bút lông ngậm vào miệng rồi lại lâm vào trầm tư: "A, nếu không có phải ý này không? Hoa ngôn xảo ngữ, chỉ có ở những người luôn làm ra vẻ mặt ôn hòa, nhưng không phải là người chân thành thật sự!"

Lúc này, Byung Yeon nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng dùng âm thanh ôn hoà trả lời: "Ờ ừm, hình như cũng có lý."

Ra On lập tức toét miệng cười. Nếu Kim huynh đều đã nói vậy rồi chắc hẳn là không có sai đâu. Ra On vội vàng cầm bút lông viết chú thích.

Hong Ra On: "Kim huynh, tử viết. . ."

Hong Ra On: "Kim huynh, Khổng Tử viết. . ."

Hong Ra On: "Kim huynh. . ."

Tiếp sau đó Ra On vẫn hỏi liên tục. Mỗi khi Ra On hỏi, Byung Yeon hoặc sẽ trầm mặc hoặc là trả lời ngắn gọn. Cứ như vậy Ra On vui vẻ khoa tay múa chân viết bút lông. Hai người cứ thế cùng nhau giải quyết không biết bao nhiêu câu. So với chuyện tăng được hiệu suất khi chỉ có một mình Ra On, còn có vì được nói chuyện cùng nhau mà càng hăng say.

Cứ như vậy một khoảng thời gian, đột nhiên giọng nói líu lo hăng say ghi chú của Ra On dừng lại. Byung Yeon từ nãy giờ vẫn nhắm mắt lắng nghe Ra On nói chuyện, lúc này liền mở mắt ra. Lập tức tiến vào trong mắt hắn là hình ảnh Ra On đã nghiêng người nằm trên bàn học ngủ mất.

Byung Yeon thật cẩn thận lấy bút lông trên tay Ra On ra.

Sau đó hết sức chăm chú nhìn những gì Ra On đã viết. Tiểu tử này coi như đã tốn không ít thời gian, cũng đã viết được khá nhiều bài luận, nhưng số lượng bài tập hắn phải hoàn thành vẫn còn rất nhiều.

Sờ tới sờ lui, đùa nghịch bút lông một khoảng thời gian xong, Byung Yeon trực tiếp bỏ cuộc. Vốn muốn giúp Ra On viết vài chữ nhưng hắn thật sự không thích chuyện cầm bút viết chữ này lắm.

Kim Byung Yeon: "Tên đáng ghét."

Lại liếc mắt Ra On một cái, Byung Yeon cởi áo khoác đắp lên lưng của Ra On rồi đi ra khỏi gian phòng.

***

Đã sắp đến tiết Bạch Lộ*.

Vào buổi sáng sớm, trên những phiến lá đã bắt đầu kết sương lại thành băng mỏng. Không biết từ lúc nào cái nóng của mùa hè đã bắt đầu bị gió lạnh thay thế.

Jin nội quan: "Không thông!"

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, trong học đường luôn vang lên những giọng nói dạy dỗ nhóm nội trị triệu tập.

Mặt Jin nội quan không chút thay đổi nhìn Ra On. Là một đứa thông minh, nhưng so với những đứa nhỏ khác về các phương diện đều có chút không bằng. Cũng đúng, cũng chỉ có thể đến đây thôi. Đại đa số những nội thị triệu tập khác đều là từ lúc chưa đầy 10 tuổi đã bắt đầu tiến cung tiếp nhận dạy dỗ, hắn nhập cung muộn hơn, lạc hậu hơn so với những đứa nhỏ khác cũng là đương nhiên.

Jin nội quan: "Cứ như vậy tiếp tục thì đến cả trăm năm nữa cũng không thành nội thị chính thức được."

Đem tờ giấy viết hai chữ " Không thông" dán lên trán Ra On, Jin quan nội quan nói xong liền ra khỏi học đường.

Hong Ra On: "Tiểu nhân sẽ cố gắng."

Tuy nói là nói vậy, nhưng kì thực nàng không nghĩ tới chuyện trở thành nội quan chính thức. Chỉ là muốn vì trả nợ trong ba năm mà cố gắng hết mình thôi. Nàng vẫn một lòng nghĩ đợi đến khi trả hết nợ nàng sẽ lập tức rời cung. Nàng sẽ vì điều này mà tiếp tục kiên trì.

Jin nội quan vừa đi khỏi, Ma Jong Ja liền bắt đầu kêu to: "Những người nhận giấy "Không thông" đi theo ta."

"Hôm nay không đi vòng quanh sân sao?" Do Ki miễn cưỡng mỉm cười hỏi.

Ma Jong Ja: "Trong binh doanh thiếu người."

Nói xong Ma Jong Ja ra khỏi học đường, nhóm nội thị triệu tập liền theo sát sau lưng hắn.

Do Ki: "Chúng ta cũng đi thôi."

Ra On đi theo Do Ki hướng về phía binh doanh.

Thấy được cách đó không xa có một đám người chen chúc đi đến. Trước khí thế rào rạt đó, nhóm nội thị vốn đang đi đến binh doanh liền đứng tránh sang một bên nhường đường.

Dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ, Ra On hỏi Do Ki: "Bọn họ là ai vậy?"

Do Ki: "Ngươi không biết sao?"

Hong Ra On: "Cái gì?"

Do Ki nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật, chỉ có một mình Hong nội quan biết, hiểu chưa?"

Lại là bí mật... nhưng Ra On hiểu rất rõ, dưới tình huống Do Ki cũng biết thì chuyện này không phải là bí mật đâu. Nhưng bởi vì giọng và biểu tình của Do Ki quá mức ôn tồn và chân thành tha thiết, Ra On đành gật đầu.

Lúc này Do Ki mới yên tâm nói tiếp: "Bọn họ là... người của điện công chúa."

Hong Ra On: "Người của điện công chúa?"

Do Ki: "Đúng vậy."

Hong Ra On: "Xảy ra chuyện gì sao, không khí căng thẳng như vậy thật không tầm thường."

Do Ki: "Quả nhiên vẫn là ánh mắt Hong nội quan rất tốt."

Hong Ra On: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Do Ki: "Chuyện là, công chúa điện hạ thường lui tới thư từ với một công tử nhà danh môn nào đó không phải sao?"

Hong Ra On: ". . ."

Do Ki: "Nhưng công tử này đột nhiên lại không có tin tức, bởi vậy công chúa điện hạ đáng thương của chúng ta đang bị bệnh tương tư."

Chuyện này trước đây Ra On có nghe qua rồi, nhưng sau đó Do Ki lại cung cấp thêm thông tin mới mà trước kia nàng chưa biết.

Do Ki: "Nhưng trước đó không lâu công chúa điện hạ đã phái người đi đến nhà công tử, nhưng mà. . ."

Hong Ra On: "Nhưng mà sao?"

Do Ki: "Kì thực vị công tử nhà danh môn kia không hề đích thân viết thư cho công chúa điện hạ, nghe nói người thật sự đã viết thư cho công chúa chỉ là kẻ viết thư thuê mà thôi."

Hong Ra On: ". . ."

Chính mình cũng đã từng làm chuyện này để kiếm miếng cơm ăn nên Ra On cảm thấy mình không tiện mở miệng nói gì cho lắm.

Lúc này Do Ki tiếp tục nói: "Dưới cơn giận dữ của công chúa điện hạ, người đã hạ lệnh tìm cho ra cái kẻ dám trêu đùa mình."

Hong Ra On: "Rốt cuộc là loại người gì lại to gan lớn mật như vậy chứ, dám trêu đùa công chúa điện hạ."

Do Ki: "Ta cũng đang muốn nói câu đó."

Hong Ra On: "Đúng rồi, nếu bắt được hắn thì sẽ xử trí như thế nào?"

Do Ki: "Ta nghĩ đại khái chọn một trong hai cách thôi."

Hong Ra On: "Chọn một trong hai cách?"

Do Ki: "Một trong hai cách là kẹp tay hoặc chặt tay."

Hong Ra On: "Thật bất hạnh."

Cho dù là bị kẹp tay hay là bị chặt tay, kết quả vẫn là khó tránh khỏi cái chết. Tuy cuộc sống của ta cũng rất là bất hạnh, nhưng xem ra kẻ chân chính bất hạnh phải là cái người viết thư thay kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play